Sau khi gặp nhau ngày hôm đó, mẹ Diệp cũng không giục Diệp Chi Du xuất viện nữa. Chẳng những không giục, bà ấy còn cho người ta chuyển tài liệu ôn tập đến bệnh viện cho cậu.
“Con phải học hỏi Chiêu Chiêu nhiều hơn đấy!” Mẹ Diệp nhấn mạnh: “Đừng suy nghĩ nhiều, cười nhiều lên, cứ luôn xị cái mặt ra như thế thì làm sao Chiêu Chiêu để ý đến con được?”
Vì thế, Bạch Chiêu Chiêu phát hiện ra mình bắt đầu thường xuyên tình cờ gặp được Diệp Chi Du.
Lúc đi lấy nước gặp phải, cậu sẽ giúp cô rót nước nóng, sau đó trầm mặc đưa cô trở về phòng bệnh.
Lúc làm phục hồi chức năng gặp phải, cậu sẽ giúp cô điều chỉnh tạ và dây kéo, luôn ở bên cạnh trông chừng cô.
Thỉnh thoảng, thật sự không gặp được cô thì cậu sẽ chờ ở cửa phòng bệnh, muốn giả vờ tình cờ gặp cô, rồi lại bất ngờ bị cô đụng phải, rơi vào tình thế khó xử.
“Diệp Chi Du, sao cậu lại ở đây? Có việc gì không?” Cô cười.
Mấy ngày nay, bởi vì có cậu làm bạn, cho nên cô hình như càng ngày càng thích cười hơn.
“À, chính là...” Cậu rụt rè giơ quyển sách trong tay lên: “Có câu tớ không biết làm...”
“Vậy cậu vào đi.” Cô nhường đường cho cậu đi vào: “Đứng ở cửa làm gì?”
Lúc này cậu mới dè dặt đi vào.
Bạch Chiêu Chiêu ở phòng bệnh nhiều người, ngay khi Diệp Chi Du vừa đi vào thì người lớn, trẻ nhỏ và người già đều yên tĩnh lại.
“Ồ ồ, anh chàng đẹp trai Tiểu Diệp của chúng ta lại đến rồi hở...” Một bà lão hiền lành cười, giọng nói lại mang đầy vẻ hóng chuyện.
“Vâng, bà Trần, ông Vương... dì Lưu, bé mập...” Cậu lần lượt chào hỏi, ngay cả đứa bé mập mạp 8 tuổi ở trong góc kia cũng không bỏ qua.
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hai người.
Bạch Chiêu Chiêu không cảm thấy gì, nhưng Diệp Chi Du đã chột dạ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, tay chân dài cũng không biết nên để ở đâu.
Cuối cùng, cậu ngồi xuống ghế. Bạch Chiêu Chiêu cũng kéo rèm lại, ngăn cách ánh mắt nhiệt tình hóng chuyện của mọi người.
“Là đề Vật lý à?” Cô chăm chú nhìn.
“Ừ...” Cậu thẹn thùng đáp.
Thật ra cũng không phải vì hỏi đề, chỉ là cậu muốn gặp cô mà thôi.
Bạch Chiêu Chiêu đọc câu hỏi một lúc rồi bắt đầu giải thích cho cậu.
Phía sau tấm rèm trắng nhạt, bóng dáng hai người chồng lên nhau, dường như rất ngọt ngào......
“Đúng là kim đồng ngọc nữ...” Bà Trần không khỏi thở dài.
Hơn 1 tháng sau, công tác xử lý động đất bắt đầu kết thúc và Bạch Chiêu Chiêu cũng được xuất viện.
Trên mạng có người tung tin rằng Bạch Chiêu Chiêu đã nhận tài trợ từ một người đi mà cô quen. Người dì tốt bụng đó còn có một cậu con trai tên là Diệp Chi Du, học cùng trường với cô. Cả hai đều là những người sống sót của đảo Trân và gặp lại nhau trong bệnh viện.
Không có nhiều ảnh của chàng trai này, chỉ có một bức ảnh bị người khác chụp lén góc nghiêng đẹp trai của cậu. Nhưng ánh mắt cậu lại đang chăm chú nhìn Bạch Chiêu Chiêu đang làm phục hồi chức năng ở bên cạnh.
Điều này không thể không khiến nhiều người phải suy nghĩ:
[Trời ơi, đẹp trai quá! Tôi, tôi không thể không nghĩ nhiều...]
[Gia đình chàng trai này làm kinh doanh thương mại, cậu ấy khá nổi tiếng ở chỗ chúng tôi đấy!]
[Tôi đặt hàng rồi! Tôi muốn ủng hộ! Coi như tôi có một chân rồi!]
[A, ai thấy cũng phải nói một câu thật xứng đôi!]
[Làm ơn đi, đừng có gán ghép linh tinh cho Bạch Chiêu Chiêu được không hả? Thật sự rất khó chịu.]
Sự quan tâm và cảm thông tuy đơn giản nhưng sâu sắc của dư luận đều đã trở thành đơn đặt hàng cho công việc kinh doanh của gia đình nhà họ Diệp.
Đối với chuyện này, bố mẹ Diệp Chi Du cho biết, hiện nay hàng tồn kho đều đã bị mua hết, nên không còn hàng tồn kho nữa, hy vọng mọi người chi tiêu hợp lý, mà thu nhập và tình yêu thương của mọi người trong gần 1 tháng nay đều sẽ được quyên tặng cho các tổ chức phúc lợi.
Mẹ Diệp Chi Du còn bày tỏ rằng Bạch Chiêu Chiêu rất không dễ dàng, mà bà ấy cũng không muốn gây áp lực cho đứa nhỏ, nên bà ấy hy vọng mọi người không nên suy nghĩ quá nhiều.
[Khóc. Sao lại có người lương thiện như vậy được?]
[Ông trời giúp đỡ người lương thiện, tôi đã đặt hàng và xác nhận đơn hàng rồi. Tôi tình nguyện đợi 10 năm cũng được.]
[Tôi không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ những người giúp đỡ Chiêu Chiêu mà thôi.]
[Chiêu Chiêu, nhìn thấy cháu, dì giống như nhìn thấy đứa con gái đáng yêu của mình vậy. Dì thật sự không thể tưởng tượng được việc mất đi con gái sẽ đau khổ như thế nào, càng không thể tưởng tượng được cháu không còn mẹ nữa sẽ buồn bã biết bao. Dì biết cháu không cần tiền, dì chỉ mua ít đồ thôi, cháu đừng ghét bỏ nhé.]
[Em họ của tôi qua đời trên đảo Trân. Tôi hy vọng Chiêu Chiêu sẽ sống thật tốt, sống thay cả phần em họ của tôi.]
[Chiêu Chiêu, chúng tôi không thể thay thế mẹ của cháu, nhưng chúng tôi đều rất yêu thương cháu. Hy vọng rằng hàng triệu phần yêu thương này cùng thời gian có thể xoa dịu nỗi đau của cháu. Cháu là kỳ tích, cũng chính là hy vọng.]
…
Xuân, hạ, thu, đông, lá cây khô héo lại mọc ra chồi non và dần dần trở nên tươi tốt. Bạch Chiêu Chiêu cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cô thi đỗ vào trường đại học lý tưởng, lại vào cuối năm đó, với tư cách là thiên sứ của kỳ tích, cô mặc trên người một chiếc váy dạ hội màu đen và xuất hiện trên sân khấu của các buổi dạ hội lớn.
Thậm chí thần tượng Trần Hi Ngạn của cô cũng đứng cùng sân khấu với cô ở buổi dạ hội, tặng quà cho cô, còn bày tỏ sự yêu thích và tán thưởng cô không chút do dự.
Không ai ghen tị, bởi vì mọi người đều cho rằng Bạch Chiêu Chiêu xứng đáng với những gì cô đã đạt được.
Có nhiều người theo dõi như vậy, nhưng Bạch Chiêu Chiêu thường ngày vẫn rất giản dị, lối sống cũng cực kỳ khiêm tốn.
Thỉnh thoảng, cô sẽ dùng tiền mình kiếm được mua một ít đồ chơi đắt tiền, chia sẻ trên trang cá nhân của mình.
Danh hiệu của cô đã đổi từ “Thiên thần của đảo Trân” thành “Con gái của đảo Trân”.
Cô là con gái của hàng ngàn hàng vạn người, là hy vọng tiếp nối của thành phố này.
Ngay khi Bạch Chiêu Chiêu chuẩn bị tốt nghiệp đại học, danh tiếng của cô cũng càng ngày càng tăng theo, các công ty lớn không ngừng mời chào cô. Người bố đã mất liên lạc từ lâu của cô lại đột nhiên nhận phỏng vấn của truyền thông và nói rằng muốn con gái trở lại bên cạnh mình.
“Chiêu Chiêu đã hiểu lầm tôi rồi.” Ông ta nói với khán giả cả nước: “Năm đó mẹ con bé nhất quyết giành quyền nuôi con. Tôi vẫn luôn có tình cảm rất sâu sắc đối với con mình.”
Ông ta nhìn vào camera, thâm tình gọi: “Chiêu Chiêu, trở về đi! Bố thật sự rất nhớ con.”
Thật sự rất nhớ cô à?
Nỗi nhớ của ông ta khiến điện thoại của Bạch Chiêu Chiêu sắp nổ tung luôn rồi. Cô đã phải đổi số điện thoại rất nhiều lần.
Trong lòng cô biết rất rõ Hà Tuấn muốn làm gì.
Chẳng qua là biết cô thi đỗ trường học tốt nhất, lại sắp có được một công việc tốt hơn, nên ông ta chỉ muốn hưởng thụ chỗ tốt của một người bố mà thôi.
Năm đó cô còn cố ý nhờ các phóng viên đừng đi làm phiền bố cô, điều này quả nhiên đã làm cho Hà Tuấn nghĩ nhiều.
Có lẽ ông ta cho rằng mình có một vị trí rất quan trọng trong lòng con gái mình.
Nhưng ông ta lại không biết rằng Bạch Chiêu Chiêu hận ông ta đến mức nào.
Đó là cái bẫy thầm lặng của cô.
Cô hận Hà Tuấn không phải bởi vì một phát cắt đứt quan hệ của ông ta.
Mà là vì mẹ của cô.
Đối với Trần Hữu Hào, cô đã viết thư thông cảm để giảm án cho ông ấy. Nhưng trong lòng lại cô chưa bao giờ tha thứ cho người bố này.
Nếu như không phải bị ông ta lừa gạt nhiều tiền như thế, nếu như không phải vì ông ta từ chối trả phí nuôi dưỡng thì mẹ cô đã không cần phải đến hòn đảo này để làm việc, cũng đã không phải chết...
Chẳng mấy chốc, Bạch Chiêu Chiêu đã đăng lên một bài viết dài.
Trong bài viết, cô kể chi tiết những nỗ lực và khó khăn của mẹ khi nuôi cô, đồng thời giải thích rằng Hà Tuấn đã ngoại tình trong lúc kết hôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng trả phí nuôi dưỡng cô dù chỉ một lần. Kể từ sau khi cô tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng nhận được một tin nhắn hay một lời hỏi thăm nào, càng đừng nói đến một đồng tiền nào từ Hà Tuấn.
[Tôi họ Bạch, không phải họ Hà.
Sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng với gia đình, với cuộc sống, thì tôi càng muốn tiến về phía trước hơn, mang theo cả phần của mẹ mà tiếp tục sống.
Hy vọng ông Hà sống tốt với cuộc sống của mình. Đừng nhớ mong, đừng quấy rầy.]
Bài viết vừa mới được đăng thôi mà đã có vài phóng viên năm đó cũng chia sẻ:
“Hóa ra là thế. Chiêu Chiêu quá lương thiện rồi. Năm đó, thậm chí cô bé còn xin chúng tôi đừng đi làm phiền bố mình.”
“Đây mà là bố à? Còn không bằng cầm thú.”
…
Ngay sau đó, cư dân mạng đã nhiệt tình đưa nhiều hashtag khác nhau lên hotsearch:
#Ngoại tình trong lúc kết hôn
#Hà Tuấn 5 năm không trả phí nuôi dưỡng
#Hà Tuấn chuyển nhượng tài sản chung trong hôn nhân
…
Cũng có không ít trang pháp luật lớn có tích V đe dọa sẽ trợ giúp pháp lý cho Bạch Chiêu Chiêu.
Gần như chỉ trong một đêm, Hà Tuấn đã trở thành con chó bị người người đuổi đánh. Ông ta chẳng những không tìm về được con gái mà còn suýt bị mất việc.
Mà tâm trạng của Bạch Chiêu Chiêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì chuyện này. Cô mua một cái cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, thậm chí còn ngân nga hát khi nhìn thấy Hà Tuấn trên TV giống như chó nhà có tang bị người ta tặng hoa tang.
[Một con cừu đen,
Sao lại giống với thế giới này đến vậy.
Nó đang vui mừng.
Cũng đang bàng hoàng.
Nó đang tiến về phía trước, tiến về phía trước, tiến về phía trước...
Cũng mãi mắc kẹt trong nỗi buồn.]
Mùa đông đã lặng lẽ đến, bầu trời u ám, những cơn mưa phùn như tơ lụa mang theo những đợt mát lạnh.
Cô mặc một chiếc áo gió màu đen, một tay quàng chiếc khăn quàng đỏ quanh cổ— Đây là món quà sinh nhật Diệp Chi Du tặng cô vì cô đã chọn được một công việc thực tập ưng ý trong số rất nhiều offer.
Hôm nay là đêm Giáng sinh, cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi và gặp một nhóm trẻ em mặc trang phục cừu màu trắng, đeo ruy băng Giáng sinh.
Bọn trẻ trắng như tuyết, giống như những đám mây trôi bồng bềnh, đi ngang qua cô đang mặc đồ đen rồi lại mỉm cười với cô.
Cô cũng cười với bọn trẻ.
Cô đang chuẩn bị ăn hết rau củ viên thì nhận được điện thoại của mẹ Diệp.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Diệp nhiệt tình mời cô đến nhà làm khách: “Chiêu Chiêu à, cô biết hôm nay là đêm Giáng sinh, chúng ta cùng nhau đón Tết Tây nhé? Cô đã làm Phật nhảy tường và cá nướng rồi. Con đến ăn cơm nhé!”
Bạch Chiêu Chiêu mím môi cười rồi nói: “Cô, vậy bây giờ con qua đó, làm phiền cô rồi.”
“Ai nha, tốt quá, phiền gì đâu chứ. Vậy cô chờ con.” Mẹ Diệp cực kỳ vui mừng, cúp điện thoại xong lại quay sang thì thầm với Diệp Chi Du ở bên cạnh: “Còn không đi sửa lại cái đầu trông như chuồng gà kia của con đi à.”
Cúp điện thoại, Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng nhỏ tinh tế.
Cô tiện tay ném chiếc rau củ viên vào thùng rác, sau đó đi về phía nhà họ Diệp.
“~I had to kill you
I"m really sorry
I had to do it
Gotta go on my own
I had to kill you
I took it for so long~
…
I had to kill you
Was it so much fun?”
Cô khẽ ngân nga bài hát không có giai điệu.
Đến khi cô tới nhà họ Diệp rồi thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong nhà chỉ có một mình Diệp Chi Du.
“A... Chiêu Chiêu, cậu đến rồi...” Hôm nay cậu cực kỳ căng thẳng, lại vô cùng khách khí: “Ngồi, ngồi đi...”
“Ơ? Chú và cô đâu rồi?” Cô nhìn quanh nhà, ngôi nhà lớn nhưng lại rất yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ ra thì giống như không còn ai khác nữa.
“Hai người họ, hai người họ đột nhiên nói công ty còn có việc nên đi rồi...” Vẻ mặt Diệp Chi Du hơi buồn, nhưng trên mặt cậu lại hiện lên hai vệt đỏ kích động.
“À...”
Cô chậm rãi ngồi xuống, dường như cũng hiểu được một chút rồi.
Mặt cô cũng hồng hồng.
Cả hai đều hơi xấu hổ.
“Chiêu Chiêu, tớ... thật ra tớ...” Cậu vắt óc suy nghĩ, giọng nói vô cùng thiếu sót vì căng thẳng: “À, có lẽ tớ nên hỏi trước. Cậu cảm thấy tớ thế nào...”
Cô cười: “Tớ cảm thấy cậu rất tốt!”
“À... thế à... Vậy... là loại tốt nào? Là loại bạn tốt hay là... hay là...”
Cô cố ý suy nghĩ một lúc, sau đó cười híp mắt hỏi: “Diệp Chi Du, tớ thích cậu. Cậu có đồng ý làm bạn trai tớ không?”
Một lúc lâu sau Diệp Chi Du mới nhận ra rằng mình không hề nằm mơ, cậu lắp bắp nói: “Cậu, cậu đang nói đùa à?”
Chiêu Chiêu vừa mới tỏ tình với cậu à?
Cậu hơi chóng mặt.
Hay mình nghe nhầm rồi? Cậu căn bản cũng không thông minh lắm, lại không hoạt bát, bề ngoài càng không thể nói là hiền lành, thậm chí cậu còn chẳng biết nói mấy lời cảm động, chẳng khác gì khúc gỗ cả!
Coi như cậu vượt cả thành phố đi thăm cô, nhưng cũng chỉ biết đưa cô đi ăn cơm rồi làm một số việc mà ai cũng có thể làm là hỏi thăm cô.
Bạch Chiêu Chiêu nhấp một ngụm trà, làm trái tim đang đập thình thịch của cô bình tĩnh lại, giọng nói tinh tế ngọt ngào: “Sao lại nói đùa được chứ? Cậu đẹp trai thế mà, tớ không thể thích cậu à?”
Có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu cậu, khiến cậu khó có thể tỉnh táo lại.
Cô thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật ra, cậu biết không? Lúc bị chôn dưới đất, tớ vẫn luôn có một nguyện vọng, nhưng không thể không thực hiện được. Thật ra lúc đó tớ rất không cam lòng.”
Cậu vội vàng nói: “Nguyện vọng gì?! Sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?”
Chỉ cần Chiêu Chiêu nói ra thì cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa, cậu cũng phải thực hiện cho cô.
“À, cho dù lúc trước có nói thì cũng không dễ thực hiện lắm.” Cô cắn môi, do dự vài giây, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Lúc ấy tớ nghĩ, tớ còn biết cảm giác yêu đương là như thế nào. Cho nên thật sự muốn biết hôn một người sẽ có cảm giác gì...”
Lúc này, Diệp Chi Du đã trở thành một con tôm hùm bị luộc chín, giống như đã bị kinh ngạc đến mức không nói được gì.
“Bây giờ thì,” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cậu: “Nếu cậu đồng ý làm bạn trai tớ, nguyện vọng của tớ có lẽ sẽ được thực hiện vào hôm nay rồi...”
Cô hỏi cậu:
“Diệp Chi Du, vậy... cậu có muốn giúp tớ thực hiện nguyện vọng không?”
Tất nhiên là cậu muốn rồi.
Linh hồn và thân thể của cậu đều thuộc về cô.
Tất cả của cậu, đều chỉ thuộc về một mình cô.
Khi nhớ lại về nụ hôn đầu tiên, tuy rằng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng có hơi buồn cười.
Bạch Chiêu Chiêu chọn chỗ ngồi trước, thấy sô pha trong phòng cậu tương đối tốt, lại sợ Diệp Chi Du quá căng thẳng cho nên cô còn cố ý tìm hiểu cách hôn, nhưng không ngờ lại có nhiều cách khác nhau như thế...
“Không biết cách nào tốt...” Cô đỏ mặt, nhất thời cũng rối rắm.
Kết quả là thời gian cô tìm kiếm càng dài, Diệp Chi Du càng bị tra tấn như một kẻ khó chịu khi sắp bị xử tử, lại giống như ngọn núi lửa bị đè nén không thể phun trào được.
Cuối cùng, rốt cuộc không hề có kỹ xảo gì, cậu chỉ làm theo bản năng, thậm chí còn không cẩn thận cắn rách môi Bạch Chiêu Chiêu.
Trong sự choáng váng của tình yêu và khát vọng, Diệp Chi Du nói ra lời tỏ tình thẳng thắn nhất mà cậu có thể nói ra trong cuộc đời này:
“Chiêu Chiêu, tớ yêu cậu. Tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Tớ muốn bên cậu mãi mãi. Đây không phải lời hứa suông của tớ...”
Cô không trả lời, chỉ đặt một nụ hôn lên mặt cậu.
Cô biết, cậu sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô, cũng biết cậu yêu cô nhiều như thế nào.
Cô còn biết, cô muốn vĩnh viễn ở bên cậu.
-
Đảo mắt cái, lại 1 năm nữa trôi qua. Bạch Chiêu Chiêu kết thúc thực tập, bắt đầu cuộc sống của một thạc sĩ.
Cuộc sống của cô bình thản nhưng cũng không tầm thường.
Mọi người vẫn đang chú ý đến từng cử chỉ của cô và cũng không quên gửi đến cô tình yêu sâu sắc.
Tất nhiên, lúc yêu đương với Diệp Chi Du cũng có rất nhiều khoảnh khắc ngọt ngào.
Cuộc sống của cô đột nhiên có bước ngoặt lớn, tất cả cái ác và bóng tối đều đã biến mất, chỉ còn lại lòng tốt và tình yêu.
Như thể thế giới đang bao bọc lấy cô với sự dịu dàng nhất của nó.
Một mùa đông nữa lại đến, vẫn là đêm Giáng sinh, cô đứng trước tủ kính và nhìn vào chiếc bánh ngọt ở bên trong, cô vẫn mặc chiếc áo gió đen giống năm ngoái.
Đột nhiên, cô ở trong gương trở nên vặn vẹo.
Cô sửng sốt.
Sau đó, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một con cừu xuất hiện ở trong gương.
Một con cừu có mắt khắp cơ thể.
Một kẻ lập dị.
Bạch Chiêu Chiêu lùi về phía sau hai bước, khi cô chớp mắt một cái, tủ kính lại chỉ còn là hình ảnh phản chiếu sự xinh đẹp của cô.
Giống như con cừu bệnh hoạn vừa rồi chỉ là ảo giác do sự mệt mỏi của cô mà thôi.
Nhưng cô sẽ không cho rằng đây chỉ là ảo giác. Hạt giống bất an bắt đầu nảy sinh trong lòng cô. Cô vội vàng xoay người lại rồi vội vàng rời đi, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Khi rẽ vào một góc phố vắng vẻ, cô liếc nhìn thấy một bà lão đang ngồi một mình sau quầy bói toán.
Sở dĩ không thể không chú ý đến là bởi vì bà lão đang mặc một chiếc áo bông màu đỏ chót, ở giữa thành phố mùa đông xám xịt này, trông chói mắt đến mức quái dị.
Trước quầy hàng của bà lão không có ai cả, chỉ có một tấm vải cũ đang nhảy múa trong gió, trên đó viết:
[Tôn Tú Trân bói toán].
Bạch Chiêu Chiêu đã đi qua hơn 10 m nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Cô có cảm giác mình bị nhìn chằm chằm từ phía sau...
Mà cô biết giác quan thứ sáu của mình rất nhạy cảm. Đây không phải là ảo giác.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn lại—
Quả nhiên, bà lão mặc quần áo đỏ kia chẳng biết đã đứng lên từ bao giờ.
Bà lão còn đang nhìn cô nữa.
“Bà... biết cháu à?” Cô chần chừ hỏi.
“Chiêu Chiêu, cô biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến tìm cô. Cô cần gì phải giả vờ chứ?” Bà Tôn nheo mắt: “Tôi biết cô là ai, cô cũng có thể đoán được tôi là ai.”
Hai người đứng giằng co một lúc lâu.
Trong sự yên tĩnh dường như đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt.
Cuối cùng, Bạch Chiêu Chiêu cúi đầu xuống và cười nhạt, đổi thành giọng điệu lâu ngày mới gặp lại: “Cháu còn tưởng rằng bà chỉ có thể ở thế giới chết thôi chứ.”
“Tôi tất nhiên cũng có thể đến thế giới sống.”
Cô gật đầu: “Tại sao bà lại đến đây? Bà đang lo lắng cho Diệp Chi Du à? Bây giờ cậu ấy rất tốt. Chúng cháu đều thoát được rồi, giống như kỳ tích vậy. Hai chúng cháu dự định sang năm sẽ kết hôn. Có lẽ đến lúc đó, bà có thể đến uống một ly rượu mừng nhỉ?”
Khuôn mặt nhăn nheo của bà Tôn hiện lên một nụ cười lạnh, giống như vừa ghê tởm vừa phản cảm, lại giống như đang bội phục cô.
Bà thở dài một cái rồi lắc đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt mình:
“Chiêu Chiêu à, cô cũng lợi hại thật đấy. Cô đó, đùa giỡn bọn họ vòng vòng.”
Bạch Chiêu Chiêu hơi kinh ngạc và khó hiểu: “Bà, bà đang nói gì thế...”
“Còn muốn nói thẳng ra à? Được. Tôi đang nói, cô là ác linh lợi hại nhất mà bà lão già như tôi từng gặp được.”