Triệu Quốc Đống không chú ý đến vẻ mặt của Vương Lệ Mai, mà câu nói của Vương Lệ Mai làm hắn hứng thú. Nhất là khi thấy Lý Trạch Hải và Hoắc Vân Đạt đang nói chuyện vui vẻ nên cũng muốn khoe khoang với người phụ nữ xinh đẹp này một chút.
- Khu vực Trường Tam có nhiều công ty, nhà máy sản xuất thiết bị ngành điện, theo giá tiền lương và giá đất ở khu vực này tăng lên, hiện tượng thiếu điện không ngừng tăng, thậm chí yêu cầu bảo vệ môi trường của chính quyền địa phương cũng tăng cao, một vài công ty có quy mô lớn đã bắt đầu suy nghĩ chuyển nơi sản xuất sang khu vực Trung tây, mà trụ sở duyên hải là nơi tiêu thụ, nghiên cứu. Chúng ta không hy vọng bọn họ sẽ chuyển cơ sở nghiên cứu sang Ninh Lăng, nhưng nhà máy sản xuất thì có thể.
- Bây giờ rất nhiều công ty khu vực duyên hải còn nghi ngờ với hoàn cảnh đầu tư ở nội địa, lo hoàn cảnh đầu tư và chính sách vì yếu tốt con người nên ảnh hưởng lớn, nói cách khác lãnh đạo hứa hẹn xong, lãnh đạo khóa sau có thể thực hiện hay không? Bọn họ lo lãi nhiều tiền khiến chính quyền địa phương và cán bộ đỏ mắt và sẽ tìm nhiều cách mà thò tay vào kiếm chác. Điều này khiến chúng ta cần làm bọn họ yên tâm đầu tư ở chỗ chúng ta, yên tâm kiếm tiền.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nhớ hai câu này nói rất đúng. Anh đầu tư, tôi phục vụ. Anh kiếm tiền, tôi phát triển. Đây là điều chúng ta cần theo đuổi.
Vương Lệ Mai chăm chú nghe hai câu mà Triệu Quốc Đống nói. Nó đã sinh động khắc họa rõ quan hệ giữa chính quyền địa phương và nhà đầu tư.
- Bí thư Triệu, hai câu này của ngài theo tôi thấy hoàn toàn có thể dùng để làm một chủ đề trong hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải, rất thân thiết mà phù hợp thực tế, cũng phù hợp điểm xác định của Ninh Lăng chúng ta.
Vương Lệ Mai cười hì hì mà nói.
- Ừ, chị suy nghĩ rồi tự quyết định.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chúng ta không cần lần này đạt thành tích quá lớn, nhưng chúng ta có thể tạo quan niệm để nhà đầu tư bên ngoài thấy Ninh Lăng chúng ta muốn bảo vệ quyền lợi của bọn họ, tôi nghĩ Ninh Lăng sẽ có tương lai tốt đẹp.
- Bí thư Triệu, lời ngài nói giống như đang được phỏng vấn vậy, tôi không phải phóng viên.
Vương Lệ Mai cười cười để lộ hàm răng trắng và đều làm Triệu Quốc Đống thấy phải ngẩn ra.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, cũng không biết mình sao mà luôn có phụ nữ xinh đẹp ở bên. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười và nghĩ hắn ở cương vị Bí thư Quận ủy nên không dám làm loạn, nhưng nếu nghĩ mà cũng phải hạn chế thì đúng là làm khó mình.
Khách sạn Tiền Môn Kiến Quốc Bắc Kinh là một khách sạn ba sao, vị trí đẹp của nó khiến nó không hề thua kém so với nhiều khách sạn bốn, năm sao ở Bắc Kinh này. Nó dung hợp phong cách Trung Quốc và vẻ cổ điển của Châu Âu khiến khách sạn này rất thích hợp khách từ ngoài đến Bắc Kinh, nhất là khách thích cảm giác vừa ra ngoài là cảm nhận không khí cổ kính của Bắc Kinh.
Rạp hát Lê Viên là nơi rất hấp dẫn khách trong và ngoài nước đến Bắc Kinh. Kinh kịch là quốc kịch của Trung Quốc, đừng nói người nước ngoài, ngay cả người Trung Quốc cũng si mê nó nhưng không mấy người hiểu.
Triệu Quốc Đống đến rạp hát và chọn mấy món đồ lưu niệm như Cao Sủng, Đậu Tiên Đồng, Tôn Ngộ Không. Hắn vốn không nghiên cứu mấy về kinh kịch nhưng rất thích mấy món đồ này. Để ở nhà lúc rảnh rỗi bỏ ra xem cũng hay mà.
Vương Lệ Mai không biết Bí thư Triệu lại hứng thú với Kinh kịch như vậy, cả tối có thể ngồi trong rạp hát mà nghe. Bí thư Triệu này có sở thích cũng không ít nhưng xem ra không phải người thích tiêu xài phung phí, mùa toàn mấy thứ rẻ tiền làm Vương Lệ Mai phải than thở.
Không ngờ đã đến 11h mà Bí thư Triệu vẫn còn muốn ra ngoài. Điều này làm Vương Lệ Mai có chút tò mò. Vị Bí thư Triệu này sao nhiều hứng thú đến thế. Chẳng qua lãnh đạo có việc riêng nên cô không tiện hỏi.
Triệu Quốc Đống đúng là có việc ra ngoài. Khấu Linh biết hắn lên Bắc Kinh nên nhiệt tình mời.
Khấu Linh mặc bộ váy màu hồng làm lộ rõ sự quyến rũ của cô, trong tay cô có điếu thuốc nồng độ nicotin thấp dành cho phái nữ khiến Triệu Quốc Đống thấy phải nhíu mày nói:
- Khấu Linh, sao thế?
Đến quán bar hai người gần như không nói chuyện được mấy câu, mấy chén rượu vào bụng. Triệu Quốc Đống có thể nhận ra Khấu Linh có chuyện gì đó, tâm trạng của cô có vẻ không ổn định.
Thấy cảnh thương tình hay trong lòng có buồn phiền? Triệu Quốc Đống cũng không rõ.
Thấy một giọt lệ như có như không trong mắt cô, Triệu Quốc Đống thầm lẽ chẳng lẽ tình cảm của cô gặp chuyện gì sao? Nhưng hắn nhớ lần trước cô nói đã chia tay với Phí Dương rồi mà?
- Quốc Đống, ông nói đàn ông có phải là yêu hư vinh không? Bề ngoài thì tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng khi chạm đến bọn họ liền nhảy dựng lên.
Khấu Linh buồn bực nói.
- Tôi không rõ ý của bạn, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
Triệu Quốc Đống gãi đầu mà nói.
Tình yêu đơn phương luôn làm người ta si mê nhất, ai cũng biết đó một đóa hoa đẹp nhất nhưng nếu nắm được nó vào tay thì anh lại thấy thất vọng. Nhưng nếu anh mãi không hái được nó thì anh sẽ thấy nuối tiếc, thất vọng.
Mắt Khấu Linh đột nhiên trở nên sắc bén giống như vừa nãy cô giả vờ say.
- Ông là Bí thư huyện ủy? Sao muốn giấu tôi?
- Lừa bạn? Tôi lừa bạn bao giờ? Bí thư huyện ủy chính là lừa bạn sao? Huyện Hoa Lâm, Khấu Linh, trước đây bạn nghe nói tới huyện này không? Chỉ sợ bạn là người An Đô cũng chưa chắc có ấn tượng về nó phải không? Tôi không phải sớm nói với mọi người rằng tôi đang rèn luyện ở cơ sở sao?
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Nhưng ông không nói ông làm Bí thư huyện ủy.
Là người trong nhà nước, Khấu Linh tất nhiên rõ Bí thư huyện ủy là nhân vật như thế nào. Phí Dương và cô vì thân phận của Triệu Quốc Đống nên không ít lần có tranh cãi, chia tay rồi hòa hợp, vấn đề luôn quanh quẩn ở điểm đó. Đó chính là tại sao Khấu Linh không nói cho y biết về thân phận thật của Triệu Quốc Đống. Giữa hai người có chuyện gì không thể để người khác biết được sao?
Phí Dương không biết từ đâu mà biết được Triệu Quốc Đống đang làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm. 27 tuổi là cán bộ cấp này, mặc dù là ở cơ quan trực thuộc trung ương cũng hiếm có chứ đừng nói là ở cơ sở. Bạn học có thân phận hiển hách như vậy mà Khấu Linh không biết sao? Điều này đúng là không thể chấp nhận.
Nhưng đó lại là sự thật, Khấu Linh dù như thế nào cũng không thể hóa giải nghi ngờ trong lòng Phí Dương. Nhất là ngày đó khi thấy Triệu Quốc Đống được xe Mercedes - Benz600 đón mà Khấu Linh lại nói Triệu Quốc Đống làm ăn rất kém khiến Phí Dương càng nghi ngờ.
- Tôi bây giờ đã không còn là Bí thư huyện ủy, hơn nữa dù là Bí thư huyện ủy cũng phải xem làm Bí thư huyện ủy ở đâu. Cho bạn đến Tây Tạng hoặc Thanh hải làm Bí thư huyện ủy, bạn có làm không? Hoặc là bạn trai của bạn có đến làm không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bạn cảm thấy tôi cần phải ra vẻ trước đám người Trần Bỉnh Đức, Tiêu Trí Viễn rồi để bị bọn họ châm chọc sao?
- Tôi không biết Phí Dương làm sao biết thân phận của ông. Hắn nói với tôi ông là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, sau đó hỏi tôi sao lại giấu hắn. Tôi dù giải thích như thế nào cũng không được.
Khấu Linh lắc lắc chén rượu trong tay rồi nói tiếp:
- Tình cảm mấy năm không ngờ lại vì chuyện nhỏ như vậy …. Tôi không biết sao lại thế.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết sao Phí Dương biết thân phận của mình. Khi hắn đến văn phòng Lưu Nham thì đã gặp mặt Phí Dương. Lúc ấy đối phương rất kinh ngạc. Chẳng qua lúc ấy thời gian rất chặt nên chỉ gật đầu chào Phí Dương. Hắn không ngờ tên này lại từ Lưu Nham biết tin tức về mình.
Phía sau có tiếng bước chân nặng nề vang lên nhưng không khiến Triệu Quốc Đống chú ý. Hắn cầm chén rượu lên nhưng hắn đột nhiên thấy vẻ mặt Khấu Linh từ khó hiểu chuyển sang sợ hãi nên hiểu sau lưng có chuyện.
Triệu Quốc Đống hơi cúi người, hai chai rượu lướt qua đầu hắn, va vào thành tường mà bắn tung tóe. Một người cao to đã túm lấy eo Triệu Quốc Đống mà nói:
- Bỏ tay.
Hai tên khác cũng đang hung hãn xông tới.
- Người anh em, các anh có phải nhận lầm người không?
Triệu Quốc Đống đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì.