Lộng Triều

Chương 1847

Triệu Quốc Đống muốn tới tham gia cuộc tọa đàm cải tạo thành cũ làm Đàm Lập Phong rất giật mình.

Hắn vốn tưởng nhiều lắm chỉ là Dương Thiếu Bằng mà thôi, không ngờ Triệu Quốc Đống sẽ tới. ủy ban Thành phố An Đô cũng không mời lãnh đạo chủ yếu của tỉnh. Mặc dù là Dương Thiếu Bằng cũng chỉ là mời cho có lễ phép. Không nghĩ ra Dương Thiếu Bằng tới, Triệu Quốc Đống cũng tới. Vì thế khi nghe phó thị trưởng Lữ Diệu Tổ báo cáo việc này, Đàm Lập Phong vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Đây chỉ là cuộc tọa đàm, không phải hội nghị công việc chính thức.

Thực tế do phát triển đô thị của An Đô lạc hậu hơn các thành phố anh em trong nước, vì thế Thị ủy An Đô đưa ra khái niệm phát triển đô thị lớn quốc tế hóa. Ủy ban nhân dân thành phố An Đô cũng đưa ra kế hoạch năm năm đổi lại bộ mặt mới.

Nhưng việc cải tạo nội đô liên quan nhiều phương diện, nhất là An Đô là thành phố lịch sử nổi tiếng, tồn tại nhiều công trình kiến trúc cổ, phân bố phức tạp khiến cho nội thành An Đô khá lặt vặt, hỗn loạn, muốn cải tạo nội đô là khá lớn, gặp rất nhiều vấn đề mâu thuẫn.

Mấy năm gần đây ủy ban thành phố mặc dù vẫn muốn có chính sách đột phá, trọng điểm phát triển nội thành mới về phía đông nhưng việc cải tạo nội đô vẫn gặp trở ngại. Nhất là dân chúng ở nội thành cũ không ngừng hô hào, phản đối. Một ít ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân và ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân cũng đều đưa ra đề án này trong hội nghị, yêu cầu ủy ban thành phố An Đô phải cân nhắc việc cải tạo nội đô có liên quan tới hàng triệu hộ dân, thỏa mãn nhu cầu của đông đảo quần chúng nhân dân.

Diêu Văn Trí cùng Quan Kinh Sơn đảm nhiệm thị trưởng cũng đều muốn né tránh công tác mãn cảm này, Đàm Lập Phong cũng muốn nhưng bây giờ có lẽ không tránh né được.

- Lão Lữ, anh nói chủ tịch Triệu muốn tham gia cuộc tọa đàm này là có ý gì?
Đàm Lập Phong phất tay ra hiệu Lữ Diệu Tổ ngồi xuống.

Lữ Diệu Tổ cũng có chút do dự nói.
- Thị trưởng Đàm, chuyện này cũng cũng rất khó hiểu. Anh nói chủ tịch Dương muốn tham gia hội nghị thì thôi, chủ tịch Triệu cũng tham gia là sao? Đây chỉ là cuộc tọa đàm trao đổi ý kiến mà thôi.

- đây cũng là điều tôi muốn hỏi anh. Dù là vị trí của Thành phố An Đô của chúng ta khá mẫn cảm nhưng đây mới là hội nghị công tác, chủ tịch Triệu tới tham gia là không bình thường.
Đàm Lập Phong nhíu mày nói.
- Lão Lữ, chẳng lẽ anh trước đó không có cảm giác gì sao?

- Thị trưởng, cái này cũng khó nói. Lãnh đạo tỉnh đều là mới tới, chúng ta cũng khó phân tích được tâm tư của lãnh đạo. Chẳng qua thị trưởng Đàm, tôi nhớ thời gian trước hình như chủ tịch Triệu yêu cầu Sở Xây dựng khi cải tạo nội đô cần thiết thực chú ý lợi ích dân sinh, chú trọng hiệu quả xã hội. Sở Xây dựng cũng gửi văn bản đến chỗ tôi. Tôi đã xem qua phê duyệt của chủ tịch Triệu và chủ tịch Dương, nhất là lời phê của chủ tịch Triệu rất nặng, không biết có phải là …
Lữ Diệu Tổ như nhớ ra gì đó.

Đàm Lập Phong suy nghĩ thật nhanh.
- Anh bảo người đưa văn bản đó đến cho tôi.

Lữ Diệu Tổ cũng đánh giá chắc là có quan hệ đến văn bản kia. Thành phố An Đô nằm ngay dưới mắt tỉnh, làm việc gì cũng cần suy xét thật kỹ, phải tính tới cảm nhận và ý kiến của tỉnh. Cải tạo nội đô của An Đô liên quan tới hàng triệu hộ dân, mọi cử động đều trở thành điểm nóng. Dù là hội nghị bước đầu cũng sẽ đưa tới nhiều tin tức khác nhau.

Văn bản rất nhanh được đưa tới, Đàm Lập Phong đọc rất cẩn thận. Văn bản không có bao ý mí nhưng lời phê của Triệu Quốc Đống lại đáng để Đàm Lập Phong cân nhắc.

Triệu Quốc Đống phê chủ yếu có ba ý. Một là nhất định phải bảo vệ các công trình kiến trúc cổ, trong quá trình xây dựng cần phải chú trọng bảo trì phong cách lịch sử, không nên phá vỡ phong cách kiến trúc vốn có. Hai là khi cải tạo nội đô cần phải chăm chú tôn trọng ý nguyện của dân chúng, thiết thực giữ gìn lợi ích hợp pháp của dân chúng. Ba là phải có quy hoạch khoa học hợp lý, phải có tầm nhìn lâu dài.

Nếu như điểm thứ nhất, thứ ba không tính gì, vậy điểm thứ hai đáng làm người ta suy nghĩ.

Tôn trọng ý nguyện dân chúng, giữ gìn lợi ích hợp pháp của dân chúng. DÙ là chính quyền hay nhà đầu tư mà nói thì đây đều là vấn đề rất khó khăn. Mặc dù nguyên tắc này không có gì là mới, trong hội nghị công tác mọi người đều có thể đề cập nhưng chính thức có thể làm tốt việc này chính là mục tiêu nhìn gần nhưng rất xa xôi.

Đàm Lập Phong biết Triệu Quốc Đống tuyệt đối sẽ không bởi vì đề tài không mới mà viết ra như vậy, hắn đưa ra điểm này cũng có nghĩa hắn có giải thích khác, thậm chí là sẽ có ý tưởng mới nào đó.

Đàm Lập Phong cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa trong từng câu từng chữ của Triệu Quốc Đống, càng đọc hắn lại càng thấy mùi vị không giống.

Hắn cảm thấy Triệu Quốc Đống bây giờ khác hẳn trước đây. So sánh với lúc còn làm ở Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống bây giờ càng thâm trầm, hàm súc, sâu cay hơn. Đàm Lập Phong thậm chí còn cảm thấy Lăng Chính Dược ở rất nhiều chuyện bị Triệu Quốc Đống kiềm chế, rất nhiều lúc không thể không thỏa hiệp với Triệu Quốc Đống. Hắn không biết lần này là Triệu Quốc Đống chủ động thỏa hiệp với Lăng Chính Dược hay ngược lại. Nhưng Đàm Lập Phong cảm thấy Triệu Quốc Đống ẩn giấu lực lượng rất lớn, lúc cần thiết sẽ phát ra.

Bắt đầu từ thời Diêu Văn Trí, ủy ban thành phố An Đô đã thiếu sự quyết đoán trong cải tạo nội đô, điều này khác với các thành phố anh em xung quanh. Nhưng Đàm Lập Phong biết không phải Diêu Văn Trí cùng Quan Kinh Sơn thiếu thủ đoạn cùng quyết đoán, mà là có nguyên nhân.

Tỉnh trước đó không quá ủng hộ việc cải tạo nội đô, nhất là ở thời đại Ứng Đông Lưu càng chủ trương thận trọng khi cải tạo nội đô, tránh tạo mâu thuẫn xã hội quá lớn, hơn nữa Tôn Liên Bình lại là người bảo thủ, cầu ổn. Vì thế mấy phương án lớn mà ủy ban An Đô đưa ra đều không được thông qua. Ngược lại mấy việc làm nhỏ nhặt lại tiến hành khá thuận lợi.

Có lẽ do làm nhỏ thuận lợi khiến thành phố cũng tích lũy được chút kinh nghiệm và tự tin, có lẽ là do tiếng hô hào của dân chúng quá lớn làm Thị ủy, ủy ban thành phố không thể né tránh, có lẽ do tỉnh yêu cầu cao đối với Thành phố An Đô… tóm lại Đàm Lập Phong biết lần này mình khó tránh khỏi công việc này.

Cải tạo nội đô khó khăn nhất là giải phóng mặt bằng, mà công tác giải tỏa chính là chuyện khó khăn nhất. Ngay cả Triệu Quốc Đống lúc giả tỏa khi xây dựng đô thị Hoài Khánh cũng có vấn đề, cuối cùng ôm hận mà đi. Qua đó có thể thấy công việc này khó khăn như thế nào. Mà vấn đề ở Thành phố An Đô không biết khó khăn hơn Hoài Khánh bao nhiêu.

Nhưng lần này Thành phố An Đô cũng là bất đắc dĩ phải tiến hành cải tạo nội đô. Thành phố An Đô đặt mục tiêu xây dựng thành phố quốc tế hóa, muốn lấy ngành công nghệ cao và dịch vụ làm sản nghiệp trụ cột. Như vậy đầu tiên chính là phải có hành động lớn trong quy hoạch đô thị và xây dựng. Mà lần này tỉnh ủy lại tỏ vẻ toàn lực ủng hộ Thành phố An Đô thực hiện mục tiêu này. Ở tình huống đó Thị ủy, ủy ban An Đô còn sợ đầu sợ đuôi thì có lẽ sẽ dẫn tới cơn giận ngập trời của tỉnh ủy.

Đàm Lập Phong đọc lại lần cuối, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Giống như rất nhiều vấn đề hai lãnh đạo chủ yếu của tỉnh có cái nhìn khác nhau.

Thấy An Đô sắp thành điểm giao tranh về quan điểm của hai người kia, Đàm Lập Phong thấy rất đau đầu.

Bành Trường Quý không biết sếp đang nghĩ gì. Tâm trạng của sếp hôm nay khá phiêu hốt, ngay cả thư ký Âu Dương cũng không gọi, chỉ bảo mình lái xe chạy quanh Thành phố An Đô, từ phía tây tới phía đông, sang phía nam, chuyên môn chọn mấy con phố cũ mà đi, có đôi khi còn muốn dừng lại xem một chút.

Ánh mắt Triệu Quốc Đống khá mê ly, cứ như vậy đi hơn hai tiếng. Triệu Quốc Đống cũng không biết mình muốn nhìn gì giống như muốn khắc sâu hình ảnh Thành phố An Đô vào đầu. Hồi còn bé cả năm hắn chỉ có thể theo người lớn lên thành phố hai ba lần. Mấy nơi như phố Lê Hoa, đường Thanh Hà, quảng trường Đại Miếu tới hồ Hoa Đào rộng ba ngàn mét… đây đều là nơi An Đô nhất định phải đi qua.

Nhưng bây giờ tất cả cũng từ từ biến mất khỏi mắt mình, chẳng lẽ đây là cái giá cho sự phát triển?
Bình Luận (0)
Comment