Bởi vì Cầu Hạn thân là cao thủ võ lâm ẩn thân, thế nên ông ta có thể ra đi mà không hề lưu lại một dấu vết gì.
Thực tế hơn là muốn Hộ Pháp đến nhặt xác dùm.
“Lại muốn chúng tôi đến nhặt xác!” Bình Loan có chút khó chịu, mỗi lần Lê Vĩnh Thiên giết người, anh ta luôn có Hộ Pháp theo sau nhặt xác thay, anh ta thật sự coi Hộ Pháp là đội nhặt xác chuyên nghiệp luôn mất!
Advertisement
“Tất nhiên rồi, nếu các người không đến nhặt xác, chả lẽ phải để tôi nhặt xác chắc?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được thôi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý những xác chết này, đồng thời cũng sẽ sắp xếp chuyện bắt giữ Cầu Hạn.” Bình Loan đáp.
Advertisement
Ngay sau đó, Bình Loan đã sắp xếp cho thuộc hạ của mình đến xử lý những xác chết kia, đồng thời cũng phát lệnh truy nã giáo chủ Đao Thần Giáo – Cầu Hạn.
Thi thoảng, Lê Vĩnh Thiên cùng Chu Nhược Mai sẽ nhặt xác ở Hộ Pháp, còn Tuyết Tương, Lý Nhụy, Triệu Vũ Đình và Triệu Vũ Ngọc sẽ trở về biệt thự.
Những người đã phải trải qua trận quyết đấu sống chết gay cấn kia không một chút buồn ngủ, họ đang bàn tán xôn xao về vụ việc vừa rồi trong phòng khách.
Cho tới khi đã tờ mờ rạng sáng, mọi người mới lần lượt quay trở về phòng để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều ngủ thẳng đến sau mười giờ mới rời giường.
“Vĩnh Thiên, hôm nay là sinh nhật thứ bảy mươi của bà nội, chúng ta nên mua quà gì để tặng bà đây?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Việc này do em tự quyết định vậy, dù sao chúng ta vẫn còn một ít tiền mà.” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Tuy rằng hiện tại chúng ta vẫn còn chút tiền, nhưng anh bị cách chức, em lại không có việc làm, sớm muộn gì cũng sẽ miệng ăn núi lở, thế chúng ta chỉ nên mua một ít đồ vật đơn giản thôi vậy!” Chu Nhược Mai nói.
Miệng ăn núi lở (thành ngữ): Ăn mà không làm thì bao nhiêu cũng hết
“Tùy em, dẫu sao bất kể chúng ta có mua quà gì thì cũng sẽ bị bẽ mặt thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy, bất kể chúng ta có mua quà gì thì cũng sẽ bị bẻ mặt, chẳng qua, quà mà chúng ta mua tuy ít, nhưng tấm lòng nhiều.” Chu Nhược Mai nói.
Tiếp theo, Chu Nhược Mai cùng Lê Vĩnh Thiên và Tuyết Tương đi ra ngoài mua quà tặng.
Lúc này, tại nhà họ Long.
Lần trước, Long Chấn Tiêu đã chặn Hàn Cừ bằng cách canh giữ tử thủ Cửu U, phản quân đã vượt ra ngoài vì Lê Vĩnh Thiên, một lực lượng quân lớn giải cứu Long Chủ chỉ trong một thời gian ngắn và lập được công lớn.
Sau đó, Long Chủ đã gọi Long Chấn Tiêu trở về Long Đô.
“Thưa ông chủ, theo một nguồn tin tức đáng tin cậy thì vào tối hôm qua, một nhóm người áo đen đã đến Đà Lạt để ám sát cậu chủ.” Quản gia Khương Hạc kính cẩn nói với Long Chấn Tiêu.
Nghe vậy, Long Chấn Tiêu vừa kinh ngạc, lại vừa có chút lo lắng: “Thế cậu chủ sao rồi? Có chuyện gì xảy ra không?”
“Cậu chủ không sao cả, vì những sát thủ đó đã bị cậu chủ cùng Triệu Vũ Đình gi3t chết, chỉ có mỗi tên thủ lĩnh trốn thoát được.” Khương Hạc nói.
“Đã tìm được nguồn thông tin nào về những tên sát thủ đó chưa?” Long Chấn Tiêu hỏi.
“Hộ Pháp ở Đà Lạt đã hạ lệnh truy nã giáo chủ Đao Thần Giáo – Cầu Hạn.” Khương Hạc đáp.
“Tại sao người của Đao Thần Giáo lại đi ám sát cậu chủ?” Long Chấn Tiêu.
“Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm. Từ trước tới giờ, cậu chủ không hề đi gieo rắc bất kỳ thù oán gì trong võ lâm, chẳng rõ tại sao họ lại phải ám sát cậu chủ. Có thể, bọn họ muốn đến Tiểu Lâu Thần Kiếm để cướp đi thần kiếm của cậu chủ.” Khương Hạc nói.
“Tôi cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy” Long Chấn Tiêu nói.
“Thế theo ý của ông chủ, tại sao họ lại muốn ám sát cậu chủ?” Khương Hạc hỏi.
“Cậu chủ đã từng làm rung chuyển trời đất tại Long quốc, hẳn là vì bọn họ sợ sự trở lại của cậu chủ nên muốn diệt cỏ tận gốc.” Long Chấn Tiêu nói.
“Ông chủ nói rất có lý. Nhưng ai lại muốn giết thiếu gia?” Khương Hạc tiếp tục hỏi.