Bà Tôn nhìn cô, hỏi một vấn đề mà bà vẫn không hiểu:
“Vậy tại sao cừu con lại khác với những ác linh khác? Ác linh chỉ muốn tất cả mọi người đều chết, trong khi cừu con lại đi ngược lại với bản chất của ác linh, muốn giữ cho mọi người sống.”
Bạch Chiêu Chiêu cười nhạt: “Bởi vì nó biết, nếu chết như vậy thì nó sẽ không bao giờ được gặp lại cừu mẹ nữa.”
Bà Tôn bừng tỉnh hiểu ra:
“Là ông lão ác quỷ kia nói cho cô biết.”
“Ừ.”
“Cho nên, cô chẳng những sống sót mà còn phải yêu thương tất cả mọi người.”
“Ừ.”
“Vậy cô ở cùng với Diệp Chi Du là bởi vì cậu nhóc đó nói nếu tìm được ác linh thì công đức sẽ che chở cho vợ con của mình.”
“Đúng thế...” Cô dừng một chút rồi lại bổ sung: “Đương nhiên, tôi cũng thích cậu ấy. Tôi sẽ không làm mình bị thiệt thòi.”
Cô gái trước mắt, vừa thuần khiết như thiên sứ, lại vừa lạnh lùng và mưu mô, đáng sợ đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng...
Bà Tôn không nhịn được mà nói: “Nhưng cô phải biết rằng, cho dù cô có đạt được tình yêu của mọi người thì đó vẫn là giả! Bọn họ yêu quý cô là giả, Diệp Chi Du thích cô cũng là giả. Cô tự biết con người thật của mình là như thế nào!”
“Ừ... nhưng cái gì mới là thật, cái gì mới là giả?” Sương giá trên mặt cô chảy xuống thành hai hàng nước mắt, cô đưa tay nhẹ nhàng lau đi: “Đối với cừu con mà nói, mất đi cừu mẹ, chính là sự thật duy nhất trên thế giới này...”
“Nhưng nếu mẹ cô biết cô như thế này thì cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Cô không thèm để ý: “À, đó là chuyện sau khi tôi gặp bà ấy.”
Bà Tôn nhắm mắt lại.
Bà biết rõ Bạch Chiêu Chiêu độc ác và đáng hận như thế nào, nhưng không hiểu vì sao, bà lại không thể tiếp tục ghét cô được nữa. Thậm chí, trong lòng bà còn cảm thấy thương hại cho hoàn cảnh của cô, cũng khâm phục trí thông minh của cô.
Cuối cùng, bà đau lòng nói: “Chiêu Chiêu, có lẽ cô cảm thấy số mệnh bất công, trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng có lẽ cô cũng đã nghe đến câu “Cộng trừ nhân chia, trên có trời cao” (*). Cô có từng nghĩ, tại sao sau trận động đất, những người đó lại tình cờ ở bên cạnh cô, vì sao Trần Hữu Hào là người đâm chết mẹ cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứu cô ra khỏi cấm địa không...”
(*) Ý nói, đời người có tính toán như thế nào thì cũng không thắng được thiên đạo luân hồi. Đời người có bốn phép toán, ông trời cũng ắt có tính toán của riêng mình. “Bà nói đúng, cộng trừ nhân chia, trên có trời cao.” Cô dịu dàng ngắt lời: “Thật ra, cừu con quyết định độc chết tất cả động vật trong lớp là bởi vì nó sợ hãi. Bởi vì có quá nhiều biến số. Nếu có một con vật nào biết cừu con vừa mất mẹ mà vẫn ngoan ngoãn như thế, thì sẽ nhận ra có vấn đề; nếu có con vật nào không khát, cũng không uống nước, thì coi như xong rồi; còn nữa, các động vật cũng có bạn bè của mình, những bạn bè này có thể sẽ đến tìm chúng nó, hoặc sẽ đi tìm tê tê và hồ ly, hoặc là trong số chúng nó có người không chết... Cừu con không tự tin rằng nó có thể giết chết được tất cả. Thậm chí nó còn nghĩ rằng có thể không ai trong số chúng nó sẽ chết, cùng lắm là đi bệnh viện rửa ruột là xong. Thế nhưng, cái ngày đặc biệt đó lại diễn ra vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức kỳ quái. Khi các con vật phát hiện ra sự khác thường, có con thì đau đớn gào thét, có con khóc lóc, có con còn muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc lại ngã xuống, còn có con cố gắng gọi điện cho bố mẹ, nhưng không ai bắt máy cả. Thật sự rất kỳ quái, cũng không có động vật nào khác đến hỏi thăm, không có một ai quan tâm cả. Có lẽ mọi người đều cho rằng chúng nó chỉ đang chơi đùa mà thôi, sau đó mọi người cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái và đi luôn. Thật sự rất lạnh lùng, không phải sao? Các loài động vật trong lớp lạnh lùng và ác độc với cừu con, nên các loài động vật khác cũng lạnh lùng và ác độc với chúng nó. Lúc cừu con đẩy mí mắt của chúng nó ra và nhìn qua từng người một, trong lòng nó đã nghĩ rằng nhất định là ông trời đang giúp nó. Mà điều cuối cùng chúng nó nhìn thấy trước khi chết chính là đôi mắt của cừu con. Đây chẳng phải là quả báo của chúng nó à?”
Nói đến đây, cô mỉm cười: “Tội lỗi của chúng nó đã chấm dứt dưới sự chứng kiến của cừu con. Còn tội lỗi của chính cừu con... có lẽ... Bà biết Sodom và Gomorrah (*) không?”
(*) Kinh Thánh mô tả, trước khi bị phá hủy, tại hai thành phố Sodom và Gomorrah tràn ngập những hành vi suy đồi, việc dâm loạn, cưỡng hiếp và thói quen hưởng thụ xa hoa là cực kỳ phổ biến. Bởi vì tội lỗi này, Thiên Chúa cuối cùng đã giáng họa tiêu diệt Sodom và Gomorrah bằng lửa và lưu huỳnh. Bà Tôn nhíu mày: “Có ý gì? Không phải cô muốn nói rằng tất cả người của thành phố này đều là tội nhân đấy chứ?! Cô cho rằng mình là thiên sứ được Chúa phái đến hả?”
“Không phải. Tôi muốn nói là cừu con đã đầu độc những con vật đó, chỉ là do tâm niệm xấu xa của nó mà thôi. Một tâm niệm là thiên đường, một tâm niệm là địa ngục. Mà vốn dĩ nó đã quyết định chết đi, nhưng sự biến mất của khu rừng lại là một cơ hội cho nó, nên cái ác của nó cũng biến mất theo đó rồi. Tôi cho rằng, Sodom và Gomorrah trong lòng cừu con đã bị lửa trời thiêu rụi rồi. Mà cừu con ở trong ngọn lửa đó cũng cảm nhận được sự chỉ dẫn của trời cao: Thì ra, là trời cao hết lần này đến lần khác cho tôi cơ hội, muốn chúng nó chết đi và để cho tôi sống tốt.”
Cô nhẹ giọng nói: “Bà à, là ông trời đứng về phía tôi!”
Bà Tôn bỗng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, bị câu nói “Là trời ông trời đứng về phía tôi” đả kích đến mức trở nên choáng váng.
Có thật là như thế không?
Ông trời đứng về phía cô?
Ông trời đang cho cô cơ hội làm lại lần nữa?
Bà nên tin tường ác linh miệng đầy lời nói dối này không?
Biểu tình của Bạch Chiêu Chiêu trở nên bi thương: “Bà à, bản chất của cừu con chính là lương thiện. Nó vẫn luôn hướng đến tình yêu và sự tốt đẹp của thế giới này. Có lẽ đến cuối cùng, sẽ có một ngày nó từ một con quái vật biến trở lại thành cừu con một lần nữa. Cho nên tôi tin rằng, thứ con người ôm ra ngoài, là một con cừu non mới sinh. Con cừu non này sẽ tìm cách để giúp đỡ càng nhiều người và cũng cứu vớt càng nhiều người hơn. Xin bà hãy tin rằng cái ác của nó đã biến mất trong ngọn lửa của trời rồi. Mà trên thế giới này, vẫn còn vô số động vật hung ác hơn nó nhiều. Bà không cần phải khó xử chỉ vì một con cừu con đâu.”
Bà Tôn gần như bị cô thuyết phục, thành thật nói: “Chiêu Chiêu, có lẽ cô không phải người tàn ác nhất trên thế giới này, nhưng trình độ tàn ác của cô cũng không thua kém gì bọn họ đâu. Bọn họ là ác một cách trắng trợn, còn cô lại là một họa bì lương thiện.”
Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô vào lúc này dường như là phát ra từ tận đáy lòng.
“Dù bà có nghĩ thế nào đi nữa thì câu chuyện này đã thật sự kết thúc rồi.” Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn lên bầu trời: “Nhưng câu chuyện dù sao cũng chỉ là câu chuyện, không phải thực tế. Thực tế là, Kha Cát Lợi đã nói với tôi rằng gã ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai đã làm tổn thương An Mẫn. Gã ta đã nói rằng sẽ độc chết tất cả bọn họ. Mà bây giờ, tên đầu sỏ đã chết ở trong chính hang ổ của mình, vậy coi như là gã ta đã phải chịu hình phạt xứng đáng rồi. Còn tôi...”
Cô yếu ớt thở dài: “Chỉ là một nạn nhân may mắn mà thôi.”
Bà Tôn tức giận đến mức phát run lên, trừng mắt nhìn cô, dường như có hàng ngàn lời muốn nói, dường như vẫn không cam lòng.
Nhưng mà, nhưng mà, ông trời đã đứng về phía cô...
Dùng một thành phố để che giấu hết tất cả tội ác của cô.
Có lẽ, còn che giấu thêm nhiều tội ác nữa.
“Vậy còn linh hồn của bọn họ thì sao?” Bà Tôn truy hỏi: “Linh hồn của các bạn học và thầy giáo của cô chưa từng xuất hiện trên con đường luân hồi. Bọn họ đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: “Có lẽ, là ở dưới địa ngục đấy!”
Bà Tôn biết mình sẽ chẳng hỏi được cái gì nữa rồi.
Thế giới chết có quy tắc của thế giới chết, thế giới sống cũng vậy. Nhưng cho dù là thế giới nào và quy tắc nào thì Bạch Chiêu Chiêu vẫn sẽ thoát khỏi sự trừng phạt một cách hoàn hảo và cô vẫn sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Bà thở dài một hơi, vung tay lên rồi xoay người rời đi.
Lúc Bạch Chiêu Chiêu vòng qua góc đường và đuổi theo bà, nhưng trên con đường náo nhiệt này, làm gì còn bóng dáng của bà lão áo đỏ nào nữa.
Bạch Chiêu Chiêu thở dài, nở nụ cười ngọt ngào.
-
1 năm sau.
Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du tổ chức hôn lễ ở trên một hòn đảo của một quốc gia nào đó.
Thật ra mấy năm nay cô vẫn rất khiêm tốn, chỉ chuyên tâm vào làm từ thiện, nhưng tin tức về hôn lễ của cô lại đánh thức ký ức của mọi người.
[Thật tốt, phải luôn hạnh phúc nhé...]
[Quả nhiên là ở bên cạnh Tiểu Diệp. Tôi đẩy thuyền này chưa từng sai.]
[Nếu con tôi còn sống, có lẽ cũng sẽ kết hôn rồi.]
[Muốn bảo vệ Chiêu Chiêu đến già.]
[Tôi thật sự yêu em, Chiêu Chiêu. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã từng lặng lẽ đi thăm em, khi thấy em và bạn trai hạnh phúc như vậy, tôi thậm chí cũng cảm thấy hạnh phúc thay em đến mức muốn khóc luôn rồi.]
[Chiêu Chiêu, chúc mừng em. Hãy mang theo sự yêu mến của chúng tôi mà sống thật tốt nhé.]
[Tôi chưa bao giờ hy vọng một người sẽ có tất cả tình yêu của thế giới này, nhưng em xứng đáng.]
[Chiêu Chiêu, lúc em học đại học, tôi luôn có thể nhìn thấy em. Em gái tôi chết ở trong trận động đất. Tôi rất muốn ôm lấy em, giống như ôm em gái của tôi vậy.]
Sau khi kết thúc hôn lễ, Bạch Chiêu Chiêu đọc được những lời nhắn này, nước mắt rưng rưng, bên môi lại là nụ cười ấm áp.
Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là, chú rể vì quá mệt mỏi nên trực tiếp đổ bệnh, phải vào bệnh viện truyền nước.
“A, đời này kết hôn một lần là đủ rồi...” Diệp Chi Du nằm trên giường bệnh, nắm tay cô: “Vợ đại nhân có hài lòng không?”
“Hài lòng hài lòng. Em đã nói hài lòng một trăm rồi.” Cô dịu dàng nói.
“Thật đáng tiếc, giỏ hoa trước cửa bị rụng một ít...”
“Không có ai chú ý đến chuyện đó đâu.” Cô cười.
“Làm điểm tâm nhiều thêm một chút thì tốt...”
“Anh ngoan ngoãn ngủ đi, được không hả?”
Diệp Chi Du miễn cưỡng nhướng mắt lên, nhìn chằm chằm cô: “Chiêu Chiêu, anh luôn nghĩ, mình có tài đức gì mới có thể được em thích. Anh cảm thấy mình đã cưới được thiên sứ trong lòng mọi người rồi...”
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói đùa: “Nói không chừng cũng có thể là ác quỷ đấy!”
Anh nhắm mắt lại, giống như đang nói mê: “Anh muốn cho em những điều tốt nhất...”
“Cảm ơn chồng... Anh chính là điều tốt nhất.” Cô hôn lên trán anh rồi đắp chăn cho anh.
Kết hôn xong, Bạch Chiêu Chiêu đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Bali, sau khi trở về, cô đã ngay lập tức đi thăm bạn học cũ của mình.
Mấy năm nay, người nhà của Chu Lạc Nhiên đã đi khắp nơi, cả trong nước lẫn nước ngoài để tìm cách để chữa trị cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại.
Cuối cùng, người nhà của Chu Lạc Nhiên cũng bỏ cuộc, để cậu ở trong một bệnh viện hàng đầu trong nước. Chẳng qua chỉ đang kéo dài sinh mạng cho cậu ta mà thôi.
Mỗi lần Bạch Chiêu Chiêu đến, cho dù bố mẹ cậu ta có ở nơi xa đến thế nào thì cũng sẽ trở về càng sớm càng tốt để tiếp đón cô.
“Chiêu Chiêu, thật sự cảm ơn cháu... Cháu vẫn không quên Lạc Nhiên, chúng ta thật sự rất cảm động.” Mẹ Chu khóc không thành tiếng. Mặc dù lần nào bà ấy cũng nói như vậy, nhưng lần nào cũng vẫn chân thành và tha thiết như nhau.
Cô cũng khóc nức nở: “Dì à, dì đừng nói như vậy. Cháu tin một ngày nào đó cậu ấy sẽ tốt lên thôi.”
“Cái này là lì xì mừng cháu kết hôn. Cầm lấy...”
“Không... Dì à, cháu không thể nhận được...”
Trên giường bệnh, Chu Lạc Nhiên vẫn đang yên bình mà ngủ.
Nằm bất động nhiều năm như vậy, cho nên cả người cậu ta đã trở nên vô cùng sưng phù, ở trong làn sương của máy cấp ẩm, nhìn giống như bị béo phì.
Bố Chu đang lau mặt cho cậu ta, lại rơi nước mắt: “Đều tại chúng ta không tốt, chỉ mải lo làm ăn, ngay cả gặp nó lần cuối cũng không được... Nếu không có chú Tiền thì ngay cả mạng sống của nó, có lẽ cũng không giữ được rồi.”
Bạch Chiêu Chiêu đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Chu Lạc Nhiên, đôi mắt đẫm lệ.
“Chiêu Chiêu, cháu nói chuyện với nó đi, chúng ta ra ngoài.” Mẹ Chu kéo chồng mình đi ra ngoài.
Bọn họ vẫn tin tưởng rằng, chỉ cần mỗi ngày Bạch Chiêu Chiêu đến nói chuyện với Chu Lạc Nhiên thì con trai họ sẽ có thể tỉnh lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng “Tích tích” của máy móc.
Bạch Chiêu Chiêu cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên và tiếp tục lau mặt cho cậu ta.
Lau xong, cô tiện tay ném khăn lông lên bàn, sau đó cô lại nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ngủ say ở trước mặt.
Cô cúi người xuống, nhẹ giọng nói vào bên tai cậu ta: “Chu Lạc Nhiên, là tôi, Bạch Chiêu Chiêu đây.”
Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô lại nhìn thấy lông mi của Chu Lạc Nhiên hơi giật giật.
Cô cẩn thận quan sát một lúc, nhưng người trước mặt vẫn yên tĩnh như cũ.
Lông mi cử động có lẽ là bởi vì cậu ta đang mơ một giấc mơ ly kỳ nào đó.
Đáng tiếc, cô không có cách nào mở đầu cậu ta ra để xem được.
Cô tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng:
“Hôm nay trước khi đến đây, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện rất thú vị. Diệp Chi Du từng nói, anh ấy cho rằng tên của tôi là Chiêu Chiêu trong thiên lý rõ ràng (*). A... Tôi không ngờ tên mình lại có ý nghĩa quan trọng như thế. Cậu nói xem, tôi sẽ biến thành như thế, là thiên lý rõ ràng à?”
(*) Tên nữ chính là Chiêu Chiêu, cũng có nghĩa là rõ ràng, sáng tỏ. Cô chờ một lúc, nhưng rõ ràng là người thực vật không thể trả lời được.
Cô thở dài, đành tiếp tục nói: “Tôi kết hôn với Diệp Chi Du rồi. Cậu sẽ chúc phúc cho chúng tôi đúng không? Đương nhiên, cậu không chúc phúc thì cũng chẳng sao cả. Nhìn thấy cậu nằm ở đây sống không bằng chết, đối với tôi mà nói, đó là lời chúc phúc tốt nhất rồi.”
Cô nhẹ nhàng nói bên tai cậu ta: “Hằng năm tôi đều đến đây, hy vọng nhất chính là nhìn thấy thi thể của cậu đấy. Nhưng sao cậu vẫn chưa chết? Khó chịu như thế rồi thì không bằng tự mình bỏ cuộc đi... Các bạn học của chúng ta đều đang chờ để được đoàn tụ với cậu đấy.”
Suy nghĩ một lúc, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng húp của cậu ta, lại đổi ý: “Bỏ đi, nhìn cậu như bây giờ, tôi cũng rất vui vẻ rồi. Cậu yên tâm, về sau, năm nào tôi cũng sẽ đến. Nếu như ngày nào đó tôi không muốn đến nữa thì tôi sẽ tìm một cách thật tốt để tiễn cậu đi. Chu Lạc Nhiên, cậu cảm thấy bây giờ mình rất khổ à? Lúc cậu ám chỉ xúi giục mọi người bắt nạt tôi, cậu có từng nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ biến thành như thế này không? Nhưng cho dù cậu có khổ đến đâu thì bố mẹ cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu... Mà mẹ tôi, bà ấy vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi... Vừa nghĩ đến đó thôi là tôi lại muốn giết cậu thêm một lần nữa...”
Cô cười khổ một tiếng, sau đó lại ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc cho cậu ta: “Chuộc lỗi cho hành động của mình đi. Chu Lạc Nhiên, cho đến tận khi cậu chết thì cậu vẫn chỉ là một khối thịt thối nát mà thôi...”
Chuyến thăm ngắn ngủi này nhanh chóng kết thúc.
Lúc đi ra ngoài, bố mẹ Chu Lạc Nhiên lại lôi kéo cô nói rất nhiều lời cảm kích, còn đưa cô ra khỏi bệnh viện.
Diệp Chi Du cũng lái xe đến đón cô.
Bạch Chiêu Chiêu lên xe, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
“Sao thế? Bố mẹ cậu ta lại lôi kéo em khóc lóc à?” Diệp Chi Du ân cần hỏi.
“Ừ, không trách bọn họ. Em cảm thấy sau khi đi du lịch về có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi tốt nên hơi mệt, muốn về sớm ngủ một lúc.”
“Được. Vậy chúng ta mau về nhà ăn chút gì đó rồi để em đi ngủ.” Anh cũng nhận ra sự khác thường của cô, còn nói: “Sao anh cảm thấy lần nào em đi gặp Chu Lạc Nhiên cũng đều không vui thế.”
“Ừ... có một chút.” Cô không phủ nhận.
“Lại nghĩ đến trận động đất đúng không... Cho dù em không đến thăm cậu ta thì mọi người cũng nhất định sẽ hiểu. Em không cần miễn cưỡng chính mình đi vạch lại vết sẹo đâu. Dù sao... chuyện đã qua lâu rồi.”
Cô cười rồi lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay anh: “Có thể sẽ không vui, nhưng vừa thấy anh là em vui hơn nhiều rồi. Haiz, chúng ta không nói chuyện này nữa. Tối nay em muốn ăn Phật nhảy tường, được không?”
Anh cười: “Được, vậy tối nay chúng ta sẽ ăn Phật nhảy tường.”
Ăn tối xong, bởi vì Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy mệt mỏi nên cô đi ngủ từ rất sớm...
Cô nằm mơ.
Trong mơ, một mình cô đang đi trên con đường đêm đen kịt, trong tay cô cầm một chiếc ô màu trắng.
Rõ ràng bầu trời đang là ban đêm nhưng lại hiện ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống, đèn đường đỏ như máu, tạo thành vũng máu sền sệt trên mặt đất.
Trong mông lung, phía trước có một bóng người đang ẩn trong bóng tối, chậm rãi bước đi, che một cái ô màu đen.
Chiếc ô đen bị hỏng, mất một góc, lộ ra khung kim loại, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hình như... là mẹ?
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy mẹ!
“Mẹ!”
Vừa nhận ra đó là bóng dáng của mẹ mình, mắt cô ngay lập tức trở nên nóng rát. Cô muốn đuổi theo, nhưng dù cô có hét lên hay đuổi theo như thế nào thì người trước mặt vẫn càng ngày càng đi xa...
“Mẹ ơi... Mẹ đừng đi được không! Để con gặp mẹ một lần thôi... Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ. Mẹ có biết con kết hôn rồi không? Mẹ có biết có rất nhiều người yêu mến con không? Mẹ không muốn biết con sống có tốt không à? Mẹ nhìn con đi! Con là Chiêu Chiêu!”
Cô dùng hết sức đuổi theo, liên tục cầu xin...
“Mẹ! Đừng đi! A—!” Cô hét lên một tiếng, ngã sấp xuống trong nước mưa đỏ như máu, quần áo trên người đều bị máu thấm ướt.
Mẹ, con ngã rồi. Con đau quá, mẹ quay đầu lại nhìn con đi, được không...
Mẹ không nhận ra con à?
Nhưng bóng dáng của mẹ chỉ dừng lại một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất vào bóng tối.
Một lúc lâu sau, Bạch Chiêu Chiêu vẫn ngồi ở đó, giống như cô đã biến thành một tượng đá.
Trong cơn mưa lạnh giá, những ngón tay trắng nõn của cô trở nên ướt đẫm và cứng ngắc, chiếc váy màu đen cũng ướt đẫm máu và dính chặt vào chân cô.
Những ngón tay của cô rốt cuộc cũng cử động, cô chống người đứng dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.
Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy một tấm bia đá nằm ngang trên mặt đất, tấm bia đá đó đã bị mưa máu xói mòn đến mức không còn nhìn ra được hình dạng nữa rồi. Nhưng cô mơ hồ nhìn thấy dòng chữ “Thánh Tâm”, loang lổ...
Ngôi trường ở lưng chừng núi chìm trong bóng tối, mọi cửa sổ đều trở thành một cái miệng đen, há hốc ra, như đang khóc hoặc đang la hét. Cánh cửa sổ bị Diệp Chi Du đập vỡ trước đó vẫn duy trì nguyên dạng...
Nơi này dường như đã mấy chục năm rồi không có người đặt chân đến.
Cô đi qua sân thể dục, nhìn thấy dây thường xuân màu đỏ mọc trên tường đã leo lên khắp nơi, leo vào trong những ô cửa sổ tối tăm, giống như người khổng lồ đen bị thủng hàng ngàn lỗ và đang rỉ máu...
Lệ khí và bóng tối tràn ngập, nơi này đã trở thành một cấm địa mới.
Cô đờ đẫn đi vào, quen đường quen nẻo mà xuyên qua cổng trường, xuyên qua hành lang và đi lên tầng.
Khu giảng dạy vẫn trống rỗng như cũ, những thứ bị lãng quên vẫn còn ở đó, tích tụ một lớp bụi thật dày và đang dần dần mục nát.
Trong tòa nhà, tất cả các bức tường đã hoàn toàn bị mốc đen, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ những bức tường đen, dày đặc và nhớp nháp, giống như nội tạng bị thối rữa của một con quái vật đang mắc bệnh nguy kịch.
Tiếng bước chân của cô quanh quẩn trong hành lang, từng bước chân là từng tiếng vọng đáng sợ.
Cô đi lên tầng 4, cây phong đỏ trên cửa sổ của lớp học cũ đã chuyển sang màu đen, giống như bóng ma từ địa ngục đang cố gắng trốn thoát nhưng không thành, chỉ còn lại dấu vết thể hiện sự bất lực.
Bàn tay trắng nõn cầm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa lớp đi vào.
Trong phòng học tanh hôi này có rất nhiều người giấy đang ngồi.
Sau bục giảng cũng có một người giấy đang dại ra.
Bọn họ đều đang sợ hãi nhìn về phía ác quỷ áo đen ở cửa.
Những người giấy này đều đã trở nên rất rách nát. Giấy đen đỏ trên người được chắp vá lại, trông rất rách nát, còn có nhiều người giấy đã không còn da mặt nữa, khung gỗ cũng bị bẻ gãy nhiều lần và được sửa lại.
Thời gian trôi qua, thời gian trở nên hỗn loạn, làm cho ngay cả chính bọn họ cũng không nhớ rõ ai là ai, mình là ai.
Nhưng dù như thế thì khi nhìn thấy Bạch Chiêu Chiêu đi đến, đám giấy rách nát này vẫn bị kích thích và nhớ lại những ký ức kinh khủng. Bọn họ chạy trốn lung tung, phát ra tiếng kêu thảm thiết! Run lẩy bẩy.
“Tha cho chúng tôi đi, xin cậu đấy...”
“Xin cậu đấy...”
“Hu hu hu hu, để chúng tôi đi đầu thai đi... Tôi biết sai rồi... Rốt cuộc phải làm gì thì cậu mới có thể buông tha cho tôi đây!”
“Tôi quỳ xuống, tôi quỳ xuống rồi... xin cậu tha thứ cho tôi...”
Người giấy trên bục giảng thảm hại nói: “Chiêu Chiêu, đã nhiều năm như thế rồi, em cũng nên hết giận rồi. Tôi bồi tội thay chúng nó, xin em thả mọi người đi...”
“Thầy Lôi...” Cô không hiểu: “Thầy đang nói gì thế? Em vất vả lắm mới hòa thuận được với các bạn. Sao thầy lại nói như thế? Thật kỳ quái.”
Giáo viên chủ nhiệm co rúm lại.
“Hơn nữa, sao thầy lại cao thượng thế? Ngoài miệng thì nói là vì mọi người, nhưng thầy lại chỉ nghĩ rằng nếu tôi để bọn họ đi thì cũng sẽ để thầy đi, nhỉ.” Cô hơi chán ghét nói: “Nguy hiểm thật đấy, em suýt nữa thì bị thầy lừa rồi, còn tưởng rằng thầy thật sự có đạo đức của một thầy giáo đấy...”
Giáo viên chủ nhiệm run rẩy đến nỗi khung gỗ chống đỡ trong lồng ngực ông ta cũng kêu cót két: “Chuyện trước kia là tôi có lỗi với em, được không? Là tôi, tôi nên kiềm chế bọn họ. Sau này tôi sẽ thay đổi... Thả chúng tôi đi, trước khi quá muộn...”
“Trước khi quá muộn để đầu thai à?” Cô hỏi.
Giáo viên chủ nhiệm lại run lên: “Bạn học Bạch... Tôi có thể để cho các bạn học xin lỗi em. Tôi bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi em...”
Bạch Chiêu Chiêu nhìn bọn họ, sự lạnh lùng trên mặt cô dần tan ra thành sự dịu dàng: “Thầy thích nói đùa thật đấy. Linh hồn các người đã bị phá thành như vậy rồi, cho dù đi đầu thai, không tàn tật thì cũng thành thiểu năng. Cần gì phải thêm phiền phức cho bố mẹ mới chứ?”
Đám người giấy nghe xong thì càng tuyệt vọng mà gào khóc lớn hơn.
Bạch Chiêu Chiêu dịu dàng nói: “Thật ra tôi cũng không ngờ rằng, hoá ra linh hồn thực sự sẽ bị giam cầm bởi ác linh giết chết bọn họ. Các người biết tôi là ác linh mà còn kiêu ngạo như thế, là vì không tin tôi sẽ ác độc như thế, đúng không?”
Cô đóng cửa lớp học lại, giọng điệu càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn: “Tôi ấy à, thật ra rất cảm kích các bạn học. Là các bạn đã dạy tôi rất nhiều thứ mà trước đây tôi không được học. Lừa gạt, dối trá, lợi dụng, lạnh lùng... Thật sự đều rất hữu ích đó. Cho nên các bạn à, cứ ở lại chỗ này đi... Chúng ta sẽ vĩnh viễn là bạn học của nhau.”
Cô xinh đẹp, nụ cười trên khuôn mặt của cô trông đặt biệt quỷ dị trong lớp học tối tăm này, sau đó cô dịu dàng tuyên án tử vô tận cho bọn họ:
“Cho đến khi các bạn tan thành mây khói thì thôi.”
Tiếng khóc thảm thiết của người giấy quanh quẩn trên bầu trời đỏ đen, giống như vĩnh viễn không có ngày dừng lại.
Mà cô gái từng dũng cảm đối mặt với ác long kia, cô lương thiện, thông minh và dũng cảm...
Chỉ là cuối cùng lại biến thành ác long.
Cô, sẽ vĩnh viễn là ác long của nơi này.
- Hết truyện -