Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 38

 Tắc đồng ý, nhưng về đến nhà, lại buột miệng nói: “Cầu Tuyết Nhỏ, chúng ta tới rồi.”

Cố Bồng bật dậy khỏi đùi anh, trừng mắt nhắc lại: “Không phải đã nói là không gọi tên này nữa rồi sao?”

Văn Tắc cười mà không nói gì, như thể đang nói, tôi cứ gọi đấy, em làm gì được?

Phắc?

Cố Bồng không thể làm gì, thở phì phò nhảy ra khỏi xe, không để ý tới người phía sau.

Văn Tắc đuổi theo, nắm lấy tay cậu, nói ra nguyên nhân mình làm vậy: “Tôi sẽ không bao giờ gặp được Cầu Tuyết Nhỏ nữa. Nếu ngay cả tên em cũng không cho tôi gọi, tôi sẽ rất đau lòng.”

Nghe vậy, Cố Bồng khựng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Văn Tắc, được rồi, cậu thừa nhận điều này là do cậu sơ ý, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Văn Tắc.

Đặt mình vào hoàn cảnh của anh, vật nhỏ dễ thương mà bản thân chăm sóc hơn một năm bỗng nhiên biến mất, cho dù có tiếp tục tồn tại dưới hình hài khác, cũng không tìm lại được cảm giác sở hữu đó nữa.

“Đừng buồn nữa.” Cố Bồng đưa tay nắm lấy tay Văn Tắc, bỏ đi những những hành động nghịch ngợm vừa rồi, vẻ mặt ngoan ngoãn đến mức khó tin: “Em ở ngay trước mắt anh, cũng không hề thay đổi gì so với trước kia, thời kỳ nổi loạn của em đã qua từ trước khi gặp anh rồi, lúc em chọn anh ở buổi gặp mặt, suy nghĩ của em đã rất chín chắn rồi…”

Chỉ là lúc đó không biết chữ, không hiểu được ý nghĩa của buổi gặp mặt.

Nhưng cũng chẳng sao, ban đầu vốn là thấy đẹp nên chọn. Dưới ánh nhìn chăm chú của Văn Tắc, Cố Bồng nói rõ ràng: “Mặc dù không biết là chọn bạn đời, nhưng em đã lựa chọn chính xác người mà em vừa mắt nhất, không phải anh cũng vậy sao? Cũng không phải là thấy em dễ thương mới mang em về nhà à?  Đều là yêu bằng mặt thôi.”

Văn Tắc đồng tình, cười nói: “Đúng là có chút như vậy.”

“Về nhà thôi.” Cố Bồng xoay người kéo anh đi về phía trước.

Nhưng lại bị người kia kéo vào trong lòng, cậu dựa vào vai Văn Tắc, nghe thấy anh nói: “Chào mừng em về nhà, Cầu Tuyết Nhỏ.”

Cố Bồng đỏ mặt, muốn nói: Anh ôm em chặt quá, eo sắp gãy luôn rồi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cái ôm như vậy rất có cảm giác an toàn.

Không chỉ vì b* ng*c rộng mà còn vì sự yêu thương, trân trọng bấy lâu nay của người kia.

“Ừm.” Cố Bồng cũng vòng tay ôm lấy lưng Văn Tắc.

Một thân một mình đến đây để bắt đầu lại, khi cậu chưa có đủ thời gian suy nghĩ về sự do dự bất an trong lòng, đã bị cái tên này dẫn vào nhà, nghĩ thôi đã thấy may mắn vô cùng.

Cố Bồng: “Cảm ơn anh vì đã luôn khiến em cảm thấy có nơi để quay về.”

“Đây là đang tỏ tình đúng không?” Văn Tắc đột nhiên ôm chặt hơn, hô hấp hơi hỗn loạn, anh nhanh chóng tự trả lời, cười nói: “Tôi sẽ cho là vậy, em không cần phải trả lời tôi đâu.” 

Cố Bồng im lặng vì đang suy nghĩ, vừa rồi trong lúc đang nói chuyện với Văn Tắc, cậu nhớ đến một từ, tình cảm, tình và cảm… Chết tiệt, cậu nổi da gà một trận.

Chữ Hán thực sự rất sâu sắc, thỉnh thoảng nó lại khiến cho người ta sửng sốt khi chợt hiểu được ý nghĩa sâu xa.

Khi Cố Bồng đang im lặng, Văn Tắc lại lặng lẽ thở dài: “Tôi đang nghĩ, bình thường em cũng đâu ngoan như vậy.”

“Phù…” Cố Bồng quay lại từ trong suy nghĩ: “Đừng vội, không phải anh thích bầu không khí của người yêu chưa chính thức sao? Cứ từ từ tìm hiểu đi.”

“Tôi thích á?” Văn Tắc bật cười, còn chẳng phải là do Cầu Tuyết Nhỏ cứ chống đối, không chịu tiến thêm bước nào sao?

“Đừng nói nữa.” Cố Bồng đẩy anh ra: “Anh muốn đứng ở ngoài cửa hóng gió thì cứ tiếp tục.”

Cũng đúng, Văn Tắc nghĩ tới tình trạng của Cầu Tuyết Nhỏ, nhanh chóng đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.

Trong nhà vẫn như cũ, mọi thứ gần như không có gì thay đổi, Cố Bồng vừa bước vào đã sửng sốt, ánh mắt liếc qua những chiếc nút trên mặt đất, không nói nên lời:

“Những thứ này giờ đâu còn dùng được nữa, nửa năm rồi anh cũng không dọn chúng đi sao?”

Văn Tắc cũng nhìn sang: “Dọn làm gì, đợi em về mới dọn.”

Cố Bồng đương nhiên hiểu, nhìn vật nhớ người mà, cậu bật cười, vươn vai một cái: “Ài, đổ nước tắm cho em, em muốn đi tắm.”

“Tắm cùng à? Phòng tắm trong nhà đủ lớn đấy.” Văn Tắc thuận miệng nói.

“Anh có biết xấu hổ không đấy?” Cố Bồng liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng sau một giây suy nghĩ, cậu lại đổi ý: “Được thôi, chúng ta cùng nhau tắm đi.”

Văn Tắc đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã thu ánh mắt lại, đi vào phòng tắm như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng là mối tình đầu, dù có giả vờ điềm tĩnh đến đâu cũng sẽ có sơ hở, Cố Bồng vừa nghĩ vừa nhịn cười.

Cũng đâu phải cậu cố ý cố tình trêu chọc Văn Tắc, vừa rồi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tuổi của Văn Tắc cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ là… Hai ngươi bảy?

Mối tình đầu ở độ tuổi 27, tội gì phải lãng phí thời gian để nó từ từ tới.

Nghĩ vậy, Cố Bồng đi theo Văn Tắc vào phòng tắm, người kia đang một tay nắm thành bồn tắm, tay kia cảm nhận nhiệt độ nước.

Cố Bồng đi vào ôm lấy eo Văn Tắc từ phía sau, người bị cậu ôm lấy toàn thân cứng đờ, cậu cười nhẹ, giọng cười mang ý trêu chọc.

“Văn Tắc, em là mối tình đầu của anh à?”

Văn Tắc vội vàng thả lỏng, nói với cậu: “Ừm, sao vậy?”

Cố Bồng ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy anh vẫn là một cậu bé, có muốn trở thành đàn ông không?”

Lúc này Văn Tắc chậm rãi xoay người lại, ánh mắt khó tin dừng lại trên mặt Cố Bồng, sau đó cảm thán nói: “Chẳng trách em bảo suy nghĩ của em rất chín chắn.”

Vừa về nhà đã bắt đầu thả thính, nếu còn nói thêm câu nữa, anh thật sự sẽ tin là thật.

Thấy Văn Tắc lại xoay người, không tin lời cậu nói, Cố Bồng rất không hài lòng hỏi: “Ý anh là gì? Em đang hỏi anh mà, đừng đánh trống lảng.”

“…” Văn Tắc nhức đầu, không thì còn có thể như thế nào nữa, anh đầu hàng: “Đổi chủ đề đi, chủ đề này tôi chịu không nổi.”

Hóa ra là như vậy, Cố Bồng cười khoái chí, phát hiện ra một quy luật, cậu lùi thì Văn Tắc tiến, cậu tiến thì anh lùi. Vậy thì cậu không ngần ngại nữa, tiếp tục tiến lên: “Không đổi, lời anh nói lúc nãy còn tính không?”

Văn Tắc: “Lời gì?”

Cố Bồng: “Tắm chung với em.”

Trong phòng tắm lại một lần nữa im lặng, không khí căng thẳng khó tả.

“Tôi đùa thôi.” Văn Tắc nói: “Chúng ta không phải còn chưa yêu nhau chính thức sao? Loại quan hệ này mà tắm chung thì không hay lắm đâu?”

Cố Bồng: “Vậy sao? Vậy em sẽ lập tức thăng cấp cho anh, bây giờ anh là bạn trai của em.”

Cậu đưa hai tay ra phía trước, kéo áo Văn Tắc: “Tắm chung với bạn trai không phải là điều đương nhiên sao?”

Văn Tắc quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt nóng rực, nhưng vẫn lịch sự khuyên nhủ: “Bỏ móng vuốt nhỏ của em ra, đừng trêu tôi.” Nếu không anh sẽ khiến Cầu Tuyết Nhỏ hối hận.

“Anh thật sự muốn em bỏ ra sao?” Cố Bồng nói: “Nói trước, nếu em buông tay thì cả danh hiệu bạn trai cũng thu lại luôn, sau này anh có thể làm bạn trai của em hay không, còn phải xem lại.”

Cậu buông tay ra, đứng sang một bên.

Văn Tắc tức cười, cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ đúng là đang trêu người, bèn nói: “Danh hiệu có thể thu lại, nếu không sẽ giống như trò đùa.”

“Em là người quyết định, anh nói thì không tính.” Cố Bồng nhướng mày khiêu khích, chỉ vào cửa: “Ra ngoài đi, đừng cản trở em tắm.”

Đúng là chó cắn Lữ Động Tân*, không nhận ra lòng tốt của người ta.

(*ẩn dụ cho kẻ được người khác giúp nhưng lại hiểu lầm, quay ra đối xử tệ hoặc vô ơn, không nhận ra lòng tốt.)

Cậu có lòng tốt đối với Văn Tắc 27 tuổi mới yêu đương, không muốn lãng phí thời gian từ từ hòa hợp, nhưng nếu chính Văn Tắc cũng không vội thì thôi vậy.

Không đợi Văn Tắc ra tay, Cố Bồng đã vòng ra sau, dùng sức đẩy anh, nhưng không đẩy nổi, bất mãn nói: “Văn Tắc, anh có phải là đàn ông không? Có thể thoải mái hơn một chút được không?”

Muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.

Bình Luận (0)
Comment