Lộng Triều

Chương 1850

- Ừ, miễn cưỡng như vậy đi, toi là quản lý bảo vệ ở đây.
Tên thanh niên cũng cảm thấy khí thế của Triệu Quốc Đống khác hẳn Bành Trường Quý nhưng hắn cũng không coi Triệu Quốc Đống vào đâu?
- Đây là xe của mày? Lái xe của mày mù mắt à mà dám đỗ xe ở đây? Không biết quy củ không nói, còn dám chiếm vị trí của tổng giám đốc Điêu, nhìn biển số xe của mày cũng là An Đô chẳng lẽ không nghe nói tới nơi này, không biết quy định của Kim Đỉnh?

- Tôi thấy đây là bãi xe công cộng, không có biển gì ghi đây là vị trí chuyên môn của ai mà.
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nhưng hắn không muốn chấp nhặt ở chuyện này.

- Ồ, kiêu căng nhỉ, mày không biết đây là bãi đỗ xe chuyên dụng của Kim Đỉnh sao?
Thằng thanh niên tức giận nhìn Triệu Quốc Đống từ trên xuống. Hắn cũng đánh giá Triệu Quốc Đống có chút lai lịch nhưng ở Kim Đỉnh này hắn không sợ ai.
- Muốn ra vẻ ở đây ư, mày chết rất thảm.

Triệu Quốc Đống tức điên lên vì câu của đối phương. Không ngờ đi dạo một vòng mà gặp việc này. Hắn không muốn tìm chuyện, đến tầm của hắn mà lập uy ở việc này ư, nó còn làm hắn mất thân phận cho nên hắn không muốn xung đột cùng người vì việc nhỏ nhặt này. Nhưng hắn không muốn gây chuyện không có nghĩa người ta không khi dễ hắn.

Bành Trường Quý biết rõ tính cách của Triệu Quốc Đống nên cố nhịn cơn tức nói:
- Được được được, coi như chúng tôi kém mắt, không chú ý đây là bãi đỗ xe chuyên môn của câu lạc bộ Kim Đỉnh. Chúng tôi lập tức rời đi có được không? Dù sao cũng không ảnh hưởng mấy đến mọi người, mời các anh thông cảm được không?

- Lời này của mày còn lọt tai một chút, đừng tưởng có vài đồng tiền là nghĩ mình giỏi lắm. Con Audi lởm mà dám diễu võ dương oai ở An Đô, mày không nhìn xen xe gì dừng ở bãi đỗ xe của bọn tao sao?
Thằng thanh niên kiêu căng nói, nước miếng thiếu chút nữa bắn vào mặt Bành Trường Quý.
- Tao không cho người đập hỏng xe của mày là may rồi đó. Để xe của tổng giám đốc Điêu và bạn phải dừng ở ngoài, chuyện này mà mày dám làm ra sao? nhìn xem, xe nào ở đây không có giá gấp vài lần xe của bọn mày?

Triệu Quốc Đống không nói gì nữa nhưng chuyện tới tình trạng này hắn cũng chỉ muốn nhịn cho xong việc, sau khi về sẽ “nghiên cứu” chi tiết câu lạc bộ Kim Đỉnh này.

- Cậu kia, chuyện này là do chúng tôi không suy nghĩ chu đáo, lần sau chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận. Mời cậu gọi lái xe mấy xe này tới tránh xe sang bên cho chúng tôi đi được không?
Bành Trường Quý tươi cười nói. Sếp không lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, sớm một chút rời đi cho xong.

- Hắc hắc, thật sự là xấu hổ, tổng giám đốc Điêu và mấy người bạn có việc, không có thời gian tới lái xe đi, không hai người chờ ở đây một lúc.
Tên thanh niên cười gian đầy âm hiểm.

Bành Trường Quý và Triệu Quốc Đống lúc này mới có phản ứng, đám người này đang trêu mình, căn bản không có ý lái xe đi.

Nếu với tính cách của Triệu Quốc Đống, hắn thật sự sẽ cắn răng làm xe Audi đâm mạnh mấy xe kia, sau đó vỗ mông rời đi, quản mẹ nó sau này như thế nào. Nhưng bây giờ tới nước này, hai người đã lộ hình dáng ở đây, nếu làm thế kia truyền ra bao tin đồn nữa. Hắn gần như cắn răng gọi cho Bành Trường Quý.
- Anh gọi điện cho Khâu Nguyên Phong đi, bảo y thông báo cho đội cảnh sát giao thông An Đô thu mấy xe này đi cho tôi.

Bành Trường Quý thấy mặt Triệu Quốc Đống tái mét, biết lần này Triệu Quốc Đống hoàn toàn tức giận. Bên mình nhịn mãi mà được voi đòi tiên, coi mình là khỉ mà đùa.



Khâu Nguyên Phong nhận được điện không khỏi giật mình. Lúc này Triệu Quốc Đống gọi điện cho mình đương nhiên không có chuyện tốt. Nhưng mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, có thể gọi điện là Khâu Nguyên Phong vui vẻ. Triệu Quốc Đống bây giờ là chủ tịch tỉnh cơ mà.

- Cậu ở đâu? Xe của cậu bị chặn? Bên cạnh Ninh Giang, ờ, tôi biết, lập tức tới. Cái gì, muốn thu mấy xe cản đường? Cái này có cần không? Được, tôi lập tức bố trí.
Khâu Nguyên Phong cảm thấy rõ cơn tức trong giọng của Triệu Quốc Đống nên không dám nói nhiều.

Khu Hoa Châu thuộc địa bàn phân cục Liên Hồ, Triệu Quốc Đống nói không rõ chỉ nói lập tức bố trí cảnh sát giao thông đến dọn xe cản đường. Nghe giọng giống như bị hắn bị người cố ý cản đường. Khâu Nguyên Phong nghĩ vậy không khỏi lo lắng. Dù hắn từng là lãnh đạo của Triệu Quốc Đống cũng không có nghĩa là có thể cậy già lên mặt. Xe của chủ tịch tỉnh lại bị chặn không cho ra, hơn nữa nghe giọng giống như cố ý bị chặn. Ai to gan như vậy, chán sống rồi sao?

- Cận Lỗi, anh ở đâu? Ừ, được, ở phân cục là được, lập tức thông báo đội đặc nhiệm của phân cục anh, anh tự mình dẫn đội, đúng, là anh. Tôi cho anh mười phút, không, năm phút phải tới bãi đỗ xe đầu cầu Đồng Ngưu khu Hoa Châu, thông báo đồn công an Quế Hồ lập tức tới hiện trường. chủ tịch tỉnh Triệu bị người chặn ở đó không cho đi, tôi không rõ tình hình, tôi đang chạy tới, anh nói với Đinh Nghiêu Đông một tiếng.

Khâu Nguyên Phong nghe thấy Cận Lỗi ở phân cục cũng yên tâm. Cận Lỗi bây giờ là chính ủy phân cục Liên Hồ, khu Hoa Châu cũng thuộc quản lý của phân cục Liên Hồ, xảy ra chuyện gì thì mặc dù chưa chắc là trách nhiệm của Cận Lỗi nhưng đây là việc lớn đối với cả Cục công an thành phố và phân cục.

Cận Lỗi nhận được điện mà rất giật mình, chủ tịch tỉnh bị người chặn ư?

Câu lạc bộ Kim Đỉnh thì hắn biết, coi như câu lạc bộ giải trí có tiếng trong địa bàn. Chủ câu lạc bộ Điêu Nhất Bằng chính là người có quan hệ rất rộng, có không ít quan hệ với nhân vật lớn trên tỉnh. Câu lạc bộ Kim Đỉnh không phải sản nghiệp chính của hắn. Bất động sản Đỉnh Hồ của hắn coi như là công ty nổi tiếng ở Kim Đỉnh. Câu lạc bộ Kim Đỉnh chẳng qua là nơi để hắn tiếp khách mà thôi, đương nhiên cũng có kinh doanh.

Người ở Thành phố An Đô đều biết câu lạc bộ Kim Đỉnh có gì, so sánh với câu lạc bộ quốc tế Bình Quả nổi tiếng một thời thì nó còn xấu xa hơn. phân cục Liên Hồ nhận được không ít đơn tố cáo nhưng điều tra mấy lần cũng không có kết quả gì.

Đương nhiên Cận Lỗi cũng biết tại sao có kết quả như vậy. Hắn chỉ là chính ủy, phân cục trưởng mới là người đứng đầu. Hơn nữa có một số việc không phải do phân cục trưởng có thể quyết định. Bên trên còn có Cục công an thành phố, quận ủy, ủy ban quận, dù cho vị lãnh đạo nào lên tiếng thì phân cục không thể không suy nghĩ.

Bản thân Điêu Nhất Bằng không tính gì, mình cũng không có qua lại gì với hắn, muốn bóp chết Kim Đỉnh là quá dễ. Chủ yếu do ai quyết định như vậy, Cận Lỗi cảm thấy cần lập tức gọi điện cho phân cục trưởng Đinh Nghiêu Đông nếu không có sơ sót gì thì không ai được tốt đẹp cả.

Chuyện hôm nay sợ khó có thể kết thúc dễ dàng. Triệu Quốc Đống bị người chặn xe không cho đi. Không cho chủ tịch tỉnh đi, đây là nỗi nhục lớn nhất với trị an của Thành phố An Đô. Chuyện này không làm rõ chỉ sợ ngay cả Cục công an thành phố An Đô cũng không thể thoát thân.

Cận Lỗi suy đoán không sai. Khâu Nguyên Phong suy nghĩ mãi rồi cảm thấy nên gọi điện cho Khâu Nguyên Phong. Khâu Nguyên Phong dù sao vẫn còn là cục trưởng Cục công an thành phố, mặc dù hắn đang đi sang Singapore, Australia, New Zealand, coi như là lần cuối cùng Khâu Nguyên Phong dẫn đoàn ra nước ngoài trên cương vị này.

Mặc kệ trước đó Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống có quan hệ ra sao, có chuyện này cục trưởng đương nhiên phải biết.

Khâu Nguyên Phong im lặng một lúc mới đáp lời Khâu Nguyên Phong.
- Giao cho anh, xử lý tốt vào.



Triệu Quốc Đống gọi điện, tên thanh niên rất khinh thường, có lẽ đã quen thấy người ra vẻ như vậy. Câu lạc bộ Kim Đỉnh nếu ai cũng có thể gây rối thì Kim Đỉnh không xứng nằm ở khu đất vàng này.

- Thằng kia, mày có thể gọi người tới à, được, tao xem tên cảnh sát giao thông nào dám đến Kim Đỉnh kéo xe đi. Vốn bảo may ở đây đợi lúc, đợi ông chủ vui vẻ rồi cho mày đi. Bây giờ mày muốn chạy cũng không được, trừ khi mày không cần chiếc xe lởm này nữa.
Thằng thanh niên lộ vẻ dữ tợn.
- Đúng là con mẹ nó không biết trời cao đất rộng, là chán sống.
Bình Luận (0)
Comment