Lộng Triều

Chương 1851

- Lão Diêu, anh xem nơi này nếu bắt được chính là dọc theo đường kia, phương án của thành phố không phải cũng đã có sao? Chúng ta liên thủ bắt khu này, nếu không lợi dụng tốt đúng là đáng tiếc
Đám người đứng cạnh sông không biết chuyện bên ngoài như thế nào, một người đàn ông trung niên béo nhìn về phía khu Hoa Châu xa xa, đương nhiên là rất hướng tới khu đất đó.

- Tổng giám đốc Hồng, khu Hoa Châu không dễ cầm. Tôi nghe nói rất nhiều người nhìn chằm chằm vào đó, ngay cả bên phía nam Quế Hồ cũng có nhiều người hỏi thăm. Thành phố mới có ý kiến mang tính chỉ đạo, còn chưa có câu nói rõ ràng về khai thác như thế nào. Hai hôm trước tôi mời thị trưởng Lữ và trưởng ban thư ký Thiệu dùng cơm, sếp Lữ ngậm miệng không đề cập, nhưng trưởng ban thư ký Thiệu lén nói với tôi là sếp Đàm hình như còn chưa có quyết định, sếp Quan có thái độ hàm hồ, chuyện này xem ra không đơn giản.

Họ Điêu là người đàn ông mặc đồ đời đường ngắn tay, đeo kính gọng vàng làm thoáng thu chút khí tức ác liệt, ánh mắt sắc như đao. Hắn chỉ thoáng nhìn qua cô gái trẻ tuổi ngồi lạnh lùng một bên không nói.
- Tô tiểu thư, cô cảm thấy nơi này thế nào?

- Khu vực khá được, chủ yếu là chính quyền thành phố An Đô cân nhắc như thế nào. Tôi đã xem qua bên Hoa Châu là nơi náo nhiệt, chợ đêm chắc cũng đã có từ lâu phải không? Người dân đã có thói quen tới đây chơi, nếu như thật sự làm theo ý các anh thì chợ đêm này sẽ không tồn tại, nhất định bị dân chúng phản đối, chính quyền thành phố có thể chống lại áp lực này không?

Tô tiểu thư có vẻ mặt rất lạnh lùng, xoay mắt thu hồi từ phía Hoa Châu xa xa.
- Bên phía nam thực ra khá được, nếu có thể khai thác thì đó chính là đất vàng. Nhưng việc giải phóng mặt bằng chỉ sợ là việc khó. Tôi không phải nói vấn đề bồi thường, chủ yếu là muốn làm theo tiêu chuẩn của chúng ta thì sẽ tốn không ít công sức.

- Tô tiểu thư lo lắng mấy vấn đề này sao?
Lão Hồng liếc họ Điêu rồi cười nói.
- Nếu như nói mấy vấn đề này chúng ta có thể đối phó thì sao?

- Tổng giám đốc Hồng, đừng nói chắc như vậy, tổng giám đốc Điêu không phải đã nói thành phố còn chưa có phương án sơ bộ sao? Tôi đoán chính quyền thành phố cũng cân nhắc vấn đề này, không dám coi nhẹ ý dân. Bây giờ không thể so với trước đây, dù là ai cũng phải suy nghĩ trừ khi hắn không nghĩ tới cái mũ trên đầu. Có thể tìm được phương án mọi người có thể tiếp nhận là tốt nhất.

Họ Tô lắc đầu không để ý tới vẻ mạt đầy tin tưởng của đối phương.

- Tôi là người thẳng thắn, nếu như khu đất này hai vị có thể bắt được, bên tôi cũng sẽ không giảm chút giá nào, hợp tác dựa theo thỏa thuận trước đó. Nhưng tôi nói trước tất cả chuyện không sạch sẽ, không minh bạch phải giải quyết trước khi ký kết. Tập đoàn chúng tôi mới tới An Đô, không muốn làm chính quyền địa phương có ấn tượng không tốt về vấn đề này, chúng tôi tìm kiếm chính là sự phát triển trong thời gian dài.

- Được, tôi cũng nói thật hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã có quyết định đẩy mạnh xây dựng An Đô theo hướng thành phố quốc tế hóa, không ai có thể ngăn cản xu thế này. Quế Hồ - Hoa Châu chính là nằm ở vị trí trung tâm. Vị trí khu vực này rất đẹp nhưng do chính quyền mấy khóa trước không tập trung tinh lực vào mảng này, cải tạo nội đô trì trệ cho nên lần này tỉnh ủy cũng hạ quyết tâm ủng hộ thành phố tiến hành cải tạo nội đô một cách toàn diện. Vì thế mời cô yên tâm.
Họ Hồng rất tự tin nói.
- Lão Điêu và tôi cũng làm nhiều năm trong ngành bất động sản An Đô, nếu ngay cả điểm này cũng không đủ tự tin thì đừng làm trong ngành này nữa.

- Tôi có thể tin lời cam đoan của tổng giám đốc Hồng. Thành phố An Đô đẩy mạnh cải tạo nội đô theo hướng quốc tế hóa, tập đoàn chúng tôi cũng biết kế hoạch này nên mới nguyện ý tiến vào An Đô. Nói thật trước đó chúng tôi cũng không xem trọng An Đô, bởi vì phát triển đô thị của An Đô kém xa so với các thành phố lớn của khu vực duyên hải, cũng lạc hậu hơn so với các thành phố lớn xây dựng. Đương nhiên lạc hậu là chuyện xấu cũng là cơ hội. Tôi nghĩ bố tôi để tôi tới phụ trách ở An Đô cũng là có ý này. Nếu chúng ta có thể nắm bắt cơ hội này hợp tác, tôi tin thị trường An Đô rất có tương lai. Tôi hy vọng chúng ta có thể làm tốt việc này.

Họ Hồng cũng ý thức được lời ám chỉ của cô gái họ Tô, nhưng hắn trong lúc nhất thời không hiểu đối phương ám chỉ gì. Chẳng lẽ là Điêu Nhất Bằng, không tin Điêu Nhất Bằng sao? Điêu Nhất Bằng sao lại làm cô ả khó chịu?

Đèn xe cảnh sát lóe lên, một chiếc xe tuần tra cảnh sát giao thông cùng với một xe của trong ba phút đã tới nơi.

Đây không phải là tốc độ của cảnh sát giao thông nhanh hơn đồn công an, bởi vì vừa lúc ở đường Tân Giang có tai nạn xe, xe kéo của đội cảnh sát giao thông ở đó giải tỏa chướng ngại. Nhận được điện của trung tâm chỉ huy nên vội vàng chạy tới. Chẳng qua cảnh sát giao thông không rõ tình hình, chỉ nhận lệnh của trung tâm là tới làm nhiệm vụ kéo xe đi ở bãi đỗ câu lạc bộ Kim Đỉnh.

- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Ai báo cảnh sát?
Một tên cảnh sát giao thông từ xe xuống lớn tiếng nói.

Nói thật cảnh sát giao thông cũng có chút tức giận, nơi này có thể có vấn đề gì lớn mà cần xe kéo chứ? Vừa xử lý xong việc bên kia, chưa kịp thở đã bị gọi điều gấp tới đây. Đến nơi thấy rất yên tĩnh giống như không có tai nạn xe gì lớn.
..
- Đồng chí cảnh sát giao thông, là chúng tôi báo cảnh sát. Xe chúng tôi bị mấy xe này chặn đường nên mãi mới phải gọi báo bác sĩ.
Bành Trường Quý vội vàng đi lên nói.

- Chuyện này mà các người cũng báo cảnh sát, thừa cơm à? Không biết bảo lái xe lái đi sao?
Cảnh sát giao thông tức giận nói.

- Nhưng vị quản lý này nói sếp của bọn họ và lái xe đều không rảnh, chúng tôi đã đợi hơn nửa tiếng rồi.
Bành Trường Quý giải thích.

- Là 42 phút, chúng tôi đợi đây 42 phút, người kia nói chúng tôi chiếm dụng chỗ đỗ chuyên môn của giám đốc bọn họ, không cho chúng tôi đi. Ở đây không có biển báo gì, sao là chỗ đỗ chuyên dụng chứ. Hắn nói đây là chỗ đỗ chuyên môn của câu lạc bộ Kim Đỉnh. Đồng chí cảnh sát giao thông, anh thấy sao?
Triệu Quốc Đống lúc này đã bình tĩnh lại, nếu đã nói ra thì hắn cũng muốn xem cảnh sát giao thông xử lý như thế nào.

Cảnh sát giao thông nhìn quanh, chỗ này đúng là rất gần câu lạc bộ Kim Đỉnh, rất có vẻ là bãi đỗ xe chuyên dụng của câu lạc bộ Kim Đỉnh. Nhưng đây là chỗ đỗ công cộng, từ quy hoạch đến cách thức đều do Thành phố An Đô làm ra.

Cảnh sát giao thông đương nhiên biết chủ câu lạc bộ nơi này có lai lịch, nếu không sao có thể lập câu lạc bộ ở đây, lại có thể làm ra một chỗ bãi đỗ xe chuyên môn này chứ? Chỉ bằng điểm này ở Thành phố An Đô đã không có bao người làm được.

- Anh đi tìm lái xe của giám đốc bảo bọn họ đến lái xe đi. Người ta đợi lâu như vậy là đủ rồi.

Cảnh sát giao thông cũng muốn xử lý nhanh việc này. Xe kia mặc dù chỉ là xe Audi nhưng bằng kinh nghiệm của hắn có thể nhìn ra người trẻ tuổi vừa lên tiếng rất có khí thế của lãnh đạo, không phải người bình thường, vì thế tốt nhất có thể giảng hòa là tốt.

- Hắc hắc, xin lỗi, sợ là phải chờ một chút, có một số việc vài chục phút không thể làm xong được.
Quản lý bảo vệ không coi tên cảnh sát giao thông vào đâu, đây không phải chuyện mới xảy ra lần đầu, mỗi lần cảnh sát giao thông tới đều hung hăng nhưng lại chán nản rời đi, lần này cũng không ngoại lệ.

- Cái này..
Cảnh sát giao thông có chút tức giận nhưng khó xử. Hắn đã cân nhắc ra mùi vị trong đó. Hai bên đang đấu khí, nhất là bên Kim Đỉnh muốn trêu hai người kia.

- Đồng chí cảnh sát, đây là xe của ông chủ tôi và mấy người bạn. Xe kéo của anh sợ rằng không thể kéo. Đây là xe gì, Aston Martin, biết không, nghe qua chưa? Kéo hỏng thì cả đội cảnh sát giao thông của anh cũng không đền nổi đâu. Xe của ông chủ tôi là Lincoln, còn có xe BMW này càng không thể dùng xe kéo đi. Có hỏng hóc càng nghiêm trọng, chỉ có thể để người lái đi mà thôi.
Tên quản lý bảo vệ mặt mày vênh váo làm Triệu Quốc Đống càng tức hơn, chỉ muốn vung chân đá đối phương.

- Đồng chí cảnh sát, anh còn lo gì? Bọn họ gần tiếng không tới lái xe đi, chúng tôi không phải đợi gần một tiếng, hai tiếng có khi bọn họ cũng không tới thì sao? Bọn họ đây là đỗ sai quy định cản trở giao thông, các anh phải giải tỏa, còn chờ gì? Các anh e ngại gì? Xe sang nên không dám kéo đi sao? Vậy hắn đỗ ở cửa ủy ban thành phố, các anh cứ như vậy đứng bên chờ lái xe tự mình tới lái đi sao?
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt lại nói.
Bình Luận (0)
Comment