Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 37

Văn Tắc nghe xong rất tán đồng, Cầu Tuyết Nhỏ thật sự rất được yêu thích, sau khi biến thành người có lẽ cũng như vậy, không thể nói là không tự tin được, nhưng anh rất phối hợp với lời chém gió của cậu: "Ừm, vậy em nhất định đừng thích người khác nhé, hãy ưu tiên nghĩ đến tôi trước."

Anh đặt mình vào thế thấp như vậy, thành thật làm Cố Bồng khá kinh ngạc, người đẹp trai như vậy, Văn Tắc cần gì phải hạ mình thế này?

Đối phương khiêm tốn như vậy, đổi lại làm cậu không dám tiếp tục nói xằng nói cuội, ngộ nhỡ chém lố bị lật ngược tình thế thì xấu hổ lắm.

"Ưm... Đến lúc đó rồi tính." Cố Bồng cảm thấy chuyện đó với mình còn xa lắm, không vội nghĩ.

"Được." Văn Tắc dịu dàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn Cầu Tuyết Nhỏ: "Còn vấn đề nào muốn hỏi nữa không?"

Đương nhiên là Cố Bồng còn chứ, nhưng bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, não của cậu bỗng nhiên trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình định hỏi điều gì.

Bỏ đi, cậu lăn ra, quay đầu đi: "Ngao ngao." Ngủ.

"Vậy... Ngủ ngon nhé!" Văn Tắc nói, khẽ chọc vào lưng cậu.

Mỗi người nằm một góc, hơn 20 phút trôi qua, cả hai vẫn chưa ngủ được.

"Cầu Tuyết Nhỏ." Văn Tắc cất tiếng gọi.

"..." Cố Bồng im lặng một lát, sau đó hơi quay đầu liếc anh một cái.

"Không có gì, tôi xem em đã ngủ chưa thôi." Văn Tắc nói, sau đó nhận được một cái gáy lạnh lùng. Phản ứng nhạy bén khiến anh lập tức nhận ra đối phương như thể đang giận. Anh khẽ cười, thấp giọng thở dài: "Còn nửa năm nữa."

Cố Bồng hiểu ngay, tên này hy vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Ngược lại không phải, Văn Tắc không đến mức không đợi được, nói đúng hơn tâm trạng anh đang mâu thuẫn, anh muốn được thấy hình dáng thú của Cầu Tuyết Nhỏ nhiều hơn, thật sự rất đáng yêu.

Nhưng anh cũng hy vọng cậu nhanh biến thành người.

Nửa năm trước khi thú nhân bán thành niên biến thành người cần phải đến bệnh viện để ngủ đông phát triển. Giống như quay về bụng mẹ để hoàn tất quá trình thai nghén, sáu tháng sau mới có thể rời kén ngủ đông.

Mùa đông năm nay Cố Bồng rất ít khi ra khỏi cửa, lâu rồi không gặp Echo. Đột nhiên Văn Tắc nói với cậu Echo phải đi bệnh viện, bọn họ tổ chức một cuộc liên hoan cuối cùng.

Lần sau muốn gặp Echo cũng phải đợi nửa năm nữa, khi đó cậu ấy cũng trở thành người rồi.

Dù đã chấp nhận sự thật, nhưng Cố Bồng nghe tin vẫn như đang nghe tiểu thuyết viễn tưởng.

Cố Bồng và Văn Tắc đi đến nhà Echo, không ngờ không khí trong nhà tràn ngập sự u ám, nguyên nhân là vì Hạ Thời Sơ không nỡ xa Echo, nghe đâu đã hai ngày không ăn cơm.

Thật là một người si tình.

Nhưng Echo thì lại như thường, thỉnh thoảng còn nhìn Hạ Thời Sơ đầy ghét bỏ.

Đây là việc đại sự chân chính, đâu phải là làm chuyện gì ghê gớm.

Văn Tắc khuyên nhủ: "Tỉnh táo lại đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Echo, cậu như vậy Echo sẽ nghĩ sao?"

"Cậu nói đúng, nhưng qua nửa năm lận đấy, tôi còn không biết sau khi Echo quay lại có còn thân thiết với tôi nữa không." Hạ Thời Sơ vừa nói vừa xị mặt, Echo vốn đã lạnh lùng, không dễ dàng gì mới nuôi cậu ấy thân thiết một chút.

Lo lắng như vậy cũng đúng.

Văn Tắc thì vẫn nói: "Sẽ không đâu, cậu ấy đích thân chọn cậu, chứng tỏ rằng cậu ấy hài lòng với cậu."

Thì cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

"Vẫn là cậu tốt." Hạ Thời Sơ ngưỡng mộ: "Cầu Tuyết Nhỏ thích cậu như vậy, cậu chẳng cần phải lo lắng chút nào."

Hạ Thời Sơ tự nói tự nghe, mà lòng Văn Tắc thì đang treo ngược cành cây, ai nói là không cần lo? Tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn Hạ Thời Sơ, ít nhất Echo chọn Hạ Thời Sơ là để đồng hành cùng nhau, nhưng Cầu Tuyết Nhỏ chọn anh là vì để có người bón cơm.

Họ cùng nhau ăn một bữa cơm rồi tiễn Echo đến bệnh viện, Cầu Tuyết Nhỏ vỗ vỗ chân Echo tạm biệt.

Echo cao lớn, vỗ đầu Cầu Tuyết Nhỏ, đợi cậu ấy ra khỏi chỗ này thì cũng đến lượt Cầu Tuyết Nhỏ đi vào, họ ít nhất phải một năm không gặp được nhau.

Hiếm thấy cặp thú nhân bán thành niên nào mà hòa hợp như vậy, bác sĩ ở bên cạnh cũng thấy mới lạ.

Tiễn Echo vào xong, Hạ Thời Sơ vẫn nán lại bệnh viện khá lâu, Cố Bồng và Văn Tắc biết tâm trạng anh ta buồn nên ở lại bầu bạn.

Cố Bồng không hiểu chuyện này lắm, trên đường về cậu hỏi Văn Tắc: "Có chuyện thú nhân bán thành niên biến thành người rồi chia tay với đối tượng lúc đầu họ chọn không?"

"Không phải là có, mà là rất nhiều."

"?" Cố Bồng mở to mắt: "Tại sao? Không phải trước đó rất hoà hợp sao?"

"Chờ chút." Vì để trả lời câu hỏi này của Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc lập tức tìm kiếm tư liệu liên quan, tổng kết một lượt rằng: "Nghe nói sau khi biến thành người, hoóc-môn cơ thể sẽ biến đổi, tư duy tính cách cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nó tương đương với quá trình chuyển đổi từ thiếu niên sang trưởng thành, sẽ cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình không còn phù hợp với hiện tại, thậm chí còn cảm thấy rằng bản thân trong quá khứ thật ngu ngốc và đáng ghét. "

Đây... Đây chẳng phải là cảm giác của rất nhiều người khi nghĩ đến thời thanh xuân của mình sao?

Điều này cũng có thể hiểu được.

Thời thanh xuân thích một người, sau khi trưởng thành nhìn lại chưa chắc sẽ vẫn tiếp tục thích người ấy.

Đừng nói đến thú nhân bán thành niên, đến người bình thường cũng như vậy thôi.

"Đó thật là câu chuyện buồn." Cố Bồng nhận xét: "Người cho đi nhiều hơn thì đau lòng nhiều hơn." Ví dụ như Hạ Thời Sơ, rõ ràng yêu một Echo lông xù lạnh lùng xinh đẹp đến chết đi sống lại.

"Ừm." Ai nói không phải chứ?

Cầu Tuyết Nhỏ: "Vậy người bội tình bạc nghĩa kia có bị phạt không?"

Văn Tắc: "Chắc không đâu, cùng lắm thì bị khiển trách chút thôi. Thậm chí cũng không phải khiển trách, vì thích hay không thích là điều mà bản thân không khống chế, thay đổi về mặt tư tưởng và trưởng thành không phải là sai lầm."

Chỉ có thể nói một người can tâm đánh thì một người tình nguyện chịu đau.

Cho dù biết có rủi ro, vẫn có rất nhiều người đâm đầu vào thú nhân bán thành niên.

Cố Bồng trầm ngâm, gật đầu, ngày trước cậu cũng nghĩ qua: Tại sao mọi người lại khoan dung với thú nhân bán thành niên như vậy?

Nguyên nhân thật sự rất nhiều.

Từ góc độ xã hội mà nói, thú nhân bán thành niên là quần thể yếu ớt, được bảo vệ là sự biểu hiện của văn minh, được thiên họ cũng vì họ đáng yêu, khiến người ta yêu thích.

Mà nguyên nhân khiến người ta phải tranh giành lại khá nông cạn, vẻ ngoài ưu việt, ngũ quan sắc bén, giàu cảm xúc. Đương nhiên ai mà không muốn yêu đương với những người như vậy?

Vừa được thỏa mãn về cả tinh thần lẫn thể xấc, ai mà không thích chứ?

Thứ hai là có tài năng, có thể là về phương diện nghệ thuật, cũng có thể về phương diện khác, ở các lĩnh vực khác nhau sẽ dễ dàng tạo nên một số thiên tài.

Lấy Cố Bồng làm ví dụ, trong mắt người khác, cậu là một điển hình trong các thú nhân bán thành niên, thông minh đáng yêu, rất có sức hút, muốn thành minh tinh cũng chỉ cần vài ba phút.

Tài năng của Echo cũng rất nổi bật, tương lai nhất định sẽ là một thiên tài, thông minh điềm tĩnh, có thể tham gia vào một số lĩnh vực yêu cầu độ chính xác cao, dù là vật lý hay sinh học, sẽ luôn có chỗ dành cho cậu ấy.

Nhìn theo cách này, không có gì ngạc nhiên khi Hạ Thời Sơ bất an, khi đó Echo sẽ tiến rất xa. Liệu anh ta có còn theo kịp được không?

"Vậy hãy dành nhiều thời gian hơn cho bạn anh và ngăn anh ta suy nghĩ quá nhiều."

Rồi cậu chợt nghĩ đến một chuyện khác, vậy con Văn Tắc thì sao, liệu anh có sợ bị bỏ rơi không?

Không đúng, hai người họ còn chưa phải quan hệ đó, chưa đến mức nói đến bị bỏ rơi...

"Được." Văn Tắc nói, loại chuyện này là bất khả kháng, tất cả phụ thuộc vào ý trời, nếu Hạ Thời Sơ thật sự bị đá thì cũng không còn cách khác.

Im lặng được một lúc, Văn Tắc hỏi: "Cầu Tuyết Nhỏ, em không định hỏi tôi có sợ không à?"

Cố Bồng ngoảnh đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Văn Tắc đang nhìn mình, trong đôi mắt sâu thẳm kia có những vì sao lấp lánh, trong thoáng chốc làm tim cậu khẽ loạn nhịp.

Vãi, cậu bây giờ đâu phải thanh thiếu niên nữa, tâm thái là của một người trưởng thành, thích là thích thật, bị dao động cũng là thật.

"Hỏi gì chứ, tui còn nhỏ mà, tốt nhất anh giữ tự trọng chút nha." Hơn nữa, mặt có lông thì dù có đáng yêu đến đâu thì nó vẫn là mặt có có lông!

"Được." Văn Tắc bật cười rồi quay mặt về phía ngoài cửa sổ.

Nếu không thì Cầu Tuyết Nhỏ sẽ cảm thấy anh là kẻ b**n th** mất.

Cố Bồng chỉ thuận mồm nói, thật ra cậu không hề cảm thấy Văn Tắc b**n th**, suy cho cùng, quan niệm của người dân tinh tế cũng chấp nhận điều này.

Văn Tắc chẳng là gì, so với mức độ quan tâm đến đời sống tình cảm của cư dân mạng thì chẳng thấm vào đâu.

Từ khi Cố Bồng biết dùng internet, thỉnh thoảng cậu sẽ vào trang cá nhân của Văn Tắc xem thử, cậu chỉ nhìn thấy những bình luận hỏi rằng tình hình hiện tại, tình cảm cuộc sống, chi tiết về mối quan hệ của họ...

Thậm chí còn có câu hỏi cụ thể như: "Anh Văn đẹp trai, buổi tối Cầu Tuyết Nhỏ của chúng tôi thích ngủ ở cơ bụng nào của anh? Nhanh nhanh kể chi tiết cho chúng tôi nghe."

Cố Bồng: "..."

Cái kiểu câu hỏi chi tiết như này có điên mới trả lời.

Kết quả là cậu càng kéo xuống, càng kéo càng thấy buồn nôn, cuối cùng lướt tới phần Văn Tắc trả lời bình luận một câu tương tự như lúc nãy: "Chỗ nào tôi cũng bằng lòng."

Cố Bồng lập tức tức điên, cái tên Văn Tắc này có biết thế nào là riêng tư không, những thứ chi tiết như vậy mà cũng nói ra à?

Cậu tìm Văn Tắc khiếu nại, anh nhìn nhìn: "Nói như vậy có vấn đề gì sao, tôi chỉ nói suy nghĩ của tôi thôi, đâu có nói em làm gì tôi đâu."

"Vậy cũng không được."

Tưởng rằng cộng đồng mạng đều ngốc ư? Trả lời như vậy là đủ để họ suy luận ra, Cầu Tuyết Nhỏ chẳng ngủ ở cơ bụng nào cả, cậu ấy ngủ ở chuồng chó.

"Em có chút tiêu chuẩn kép. Em thì được, còn tự phát trực tiếp trên mạng..."

"Ngao ngao ngao!" Không được nói! Cầu Tuyết Nhỏ phát điên, đừng nhắc đến quá khứ đen tối của cậu!

Văn Tắc nhịn cười: "Khụ, được rồi."

Hiện giờ nếu xem bình luận, vẫn thấy có rất nhiều người mong được thấy mặt Cầu Tuyết Nhỏ, chẳng cần thể hiện tài năng, chỉ cần gặp một cái cũng được rồi.

Mọi người đều rất nhớ nhung.

"Vậy em nói xem nên trả lời như thế nào? Mọi người quan tâm đến tiến triển quan hệ của chúng ta như vậy mà."

"..." Một người với một lông xù thì có tiến triển gì chứ, mọi người đều b**n th** như vậy sao?

Cố Bồng bất lực: "Anh cứ nói mọi chuyện đều tốt, tạm thời Cầu Tuyết Nhỏ vẫn chưa ruồng bỏ Văn Tắc."

Câu sau là cậu nói đùa, ai mà ngờ Văn Tắc lại bê nguyên văn đăng lên, không thiếu lấy một chữ.

Văn Tắc trả lời: "Cầu Tuyết Nhỏ: Anh cứ nói mọi chuyện đều tốt, tạm thời Cầu Tuyết Nhỏ vẫn chưa ruồng bỏ Văn Tắc."

Cố Bồng đọc xong liền nổi cơn thịnh nộ, người này bị khùng hả, hại cậu từ một Cầu Tuyết Nhỏ dễ thương đáng yêu biến thành kiểu tự phụ cặn bã, lại còn lố bịch!

Cậu chăm chú xem tiếp theo phản hồi tiếp theo, cũng may cư dân mạng không hề lên án cậu, ngược lại còn tỏ ra thích thú.

Cư dân mạng: "Aaa, giọng điệu của Cầu Cầu đúng trapboy đúng giả tạo luôn á, tôi thích quá, Cầu Cầu mau đến trap tôi đi."

Có lẽ đây là hào quang của lông xù...

Hình như Văn Tắc nghiện trả lời comment, còn trả lời riêng câu này: "Không được, em ấy chỉ có thể trap tôi thôi."

Cố Bồng không dám nhìn tiếp, như vậy kỳ cục chết đi được.

Không tìm thấy giải pháp đối phó với anh, cậu đành chọn cách... Giả chết.

Thời khắc này giác quan nhạy bén của cậu vẫn luôn nhắc nhở, ánh mắt Văn Tắc nhìn cậu thật ấm áp.

Ah... Cố Bồng thầm khấn nguyện trong lòng, hay là mau mau biến thành người đi, nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu lo lắng người b**n th** không phải Văn Tắc, mà là cậu.

Nửa năm sau, dưới sự hướng dẫn tận tình của Văn Tắc, Cố Bồng hoàn toàn thoát khỏi cái mác mù chữ, đồng thời cũng bị đưa vào bệnh viện để ngủ đông.

May mắn thay, sau khi Echo quay về thì Cố Bồng mới đi vào, nói đúng hơn, Cố Bồng đã nhìn thấy dáng vẻ là con người của Echo.

Hôm ấy gặp mặt, Cố Bồng suýt sốc rớt hàm, nguyên nhân thứ nhất là lông xù thật sự có thể biến thành người sống, còn nguyên nhân thứ hai, mỹ nam có thân hình cao ráo như núi băng này thật sự là Echo ư?

Đối phương nhéo má cậu, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Ngốc rồi à?"

Cố Bồng: Ừ.

Bây giờ thì cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Hạ Thời Sơ bỏ ăn bỏ uống, ngày ngày lo sợ bị Echo ruồng bỏ.

Này đặt vào vị trí của ai thì ai mà không lo lắng chứ, lông xù biến thành trai đẹp trông ngon quá, Cố Bồng huýt sáo trong lòng, hy vọng bản thân cũng được như vậy.

Sau khi mọi người tạm biệt nhau, cậu hỏi Văn Tắc: "Anh thấy Echo thế nào? Đẹp trai không? Có muốn tui được như cậu ấy không?"

"Toàn hỏi những câu ngu ngơ không." Văn Tắc búng tai cậu: "Em trông như thế nào cũng được."

Đến nỗi anh còn chối đay đảy hai câu hỏi còn lại: "Đó là vợ bạn tôi, tôi không nhìn kỹ, cũng không có quyền phát biểu."

Cầu Tuyết Nhỏ cười thầm, ý thức sinh tồn của ai đó khá cao đấy chứ, nhưng cậu thật sự không có ý đó, thật sự chỉ kích động vì Echo.

Văn Tắc không nói cùng cậu, không sao, cậu trực tiếp nhắn tin cho Echo: "Echo, cậu đẹp điên luôn á."

Echo đáp: "Cầu Tuyết Nhỏ, cậu sắp phải vào buồng ngủ đông rồi nhỉ, đừng sợ, với cậu mà nói đó chỉ là một giấc ngủ thôi."

Đúng là Echo, nói chuyện chỉ nói trọng điểm.

Cố Bồng: "Ừm, tui biết rồi."

Với cậu thì đó chỉ là một giấc ngủ, nhưng với người ở bên ngoài thì là sự chờ đợi và dày vò trong nửa năm.

Có lẽ chưa đến mức dày vò.

Cảm giác tương tư thực ra rất đẹp, trong tim luôn hướng về người mình thích, mỗi ngày thức dậy sẽ nghĩ về người ấy đầu tiên, rồi mong đợi về tương lai tươi sáng.

"Anh nghĩ vậy thật à?" Buổi tối trước khi đến bệnh viện, hiếm khi Cố Bồng chủ động bám người, cậu trèo lên nằm gọn trên ngực Văn Tắc.

"Thật."

Hồi ức kết thúc ở đây, trước khi thuốc mê có tác dụng, Cố Bồng kêu vài lần tên của Văn Tắc. Sau đó chìm vào bóng tối, mất đi ý thức.

Bên ngoài, những người quan tâm đến Cầu Tuyết Nhỏ đều nghĩ: Giờ này chắc Cầu Tuyết Nhỏ đã vào buồng ngủ đông rồi, chờ đến khi cậu ấy ra, chắc chắn sẽ là chàng đẹp trai khiến người khác mê mẩn.

Họ mong chờ nghĩ: Văn Tắc chắc sẽ đăng ảnh mới chứ?

Người có tầm nhìn xa: Tầm nhìn hạn hẹp quá rồi, sao không phải là chính Cầu Tuyết Nhỏ tự đăng?

Văn Tắc có chút không chịu được, thực tế anh chẳng định đăng gì hết, thậm chí đến một ngón tay của cậu cũng không cho người khác thấy.

Cầu Tuyết Nhỏ là của anh, không cho người khác nhìn.

Từ lúc Cầu Tuyết Nhỏ chưa thành người đã nói rõ với anh, đến lúc đó cùng anh diễn một màn kịch trap Cầu bỏ người, kết thúc cái trận phong ba bão táp này đi.

Kết quả chắc là Văn Tắc được thương xót rất nhiều.

Thử nghĩ, Văn Tắc khổ cực chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ lâu như thế, đến khi Cầu Tuyết Nhỏ biến thành người liền đá Văn Tắc, thật vô cùng thảm thương.

Văn Tắc đồng ý: "Được thôi, em thêu dệt sao cũng được, nhưng đừng biến giả thành thật."

Trên mạng là BE, hiện thực là HE,anh có thể cùng Cầu Tuyết Nhỏ diễn vở kịch này, thậm chí còn thấy khá kí.ch thích.

Lúc ấy trong lòng Cầu Tuyết Nhỏ bỗng run lên, có nỗi sợ như bị nhìn thấu tâm can, điều này ai mà biết được chứ, mọi thứ đều phải đợi qua nửa năm nữa mới rõ.

Nói không chừng đến lúc đó người chủ động BE là Văn Tắc chứ không phải cậu.

Mập mờ lâu như vậy, vừa ra ánh sáng đã bị dập tắt thì thật là trò cười.

Có lẽ cả hai người đều lo lắng điều này, vì thế ở với nhau nửa năm nay, ít nhiều gì cũng chấp nhận mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu này.

Giả dụ đến lúc đó thật sự không thể bên nhau, thì cũng cho nhau một kết thúc đẹp để không phải từ mặt nhau.

Vì vậy, Cố Bồng luôn cảm thấy Văn Tắc rất lợi hại, cư xử đúng mực, dù thế nào cũng sẽ không khiến người khác ghét.

Một số người có thể cho rằng những người như Văn Tắc quá lý trí, nhưng Cố Bồng cũng cho rằng những "người" này thật phi lý, chưa từng bị mấy thể loại cực phẩm vùi dập nên không biết lợi ích của người lý trí, lý trí chẳng tốt hơn người mù quáng trong tình yêu cả trăm lần à?

Thời gian nữa năm trôi cũng rất nhanh, đối với Cố Bồng thì thật sự chỉ như một giấc ngủ.

Nhưng cậu vẫn cảm nhận được đây là một giấc ngủ dài, đã rất lâu rồi không tỉnh lại, đầu óc cậu toàn mớ hỗn độn, không có ký ức gì về quá khứ.

Tại cửa bệnh viện, một dáng người cao gầy khoác áo gió đúng hẹn xuất hiện ở trạm kiểm tra, nhân viên gác cười: "Tiên sinh Văn, anh lại đến rồi."

Văn Tắc đáp lại bằng một nụ cười: "Vâng, chào buổi sáng."

Gần nửa tháng nay, mỗi ngày anh đều đến đây, tuy không thể vào tận nơi Cầu Tuyết Nhỏ đang nằm, nhưng anh vẫn muốn đến.

Tính theo thời gian thì cũng gần đến rồi, anh muốn khi bệnh viện thông báo, mình có thể là người đầu tiên nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ.

Văn Tắc không hề biết rằng khi anh đi vào thì Cầu Tuyết Nhỏ đã tỉnh, đang làm kiểm tra hồi phục.

Giờ là cuối thu, nhiệt độ giảm thấp, anh ngồi trên chiếc ghế ở công viên của viện, đặt chiếc túi giấy mà bên trong có chiếc áo anh chuẩn bị cho Cầu Tuyết Nhỏ sang bên cạnh.

Kích cỡ có thể không hoàn toàn vừa, nhưng trời lạnh mà, rộng rãi một chút cũng không sao.

Nếu Cố Bồng biết được hành động này anh, chắc sẽ lập tức tước đi danh hiệu người lý trí của Văn Tắc, trong mắt cậu, hành vi này thật ngốc, lý trí cái gì mà lý trí, chẳng phải rõ ràng là mù quáng sao?

Trong phòng vô khuẩn bên trong bệnh viện, Cố Bồng đã tỉnh lại, làm xong các bài kiểm tra phục hồi, cậu cơ bản đã lấy lại được ký ức, lúc này đang mặc chiếc áo bệnh nhân lên và nằm lên giường bệnh.

Vẫn còn cảm giác như vừa mới gây mê, cơ thể vẫn chưa động đậy được.

Bác sĩ nói: "Đây là phản ứng bình thường, cậu cần ở lại bệnh viện thêm một hai hôm nữa, thời gian xuất viện sẽ dựa vào khả năng bình phục của cậu."

Cố Bồng nghe thấy, nhưng cảm giác cơ miệng vẫn chưa lưu loát, cậu chỉ có thể chớp chớp mắt với bác sĩ.

Ở lại viện theo dõi thì cũng được thôi, nhưng có thể cho cậu một cái gương trước không? Cậu muốn xem cái vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành thời hoàng kim của mình có được truyền sang thân thể này không.

Chuyện này rất quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến việc có thể khiến ai kia vừa gặp đã yêu, gặp lại càng si mê hay không!?

Đừng nói vẻ bề ngoài không quan trọng, Cố Bồng cảm thấy rất quan trọng nhé, lúc mới đầu không phải vì thấy Văn Tắc đẹp trai thì cậu đã không chủ động ôm lấy chân anh như vậy.

Nghĩ đến Văn Tắc, không biết bệnh viện đã thông báo cho anh chưa.

Cố Bồng nghĩ, hay là đợi cậu khoẻ một chút rồi hãy thông báo, tiếc là mọi chuyện không như nguyện ý, lúc cậu bị đẩy vào phòng bệnh thì bệnh viện đã thông báo rồi.

Trên chiếc ghế trong sân bệnh viện, Văn Tắc uống một ngụm nước nóng, chuẩn bị xử lý công việc ngày hôm nay.

Đột nhiên nhận được âm báo tin nhắn khác nhau, anh ngẩn ra, sau mới nghĩ đến đó tin nhắn của bệnh viện.

"Khụ." Văn Tắc đọc tin nhắn, im lặng trong giây lát, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rảo bước rời đi.

Nửa bình nước nóng trong bình lắc lư theo nhịp chân của Văn Tắc, xuyên qua nhiều cánh cửa cũng như bước qua nhiều khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng bệnh.

Anh bước vào, cẩn thận đặt ly nước lên bàn đầu giường.

"Phù..." Văn Tắc hít sâu một hơi, sau đó mới đưa tay kéo nhẹ chiếc màn trắng che giường bệnh ra, ánh mắt quét từ cuối đến đầu giường.

Thanh niên nằm trên giường bệnh đắp chăn đến ngang ngực, thân hình mảnh khảnh, Văn Tắc chuẩn bị sẵn tâm lý, cuối cùng chầm chậm hướng mắt về gương mặt của cậu thiếu niên.

Đập vào mắt đầu tiên là đường viền hàm trơn mịn mang theo vẻ non nớt, đôi môi nhợt nhạt mím tự nhiên, dáng môi rất đẹp, tiếp đó là sống mũi cao, một nốt ruồi nhỏ khó thấy ở cánh mũi trái, và nhìn lên trên, hàng lông mi dài che kín đôi mắxương mày hơi đậm, có lẽ là một người có tính cách bướng bỉnh.

Hình dáng người của Cầu Tuyết Nhỏ tràn đầy sự trẻ trung, là một thiếu niên rất đẹp, khiến người ta kinh diễm ngay lần đầu nhìn thấy. Mà chính vì quá lạ lẫm, nên Văn Tắc quyết định phải nhìn thêm mấy lần.

Thực ra Cố Bồng chưa ngủ, chỉ là có chút mệt mỏi nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cậu cứ tưởng y tá vào, nhưng đối phương mãi không lên tiếng, cậu mới từ từ mở mắt.

Kết quả vừa mở mắt cậu liền sửng sốt, không ngờ trước giường bệnh không phải y tá mà là Văn Tắc đã sáu tháng không gặp.

Không thể nào! Mười phút trước bác sĩ mới nói với cậu về việc thông báo chính thức cho Văn Tắc, sao người này lại đến nhanh thế?

Cố Bồng hoàn toàn bất ngờ, vì thế những lời ban đầu mà cậu chuẩn bị trước đã hoàn toàn bay sạch, chỉ biết chớp mắt hỏi: "Anh bay đến à, sao mà nhanh thế?"

Nói chuyện vẫn có chút hơi vấp, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cậu nói ngôn ngữ của người tinh tế.

"Ừm... Đến từ sớm rồi, tôi ở trong viện đợi, chỗ này đi bộ qua cũng không xa." Văn Tắc như bừng tỉnh, nhẹ giọng trả lời.

Anh vẫn luôn chờ đến lúc Cầu Tuyết Nhỏ mở mắt, giờ thì có thể xác nhận rằng quả nhiên đôi mắt của cậu vẫn là đẹp nhất, y như khi còn trong trạng thái thú.

Bình Luận (0)
Comment