Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 13

Văn Tắc không hề muốn được người khác ngưỡng mộ.

Anh chỉ mong cầu tuyết nhỏ đừng làm ra những hành động gây chú ý nữa, như vậy rất dễ lộ danh tính.

Mọi người sẽ đều biết, nhóc con 3011 này nghe không hiểu tiếng người.

Văn Tắc cho cậu uống nước xong thì lấy đồ ăn vặt để thu hút sự chú ý của cậu.

Nhưng ăn vặt thì ăn lúc nào chả được.

Trong những khoảnh khắc xúc động như này, không thể để đồ ăn vặt làm chùn bước.

Cố Bồng là một nam minh tinh rất chuyên nghiệp, ăn hai miếng để bổ sung thể lực rồi quay mặt đi, không để ý đến những mưu mẹo của Văn Tắc nữa.

"Em không mệt sao? Ngoan ngoãn ở yên một lúc đi."

Văn Tắc nói, một tay ôm lấy ngực bụng cầu tuyết nhỏ, ấn cậu lên người mình, năm ngón tay thon dài giữ chặt cậu.

Khung bình luận: Ỏ, ngưỡng mộ quá, chắc chắn cảm giác của vật nhỏ dễ thương này rất tuyệt nhỉ?

Trông mềm mại quá, kích thước vừa vặn, chỉ cần ngón tay đủ dài là có thể ôm trọn bằng một tay.

Cùng lúc đó, có người chú ý đến bàn tay của Văn Tắc.

Khung bình luận: Tay của người giám hộ đẹp quá, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, có dám tháo mũ ra để tôi nhìn không kk!

Đáng tiếc là anh chàng đẹp trai này cực kỳ khiêm tốn, mỗi lần bị máy quay quét qua đều nhanh chóng kéo mũ xuống, trên mặt còn đeo cặp kính đen xấu xí khiến người ta không khỏi nghi ngờ, liệu anh có phải là một nhân vật công chúng nào đó không?

Thám tử mạng: Chà, dẫn thú nhân bán thành niên đi xem bóng đá, nhất thời không rõ anh ta muốn khiêm tốn hay muốn nổi bật.

Tạm thời loại trừ khả năng là nhân vật công chúng hoặc idol, nếu không EQ cũng thấp quá, hoặc là chiêu trò ngược đời để lăng xê.

Văn Tắc bị oan, thực tế là anh không tìm được ai giúp mình chăm sóc cầu tuyết nhỏ, cũng không ngờ cậu lại hòa đồng đến vậy.

Sự việc đã phát triển đến mức này, anh cũng không còn cách nào khác.

Sân vận động này ít nhất có thể chứa được khoảng 50.000 người, người được màn hình lớn chọn trúng quả là hiếm hoi, mọi người đều sẽ chào hỏi gì đó, cùng lắm là solo một chút.

Nhìn lại cầu tuyết nhỏ, đây mà gọi là solo sao?

Đây rõ ràng gọi là buổi biểu diễn cá nhân.

Văn Tắc cảm thấy mình là nạn nhân, thật sự không thích bị chú ý, nhưng cuộc đời trớ trêu, anh càng không muốn bị chú ý thì lại càng bị chú ý nhiều hơn, không trách có người mắng anh giả tạo.

Ví dụ như bây giờ, 100 người thì chắc chắn sẽ có 100 người nghĩ rằng anh cố tình khoe khoang.

Thật sự không có.

Dù sao thì, Lam Diên ghi được một bàn ở đầu trận, tinh thần toàn đội tăng lên đáng kể; bên Phi Mã bị mất một bàn, huấn luyện viên mắng các cầu thủ một trận, vừa rồi đá cái gì vậy? Các cậu chưa ăn cơm à?

Khinh địch ư, chính là kết cục này.

Vì vậy hiện tại Phi Mã cũng đã tập trung tinh thần, muốn nhanh chóng ghi lại một bàn.

Cả hai đội đều có xu hướng sử dụng chiến thuật tấn công, dẫn đến tình hình trận đấu trên sân biến đổi trong nháy mắt, những tia lửa b*n r* liên tục.

Cố Bồng nhìn mà hormon k.ích thích tăng vọt, khi mọi người căng thẳng cậu cũng căng thẳng, khi mọi người kích động cậu cũng kích động, đều thể hiện rõ trên mặt.

Mọi người hiểu ra: Đây chắc chắn là một cục cưng biết xem bóng đá.

Văn Tắc cũng phát hiện cầu tuyết nhỏ biết xem bóng đá, không khỏi nhướn mày nghi ngờ, chẳng lẽ những ngày ở cơ sở chăm sóc chỉ lo xem bóng đá, nếu không sao môn văn hóa lại kém đến mức khó coi.

Phi Mã thực sự đã nóng lòng, họ dùng toàn lực tấn công, bất chấp tất cả để xé toang hàng phòng ngự của Lam Diên, trong vòng mười phút đã có hai lần dứt điểm, nhưng đều bị thủ môn của Lam Diên cản phá.

Khi thủ môn nhanh chóng đứng dậy và cản phá lần dứt điểm nguy hiểm thứ hai, cả sân đứng dậy và sôi sục, thủ môn Mạc Thành, hai lần cứu bóng liên tiếp trong đêm nay có thể khiến giá trị của anh ấy tăng vọt.

Khoảnh khắc này đáng để Cố Bồng tận hưởng cả đời.

"Hú! Hú! Hú! Hú!" Cố Bồng đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ và đập vào ngực mình.

Rất rõ ràng, cậu đang bắt chước động tác thị uy của con khỉ đột.

Mọi người đều dễ dàng get được trò đùa của cậu.

"Hahahahahahaha!"

Có lẽ thấy thú vị, khán đài của Lam Diên bỗng dưng có nhiều người tham gia bắt chước động tác thị uy của khỉ đột.

Trên sân vang lên âm thanh có nhịp điệu: "Hú! Hú! Hú! Hú!"

Động tác thị uy bất chợt này của Cố Bồng về sau vậy mà lại trở thành một kinh điển.

Chỉ cần thủ môn Mạc Thành cản phá thành công, cổ động viên sẽ dùng động tác này để tỏ lòng kính trọng anh ấy, biểu tượng của sức mạnh và sự vững chắc.

Mạc Thành cũng rất thích sự tương tác này.

"Chết tiệt, sao lại không vào!"

Cổ động viên của đội Phi Mã tức giận chửi rủa, càng bực bội hơn khi nhìn thấy đối phương phấn khích như vậy.

"Hôm nay khởi đầu không được tốt, bên chúng ta không có ai khuấy động không khí hay sao?" Nhìn khán đài của đối phương, rồi nhìn lại khán đài của mình, làm sao mà có thể thắng được nếu tinh thần kém thế này?

Phía Phi Mã cũng không phải là không có người khuấy động bầu không khí.

Vấn đề là bọn họ không thắng nổi.

Thú nhân bán thành niên vốn ít, lại còn dễ thương, hoạt bát vui tươi, biết nhảy múa biết khuấy động, chỉ trong mơ mới có.

"..." Bầu không khí tại hiện trường vô cùng lan tỏa, Văn Tắc cũng không kìm được mà vỗ tay, đệm nhịp cho cầu tuyết nhỏ đang nhảy múa.

Thôi thì, rõ ràng Văn Tắc đã bất chấp tất cả, đã lộ rồi thì cứ lộ đi, có chuyện gì anh sẽ gánh chịu.

Cản phá liên tiếp hai cú dứt điểm, Mạc Thành chính là thần thánh của đêm nay.

Ai còn giữ được bình tĩnh?

Đối thủ tấn công quá mãnh liệt, đội trưởng Lam Diên - Tả Viêm, nhanh chóng dặn dò các đồng đội thay đổi chiến thuật.

Mục tiêu, giữ bóng.

Toàn đội dồn lực hỗ trợ Vũ Hàn và Sở Nhung, các cầu thủ không có bất kỳ ý kiến nào, hết mình phối hợp.

Đối thủ cũng nhận ra họ đang hỗ trợ Vũ Hàn và Sở Nhung, không có gì bất ngờ, hai người này bị phòng thủ chặt chẽ, không thể di chuyển.

Chiến thuật là cố định, cầu thủ là linh hoạt, cầu thủ có cảm giác bóng tốt luôn sẵn sàng dứt điểm.

Một cầu thủ vô danh của Lam Diên nhận được bóng từ đồng đội, anh ta không có thời gian suy nghĩ, dứt điểm hoàn toàn dựa vào cảm giác, trong đầu có một giọng nói bảo anh ta, chính là bây giờ!

Bốp...

Quả bóng và thảm cỏ cùng bay lên, cầu thủ dứt điểm từ một góc không thể tin nổi, cú sút này gọi là "lưỡi đao trăng tròn", ngay cả những ngày bình thường khi luyện tập cũng không chắc chắn sẽ thành công, trong khoảnh khắc này lại được hoàn thành xuất sắc!

Thủ môn phía đối phương hoàn toàn không phản ứng kịp, khi anh ta lao tới thì đã quá muộn.

Khi tiếng còi trọng tài vang lên, sân bóng lại sôi động thêm lần nữa.

Cú sút ''lưỡi đao trăng tròn'' này thực sự quá đẹp, quá ấn tượng, Cố Bồng cũng bị thu hút, yêu thích đội bóng thần tiên này.

Bởi vì mỗi lần ghi bàn, Cố Bồng nhất định sẽ làm điều gì đó thú vị.

Lần này vừa ghi bàn, màn hình lớn đã nhanh chóng chiếu đến cậu.

Nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Cố Bồng, mọi người đều cười thiện ý, vật nhỏ dễ thương đã rất mệt rồi, nhưng màn hình lớn vẫn luôn mời gọi.

Lý trí của họ muốn để vật nhỏ dễ thương nghỉ ngơi, nhưng không thể phủ nhận rằng họ cũng muốn xem vật nhỏ tiếp tục biểu diễn.

A, lúc này Cố Bồng thực sự rất mệt, thể lực không thể so với con người. Đệm thịt dưới bốn chân của cậu đẫm mồ hôi, miệng cũng đang thở phì phò.

Tuy nhiên, idol nam thoát ra từ thiên quân vạn mã tuyệt đối không thể chịu thua, nếu không nhảy được nữa, thì đơn giản là lộn ngược một cái để làm vừa lòng mọi người.

Chỉ thấy cậu dùng hai chân chống lên viền giỏ, đột nhiên lộn ngược một cái.

Mọi người đều ngạc nhiên: "Hahahaha!"

"Tôi chỉ chớp mắt một cái cậu ấy đã đứng lên rồi, cậu ấy cũng thành thục quá đấy chứ?!"

Làm sao để có thể có một sinh vật nhỏ vừa dễ thương vừa giỏi giang như vậy?

Tiếng reo hò và tiếng huýt sáo vang lên không dứt.

Khung bình luận: "Cú lộn ngược này lập tức làm trái tim tôi rung động!"

Văn Tắc kinh ngạc đến ngây người.

Cảm nhận được nguy hiểm, tay anh nhanh hơn não, bảo vệ cầu tuyết nhỏ.

Trong lúc hoảng loạn để bảo vệ cầu tuyết nhỏ, mũ của Văn Tắc bị cầu tuyết nhỏ đá rơi. Mặc dù Văn Tắc đeo kính đen xấu xí, giống như muốn nói rằng hôm nay các người đừng mơ được nhìn thấy dáng vẻ của tôi, nhưng lúc này khuôn mặt anh vẫn hiện rõ trên màn hình lớn.

Nam thần trường học không ai sánh bằng thời học sinh, sau hai ba năm lắng đọng, gương mặt khó quên đó càng làm cho mọi người kinh ngạc.

Chính Văn Tắc cũng đặt hết sự tập trung vào cầu tuyết nhỏ, cho đến khi đặt cầu tuyết nhỏ đang lộn ngược xuống, anh mới ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh của mình trên màn hình lớn.

Khoảnh khắc đó, Văn Tắc vội vàng cúi xuống...

Tuy nhiên, mọi người đã nhìn thấy anh.

Người quen biết anh kêu lên: "Là anh ấy!"

Người không quen biết anh cũng kêu lên: "Đẹp trai quá!"

Năm đó Văn Tắc nhờ vào nhan sắc và thực lực, nổi tiếng ở các trường đại học, được tôn vinh là giáo thảo có gương mặt đẹp nhất trường học.

Hiện nay Văn Tắc đã tốt nghiệp ba năm rồi, dường như vẫn chưa ai thay thế được anh, truyền thuyết về anh vẫn được lưu truyền trong giang hồ.

Truyền thuyết nói rằng: Người này vừa ngầu vừa bí ẩn, đơn độc, không thân thiết với ai, cũng không ai biết anh đang làm gì.

"A Tắc?" Một giọng nói kinh ngạc truyền từ khán đài VIP trên không trung ngoài phần lớn khán giả.

Đó là Hạ Thời Sơ, anh ta bao trọn khán đài này để cùng Văn Tắc xem bóng, kết quả Văn Tắc cho anh ta leo cây, anh ta chỉ đành mời vài con cháu nhà giàu thân thiết đến xem cùng, nếu không thì một mình xem bóng quá cô đơn.

Kết quả Văn Tắc lại xuất hiện theo cách này.

"Ba năm không gặp, anh ấy vẫn như vậy..." Người bên cạnh không biết nói gì, chỉ thở dài phàn nàn.

Nếu trước đây có ai nói như vậy về bạn mình, Hạ Thời Sơ sẽ là người đầu tiên không vui, nhưng bây giờ anh ta cũng không biết nói gì, vì anh ta cũng bị tên kia làm cho choáng ngợp.

Tiêu điểm thì vẫn là tiêu điểm mà, cái này cũng có thể gây nổi bật.

Mọi thứ vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy hết.

Hạ Thời Sơ: "Đó không phải là... người ta có tư cách để làm màu..."

Cũng là thú nhân bán thành niên, nhưng đứa hướng nội nhà bọn họ nhút nhát đến khó tin.

Đứa nhỏ nhà Văn Tắc giống như đã qua lớp huấn luyện xã hội vậy, thật lòng mà nói thì anh ta rất ghen tị, ai mà không muốn mang theo một bé cưng chọc cười thiên hạ chứ?!

"Khụ, để tôi hỏi xem cậu ấy có muốn lên đây để tránh ánh mắt của mọi người không." Hạ Thời Sơ nhanh chóng gửi yêu cầu cuộc gọi cho Văn Tắc.

Bên này, cuối cùng Văn Tắc cũng đội lại mũ, khi cầu tuyết nhỏ gây ra sự cố cũng ngoan ngoãn ngồi trong giỏ uống sữa thì anh mới rảnh tay nghe điện thoại.

"A Tắc..."

Văn Tắc ngừng lại, thở dài: "Cậu nhìn thấy tôi rồi?"

Hạ Thời Sơ cười hì hì, nội tâm như sóng cuộn, bề ngoài rất bình tĩnh, mời: "Khụ, tôi thấy khán đài rất hỗn loạn, cậu có muốn lên đây tránh một lát không?"

Văn Tắc liếc nhìn khán đài VIP xa xa, biết chắc Hạ Thời Sơ không chỉ có một mình nên từ chối: "Không cần đâu, thật ra cũng không sao."

Hiện trường quá ồn, không tiện nói chuyện, Văn Tắc nói: "Xem bóng đi, có gì để sau hãy nói."

Hạ Thời Sơ cũng không ngạc nhiên, Văn Tắc đúng là người như vậy: "Được rồi, sau này liên lạc."

"Ừ."

Kết thúc cuộc gọi, Văn Tắc giật mình phát hiện, lúc nãy nói chuyện với Hạ Thời Sơ, ngón tay anh vô thức v**t v* đầu của cầu tuyết nhỏ.

Cầu tuyết nhỏ mệt nhoài, bị v**t v* đến nheo mắt lại, uống từng ngụm, trông rất dễ thương.

Bên khán đài trên không, mọi người đều nghe thấy kết quả lời mời của Hạ Thời Sơ, có người không nhịn được hỏi: "Có phải vì chúng ta ở đây nên cậu ấy mới không lên không?"

Đúng vậy.

Nhưng Hạ Thời Sơ sẽ không nói thẳng, EQ của anh ta không cứng nhắc như Văn Tắc: "Chắc chắn không phải, cậu ấy đâu biết các cậu ở đây."

Tuy mọi người có ý kiến với Văn Tắc, nhưng không thể không thừa nhận, vật nhỏ ở bên cạnh đối phương thật sự rất dễ thương.

Rất nhanh có người hỏi thăm Hạ Thời Sơ: "A Thời, tham gia buổi gặp mặt thú nhân bán thành niên có khó lắm không?"

Trong ấn tượng thì điều kiện rất cao.

Nhưng bọn họ nghĩ chắc cũng không cao lắm, dù gì cả Văn Tắc cũng đã tham gia thành công.

"Điều kiện vật chất không khó, các cậu đều có thể đạt được." Hạ Thời Sơ nói khéo: "Chỉ là một số đánh giá tâm lý khá khó, không thích hợp cho người thích chơi bời tham gia..."

Ví dụ: lối sống không tốt thì không được, quan niệm hôn nhân không tích cực thì không được, không tôn trọng nửa kia thì không được.

Quy trình xét duyệt rất rắc rối, cần phải có tính kiên nhẫn, nói thẳng ra thì những người có thể qua được xét duyệt đều là hình mẫu lý tưởng mà đa số mọi người khao khát.

"Ok." Mọi người chỉ hỏi chơi thôi, dù sao thì nếu thật sự để họ chăm sóc một thú nhân bán thành niên thì nghĩ thôi cũng đã thấy mệt.

Nhưng... Người đàn ông trên khán đài thật khiến người ta ghen tị, rõ ràng là việc rất mệt nhưng anh luôn làm nó khác biệt, khiến người khác tự thấy thua kém.

Có vẻ như Hạ Thời Sơ hiểu được suy nghĩ của họ, nói thầm trong lòng: Chẳng lẽ bọn họ nghĩ qua được xét duyệt là có thể nhận được một bé cưng như nhà Văn Tắc chắc?

Mơ đê.

Có thể nhận được hay không là sự lựa chọn từ hai phía.

Vì vậy, Hạ Thời Sơ cũng không hiểu tại sao một vật nhỏ dễ thương và nhiệt tình như vậy lại chọn Văn Tắc?

Thật là ghen tị quớ đi mờ.

Lúc này trên sân bóng, Lam Diên ghi được hai bàn thắng kết thúc hiệp một, nghỉ giữa hiệp mười lăm phút.

Sau khi các cầu thủ rời sân, hơn chục nhân viên nhanh chóng lên sân bảo trì.

Nghỉ giải lao giữa hiệp là thời điểm sôi động nhất trên khán đài, trong hiệp một bên Phi Mã thi đấu không tốt, các cổ động viên muốn làm gì đó để cổ vũ tinh thần.

Họ cổ vũ bằng cách nhảy nhiệt tình và hát bài hát đội, đồng đều và khí thế.

Màn hình lớn chiếu hình ảnh của họ, Khung bình luận phát sóng trực tiếp trên mạng bắt đầu khen ngợi các cổ động viên của Phi Mã có tinh thần cao.

Cố Bồng cũng thấy mình bị đối thủ chiếm sóng, cổ động viên bên Lam Diên không biết làm gì, nhưng cậu cũng không có cách nào, đôi vai nhỏ gầy ba cân rưỡi của cậu không gánh nổi trọng trách này.

Đúng lúc này, tất cả mọi người đều đang tìm Cố Bồng, trong đó có một màn hình cũng đang tìm cậu, chỉ thấy bảo bối nhỏ đang loạng choạng nằm trên mặt đất để bổ sung năng lượng, có vẻ rất nóng, người giám hộ còn cầm quạt nhỏ quạt cho cậu.

Khung bình luận: Nhóc dễ thương kiểu: Đợi tôi uống xong bình sữa này, mấy người đều phải quỳ xuống.

Cố Bồng: Không làm nữa, không làm nữa.

Cậu thực sự mệt rồi.

Nhưng màn hình lớn không ngừng mời cậu, cổ động viên của Lam Diên cũng ngóng chờ cậu với ánh mắt háo hức, dường như chỉ có cậu mới có thể đối đầu với màn hợp xướng được huấn luyện kỹ lưỡng của đối thủ.

Cổ động viên của Lam Diên bên ngoài sân cũng gửi bình luận cầu xin: Nhảy một lần nữa đi, nhảy một lần nữa đi, xin đấy!

Tinh thần thực sự rất quan trọng, tinh thần trên sân có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy của các cầu thủ.

Trận đấu hôm nay Lam Diên nhất định phải thắng đẹp, nếu không thì việc hợp nhất của ba vị vua sẽ không có ý nghĩa gì.

"..." Cố Bồng đối diện với những tiếng hò reo từ khắp nơi và những khuôn mặt trông mong, mọi người đều dùng cử chỉ cổ vũ cậu đứng lên.

Thôi kệ, hôm nay cậu sẽ chơi tới bến.

Cố Bồng đứng lên.

Cậu không còn hài lòng với việc đứng trong giỏ, cậu ngậm nắp ngoài của giỏ, đóng kín giỏ và đứng lên trên nắp.

Cậu sẽ nhảy vũ điệu robot.

Một sinh vật nhỏ dễ thương biết nhảy vũ điệu robot, vũ điệu yêu cầu kỹ thuật cao này ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Hiện trường high muốn nổ tung.

Khi Cố Bồng dùng hai chân, giống như đang điều khiển rối, điều khiển đầu của mình, hiệu ứng chân thực đó khiến cả sân bùng nổ.

"Aaa!! Đẹp trai quá!!"

"Vũ điệu robot YYDS!!"

Khung bình luận: Love, love, love, chết tiệt, hôm nay lại là một ngày yêu vợ người khác!

Khung bình luận: Tôi yêu cậu!! Vừa mặn vừa ngọt, vừa nóng vừa ngầu, tuyệt vời, hãy để dì hôn cái nào!!

Chẳng mấy chốc, Cố Bồng đã thu hút mọi sự chú ý về phía mình.

Hợp xướng lớn không mới lạ.

Nhưng một sinh vật nhỏ dễ thương biết nhảy vũ điệu robot thì hôm nay là lần đầu tiên thấy!

_______

Tác giả có điều muốn nói:

Ngày chiến thắng của nam minh tinh.

Bình Luận (0)
Comment