Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 14

Tinh túy của vũ điệu robot rất khó học.

Một lượng lớn người đam mê vũ đạo đã mở phát sóng trực tiếp của trận đấu này, tung hô màn trình diễn vũ điệu người máy đến từ một hành tinh khác.

Phong cách khác biệt đã tạo nên vẻ độc đáo của nó.

Bình luận: Là một huấn luyện viên vũ đạo vào nghề 10 năm, tôi thề là cậu ấy rất chuyên nghiệp, có trải qua đào tạo.

Bình luận: Phong cách cá nhân rất mạnh, không bắt chước bất kỳ vũ công nổi tiếng nào, quá tuyệt vời! Tôi thích đến mức sắp điên rồi!

Cố Bồng: Có mà, là người ở Trái Đất đó!

Huấn luyện viên vũ điệu robot của cậu là nhà vô địch thế giới, cậu cũng đi theo phong cách của thầy.

Khi lên mười tuổi, Cố Bồng bắt đầu học vũ đạo, mười lăm tuổi, thầy nói với cậu rằng nếu muốn càng nhiều người xem vũ đạo của cậu thì chỉ lấy được chức vô địch thế giới thôi là chưa đủ, cậu nên ra mắt công chúng đi.

Sau đó Cố Bồng đi làm thực tập sinh.

Năm năm sau, cậu ra mắt ở vị trí Center, trong vòng hai năm đã bộc lộ tài năng, sang đến năm thứ ba đã chuẩn bị nổi tiếng, nhưng cậu vẫn cảm thấy đó không phải điều mình mong muốn.

Có thể đoán được rằng sau khi nổi tiếng cậu càng trở nên giống một con rối hơn, hát bài hát nào, nhảy điệu nhảy nào hoàn toàn do người khác quyết định, thậm chí cậu cũng không thể nói ra lời thật lòng trong các cuộc phỏng vấn.

Mối quan hệ giữa người với người càng thêm phức tạp hơn.

Cố Bồng: Mệt tim ghê.

Sau khi xuyên thành một con vật nhỏ đáng yêu không có gánh nặng trên người, cậu lại có thể tiếp tục nhảy trước mặt hàng nghìn người, cho dù thân thể có mệt thì cậu cũng không cảm thấy bản thân mệt mỏi, Cố Bồng cảm thấy mình đã tìm lại được ý nguyện ban đầu khi học vũ đạo.

Không vì danh lợi, chỉ vì hạnh phúc đơn giản mà thôi.

... Chỉ là người hâm mộ tự dưng đông một cách khó hiểu?

Sau khi Cố Bồng nhảy được một lúc, cậu nghe thấy âm nhạc trong sân chuyển sang một bài hip-hop phong cách trầm nặng.

"?" Một sự trùng hợp kì lạ không khác gì người đang buồn ngủ tự nhiên được đưa cho cái gối.

Vậy cậu cũng không khách sáo, bắt đầu giậm chân như điên!

Người hâm mộ nhìn chằm chằm vào sinh vật robot dễ thương được phóng to trên màn hình lớn, cùng lúc vỗ tay, khuấy động bầu không khí.

Văn Tắc cảm thấy rất kì diệu, tên nhóc này điên thật đấy.

Nhưng cũng rất ngầu, anh cong môi, muốn vỗ tay nhưng lại không có nhiều tay đến thế, anh chỉ có hai bàn tay còn bảo vệ Cầu Tuyết Nhỏ đang điên cuồng nhảy múa thôi.

Toàn bộ thành viên của Lam Diên: "..."

Trừ việc vỗ tay và nở nụ cười, bọn họ có thể làm gì khác sao?

Chờ lúc mọi người hoàn hồn lại thì phát hiện mười lăm phút đã trôi qua trong nháy mắt, mà cao thủ vũ điệu robot đã được người giám hộ đưa trở lại nơi nghỉ ngơi.

Bình luận: Tôi rất thích cậu ấy aaaa!! Nhưng người giám hộ của cậu ấy đẹp trai quá, không cạy được góc tường!

Bình luận: Vũ điệu robot của cậu ấy thuộc trường phái nào vậy? Học nó ở đâu á? Phong cách này ngầu quá trời, liệu mấy đứa cùi bắp như tôi có hy vọng học được không?

Nửa trận sau, đội Phi Mã điên cuồng tấn công, mục tiêu của bọn họ là cân bằng tỷ số.

Đội Lam Diên điên cuồng phòng ngự, mục tiêu của bọn họ là: Muốn bóng vào, được thôi, nhưng phải bước qua xác của bọn họ trước đã.

Nguyên nửa trận sau không ghi bàn được một trái bóng nào, nhưng thế tấn công và phòng ngự diễn ra cực kì căng thẳng không thua gì nửa trận đầu, lượng truy cập trực tuyến bùng nổ đến bất ngờ.

Theo thống kê từ dữ liệu của một công ty, ước tính cẩn thận thì giá trị thương mại của Lam Diên có thể đã nâng lên gấp ba, thậm chí còn cao hơn thế.

Ba năm qua Lam Diên nghèo đến mức gần như không đủ trả tiền lương cho các cầu thủ.

Hướng Vũ Hàn và Sở Nhung có thể trở lại vào thời điểm này thật sự đã khiến những fans cũ khóc hết nước mắt.

Đá xong nửa trận sau, các cầu thủ đội Lam Diên chạy trên sân mà cảm giác như đang nằm mơ, bọn họ thắng! Không những thế mà còn thắng cực kì đẹp!

Tất nhiên nó chẳng là gì so với thời kì đỉnh cao.

Nhưng đây là một khởi đầu tốt.

Sau khi bắt tay, người hâm mộ của Lam Diên nhìn thấy ba cầu thủ chính của đội đang cởi đồng phục.

"Aaaa! Đưa cho tôi đi! Đưa cho tôi đi!" Những người trên khán đài dường như phát điên, sôi nổi đưa tay muốn lấy một cái.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền nhận ra ba cầu thủ chính đều hướng về cùng một vị trí.

A, là chỗ của bé dễ thương.

Nếu cho cậu ấy thì cũng là điều hiển nhiên, hôm nay cậu ấy đã cống hiến một bầu không khí cổ động vô cùng sôi nổi trên khán đài.

Việc có được đồng phục của cả ba cầu thủ trong một trận đấu là một tình huống chưa từng xảy ra, nhưng mọi người đều cảm thấy điều đó không hề quá đáng.

Cố Bồng ngơ ngác nhìn những cầu thủ đang đi tới, đầu óc choáng váng, là điều mà cậu đang nghĩ hả?

Đưa cậu áo thi đấu?

Trời ơi, Cố Bồng phấn khích, cậu chưa bao giờ nhận được áo thi đấu từ tuyển thủ.

Văn Tắc sửng sốt một lát, sau đó sờ sờ tai Cố Bồng nhỏ giọng nói: "Ba cầu thủ đều đưa em áo thi đấu, tôi nhận hộ em trước."

Văn Tắc cũng có chút kinh ngạc, lần này nhờ sự may mắn của Cầu Tuyết Nhỏ mà nhận được tận ba cái áo thi đấu: "Cảm ơn, tôi sẽ cất cẩn thận giúp em ấy."

Được bắt tay với ba cầu thủ anh rất thích, anh nói một cách chân thành: "Trận đấu hôm nay tuyệt lắm, chúc mừng mọi người!"

Thời niên thiếu của anh.

Mọi người quả thực vô cùng hâm mộ anh.

Đúng là nhân sinh người thắng.

Tả Viêm cười nói: "Vòng loại sẽ được tổ chức sau năm ngày nữa, tôi hy vọng có thể gặp lại các bạn ở đó."

Ý chính là muốn tranh giành cúp trong giải đấu tinh cầu.

Đây là chuyện tốt, Văn Tắc cười hứa hẹn: "Được, chúng tôi nhất định sẽ tới."

Cố Bồng thất học vẫn không hiểu mọi người đang nói gì, nhưng với tư cách là một người xã giao vô cùng kh*ng b*, cậu duỗi móng vuốt của mình, háo hức chờ đợi.

Các cầu thủ sửng sốt một lát, sau đó vui mừng khôn xiết.

Họ đã từng đập tay và bắt tay rất nhiều người hâm mộ kể từ khi vào nghề, nhưng đây là lần đầu tiên làm vậy với móng vuốt nhỏ nhắn như thế nên mọi người đều khá căng thẳng.

Trước hết là cái đập tay nhẹ, cụng tay và sau đó là một cái bắt tay.

Màn hình lớn ghi lại cảnh tượng hết sức tình cảm này, trong chốc lát mọi người không biết nên ngưỡng mộ ai.

Bọn họ muốn nắm tay với cầu thủ, nhưng móng vuốt nhỏ đó trông cũng cuốn hút quá!

Người hâm mộ của Phi Mã thất vọng nên đã rời sân từ sớm.

Người hâm mộ của Lam Diên lưu luyến không muốn rời đi, nhiều người còn đi đến chỗ Cố Bồng để xin chụp ảnh lưu niệm.

Văn Tắc muốn mang Cầu Tuyết Nhỏ về nghỉ ngơi.

Nhưng tên nhóc này có vẻ rất thích giao lưu với fans bóng đá, khi mọi người bày ra tư thế chụp ảnh, Cầu Tuyết Nhỏ lập tức tạo dáng khiến người ta có cảm giác như cậu đang đứng trước màn ảnh...

Cố Bồng: Đây là phẩm chất chuyên nghiệp của sao nam đó.

Cậu rất thành thạo trong việc chụp ảnh với người hâm mộ.

Văn Tắc bị bắt vào ống kính, trong ảnh để lộ nửa dưới khuôn mặt của anh, nhưng trông anh cũng không hề miễn cưỡng, điều đó có thể thấy thông qua nụ cười trên khóe miệng anh.

Thậm chí, hai tay của anh còn đang hết lòng giữ Cầu Tuyết Nhỏ đang lộn xộn để phòng ngừa cậu rơi xuống khi tạo dáng.

"A Tắc!!" Hạ Thời Sơ cố gắng hết sức để chen qua đám đông: "Á đù, cậu có tận ba cái áo thi đấu luôn á?!"

Anh ta ghen tị đến mức sắp điên rồi, kia là đồng phục của cầu thủ mà bọn họ thích nhất đó.

Văn Tắc một mình chiếm ba cái, không để cho ai gặp cũng có phần.

"Không phải tôi lấy." Văn Tắc sửa đúng: "Là của Cầu Tuyết Nhỏ."

Cầu Tuyết Nhỏ?

Hạ Thời Sơ lập tức nhìn bé manh vật trước mặt Văn Tắc, đó hẳn là tên của nhóc này. Các fans bóng đá xung quanh cũng nghe thấy, tên của Cầu Tuyết Nhỏ cứ thế lan truyền.

Đúng là một cái tên vô cùng dễ thương.

"Không phải đâu, từ khi nào mà cậu..."

Hạ Thời Sơ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Tuần trước Văn Tắc còn xỉa xói anh ta là nô lệ thời đại mới, thế mà trong nháy mắt, Văn Tắc đã đi theo vết xe đổ của anh ta, vấn đề là anh ta thậm chí còn không biết Văn Tắc còn có tư cách đi buổi xem mắt luôn!

Tên nhóc này giấu hơi bị kỹ.

Văn Tắc không biết nên nói cái gì bây giờ, xung quanh có quá nhiều người, anh thở dài nói: "Đi ra ngoài tìm nơi ăn uống trước đi."

Anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện này là ai?

Cố Bồng chăm chú nhìn người nọ. Nếu cậu là con người thì hành vi này chắc chắn sẽ gây phản cảm, nhưng sau khi khoác lên mình da của một con vật nhỏ, dường như cậu được cả thế giới bật đèn xanh, mọi người đều rất khoan dung với cậu.

Hạ Thời Sơ không hề cảm thấy mình bị xúc phạm chút nào, anh ta có kinh nghiệm chăm sóc thú nhân bán thành niên, lập tức mỉm cười dịu dàng.

Ngay khi anh ta đang vắt óc chuẩn bị làm quen thì một móng vuốt lông xù xù vươn ra trước.

"..." Hạ Thời Sơ được cưng mà sợ, một thú nhân bán thành niên chủ động chào hỏi người lạ thì chắc chắn là đã tham gia lớp huấn luyện xã ngưu.

"Xin chào, xin chào." Hạ Thời Sơ cẩn thận nắm lấy móng vuốt nhỏ của Cố Bồng: "Tôi là bạn tốt của Văn Tắc, Hạ Thời Sơ, rất vui được cùng ăn cơm với cậu."

Cố Bồng đáng yêu nhìn Hạ Thời Sơ, mỉm cười: "..."

Văn Tắc do dự một chút, nói: "Có lẽ em ấy không hiểu cậu đang nói cái gì."

Trên mặt Hạ Thời Sơ lộ vẻ ngạc nhiên: "Không hiểu? Sao có thể?" anh ta đột nhiên nghĩ: "Cậu ấy không đến từ hành tinh này hả, cậu nhặt cậu ấy ở hành tinh nào vậy?"

"Từ một cơ sở chăm sóc, tôi cũng không biết rõ lắm." Văn Tắc và Hạ Thời Sơ đi đến một nơi có ít người rồi mới tiếp tục nói: "Có thể là có chướng ngại nào đó, em ấy rất thông minh và cá tính."

"Tôi hiểu rồi." Hạ Thời Sơ đã hiểu, đó không phải là ranh giới mỏng manh giữa thiên tài và kẻ điên sao?

Anh bạn Cầu Tuyết Nhỏ này có thể là trời sinh đã độc đáo như thế.

Kỹ năng vũ đạo và khả năng biểu diễn thần kỳ của đối phương chính là bằng chứng tốt nhất.

Nếu như Cố Bồng biết được suy nghĩ của bọn họ: Này, đâu có phức tạp như vậy?

Trên xe huyền phù, Hạ Thời Sơ vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc khiếp sợ, anh ta hỏi Văn Tắc: "A Tắc, cậu được thông qua xét duyệt khi nào vậy?"

Chẳng lẽ là hai tháng gần đây, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật?

Văn Tắc: "..."

Hiện tại mọi chuyện đã bại lộ, Văn Tắc đành nói ra sự thật, nhưng trước tiên anh cảnh cáo Hạ Thời Sơ không thể bỏ đá xuống giếng: "Tôi nói cậu đừng có cười."

Hạ Thời Sơ: "Được!"

Sau khi nhận được bảo đảm, Văn Tắc nói: "Tôi bị gia đình ép nộp đơn lúc đủ mười tám tuổi, trong những năm qua một năm ba lần chưa bỏ lần nào trừ hôm mà cậu cũng đi."

Cái lịch sử nghĩ lại mà kinh đó, hiện tại nhớ tới là lòng lại đau!

"Phụt, hahahahahahaha!" Hạ Thời Sơ đã nói không cười, nhưng anh ta cũng không ngờ lại buồn cười như vậy.

Trong suy nghĩ của anh ta, Văn Tắc là một chàng trai lạnh lùng cool ngầu, không liên quan gì đến hai chữ yêu đương, vậy mà Văn Tắc hóa ra lại là nam khách quý thường trú của buổi xem mắt.

"Hahahahahahaha!" Xin lỗi nhiều, nhưng buồn cười quá.

"Cút đi." Văn Tắc có chút khó chịu.

Anh biết Hạ Thời Sơ quả nhiên không thể tin mà, người này chỉ biết ước gì có người thảm hơn anh ta thôi.

"Được rồi, tôi không cười..." Hạ Thời Sơ vội vàng dừng lại, thứ nhất là sợ anh tức giận, thứ hai là muốn bảo trì hình tượng của mình, Cầu Tuyết Nhỏ còn đang nhìn, vì vậy anh ta cứng đờ: "Nói về chuyện này không có việc gì ư?"

Văn Tắc cũng nhìn Cầu Tuyết Nhỏ một cái: "Em ấy nghe không hiểu."

Cũng không biết nên may mắn hay là tiếc nuối, lúc trước có thể là do nghe không hiểu nên em ấy mới mơ màng về nhà với anh.

Kết quả là bây giờ anh phải làm vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải làm cả một giáo viên.

Cố Bồng vừa nãy nhảy đến kiệt sức, hiện tại đang nằm thẳng trong khoang ngủ say.

"Ồ." Hạ Thời Sơ khó hiểu: "Không đúng lắm, từng tuổi này rồi mà cậu không bỏ buổi nào, vậy thì tại sao buổi đại hội lần này mới thành công?"

Nhân tiện, Hạ Thời Sơ chợt nhớ tới hình như Văn Tắc đã nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân.

Chẳng lẽ bây giờ đã đến tuổi rồi, cuối cùng cũng không chịu nổi chăn đơn gối chiếc nên thay đổi suy nghĩ.

Đó là một tai nạn khác.

"N buổi trước bị gương mặt bí xị của tôi làm thất bại." Văn Tắc nói, tỏ vẻ cậu hiểu mà, không có thú nhân bán thành niên nào thích một bộ mặt bí xị hết, sau đó Văn Tắc chỉ vào Cầu Tuyết Nhỏ: "Em ấy xã ngưu, nghe không hiểu người khác đang từ chối."

"Phụt, hahahahahahaha!" Hạ Thời Sơ lại cười lần nữa.

Văn Tắc nhìn sang, đêm nay anh ta đã cười nhiều lần như vậy, có chút lòng đồng tình nào không hả?

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi câm miệng liền đây." Hạ Thời Sơ cầu xin tha thứ, thật lâu sau mới nói: "Haiz, đây cũng là duyên phận, cậu cứ đối xử tốt với cậu ấy đi, cậu ấy..." Thật sự rất đáng yêu.

Hạ Thời Sơ không dám nói, dù sao cũng đang khen vợ người ta, sợ bị đánh.

Văn Tắc lắc đầu: "Đây chỉ là hiểu lầm, tôi không thích hợp với em ấy."

Văn Tắc vẫn kiên định với chủ nghĩa độc thân, việc anh làm bây giờ chỉ là hoàn thành trách nhiệm của mình: "Qua giai đoạn thấu hiểu thì tôi sẽ đưa em ấy về cơ sở chăm sóc."

Đến lúc đó Cầu Tuyết Nhỏ sẽ nghe hiểu được.

Em ấy có thể tìm được người phù hợp hơn với mình.

Văn Tắc cảm thấy dựa vào sức hấp dẫn của Cầu Tuyết Nhỏ, em ấy có thể chọn bất cứ ai mình muốn.

"Như vậy sao." Hạ Thời Sơ lộ vẻ kỳ lạ, muốn nói rằng, đến lúc đó cậu thật sự bỏ nổi ư?

Sớm chiều ở chung khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm tình.

Huống chi tự mình cẩn thận chăm sóc tốt như vậy, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng không thể nghĩ ra được rằng có người chăm sóc tốt hơn cả mình.

Tuy nhiên, đây là chuyện riêng tư của Văn Tắc, Hạ Thời Sơ khó có thể can thiệp.

Nhà hàng, bàn ăn nửa ngoài trời, cảnh đêm lộng lẫy.

Tháng tư thường có gió nhẹ thổi, hơn nữa hôm nay đội bóng họ yêu thích còn giành được chiến thắng nên tâm trạng của hai người đều rất vui vẻ.

"A Tắc, tại sao cậu không gọi bữa ăn riêng cho Cầu Tuyết Nhỏ? Cậu không định đánh thức cậu ấy dậy ăn tối sao?" Hạ Thời Sơ hạ giọng, chỉ vào khoang.

Cố Bồng vẫn đang ngủ say ở bên trong.

"Em ấy không ăn thức ăn riêng" Văn Tắc đặc biệt gọi mấy món thanh đạm, thuận tiện đánh tiếng trước với Hạ Thời Sơ: "Cậu... Đừng suy nghĩ dựa vào kinh nghiệm đã biết, ý tôi là, tiếp theo cho dù nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều bình thường hết."

Một lúc sau, Hạ Thời Sơ mới hiểu được ý nghĩa của lời Văn Tắc.

Không bao lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên, Văn Tắc đưa tay v**t v* Cầu Tuyết Nhỏ đang ngủ say: "Ăn cơm."

Một móng vuốt nhỏ hơi nhếch lên, hình như chỉ to bằng ngón tay của Văn Tắc, các đệm thịt lót nhỏ được sắp xếp có trật tự, lúc bị chạm vào thì mở ra theo phản xạ.

Cố Bồng còn buồn ngủ, toàn thân đau nhức không đứng dậy được, giơ chân lên chờ người khuân vác, đồng thời ngáp dài.

Văn - người khuân vác độc quyền của bé dễ thương - Tắc, rõ ràng là anh có thể nhấc Cầu Tuyết Nhỏ bằng một tay, nhưng anh lại chọn cách nâng Cầu Tuyết Nhỏ bằng cả hai tay.

Đầu tiên đặt lên hai chân của mình.

Khi ra ngoài cũng không thể tùy tiện như ở nhà được, Văn Tắc cứ thế đút cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Nhưng Cố Bồng lại rất có hứng thú với những gì có ở trên bàn, cậu chăm chú nhìn xung quanh như đang lo lắng có người lừa mất đồ ăn ngon của mình.

Văn Tắc nhịn không được hỏi: "A Thời, tôi đặt em ấy lên bàn có làm phiền cậu không?"

Bình thường Cầu Tuyết Nhỏ ở nhà đều ăn cơm trên bàn, nhưng bây giờ có người khác, Văn Tắc mới nhận ra điều này không đúng.

Hạ Thời Sơ sửng sốt, nhanh chóng xua tay: "Không sao, không sao."

Ở đây bọn họ có phòng riêng nên không thành vấn đề.

Có thể hiểu được, dù sao thì Cầu Tuyết Nhỏ vẫn còn là một đứa nhóc, đặt trên bàn ăn về tình thì có thể tha thứ, Hạ Thời Sơ vốn nghĩ rằng anh sẽ đặt bát xuống cho Cầu Tuyết Nhỏ ăn, nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khiến anh ta choáng váng.

Sao Cố Bồng có thể một mình ăn cơm được, bình thường khi có người ngoài, cậu nhất định sẽ giả vờ chăm chỉ, nhưng hôm nay toàn thân đau nhức, Văn Tắc vừa buông tay ra là cậu liền nằm rũ xuống.

Văn Tắc giải thích: "Em ấy vận động quá nhiều, không thể đứng dậy được."

Hạ Thời Sơ: "Ồ."

Quả thực, nhưng nghĩ lại thấy hơi sai, anh ta nhớ hôm qua Văn Tắc đã hỏi là có từng thấy ở hộ nghèo nằm ăn cơm bao giờ chưa.

Chẳng lẽ Cầu Tuyết Nhỏ thường vừa nằm vừa ăn?

Mọi người đều là những người thông minh, Hạ Thời Sơ bỏ qua giả thuyết, hỏi thẳng: "Cậu ấy đã như thế từ khi đưa về từ cơ sở chăm sóc hay là sau khi đưa về mới như thế này?"

Văn Tắc trong chốc lát không để ý rơi vào bẫy: "Tôi cũng không dám hỏi."

"Hahaha!" Hạ Thời Sơ cười như gà trống gáy: "Hahaha..."

Cố Bồng nghi hoặc nhìn Văn Tắc, như muốn hỏi: "Anh ta cười gì vậy? Anh ta đang cười tui hả?"

Văn Tắc che giấu lương tâm lắc đầu tỏ vẻ không phải đang cười em.

"Ăn nhanh đi." Một ngụm cơm được đưa tới cho Cầu Tuyết Nhỏ, chặn miệng cậu lại, đồng thời Văn Tắc dùng đầu ngón tay giúp cậu lau sạch hạt cơm dính trên khóe miệng.

Không thể lãng phí thức ăn.

Cố Bồng há miệng đuổi theo, một lần ăn hết.

"Em cắn tôi đó." Văn Tắc nhắc nhở cậu, nhưng trong mắt lại không có một tia trách móc, ngược lại trên khóe miệng còn mang theo ý cười mà chính anh cũng không hay.

Đưa Cầu Tuyết Nhỏ đi?

Hạ Thời Sơ: Tin cậu thì tôi là đồ ngu!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ là một người khó nói.

Bình Luận (0)
Comment