Nói cho cùng vẫn là do thông tin bị bất cân xứng.
Đây chẳng phải do Cố Bồng luôn tưởng rằng bản thân đã bắt Văn Tắc làm việc không công suốt nửa năm sao, đến vợ cũng chẳng có nữa, chắc chắn trong lòng Văn Tắc không hề dễ chịu, không chừng đã muốn đuổi cậu đi từ lâu.
Sắp rồi, rất nhanh giai đoạn thấu hiểu thứ hai sẽ trôi qua.
Không cần đợi đến lúc Văn Tắc đuổi, cậu sẽ tự giác rời đi, đến từ nơi nào thì về nơi đó.
Cả hai bên đều tự cho rằng đối phương xa lánh mình, cả một mùa đông, không khí trong nhà cũng trở nên lạnh lẽo chưa từng có.
Giai đoạn thấu hiểu thứ hai kết thúc, Văn Tắc nhận được thông báo của cơ sở chăm sóc, anh mới bừng tỉnh, đã qua tám tháng rồi.
Văn Tắc không suy nghĩ gì, chỉ muốn được tiếp tục chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ. Mặc dù anh biết với tình hình này thì tốt nhất anh nên rời khỏi cậu, nhưng lại không yên tâm khi giao cậu cho người khác chăm sóc.
Cứ cho là sau này Cầu Tuyết Nhỏ muốn tìm bạn đời thì có thể đợi sau khi biến thành người rồi hẵng tìm cũng được.
Thời gian này chủ yếu là để cậu học cách nhận thức, thích ứng với với xã hội, không nhất định phải quyết định ở cùng với ai trong lúc sớm như thế này.
Tóm lại, Văn Tắc cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ sẽ tốt hơn khi ở bên cạnh mình, chỉ là không biết đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.
Văn Tắc: "Cầu Tuyết Nhỏ, nói cho em một chuyện." Anh thuật lại thông báo của cơ sở chăm sóc cho Cầu Tuyết Nhỏ, quy tắc vẫn như lần trước, anh lo lắng nhìn Cầu Tuyết Nhỏ: "Em nghĩ sao?"
Cuối cùng ngày này cũng đến rồi sao?
Cố Bồng đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, dĩ nhiên là muốn lập tức quay về cơ sở chăm sóc, cậu không thể chiếm giữ chỗ này mãi.
Móng vuốt ấn xuống của Cầu Tuyết Nhỏ do dự, 20 phút trôi qua. Dường như đang có ý muốn chọn đổi Văn Tắc, kết thúc sự sai lầm này.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, qua một lúc lâu, Văn Tắc mới chầm chậm hỏi: "Vì sao, em ghét tôi đến thế à?"
Văn Tắc không hề nghĩ đến việc Cầu Tuyết Nhỏ sẽ chọn như vậy, anh hít một hơi sâu, giả vờ thoải mái hỏi tiếp: "Em muốn về cơ sở chăm sóc, sinh hoạt cùng với những người khác sao?"
"Không không không." Cố Bồng vội vàng giải thích, năng lực biểu đạt của cậu có giới hạn, khó khăn lắm mới nói rõ: "Tui không ghét anh, cũng không muốn giao thiệp với người khác, tui chỉ muốn ở cơ sở chăm sóc đến khi trưởng thành, pháp luật cũng không bắt buộc tui nhất định phải chọn bạn đồng hành, tui có thể sống độc lập."
Văn Tắc nhẹ nhõm, hoá ra là vậy, anh ngậm ngùi: "Vậy sao em lại một mực muốn về đó làm gì chứ, tôi vẫn có thể tiếp tục chăm sóc em."
Cố Bồng trố mắt, chần chừ nói: "Nhưng mà... Anh không muốn nhận nuôi thêm các thú nhân bán thành niên khác sao?"
Văn Tắc cau mày: "Ai nói tôi muốn nhận nuôi những thú nhân bán thành niên khác?"
Không phải sao, không lẽ nào Văn Tắc một lòng một dạ yêu Cầu Tuyết Nhỏ... Cố Bồng nhanh chóng dừng sự ảo tưởng của mình lại, chắc chỉ là có sự hiểu nhầm nào ở đây thôi.
"Anh không cần bạn đời sao?"
"Không cần." Văn Tắc nói.
"Vậy tại sao anh lại đến buổi gặp mặt?"
"Người nhà ép." Anh nhớ rằng trước kia đã từng giải thích qua với Cầu Tuyết Nhỏ, tiếc rằng lúc đó đối phương không hiểu.
Ra là vậy, ánh mắt nhìn Văn Tắc của Cố Bồng thêm vài phần đồng cảm, hoá ra người tinh tế cũng bị giục hôn.
Xem ra truyền thống vẫn là truyền thống.
Văn Tắc tưởng rằng cậu đang do dự nên tỉ mỉ giải thích: "Em quay về cơ sở chăm sóc quả thật không phải là một sự lựa chọn tốt, môi trường ở đó... Khả năng cao là em sẽ không thích, ít nhất là ra vào, đồ ăn đều sẽ không tự do."
"Đừng nói nữa." Nói đến đây thì Cầu Tuyết Nhỏ bắt đầu bị lung lay.
Nếu có thể thì ai lại muốn ở một chỗ như ngồi tù như thế chứ, Cố Bồng lại càng không.
Cậu thừa nhận rằng Văn Tắc nói đúng, nhưng tại sao anh chàng này lại tốt với mình đến vậy?
"Anh đối xử tốt với tui như vậy, tui còn hại anh không còn vợ, tui đúng là là một đứa vong ơn bội nghĩa mà."
"Không nghiêm trọng như vậy." Văn Tắc cũng không định lấy vợ, nhưng đối tượng là Cầu Tuyết Nhỏ, anh đùa rằng: "Nếu em áy náy như vậy thì hãy thử mang vợ trả về cho tôi đi."
Cố Bồng nghĩ bụng, tôi để anh tự do, anh lại không muốn. Không đúng, cậu dường như hiểu ra, cậu đang bị Văn Tắc trêu chọc sao?
Cậu ngẩng đầu liếc Văn Tắc, định hỏi có phải anh thích tui rồi phải không, nhưng lại ngại.
"Ngày mai quyết định nhé?" Văn Tắc nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
Cố Bồng suy nghĩ một hồi, kiêu ngạo hỏi: "Anh nói trước đi, có thật là anh không trách tui không?"
Mắc sai lầm cũng chỉ vì cậu.
"Không trách." Văn Tắc không do dự mà còn nghi hoặc: "Thời gian này tôi đã làm gì không tốt để em phải lầm tưởng rằng tôi trách em chứ?"
Không có... Cố Bồng nhớ lại, tất cả hình ảnh trong não là ánh mắt sâu lắng và ấm áp của Văn Tắc.
Cậu bỗng cảm thấy không thoải mái, giơ chân lên gãi gãi khuôn mặt đầy lông của mình.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi tốt với em, nhưng chưa bao giờ muốn thứ gì từ em cả, chỉ đơn thuần là muốn làm thế."
Không cần cảm thấy phải chịu trách nhiệm đâu.
"Ò" Hoá ra Văn Tắc nghĩ như vậy, Cố Bồng cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của mình, tệ quá đi.
"Vậy... Bây giờ chọn lại lần nữa nhé?" Văn Tắc lấy chiếc bảng trắng nhỏ qua.
Cố Bồng đâu cần nghĩ nữa, lập tức dùng chân ấn lên điểm 100.
"Ừm." Văn Tắc cười, lấy ra một miếng đồ ăn vặt kẹp trên ngón tay: "Ăn không?"
Cố Bồng lập tức nhớ lại cảnh tượng lần trước, lúc đó cậu cứ nghĩ bản thân chỉ là một con chó, nhìn thấy đồ ăn vặt là nhảy cẫng lên, còn ăn vạ đòi miếng thứ hai.
Quá khứ đen tối làm sự xấu hổ lan toả trong toàn cơ thể, đúng lúc cậu muốn từ chối, Văn Tắc dường như nhận ra được sự xấu hổ của cậu mà chậm chãi nói: "Trước đây chẳng phải chúng ta từng nói sẽ không thêm sự ràng buộc lên bản thân sao?''
Ý định từ chối của Cố Bồng đã định sẵn rồi mà...
"Không sao, muốn ăn thì cứ ăn đi." Anh nói rồi bỏ vào mồm một miếng trước mặt của Cầu Tuyết Nhỏ, đồng thời lại móc ra một miếng đưa cho cậu: "Ngon lắm đó!"
Văn Tắc ăn vặt?
Không lạ gì khi Cố Bồng lại ngạc nhiên, bởi vì trước giờ cậu chưa từng thấy Văn Tắc ăn vặt, đồ ăn vặt trong nhà toàn bộ đều chuẩn bị cho cậu.
Có người ăn cùng, Cố Bồng không ngại nữa, cậu mở miệng ngậm chặt miếng đồ ăn trong tay của Văn Tắc.
Lần trước Văn Tắc chỉ cho cậu ăn một miếng, Cố Bồng lúc này lớn gan, vỗ vỗ điểm 100, tỏ ý muốn ăn thêm.
"Tham ăn." Văn Tắc không đồng ý nhưng lần này vẫn cho cậu miếng thứ hai.
Mắt Cầu Tuyết Nhỏ sáng trưng sau khi đạt được ý đồ.
Qua cuộc nói chuyện thẳng thắn này, tình cảm của họ trở về như trước, Cố Bồng không còn có gánh nặng gì, dù gì cũng do Văn Tắc tự nguyện.
Cậu liền hóng hớt với anh: "Thế Echo và Hạ Thời Sơ là một đôi ư?"
"Đúng vậy."
Cố Bồng tặc lưỡi nghĩ: "Mối quan hệ của họ không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?"
Xem ra vẫn không tốt bằng cậu và Văn Tắc.
Đợi chút, sao lại kéo đến bản thân mình rồi nhỉ?
Cố Bồng lập tức vỗ đầu mình, đánh bay cảm giác kỳ quái kia ra.
Nhưng mà cái câu: "Em có thể thử đem vợ về trả cho tôi" của Văn Tắc như bùa chú, lúc nào cũng vang vọng trong tâm trí cậu.
Là trêu đùa, chắc chắn là trêu đùa.
Ngày thứ hai đón Cố Bồng đi, lúc sắp đi, Văn Tắc lại đưa cho cậu một miếng kẹo để lấy lòng.
"Đợi em quay về." Văn Tắc đối diện với đôi mắt nhìn thấu lòng người của Cầu Tuyết Nhỏ, anh vẫn bình tĩnh vững vàng, mảy may không cảm thấy bản thân có vấn đề gì.
Nhưng thật tiếc, Cầu Tuyết Nhỏ đã nhìn thấu tất cả, từ lúc anh sốt sắng thuyết phục cậu ở lại.
Cố Bồng gật đầu vì muốn ăn kẹo của đối phương suốt một năm, cậu chạm nhẹ vào tay của anh rồi mới đi.
Văn Tắc theo bản năng rút tay đút túi quần, nắm tay hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi, dường như thái độ của Cầu Tuyết Nhỏ đối với anh đã giống như trước kia.
Được vậy đã rất tốt rồi.
Đợt trước Cố Bồng đến, nói chuyện như gà với vịt, nhưng sau bốn tháng xuyên đến, cơ bản cậu đã có thể hiểu được ngôn ngữ của hành tinh này.
Nghĩ kỹ thì cậu khá sốc, điều này cũng không phải hoàn toàn do tư duy của người trưởng thành, cũng không phải do Văn Tắc dạy dỗ tốt, Cố Bồng cảm thấy khả năng học tập của mình trở nên lợi hại hơn, cậu nhớ rằng lúc đi học cũng không giỏi như bây giờ, càng không thể chỉ một năm mà đã học được một môn ngoại ngữ.
Có lẽ cũng chỉ có thể quy về thiên phú của chủng tộc.
Cơ sở chăm sóc chủ yếu chỉ hỏi cuộc sống bình thường của họ như thế nào, những câu hỏi này làm Văn Tắc thấy giống như mẹ chồng hỏi nàng dâu rằng chồng con đối xử với con như thế nào?
Có vẻ như tất cả mọi người đều ngộ nhận rằng họ là một đôi.
Nhưng mới đầu bọn họ đều không có ý định này, chỉ là tình hình hiện tại dường như đã thay đổi, Cố Bồng cảm thấy Văn Tắc có lẽ đã thích mình rồi.
Điều này không có gì ngạc nhiên.
Ai mà không thích đầu tròn lông xù chứ.
Nếu Cố Bồng là một người đàn ông bình thường, điều kiện cho phép thì cậu cũng đến tham dự hội gặp mặt.
Chả quản là nam hay nữ, lông xù là được, kén chọn quá làm gì.
Đặt mình vào vào vị trí của anh, cậu hoàn toàn hiểu Văn Tắc.
Cố Bồng làm xong đợt kiểm tra sức khoẻ lần này, bác sĩ của cơ sở chăm sóc nói rằng cơ thể phát triển tốt, qua nửa năm nữa thì có thể vào cabin dinh dưỡng ngủ đông.
Nếu nửa năm này không có vấn đề gì thì cơ sở chăm sóc sẽ không tìm tới cậu, còn hỏi có phải cậu quyết định muốn quay về bên Văn Tắc sống không.
Cố Bồng hoàn toàn hiểu ý của bác sĩ rằng lần lựa chọn này rất quan trọng.
Vì sự tốt nhất cho cả hai bên hãy cẩn trọng chọn lựa.
"Anh ta muốn tiếp tục chăm sóc cậu là vì anh ta thích, nhưng nếu cậu không thích anh ta thì đừng tiếp xúc với đối phương nữa."
Lời của bác sĩ văng vẳng bên tai, Văn Tắc không dễ dàng gì mới thuyết phục được tâm của Cố Bồng, thế nhưng không thể không dao động một lần nữa, dẫu sao lời của bác sĩ nói không sai. Đây không phải là một câu hỏi chơi đùa của trẻ con.
Văn Tắc nói không để tâm, không hề hấn gì với anh, nhưng có thật sự là như thế không?
Cố Bồng nghĩ đối phương có quyền được nghĩ như vậy, đó là vì con người họ tốt, nhưng bản thân mình dựa vào cái gì chứ.
Có vẻ nhìn ra được sự do dự của Cố Bồng, bác sĩ nói: "Vẫn còn thời gian, cậu hãy từ từ suy nghĩ cho kĩ, hoặc tạm thời ở đây vài ngày cũng được."
"... Cũng... Được... Ạ ..."
Nghe lời khuyên của bác sĩ, bản thân im lặng lùi về một góc ngẫm nghĩ.
Ở nhà, Văn Tắc dường như cảm nhận được có gì đó không ổn, nhìn thời gian, lần trước vào thời điểm này Cầu Tuyết Nhỏ đã quay về rồi mà.
Văn Tắc suy nghĩ một hồi, quyết định gọi cho bên cơ sở chăm sóc hỏi rõ.
"Xin chào, cho hỏi số 3011 đã kiểm tra xong chưa?"
Cơ sở chăm sóc nói dối rằng: "Tiên sinh Văn, 3011 vẫn đang trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, nếu có phản hồi gì chúng tôi sẽ thông báo cho anh."
Nếu...
Nghĩa là không thể loại trừ khả năng không có phản hồi.
"Vâng, cảm ơn."
Trong lòng anh hơi rối, sợ rằng tiếp theo sẽ nhận được thông báo nhân viên sẽ đến thu dọn hành lý của Cầu Tuyết Nhỏ.
Văn Tắc nhìn căn nhà chứa đầy đồ của Cầu Tuyết Nhỏ, anh đã quen với việc trước giờ chỉ có mình anh ở, không có nhiều đồ như thế này.
Hiện tại lại không hề hy vọng những món đồ này bước ra khỏi thế giới của anh một chút nào.
Cho dù tình cảm Cầu Tuyết Nhỏ với anh không phải là yêu thì cũng chẳng sao, ban đầu Văn Tắc cũng không định tìm bạn đời, nếu Cầu Tuyết Nhỏ đồng ý, anh sẽ tiếp tục chăm sóc cậu như thế này cũng không sao.
Hôm qua anh đã rất cố gắng biểu đạt suy nghĩ của bản thân, chắc là biểu đạt chưa đến nơi đến chốn nên Cầu Tuyết Nhỏ vẫn muốn trở về cơ sở chăm sóc.
Văn Tắc nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm không điểm dừng.
Hoặc là anh nghĩ có vấn đề xảy ra.
Dù sao anh thấy bản thân hoàn toàn hiểu Cầu Tuyết Nhỏ.
Tại một góc ở cơ sở chăm sóc, Cố Bồng ngồi ở đó nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy thật phiền.
Thật ra vấn đề rất đơn giản, nếu không biết cuối cùng bản thân muốn gì, thì tự hỏi mình không muốn gì trước.
Cố Bồng rất kiên định, bản thân không muốn sống ở cơ sở chăm sóc, không muốn Văn Tắc buồn vì mình.
Nhưng hai điểm này có chút mâu thuẫn với nhau.
Không về cơ sở chăm sóc mà ở lại với Văn Tắc, có điều Văn Tắc thích cậu nhưng lại chẳng thể có được, vậy thì chắc chắn là anh sẽ buồn rồi.
Còn phải giải quyết vấn đề này, Cố Bồng nghĩ, đù, hình như chỉ có một con đường duy nhất, không được không được, làm sao mà cậu có thể làm vợ của Văn Tắc được, cậu là con trai cơ mà!
Cố Bồng: "Người ta thích con trai."
Không phải, cậu véo tai, Văn Tắc làm sao thế? Cậu trông như thế nào còn chưa biết mà đã... Ít nhất đợi đến khi cậu thành người thì hãng suy nghĩ đến những chuyện này chứ!
Bây giờ làm cho cậu cũng không biết phải làm sao.
Cố Bồng chưa nghĩ xong, lại ngồi xuống một hồi, ngồi đến vừa mệt vừa khát.
Cục lông nhỏ màu trắng chạy đến chỗ nhân viên để uống nước, nhân tiện xem hiện tại là mấy giờ rồi.
Không xem thì không biết, xem rồi giật mình.
Muộn thế này rồi sao?
Cố Bồng lặng người, nghĩ bản thân chỉ ngồi có chút thôi mà.
Muộn thế này cậu chưa về, Văn Tắc nghĩ thế nào, có gọi điện đến thúc giục không?
Có thể hỏi nhân viên, nhưng không tiện hỏi, cứ trực tiếp bảo họ đưa mình về nhà là được.
Thời khắc nhận ra đã muộn, Cố Bồng lo lắng Văn Tắc có sốt ruột chờ mình không?
Tên đó rất thông minh, thấy cậu muộn rồi mà vẫn chưa về thì chắc cũng đoán ra đã có vấn đề.
Cố Bồng ngồi trên huyền phù, hoàn hồn phát hiện tim mình đập rất nhanh.
Mà càng đi nhanh đến cửa, thời khắc chiếc huyền phù mở cửa, thấy Văn Tắc đứng trước mặt, nhịp tim đập đến đỉnh điểm.
Là chột dạ, nhất định là chột dạ.
Cố Bồng chớp mắt, đi đến bên cửa, chuồn lên người Văn Tắc như thường ngày.
"Sao muộn thế?" Văn Tắc đón lấy Cầu Tuyết Nhỏ, ngón tay v**t v* bờ vai cậu, rồi mới quay sang hỏi nhân viên.
"Tiên sinh Văn thứ lỗi, do sự sắp xếp của hôm nay có chút sơ suất, dẫn đến việc đưa 3011 về muộn ạ."
"Không sao, mọi người vất vả rồi."
Tiễn nhân viên lên đường được một lúc, Văn Tắc mới quay người vào nhà.
Vào đến phòng khách, anh đặt Cầu Tuyết Nhỏ bên cạnh chiếc nút ấn: "Ổn không, bây giờ muốn làm gì nào?"
Đi một chuyến từ cơ sở chăm sóc quay về, Cố Bồng phát hiện bây giờ nhìn Văn Tắc, thế mà bản thân lại cảm thấy ngại ngùng, cậu tiếp lời: "Không sao." rồi lại nói: "Đói."
Từ trưa đến tối cậu vẫn chưa ăn gì.
Văn Tắc gật đầu cười: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn, để tôi đi nấu cơm."
Cố Bồng ngạc nhiên, có còn sớm đâu sao Văn Tắc vẫn chưa ăn?
"Anh? Tại sao?"
"Em hỏi tôi, thế vì sao muộn thế này mà em vẫn chưa ăn?" Văn Tắc nhại lại câu hỏi của cậu, rồi đưa tay sờ đầu cậu: "Tối vậy mà em chưa về, tôi không có tâm trạng để ăn."
Cố Bồng ngẩn ra, lời của người này dịch ra là: "Em chưa về thì tôi không nuốt nổi cơm."
Văn Tắc đứng dậy đi nấu cơm, để lại Cố Bồng khó chịu ngồi ở đó.
Cậu đoán được Văn Tắc thích mình, nhưng không ngờ anh chàng trước giờ luôn kín đáo, thế mà lại thẳng thắn vậy.
Cố Bồng nheo mắt, không đúng, lúc trước Văn Tắc còn xa lánh cậu, sao đột nhiên thay đổi nhanh thế?
Bây giờ người kia đang nấu ăn, không nên làm phiền.
Ăn cơm xong, Cố Bồng mới khó hiểu, trước kia đối phương luôn kéo xa khoảng cách, sao bây giờ lại thay đổi?
Văn Tắc nghe xong câu hỏi của Cầu Tuyết Nhỏ, cười cười đáp: "Vì tôi đột nhiên biết em không hiểu, cũng không có ý định ở bên tôi, tôi chỉ giữ phép tôn trọng và lịch sự thôi."
Rất hợp lý, đức tính cao thượng, đợi chút, Cố Bồng ngước mắt nhìn anh, thế còn bây giờ, không cần nữa sao?
"Em nói bây giờ? Tôi bây giờ cũng không phải thất lễ, chỉ là tốt với em thôi."
Hôm nay Cầu Tuyết Nhỏ hỏi nhiều thế, Văn Tắc hỏi: "Em thấy phản cảm à?"
Điều đó thì không phải, Cố Bồng vừa lắc đầu, lắc một nửa lại lặng người lại, nghĩ bụng: "Cố Bồng à, mày cũng hơi tự nhiên quá rồi, đây là đàn ông được một đàn ông khác tỏ tình đó."
"Không phản cảm thì tốt."
Lúc đầu biết Cầu Tuyết Nhỏ không thích mình, Văn Tắc chịu một chút đả kích, kiêu ngạo rằng cứ như vậy đi, dù gì bản thân anh cũng là một người không theo chủ nghĩa hôn nhân.
Từ lúc tỏ ra xa cách, anh đã biết bản thân không hề bình tĩnh.
Sau khi im lặng được một thời gian, Văn Tắc cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ không thích mình là chuyện của cậu, mà anh lại muốn tiếp tục thích Cầu Tuyết Nhỏ, muốn đối xử tốt với cậu.
Về việc liệu nó có ảnh hưởng đến người đến sau không? Văn Tắc không quan tâm nữa, anh tự nhận rằng bản thân không hề cao thượng như người khác nghĩ.
Biết đâu trong nửa năm này, Cầu Tuyết Nhỏ lại từ từ thích anh thì sao?
Văn Tắc không phải người theo khuôn phép cũ, nếu anh theo khuôn phép cũ thì đã không thương lượng với bố mẹ, phấn đấu cho sự tự do có tầm hạn.
Cầu Tuyết Nhỏ nằm tê dại khắp người, buộc phải tìm ra lời giải thích hợp lí cho hành vi của bản thân, tại sao lại không phản cảm khi Văn Tắc thích mình?
Vội vàng từ cơ sở chăm sóc quay về thì thôi đi, thậm chí còn thương người ta không còn vợ.
Không không không, đừng nghĩ những điều này, Cầu Tuyết Nhỏ lắc đầu, vững tâm lên!