“Đao Thần giáo là một bang phái Võ Lâm.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bang phái Võ Lâm? Thời đại này vẫn còn bang phái Võ Lâm ư?” Bình Loan vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Cô xem, đám người này đều cầm đao mà không phải là súng. Những cái cây này đều là bị kiếm khí với đao khí gây nên đó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Advertisement
“Đám người Đao Thần giáo này, tại sao lại muốn giết anh?” Bình Loan tin chắc Lê Vĩnh Thiên sẽ không lừa cô, đương nhiên cũng tin trên đời này vẫn còn tồn tại bang phái Võ Lâm.
“Bọn họ chỉ là làm theo lệnh mà thôi, đằng sau bọn họ còn có người xúi giục.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Người ra lệnh đằng sau là ai?” Bình Loan hỏi.
Advertisement
“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết bọn họ gia nhập một tổ chức kh ủng bố, gọi là điện Thiên Cang. Chủ nhân của điện Thiên Cang chính là người đứng sau giật dây bọn họ.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Điện Thiên Cang? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên điện Thiên Cang bao giờ? Điện Thiên Cang lại là tổ chức gì?” Bình Loan hỏi.
“Điện Thiên Cang là một tổ chức vô cùng thần bí, bọn họ liên hệ với những cao thủ của các bang phái môn phái khác trong Võ Lâm. Đao Thần giáo chỉ là một trong số những môn phái gia nhập vào điện Thiên Cang.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Thật không thể tượng tượng được, trên đời này lại vẫn còn tồn tại nhiều bang phái thần bí và các cao thủ thần bí như vậy.” Bình Loan nói.
“Đúng vậy, trước đây tôi cũng không nghĩ đến.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bây giờ anh đã bị cách chức rồi, không quyền không thế, rốt cuộc ai muốn giết anh?” Bình Loan nói.
“Tuy bây giờ tôi không quyền không thế nhưng uy nghiêm của tôi vẫn còn đây, chắc hẳn sẽ có những người sợ tôi đông sơn tái khởi, vì thế muốn diệt trừ tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đối thủ lớn nhất của anh, là Ngụy Nghiêm, lẽ nào Ngụy Nghiêm muốn diệt trừ anh?” Bình Loan nói.
“Những chuyện chưa có chứng cứ thì không nên nói bừa, tránh rước họa vào thân.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ càng, nhất định sẽ điều tra ra chân tướng. Hộ soái, anh có bắt được người nào còn sống không?” Bình Loan nói. Trong lòng cô vẫn luôn coi Lê Vĩnh Thiên là Hộ soái.
“Không có, những người đến giết tôi đều bị chúng tôi gi3t chết hết cả, chỉ có giáo chủ Cầu Hạn của Đao Thần giáo là trốn thoát.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy tôi lập tức cho người đi bắt ông ta!” Bình Loan nói.
“Đợi đã, ông ta trông như thế nào, có đặc điểm gì các cô đâu có biết, làm thế nào mà bắt được?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy thì ông ta trông thế nào, có đặc điểm gì, anh mau nói cho tôi biết.” Bình Loan đáp.
“Ông ta mặc đồ màu đen, che mặt, tay cầm theo một thanh đao màu đen.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ông ta trông thế nào?” Bình Loan lại hỏi.
“Ông ta che mặt, tôi làm sao mà biết được? Cô chỉ cần biết ông ta mặc áo choàng đen, tay cầm một thanh đao màu đen là được rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Không biết ông ta trông như thế nào, tôi sợ rằng ông ta thay áo choàng khác, vứt thanh đao đi thì chúng tôi sẽ hoàn toàn không nhận ra được!” Bình Loan nói.
“Thanh đao đó tên là Hắc Long Thôn Nguyệt Đao, là tuyệt thế Ma Đao, ông ta sẽ không dễ dàng làm mất nó đâu.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, vậy tôi lập tức hạ lệnh truy nã ông ta trong toàn thành phố.” Bình Loan nói.
“Các cô cẩn thận chút, ông ta võ nghệ cao cường, đao pháp không thể khinh thường, sẽ không dễ dàng để bắt được ông ta.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cho dù đao pháp của ông ta có cao cường thâm hậu đến đâu, lẽ nào có thể đấu lại được súng của chúng ta?” Bình Loan nói.
“Trong trường hợp ít súng hơn, ông ta có thể đấu lại được.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Khoa trương đến thế sao? Đao mà có thể đấu lại súng ư?” Bình Loan vô cùng kinh ngạc.
“Đây có gì lạ đâu, tôi cũng có thể dùng kiếm để chặn đạn được mà.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, chúng tôi cẩn thận một chút là được.” Bình Loan cũng biết Lê Vĩnh Thiên có thể dùng kiếm mà chặn được đạn súng, nên cũng tin chắc Cầu Hạn cũng có thể dùng đao chặn đạn súng được.
“Cho người dọn dẹp đống thi thể này trước đi đã!” Lê Vĩnh Thiên cảm thấy tỷ lệ cục công an có thể bắt được Cầu Hạn là vô cùng thấp, nên cũng không hy vọng gì nhiều.