Lộng Triều

Chương 573

Khi Triệu Quốc Đống đỡ Khấu Linh từ bệnh viện ra thì vẫn nghĩ xem nên đi đâu bây giờ. Triệu Quốc Đống hỏi Khấu Linh ở đâu, cô nói cô ở cùng với một chị đồng nghiệp nhưng bây giờ đã quá muộn.

Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Vào khách sạn sẽ không hợp vì người của quận thấy sẽ suy nghĩ. Triệu Quốc Đống không muốn ai hiểu lầm. Mà tìm một khách sạn khác thì một nam một nữ cũng không phải việc hay. Đối với Khấu Linh, có lẽ tết năm ngoái hắn còn có chút tư tưởng, nhưng bây giờ sớm đã không còn có suy nghĩ đó.

- Bác tài, cung Ung Hòa.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đi đường Đông Môn sao?
Lái xe taxi ngẩn ra mà nói.

- Đúng, làm phiền bác.

- Được rồi.

Khi Khấu Linh được Triệu Quốc Đống dìu vào ngõ, cô đúng là không tin nổi sao Triệu Quốc Đống lại đưa mình vào ngõ, chẳng lẽ nói nhà Triệu Quốc Đống ở Bắc Kinh? Không đúng, theo cô nhớ thì Triệu Quốc Đống là người gốc tỉnh An Nguyên mới đúng.

Két một tiếng, cửa được mở ra. Triệu Quốc Đống rất quen thuộc dìu Khấu Linh đi vào sân, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Đây là một căn nhà theo lối tứ hợp viện. Triệu Quốc Đống đã nhờ một công ty vệ sinh mỗi tháng đến quét dọn một chuyến. Hắn lên Bắc Kinh mà không muốn ở khách sạn thì sẽ vào đây ở.

Căn nhà này có năm gian. Ngoài hai gian phòng khách thì còn có cả phòng ngủ với đầy đủ chăn chiếu đệm, duy nhất thiếu chính là hệ thống cung cấp ấm. Cũng may Triệu Quốc Đống đã lắp đặt mấy điều hòa hai chiều, một phòng một chiếc. Mặc dù tốn điện nhưng cũng đủ thỏa mãn độ ấm.

Khấu Linh được Triệu Quốc Đống đỡ ngồi vào sô pha của phòng khách mà rất ngạc nhiên. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống còn có một hang ổ tại Bắc Kinh như vậy. Nơi này không có vài triệu thì đừng mong mua được. Vấn đề là tại sao Triệu Quốc Đống có năng lực mua một nơi như vậy?

Thấy Khấu Linh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Triệu Quốc Đống biết dù là ai cũng rất khó hiểu, cũng nghi ngờ. Một quan chức ở huyện xa xôi mà mua nhà ở Bắc Kinh là sao? Ngoài tham ô ra thì đúng là không thể tưởng tượng được sao anh lại có tiền để mua.

- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không phải quan chức hủ hóa.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đây là nhà tôi mua từ bốn năm trước, lúc ấy chỉ là do tôi thích tứ hợp viện Bắc Kinh mà thôi.

- Bốn năm trước? Bốn năm trước mà ông đã mua được sao? Ông dựa vào gì mà mua được?
Khấu Linh càng nghi ngờ hơn:
- Không lẽ ông nói cho tôi biết khi ấy ông là cảnh sát đã ăn tiền đen?

- Ha ha, Khấu Linh, cô đúng là giỏi nói đùa. Làm cảnh sát mà ăn tiền đen thì quá to gan, trừ khi cô là Trưởng phòng. Một cảnh sát nhỏ như tôi thì có thể ăn tiền đen gì? Nếu có chuyện này thì dù có người tặng tiền, tôi cũng không dám nhận.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Yên tâm, đây là tiền của em trai tôi. Ừ, nó mở công ty, lúc ấy tôi cũng giúp một chút. Nó bây giờ giàu rồi, đang phát triển ở Thượng Hải. Nó mua một hai căn nhà cho ông anh cũng là đơn giản.

Triệu Quốc Đống giải thích như vậy càng làm Khấu Linh thêm tò mò. Em Triệu Quốc Đống bao tuổi, kinh doanh đến mức nào? Cô không thể tưởng tượng ra, nhưng Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào mắt cô làm cô biết hắn không nói dối.

Điều hòa hai chiều rất mạnh, thêm không gian trong phòng không lớn nên nhiệt độ tăng nhanh.

- Nghỉ thôi, cô cũng mệt rồi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Không, ông ngồi xuống, tôi bây giờ không ngủ được, nói chuyện với tôi.
Tâm trạng của Khấu Linh liền kém đi khi Triệu Quốc Đống nói như vậy.

- Nói gì cơ?
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cô. Khấu Linh co chân lên, khuỷu tay dựa vào thành ghế, tư thế này khá quyến rũ. Bởi vì cô mặc váy ngắn nên tư thế này làm nó khó có tác dụng che giấu. Chiếc quần tất màu đen dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.

- Nói kinh nghiệm của ông ở Huyện Hoa Lâm đi.
Khấu Linh nằm nghiêng trên ghế, men rượu vẫn chưa hoàn toàn tan hết, hai má đỏ lên, ngực đập phập phồng cùng với đôi chân thon dài và cặp mông nghiêng nghiêng lộ ra trước mặt Triệu Quốc Đống làm hắn xao xuyến.

Không biết là lúc nào Khấu Linh không duy trì được nữa, mí mắt cô khép lại, cô từ từ cuộn mình trên ghế, tiếng thở nhè nhẹ phát ra cho thấy cô đã đi vào giấc ngủ.

Triệu Quốc Đống ngồi ở đầu bên kia của sô pha mà lặng lẽ nhìn cô gái đã từng làm hắn si mê. Khi đó điều kiện của hai bên chênh lệch quá lớn khiến cho hắn và cô chưa có bắt đầu mà đã có phần cuối. Mà bây giờ ngây thơ, trong sáng trước đây đã không còn.

Cô rất khổ, đây là nỗi khổ trong lòng. Kẻ thuê người đánh hắn hôm nay nhất định là Phí Dương. Ngoài Phí Dương ra thì không ai biết hành tung của Triệu Quốc Đống và Khấu Linh đi với nhau. Mà Triệu Quốc Đống tính đi tính lại thì những người phụ nữ có quan hệ với hắn cũng không ai khiến hắn phải chịu như vậy.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ tên Phí Dương đẹp trai như vậy lại là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, lại vì chuyện như vậy mà giở trò bạo lực với phụ nữ. Đàn ông đánh phụ nữ vẫn còn chưa diệt trừ hết, đây có lẽ là nguyên nhân chính để Khấu Linh chia tay tên kia.

Trong đời ai cũng gặp một vài đoạn thời gian u oán, mà lúc này sự quan tâm của bạn bè sẽ khiến người ta ấm lòng nhất.

Triệu Quốc Đống đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát một chút. Sau đó hắn lắc đầu, lấy tay ôm cổ và eo cô, ôm lấy đối phương đặt lên giường. Khấu Linh lúc này đã tỉnh lại, chẳng qua khi thấy ánh mắt tỉnh táo thì vẻ sợ hãi đã thay bằng quyến rũ.

Khi Triệu Quốc Đống bỏ cô xuống, ngay cả Khấu Linh cũng không biết tại sao mình lại đương nhiên ngửa đầu lên hôn vào môi đối phương.

Ngọn lửa tình như ngọn lửa cháy hừng hực qua thảo nguyên khô hạn.

Ký ức từ mười năm trước không ngừng được phòng đại. Mùi hương cơ thể kết hợp hương rượu và cái lưỡi thơm kia làm Triệu Quốc Đống muốn điên lên.

Chiếc lưỡi linh hoạt tách miệng Khấu Linh ra, tiến vào sâu bên trong. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau và không muốn tách rời. Triệu Quốc Đống chống khuỷu tay lên giường rồi tham lam mút lấy mút để, tiếng thở hổn hển và cơ thể nóng bỏng của đối phương như mời gọi hắn tiến thêm bước nữa.

Tay Triệu Quốc Đống đưa xuyên qua áo len tiến vào trong lưng Khấu Linh, chiếc móc áo lót được mở ra, nhẹ nhàng đẩy lên, cặp ngực trắng như tuyết lộ ra trước mặt hắn.

Khấu Linh chỉ thấy ngực mình hơi man mát, tay Triệu Quốc Đống đã nắm lấy cặp vú căng tròn của cô. Hắn nhẹ nhàng nắn bóp, Khấu Linh không nhịn được mà rên lên.

Cặp vú trắng nõn vào tay, Triệu Quốc Đống một bên mút chiếc lưỡi thơm của Khấu Linh, ngón tay không ngừng đánh phá điểm đỏ kia. Người Khấu Linh run lên, hai tay ôm chặt lấy người hắn. Chiếc váy bởi vì cô giãy dụa lên đã lộ ra chiếc quần lót bên dưới.

Tay hắn cuối cùng đã đưa xuống dưới váy, đẩy chiếc quần tất, nhẹ nhàng đưa vào nơi thần thánh đó. Một cảm giác ẩm ướt bốc lên. Tay hắn nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đám cỏ mềm mại kia.

Luồng khí nóng không ngừng tuôn ra khi Khấu Linh co quắp lại, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Khấu Linh lại mẫn cảm đến thế, không ngờ ở trạng thái này mà cô lại hưng phấn đến vậy. Ngay khi hắn chuẩn bị cởi quần lót của cô ra, hắn vô tình thấy giọt lệ trên khóe mắt của cô.

Triệu Quốc Đống như bị sét đánh khiến hai tay dừng lại. Hắn chần chờ một lúc lâu rồi lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn nhẹ nhàng kéo áo len của Khấu Linh xuống, sau đó đắp chăn thay cô mà nói:
- Ngủ đi.

Khấu Linh chìm vào giấc ngủ trong ánh mắt quan tâm của Triệu Quốc Đống.

Sáng hôm sau khi Khấu Linh tỉnh giấc, trong lúc nhất thời cô quên mình ở đâu. Cảnh đêm qua dần dần hiện ra. Cô cẩn thận nhìn quần áo của mình thì thấy vẫn như vậy, rốt cuộc đó là giấc mơ hay hắn dừng cương trước vực? Đáy quần lót hơi ẩm ướt nói rõ đó không phải giấc mơ.

- Ông còn quân tử hơn tôi nghĩ.
Khấu Linh chắp tay sau lưng đi ra và nói với Triệu Quốc Đống đang chạy bộ trong sân.

- Quân tử và tiểu nhân không có giới hạn, chỉ cần không trái với lương tâm là đủ, tôi cảm thấy như vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy đêm qua ông làm trái lương tâm của mình hay là đúng lương tâm?
Khấu Linh không chịu bỏ qua cho hắn.

- Làm trái ý cô nhưng đúng với lương tâm của tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Khấu Linh, chúng ta không đấu mồm mép nữa được không? Ra ngoài ăn sáng thôi.
Bình Luận (0)
Comment