Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 67

Nhiệt độ xung quanh dường như cũng lạnh hơn bởi vì những lời này.

“Bà à, bà đang nói gì thế! Ác linh là Kha Cát Lợi, sao lại là cháu được?” Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu khó hiểu, ánh mắt lại không thể không kiểm tra xung quanh một lượt.

Trên đường phố không có ai khác.

Bà Tôn gằn từng chữ: “Kha Cát Lợi là ác linh, cô cũng thế. Cô còn hung ác hơn gã ta gấp trăm lần. Hơn nữa, chỉ có ác linh mới nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ của chúng.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu cứng đờ mấy giây, trở nên hơi vi diệu.

Sự khiếp sợ vô cùng chân thật trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ và trống rỗng dần dần hiện ra. Trong bầu trời tối đen, khuôn mặt vô cảm của cô trông kỳ quái như một chiếc mặt nạ nhựa.

Một lúc lâu sau, cô than nhẹ: “Thì ra là như thế. Tôi còn tưởng rằng bọn họ không nhớ được gì là do có lý do đặc biệt nào đó cơ.”

Bà Tôn hơi tức giận: “Đây... đây là điều cô muốn nói hả? Cô giết nhiều người như thế rồi mà bây giờ lại chỉ quan tâm chuyện này thôi hả?!”

Vẻ mặt của cô cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn một chút: “Giết nhiều người? Bà à, sao bà lại lấy tội danh lớn như thế gán lên đầu tôi? Làm người khác sợ hãi đấy.” Cô bất đắc dĩ và hoang mang: “Tôi ấy à, đúng là tôi đã giết Kha Cát Lợi ở trong mộng, nhưng đó là tự vệ mà. Nếu như không giết chết ác linh này thì tôi ở trong hiện thực cũng không sống được. Cái này gọi là... phòng vệ chính đáng nhỉ, không thể coi là có tội đúng không?”

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô giống như bị chia thành hai người: Một người nói những lời yếu đuối đáng thương, một người lại có ánh mắt lóe lên ác ý không hề sợ hãi, cũng giống như đang mỉm cười.

Bà Tôn nhìn ra được.

Cũng chính bởi vì nhìn ra được cho nên bà càng tức giận vì bị cô trêu đùa.

Bà hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc châm chọc, chất vấn cô: “À, cô chỉ giết một mình Kha Cát Lợi thôi à?”

Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu vô tội, bắt chước giọng bà ấy mà hỏi ngược lại: “À, không thì sao?”

“Động đất chết mấy chục nghìn người, cô cho rằng người chết như đèn tắt, sẽ không có sau đó nữa hả? Nếu thật sự là như vậy thì tại sao tôi lại mệt mỏi như thế này?”

Cô gái nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Bà à, tôi thật sự không hiểu bà muốn nói gì.”

“Chiêu Chiêu, lớp của cô ngoại trừ Chu Lạc Nhiên ra, tất cả đều đã chết, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm lớp cô.” Chỉ kể lại sự việc này thôi mà bà Tôn cũng đã cảm thấy ớn lạnh rồi.

“Tôi biết chứ.” Cô thản nhiên, phản ứng với việc này rất lạnh lùng: “Chu Lạc Nhiên may mắn là bởi vì cậu ta không đến trường nên mới giữ được một mạng, nhưng lại biến thành người thực vật. Thật là đáng thương... Cậu ta còn trẻ như vậy, bố mẹ cậu ta lại chỉ có một mình cậu ta. Cho nên, mỗi năm, vào ngày xảy ra trận động đất, tôi đều đến thăm cậu ta đấy.” Cô mỉm cười: “Thật đáng buồn. Khi thiên tai ập đến thì con người cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.”

“Nhưng họ không chết bởi vì trận động đất. Cô cũng biết Chu Lạc Nhiên không chỉ thoát khỏi thiên tai mà.” Bà Tôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng nói: “Bọn họ bị đầu độc chết. Tất cả học sinh, tính cả giáo viên chủ nhiệm, tổng cộng 33 người, toàn bộ đều chết vì ngộ độc thuốc trừ sâu 3911.”

Không đợi Bạch Chiêu Chiêu nói chuyện, bà lại nặng nề bổ sung một câu:

“Thuốc độc được bỏ vào trong chè đậu xanh.”

Con ngươi vốn trong veo của cô gái biến thành màu đen, như thể giờ phút này, bóng tối của cả thế giới đều ở trong mắt cô.

“Thuốc độc?” Cô chần chừ nói: “Vậy người trúng độc sẽ có triệu chứng gì nhỉ.”

“Triệu chứng chính là những người chết vì loại độc này, con ngươi đều sẽ co lại nhỏ như đầu mũi kim.”

“Thế à...” Cô rõ ràng không cảm thấy kinh ngạc bởi vì lời nói của bà Tôn, ngược lại cố làm ra vẻ mặt khoa trương, giọng nói còn tỏ vẻ lo lắng: “Chuyện này, bà đã báo cảnh sát chưa? Có lẽ bọn họ có thể đào thi thể lên để kiểm tra lại nhỉ?”

“Cho dù có kiểm tra ra thì cô cũng đã sớm nghĩ ra cách để giải thích rồi, không phải à?”

Cô từ chối cho ý kiến, nở nụ cười: “Bà nói như vậy lại làm tôi nhớ lại không ít chuyện đấy.” Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc ở tầng hầm, Kha Cát Lợi từng nói An Mẫn là bạn gái duy nhất của gã ta. Gã ta rất yêu cô ấy, sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy tan nhà nát cửa.”

Ký ức ngày đó, chậm rãi trở nên rõ ràng.

Hình như Kha Cát Lợi còn cùng cô nói rất nhiều chuyện...

Đúng rồi, điều gã ta nói nhiều nhất chính là:

“Tôi thực sự đang gặp rắc rối lớn.”

Lúc đó, gã ta nhìn sang Ngô Phương Nhị đang ngất ở một bên, nhất thời rất bực bội: “Em gái, tôi cũng không có ý định giết cô ta. Đương nhiên, cô ta biết chuyện của tôi, tôi cũng không thể thả cô ta ra được, cho nên hiện tại cô ta đang tuyệt thực. Sớm biết vậy đã không lấy móc chìa khóc của cô ta, cũng không nên đi xem trò vui...” Gã ta nheo mắt nhìn Bạch Chiêu Chiêu: “Ai biết đượcnlại bị em nhìn thấy. Tôi không thể không trói em lại. Phiền phức quá.”

Khi đó Bạch Chiêu Chiêu đã hoàn toàn chán nản, chỉ im lặng lắng nghe.

“Này, em gái, em cũng ở Thánh Tâm à? Lớp nào?” Gã ta lại hỏi.

“Lớp 12/2.”

“Lớp 12/2? Cũng là lớp 12/2 à? Vậy em cũng biết Tiểu Mẫn đúng không?”

“Không biết. Lớp 12 tôi mới chuyển đến.”

Trên mặt gã ta hiện lên nụ cười ngầm hiểu: “Cũng là học sinh chuyển trường à? Vậy em chắc cũng cảm giác được người trong lớp em... đều rất thú vị nhỉ.”

“Cho nên, tại sao anh phải giết An Mẫn? Cô ấy là học sinh, không thù không oán, lại mất đi ông nội. Cô ấy rất đáng thương.”

“Không không, em hiểu nhầm rồi.” Kha Cát Lợi liên tục xua tay, sau đó còn nghiêm túc sửa lại: “Em hiểu nhầm rồi. Tôi không giết cô ấy. Tôi yêu cô ấy, là tôi đang giúp cô ấy, giúp bạn gái của tôi. Có thể em không biết, chúng tôi quen nhau ở trên diễn đàn Hoa Bỉ Ngạn. Đó là một diễn đàn tự sát. Tiểu Mẫn chính là kiểu người có mong muốn sống rất yếu ớt. Trong diễn đàn đó, có rất nhiều người đều như thế... Sau khi ông nội cô ấy qua đời, cô ấy nói cô ấy không muốn sống nữa, lại sợ tự sát sẽ bị xuống địa ngục cho nên mới cầu xin tôi giết cô ấy.”

Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt u ám của gã ta lại dịu dàng hơn một chút: “Vậy nên tôi chỉ có thể làm theo cô ấy mà thôi. Nhưng mà tôi cũng không có kinh nghiệm giết người, giết xong mới phát hiện không biết phải xử lý thi thể như thế nào. Cuối cùng tôi chỉ có thể chặt nhỏ thi thể ra rồi đông lạnh trong tủ lạnh. Sau đó tôi phát hiện ra ở trên diễn đàn còn có người khác cũng có suy nghĩ như thế, cho nên chúng tôi mới quyết định giúp đỡ nhau... Tên đàn ông kia cũng thật buồn nôn, chết được một nửa rồi còn nói mình muốn đổi ý, tôi cũng đã cắt chân cho ông ta rồi, mệt đến mức người đầy mồ hôi! Sau đó... mẹ nó, thi thể càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức tôi không bỏ kem vào được nữa, lại sợ không có chỗ để người mới vào cho nên chỉ đành vứt bớt đi. Thật ra tôi đã kể cho Ngô Phương Nhị rồi, nhưng cô ta sống chết không chịu tin tôi... Bây giờ lại có thêm em. Haiz...”

Nói đến đây, gã ta hơi phát điên, trong cổ họng phát ra một tiếng không nói nên lời: “Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ... Các người vì sao lại thông minh như thế chứ? Các người khiến tôi gặp phải rắc rối lớn rồi.”

Bạch Chiêu Chiêu không hiểu được: “Nhưng sao Ngô Phương Nhị lại biết anh giết An Mẫn và mấy người kia?”

“Hừ, còn không phải vì cái tên Trần Hi Ngạn chết tiệt kia à...” Vẻ mặt gã ta trở nên hung ác: “Tiểu Mẫn là fan của Trần Hi Ngạn, mà hai người họ từng ở trong cùng một nhóm fan, còn bí mật kết bạn với nhau. Cô ta cũng biết đến sự tồn tại của tôi, nên cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp chị em tốt của cô ta thăm dò tôi. Thật xui xẻo mà, may là tôi đủ thông minh. Lúc cô ta tìm đến thì tôi đã biết ý đồ của cô ta rồi. Cô ta bị tôi mê hoặc điên đảo. Hơn nữa, may mắn là cô ta chỉ hơi nghi ngờ tôi thôi, chứ không báo cảnh sát...”

Kha Cát Lợi đương nhiên không biết Ngô Phương Nhị từng nói nơi cô ta sẽ đến cho Từ Sĩ Hưng biết. Nhưng Từ Sĩ Hưng quá nhát gan, lại sợ phiền phức, nên mới gián tiếp cứu Kha Cát Lợi một mạng.

Kha Cát Lợi nhìn Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang bình tĩnh thì có hơi bất mãn mà nói: “Em cũng thế. Tôi biết chỉ cần em tỉnh táo lại thì khẳng định em sẽ báo cảnh sát. Cho nên, thật xin lỗi, tôi đành phải ra tay trước.”

Bạch Chiêu Chiêu nhìn Ngô Phương Nhị yếu ớt ở bên cạnh: “Nhưng nếu không đưa chị Ngô đến bệnh viện thì chị ấy sẽ sớm chết đấy.”

Kha Cát Lợi phiền não gãi đầu: “Không sao. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Chờ cô ta đói đến tự tỉnh, tôi sẽ chuẩn bị một cái ống, trực tiếp rót nước canh vào bụng cô ta, đỡ phải rắc rối.”

“Như vậy cũng không phải biện pháp. Anh định nhốt chị ấy bao lâu?”

“Tôi không biết, tôi cũng đang đau đầu đây! Ngô Phương Nhị nói nếu như tôi không phải tội phạm giết người thì sẽ không trơ mắt nhìn cô ta chết đói, sẽ thả cô ta ra. Nếu tôi kéo dài thời gian thì cô ta sẽ chết, tôi sẽ thật sự trở thành tội phạm giết người!” Gã ta rống lên một tiếng tức giận đã cố đè nén: “Nhưng nếu tôi thả cô ta ra thì cô ta chắc chắn sẽ báo cảnh sát! Mẹ kiếp, tôi tức quá! Đúng là phiền toái mà! Sao tôi lại đột nhiên trở thành kẻ giết người rồi hả?!”

Bạch Chiêu Chiêu yên tĩnh như một vũng nước đọng, cũng không bởi vì gã ta nổi giận mà sinh ra chút gợn sóng nào.

Kha Cát Lợi nóng nảy một lúc rồi lại đánh giá cô một cách kỳ quái, chợt cười: “Thật kỳ quái, sao tôi lại nói chuyện với em lâu như vậy rồi mà không biết em lại dễ tính thật đấy.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của cô chỉ có đôi mắt là đang giật giật, cô nhìn gã ta, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy bây giờ đang có hai người, anh định làm gì? Định giết tôi à?”

Gã ta cười: “Cũng khó nói. Em muốn chết không?”

Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?

“Muốn.”

Kha Cát Lợi nở nụ cười: “Nhưng cứ chết đi như thế thì không phải sẽ làm các bạn học trong lớp em vui vẻ à? Nói thật, bọn họ bức tử Tiểu Mẫn, tôi cũng cảm thấy khó chịu với bọn họ lâu rồi.”

“Tôi biết ngay mà!” Bà Tôn không hề khách khí ngắt lời cô: “Tôi đã đoán được cô sẽ đổ tội lên đầu Kha Cát Lợi mà! Dù sao Kha Cát Lợi cũng chết rồi, chết ở trong tay cô! Cho nên cô muốn nói gì chẳng được!”

Bạch Chiêu Chiêu không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói: “Bà à, mấy hôm trước, tôi đọc được một câu chuyện trong một quyển sách, kể về thi thể của một con cừu con. Bà có muốn nghe không?”

Không đợi bà Tôn trả lời, cô đã bắt đầu tự mình kể lại:

“Ngày xửa ngày xưa, có một con cừu con theo mẹ đến sống ở một hòn đảo mới trong rừng. Cừu mẹ cần phải đi tìm thức ăn, vì vậy cừu con luôn tự chăm sóc bản thân. Trong rừng cũng có một trường học dành cho động vật. Động vật trong đó rất tàn nhẫn, không thích người ngoài. Chúng nó được dẫn dắt bởi một con cáo rất không thân thiện với con cừu mới này. Chúng nó bắt nạt cừu con, chế giễu cừu con, dùng mọi thủ đoạn mà chúng nó có thể nghĩ ra để làm cho cừu con đau khổ. Nhưng cừu con rất yếu đuối và có trái tim rất mềm yếu. Nó không muốn tranh cãi và làm cừu mẹ lo lắng. Thật ra nó không nên nhẫn nhịn như thế. Sự nhẫn nhịn của nó làm cho đám động vật kia có một loại ảo tưởng rằng chúng nó đối xử với cừu con như thế nào cũng được. Cho đến một ngày, trong rừng đổ mưa lớn, đám động vật đưa cừu con đến một hồ nước.”

Cô nhắm mắt lại, trong tâm trí cô thoáng hiện lên một hồ bơi bị bỏ hoang khô ráo và bẩn thỉu.

“Cừu con bị đẩy xuống đó. Các động vật cùng lớp chụp lại bộ dạng chật vật của nó bằng điện thoại. Nhưng chúng nó vẫn chưa hài lòng, chúng nó còn gửi ảnh cho cừu mẹ. Đám động vật còn cảm thấy làm như vậy là không có vấn đề gì. Trong mắt chúng nó, đây chẳng qua chỉ là một hành vi nghịch nghợm nho nhỏ mà thôi. Chúng nó thậm chí còn cảm thấy rằng lần bắt nạt này còn chẳng tàn nhẫn bằng bình thường. Nhưng vẫn nằm trong dự đoán... khi cừu mẹ nhìn thấy bức ảnh thì trong lòng nóng như lửa đốt. Bà ấy đã vội vã chạy đi cứu con mình.”

Cô giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt, giọng nói run rẩy:

“Bà ấy quá vội vàng nên không chú ý tới nguy hiểm. Ngay khi bà ấy gần đến được hồ nước thì bị một con voi đi ngang qua giẫm phải. Thật đáng thương. Cừu con vất vả lắm mới bò ra được khỏi hồ nước, nhưng nó lại nhìn thấy thi thể của mẹ mình... Bà à, bà hiểu không? Cái gì mà cắt đứt ruột gan, cái đó cũng không đủ để diễn tả một phần vạn cảm giác lúc đó đâu.”

Bà Tôn không nói gì, ánh mắt nghiêm túc của bà vô thức xen lẫn một tia thương xót.

Thật lâu sau, Bạch Chiêu Chiêu mới bình tĩnh lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Nhưng mà, tất cả vẫn chưa kết thúc... Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Cừu con nhìn thấy một con rắn độc trà trộn vào đám động vật đang vây xem. Con rắn độc này đã ăn thịt nhiều loài động vật rồi, gần đây nó mới ăn thịt một con thỏ. Tất nhiên, các loài động vật muốn đưa nó ra trước công lý, nhưng nó rất thông minh, xảo quyệt và giỏi ngụy trang. Con rắn và cừu con nhìn nhau, con rắn tưởng rằng cừu con đã phát hiện ra thân phận của nó nên nó đã mang cừu con đi. Sau đó rắn độc giải thích rằng nó có trách nhiệm giúp những con vật kết thúc cuộc sống của chính mình khi những con vật đó không muốn tiếp tục sống nữa, chứ nó không phải là loài vật xấu xa. Về phần bắt thỏ thì hoàn toàn là bởi vì thỏ phát hiện ra nó là một con rắn độc. Bây giờ nó sẽ không giết cừu con và thỏ nữa, nhưng nó cũng không thể để hai con ấy đi. Nhưng cừu con lại nói nó không muốn sống nữa. Nó cũng muốn rắn độc giết chết nó. Nhưng trước khi chết, nó phải làm một việc.”

Bà Tôn lạnh lùng nói: “Nó muốn độc chết tất cả động vật đã bắt nạt nó.”

Bạch Chiêu Chiêu mỉm cười, sau đó cô sửa lại: “Nó muốn trả thù tất cả động vật đã hại chết mẹ nó.”

Câu chuyện tiếp tục:

“Rắn độc đương nhiên sẽ không trực tiếp thả cừu con đi. Nó dùng thỏ làm con tin, uy hiếp cừu con nếu sau khi làm xong việc mà không trở về thì thỏ sẽ chết. Cừu con sau đó đã đồng ý rồi. Cừu con luôn phải chịu trách nhiệm tìm nước cho các động vật trong lớp nó uống. Cho nên nó đã lấy nọc độc mà rắn độc cho nó và bỏ vào trong nước uống. Sau khi làm xong tất cả những việc đó, nó quay trở lại hang ổ của rắn độc. Nó cho rằng nó làm như thế thì sẽ cứu được thỏ, nhưng lại không nghĩ rằng thỏ đã quá suy yếu, mấy ngày liền không ăn không uống rồi. Cái đêm mà cừu con trở lại thì thỏ đã chết rồi. Mà rắn độc, kẻ vốn không phải sát nhân thật sự, giờ đây đã thật sự phải chịu trách nhiệm vì cái chết của thỏ. Về phần sau của câu chuyện nghe có vẻ hơi huyền huyễn. Cừu con tiến vào một giấc mơ quỷ dị. Động vật trong mơ, bao gồm cả con rắn độc kia, đều sắp chết. Bọn họ dùng trạng thái của một bán sinh linh mà trợ giúp bà thần tìm ác linh. Cừu con tuy nhỏ yếu nhưng may mắn là nó lại cực kỳ thông minh. Trong khi những động vật khác, như chó và gấu chẳng hạn, chúng vẫn còn đang ngây ngốc thì cừu con đã thông qua manh mối trên người bà thần để suy đoán ra nguyên nhân cái chết của chính mình rồi.”

Bà Tôn khiếp sợ: “Cái gì? Trên người bà thần có manh mối gì?”

Bạch Chiêu Chiêu mỉm cười dịu dàng, ẩn ý nói: “Bà thần quá kiêu ngạo, lại quá tin tưởng vào chó. Bà cho rằng chó là linh hồn thuần khiết, cho nên chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt chó. Mặc dù bà ấy đã cố ý che giấu nguyên nhận động vật làm bằng giấy biến mất, nhưng lại quên phải che giấu trạng thái mệt mỏi của chính mình. Như vậy tất nhiên cừu con sẽ nghi ngờ. Tại sao trong mơ lại có nhiều động vật giấy như thế? Tại sao bà thần lại bận rộn đến mức chật vật như vậy? Tại sao động vật giấy lại dần biến mất? Cừu con rất nhanh đã đoán được, động vật làm bằng giấy đều là những linh hồn đang lang thang trong giấc mơ sắp chết. Mà tự dưng lại có nhiều động vật như thế đồng thời sắp chết, cho nên chắc chắn là đã xảy ra một thảm họa lớn. Có thể là cháy rừng, sóng thần hoặc là động đất.”

Bà Tôn trợn tròn hai mắt, giống như phải chịu đả kích lớn.

Bà hoàn toàn không ngờ được sơ hở đầu tiên của mình đến từ chính sự mệt mỏi của mình!

Bà chỉ thấy Diệp Chi Du đơn thuần và lương thiện, lại không nghĩ đến ác linh phía sau Diệp Chi Du thông minh và xảo quyệt cỡ nào.

Bà tin tưởng Diệp Chi Du, mà Diệp Chi Du lại tin tưởng ác linh nhất.

Bà Tôn run giọng hỏi: “Vậy, làm sao con cừu con này biết mình là ác linh...”

Bạch Chiêu Chiêu cười: “Là do có càng nhiều manh mối hơn đó. Ban đầu nó nghi ngờ, là vì ngựa vằn đã chết. Ngựa vằn bỏ lại vợ mà chạy trốn, sau khi tỉnh lại, ngựa vằn rơi vào trạng thái cực kỳ tự trách, sau đó mới biến thành ngựa vằn giấy và vẫn luôn muốn chết. Nhưng lúc ngựa vằn muốn chết lại không tìm đến chó cường tráng mà lại tìm đến cừu con yếu ớt. Cừu con không hiểu, tại sao nó là con vật yếu nhất nhưng lại có thể làm cho ngựa vằn nghĩ rằng nó có thể giết chết ngựa vằn? Sau này nó mới hiểu ra, động vật giấy và ác quỷ có thể nhìn thấu một số thứ. Ngựa vằn có thể nhìn ra cừu con là ác linh, thỏ đã chết cũng thế. Con thỏ biến thành ác quỷ rồi hận con rắn độc đã giết hại mình, mà bản thân thỏ lại không giết được rắn độc nên đành phải lợi dụng cừu con biến thành ác linh để giết chết rắn độc. Thỏ dẫn dắt cừu con phát hiện ra chuyện cừu mẹ đã chết. Bởi vì thỏ biết, chấp niệm của cừu con chưa bao giờ là cừu mẹ. Nhưng cừu mẹ lại có thể làm cho cừu con hoàn toàn tỉnh lại.”

Bà Tôn trầm giọng nói: “Chấp niệm của cừu con là đám động vật đã hại chết cừu mẹ.”

“Không sai. Chấp niệm của cừu con là đám động vật kia. Hơn nữa, khi cừu con tiến vào sâu không gian gần chết hơn, nó đã gặp được một ông lão giống như ác quỷ. Lúc đó, ông lão có nói một câu:

[Đúng thế, ác linh... Nếu như cô suy nghĩ cẩn thận, cô có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.]

Lúc đầu, cừu con nghĩ rằng ông ta chỉ đang chỉ ra tầm quan trọng của ác linh mà thôi. Nhưng sau đó nó mới nhận ra rằng ông lão ác quỷ kia chỉ là đang nói cho nó biết, nó chính là ác linh.”

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, giống như chiếc lưới sắt dày đặc, nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Bà Tôn chỉ cảm thấy rất mệt mỏi: “Vì vậy, vào thời điểm đó, cừu con đã nhớ lại mọi chuyện và nhận ra có hai ác linh. Nó nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để mình thoát tội— Chỉ cần giết con rắn độc và đổ tất cả tội lỗi lên rắn độc là xong. Sau này, tất cả sự thật sẽ bị chôn vùi bởi thiên tai.”

“Đúng thế.” Giọng điệu cô nhẹ nhàng: “Nhưng thật ra lại không dễ dàng như vậy. Bởi vì cho dù đang ở trong mơ thì cừu con vẫn yếu nhất, không dễ dàng sống sót được nhất. Nó nên làm gì thì mới giết được rắn độc đây? May là nó rất thông minh. Nó dụ hồ ly đến cấm địa, sau đó lợi dụng trách nhiệm của lợn rừng, lợi dụng khao khát đối với con gái của gấu, lợi dụng chấp niệm của khỉ, sự lương thiện của chim, sự áy náy của voi, và tất nhiên, quan trọng nhất chính là sự yêu mến và tin tưởng của chó đối với nó. Nó thậm chí còn lợi dụng cả rắn độc, để rắn độc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người! Như vậy, nó tạo ra ảo ảnh cuối cùng trong giấc mơ tiếp dẫn, vì thế mới có cơ hội cuối cùng để cho rắn độc một đòn chí mạng. Cứ như thế, nó chẳng những trả thù được cho cừu mẹ, còn hoàn hảo thoát được ra ngoài. Lúc nó tỉnh lại thì đã bị loài người ôm ra khỏi khu rừng rồi. Loài người nói [Cừu con đáng thương quá...]. Họ yêu thích nó, quan tâm nó, thương xót nó...”

“Nhưng tất cả đều bị nó lừa gạt!” Bà Tôn lớn tiếng ngắt lời cô: “Loài người cũng không biết, thứ bọn họ ôm ra không phải là một con cừu con, mà là một con quái vật còn đáng sợ hơn cả rắn độc.”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Bạch Chiêu Chiêu thở dài, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ: “Bà hình như không thích câu chuyện này lắm nhỉ.”
Bình Luận (0)
Comment