Lộng Triều

Chương 572

- Cần đánh chính là mày.
Thằng sau lưng rít lên nói.
- Thằng chó chết, phải cho nó biết cái giá khi chơi gái của kẻ khác.

Hai thằng cầm chai rượu nghe thấy tên này nói thế liền vung chai lên.

Triệu Quốc Đống đã đoán ra đám người này bị người sai mà tới. Chẳng qua hắn vừa đến Bắc Kinh thì sao lại gặp phải chuyện này cơ chứ? Nghe giọng đối phương lại không giống người Bắc Kinh, vậy sao nói hắn chơi phụ nữ của người khác?

Triệu Quốc Đống vội vàng ấn chân xuống trúng chân tên sau lưng, hắn giẫm mạnh, đối phương không đề phòng nên đau đến độ kêu lên thảm thiết.

Nhân lúc tay đối phương hơi lỏng, Triệu Quốc Đống linh hoạt xoay người, khuỷu tay đánh mạnh vào mặt đối phương, làm miệng đối phương chảy máu. Đối phương chưa kịp phản ứng, Triệu Quốc Đống đã vung chân đá vào bụng đối phương làm y phải ôm bụng lảo đảo lui ra sau.

Hai tên tóc dài kia cũng bị biến hóa đột ngột làm ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nổi giận lao tới. Một tên thậm chí còn lấy rút dao trong người ra chém tới.

Khấu Linh sợ hãi kêu lên, cô lấy tay che mắt. cả quán rượu trở nên hỗn loạn, những người khách khác vội vàng tránh ra, có người gọi điện báo cảnh sát, có người vội vàng chạy ra, có người thậm chí còn to gan đứng lên gào thét cổ vũ.

Triệu Quốc Đống không dám ham chiến. Nếu cảnh sát Bắc Kinh tham gia thì hắn sẽ xấu mặt, về nhất định sẽ bị đồn đãi.

Triệu Quốc Đống nghiêng người tránh cú đâm rồi vung tay đánh vào tay đối phương, con dao bay ra, sau đó hắn thừa thế nhảy lên vung chân đá vào bụng đối phương.

Tên còn lại túm hụt thì mặt đã tối sầm lại. Lúc này có vài người đàn ông đang xông về phía này.

Triệu Quốc Đống chính là chờ phút này. Hắn biết đối phương nhất định có người ngoài cửa, một mình hắn xông ra thì không sao, cũng lắm chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Nhưng còn Khấu Linh thì làm như thế nào?

Mặc dù Triệu Quốc Đống có thể mơ hồ biết việc này có liên quan tới Khấu Linh, nhưng cũng khó nói đối phương có thẹn quá hóa giận mà trút lên người Khấu Linh hay không? Hơn nữa đám người này vừa nhìn là biết được thuê, có thể tuân thủ quy định hay không cũng khó nói.

Thấy có vài người lao vào, Triệu Quốc Đống thực ra lại bình tĩnh. Hắn nhân lúc đối phương từ ngoài xông vào chưa quen với ánh sáng lờ mờ của quán, Triệu Quốc Đống kéo Khấu Linh chạy dọc theo sân khấu của quán mà chạy ra. Đợi đến khi mấy tên đàn ông phát hiện ra thì Triệu Quốc Đống đã lao tới cửa. Hắn vung tay trái tới trước đẩy một tên đầu bóng lưỡng ra ngoài hơn mét.

Triệu Quốc Đống đẩy cửa ra rồi kéo Khấu Linh chạy như điên. Lúc này tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên. Hiệu suất làm việc của cảnh sát Bắc Kinh đúng là nhanh. Mấy tên kia có lẽ cũng nhận ra điểm này nên đuổi theo một hai trăm mét rồi giảm tốc độ. Nhưng Triệu Quốc Đống không dám chậm mà kéo Khấu Linh chạy thật nhanh, đến khi Khấu Linh kêu lên ngồi xổm xuống mới thôi.

- Sao thế?
Triệu Quốc Đống dừng chân lại, sau đó cảnh giác nhìn về sau thì thấy không còn ai đuổi theo.

- Ôi, bị trẹo chân, đau quá.
Khấu Linh đau đến độ không nhịn được kêu lên.

Triệu Quốc Đống hơi buồn bực. Khấu Linh bị trẹo chân mà bây giờ đã 12h thì sao bao giờ?

Triệu Quốc Đống khẽ ấn mắt cá chân đối phương, Khấu Linh đau đến độ hít sâu một hơi. Triệu Quốc Đống liền xoa bóp một chút thì thấy chắc không vấn đề gì lớn nhưng ít ra phải nghỉ vài ngày. Hơn nữa bây giờ đi đâu mà tìm bệnh viện, Triệu Quốc Đống không quá quen tình hình ở Bắc Kinh.

- Tôi không đi nổi nữa.
Tâm trạng sợ hãi của Khấu Linh dần biến mất một chút. Men rượu dần nâng lên làm cô thấy buồn nôn nhưng vẫn cố nhịn.

- Sao thế?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy đèn đường vẫn sáng, chẳng qua muốn bắt xe thì phải đi qua một đoạn phía trước. Vừa nãy hắn bỏ chạy nên không biết chạy tới đâu rồi.

- Tôi đau chân nên không thể đi được.
Khấu Linh gần như muốn khóc.

Triệu Quốc Đống hơi ngứa ngáy trong lòng nên nói:
- Vậy sao bây giờ? Bắt xe thì cũng phải sang bên kia mới được.

- Hay là ông sang đó gọi xe, tôi ở đây đợi.
Khấu Linh ngồi xuống một bên rồi nói.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút thì thấy không ổn, nếu xảy ra chuyện thì hắn sẽ hối hận cả đời.

- Được rồi, tôi cõng bạn.
Triệu Quốc Đống cúi người xuống mà nói:
- Lên đi.

- Ông cõng tôi?
Khấu Linh có chút xấu hổ nhưng lại thấy đây là biện pháp duy nhất. Mắt cá chân lúc này rất đau làm cô không thể đi.

- Sao, không cho tôi cơ hội lấy tiện nghi hay thấy xấu hổ?
Triệu Quốc Đống trêu chọc:
- Yên tâm, tôi rất quân tử đó.

- Ai thèm sợ? Cho Triệu Quốc Đống ông mấy lá gan cũng không dám.
Khấu Linh nhảy lò cò và muốn trèo lên lưng Triệu Quốc Đống nhưng cũng hơi cố sức.

Triệu Quốc Đống lúc này không quản được nhiều, hai tay đưa xuống dưới váy đỡ mông Khấu Linh lên.

Đây là lần bị một người đàn ông ngoài bạn trai chạm vào đó. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng sự nóng bỏng của tay Triệu Quốc Đống truyền tới vẫn làm cô run lên một chút.

Triệu Quốc Đống đi rất nhanh, giữa đêm đông cảnh này đúng là rất mập mờ và hấp dẫn nhưng không hợp địa điểm. Có mấy người đi đường thấy hai người như vậy nhưng không thèm để ý. Đêm đen ngoài đôi yêu nhau muốn lãng mạn thì ai làm thế.

Khi hai người lên taxi thì mấy bóng đen mới vội vàng từ một con đường khác lao ra. Bọn họ chỉ thấy Khấu Linh được Triệu Quốc Đống đặt lên xe, sau đó Triệu Quốc Đống cũng lên xe taxi và rời đi.

- Xe đi rồi sao?
Một thằng lớn tiếng nói:
- Mau đuổi theo chúng.

- Đại ca, không kịp rồi. Bọn chúng còn ở đằng kia, vòng qua ít nhất mất năm phút.
Một thằng tóc dài thở hổn hển nói. Vừa nãy bị đánh trúng làm y khá đau nên bây giờ vẫn chưa lấy lại sức.

- Mẹ nó chứ, Bắc Kinh nhiều khách sạn như vậy thì đi đâu tìm chúng? Đại Dương, mày nói thằng đó là thằng nhà quê sao lợi hại như vậy? Rõ ràng là được huấn luyện, mày sao không nhắc để anh em tao bị thiệt.
Một tên trầm giọng nói:
- Mày có phải cố ý chơi bọn tao không?

- Hùng ca, tôi sao biết thằng đó giỏi đánh. Tôi bình thường cũng có thấy nó biểu diễn đâu?

Phí Dương từ trong bóng tối đi ra mà trong mắt đầy tức giận. Triệu Quốc Đống thân mật cõng Khấu Linh lên xe, Phí Dương thậm chí có thể tưởng tượng đoán ra tối nay sẽ có việc gì. Triệu Quốc Đống có lẽ sẽ bế Khấu Linh lên giường.

Phí Dương cũng không biết sao mình không bỏ được Khấu Linh. Với điều kiện của y thì muốn tìm gái đẹp không khó. Nhưng một năm qua Triệu Quốc Đống như cây kim độc cắm sâu vào tim y, dù y muốn như thế nào cũng không thể thoát khỏi ấn tượng đối phương mặc Armani lên xe Mercedes - Benz600. Y rất căm tức Khấu Linh dám lừa y lâu như vậy.

Y có thể vứt bỏ Khấu Linh nhưng quyết không cho phép có kẻ cướp đi trên tay mình, càng không cho phép ả phụ nữ nào lừa y. Khấu Linh là người phụ nữ của y. Nghĩ đến Khấu Linh sẽ để thằng khác chơi, đôi môi kia sẽ rên rỉ vì thằng đàn ông khác, y thấy mình đang có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.

- Đừng nói nhiều, bây giờ làm như thế nào?
Hùng ca cắt ngang lời Phí Dương mà nói:
- Chỗ thằng đó ở mày biết không?

- Không biết, hắn đi taxi tới đây.

- Vậy cũng đơn giản, chiều mai mày đến cổng cơ quan con bé kia canh, theo con bé đó là tìm được thằng ấy. Bọn nó tối nay nhất định sẽ ở bên nhau, mày còn sợ nó chạy ư?
Hùng ca lạnh lùng nói:
- Bắt được nó phải bắt nó nôn gì đó ra. Nó ngủ với người phụ nữ của mày thì cũng phải bỏ gì đó ra chứ?

- Hùng ca, tôi không có ý đó, tôi chỉ là …
Phí Dương rất khó chịu với lời nói thô lỗ của đối phương nên định biện bạch thì đối phương đã không cho hắn cơ hội.

- Hừ, được rồi, chuyện này mày không cần quản, nhiều anh em tôi đi ra một chuyến cũng không dễ. Mày không phải nói thằng đó ở tỉnh An Nguyên sao? Thằng nhà quê mà thôi, vừa lúc có thể gõ nó một chút.
Hùng ca nhếch miệng cười phá lên:
- Hiếm khi có cơ hội như vậy mà, Đại Dương, nếu có thể kiếm được vài chục ngàn thì Hùng ca sẽ không quên mày.

Môi Phí Dương run lên nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương nên y phải ngậm miệng. Đám người Đông Bắc này rất tàn độc. Hắn vô tình biết và muốn lợi dụng xử lý Triệu Quốc Đống một chút, nhưng bây giờ có lẽ không đơn giản rồi. Phí Dương sợ hãi mình không thể khống chế được tình hình. Nếu xảy ra chuyện thì hắn không thoát được liên quan.

- Đại Dương, mày sợ gì, mày không ra mặt mà, ra mặt là người của tao, mày chỉ cần cung cấp tin tức cho tao là được. Đúng, thằng đó ở Bắc Kinh bao lâu?
Hùng ca thấy Phí Dương né tránh ánh mắt của mình liền rất hài lòng nói.

- Tôi không biết, có thể là vài ngày. Bọn chúng có thể đến Bắc Kinh làm việc.
Phí Dương có chút lo lắng mà nói.

- Vậy là tốt, bọn tao tìm nó vài hôm và xả giận cho mày là được phải không?
Thấy Phí Dương mặt mày có vẻ khó coi, Hùng ca vỗ vỗ vai Phí Dương mà nói:
- Đại Dương, mày đừng như vậy, một con đàn bà mà thôi, mày không phải chơi rồi sao? Đẹp nữa thì cũng có thể thành cơm ăn sao? Chẳng qua nó chơi bạn gái mày thì phải trả giá.

- Hùng ca, đừng làm lớn chuyện, nếu không …

- Yên tâm, Hùng ca biết chừng mực. Bọn tao cũng chỉ là bắt nó trả chút tiền chuyển nhượng mà thôi. Con bạn mày đẹp như vậy thì không thể cho nó ngủ không phải không?
Bình Luận (0)
Comment