Lộng Triều

Chương 517

- Bí thư Triệu quá khách khí rồi. Tôi là cấp dưới của Bí thư Triệu, phục tùng chỉ huy là nhiệm vụ.

Lạc Dục Thành vội vàng nói. Y chủ động tỏ vẻ đến gần và phục tùng chỉ đạo của Triệu Quốc Đống đúng là không dễ.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Lúc này nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên.

Vài chén rượu vào bụng, ba người cũng nói chuyện nhiều hơn. Nhất là Lạc Dục Thành xuất thân là quân nhân nên tính cách khá hào sảng. Rượu đến là uống, uống đến độ hai má bắt đầu hồng lên.

- Quốc Đống, vị trí Bí thư Quận ủy Tây Giang đã để trống vài tháng, nghe đồn không ít, đủ lời nói, cuối cùng rơi vào đầu cậu. Xem ra Thị ủy đúng là có ý đồ.

Cao Dương không còn là người như khi mới tới Ninh Lăng nữa. Lam Quang đánh giá cao y, nghe đồn Viện trưởng Viện kiểm sát Dư Dương có thể điều đi, chức Viện trưởng Viện kiểm sát này đang được Lam Quang đề cử cho Cao Dương tiếp nhận. Hơn nữa Kỳ Dư Hồng cũng có chút ấn tượng với Cao Dương.
- Ha ha, anh có ý gì thế? Sao tôi không biết.
Triệu Quốc Đống nói.

- Quốc Đống, tôi nói thật đó. Tây Giang không ít vấn đề. Tôi không nói kinh tế trì trệ, các nhà máy hầu hết có hiệu quả kinh doanh kém, quan hệ quần chúng căng thẳng. Cậu có nghĩ tại sao lại như vậy không?
Cao Dương rót cho mình một chén, uống cạn rồi nói:
- Bệnh nặng phải có thuốc mạnh, có đôi khi phải tự chặt tay mới giải quyết được vấn đề.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Vở kịch tới rồi. Bữa tiệc không chỉ đơn thuần là tiệc. Trong quan trường dù quan hệ cá nhân tốt nhưng nó vẫn có nhiều điều không thể nói thẳng. Cũng may hắn và Cao Dương không phải người cùng ngành.

- Viện trưởng Cao nói xem nếu bị cụt tay rồi có mọc lại không?

- Ha ha, nếu không chặt thì càng lúc càng ác liệt hơn.
Cao Dương nói.

- Cũng chưa chắc, có thể bị dính máu, hoặc mất máu quá nhiều khiến bản thân suy yếu mà chết. Viện trưởng Cao có nghĩ tới việc này không?
- Quốc Đống, cậu phản đối?
Cao Dương nhíu mày nói.

- Không, Viện trưởng Cao, có những lúc phải xem thời cơ.

Triệu Quốc Đống giơ chén lên mà nói:
- Viện trưởng Cao, Tây Giang không giống Giang Khẩu, khi đó làm gì cũng không khó khăn như bây giờ. Bây giờ làm chút chuyện là có đủ người quan sát, hơi không chú ý là cục diện thay đổi hoàn toàn, có kẻ sẽ dùng chuyện mà nhằm vào mình cơ mà. Ha ha, mọi việc đều dễ dàng thì sao Thị ủy, Ủy ban Thị xã không động vào nhà máy Xăng dầu kia.
Cao Dương run lên. Y thật không ngờ Triệu Quốc Đống đến Thị xã có vài hôm mà tai mắt lại nhanh nhạy như vậy, đã biết chuyện nhà máy này. Viện kiểm sát cũng không dám dễ dàng động vào nhà máy này bởi vì còn có vấn đề sống của mấy trăm nhân viên nhà máy. Sao Triệu Quốc Đống lại biết cơ chứ?

- Viện trưởng Cao, đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Ba chúng ta ngồi đây đều đã từng trong ngành Chính pháp mà. Tôi không có ý gì khác, càng không muốn nói giúp ai. Trên Thị xã hy vọng mở cục diện ở Tây Giang thì tôi cũng hiểu. Nói thật tôi càng mong một lưới bắt hết các con sâu mọt hơn các anh, có thể trả lại bầu trời trong xanh cho Tây Giang. Chẳng qua nếu tôi làm Bí thư Quận ủy thì phải lo lắng tình hình toàn quận, cần động sẽ động, nhưng lúc nào động, động như thế nào thì hy vọng Viện kiểm sát phải trao đổi với Quận ủy. Chính xác mà nói là trao đổi với lão Lạc. Lão Lạc, đây là vấn đề nguyên tắc, nếu không sẽ gây mất ổn định.

Cái mông quyết định cái đầu. Ngồi ở vị trí khác thì lo lắng sẽ khác.

Cao Dương đứng ở góc độ Phó viện trưởng Viện kiểm sát nên nhìn nhận vấn đề sẽ khác. Nhiều nhà máy Tây Giang đều có manh mối là liên quan đến lãnh đạo quận. Viện kiểm sát Thị xã muốn động nhưng ở thời của Trương Thiệu Văn bị kiềm chế nhiều. Dư Dương cũng lo đánh rắn động cỏ nên không động. Trương Thiệu Văn đã bị điều đi vài tháng, Tằng Lệnh Thuần chủ trì công việc, Thị xã lại lo nếu lúc này có động tác sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của Tây Giang, vì thế yêu cầu Viện kiểm sát tạm thời dừng hành động. Đến bây giờ Triệu Quốc Đống nhận chức, Lam Quang mới hở giọng một chút bảo Cao Dương tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, hiểu ý đồ của Triệu Quốc Đống. Lạc Dục Thành tìm tới cũng là hy vọng thông qua Cao Dương mà quan hệ với Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, vậy cậu định làm như thế nào.
Cao Dương hỏi thẳng. Mặc kệ Triệu Quốc Đống đồng ý hay không, y dù là Thường vụ thị ủy nhưng không phụ trách mảng Chính pháp mà.

Trong Thị ủy ngoài Kỳ Dư Hồng, Lam Quang ra thì về lý thuyết không ai có thể ảnh hưởng tới Viện kiểm sát phá án. Nếu thái độ của Triệu Quốc Đống mà mập mờ thì Cao Dương cũng không định thỏa hiệp.

- Viện trưởng Cao, tôi biết anh đang muốn làm nhanh, nhưng Trương Thiệu Văn đã công tác ở Tây Giang nhiều năm, Tằng Lệnh Thuần mới chủ trì công việc vài tháng, trên Thị xã sao không động những lúc đó mà khi tôi vừa tới đã định có hành động lớn? Tôi không sợ nhưng Tây Giang ngay dưới mắt Thị ủy. Ví dụ như mấy nhà máy mà anh nói, vị lãnh đạo quận nào dính tới thì tôi mơ hồ biết nhưng nếu thoáng cái đâm ra thì chúng ta phải lo tới phản ứng của xã hội. Bây giờ lại là cuối năm, vấn đề ổn định là quan trọng nhất. Cho nên tôi muốn Viện trưởng Cao cho tôi một thời gian, coi như để mọi người chuẩn bị một chút.

Cao Dương nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống lúc này rất bình tĩnh và không hề e ngại tránh ánh mắt đối phương.

- Quốc Đống, vậy cho tôi một thời gian. Cậu cần bao thời gian chuẩn bị.
Cao Dương nhướng mày gằn giọng nói.

Không có Tây Giang ủng hộ và phối hợp thì rất nhiều chuyện Viện kiểm sát Thị xã muốn triển khai cũng khó. Hơn nữa sức chiến đấu của Viện kiểm sát do Lạc Dục Thành nắm giữ là khá mạnh, Cao Dương lo Lạc Dục Thành nghe lời của Triệu Quốc Đống nên đứng sang bên.

- Viện trưởng Cao, sau tết được không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sau tết là khi nào?
Cao Dương nói.
- Không có thời gian nhất định sao?

- Viện trưởng Cao yên tâm, tôi biết chừng mực mà. Chỉ còn hai ba tháng nữa là đến tết mà. Tôi không định làm lớn chuyện trước tết, cũng để Thị xã có cái tết yên ổn mà. Chẳng qua sang năm tôi nghĩ cần động phải động, tôi sẽ phối hợp với anh, cố gắng giải quyết tận gốc vấn đề tham ô, hủ hóa.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Lạc Dục Thành ngồi giữa mà có chút xấu hổ. Y không ngờ trong bữa ăn Cao Dương lại nói mấy vấn đề này ra. Trên thực tế không ít đầu mối Cao Dương nắm giữa xuất phát từ bên Viện kiểm sát Tây Giang. Chỉ là Lạc Dục Thành cũng lo quyền lực của mình bị Quận ủy hạn chế nhiều cho nên mới giao cho Viện kiểm sát Thị xã. Nhưng thái độ của Triệu Quốc Đống hôm nay là rất rõ ràng. Viện kiểm sát Thị xã muốn có động tác ở Tây Giang phải được Quận ủy cho phép. Mà y là Bí thư đảng ủy Chính pháp Tây Giang cần phải duy trì liên lạc với Viện kiểm sát Thị xã, đề phòng Viện kiểm sát Thị xã hành động không báo trước.

Chẳng qua y thấy quan hệ cá nhân của Cao Dương và Triệu Quốc Đống khá tốt, tranh cãi hoàn toàn vì công việc, hơn nữa có thể nói đều là làm như thế nào để đạt được mục đích. Lạc Dục Thành cũng tin Cao Dương biết phân biệt nặng nhẹ, nhất là Triệu Quốc Đống còn là Thường vụ thị ủy và bạn tốt của đối phương.

Trong bữa ăn ba người đều vui vẻ.

Sau khi Cao Dương đi trước, Triệu Quốc Đống và Lạc Dục Thành đi dạo trên bờ Tú Hà.

- Lão Lạc, Viện trưởng Cao là một người rất tốt nhưng mà chúng ta cũng có lo lắng của mình. Mấy nhà máy của Tây Giang bây giờ đang rất sa sút, thậm chí đang chuẩn bị phá sản. Mấy nhà máy Viện trưởng Cao nói thì không phải không có vấn đề. Nhưng chúng ta cần làm là lợi dụng cơ quan nhà nước như thế nào để giải quyết khó khăn cho các nhà máy.

Sau một phen nói chuyện, Triệu Quốc Đống cũng đánh giá cao Lạc Dục Thành. Người này giỏi nhẫn nhịn, biểu hiện luôn bình tĩnh, là một người có năng lực. Bảo sao Quế Toàn Hữu và Cao Dương đều đánh giá cao đối phương.

- Bí thư Triệu, tôi hiểu ý của ngài. Chỉ là nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ đánh mất thời cơ.
Lạc Dục Thành nói.

- Ừ, điều anh nói thì tôi cũng nghĩ tới, cũng là cách thử xem năng lực nắm chắc thời cơ của chúng ta. Tôi tin anh và tôi sẽ tính chuẩn thời cơ.
Triệu Quốc Đống dừng lại nhìn chằm chằm vào Lạc Dục Thành mà nói:
- Chúng ta cần làm vài việc từ trước. Lão Lạc, công việc này Viện kiểm sát cần làm, Viện kiểm sát Tây Giang không thể đặt mình ở bên ngoài, thậm chí tham gia càng sâu càng tốt. Nhiệm vụ này tôi giao cho anh, có vấn đề gì cứ tìm tôi.
Bình Luận (0)
Comment