Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 36

Có lẽ là ăn quá no nên dễ suy nghĩ lung tung.

Cố Bồng tỏ vẻ, tui muốn ra ngoài tản bộ, tản bộ tản bộ.

"Bây giờ á?" Văn Tắc nhìn thời gian, rồi lại xem nhiệt độ bên ngoài, biểu cảm kỳ dị: "Em chắc chứ? Bên ngoài lạnh lắm đó."

Cầu Tuyết Nhỏ mà cứ như vậy đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước bị đông lạnh thành nhóc ngốc rồi.

Lúc này Cố Bồng mới nhớ ra, bây giờ trời rất lạnh, nhưng lạnh một chút cũng tốt, có thể làm đầu óc tỉnh táo trở lại.

Thấy cậu vẫn kiên quyết, Văn Tắc đành chấp thuận, anh gật đầu đồng ý nói: "Thôi được, để tôi đi lấy áo bông cho em."

Cầu Tuyết Nhỏ vẫy đuôi, còn tưởng rằng bản thân có thể được đi dạo một mình, ai ngờ sau khi Văn Tắc khoác áo khoác có mũ lên cho cậu, cũng đi theo ra ngoài.

"Ngao?" Cố Bồng không vui, Văn Tắc đi bên cạnh thì có thể vui vẻ đi dạo được, cậu muốn đi một mình: "Ngao ngao!" Anh đứng lại, đừng đi theo tui.

Văn Tắc khựng lại: "Đừng dữ vậy chứ."

Thứ lỗi cho anh nói thẳng, cục bông tròn vo mặc chiếc áo lông nhỏ, giận lên càng đáng yêu.

"..." Bảo người khác đừng theo mình, quả thực không cần kích động như thế, sau khi tiếp thu ý kiến, Cố Bồng nhẹ giọng lại: "Ngao ngao." Tui tự đi.

Đáng yêu quá!

Văn Tắc cười nói: "Tôi đi cùng em."

Cố Bồng tức giận, nói to thì bảo hung dữ, nói nhỏ thì không nghe, rốt cuộc anh muốn như nào?

"Ngoài trời tối thế này rồi, tôi không yên tâm." Văn Tắc nói thật: "Khụ, em đáng yêu như thế này, ngộ nhỡ bị người ta nhét vào bao tải bắt đi, tôi biết làm sao mà khóc đây?"

Cố Bồng: "..."

Nói chuyện thì nói bình thường, làm gì mà đột nhiên nịnh nọt thế.

Thôi quên đi, muốn đi cùng thì đi, Cố Bồng quay người sang hướng khác, cùng tay cùng chân bước về phía trước, lóng ngóng thấy rõ.

"Phụt..." Văn Tắc vô tình thấy cảnh này, cúi đầu cười lớn, nhất thời không biết là tên nhóc này đang cố ý giở trò, hay thật sự chỉ là đơ thật.

Cười xong, anh vẫn cong môi, có ý tốt nhắc nhở cậu: "Em đang đi cùng tay cùng chân đấy, Cầu Tuyết Nhỏ."

Cố Bồng sớm đã cảm thấy hành động của mình có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu, sau khi bị nhắc nhở thì tứ chi không phối hợp, suýt nữa đã tự bị mình vấp ngã.

Địu, mất mặt quá, xấu hổ chết mất!

Sao có thể như vậy chứ?

Thấy Cầu Tuyết Nhỏ loạng choạng, Văn Tắc muốn bước lên đỡ cậu, nhưng chưa kịp đỡ thì đối phương nhanh chóng đứng lên, phóng như bay ra ngoài.

Văn Tắc mơ hồ thấy được sự ngại ngùng và muốn yên tĩnh của Cầu Tuyết Nhỏ, nên cũng không vội đuổi theo, chỉ chậm chậm rảo bước theo cậu ở khoảng cách không gần cũng không xa.

Khi chạm vào luồng khí lạnh lẽo bên ngoài, cơ thể nhỏ bé run lên, cái đầu nóng bừng quả nhiên lập tức dịu đi rất nhiều .

Cố Bồng hít sâu vài hơi không khí trong lành, cảm giác lạnh thấu tim, hít hà hít hà, móng vuốt cũng bị cóng rồi.

Rất nhanh cậu đã không có tâm tư nghĩ đến Văn Tắc nữa, bắt đầu chuyên tâm đi dạo.

Thân hình nhỏ bé, nhìn đông ngó tây, thật sự nhìn như đang dắt chó đi dạo, nhưng cũng không thể đi quá lâu.

Văn Tắc tính toán thời gian, thấy vừa đúng lúc là bước lên phía trước cản cậu lại: "Được rồi, đi nữa thì bệnh mất, về nhà thôi."

Cố Bồng hừ hừ hai tiếng, không tình nguyện quay đầu, bước chân cũng không mấy nhiệt tình, lê lết như chú chó nhỏ vẫn không muốn về nhà vì chưa chơi đủ.

"Chân có lạnh không?" Văn Tắc đứng bên cạnh, tay đút túi quần, trên đầu đội chiếc mũ của áo khoác, trông như một chàng sinh viên, cười cười trêu chọc Cầu Tuyết Nhỏ: "Tôi ôm em nhé?"

Cầu Tuyết Nhỏ bước từng bước nhỏ, không thèm nhìn anh một cái, ôm gì mà ôm, nằm mơ đi.

"Khụ." Văn Tắc suy nghĩ một chút, tiếp tục dụ dỗ: "Em chui vào trong lòng tôi đi, tôi dẫn em đi cửa hàng ngoài khu mua đồ nhé?"

Mua đồ?

Bước chân Cầu Tuyết Nhỏ khựng lại, có chút dao động, vốn dĩ cậu không muốn về, nhưng đi mua đồ lại không thú vị, mua về rồi cũng không chắc cậu được ăn.

"Ngao." Cố Bồng lạnh lùng lắc đầu, tiếp tục đi về nhà.

Văn Tắc hết cách, đến nước này vẫn không lay chuyển được, đành phải đưa ra con át chủ bài: "Uống rượu nhảy disco, đi không?"

Vừa dứt lời, Cầu Tuyết Nhỏ vừa rồi gọi còn không động đã lập tức leo lên vai của Văn Tắc, dùng đôi mắt phát sáng nhìn về anh, muốn bao nhiêu sự ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.

Uống rượu nhảy disco?

"..." Văn Tắc dở khóc dở cười, bất lực nói: "Cầu Tuyết Nhỏ, em đúng là co được dãn được."

Cố Bồng nghĩ thầm: Anh có đi học không đấy? Đây gọi là chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng*.

(*没见兔子不撒鹰: Không làm việc gì khi chưa thấy lợi ích trước mắt.)

"Trên vai lạnh lắm, vào đây." Văn Tắc kéo cổ áo khoác, nhét Cầu Tuyết Nhỏ vào bên trong, chỉ để lộ ra một cái đầu tròn tròn.

Cầu Tuyết Nhỏ đã quá quen với thao tác này, cũng không phải lần đầu Cố Bồng bị nhét trong lòng anh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gần gũi đối phương như vậy sau khi biết Văn Tắc thích mình.

Vừa vào đã cảm thấy nóng bừng, bị nhiệt độ cơ thể Văn Tắc bao bọc, chỉ riêng nhiệt độ cơ thể không có gì, vấn đề là hơi thở của đối phương còn phảng phất trên chóp mũi cậu.

Giác quan của động vật nhỏ rất nhạy.

Cố Bồng cạn lời, rõ ràng trước đây cậu cũng từng ngửi rồi, vì sao bây giờ tim lại đập nhanh, đầu óc mơ màng như vậy.

Đã vậy Văn Tắc còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng trầm ấm như vậy để nói chuyện với cậu, khiến tai cậu cũng bắt đầu ngứa.

"Cho tôi nắm móng vuốt của em một chút." Văn Tắc đưa tay ra định chạm vào, nhưng có vẻ Cầu Tuyết Nhỏ không đồng ý, thế là anh đưa ra chủ ý: "Vậy em xoay người lại, tùy tiện dựa vào người tôi cũng được. Ngoan, không thì ốm mất."

Phắc.

Cái người này bị điên rồi sao.

Cố Bồng cảm thấy, nếu không thì làm sao có người tự chuốc lấy phiền phức như vậy chứ...

Cậu không muốn Văn Tắc tiếp tục dùng cái giọng điệu dỗ dành vợ để nói chuyện với cậu nữa, đành dứt khoát xoay người lại, mặc người ta sắp đặt.

Ngực áo chợt lạnh buốt, nhưng Văn Tắc vẫn ung dung. Giờ đây điều khiến anh đau đầu lúc này không phải là cái móng vuốt lạnh như băng của Cầu Tuyết Nhỏ, mà là nước đi do anh đã hứa với đối phương sẽ đi uống rượu và nhảy disco, anh không thể lật lọng được.

Các hộp đêm thông thường là một nơi hỗn tạp, nếu đã đi thì phải chọn một nơi đàng hoàng một chút.

Văn Tắc ôm Cầu Tuyết Nhỏ lên một chiếc huyền phù không người lái, điều khiển hệ thống thông minh tìm địa điểm.

Cầu Tuyết Nhỏ mở to mắt nhìn, nghĩ bụng rằng Văn Tắc vẫn rất giữ chữ tín, không bịp mình!

Không, vẫn có lừa. Văn Tắc chỉ dự định đưa cậu đi uống một ly rồi về.

Hội quán lộng lẫy, cảnh tượng vô cùng xa hoa rực rỡ.

Văn Tắc ăn mặc rất tuỳ ý, chả giống với ai ở đây, nhưng lại không có ai cảm thấy anh không nên đến chỗ này.

"Tiên sinh, anh muốn uống gì?" Bartender lịch sự hỏi.

Văn Tắc nới rộng áo khoác, đặt Cầu Tuyết Nhỏ lên bàn, nói với Bartender: "Phiền cậu làm cho em ấy một ly đặc biệt, nồng độ cồn thấp chút, chua chua ngọt ngọt là được, cậu tự phối đi."

Bartender: "..." Đáng yêu quá đi!

Vị khách đặc biệt tối nay vừa lộ diện đã khiến anh ta muốn tan chảy.

"Vâng vâng, vui lòng đợi một lát." Bartender đột nhiên có cảm hứng, nhanh chóng pha một ly rượu hoa quả màu xanh lam.

Lúc này này anh ta mới phát hiện bản thân sơ suất, thế mà lại quên hỏi vị khách còn lại muốn dùng gì.

Văn Tắc nói: "Không cần pha đâu, rót cho tôi một ly trà tửu là được."

(Trà tửu: là một loại rượu êm dịu được sử dụng để hiến tế vào thời cổ đại.)

Bartender: "Vâng."

Cố Bồng lè lưỡi, bắt đầu nếm thử ly đặc chế của mình. Mùi vị rất ngon, khiến cậu vô thức liếc nhìn sang Văn Tắc.

"Ngon không?" Bốn mắt chạm nhau Văn Tắc nhìn cậu cười hỏi.

Cố Bồng lập tức cúi đầu, làm ra vẻ như đang uống tiếp. Trong lòng lại phát hiện, Văn Tắc rất hợp với những chỗ như thế này.

Rõ ràng chỉ mặc bộ đồ ở nhà, nhưng khí chất lại vẫn rất điềm đạm, tố chất tâm lý rất tốt.

Tâm trí nghĩ ngợi miên man, chẳng mấy chốc ly rượu màu xanh lam đã bị cậu uống quá nửa. Mặc dù nồng độ cồn chỉ có 2, 3 độ, nhưng cậu vẫn thấy lâng lâng, đầu óc trở nên bay bổng, rất thoải mái.

"Cầu Tuyết Nhỏ, uống vậy đủ rồi, đừng uống nữa." Văn Tắc nhìn ánh mắt của cậu, đoán ra kết quả. Anh từ từ giơ tay muốn cầm ly rượu đi, nhưng bị một móng vuốt nhỏ đặt lên cổ tay ngăn lại. Rõ ràng chẳng có chút lực nào, vậy mà anh lại không động đậy được, chỉ đành kiên nhẫn dỗ dành: "Nghe lời nào."

Nghe gì mà nghe, Cố Bồng vẫn muốn uống thêm, cậu thích cái cảm giác lâng lâng này.

"Muốn uống thì đợi sau này em biến thành người, tôi sẽ dẫn em đi nữa." Văn Tắc nói xong lập tức lấy ly đi.

Cố Bồng trơ mắt nhìn rượu của mình bị anh uống hết, trong lòng không khỏi chua xót, đó là rượu của tui mà, tui đã uống qua rồi mà!

"Còn một ly nữa, uống hết thì về." Văn Tắc bỏ chiếc ly xuống, rồi cầm ly rượu còn lại lên, ba hớp uống cạn: "Hết rồi, về thôi."

Cố Bồng sững người: ?!

Qua loa vậy sao? Đã nói rõ sẽ nhảy disco mà, cậu còn chưa được nhảy.

"Bây giờ em đi đứng còn không vững, nói gì đến nhảy, về thôi." Dứt lời, Văn Tắc ôm Cầu Tuyết Nhỏ lên, nhét cậu vào trong áo rồi đi về.

Cho dù lúc này Cố Bồng có ngốc đến mấy cũng biết, mình bị đối phương chơi xỏ rồi, phắc, dỗi.

"Ngoan, đợi em thành người rồi chúng ta lại đến, bây giờ không thích hợp." Văn Tắc khẽ nói, ngón tay anh v**t v* cái đầu đang choáng váng của cậu.

Cầu Tuyết Nhỏ cảm thấy mình bị bệnh rồi. Không thì sao lại bị mê hoặc trong một tiếng "ngoan" của Văn Tắc chứ.

Tên này hết biết xấu hổ rồi sao?

Tự nhiên lại trở nên bám người thế!

Tuy rằng quy định của cơ sở chăm sóc không quá rõ ràng, nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn họ sẽ không khuyến khích việc đưa thú nhân bán thành niên ra vào những hội quán đêm như vậy.

Văn Tắc chỉ hy vọng, anh với Cầu Tuyết Nhỏ chỉ ghé qua một lúc, vạn lần đừng bị chụp rồi lan truyền ra ngoài.

Nhưng càng sợ thì càng gặp nấy. Dù gì Cầu Tuyết Nhỏ cũng là hot face, chỉ cần một tấm ảnh được truyền ra là ngay lập tức tạo sóng.

"..."

Lần này tâm điểm không phải Cầu Tuyết Nhỏ mà là Văn Tắc. Cư dân mạng đồng loạt khiển trách anh canh ba nửa đêm không ngủ mà lại đưa thú nhân bán thành niên đi uống rượu, anh thật sự có thể chăm sóc tốt Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu à?

Con trai bị chỉ trích, Diệp Vân Nùng lập tức gọi điện đến. Bà lọc lại ý kiến của dân mạng trước, sau đó mắng lại một cách ngắn gọn hơn.

Diệp Vân Nùng: "Có biết nuôi không hả? Không biết thì để mẹ nuôi."

Văn Tắc: "Mẹ nghĩ nhiều rồi."

Chuyện này Văn Tắc không nói với Cầu Tuyết Nhỏ.

Bởi vì nó không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của họ, nên cậu không nhất thiết phải biết.

Là tự bản thân Cố Bồng biết chuyện, lúc này cậu mới biết, hoá ra việc này là không được phép à? Nhưng cậu rất thích mà, ai quy định thú nhân bán thành niên không được đi xoã chứ?

Văn Tắc rất tốt, cộng đồng mạng sao lại hà khắc thế chứ? Ngộ nhỡ sau này Văn Tắc không đưa cậu đi chơi nữa thì ai chịu trách nhiệm?

Cố Bồng gõ mấy dòng chữ trên máy tính bảng, đưa cho Văn Tắc xem: "Anh đừng nghe bọn họ, anh không làm gì sai, đừng cảm thấy có lỗi."

Vốn dĩ Văn Tắc không thấy có lỗi, anh biết bản thân đang làm gì, nắm được giới hạn, nhưng mà, Cầu Tuyết Nhỏ vậy mà lại đến an ủi anh, anh khá bất ngờ.

Anh nhìn cậu mỉm cười: "Ồ, vậy à, cảm ơn em đã tán thành."

Cố Bồng thầm nghĩ: Không có gì.

Cậu cũng chỉ vì nghĩ cho bản thân, tiện thể khen anh một chút.

Khen xong thì cậu chạy mất.

Dạo này đều như vậy, thời gian rảnh rỗi, Văn Tắc hầu như không gặp được cậu.

Khiến cho Văn Tắc nghi ngờ, Cầu Tuyết Nhỏ đang bận rộn làm gì?

Hoặc có thể không bận, chỉ là đang tránh mặt anh?

Một hai ngày còn được, nhưng thời gian kéo dài thì khiến trong lòng anh hoàn toàn không thoải mái.

"Cầu Tuyết Nhỏ." Văn Tắc kéo ngăn bàn ra, lấy từ bên trong một hộp đồ ăn vặt, lắc lắc.

Công dụng của chiêu này trước sau như một, khi ăn Cố Bồng sẽ tạm gác mọi chuyện sang một bên, ăn xong muốn làm gì thì làm.

Nhưng lần này, Văn Tắc không để cậu đi.

"Đợi một chút." Văn Tắc úp tay xuống, không nặng không nhẹ ấn lên lưng Cầu Tuyết Nhỏ. Chờ đến khi cậu dừng lại, anh v**t v* hai cái rồi mới nói: "Em định đi đâu, tôi phát hiện gần đây em không còn vui khi ở cùng tôi nữa?"

"Ngao..." Làm, làm gì có.

Cố Bồng đầu óc choáng váng, tất cả sự chú ý đều tập trung vào bàn tay kia. Cũng là v**t v*, nhưng trước kia cậu không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm thấy như bị điện giật.

Vì thế nên cậu phải tránh xa anh ra một chút.

Không thì thật sự sẽ gay mất!

"Thật không, vậy thì em nằm lên đùi tôi đi, cùng tôi làm việc. Trước đây không phải em thích nhất bám lấy tôi sao?" Văn Tắc cười nói.

"..."

Cố Bồng: Có cách nào quay ngược thời gian, xuyên không về để đánh chết mình của trước kia không?

Không có, nên cậu chỉ có thể cắn răng, gắng gượng trèo qua đó.

Rất nhanh Văn Tắc đã cảm nhận được được sự khác biệt giữa Cầu Tuyết Nhỏ của trước kia và Cầu Tuyết Nhỏ của hiện tại.

Trước kia Cầu Tuyết Nhỏ leo lên đùi anh nằm có vẻ rất hưởng thụ, còn bây giờ thì... Dè dặt, xấu hổ.

Đây là chuyện tốt.

Văn Tắc cười mà không nói, để mặc cho cậu xấu hổ.

Đến nửa đêm, anh tiếp tục ghẹo Cầu Tuyết Nhỏ: "Tắm không? Đã rất lâu em không tắm rồi đấy?"

Cố Bồng cứng đờ, biểu thị: "Trời lạnh thế này, không tắm."

Văn Tắc khẽ ồ một tiếng: "Nhưng mà trong nhà đâu có lạnh."

Nhưng Cố Bồng không muốn tắm.

"Em ngửi thử xem trên người mình có mùi không." Thật ra là không có mùi gì, do Văn Tắc cố tình bịa ra, dùng chiến thuật tâm lý bỉ ổi.

Quả nhiên Cầu Tuyết Nhỏ có chút căng thẳng, vội vàng nhấc móng vuốt lên ngửi, rồi ngửi ngửi dưới nách. Lần đầu ngửi không thấy mùi, nhưng không yên tâm lại ngửi lại thêm mấy lần, lúc này dường như cảm thấy loáng thoáng có chút hôi.

Vãi, hôi rồi, không tắm thì sao được.

"Ngao." Cầu Tuyết Nhỏ bất lực, tắm thì tắm.

Văn Tắc thở dài, thực ra anh không có ý gì, chỉ muốn giúp giảm Cầu Tuyết Nhỏ bớt nhạy cảm hơn mà thôi.

Cứ xấu hổ mãi như thế này cũng không phải cách.

Mặt khác, phản ứng của Cầu Tuyết Nhỏ quá đáng yêu, làm Văn Tắc không nhịn được cứ muốn trêu chọc cậu hết lần này đến lần khác.

Trước đây anh không phải người vô vị như vậy, nhưng bây giờ thì khác.

Trong quá trình tắm, Cố Bồng luôn trong trạng thái căng thẳng, không thả lỏng được, Văn Tắc liền hỏi: "Ghét việc tôi tắm cho em như vậy à?"

Câu này làm Cố Bồng không biết phải trả lời thế nào.

Không phải là ghét, ai da, Văn Tắc không hiểu, cậu chỉ đang suy nghĩ về vấn đề trọng đại, thành gay hay không thành gay, thành gay hay không thành gay... Trong đầu cậu cứ quanh đi quẩn lại như vậy, nhất thời cậu cũng không rõ nữa.

"Thư giãn một chút, được không?" Giọng nói Văn Tắc đầy vẻ dụ dỗ, nhưng lọt vào tai Cầu Tuyết Nhỏ lại thành: Bỏ cuộc đi, đừng giãy giụa nữa, được không?

Cố Bồng lại càng căng thẳng.

Cuối cùng cũng sấy khô được lông, lúc đó đã khuya, Cố Bồng chỉ muốn trốn vào tổ của mình, ai ngờ Văn Tắc lại nói: "Muốn lên giường không? Tôi giúp em làm ấm chăn."

Người gì đâu mà tốt quá vậy!

Cố Bồng thầm nghĩ: Không được, không được. Lên giường anh ta là biến thành gay đấy.

"Lên đây tâm sự một chút." Văn Tắc nhẫn nại gọi cậu.

Tâm sự gì chứ.

Cố Bồng không phủ nhận, đúng là trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi Văn Tắc.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu miễn cưỡng gật đầu trèo lên.

Trèo lên một nửa, có một bàn tay vững chắc đưa ra, vững vàng đỡ cậu tới đầu giường.

Quả nhiên giường của Văn Tắc vô cùng ấm áp, từng ngủ với anh rồi, Cố Bồng nhớ như in cái lò sưởi thiên nhiên này, phắc, đây không phải trọng điểm.

Cố Bồng dựa lên gối, nhấc móng lên gõ chữ: "Hỏi anh vài câu."

Văn Tắc gật đầu: "Em hỏi đi."

"Anh đến bây giờ vẫn chưa biết ngoại hình của tui trông như thế nào, biết đâu sau khi tui trở thành người lại không vừa mắt thẩm mỹ của anh thì sao?"

Cầu Tuyết Nhỏ lo lắng điều này sao?

"Đừng lo, ngoài kia có rất nhiều người đáng yêu và xinh đẹp, tôi cũng đâu thích họ."

Anh nhướng mày nhìn Cầu Tuyết Nhỏ, không đánh mà khai, nhưng cũng không sao, nói ra cũng rất tốt.

"Tôi thích tính cách của em"

Bị người ta trực tiếp tỏ tình, Cố Bồng cảm thấy vành tai nóng lên, nhịp tim đập càng nhanh, có cảm giác đầu lại choáng váng.

Thấy cậu như vậy, Văn Tắc mỉm cười, tiếp tục nói: "Ban đầu chúng ta đều không có ý định đó, không tồn tại bất kỳ ràng buộc hay ám thị tâm lý, em có thể tin rằng tình cảm tôi dành cho em là thuần khiết, không pha trộn bất kì tạp chất nào."

Được rồi... Đừng nói nữa.

Cố Bồng thấy có chút không chịu được, tim đập loạn xạ.

Văn Tắc có chút ý thức tự giác nào không vậy? Giữ nguyên bộ mặt này, lại còn dịu dàng nghiêng sang nói chuyện, muốn mê hoặc ai cũng quá dễ dàng rồi!

Nghĩ tới đây, Cố Bồng không nhịn được mà hơi động móng vuốt: "Có lẽ anh chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc với người khác mà thôi."

"Không phải, là tôi không có ý muốn tiếp xúc." Văn Tắc lập tức phủ định, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cầu Tuyết Nhỏ, em không tự tin à?"

Lẽ nào không tin vào sự hấp dẫn của bản thân, không tin mình có thể thu hút được anh?

Cố Bồng muốn cười, ha ha, không tự tin cái khỉ ấy, dù gì cậu cũng là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ, chắc chắn biến thành người cũng không xấu.

Cầu Tuyết Nhỏ: "Không, tui rất tự tin, tui lo nhiều người thích tui quá, làm anh không tự tin." Hừ!

Bình Luận (0)
Comment