Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 24

Chiều thứ Ba, một giờ.

Khu dân cư cũ kỹ im lặng không một bóng người. Những bức tường gạch đỏ loang lổ đầy dây thường xuân khô héo, chằng chịt đan xen, bám chặt vào bề mặt như những vết sẹo dữ tợn.

Mái đình lục giác phủ đầy bụi, lớp ngói xanh mờ mịt một màu xám xịt. Sơn đỏ trên những cây cột đã bong tróc loang lổ từ lâu. Bàn đá, ghế đá cũng kết đầy mạng nhện.

Trong đình chỉ có một người già ngồi xe lăn, đội chiếc nón len bẩn thỉu. Gầy trơ xương đến mức hai mắt như lồi hẳn ra, thân hình co quắp đến mức khó phân biệt là nam hay nữ. Ông ta (hoặc bà ta) ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khoảng không, thất thần.

Nhưng chẳng bao lâu, đôi mắt đờ đẫn ấy bắt đầu di chuyển, chậm rãi dõi theo một bóng người lướt qua trước mặt, nhìn cô bước đến trước cửa tòa nhà số 7.

Cô gái nhỏ giơ tay kéo thử cánh cửa đơn nguyên bằng thép không gỉ màu xanh lam. Cánh cửa quá nặng, cũng quá cũ, bị kẹt từ bên trong, muốn mở được phải dùng chìa khóa. Điều này khiến những người ra vào vô cùng phiền phức.

Nhưng trong khu chung cư mục nát này, chỉ còn vài hộ già cả cố chấp bám trụ, chờ đợi ngày cuối đời. Mà thực ra, họ như đã chết từ lâu rồi. Những gì còn sót lại, chỉ là những oan hồn lảng vảng quanh đây.

Oan hồn trong đình trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy đứng yên trước cửa. Cô gái chỉ đứng đó vài giây, sau đó lùi lại một bước, nhấc đôi chân thon dài trong đôi giày cao gót đen lên. Chỉ một cú đá.

Rầm!

Một tiếng động chói tai vang lên, cánh cửa sắt nặng nề rít lên những tiếng vang thảm thiết, mở toang ra.

Khuôn mặt non nớt kia không để lộ tuổi tác, cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc nào. Trống rỗng. Giống như một con búp bê biết đi, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn ổ khóa rơi xuống chân mình, nhẹ nhàng giẫm đầu mũi giày lên nó, hất sang một bên.

Bởi vì động tác vừa rồi, chiếc váy ngắn màu đen bị kéo lên một chút, để lộ cặp đùi thon gọn trong lớp tất mỏng. Chiếc áo sơ mi trắng sơ vin trong váy cũng bị bung ra một góc. Gió bắc thổi tung mái tóc đen nhánh của cô, vài lọn tóc dính vào khuôn mặt, vướng cả vào son môi ở khóe miệng. Nhưng cô thậm chí không buồn giơ tay lên chỉnh lại.

Lùi một bước, mặt không cảm xúc nhìn cánh cửa mở vừa đủ để lách vào, cô khẽ nghiêng người, lách qua cánh cửa mà bước vào bên trong.

Tầng một.

Tầng hai.

Tầng ba.

Hai tay cô buông thõng hai bên, bước từng bậc thang một, tiếng giày cao gót thanh mảnh vang vọng trong hành lang chật hẹp, lạnh lẽo.

Cộp. Cộp. Cộp.

Đến tầng bốn.

Mũi giày dừng lại trên bậc thang cuối cùng, thoáng chần chừ trong một giây. Sau đó, cô nghiêng mũi giày sang trái, bước về phía căn hộ 401.

Căn hộ 401 là nơi ở của một người phụ nữ Thượng Hải hơn sáu mươi tuổi. Nhưng thực ra, gọi bà ta là người Thượng Hải cũng không chính xác, năm sáu tuổi, bà ta đã theo ba mẹ từ Thượng Hải đến đây để tham gia phong trào chi viện đại Tây Bắc. Suốt năm mươi năm sau đó, bà ta sống trên mảnh đất hoang vu khô cằn này.

Nhưng bà ta chưa từng có ý định bám rễ ở đây. Không ai muốn cắm rễ ở nơi này cả. Đó là lẽ thường tình, chẳng có gì đáng nói. Điều tệ hại là, ba mẹ bà ta, những người công nhân một lòng với công cuộc luyện thép, đã không đủ khả năng dạy bà ta một điều quan trọng— Đối với một cô gái, khi sự xinh đẹp, ngây thơ và ham mê hưởng lạc kết hợp lại, kết cục sẽ là gì?

Đôi khi, bà ta cũng nhìn vào gương và thở dài. Mình già rồi.

Đặc biệt là sau khi sinh con, những thứ từng là niềm kiêu hãnh lúc trẻ chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Nhưng hậu quả mà nó để lại thì giam cầm bà ta cả đời trên cây cột ô nhục.

Hồi đó, một cô gái xinh đẹp đến từ Thượng Hải giữa vùng Tây Bắc nghèo khó, lạc hậu là thứ hấp dẫn đến mức nào, người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Đến mức mà từ khi bà ta vừa dậy thì, bắt đầu có nhận thức về giới tính, bà ta đã không có lấy một ngày được yên ổn.

Những cậu trai vây quanh bà ta, giống như lũ kền kền lượn lờ trên xác thối, mắt dán chặt vào con mồi. Họ gói ghém dã tâm của mình trong những bộ quần áo đẹp, những món trang sức lấp lánh, trong những chiếc bánh điểm tâm thơm phức, trong sự chờ đợi kiên trì và những lần đưa đón tận tình, bất kể mưa gió.

Muôn hoa rực rỡ, dễ khiến người ta mờ mắt. Bà ta mắc vào cái bẫy ngọt ngào, không hay biết mình chỉ là một con côn trùng nhỏ dại dột mắc vào lưới nhện. Chúng hút cạn bà ta, sau đó vứt bỏ không thương tiếc, dẫm nát dưới chân, khoe khoang với bạn bè: “Thấy tao đỉnh chưa? Đến hoa khôi xưởng còn bị tao thịt rồi!”

Những chàng trai đó, có ai thực sự yêu bà ta không? Đương nhiên là có.

Nhưng sự chân thành của những chàng trai trẻ luôn vụng về, không hấp dẫn. Bà ta chỉ liếc một cái, ghét bỏ vứt sang một bên.

“Con đ* nhỏ này bị đè rồi, bụng lớn lên rồi kìa.”

“Cái bụng của Lỵ Lỵ” trở thành chủ đề hot trong xưởng lúc bấy giờ. Không ai biết đứa bé trong bụng bà ta là của ai. Quá nhiều, tính không nổi. Những gã đàn ông từng có “tình bạn” với bà ta, đặc biệt là mấy kẻ có gia đình, đều sợ tránh như tránh tà.

Vậy thì, rốt cuộc là của ai?

Trong cơn ác mộng, Cố Lỵ trằn trọc trở mình, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo và chăn đệm. Trong đầu bà ta tràn ngập gương mặt người đàn ông đó. Ông ta đau khổ nhìn bà ta, liên tục gọi tên bà ta: “Lỵ Lỵ.”

Dần dần, gương mặt ông ta chồng lên một khuôn mặt của một cô bé. Một khuôn mặt lạnh lẽo, u ám. Đôi mắt tròn, lông mi rậm, giống hệt ông ta.

Làm sao mà Cố Lỵ không biết đứa trẻ trong bụng mình là của ai chứ? Họ giống nhau đến đáng sợ. Càng giống nhau, Bạch Kiến Quốc càng căm hận. Không, đó không phải hận. Từ ngày cưới nhau, Bạch Kiến Quốc chưa bao giờ chạm vào Cố Lỵ. Cố Lỵ không yêu Bạch Kiến Quốc. Gã đàn ông nhỏ nhen, nhu nhược đó không thể khơi dậy chút hứng thú nào trong bà ta. Trước mặt người ngoài, ông ta luôn dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn bà ta, tận tụy đóng vai người chồng tốt, người cha mẫu mực. Nhưng khi chỉ còn hai người, ông ta không ngừng chửi rủa bà ta là “đồ đàn bà rác rưởi.”

Nhưng đàn bà là vậy. Chồng tôi có thể không yêu tôi. Tôi cũng có thể không yêu anh ta. Nhưng nếu có một ngày, anh ta bắt đầu nhìn một người phụ nữ khác bằng ánh mắt nóng bỏng, cuồng si không cách nào kiềm chế, tôi sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đặc biệt, người phụ nữ đó lại chính là con gái tôi.

Con bé đó. Mỗi lần nhìn nó, Cố Lỵ đều hận đến ngứa răng. Nó hút cạn tuổi xuân của bà ta như một hố đen. Khiến một tiểu thư xinh đẹp, kiêu kỳ như Cố Lỵ trở thành một bà già chua ngoa, ai thấy cũng ghét. Nó trắng như tuyết, mềm mại như tuyết, đàn ông chạm vào là tan chảy thành nước. Đến cái tên của nó cũng là… Tuyết.

Nhưng cái con nhãi chết tiệt đó, u ám như thằn lằn, lạnh lẽo như bò sát, thậm chí còn chẳng đáng yêu bằng một con chó! Bà ta đã hy sinh nhiều như vậy, chuyện đó rõ ràng không phải do bà ta làm! Bà ta chỉ chưa kịp ngăn cản mà thôi, tại sao nó lại oán hận bà ta?

Cố Lỵ giật mình tỉnh dậy, thét chói tai, bật dậy khỏi giường, thở d.ốc liên hồi. Mồ hôi túa ra từ chân tóc, chảy dọc xuống cổ, đọng lại thành một vệt trên xương quai xanh.

Nhưng cơn ác mộng chưa kết thúc. Bà ta bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, gấp gáp. Nhưng rất nhanh sau đó, người bên ngoài dường như đã nghe thấy tiếng thở gấp của bà ta. Cảm nhận được sự thức tỉnh của bà ta, tiếng đập cửa đột ngột ngừng lại.

“Mẹ, mở cửa đi.”

Khoảnh khắc đó, Cố Lỵ như biến thành một xác chết. Cả người lạnh toát, đến cả máu cũng đông cứng lại.

Không sai, bà ta sợ hãi đến tột độ. Thế gian này, thật sự có một người mẹ từ tận đáy lòng sợ con gái ruột của mình. Bởi vì bà ta nhìn ra được rằng bệnh của con gái mình… không phải bệnh.

Cái thằng họ Từ kia căn bản không hiểu Bạch Tuyết. Nó không phải thỏ trắng. Từ ngày nó sinh ra, nó đã không phải thỏ trắng.

Cố Lỵ nhớ rất rõ. Mọi chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm, nhưng bà ta vẫn khắc ghi như mới hôm qua. Hồi Bạch Tuyết bốn tuổi, nhà trẻ có nuôi vài con gà và thỏ. Bọn trẻ tranh nhau cho chúng ăn, thích thú vô cùng. 

Cố Lỵ ngỡ rằng Bạch Tuyết cũng thích thú như thế, vì con bé luôn đứng xa xa quan sát. Mãi đến một buổi chiều, Cố Lỵ đến đón con trễ. Bọn trẻ đã về hết, chỉ còn một cô giáo trực ban đang dọn dẹp trong lớp. Cô giáo không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

“Bạch Tuyết đang cho thỏ ăn.”

Cố Lỵ đầm đìa mồ hôi chạy ra sân. Nhưng thứ bà ta nhìn thấy là— Cô con gái bốn tuổi của mình đang ngồi xổm trên đất, cầm một cây kéo, từng nhát từng nhát cắt nát con thỏ. Con bé quá nhỏ, còn con thỏ trong tay nó trông thật lớn. Nhưng điều đó không cản trở nó róc sạch nửa th.ân d.ưới của con thỏ. Cả người con bé nhuốm đỏ, vệt máu bắn tung tóe khắp mặt nó. Con thỏ bị cắt nát vẫn ra sức bò đi. Bạch Tuyết mặt không cảm xúc nhìn nó bò một lúc, rồi đứng lên, bước lên một bước, sau đó tóm lấy tai nó, cắt một nhát ngang cổ.

“Con cho nó ăn, nhưng nó cắn con. Con đã cho nó hai cơ hội rồi.” Đây là lời mà một cô bé bốn tuổi nói ra.

Trầm cảm, rối loạn phân ly, cáu gắt, mất trí nhớ… Tất cả chỉ là trận chiến giữa Bạch Tuyết và con quỷ trong lòng nó. Nhưng cuối cùng, con người vẫn phải trở về với bản chất thật sự của mình.

Ánh mắt Bạch Tuyết nhìn bà ta… ngày càng giống ánh mắt nó nhìn con thỏ năm xưa.

Cố Lỵ kiếm cớ cắt đứt liên lạc với con gái, từ Thượng Hải trốn về Lan Châu, tìm một nơi ẩn náu.

Nhưng cái con súc sinh máu lạnh kia… Vẫn lần theo mùi mà tìm đến tận cửa!

“Mẹ? Nghe thấy không? Ngoài này lạnh lắm, mau mở cửa đi.”

Cố Lỵ cảm thấy như có một sợi dây vô hình siết chặt tay chân mình. Bà ta cứng ngắc bò xuống giường, chân trần lê từng bước ra phòng khách. Bà ta có thói quen kéo kín rèm khi ngủ trưa, bây giờ cả phòng khách đen kịt một màu. Hành lang tối đen như hố sâu, như một cái miệng khổng lồ đang há to chực chờ nuốt chửng lấy bà ta.

Cố Lỵ như phát điên, quờ quạng khắp nơi bật đèn phòng khách lên. May quá, hành lang không có ai. Người bên ngoài chưa vào được.

“Mẹ, đây là cơ hội cuối cùng.”

Cố Lỵ bật khóc. Đôi mắt già nua đầy nước mắt. Chỉ khi bị phán xét, con người ta mới biết hối hận. Nhưng đáng buồn là, đến tận lúc này, điều mà người mẹ này hối hận… Vẫn không phải là những gì mình đã nợ con gái.

“Mẹ, con chỉ muốn gặp mẹ một chút thôi.”

Bà ta hối hận. Nhưng không phải vì con gái. Bà ta chỉ muốn ông trời thương xót mà trừng phạt bà ta giống như Bạch Kiến Quốc, để bà ta sống nốt phần đời còn lại trong tù, nhưng ít nhất vẫn có thể sống.

Cạch.

Bà ta tê cứng cả người, loạng choạng đi ra cửa, mở ra. Sau đó lùi lại một bước, cố nặn ra một nụ cười.

“Mẹ đang ngủ.”

“Mẹ dậy lâu rồi mà! Con còn nghe thấy mẹ thở nữa kìa!” Bóng người ngoài cửa lao thẳng vào, ôm chặt lấy Cố Lỵ, ngửa mặt lên, cười rạng rỡ nhìn bà ta.

“Mẹ khóc hả?”

“Tuyết Nhi, có chuyện gì sao?” Cố Lỵ đứng cứng đờ, ép bản thân phải bình tĩnh, cố tránh nhìn vào lớp trang điểm đậm đầy diễm lệ của con gái.

“Cũng không có gì cả.” Bạch Tuyết buông bà  ta ra, hất giày cao gót ra khỏi chân, đưa mũi chân vào một đôi dép lê trên kệ, dùng ngón chân khẽ móc ra, xỏ vào. Sau đó mặc nhiên lê dép, đi thẳng vào phòng khách.

“Con về đây chỉ vì muốn thăm mẹ một chút.”

“Mẹ vẫn ổn, dù sao cũng về hưu rồi, sống một mình cũng không có việc gì.” Cố Lỵ đứng nguyên tại cửa, như một cái máy, buông lời thoái thác.

Nhưng Bạch Tuyết dường như chẳng thèm nghe, ngồi lên ghế sofa, bắt chéo đôi chân trong lớp tất đen. Chiếc váy lại hất lên cao hơn một đoạn. Cô cầm lấy gói bánh xốp trên bàn trà, bốc một nắm nhét vào miệng, để vụn sô cô la rơi đầy lên sơ mi trắng. Vừa ăn vừa ngó nghiêng xung quanh.

“Ba con đâu?”

Cố Lỵ cứng đờ cả người. Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, xoay người lại: “Con lại quên rồi à? Ba con bị Từ Chiêu Lâm tống vào tù rồi…”

“Con nói ba ruột của con.” Bạch Tuyết dùng mu bàn tay quệt miệng, để lại một vệt đỏ chói như máu, “Là viên cảnh sát kia. Ông ấy không tìm mẹ nữa à? Hai người không ở bên nhau sao?”

Cố Lỵ như có cái gì mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt nước bọt cũng đau. Bà ta bước nhanh vào bếp, vớ lấy ấm nước, đứng thẫn thờ một lúc, rồi lại sải bước đến bồn rửa, vặn vòi nước, để đầy tràn mà không hề hay biết.

“Con nói ông ấy à… Ông ấy chết lâu rồi.”

“Ồ?”

Bạch Tuyết lập tức hứng thú, bóp chặt gói bánh ném xuống bàn, lê dép đi đến cửa bếp, tựa vào khung cửa, hứng thú nhìn bóng lưng cứng ngắc của mẹ mình.

“Chết rồi? Cái này con không nhớ lắm…” Rồi lại lắc đầu, nhíu mày: “Không, không đúng. Không phải là không nhớ. Mà là con căn bản chưa từng biết.”

Cô khoanh tay dựa vào cửa, trầm ngâm: “Con chỉ nhớ khi con sáu tuổi, ông ấy đến tìm mẹ một lần. Gõ cửa rầm rầm. Hôm đó trời mưa rất lớn. Ông ấy không mặc cảnh phục. Con nhìn qua lỗ mắt mèo, suýt nữa không nhận ra.”

“Ừ.” Cố Lỵ tắt vòi nước, tiếng nước chảy rào rào lập tức dừng lại, “Ông ấy đến nói với mẹ rằng ông ấy đã ly hôn.”

Bà ta dừng lại, nhìn ra cửa sổ bếp. Xa xa, những dãy núi hoang vu chồng chất, tiêu điều và lạnh lẽo.

“Trên đường về, ông ấy gặp tai nạn mà chết. Có lẽ do trời mưa quá lớn, đường núi trơn trượt. Nhưng hôm đó, thực ra ông ấy không cần phải lên núi. Ông ấy đi thay đồng đội.”

Cố Lỵ đặt ấm nước lên đế, bật công tắc. Chẳng bao lâu, nước sôi sùng sục. Bà ta lặng người nhìn về phương xa.

Mùa đông, ở Lan Châu mưa không nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có vài ngày.

Nhưng đúng hôm đó, lại là trận mưa lớn nhất trong vòng năm năm.

“Không mặc cảnh phục, đi làm cái gì chứ? Đáng đời.” Cố Lỵ lẩm bẩm, “Đó là báo ứng.”

Bà ta nói rồi quay đầu, nhìn vào “báo ứng” của chính mình.

“Hóa ra con cũng biết ông ấy là ba con?”

“Ừm, lúc đầu con nhầm.” Bạch Tuyết quay lưng, lê dép vào phòng tắm đối diện bếp, soi gương nhìn trái nhìn phải, đưa tay vuốt lại mái tóc, “Con luôn nhớ một người đàn ông mặc quân phục, chân rất dài, dùng râu cọ vào mặt con, bế con lên cổ cõng… Mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp. Sau này con mới biết đó không phải quân phục, mà là cảnh phục mẫu 89, đều màu xanh ô liu. Đến năm 99 mới đổi sang cảnh phục xanh đen. Sau này ông ấy toàn mặc bộ đó. Nhưng mỗi lần đến, đều chọn lúc Bạch Kiến Quốc có mặt ở nhà. Mỗi lần chỉ xoa đầu con, rồi chẳng thèm quan tâm gì nữa. Con còn nhỏ quá, nhầm lẫn mất. Cứ tưởng một người là bạn của Bạch Kiến Quốc, một người là nhân tình của mẹ. Hóa ra là cùng một người.”

“Đương nhiên.” Bạch Tuyết nhìn vào gương, hung hăng quệt miệng, cố ý bôi lem son đỏ, khiến cả cằm loang lổ như máu, “Chủ yếu là vì lớn lên quá giống.”

Cô nở nụ cười độc ác: “Mẹ à, nếu con không giống ba con đến vậy… Thì có phải Bạch Kiến Quốc đã không hận con đến thế không?”

“Hoặc nói cách khác…”

Cô thụt lùi hai bước, ló đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn chằm chằm vào bóng dáng căng cứng của mẹ mình trong bếp.

“Ông ta sẽ không ‘thương’ con đến vậy?”

Rất lâu sau đó, lâu đến mức nước trong ấm sôi trào rồi lại lặng xuống, lâu đến mức luồng hơi nước trắng xóa tan biến hoàn toàn. Cố Lỵ giống như một kẻ sắp chết, khó nhọc hé đôi môi nứt nẻ, giọng khàn đặc: “Tuyết Nhi, mẹ không cố ý bỏ con ở nhà một mình. Lúc đó ông ta bảo mẹ ra ngoài mua thuốc lá cho ông ta. Mẹ phải nghe lời ông ta. Con biết mà, mẹ mất việc rồi, vẫn chưa tìm được chỗ làm. Cuộc sống của hai mẹ con mình đều dựa vào ông ta…”

“Nhưng lúc đó tôi mới mười bảy tuổi!!!” Bạch Tuyết gào lên như xé họng. Mắt trợn đến mức như sắp rỉ máu. Nước mắt nóng hổi từng giọt lớn rơi xuống sàn. Tóc cô bết đầy trên mặt, son đỏ nhòe nhoẹt như máu tươi trào ra từ miệng. Trên sơ mi trắng, những vệt đỏ thẫm loang ra từng mảng.

“Đau lắm.” Giọng cô nhỏ dần. Nhỏ đến mức như đang tự thì thầm. “Đau đến mức tôi đã quên, nếu không phải vì…”

Nếu không phải vì cô ngoại tình, vì người đàn ông kia gọi cô là “đồ đàn bà rác rưởi” khi cô từ chối anh ta lần hai…

Vì Bạch Kiến Quốc, sau khi hủy hoại cô, cũng thốt ra đúng một câu như vậy…

Nếu không vì ký ức trùng lặp…

Thì hóa ra, cô không lừa Từ Chiêu Lâm.

Lần đầu tiên với anh, cô đã không còn “lần đầu tiên” từ lâu.

“Nhưng dù vậy, tôi cũng không giết ông ta.”

“Vì tôi sợ mẹ đau lòng.”

Bạch Tuyết nhìn bóng dáng run rẩy của mẹ mình. Giống như một cái máy, từng bước từng bước tiến lại. Từ phía sau, ôm lấy bà ta, vùi mặt vào lưng bà ta. Nước mắt nóng hổi, ướt đẫm cả lớp áo.

“Mẹ, ai mới là người không xứng đáng làm mẹ?”

Cố Lỵ cảm nhận rõ ràng con gái đang run rẩy khóc nức nở trên lưng mình.

“Nhưng mẹ đã đối xử với tôi như thế nào? Khi tôi bệnh nặng, khi tôi đau đớn nhất, mẹ lại cắt đứt quan hệ với tôi.”

“Lý do chỉ vì tôi không đối xử tốt với Trân Trân? Chỉ vì tôi không xứng làm mẹ?”

“Vậy rốt cuộc, ai mới là người không xứng đáng làm mẹ đây?”

Tiếng nức nở bỗng ngừng lại.

Cố Lỵ thấy một bàn tay từ phía sau vung lên. Quá nhanh. Nhanh đến mức chỉ kịp thấy một bóng trắng lướt qua.

Rồi—

“Keng—!”

Trên cổ truyền đến một cơn đau sắc lạnh.

“Tuyết Nhi…” Bà ta nghẹn ngào nói: “Năm con năm tuổi, Bạch Kiến Quốc định ném con xuống giếng. Là mẹ đã giành giật con từ tay ông ta. Ông ta tát mẹ, đạp gãy hai xương sườn của mẹ… Tuyết Nhi, mẹ bị điếc tai trái, nên nói hơi lớn tiếng. Con tha thứ cho mẹ được không?”

“Vậy sao?” Bạch Tuyết cười nhạt, “Mẹ van xin tôi tha thứ kiểu này à?”

Cô giơ con dao trên tay trái lên, tay phải ghì chặt cổ tay mẹ mình. Trong tay áo bà ta còn giấu một cây nĩa thép.

“Mẹ có biết người mà mẹ phải cảm ơn nhất là ai không?”

Bạch Tuyết ngây người nhìn ra cửa sổ.

Trước đây, Từ Chiêu Lâm thường hỏi cô, “Người ở Lan Châu có phải đều sống trên núi, ngày ngày gánh nước không?”

Cô chửi anh là thằng ngốc, nói anh khinh thường người nơi khác. Nhưng bây giờ nhìn ra xa… Trên núi thật sự có một dãy nhà mái bằng.

“Là Từ Chiêu Lâm.”

“Mẹ và Bạch Kiến Quốc đều phải cảm ơn anh ấy.”

“Nếu không phải Từ Chiêu Lâm tống Bạch Kiến Quốc vào tù, tôi nhất định sẽ khiến ông ta hối hận vì đã được sinh ra.”

“Còn mẹ…”

Bạch Tuyết nheo mắt nhìn dãy núi xanh xám mịt mờ nơi xa, bất giác nhớ lại một đêm nào đó… Sau cuộc ân ái cuồng nhiệt, cô ướt đẫm mồ hôi, nằm rũ rượi trên ngực Từ Chiêu Lâm, đến cả ngón tay cũng lười động đậy.

“Từ Chiêu Lâm, anh yêu em đến mức nào?”

“Cái này đo lường sao được?”

“Thì ví dụ đi.”

“À… Ví dụ nếu em sống trên núi ở Lan Châu, thì ngày nào anh cũng xuống núi gánh nước cho em.”

Đêm đó kết thúc trong cơn thịnh nộ của cô. Cô vừa ném đồ vừa chửi anh là thằng phân biệt vùng miền, xem thường người nơi khác.

Anh chỉ ngậm điếu thuốc, dựa vào đầu giường nhìn cô, khóe mắt nheo lại, lộ ra một nếp nhăn khi cười.

“Vì tôi còn muốn nhìn thấy anh ấy cười.”

Bạch Tuyết dứt lời, vung dao thật mạnh.

“Rẹt—!”

Cổ Cố Lỵ chợt lạnh buốt. Mái tóc dài bị cắt tận gốc, rơi xuống đất lả tả.

“Nên, Cố Lỵ.” Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào bà ta, đôi mắt tối sầm như vực sâu không đáy, “Cái mạng mẹ cho tôi, hôm nay tôi trả lại cho mẹ.”

“Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, cho dù là trời cao đất rộng, cũng không ai cứu được mẹ đâu.”

Bình Luận (0)
Comment