Lộng Triều

Chương 1848

Có lẽ như cảm thấy tâm tư của sếp, Bành Trường Quý từ từ dừng xe lại, Triệu Quốc Đống mở cửa xuống xe.

Nơi này là con đê khá nổi tiếng, con đê rộng khoảng mười mét dùng đất đỏ đắp thành, chia dòng Ninh Giang làm hai, một chảy vào Quải hồ sau đó lại cách đó một ngàn mét chảy lại vào Ninh Giang.

- Lão Bành, đi, đi bộ một lát.
Triệu Quốc Đống đứng ở xe nhìn về phía Hoa Châu một lúc như nhớ lại gì đó.

- Vâng, tôi đỗ xe ở bên kia đã.
Bành Trường Quý nhìn quanh thấy không có bãi đỗ xe, chỉ có một bãi đỗ xe sinh thái ở cách đó một đoạn.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

Ở đây còn có cầu Đồng Ngưu, theo Triệu Quốc Đống nhớ ít nhất đã có hơn 20 năm tuổi. Lúc còn bé hắn đi theo mẹ cùng em trai đến Hoa Châu, đi qua cây cầu này là đến được khu phố nhộn nhịp sầm uất…bên đó có nhiều món ăn ngon, ngọt, tê đầu lưỡi. Chẳng qua một năm chỉ đến dịp tết mới được hưởng thụ như vậy.

Hôm nay nơi này càng phồn hoa hơn. Lúc còn bé mình thấy cầu Đồng Ngưu rất nguy nga, hùng vĩ nhưng bây giờ trông rất đáng thương. Gánh nặng lịch sử làm người ta phải suy nghĩ. Người đến người đi, cây cầu này là một trong các nơi dân chúng An Đô thích đi qua nhất vào chiều tối, dù không đến mua sắm nhưng tới đi lại một chuyến cũng có thể cảm nhận được thắng cảnh phồn hoa say lòng người.

- Tam thu vòng vo, thập lý hào hoa…

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng ngâm câu khen thắng cảnh Tiền Đường của Giang Nam nhưng hắn cảm thấy dùng ở đây cũng khá thích hợp. Hàng năm cứ đến tháng năm là nơi đây sẽ tổ chức hội thuyền rồng, đây cũng là một trong tám cảnh đặc sắc của An Đô. Đến trời thu các cây quế ở Hoa Châu lại tỏa mùi hương thơm ngát làm người ta hướng về.

Bành Trường Quý mặc dù không hiểu Triệu Quốc Đống đang đọc gì nhưng đoán có lẽ cảnh tượng trước mặt làm sếp nhớ gì đó nên mới vậy.

- Lão Bành, đã quen với An Đô chưa?
Triệu Quốc Đống một bên đi bộ một bên ngắn phố phường rồi thuận miệng nói.

- Cũng được, vợ con mỗi ngày đều gọi điện tới hỏi tôi ăn cơm chưa. Tôi đang tính đưa vợ con lên tỉnh, bán nhà ở Ninh Lăng và Hoa Lâm, có lẽ có thể mua một căn hộ ở An Đô. An Đô gì cũng được chỉ có nhà là đắt quá. So sánh với Ninh Lăng chúng ta thì giá hơn gấp đôi. Nhà 100 mét ở Ninh Lăng của tôi chỉ có thể đổi căn hộ 40m ở đây, còn phải là ở khu vực vành đai hai.
Bành Trường Quý cười ha hả nói.
- Nhưng An Đô đúng là phồn hoa hơn Ninh Lăng nhiều, nhìn dòng người qua lại là biết. Ninh Lăng chúng ta mấy năm qua mặc dù người từ ngoài tới tăng nhiều nhưng không thể so sánh với An Đô.

Triệu Quốc Đống cũng biết trong thời gian này Bành Trường Quý vẫn đi xem nhà, xem ra là có ý đến An Đô định cư.

Con Bành Trường Quý sau khi tốt nghiệp tự thi vào làm ở Ngân hàng Công thương An Đô, con dâu nghe nói làm nhân viên công tác ở thị trấn nào đó, người An Đô. Hai vợ chồng này có một căn hộ nhỏ, bây giờ Bành Trường Quý lên ủy ban tỉnh làm lái xe cho mình nên cũng có ý mua nhà nhưng chưa xem được nơi nào cả. Triệu Quốc Đống cũng đang nghĩ có nên hỏi Hứa Minh Viễn giúp Bành Trường Quý không? Thiên Phu bây giờ có không ít khu đang xây dựng.

- Lão Bành, để tôi hỏi giúp anh xem. Muốn rộng thế nào, tầng bao nhiêu, khu vực nào, anh nói qua, tôi lưu ý giúp.
Triệu Quốc Đống nói.

- Đừng chủ tịch tỉnh, chuyện này không càn, tôi nghĩ mình còn có thể lái xe cho ngài mười năm, căn hộ nhỏ vẫn nằm trong năng lực kinh tế của tôi.
Bành Trường Quý biết ý tốt của Triệu Quốc Đống nhưng hắn không thích làm phiền Triệu Quốc Đống ở việc này.

- Sao, anh cảm thấy tôi sẽ lợi dụng quyền lực trong tay để lấy lợi cho anh. Ha ha, anh coi thường tôi quá.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười nói.
- Không sao, tôi có người bạn kinh doanh bất động sản, chẳng qua bây giờ bọn họ không tập trung chính ở đây, hai năm trước hình như có xây dựng ở An Đô nhưng hai năm nay tôi không quan tâm. Tôi hỏi giúp anh, nếu có nơi thích hợp thì tôi giúp anh lưu ý một căn.
Bành Trường Quý biết sếp của mình là người thực tế, được là được, không là không, không thích khoe khoang, nói gì là như vậy. Vì thế Triệu Quốc Đống vừa nói thế, Bành Trường Quý chỉ có thể cảm kích nói.
- Vậy cũng được, nếu như thích hợp thì có giá gì trả giá đó.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói, Bành Trường Quý là người cẩn thận, hắn thích nhất điểm này của đối phương. Vì thế hắn mới điều Bành Trường Quý từ Ninh Lăng lên làm lái xe cho mình.

Triệu Quốc Đống thoáng cái nhớ lại cảnh hơn 20 năm trước mình theo bố mẹ đến An Đô, sau đó chen chúc trong nhà người ông họ đã qua đời, sau đó đi dạo một vòng ở nọi thành An Đô. Cảm giác vui sướng hồi nhỏ đối với hắn bây giờ mà nói có thể là giấc mơ hiếm có.

Bên Hoa Châu vẫn có vẻ khá bừa bộn nhưng không có vấn đề gì lớn. Nghe nói ngành quản lý thị trường đã muốn chấn chỉnh lại nhưng lại gây ra tranh cãi vì thế quản lý khu này rất đau đầu.

- Lão Bành, anh nói Hoa Châu trông lộn xộn như vậy thì có nên quản lý chặt không?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Chủ tịch tỉnh, chuyện này không tiện nói. Mấy quầy hàng này đúng là hơi lộn xộn, an toàn vệ sinh thực phẩm, vệ sinh dịch tễ… mấy vấn đề này nhất định là có nhưng dân chúng thích nơi này, muốn tới đây, không thể vì có vấn đề như vậy mà không để chợ đêm này đóng cửa chứ?
Bành Trường Quý trước mặt Triệu Quốc Đống thường nghĩ gì nói đó, hắn cũng biết Triệu Quốc Đống thích nghe lời thật nhất.
- Mấy thứ dân chúng thích, tôi cảm thấy chính quyền không nên đóng cửa, mà có thể cân nhắc quản lý như thế nào đây là căn bản.

- Vậy chính quyền nếu một lần nữa quy hoạch, xây dựng lại thì có được không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.

- Vậy phải xem sửa lại thành cái gì. Tôi nghĩ chính quyền Thành phố An Đô nếu muốn quy hoạch, sửa chữa lại sờ là không thể giữ chợ đêm này, hơn phân nửa cũng là mở các khu siêu thị, có lẽ nơi này sẽ thành phố kinh doanh, giải trí, cũng náo nhiệt nhưng quần thể đến đây sẽ khác.
Bành Trường Quý có chút nuối tiếc lắc đầu nói.
- Tôi cảm thấy dân chúng bình thường càng thích tình hình như bây giờ. Muốn thay đổi thì trừ khi không thay đổi tình hình cơ bản ở đây nếu không dân chúng nhất định không hài lòng.

Triệu Quốc Đống gật đầu, lời này cũng có lý, chuyển sang kinh doanh thì chính quyền đương nhiên thu được nhiều hơn, nhà kinh doanh kiếm nhiều hơn nhưng dân chúng bình thường thì sao? Mất đi nơi khiến bọn họ dễ dàng cảm nhận được sự thoải mái, vui vẻ. Dân chúng có hài lòng không?

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Tỉnh ủy đã thông qua quy hoạch phát triển An Đô thành thành phố quốc tế hóa, mà mục tiêu chính là phát triển ngành dịch vụ, tài chính, thương mại, dịch vụ cao. Điểm này Triệu Quốc Đống cũng đồng ý nhưng ngành bất động sản cũng nằm trong phạm trù đó thì Triệu Quốc Đống không ủng hộ.

Quan điểm của Triệu Quốc Đống không được bao nhiêu người ủng hộ ở tỉnh ủy.

Theo tình hình trước mắt mà nói thị trường bất động sản An Đô không quá tích cực, mặc dù giá nhà khá cao nhưng đây là hiện tượng bình thường. Mà so sánh với các thành phố lớn khác như Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô thì vẫn có chênh lệch. Cho nên khi Thành phố An Đô nhét bất động sản vào phạm trù, tỉnh ủy rất rõ ràng ủng hộ.

Thành phố An Đô rất nhanh có động tác, sau khi được tỉnh ủy ủng hộ lập tức khởi động ý tưởng cải tạo nội đô, lật đổ hoàn toàn tư tưởng cải tạo nội đô manh mún, một lần nữa đưa ra phương án lớn. Tâm điểm đầu tiên chính là khởi động xây dựng kinh doanh bất động sản, đẩy mạnh tiến trình xây dựng trung tâm thương mại Hồ Lô Châu…

Triệu Quốc Đống mặc dù còn chưa rõ ý tưởng của Thành phố An Đô nhưng hắn có thể khẳng định chính quyền Thành phố An Đô không quá bận tâm nhân tố tình cảm của dân chúng với nội thành. Đối với An Đô bây giờ mà nói thì có thể tìm được điểm sáng phát triển kinh tế là đủ, mọi thứ khác có thể bỏ ra sau đầu.
Bình Luận (0)
Comment