Cái gì mà một lời khó nói, đơn giản là Cố Bồng suy nghĩ quá nhiều, Văn Tắc cũng không hề để ý chuyện cậu ngủ trên giường mình.
Ngược lại, Văn Tắc cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ có hơi không muốn đến gần anh, Cầu Tuyết Nhỏ luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, tin tưởng anh như một người bạn, nhưng không gần gũi hơn.
Văn Tắc vốn dự định sẽ luôn chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ, đương nhiên cũng đã tự hỏi, tên nhóc này nghĩ như thế nào?
Mỗi lần muốn giao lưu tình cảm là lại có một chướng ngại ở ngay trước mắt, cho nên anh vẫn im lặng chờ.
Có lẽ đây chính là cái gọi là chênh lệch thông tin.
Cố Bồng nào biết cái gì là khoảng cách với không khoảng cách, cả hai đều cùng giới, cậu làm gì biết cậu và Văn Tắc có thể phát triển thêm một bước nữa.
Nhận thức của cậu là do từ Trái Đất tới, hai người đàn ông dù tốt đến mấy cũng chỉ đến vậy, đã tốt đến mức không thể tốt hơn, tốt nhất vũ trụ.
Cố Bồng đã quan sát qua, Echo và Hạ Thời Sơ cũng không tốt như họ!
Sau khi nhận được sự ủng hộ từ Văn Tắc, Cầu Tuyết Nhỏ đã hoàn toàn buông bỏ sự ràng buộc của con người, không còn suy nghĩ con người phải như thế nào, thú cưng phải như thế nào, mà cứ làm những gì cậu muốn.
Dây xích chó chắc chắn không cần nữa...
Cứ như vậy, Văn Tắc lập tức vui vẻ dẫn cậu ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Cầu Tuyết Nhỏ rất gian xảo, cậu chạy trước dẫn đường ra khỏi khuôn viên, nhìn thấy quán ăn mới dừng lại.
"Ngao ngao." Cầu Tuyết Nhỏ nhảy dựng lên, tới cũng đã tới rồi, không bằng ăn xong rồi trở về.
Văn Tắc không đếm được đây là lần thứ mấy anh bị Cầu Tuyết Nhỏ lừa rồi, vốn muốn nói đồ ăn ven đường em không thể ăn, nhưng thấy nói vậy có vẻ hơi mất hứng, suy nghĩ một chút vẫn đồng ý: "Tùy em."
Vì vậy lần đầu tiên Văn Tắc bước vào quán ăn ven đường, làm anh phải nghiên cứu xem trong thực đơn có món ăn nào phù hợp với Cầu Tuyết Nhỏ.
Văn Tắc ngồi xuống nghiêm túc xem, Cầu Tuyết Nhỏ ngồi xổm trong lòng anh, cũng xem chung, may là cậu lùn, không có che khuất tầm nhìn của Văn Tắc.
"Tình cảm của họ tốt thật đó." Một khách hàng mới vào là hàng xóm trong khu, nhìn thấy họ mà cảm thán một câu.
Văn Tắc mỉm cười, nói một tiếng: "Buổi sáng tốt lành, hàng xóm."
Cố Bồng tới đây đã nửa năm, đã không còn hoàn toàn mù chữ nữa, cậu nghe hiểu hàng xóm khen họ tình cảm.
Đúng vậy!
Để khẳng định lời nói của hàng xóm, Cố Bồng còn dùng đầu cọ cọ vào cằm Văn Tắc.
Trước đây khi cậu còn là thú cưng, cậu sẽ dùng mũi cọ cọ hoặc l**m ngón tay của người khác, nhưng sau này thì rất ít làm như vậy nữa.
"Hửm? Muốn ăn cái nào?" Giọng Văn Tắc mang theo ý cười, không nhanh không chậm, Cố Bồng theo thói quen cho rằng tên này đối xử với ai cũng ôn hòa như vậy.
Cậu nâng móng vuốt lên, ấn vào món ăn bản thân muốn ăn.
"Được, còn gì nữa không?" Văn Tắc chỉ vào món hầm, đề nghị nói: "Thử cái này nhé?"
Cố Bồng gật gật đầu.
Oa, những ngày ăn ăn uống uống thật vui vẻ.
Một chút bất cẩn là cậu ăn đến no căng bụng, không thể tự đi về được.
Chỉ có thể tiếp tục làm phiền đến thú cưỡi hình người Văn Tắc, vất cả ôm cậu trở về.
Văn Tắc lạnh lùng nói: "Em thế này đâu phải tập thể dục buổi sáng, nếu cứ như vậy, bụng bia nhỏ sẽ xuất hiện đấy."
Cố Bồng không quan tâm anh nói cái gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến giai đoạn cuối của giai đoạn thấu hiểu thứ hai, khu vực nơi Văn Tắc sống đã vào đông chỉ sau một đêm.
Cố Bồng nghe nói nơi này sẽ có tuyết, đã sớm trông ngóng mùa đông nhanh đếm, cậu cho rằng bản thân phủ đầy lông, chắc sẽ không bị lạnh.
Trong nhà bật điều hòa đương nhiên sẽ không lạnh, nhưng bên ngoài gió lạnh thổi qua, dù có khoác thêm áo khoác bông nhỏ thì cậu cũng không dám ra ngoài.
Tuyết rơi suốt một đêm, cậu kéo rèm nhìn ra ngoài, lớp tuyết dày kí.ch thích vô cùng. Cố Bồng nhảy lên giường tìm Văn Tắc, nhờ anh mang một ít tuyết vào nhà
Văn Tắc giảng đạo lý với cậu: "Trong nhà nhiệt độ cao, mang tuyết vào sẽ tan rất nhanh, em vẫn không chơi được."
"Ngao." Mặc kệ, nhanh lên.
Cầu Tuyết Nhỏ cố gắng dùng móng vuốt cào vào chăn Văn Tắc, ngậm lấy góc chăn rồi kéo ra.
"Này, nhả ra." Bị cậu làm nháo nhào như vậy, Văn Tắc muốn ngủ yên bình cũng không được, nói: "Được được, em đợi chút."
Anh rời giường ôm Cầu Tuyết Nhỏ vào bồn tắm tắm rửa, sau đó đi ra ngoài đào chút tuyết đem về.
Để tránh cho tuyết tan quá nhanh, anh đã đặt nó trên một ban công độc lập, tắt máy sưởi.
Còn có thể như vậy sao?
Cố Bồng đang chơi, bỗng một chiếc áo bông khoác lên người, Văn Tắc không tiếng động mặc vào cho cậu, rồi trở về ngủ.
Cố Bồng quay đầu lại nhìn nhìn, dùng móng vuốt c*m v** trong tuyết, hí hí hí hí, vừa lạnh vừa sảng khoái.
Rất nhanh bốn cái móng vuốt của cậu đã lạnh đến cực điểm, cảm thấy lạnh: "Hắc xì!"
Cầu Tuyết Nhỏ rùng mình, cảm thấy có chút không ổn, trời ơi, tuyệt đối không thể bị cảm, nếu không sau này nhất định Văn Tắc sẽ không cho cậu chơi tuyết nữa.
Nghĩ nghĩ, Cố Bồng mở cửa kính ban công ra, rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, không rên một tiếng mà chui vào trong chăn Văn Tắc.
Móng vuốt lạnh như băng của cậu ấn lên eo Văn Tắc, cậu cảm thấy rất thoải mái, đột nhiên nạn nhân lại run rẩy một hồi: "Này!"
Cảm giác lạnh buốt bất ngờ khiến Văn Tắc nhảy dựng lên, anh hất chăn, đối mặt với ánh mắt giả vờ đáng thương của Cầu Tuyết Nhỏ, tên nhóc này còn tranh thủ sự đồng tình của anh mà run run.
Văn Tắc tức cười, người nên run rẩy không phải là anh sao?
"Em thật thông minh, dùng móng vuốt đóng băng của mình đến sưởi ấm cho tôi."
Tuy rằng vẻ mặt của anh có chút kh*ng b*, nhưng Cố Bồng thật sự không sợ anh, một con hổ giấy* thôi, sưởi ấm, sưởi ấm nào.
(*纸老虎 - chỉ lão hổ - Cụm từ này mang ý nghĩa chỉ một kẻ có vẻ ngoài mạnh mẽ, hung dữ nhưng thực chất lại rất yếu đuối, hèn nhát.)
Cố Bồng dẫm cả bốn móng vuốt lên, ánh mắt cẩn thận quan sát nạn nhân, nếu có gì không ổn, cậu có thể lập tức chạy ngay.
Điều khiến cậu bất ngờ là, Văn Tắc không hề đuổi cậu đi mà chỉ nói: "Sớm biết vậy đã không để em chơi tuyết."
Sau đó anh đắp chăn cho cậu ấm áp, nếu không bị cảm lạnh thì vẫn là anh chăm sóc.
Cố Bồng: "?"
Không phải, Văn Tắc không đuổi cậu đi, tính tình có phải là quá tốt rồi không?
Cố Bồng không phải chưa từng ở cùng anh em thân thiết, khi còn đi học mấy cậu con trai đều nghịch ngợm, ai mà chưa từng đặt chân lạnh lên người bạn bè.
Nhưng phản ứng của mọi người đều giống nhau, đương nhiên là trả đũa gấp đôi, làm gì có chuyện vui vẻ chấp nhận việc bắt nạt như vậy?
Có lẽ do mình là lông xù xù, thân phận có chút hào quang, Cố Bồng nghĩ thầm.
Trong chăn quá ấm áp, cơ bụng Văn Tắc quá tốt, Cố Bồng nằm lên đó nghĩ ngợi rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại cậu có một vấn đề muốn hỏi Văn Tắc, vấn đề cậu chưa bao giờ dám đụng tới, luôn cảm thấy có một loại dự cảm không lành.
Hôm nay đi học, Cố Bồng lập tức hỏi.
"Tôi lấy danh nghĩa gì để nhận nuôi em á?" Văn Tắc bị hỏi tới ngây người, nhưng cũng đoán trước được, theo lý thuyết quả thật Cầu Tuyết Nhỏ không rõ mối quan hệ này, mà anh cũng chưa từng nói ra, cũng hy vọng đợi đến khi giao tiếp thuận lợi thì nói rõ, tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết.
Cố Bồng gật gật đầu, đúng vậy, cậu tự đưa ra một câu trả lời dự phòng trước, là em trai?
Có anh trai như Văn Tắc, cũng khá tốt.
Văn Tắc hỏi lại: "Em hy vọng là em trai?"
Cố Bồng bối rối, chẳng lẽ mình còn có thể tự chọn sao, làm anh cũng không phải không được, vấn đề là Văn Tắc có đồng ý không.
Văn Tắc ok thì cậu ok, đừng nói là làm anh trai, làm ba cũng được.
Văn Tắc im lặng một lát, sau đó lấy ra tấm bảng trắng nhỏ giải thích rõ ràng cho cậu, khi mọi người nhận nuôi thú nhân bán thành niên, có thể là dưới danh nghĩa ứng viên bạn đời, cũng có thể là dưới danh nghĩa người thân.
Thì ra là thế.
Bởi vì Văn Tắc làn nam. Cố Bồng theo quán tính nghĩ rằng Văn Tắc chắc chắn đã nhận nuôi cậu dưới danh nghĩa người thân.
Cầu Tuyết Nhỏ làm ra vẻ mặt bừng tỉnh, gật gật đầu, Văn Tắc nhìn chăm chú vào cậu, đột nhiên hỏi: "Em muốn tôi nhận nuôi em dưới danh nghĩa người thân hay ứng cử viên bạn đời?"
Câu hỏi này không khác gì hỏi trực tiếp: "Em có thích tôi không?"
Văn Tắc để Cầu Tuyết Nhỏ tự mình quyết định.
"?" Cố Bồng không có nghĩ nhiều, cho rằng Văn Tắc đang rèn luyện khả năng ngôn ngữ của mình, cậu không chút do dự tỏ vẻ, tất nhiên là dưới danh nghĩa người thân.
Nếu không còn có thể như thế nào?
Nhận được đáp án, Văn Tắc giật mình, qua một lúc lâu sau, anh mới khôi phục bộ dạng như thường ngày, nói: "Ừm."
Quả nhiên, Cầu Tuyết Nhỏ cái gì cũng không hiểu, đối phương căn bản không có ý gì với anh.
Ban đầu tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.
Một người mù chữ nhận thức sai lầm, không biết mình đang làm gì mà thôi.
Văn Tắc thở dài, cũng không biết là bản thân cảm thấy may mắn hay tiếc nuối.
Nếu Cầu Tuyết Nhỏ hoàn toàn không có ý như vậy, anh cũng không cần lo lắng Cầu Tuyết Nhỏ và mình ở bên nhau sẽ có nhiều áp lực.
Tất cả những điều này không cần phải bận tâm nữa.
"Ngao?" Văn Tắc?
Cố Bồng cảm giác Văn Tắc đang ngây người, không khỏi lo lắng kêu lên một tiếng, đang suy nghĩ gì dấy?
"Không sao." Văn Tắc hoàn hồn, thu hồi suy nghĩ trong lòng, anh gõ gõ bảng trắng nhỏ: "Em tiếp tục học nhé."
Cố Bồng còn rất nhạy bén, trong lòng có chút nghi hoặc, cậu cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, trên người Văn Tắc có gì đó thay đổi.
Nhưng lại không biết đó là gì.
Cố Bồng nghi ngờ liệu bản thân có suy nghĩ quá nhiều không, dù sao cũng phải học, cậu bỏ qua những cảm giác mơ hồ đó, tập trung vào bài giảng.
Học được một nửa, Cố Bồng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cậu liếc nhìn Văn Tắc, suốt nửa tiết học tên này vẫn không nhìn thẳng vào mình, trước đây đâu có như vậy!
Trước kia cậu học tốt, Văn Tắc sẽ dịu dàng nhìn cậu, gãi cằm cậu.
Cố Bồng đã quen với điều đó, đột nhiên thay đổi, cảm giác của cậu rất rõ ràng.
"Đang suy nghĩ cái gì? Tập trung đi." Bởi vì Cầu Tuyết Nhỏ phân tâm, cuối cùng Văn Tắc cũng nhìn cậu một cái, vừa nhắc nhở vừa hơi khó hiểu, chẳng phải tên nhóc này không thích mình sao?
Nhìn chằm chằm như thế vậy, chẳng phải có chút không thích hợp sao?
Cố Bồng bị nhắc, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tạm thời không nghĩ về Văn Tắc nữa.
Tan học, Văn Tắc nói với cậu một tiếng: "Tôi có việc bận, em tự mình chơi đi, có gì thì gọi tôi."
Trước khi rời đi, anh còn cẩn thận dặn dò một câu: "Đừng làm những chuyện nguy hiểm, mùa đông rất dễ gãy xương".
"Ngao." Đối phương vẫn quan tâm mình, Cố Bồng lại mang vẻ nghi ngờ, nhìn theo Văn Tắc bước vào thư phòng.
Cố Bồng đột nhiên cảm thấy có sự xa cách từ Văn Tắc, không phải là ảo giác.
Tại sao?
Cố Bồng đi tới cửa thư phòng, Văn Tắc có thói quen để cửa hở một chút, cậu ngồi xổm ở đó, xuyên qua khe hở thò đầu vào xem.
Thấy Văn Tắc vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, căn bản không hề làm việc.
Tên này có chuyện, Cố Bồng nghĩ thầm.
Giây tiếp theo trong lòng cậu lập tức rớt lộp bộp, từ từ, chắc việc này cũng không liên quan tới cậu đâu ha?
Để xác minh có phải như vậy hay không, buổi tối sau khi ăn xong cơm tối, Cố Bồng chủ động nằm xuống trong tay Văn Tắc, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, tỏ vẻ bản thân đã ăn no bụng, mau xoa xoa bụng cho cậu.
Nếu là trước kia, Văn Tắc không nói hai lời, lập tức xoa bụng Cầu Tuyết Nhỏ, nhưng hiện tại không giống vậy, nếu Cầu Tuyết Nhỏ không có ý kia, anh vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Văn Tắc không nhìn ánh mắt mong đợi của Cầu Tuyết Nhỏ, nói: "No căng rồi à? Bản thân tự xuống đất đi vài vòng đi, dễ tiêu."
Giọng điệu của anh vẫn ôn hòa như trước, tuy nhiên vẫn không lừa được Cố Bồng, chậc chậc, quả nhiên tên này đã lật mặt.
Thám tử Cố suy tư, có lẽ sự thay đổi này thay đổi kể từ khi nói về đề tài nhận nuôi, cho nên rất rõ ràng, đề tài nhận nuôi vô cùng kỳ lạ.
Dựa theo tính cách của Cầu Tuyết Nhỏ, bị từ chối chắc chắn sẽ tức giận, Văn Tắc cũng đã nghĩ cách để đối phó. Kết quả Cầu Tuyết Nhỏ vô cùng yên tĩnh, ngẩn người trong chốc lát sau đó lập tức ngoan ngoãn, tự mình đi tản bộ.
"..." Văn Tắc liếc nhìn tấm lưng kia, muốn nói rồi lại thôi, dù thế nào đi chăng nữa cũng đã hết lòng chăm sóc nửa năm, mặc dù Cầu Tuyết Nhỏ không có ý đó, Văn Tắc cũng không nhỏ mọn đến mức lạnh nhạt đối phương.
Anh chỉ đang giữ phép lịch sự, sẽ không tiếp tục chạm vào cơ thể của Cầu Tuyết Nhỏ trừ khi cần thiết.
Đây là ranh giới đạo đức cơ bản.
Cố Bồng vừa đi vừa trốn vào phòng ngủ, lén lút nằm trong ổ điều tra về chuyện thú nhân bán thành niên.
Hiện tại cậu lên mạng rất sành, nhanh chóng dựa vào sự thông minh của mình, tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Nhắc tới việc nhận nuôi thú nhân bán thành niên, nội dung hiện ra đều liên quan đến bạn đời, rất ít đề cập tới người thân. Hừ hừ, cho nên, những người nhận nuôi thú nhân bán thành niên chủ yếu là những người trẻ tuổi, họ không tìm kiếm anh trai hay em trai, chủ yếu là họ tìm kiếm bạn đời cho mình?
Bầu trời trong lòng Cố Bồng có hơi không ổn, đang êm đẹp đột nhiên bắt đầu có sấm sét.
Không thể nào?
Cậu đờ ra, chẳng lẽ Văn Tắc thật sự có ý với cậu, dừng lại, cậu tự phủ nhận ngay lập tức.
Cố Bồng không thể vu oan cho người khác, ban đầu cũng là do chính cậu ép buộc đối phương nhận nuôi mình, chắc chắn Văn Tắc sẽ không có ý đó.
Nhưng... Đối phương cũng không từ chối mà đâm lao phải theo lao, miễn cưỡng tiếp nhận chính cậu tự đưa tới cửa, dù sao thì ngay từ đầu Văn Tắc cũng tham gia đại hội xem mắt đó, vậy thì đối phương cũng có nhu cầu!
Trời ạ.
Cố Bồng ôm đầu, đây là chuyện gì cơ chứ?
Đồng thời cũng ngượng ngùng, bởi vì cậu là người sai, là bản thân không hiểu rõ tình hình đã hành động vội vàng, còn Văn Tắc thì là nạn nhân.
Không chỉ bị cậu ăn vạ, còn nuôi cậu nửa năm, bỏ biết bao nhiêu công sức vào cậu, kết quả cuối cùng không thu được gì, chỉ được một em trai, ai cần em trai chứ.
Người ta là muốn một người vợ.
Cố Bồng che miệng lại, đây là bí mật kinh thiên động địa nhất, nói như vậy, Văn Tắc là gay.
"Cầu Tuyết Nhỏ?" Văn Tắc gõ gõ cửa, nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cảm thấy không yên tâm, quyết định đi tới xem đối phương có phải đang hờn dỗi hay không?
Cố Bồng nhanh chóng thu hồi máy tính bảng, thò đầu ra ngoài.
Ánh mắt có chút hoảng sợ, nhưng lại không có dấu hiệu tức giận, Văn Tắc thở phào nhẹ nhõm, ôn hòa hỏi: "Em ở trong ổ làm gì vậy? Sớm như vậy mà đã muốn ngủ sao?"
Cố Bồng gật đầu lung tung.
Mỗi ngày trước khi ngủ, cậu đều phải tắm rửa... Hôm nay cũng không ngoại lệ, Văn Tắc ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nói: "Vậy em đi theo tôi."
Má, nghĩ tới đây, Cố Bồng cũng bắt đầu cảm thấy có hơi không tự nhiên.
Cũng may lòng cậu lớn, nghĩ lại thì có lẽ Văn Tắc còn xấu hổ hơn cậu, vì vậy không sao nữa.
Văn Tắc cảm thấy xấu hổ là vì: Hiện tại anh đang tắm rửa cho bạn đời của người khác
Cố Bồng hoàn toàn cảm nhận được sự bảo thủ đó, không tự nhiên như bình thường, cậu cảm thấy Văn Tắc có vẻ lúng túng không biết đặt tay ở đâu.
Thật sự rất xấu hổ.
Đột nhiên Cố Bồng nghĩ tới, Văn Tắc như vậy có tính là thất tình không?
Bỗng nhiên vợ không có, còn dư thêm một em trai.
Theo quan sát tiếp theo của Cố Bồng, có vẻ cũng không tệ lắm?
Tâm trạng của Văn Tắc vốn đã ít biến động, bình thường cũng khá nhạt nhẽo, như thể dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến anh.
Hơn nữa, đối diện với một con vật còn chưa biến thành người, có thể phát sinh ra bao nhiêu thứ tình cảm nam nữ?
Chắc là cảm xúc cũng không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi.
Cố Bồng nghĩ, trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tiếp tục thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Văn Tắc, nếu ban đầu Văn Tắc muốn tìm bạn đời, thì cậu cũng không thể chiếm chỗ của người ta nhưng lại dưới danh nghĩa là em trai được.
Thú nhân bán thành niên không cần phải tham gia buổi gặp mặt trước khi biến thành con người, cũng chỉ có thể ở trong cơ sở chăm sóc cho đến khi thành niên mới thôi, có muốn tham dự hay không là do tự báo danh.
Sinh hoạt ở cơ sở chăm sóc chỉ có duy nhất một nhược điểm chính là nghiêm khắc, ăn đạm bạc, không vui chơi, trời ơi, Cố Bồng không dám nghĩ, tại sao phải khiến cậu phải đưa ra sự lựa chọn khó khăn như vậy?
Cậu muốn hỏi một chút, có gia đình nào đang thiếu tổ tông nhỏ không?
Cậu sẽ tự thu dọn hành lý và đến tận nơi!
Văn Tắc cũng đã dần thích nghi với tình anh em của Cầu Tuyết Nhỏ một thời gian, dần dần cũng thành thói quen thôi.
Chỉ là tránh làm những hành động quá thân mật thôi, hôn hôn cọ cọ gì đó, vốn dĩ ngày thường cũng không nhiều lắm.
Văn Tắc cũng nhận ra, từ khi bản thân anh thay đổi thái độ, Cầu Tuyết Nhỏ cũng đã nhận ra, đối phương cũng bớt bám dính lấy anh, cũng không còn bò lên dựa vào vai anh nữa...