Lộng Triều

Chương 516

Tiền Trì Quốc nghe vậy thì á khẩu không biết nói gì. Mễ Phương mặc dù cùng hội cùng thuyền với y, nhưng nếu Triệu Quốc Đống thực sự hỏi thì rất khó tưởng tượng Mễ Phương có thể nói dối được.

Thấy Tiền Trì Quốc sa sầm mặt, Lôi Bằng vốn không muốn để ý tới Tiền Trì Quốc thì biết mình không ra mặt không được. Nếu để mặc Triệu Quốc Đống xử lý Tiền Trì Quốc, không chừng đòn tiếp theo sẽ khiến tất cả các phòng ban do Tiền Trì Quốc phụ trách sẽ loạn.

- Lão Tiền, còn ngẩn ra làm gì? Không cần biết anh có lý do gì, hôm nay là lúc nào, đây là hội nghị đầu tiên do Bí thư Triệu chủ trì, có chuyện gì anh không thể gác sang bên?
Lôi Bằng ra vẻ tức giận mà nói:
- Đây là không biết phân biệt nặng nhẹ.

Triệu Quốc Đống vốn định mượn việc này mà gõ Tiền Trì Quốc một phen thì đã bị lời này của Lôi Bằng chặn lại, thậm chí ngay cả chuyện Tiền Trì Quốc trước đó đã làm gì cũng bị che đi. Tiền Trì Quốc cũng muốn kiếm bậc thang mà xuống nên cúi đầu ngồi xuống ghế, không nói gì nữa.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Lôi Bằng đang ra vẻ tức giận, lúc này cứ nói chuyện này nữa thì là hắn quá đáng. Dù sao hắn vừa đến Tây Giang, nếu làm quá đáng sẽ dễ khiến các lão đồng chí có cái nhìn.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi nhìn Tằng Lệnh Thuần mà nói.
- Lão Tằng, họp thôi.

Hội nghị do Tằng Lệnh Thuần chủ trì, đề tài chỉ có một đó là phân tích tình hình phát triển kinh tế xã hội của Tây Giang hiện nay, đưa ra kế hoạch và mục tiêu phát triển kinh tế cụ thể của Tây Giang trong tương lai.

Theo lý thuyết công tác phát triển kinh tế là của bên chính quyền, nhưng do Thị ủy Ninh Lăng cứ hàng quý lại tiến hành tổ chức hội nghị công tác kinh tế với sự tham gia của Chủ tịch, Bí thư các quận, huyện. Vì thế lần này Triệu Quốc Đống tới liền lập tức tổ chức hội nghị này.

Triệu Quốc Đống bố trí lãnh đạo phụ trách các mảng phân tích về tình hình công tác của mình, đưa ra biện pháp giải quyết, nhất là nhằm vào Phó chủ tịch Hạ Đồng phụ trách công nghiệp, tin tức, thương mại, khoa học kỹ thuật. Phó chủ tịch Ngụy Hiểu Lam phụ trách nông nghiệp, Phó chủ tịch Tiền Trì Quốc phụ trách xây dựng đô thị, đất đai, giao thông; Phó chủ tịch Thi Cương phụ trách công an, tư pháp, du lịch, bảo vệ môi trường, kế hoạch hóa gia đình, an toàn lao động. Phó chủ tịch Quang Vinh Thịnh phụ trách giáo dục, văn hóa, vệ sinh môi trường. Yêu cầu bọn họ đưa ra ý tưởng và kế hoạch trong công việc của mình.

Mấy Phó chủ tịch liền nói ra công việc và suy nghĩ phát triển của mình. Chẳng qua so sánh với bên chính quyền thì công tác bên Đảng ủy có vẻ mơ hồ hơn.

Trong hội nghị Triệu Quốc Đống chỉ ghi chép, thi thoảng hắn nói với vài câu rất trực tiếp khiến nhân viên bộ máy không quá thích ứng. Nhất là sau khi có chuyện vừa rồi làm mọi người càng phải cẩn thận, cố tránh mắc sai lầm.

Đây như hội nghị báo cáo công việc, chẳng qua mọi người đều biết dù là ai muốn thông qua cách này để biết tình hình thực tế là không thể, hiểu qua được tình hình Tây Giang đã là may rồi.

Sau khi các thành viên nói xong đã là hơn hai tiếng. Triệu Quốc Đống chỉ đưa ra hai điểm lãnh đạo phụ trách tốt công việc của mình, xem còn tồn tại vấn đề gì. Sắp tới hắn sẽ đến các phòng ban, xã, thị trấn khảo sát nhưng không báo trước, căn cứ kết quả khảo sát kết hợp báo cáo của các lãnh đạo phụ trách mà nghiên cứu một lần nữa. Điều khác là yêu cầu các lãnh đạo phụ trách làm gương tốt cho cán bộ bên dưới.

- Quốc Đống, lại đây, tôi đợi lâu rồi.
Lạc Dục Thành thấy Cao Dương thân thiết mời Triệu Quốc Đống như vậy, Lạc Dục Thành mới biết hôm nay Cao Dương gọi mình tới là để làm trung gian.

- Viện trưởng Cao mời thì sao tôi dám không tới? Chẳng may ngày nào anh không nhận người và bắt tôi, chẳng phải tôi khóc cũng không được sao?
Triệu Quốc Đống thấy ngay Lạc Dục Thành đang đứng ở cửa đợi, hắn ngẩn ra rồi cười nói:
- Lão Lạc, hôm nay đến báo cáo công việc với Viện trưởng Cao à?

- Báo cáo gì chứ? Nếu báo cáo thì lão Lạc phải báo cáo với Bí thư Lam hoặc Viện trưởng Dư. Lão Lạc bây giờ không còn là Viện trưởng Lạc trước đây nữa, đã là Bí thư Lạc.
Cao Dương mơ hồ biết ý đồ Lạc Dục Thành muốn nhờ mình mời Triệu Quốc Đống. Lạc Dục Thành trước đây chừng tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, thậm chí còn gần như chưa từng gặp mặt.

Cả tuần vừa rồi Triệu Quốc Đống gần như xuống các xã, thị trấn ở Tây Giang khảo sát.

Đồng thời cũng đến các phòng ban, công ty, nhà máy tìm hiểu tình hình. Chẳng qua hắn đi không hề có lịch cụ thể. Có khi sáng đến xã, chiều đến nhà máy, thậm chí còn tầm tiếng là hết giờ thì hắn đến phòng ban nào đó, điều này khiến các phòng ban, xã, thị trấn đều phải đề phòng, sợ rằng chưa hết giờ làm mà nhân viên về hết, Bí thư Triệu tới mà mình không có ở đây.

Cũng may Triệu Quốc Đống nếu biết lãnh đạo phòng ban chỉ cần có nguyên nhân ra ngoài thì không vấn đề gì. Chẳng qua không ai muốn để Bí thư Quận ủy đến nói chuyện với phó để có ấn tượng rồi thay mình. Cho nên bọn họ dù thà chờ hết hết giờ làm đi đâu thì đi, cũng không muốn rời khỏi cơ quan.

Triệu Quốc Đống nói như vậy là tốt. Chỉ cần lãnh đạo xã, thị trấn, phòng ban làm như vậy tức là nói bọn họ ý thức được quyền uy của hắn, hơn nữa cũng thành thói quan, đây là hắn đã tiến được một bước.

Dù là lãnh đạo có khả năng đến đâu cũng không thể một bước phá vỡ một hệ thống. Hắn cũng không có năng lực này. Nếu làm như vậy thì hắn chỉ có thể đẩy tất cả mọi người thành đối thủ của mình mà thôi.

Chiêu hàng, lôi kéo, liên minh … đây là các thủ đoạn trong chiến tranh thời xưa, quan trường cũng có thể áp dụng nó.

Thế lực của Trương Thiệu Văn ở Tây Giang này là rất lớn. Đương nhiên theo y rời đi cũng khiến thế lực suy giảm và chia rẽ. Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu như nói Tằng Lệnh Thuần làm Bí thư thì bọn họ còn có cơ hội. Chẳng qua Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy nên bọn họ không có cơ hội.

Tiếu Triêu Quý rất thông minh mà thông qua Tương Uẩn Hoa liên lạc với hắn. Mặc dù bây giờ còn chưa có dấu hiệu nhưng cũng có ý đưa cành ô liu ra. Triệu Quốc Đống biết, đối phương biết, Tương Uẩn Hoa biết.

Lần gặp Lạc Dục Thành này làm Triệu Quốc Đống càng thêm tin tưởng. Hắn nghĩ đến cuộc điện thoại của Lục Kiếm Dân cho mình, Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng. Xem ra Trương Thiệu Văn mất xu thế không phải một mình Nghiêm Lập Dân là có thể giữ được nó.

- Bí thư Triệu, hôm nay tôi đến chỗ bàn công việc với Viện trưởng Dư, thuận tiện đến chỗ Viện trưởng Cao ngồi và nói chuyện tới Bí thư Triệu đã đến Tây Giang. Viện trưởng Cao nói đến ngài cho nên.
Cao Dương tiếp lời đối phương mà nói:
- Sao, Quốc Đống, không có việc gì thì không thể gọi cậu sao? Có phải là phải được Bí thư Lam thì mới tới do cậu bây giờ đã là Thường vụ thị ủy hả?

- Ha ha, lời đó anh nói, tôi không nói.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trên bàn đừng gọi tôi là lãnh đạo, là anh em mà. Ha ha, lão Lạc, Viện trưởng Cao là lão lãnh đạo trước đây của tôi. Khi tôi mới đến Đồn công an thì anh ta đã là Phó bí thư Đảng ủy Khu phụ trách Chính pháp, thoáng cái đã năm năm rồi.

Năm năm không dài cũng không ngắn. Trong năm năm Triệu Quốc Đống đã thay đổi bốn đơn vị. Từ một nhân viên đến bây giờ đã là cấp phó giám đốc sở, tốc độ lên chức quá nhanh làm người ta sợ hãi. Cao Dương lúc ở Giang Khẩu còn là cấp Phó Trưởng phòng, bây giờ là cấp chính huyện tuy nhanh nhưng kém hơn nhiều so với Triệu Quốc Đống.

Không phải ai cũng có thể gặp cơ hội tốt như vậy, đây là đồng nghiệp của Cao Dương thấy y lên chức nhanh liền tự an ủi mình. Bây giờ Cao Dương gặp Triệu Quốc Đống cũng tự an ủi mình như vậy.

- Được rồi. Cậu đừng có nói đểu tôi vậy chứ. Không phải trước đây tôi là lãnh đạo của cậu, bây giờ cậu là lãnh đạo của tôi sao?
Cao Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Hôm nay không có ai là lãnh đạo, Quốc Đống, cậu lên chức, tôi vẫn chưa chúc mừng cậu. Hôm nay coi như được như ý. Dục Thành cũng là một người bạn tôi gặp sau khi tới Ninh Lăng, ừ, bạn thân. Quốc Đống, sau này cậu phải ủng hộ anh ta nhiều vào.

Triệu Quốc Đống liền hiểu ý “bạn thân” mà Cao Dương nói. Cao Dương là người đúng mực, bạn thân của y không nhiều. Điều này làm Triệu Quốc Đống yên tâm.

- Viện trưởng Cao nói đúng. Tôi mới tới Tây Giang nên không quen mấy, sau này cũng nhờ lão Lạc ủng hộ mới đúng.
Triệu Quốc Đống nhìn Lạc Dục Thành mà cười nói.
Bình Luận (0)
Comment