Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 65

Thảm họa xảy ra, niềm hy vọng có vẻ càng trở nên quý giá hơn.

Trên mạng, “Thiên sứ của đảo Trân” đã nhanh chóng trở thành nữ thần hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng mọi người.

Cô tốt bụng, kiên cường, ưu tú và trải nghiệm của cô lại rất ly kỳ nữa... Mọi người điên cuồng quan tâm cô, quyên góp tiền và vật chất. Những người có người thân chết trong trận động đất đã dành hết tình thương cho cô vì đau lòng.

Những người giàu có nổi tiếng muốn cấp cho cô một khoản tài trợ khổng lồ và tạo cơ hội thực tập cho cô, còn lấy tên cô rồi thành lập nên “Quỹ tình thương Chiêu Chiêu”.

Với những tấm lòng quá lớn này, Bạch Chiêu Chiêu đã từ chối mọi khoản quyên góp của tất cả mọi người. Còn những người quyên góp nặc danh không thể trả lại được thì đều bị cô quyên góp cho tổ chức từ thiện hoặc cá nhân có nhu cầu.

Sau đó càng ngày càng có nhiều phóng viên đến hơn— Chẳng khác gì so với người nổi tiếng đang được săn đón. Bởi vì bọn họ muốn có thêm thông tin độc quyền về người may mắn này. Cho dù chỉ chụp được thêm vài tấm ảnh về cô thôi cũng đã có thể kiếm được rất nhiều lượt xem cho tài khoản của mình rồi.

Cũng vì thế mà bệnh viện đã phải tăng cường an ninh lên gấp ba lần. Phóng viên phải được phê chuẩn thì mới có thể ra vào.

Những người thật sự không thể phỏng vấn được Bạch Chiêu Chiêu thì đành phải chuyển sang tìm kiếm tư liệu thực tế mới.

Trên màn hình TV trong bệnh viện, đội cứu hộ đã cứu được một đứa bé đang khóc từ trong đống đổ nát ra.

Đứa bé trắng trẻo và mập mạp, ngoại trừ trên người hơi bẩn thì trông rất khỏe mạnh, không có bất kỳ thương tích nào.

“Haiz, đứa bé này...” Đội viên đội cứu hộ chỉ mới mở miệng đã nghẹn ngào: “Đúng là kỳ tích mà. Sau khi tòa nhà sụp đổ, nó được mẹ mình bảo vệ. Sau đó mẹ nó không còn sữa nên đã lấy máu của mình đút cho nó...”

Phóng viên hỏi tiếp: “Bố con bé đâu? Còn sống không?”

“À, bố nó cũng mất rồi...” Giọng nói của đội viên đội cứu hộ hơi mơ hồ.

Còn có thể nói gì đây...

Bố của đứa bé được phát hiện dưới đống đổ nát ở trước cửa tòa nhà, nhưng mà tư thế lại hướng ra ngoài, nhìn vết thương bên ngoài không nghiêm trọng lắm, nhưng lại chết vì xuất huyết não.

Đội viên đội cứu hộ nghĩ thầm, chắc không phải là ông ấy đang chạy trốn đâu nhỉ, có lẽ tư thế kia chỉ là trùng hợp mà thôi...

Nhưng nếu như người bố ở cùng một chỗ thì người mẹ trẻ tuổi kia có lẽ sẽ không chết... Bởi vì lúc bọn họ đi đến một căn phòng khác thì thấy người bố đang che chở cho hai mẹ con, một nhà ba người tuy rằng đã rất suy yếu nhưng vẫn được cứu sống...

Các bệnh nhân trong bệnh viện, đặc biệt là người già, họ đã khóc vì đứa bé trên TV này. May mắn là phóng viên lại tiếp tục nói rằng ngay khi tin tức được phát, đã có rất nhiều người muốn nhận nuôi đứa bé tên Hàn Mỹ Như này.

Camera chuyển cảnh, là một y tá may mắn sống sót trong bệnh viện đã bị sập trong trận động đất.

Người dẫn chuyện giới thiệu: [Cô y tá tên là Liễu Đào Tử này vô cùng dũng cảm, vừa mới hồi phục đã lao vào cứu viện...]

[Khi động đất xảy ra, cô ấy đã dẫn rất nhiều bệnh nhân đến nơi an toàn, rất nhiều người chỉ bị thương nhẹ...]

[Đáng tiếc là các đồng nghiệp của cô ấy có rất nhiều người đều không thể tránh khỏi thảm họa này...]

Trên màn hình TV xuất hiện một đôi vợ chồng lớn tuổi không ngại ngàn dặm xa xôi chạy đến đảo, lúc gặp được Liễu Đào Tử tại điểm tiếp nhận tạm thời thì họ đã nắm lấy tay cô ấy và nói:

“Cô Liễu, con gái của tôi... là một ý tá thực tập cùng bệnh viện với cô. Nó họ Trần, tên là Trần Duệ Tân... Cô, cô có quen nó không?”

Liễu Đào Tử ngẩn ra, sau đó cô ấy lập tức nghẹn ngào nói: “Cháu quen...”

“Chúng tôi đến nhận thi thể của con bé... Bởi vì, không thể để con bé một mình lẻ loi ở bên ngoài được...”

Ông lão khóc: “Nó làm y tá có tốt không? Nó có phải là một y tá tốt không? Từ nhỏ nó đã nói mình muốn làm y tá, muốn cứu người...”

Liễu Đào Tử khóc đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới thút thít nói: “Chú dì, Tiểu Trần là một cô gái cực kỳ có trách nhiệm, lúc làm việc cũng cực kỳ nghiêm túc. Cô ấy rất ưu tú, là một y tá tốt...”

“Vậy thì tốt... vậy thì tốt... Vậy giấc mơ của nó coi như đã thực hiện được rồi, đúng không... Cũng không uổng công nó đến nhân gian một chuyến...”

Những người trong TV đang khóc, những người xem TV ở bệnh viện cũng khóc không thành tiếng.

Tin tức phát đến đoạn cuối, vụ án giết người liên hoàn mà mọi người đang quan tâm nhất cuối cùng cũng có tiến triển mới:

“Kẻ giết người hàng loạt Kha Cát Lợi, kẻ đã từng làm rung chuyển toàn bộ hòn đảo, được xác nhận đã tử vong trong trận động đất. Sau khi cảnh sát tới hiện tường thì đã tìm thấy thi thể của gã ta ở dưới tầng hầm của cửa hàng bán băng đĩa của chính gã ta. Cảnh sát cũng đã phát hiện được những tay, chân và thi thể của các nạn nhân còn lại ở bên trong tủ lạnh... Rất khó để tưởng tượng một tên tội phạm hung ác lại ẩn nấp ở cổng trường học được quanh năm như vậy. Nếu người sống sót sau trận động đất kia mà không cung cấp manh mối thì có lẽ chúng ta vẫn sẽ phải sợ hãi trong một thời gian dài nữa...”

Mọi người đều bàn tán xôn xao:

“A, đây là con ác quỷ đã giết rất nhiều người.”

“Chết là đúng. Loại người này chết cũng không hết tội!”

“Cô gái may mắn sống sót kia, chính là Chiêu Chiêu của bệnh viện chúng ta đúng không...”

“Là cô ấy. Đúng là đứa nhỏ có phúc lớn.”

“Đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Đứa nhỏ này về sau chắc chắn có phúc.”

“Haiz, cũng không thể nói như vậy được. Đứa nhỏ không có mẹ, cũng giống như cây cổ thôi...”

“Sau này phải sống thế nào đây...”

Nhân vật chính trong miệng của mọi người, đang đứng ở một góc hành lang, lén xem tin tức trên TV. Nhưng cô biết, mình phải đi rồi.

Cô chống nạng, lúc sắp đi qua quầy lễ tân thì nhìn thấy hai người đang nói chuyện với y tá.

“Cái này cái này, cô cầm đi. Chúng tôi muốn đi thử vận may, sẽ không quấy rầy Chiêu Chiêu đâu, sắp xếp cho chúng tôi một chút đi mà...”

Nói xong, còn cố gắng nhét một túi giấy cho y tá.

Bạch Chiêu Chiêu nhạy bén nhận ra— Là phóng viên!

Mấy ngày nay cô đã nhận được hàng trăm lượt yêu cầu phỏng vấn, nhưng không ngờ còn có người đút lót nữa. Cô lập tức xoay người đi, hoảng hốt tìm chỗ trốn.

Đi được một vòng hành lang, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc thì nhìn thấy hai người kia lại lén lút thò đầu ra khỏi cửa hông, lén lút đi lại...

Rõ ràng là y tá đã nhận đồ và bọn họ đang đi tìm đối tượng rồi.

Loại hành vi này rõ ràng không phải là một tòa soạn báo nghiêm túc... Cô vội đứng dậy, lại nghe thấy phía sau có hai người hỏi đường:

“Có nhìn thấy Bạch Chiêu Chiêu không... đi hướng kia đúng không?”

Xong thật rồi!

Cô hoảng hốt chạy bừa, trốn vào một phòng bệnh.

Đây là một phòng bệnh đơn, bên trong phòng, ngoại trừ một chiếc giường và một chiếc sô pha ra thì không còn gì khác, không có chỗ nào để trốn cả.

Nhưng trong cái khó ló cái khôn, cô nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh bên cạnh và khóa cửa lại.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói mơ hồ của hai người kia:

“Sao tôi cảm giác người vừa đi phía trước chúng ta chính là...”

“Thật à? Trùng hợp thế hả?”

Trong lúc cô đang lo lắng không biết hai người kia có đi vào hay không thì phía sau cô đột nhiên vang lên tiếng quần áo sột soạt và một giọng nam trầm đang thấp tức giận:

“Này, cô là ai!”

Cô vừa quay đầu lại đã bốn mắt nhìn nhau với Diệp Chi Du!

Chàng trai đờ ra.

Mặt lập tức đỏ bừng lên!

Cậu đang đi WC thì đột nhiên có người chạy vào, làm cậu sợ tới mức mới xả được một nửa đã vội vàng thu hồi “Vũ khí” rồi kinh hãi kéo quần lên. Cảm giác này còn sảng khoái hơn cả “Tam hoa tụ đỉnh” (*)!

(*) Tam hoa tụ đỉnh: Là một thuật ngữ trong Đạo giáo và y học cổ truyền Trung Quốc, thường được sử dụng để miêu tả một trạng thái tinh thần và thể chất đạt đến đỉnh cao.

Kết quả, vậy mà lại là Bạch Chiêu Chiêu.

Bộ não cậu đã đình công và không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Cậu sững sờ trong 2 giây, sau đó phản ứng đầu tiên lại là giơ tay lên và nhấn nút xả nước.

“Ào ào—”

Nhưng mùi còn lưu lại trong không khí quả thật không thơm tho gì...

“...” Mặt Bạch Chiêu Chiêu cũng đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, có người đang tìm tớ. Thật xin lỗi, tớ chưa nhìn thấy gì cả...”

Đang nói thì hai người ở bên ngoài lại quay lại, thậm chí còn lớn mật đi vào gõ cửa:

“Bạn học Bạch, có phải em ở bên trong không...”

“Chúng tôi là phóng viên của tờ tin tức hằng ngày. Em có thể nhận phỏng vấn độc quyền của chúng tôi được không?”

“Cạch”, cửa mở ra. Hai mắt phóng viên tỏa sáng và tràn đầy hy vọng, nhưng lại chỉ nhìn thấy cúc áo thứ hai của bộ quần áo bệnh nhân.

Ánh mắt anh ta từ từ ngước lên, trước mặt là một chàng trai cao lớn với đôi lông mày sắc sảo và chiếc cằm hẹp. Cậu vừa đẹp trai vừa hung dữ, mặt lại đỏ ửng một cách kỳ quái, giống như đang phát sốt.

“Bạn học Bạch nào?” Cậu nhíu mày, giọng nói không kiên nhẫn.

“Ặc... Xin lỗi, chúng tôi tìm nhầm rồi...”

Cậu bé này sao lại vừa đẹp trai vừa hung dữ như thế...

Hai người xin lỗi rồi chạy trối chết.

Diệp Chi Du đi ra đóng cửa phòng bệnh của mình lại.

“Bạn học Bạch” đang trốn sau cửa WC lúc này mới đi ra.

“À, cảm ơn cậu...” Cô nhẹ giọng nói, gãi mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cậu trầm mặt, lỗ tai nóng như thiêu đốt, lạnh lùng nói: “Bọn họ khẳng định vẫn chưa đi. Cậu... ở lại đây một lúc đi.”

“Thật à? Vậy tốt quá, cảm ơn cậu.” Bạch Chiêu Chiêu cũng không từ chối mà chống nạng đi về phía sô pha.

Lúc cậu ngẩn ra 2 giây và muốn đến đỡ cô thì cô đã ngồi xuống rồi.

Cậu cảm thấy hơi xấu hổ nên vội vàng rụt tay lại.

Cậu che giấu hỏi: “Uống nước không?”

“Không uống, cảm ơn cậu.”

“Ở đây có hạt dẻ.”

“Cảm ơn, tớ không ăn đâu.” Cô cười cảm kích.

Diệp Chi Du mím môi.

Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không mà bầu không khí trong phòng bệnh dường như đột nhiên trở nên rất nóng... Dường như có vô số chiếc gai nhỏ xíu mọc ra từ chiếc áo bệnh nhân mềm mại trên người cậu khiến cậu bồn chồn, giống như thời kỳ hươu đực nôn nóng tìm bạn đời vậy.

Ngược lại, Bạch Chiêu Chiêu chỉ thản nhiên ngồi ở đó, chắp tay tao nhã, giống như mỹ nhân sứ mong manh dễ vỡ.

“Tôi... thật ra tôi biết cậu, cũng đã gặp cậu rồi. Cậu học lớp 2... Chúng ta còn ở cùng một tòa nhà nữa...” Cậu ngồi ở trên giường, chủ động tìm một chủ đề khô khan để nói.

Cô cười: “Ừ, tớ cũng biết cậu. Tớ thấy cậu chơi bóng chày và bóng rổ rồi. Hai lớp chúng ta thường xuyên thi đấu với nhau mà.”

Diệp Chi Du cảm thấy đầu óc mình bay lên như khinh khí cầu, thoát ra khỏi bầu khí quyển, nhưng lại lạnh lùng hỏi: “Ồ, thế à... Vậy tớ có thắng không?”

“Có chứ, cậu rất lợi hại.” Cô cười ngọt ngào, giống như một người hâm mộ nhỏ.

Khuôn mặt tựa như băng của Diệp Chi Du bắt đầu phản chiếu màu đỏ của dung nham bên trong.

Bạch Chiêu Chiêu lại thở dài: “Thật ra, tớ cũng muốn học chơi bóng chày, nhưng chân của tớ...”

“Chân cậu bị sao thế?”

“Bác sĩ nói không biết có thể khỏi hẳn được không.” Cô ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Nhưng không sao, tớ sẽ cố gắng hồi phục.”

Đầu cậu nóng lên, vội vàng nói: “Cậu nhất định sẽ khỏi hẳn. Tớ biết rất nhiều biện pháp phục hồi đấy. Lúc trước mắt cá chân của tớ cũng bị trật khớp rồi.”

“Thế hả? Vậy sau này tớ có thể xin lời khuyên của cậu được không?”

“Tất nhiên là được rồi!” Nói xong, cậu lại phát hiện ra giọng điệu của mình đã nhiệt tình quá mức rồi.

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy mạnh ra—

“Tên khỉ con này, ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì hả! Cần phải thông gió, biết chưa hả?”

Một người phụ nữ trung niên cao, gầy và giỏi giang hùng hùng hổ hổ đi vào, góc áo khoác lông cừu màu xám tung bay, thân hình cực kỳ tinh tế, trong tay bà ấy còn mang theo một bình giữ nhiệt.

“Mau đến đây ăn cơm đi. Mẹ còn phải chạy về công ty nữa. Haiz, ngày nào cũng bận như con quay...”

Bà ấy nghĩ nghĩ rồi quay người lại, chợt phát hiện ra trong phòng còn có một người nữa—

Một cô gái được điêu khắc tinh xảo và duyên dáng đang chống nạng đứng ở đó với vẻ mặt ngơ ngác.

Mà con trai của bà ấy, mặt đang đỏ bừng lên và hoảng hốt giống như bị bắt tại trận.

Bầu không khí dường như đột nhiên bị đóng băng vài giây, Diệp Chi Du dẫn đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ...”

“Chào cô ạ...”

Bạch Chiêu Chiêu vội vàng chào hỏi, đang muốn tự giới thiệu thì mẹ Diệp đã tiến lên một bước, vui mừng hỏi:

“Con, con chính là Chiêu Chiêu đúng không?”

“Vâng ạ...”

“Giống hệt trong ảnh...” Mẹ Diệp ngạc nhiên đánh giá cô, lại vội vàng nói: “Mau ngồi xuống. Chân đã đỡ hơn chưa?”

“Vẫn còn phải chống nạng ạ...”

“Nhưng đã có thể đi lại rồi, không cần ngồi xe lăn nữa. Chứng tỏ mọi chuyện đã tốt hơn rồi. Haiz, con ngoan, con gầy quá...” Mẹ Diệp là một người làm ăn nên rất biết cách nói chuyện tự nhiên, còn nhiệt tình nắm lấy tay cô, đang muốn nói gì đó lại đột nhiên nghẹn ngào: “Sao con lại phải chịu đựng nhiều như thế...”

Bạch Chiêu Chiêu ngẩn ra, hốc mắt cũng lập tức ươn ướt.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế!” Diệp Chi Du cảm thất vô cùng xấu hổ, thấp giọng nói: “Mẹ vừa đến đã làm người ta khóc rồi, chuyện này chẳng phải rất kỳ quái à...”

“Đúng thế, con xem cô này...” Mẹ Diệp lau nước mắt, chỉ vào Diệp Chi Du: “Con có quen con trai cô không? Nó tên là Diệp Chi Du, học cùng trường với con đấy. Đáng tiếc nó ngu ngốc giống bố nó, thành tích không tốt, vẻ ngoài cũng chẳng dễ gần! Cô vẫn luôn bảo nó đi làm quen với con, nhưng nó sống chết không đi. Ngại quá, thì ra là thừa dịp cô không có ở đây nên mới dám. Có phải cô đến không đúng lúc, quấy rầy hai đứa không?”

“Mẹ, mẹ còn nói cái này làm gì hả...” Vẻ ngoài lạnh lùng của cậu không duy trì được nữa rồi, sắc mặt cậu tái nhợt, cổ họng phát ra một tiếng thở dài với vẻ rất sụp đổ.

Mẹ Diệp làm như mắt điếc tai ngơ, lại hỏi: “Con ngoan, sau này định đi đâu học đây...”

Bạch Chiêu Chiêu mờ mịt: “Chuyện này, cháu, cháu còn chưa quyết định... Có một tổ chức từ thiện nói sẽ giúp cháu sắp xếp.”

“Vậy con có biết trường trung học số 1 Lăng Châu không? Cũng là một trường trọng điểm. Cô định đưa A Du đến đó, con cũng cùng đi đi. Cô sẽ nói giúp con. Con và A Du vẫn được làm bạn học, tốt biết bao...”

“A, chuyện này...”

“Mẹ, con xin mẹ đấy, đừng ép người khác có được không hả...”

Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười: “Không sao đâu. Tớ biết cô tốt bụng mà. Tớ tới đây lâu như vậy rồi mà cũng không có ai nói với tớ những điều này cả. Tớ thật sự rất cảm kích... Nếu mẹ tớ ở đây thì bây giờ có thể cũng sẽ lo lắng về vấn đề đi học của tớ...” Cô dừng lại, vành mắt lại đỏ lên.

Mẹ Diệp lại không nhịn được mà khóc: “Đứa nhỏ đáng thương, nhìn thấy con chịu khổ, lòng cô cũng tan nát theo... Con ngoan như vậy, vì sao lại phải trải qua những chuyện này cơ chứ...”

Bà ấy ôm lấy Chiêu Chiêu và khóc lớn.

Bạch Chiêu Chiêu cũng ôm bà ấy, lặng lẽ rơi lệ.

Diệp Chi Du ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, đột nhiên cậu cảm thấy mình trở nên vô cùng thừa thãi.
Bình Luận (0)
Comment