Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 25

“Bác sĩ Tiêu, cô ta…”

Chú Vương thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng bảo vệ, ngập ngừng nhìn Tiêu Vũ đang chạy từ trong khu dân cư ra, rồi lại nhìn người phụ nữ bị ông ấy liều mạng chặn ở cổng khu.

Gọi là phụ nữ thì còn tâng bốc chứ nhìn cô ta chẳng khác gì ma quỷ cả, tóc tai rối bù, áo sơ mi trắng trước ngực loang lổ không biết là máu hay thứ gì, son môi lem đầy cằm, mặt thì đầy những vệt nước đen khô lại, đôi mắt đen kịt u ám khiến người ta rợn người, đi lại không hề phát ra tiếng, ông ấy còn chẳng hay biết khi cô ta đến gần, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo rợn người, ngẩng đầu lên thì thấy cô ta đã đứng lặng lẽ trước cửa sổ phòng bảo vệ, cúi đầu nhìn ông ấy rồi nói: “Chào chú.”, mẹ kiếp suýt nữa thì hồn bay phách lạc!

Ông ấy vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn bác sĩ Tiêu tuấn tú, chẳng thể nào liên hệ hai người này với nhau.

“Không sao đâu, là bạn tôi.” Tiêu Vũ vừa chạy tới, đứng lại rồi điều chỉnh hơi thở, cười gật đầu xin lỗi với chú Vương, “Phiền chú rồi, chú Vương.”

“Ấy, nói gì vậy.” Mỗi lần gặp Tiêu Vũ là chú Vương lại có cảm giác như gió xuân thổi tới, người sống trong khu này ai cũng kiêu căng ngạo mạn, chỉ có bác sĩ Tiêu là từ xa đã nở nụ cười bước tới chào hỏi, không vội thì còn đứng trước cửa phòng bảo vệ đùa vài câu.

Bác sĩ Tiêu dễ mến đến mức nào ư? Tuy không hút thuốc, nhưng lúc nào trong túi áo anh ấy cũng có sẵn bao thuốc Trung Hoa mềm, Trung Hoa mềm đó! Tiện tay là rút hai điếu đưa cho, còn chưa kịp phản ứng thì bật lửa đã đưa tới tận tay luôn rồi.

“Có gì đâu mà phiền?” Chú Vương cười thật lòng với Tiêu Vũ, vội vàng ấn nút trên bàn trực, cánh cửa sắt hoa văn đen mở ra không một tiếng động.

Người phụ nữ như lệ quỷ kia thấy cửa mở, không nói tiếng cảm ơn nào, chỉ chăm chăm nhìn Tiêu Vũ mà bước tới, Tiêu Vũ đưa tay nhẹ nhàng khoác vai cô ta, cô ta cũng không phản ứng gì, chỉ đi theo Tiêu Vũ, anh ấy hơi cúi người về phía cô ta, nghiêng đầu mỉm cười rạng rỡ, hứng thú nói gì đó với cô ta, cô ta thì chỉ lắng nghe, mắt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, đáp lại vài câu.

Chú Vương nhìn theo bóng dáng họ rẽ vào một con đường, biến mất dưới tán cây rợp trời, lắc đầu không thể tin nổi, rồi cúi xuống tiếp tục lướt điện thoại.

“Anh không thấy tôi như thế này rất đáng sợ sao?” Bạch Tuyết nghe Tiêu Vũ thao thao bất tuyệt kể về những người kỳ lạ gặp ở bệnh viện mấy ngày nay, bỗng ngẩng đầu hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Hả? Có gì đáng sợ đâu?” Tiêu Vũ nhìn cô khó hiểu, “Tôi còn nhận ra là cô mà.” Vài giây sau mới phản ứng lại, cười tinh quái hỏi: “Tiểu Tuyết đang muốn nói là trông mình xấu sao?”

Anh ấy dừng bước, đứng dưới bóng cây rủ mắt ngắm khuôn mặt nhỏ ngẩng lên của Bạch Tuyết, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, khoảng cách giữa họ rất gần, anh ấy có thể nhìn thấy lớp lông tơ vàng mịn và những vết tàn nhang mờ nhạt trên gương mặt cô.

“Ừm…” Anh ấy nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, “Quả thực là không đẹp.”

Nói xong ánh mắt giãn ra, nở nụ cười trêu chọc, “Tiểu Tuyết đến gặp tôi ăn mặc đúng là thoải mái thật.”

“Cũng không hẳn.” Bạch Tuyết mỉm cười, cúi đầu bước chậm theo bóng cây loang lổ, “Ban đầu tôi ăn mặc tươm tất, nhưng bất chợt lại muốn đến thăm mẹ mình một chút.”

Cô vừa nói vừa thẫn thờ ngẩng đầu nhìn phía trước, dừng lại, bóng cây lay động phủ một lớp u ám lên gương mặt cô, “Thật ra tôi chỉ là hơi nhớ bà ấy, dạo này nhớ lại nhiều chuyện quá, định đến hỏi bà ấy vài điều, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn tôi khiến tôi muốn giết bà ấy, hơn nữa…”

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Vũ, gương mặt anh ấy cũng bị bóng cây kỳ ảo phủ lên, đồng tử đen láy sâu thăm thẳm.

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa bà ấy cũng muốn giết tôi.”

Tiếng chim trĩ kêu vang nơi xa, dư âm lạnh lẽo và cô quạnh vang vọng trong khu dân cư vắng vẻ.

“Vậy cô đã thành công chưa?”

“Chưa.” Bạch Tuyết cười, lại cúi đầu, từng bước tiến về phía trước.

“Mềm lòng à? Chắc không phải là do chiến đấu không giỏi đâu nhỉ? Thể chất của cô rất tốt, lần trước đến bệnh viện, các chỉ số đều tốt hơn dự đoán rất nhiều.” Tiêu Vũ chậm rãi đi theo, duy trì tốc độ ngang bằng với cô, trầm ngâm một lúc rồi bổ sung: “So với những người phụ nữ có vóc dáng và chiều cao như cô thì cũng tốt hơn hẳn.”

Bạch Tuyết đi sát vào anh ấy hơn, cánh tay khẽ chạm vào khuỷu tay anh ấy, có thể ngửi thấy mùi hương bột giặt thoang thoảng trên người anh ấy. Nhưng ngoài hương thơm đó ra, anh ấy không có bất kỳ mùi nào khác.

“Bà ấy sinh ra tôi, còn cứu tôi, tôi trả mạng lại cho bà ấy, thế là xong.”

Bạch Tuyết hạ giọng, gần như thì thầm: “Lúc còn trong bụng mẹ, tôi đã ăn mất anh trai mình, đương nhiên sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường. Hơn nữa, mẹ tôi kể rằng, khi mang thai chúng tôi, bà ấy vẫn còn rất trẻ, không dám đến bệnh viện phá thai, chỉ đứng trong dòng sông đóng băng suốt nửa đêm, nhưng vô ích. Sau đó bà ấy chạy, nhảy, va đập, đã thử đủ cách nhưng vẫn không thể bỏ được.”

“Dù tôi không cao, nhưng rất ít khi bị bệnh, cũng khỏe hơn người bình thường. Suốt bốn năm đại học, nước uống trong ký túc xá đều do tôi thay cả.”

“Gần đây tôi nghĩ… có lẽ những người như tôi sinh ra là để làm chuyện này (gi*t ng*i). Không chỉ có thể, mà còn muốn, muốn đến mức không thể kìm nén được. Nhưng ngoài con người ra, chẳng có loài vật nào lại có h.am m.uốn hủy diệt đồng loại của mình. Anh nói xem…”

Bạch Tuyết cười tự giễu: “Có phải tôi là rác rưởi của nhân loại không?”

Cô đưa tay khoác lấy cánh tay anh ấy, giống như một cặp tình nhân đang đi dạo, giẫm lên những chiếc lá rơi, lắng nghe tiếng chim hót, ngẩng đầu nhìn những bóng cây loang lổ.

Tiêu Vũ không nói gì, để mặc cô khoác tay mình, nheo mắt nhìn lên những tán cây bồ đề rậm rạp.

Con người thật thông minh, giữa mùa đông lạnh giá vẫn có cách giữ cho cây cối xanh tốt. Nhưng tại sao trong những phương diện khác họ lại ngu ngốc đến đáng sợ?

Một người phụ nữ, chỉ cần mình mỉm cười với cô ta, cô ta liền tin rằng mình yêu cô ta. Một người đàn ông, chỉ cần mình ném cho ông ta mấy điếu thuốc, ông ta liền tin rằng mình thực sự tôn trọng ông ta.

“Tiểu Tuyết, cô nghĩ con người là một thứ gì đó cao quý lắm sao?”

Tiêu Vũ buông tay xuống, đổi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay anh ta không nóng cũng không lạnh, ấm áp, trơn mịn như được phủ một lớp màng.

“Tiểu Tuyết, dạo gần đây tôi đọc một cuốn sách khá thú vị. Tác giả cho rằng, hậu quả của việc con người sinh sôi không giới hạn chính là sự diệt vong của loài người. Vì con người không có thiên địch, nên muốn sinh bao nhiêu thì sinh, chất lượng dù có kém đến đâu cũng không bị đào thải. Điều đó dẫn đến ngày càng nhiều sản phẩm lỗi ra đời, rồi sản phẩm lỗi lại sinh ra sản phẩm lỗi mới, cuối cùng loài người chỉ có thể đi đến diệt vong.”

“Vậy nên, con người đã tự tiến hóa ra thiên địch của chính mình. Niềm vui và ý nghĩa tồn tại của họ chỉ nằm ở việc tước đoạt sinh mạng con người, giống như loài cá dọn bể, loại bỏ những sản phẩm lỗi không thích nghi được với cuộc sống, không có lợi cho sự phát triển của nhân loại.”

“Lạnh lùng là đặc điểm rõ ràng nhất, bởi vì tình cảm, cảm xúc… những thứ khiến con người kết nối và đồng cảm với nhau, đối với ‘cá dọn bể’ mà nói là không cần thiết, thậm chí là có hại, nên không được viết vào gen.”

“Tất nhiên, cũng giống như nhiều loài động vật có khả năng ngụy trang, rất nhiều ‘cá dọn bể’ có vẻ ngoài đánh lừa người khác, chẳng hạn như đáng yêu, ngây thơ, quyến rũ…”

Bạch Tuyết lặng lẽ gật đầu, ngước nhìn khu rừng phía trước ngày càng rậm rạp, cùng với tòa chung cư cô độc ẩn mình trong đó. Bức tường đá màu xám trầm mặc uy nghiêm, như thể bị thế giới lãng quên nơi góc khuất.

“Anh sống ở một nơi kín đáo như thế này, chẳng khác nào hang rắn cả.”

“Tôi thích sự yên tĩnh mà.” Tiêu Vũ cười, nắm lấy tay cô, cùng bước vào trong.

Thang máy dừng ở tầng mười ba. Bạch Tuyết theo sau Tiêu Vũ, nhìn anh ta đẩy cửa, hơi nghiêng người sang một bên, làm động tác mời.

Căn hộ rất rộng, rất trống trải, tất cả mọi thứ đều chỉ có ba màu xám, trắng, đen, hoàn toàn không có chút màu sắc dư thừa nào, cũng không có đồ trang trí. Bàn trà gỗ nguyên khối, kệ tivi và ghế sofa da đều có màu đen nặng nề. Nền gạch men hoa cương có họa tiết xám, còn rèm cửa thì trắng tinh không một hạt bụi, lúc này đang tung bay trong gió.

“Nhà rộng thật, anh sống một mình sao?”

“Ừm, một mình. Trước đây nhà đông người quá, sau khi đi làm, tôi quyết định theo chủ nghĩa độc thân.”

Tiêu Vũ theo sau Bạch Tuyết bước vào, khẽ đẩy tay phải một cái, cánh cửa thép chống trộm nặng nề phát ra tiếng “cạch” rồi đóng lại sau lưng họ.

Trời đã tối, căn hộ của Tiêu Vũ lại nằm sâu trong tầng tầng lớp lớp tán cây rậm rạp che phủ, nên phòng khách tối mịt, nếu không bật đèn thì gần như không nhìn thấy gì.

Trong bóng tối, Tiêu Vũ từ phía sau ôm lấy eo Bạch Tuyết, quấn lấy cô như một con rắn, hơi thở phả nhẹ lên gáy cô.

“Tiểu Tuyết, em có muốn làm chuyện đó không? Chuyện mà em khao khát nhất, không thể kìm nén nhất ấy?”

Bạch Tuyết nhìn về phía ban công xa xăm. Xa quá, tán cây lại quá dày, chỉ có thể thấy một tia sáng mờ nhạt, tựa như đứng sâu trong hang tối nhìn ra cửa động.

Cô mặc kệ Tiêu Vũ quấn lấy mình, mông lung nhìn vệt sáng trắng nhạt đó.

“Muốn, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn tìm người trò chuyện.” Bạch Tuyết cắn chặt môi đến mức trắng bệch, do dự nói: “Trò chuyện thẳng thắn với một người hợp cạ.”

Tiêu Vũ im lặng một lúc, nhẹ nhàng buông cô ra, đi vào bếp đun nước. Anh ta bật công tắc, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ thân hình gầy gò của anh ta. Ngón tay anh ta thon dài linh hoạt, nhẹ nhàng nhấc ấm nước đầy lên như thể nó chỉ là một tờ giấy.

Ngũ quan anh ta thanh tú, nét đẹp có phần nữ tính, nhưng thoạt nhìn vẫn là một quý ông ôn nhuận như ngọc.

“Được thôi, Tiểu Tuyết muốn nói gì cũng được.”

Bạch Tuyết đứng ở cửa ra vào, khẽ nhếch môi cười không tiếng động.

“Tôi muốn tắm, có quần áo sạch không? Còn nữa, tôi mệt lắm, có thể ngủ lại nhà anh không?”

“Được, được, Tiểu Tuyết muốn làm gì cũng được.” Tiêu Vũ mỉm cười, vẩy vẩy những giọt nước trên tay, rút vài tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bồn rửa để lau khô, chậm rãi kéo rèm cửa chớp xuống.

“Có quần áo để thay không?” Bạch Tuyết vươn vai, đá rơi đôi giày cao gót, chậm rãi bước chân trần vào phòng tắm.

“Mặc đồ của tôi đi, nếu em không ngại.” Tiêu Vũ từ bếp đi ra, băng qua hành lang vào phòng ngủ. Chẳng bao lâu sau, anh ta cầm một bộ đồ ở nhà màu xám, bước đến trước mặt Bạch Tuyết. Đôi mắt dài hẹp cong lên thành một nụ cười, anh ta trêu chọc: “Nhưng không có đồ lót đâu, Tiểu Tuyết chỉ có thể ‘ra trận’ mà không có áo giáp rồi. Đừng lo, tôi không có ý nghĩ gì với bạn thân đâu.”

“Cảm ơn.” Bạch Tuyết nhận lấy quần áo, quay đầu bước vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy ào ào vang lên, hơi nước bốc lên từ cửa phòng tắm lan tỏa khắp nơi. Đứng bên ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng rực phả vào mặt, người nào không biết còn tưởng cô đang tắm bằng nước sôi.

Bạch Tuyết đứng dưới vòi sen, đờ đẫn nhìn dòng nước bẩn đen kịt xoáy tròn rồi chảy xuống cống. Cho đến khi dòng nước dần trở nên trong veo, cô cúi đầu, mái tóc dài quấn quanh mặt và cổ.

Ngày hôm đó, cô cũng như vậy, tắm rất lâu, rất lâu, nhưng làm sao cũng không thể rửa sạch được. Cô còn nôn mửa nữa. Hôm đó, sáng sớm mẹ cô đột nhiên mua KFC cho cô, dù trước đây mẹ chưa bao giờ mua, vì sợ cô sẽ trở nên “lười biếng và tham ăn”. Nhưng bữa KFC đó chưa kịp ở trong bụng cô được mấy tiếng đã biến thành một đống chất nôn nhớp nháp, xoáy tròn rồi chảy xuống cống, giống như bây giờ…

Bạch Tuyết ngẩng đầu, trên giá sắt bóng loáng đặt vài cái hộp màu trắng không nhãn mác, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Cô nhìn một lúc, tắt vòi nước, lấy khăn trên giá sắt lau khô tóc và cơ thể. Sau đó, cô mặc bộ đồ ngủ màu xám, bước đến trước gương, lau sạch hơi nước trên mặt gương. Mái tóc đen xoăn như rong biển ướt sũng quấn quanh khuôn mặt tái nhợt của cô, lại trở về với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt lờ đờ, ngốc nghếch, giống như con búp bê tóc vàng mắt xanh mà cô thường chơi hồi nhỏ. Mỗi lần, cô đều tháo rời chúng ra, moi mắt chúng đi. Cô thực sự ghét cay ghét đắng khuôn mặt như vậy.

“Tiêu Vũ? Tôi có thể dùng máy sấy tóc của anh không?”

“Được chứ, cứ tự nhiên.” Giọng nói vui vẻ, thoải mái của Tiêu Vũ vang lên từ phòng khách, cùng với vài tiếng lách cách của chuột và bàn phím.

“Ừ, cảm ơn anh.” Cô quay người lại, cầm lấy máy sấy tóc treo trên tường, chỉnh lượng gió xuống mức thấp nhất, rồi sấy từng lọn tóc một trước gương. Sau khi tóc khô, cô rút vài tờ giấy, ngồi xổm xuống nhặt những sợi tóc rơi trên sàn gạch, bọc lại bằng giấy rồi ném vào thùng rác. Làm xong mọi thứ, cô mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn về phía Tiêu Vũ đang ngồi ở bàn ăn trong phòng khách.

Anh ta đang đối diện với cô, đã thay bộ đồ ngủ màu đen, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Cô chưa từng thấy anh ta có biểu cảm lạnh lùng như vậy bao giờ, anh ta gần như lúc nào cũng cười.

“Xong rồi à?” Tiêu Vũ chống cằm, ngẩng mắt nhìn cô, từ từ nở một nụ cười rạng rỡ.

“Có muốn xem thứ trong điện thoại của em không?”

Bạch Tuyết đứng nguyên tại chỗ, mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ vài giây, cuối cùng bước về phía anh ta. Quần ngủ quá dài, ống quần xệ xuống tận bàn chân, cô đi chân trần trên sàn gạch đến bên bàn ăn, kéo ghế ra ngồi cạnh anh ta.

“Đây!” Tiêu Vũ mỉm cười, xoay màn hình máy tính về phía cô. Trên màn hình chỉ có một bức ảnh được phóng to vô số lần, mờ đến mức có thể nhìn thấy cả những khối pixel.

Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn bức ảnh đó, sắc mặt bình thản. Cô chờ đợi Tiêu Vũ mang đến cho cô nhiều bất ngờ hơn, nhưng Tiêu Vũ chỉ dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn chằm chằm vào mặt cô, không có động tác tiếp theo. Cô hơi không chắc chắn quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Vũ ngồi bên cạnh.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Tiêu Vũ cười, đôi mắt đen láy không chớp, khóa chặt khuôn mặt cô.

“Tiểu Tuyết có vẻ không bất ngờ lắm nhỉ? Bức ảnh này chắc chụp trong một hai năm gần đây, nhưng người này hình như không phải chồng em đúng không?”

“Ừ.” Bạch Tuyết gật đầu thành thật, “Tôi ngoại tình.” Nói xong, cô nhìn màn hình một lúc, rồi quay lại nhìn Tiêu Vũ, từ từ chớp mắt với anh ta, giơ tay chỉ vào màn hình. Tay áo quá dài, cả bàn tay nhỏ nhắn của cô đều bị che khuất, chỉ lộ ra một đầu ngón tay.

“Đứa con tôi mới sẩy chính là của người đàn ông này.”

Tiêu Vũ khoanh tay, bật cười, gật đầu đầy thán phục, “Thẳng thắn đấy.”

“Nói đi.” Anh ta đứng dậy, cầm tách cà phê đi đến ghế sofa ngồi xuống, trong không khí thoang thoảng mùi hương cà phê. Anh ta vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, thong thả nhìn Bạch Tuyết.

“Không phải muốn tìm người tâm sự sao?”

Bạch Tuyết ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống chiếc sofa da mềm mại, co hai chân lên ôm lấy đầu gối, người dựa vào Tiêu Vũ, từ tốn nói: “Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để nói. Bức ảnh này vốn là tôi để lại cho anh ta xem. Anh ta là người như vậy, nếu anh cho anh ta xem thứ gì đó tử tế, anh ta sẽ nhanh chóng mất kiên nhẫn. Nhưng nếu anh muốn giấu điều gì đó, anh ta chắc chắn sẽ như chó ngửi thấy mùi xương, đào ba thước cũng phải moi ra cho bằng được.”

“Cách em thu hút sự chú ý này thật là… kỳ lạ.” Tiêu Vũ nghe xong cũng không biết nói gì, đảo mắt một vòng, suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lịch sự dùng từ “kỳ lạ” để diễn tả sự mỉa mai của mình.

“Thu hút sự chú ý.” Bạch Tuyết ôm đầu gối cười khổ, “Anh cũng thích dùng cách nói che đậy như vậy sao? Vậy tại sao sự chú ý của anh ta không thể dành trọn cho tôi? Hoặc phần lớn cũng được. Nhưng trong mắt anh ta chỉ có con gái. Đi làm về, anh ta hôn con bé đầu tiên, trước khi đi làm cũng vậy. Đôi khi vội quá còn chẳng thèm nhìn tôi một cái. Cái đứa nhỏ đáng chết đó có lần còn khoe với tôi: ‘Mẹ ơi, ba về nhà là hôn con trước rồi mới hôn mẹ đó. Ba thương con hơn mẹ!’ Ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng hiểu chuyện, Từ Chiêu Lâm sao có thể không hiểu? Chỉ là anh ta không muốn thừa nhận thôi. Anh ta yêu tôi, nhưng không phải yêu nhất. Tôi ghét nhất điểm này. Cái con Trân Trân đó, anh biết tôi đã bao nhiêu lần siết cổ nó không? Cái cổ nhỏ nhắn, mềm mại, chỉ cần bóp nhẹ một cái là xong. Nhưng nếu tôi giết nó, Từ Chiêu Lâm sẽ đau lòng chứ? Chắc chắn là vậy. Khi ba dượng vào phòng tôi hiếp tôi cũng vậy. Dù lúc đó tôi mới mười bảy tuổi, nhưng muốn chặt nát ông ta còn dễ hơn giải toán. Có điều tôi vẫn không giết ông ta, để ông ta còn sống, mặc quần rồi đi, còn dùng miệng lưỡi chửi tôi là đồ rác rưỡi… Tôi sợ Từ Chiêu Lâm đau lòng, sợ mẹ tôi đau lòng. Nhưng nỗi đau của tôi thì sao? Chẳng ai quan tâm cả.”

Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm càng lúc càng dày đặc.

“Vì khiến anh ta yêu tôi nhất quá khó, vậy thì khiến anh ta ghét tôi nhất vậy. Nếu ghét tôi nhất cũng không được, thì ít nhất cũng phải để anh ta nếm trải vị đau lòng. Dù sao ngày tôi ngoại tình, tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Tắt đèn được không? Tôi muốn tối một chút.” Cô quay đầu nhìn Tiêu Vũ, anh ta gật đầu, đứng dậy đi đến cửa tắt đèn. Bạch Tuyết cảm nhận anh ta lặng lẽ đến gần, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, giọng nói của anh ta vang lên ngay bên tai, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của anh ta phả vào cổ mình.

“Em rất yêu người đàn ông đó sao?”

“Tôi không biết.” Bạch Tuyết mở to mắt mơ màng nhìn vào bóng tối.

“Anh ấy là đàn anh tôi quen hồi đại học, rất thân thiện, ngoại hình cũng đẹp, lông mày và mắt sắc nét, làn da trắng, lúc nào cũng cười. Dù ai gây rắc rối cho anh ấy, anh ấy cũng không giận, hoàn toàn trái ngược với Từ Chiêu Lâm, hai người họ là hai thái cực. Tôi quen anh ấy năm mười tám tuổi, mười hai năm trôi qua, tôi đã ba mươi rồi. Ai có thể ngờ rằng tôi lại gặp anh ấy tại hội thao do ngành tổ chức chứ? Nói thật, tôi thậm chí còn quên mất gương mặt anh ấy. Lúc đó, anh ấy đang nói chuyện với người khác, có lẽ là huấn luyện viên và đồng đội, xung quanh là một đám người. Đồng phục đội của họ là áo thun trắng và quần thể thao đỏ. Tôi còn nhớ rõ ràng từng chi tiết ấy trong giấc mơ sau này. Lúc tôi đi ngang qua, anh ấy gọi tôi. Kỳ lạ thật, người mình nhớ suốt mười năm, khi thực sự đứng trước mặt lại chẳng có chút cảm giác nào. Khi đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng vào sân, tôi là hoạt náo viên mà. Sau đó…”

Bạch Tuyết nói đến đây thì ngừng lại, không biết nên kể tiếp chuyện đó như thế nào.

“Không sao, từ từ nói.” Tiêu Vũ nhẹ giọng, kiên nhẫn khuyến khích, “Không cần vội.”

“Mùi hương không đúng.”

“Mùi hương không đúng?”

“Ừ, mùi không đúng.” Bạch Tuyết kiên định gật đầu, “Anh ấy đưa tôi về nhà, đẩy tôi vào phòng ngủ, hôn tôi, ôm tôi, c.ởi quần áo của tôi. Khi đó, mùi trên người anh ấy càng lúc càng nồng hơn.”

Bạch Tuyết ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Tiêu Vũ trong bóng tối. Nhưng anh ta không nói gì, hơi thở cũng trở nên rất nhẹ, dường như hoàn toàn biến mất. Bạch Tuyết lại ôm lấy đầu gối, lẩm bẩm tự nói: “Lần đó tôi rất… khô khan, rất tệ. Chúng tôi kết thúc rất nhanh. Anh ấy không nói gì, nằm trên người tôi một lúc, sau khi điều hòa nhịp thở thì đứng dậy, không nhìn tôi lấy một lần, lông mày nhíu chặt, trông rất bực bội. Lúc mặc quần áo, động tác cũng rất mạnh, quần của anh ấy vắt trên lưng ghế, anh ấy giật lấy nó một cái, làm ghế đổ xuống… Anh ấy mặc đồ xong rồi đi ngay, còn tôi thì mặc rất chậm, rất lâu. Tôi sốt ruột muốn chết, váy và tất rõ ràng ở ngay dưới chân, nhưng nhặt lên lại rơi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại, mãi mà không mặc được. Cuối cùng, ngay cả tất cũng đi ngược… Hôm đó về nhà như thế nào tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mình ngủ một giấc rất dài. Khi tỉnh dậy, tôi không mặc gì cả. Tôi muốn gọi Từ Chiêu Lâm, nhưng vừa mở miệng đã đau đến suýt ngất đi. Tôi lao vào phòng tắm nhìn gương, hóa ra môi tôi bị nứt, đỏ lòm, sưng tấy, cổ họng thì nóng rát, miệng có một mùi rất lạ. Tôi mặc quần áo vào, ra phòng khách, đi qua phòng Trân Trân, phòng dì Lương, thư phòng… nhưng trong nhà không có một ai cả. Sau đó, Từ Chiêu Lâm rất lâu không về nhà. Tôi gọi điện anh ta không nghe. Rồi tôi cứ ngủ hoài, ký ức bị đứt đoạn thành từng mảng nhỏ, mỗi mảng cách nhau mấy ngày, sau đó lại thành mấy năm…”

“Sau đó thì sao? Ý tôi là sau lần em ngoại tình đó, hai người còn gặp lại không?” Trong bóng tối, Tiêu Vũ lên tiếng, hóa ra anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô, rất gần, thậm chí còn gần hơn nữa. Tay anh ta nhẹ nhàng đặt lên vai cô, vuốt ve ngọn tóc vẫn còn hơi ẩm.

“Ừ, sau đó anh ấy tìm tôi một lần nữa. Lúc đó, anh ấy kéo theo một chiếc vali, nói rằng anh ấy bị điều đến Bắc Kinh, sẽ không quay lại Thượng Hải nữa. Chuyến bay là vào buổi tối hôm đó. Anh ấy hỏi tôi có muốn làm lần nữa không. Tôi nói không. Rồi anh ấy cười, lắc đầu, thấp giọng mắng một câu ‘đồ rác rưởi’, rồi kéo vali đi mất.”

“Em không giết anh ta à?” Tiêu Vũ cười cười hỏi.

“Không, tất nhiên là không. Anh ấy nói đúng mà, tôi vốn dĩ chính là đồ rác rưởi.” Bạch Tuyết quay đầu về phía Tiêu Vũ, chớp mắt đầy hoang mang trong bóng tối.

“Anh ấy đâu có nói sai, vậy tại sao tôi phải giết anh ấy?”

“Lần đầu tiên tôi và Từ Chiêu Lâm ngủ với nhau, lúc đó chúng tôi mới gặp vài lần. Lần đầu tiên gặp nhau còn là vì công việc. Một người phụ nữ đàng hoàng, ai lại ngủ với người đàn ông trong hoàn cảnh như vậy? Hơn nữa, anh ta còn lớn hơn tôi mười tuổi.”

“Nhưng anh đoán xem?” Bạch Tuyết cười khẽ trong bóng tối.

“Anh ta vậy mà lại nói muốn chịu trách nhiệm với tôi—một món đồ rác rưởi.”

“Con người anh ta, đôi lúc tôi cũng không hiểu nổi là thông minh hay ngu ngốc nữa. Anh ta đã gặp bao nhiêu người phụ nữ mà vẫn không hiểu phụ nữ sao? Một người phụ nữ dễ dàng lên giường với đàn ông thì dù có đến lúc nào cũng sẽ không thay đổi.”

“Anh ta bắt được bao nhiêu kẻ giết người, vậy mà lại không nhận ra kẻ giết người ngay bên cạnh mình, ngay bên cạnh con gái anh ta… Anh nói xem, anh ta không xui xẻo thì ai xui xẻo?”

“Ừm…” Tiêu Vũ lặng lẽ nghe hết, suy nghĩ trong bóng tối một lúc rồi mới lên tiếng: “Nói phụ nữ là đồ rác rưởi thì đúng là hành vi không có giáo dưỡng. Nhưng sao tôi lại cảm thấy người đàn ông trong câu chuyện ngoại tình của em mới là người đáng thương nhất?”

Tiêu Vũ nói rồi nắm lấy cổ chân Bạch Tuyết, nhẹ nhàng kéo chân cô đặt lên đùi mình. Đôi tay ấm áp mịn màng xoa lên làn da lạnh buốt của cô.

“Mùi hương của cảnh sát Từ như thế nào?”

“Là mùi nồng nhiệt màu đỏ, như ánh mặt trời. Anh chưa từng ngửi qua phải không? Tôi nói cho anh nghe nhé, chính là mùi của mền phơi dưới ánh nắng mặt trời, khiến người ta muốn cuộn vào lòng anh ta mà ngủ, ngủ cả một ngày trời.”

“Vậy còn tôi?”

Bạch Tuyết đặt chân lên đùi anh ta, ghé sát vào vai anh ta, hít một lượt trên mặt và cổ, rồi bật cười không tiếng động.

“Là mùi của bạn bè.”

“Hahaha, được rồi.” Tiêu Vũ nhịn không được cười, bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi coi như em thích tôi đi.”

Bạch Tuyết duỗi tay trong bóng tối, chạm vào cổ anh ta, ấn nhẹ lên động mạch, xác nhận rồi “ừm” một tiếng.

“Tất nhiên là tôi thích anh, nên mới ăn mặc như một đống rác để đến tìm anh. Khi nào thì anh ra tay?”

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy cả tiếng thở, chỉ có tiếng chim trĩ réo rắt từ xa vọng lại…

Tiêu Vũ vuốt nhẹ cổ chân cô, nắm lấy những khớp xương mảnh mai trong lòng bàn tay.

“Anh giết tôi đi, để tôi cũng có thể giết anh. Nếu không giết được anh thì… Tôi không có bạn bè. Hôm nay xem như tìm được rồi. Bị bạn bè gi.ết ch.ết cũng không tệ. Dùng ‘vong niên chi giao’ trong trường hợp này, không biết có thích hợp không.”

Bạch Tuyết tựa đầu vào vai anh ta. Trên người anh ta, thực ra chẳng có mùi gì cả.

Hầu hết mọi người đều có mùi, mùi hỗn tạp, khó chịu, dù cách xa hàng vạn dặm cũng có thể khiến người ta ngạt thở. Nhưng Từ Chiêu Lâm thì chỉ có duy nhất một mùi hương.

Từ Chiêu Lâm và Tiêu Vũ. Nếu trong thế giới thối nát này chỉ còn lại hai người họ thì tốt rồi. À đúng rồi, còn một cậu bé tám, chín tuổi nữa. Nếu được lựa chọn, thế giới chỉ cần có từng ấy người là đủ.

“Hơn nữa…” Bạch Tuyết ôm lấy cổ anh ta, từng chút từng chút nhấn lên động mạch cổ anh ta, “Tôi từng nói với Từ Chiêu Lâm là chỉ khi anh ta chết, tôi mới có thể tha thứ cho anh ta. Vậy còn tôi thì sao? Làm sao để anh ta tha thứ cho tôi đây? Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ có chết.”

Tiêu Vũ bật cười khẽ, thư giãn hẳn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân cô, như đang vuốt một con mèo ngoan ngoãn, “Vì Tiểu Tuyết đã dùng đến từ ‘vong niên chi giao’ rồi, tôi còn biết làm gì đây? Chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh thôi.”

“Tôi dùng dao. Còn anh?” Bạch Tuyết buông cổ anh ta ra, chống cằm, nghiêm túc thương lượng.

Tiêu Vũ cười khanh khách không ngừng, vỗ nhẹ lên chân cô như trấn an, đứng dậy bật đèn phòng khách, rồi đi vào bếp. Anh ta mở tủ lấy một chiếc ly sứ trắng tinh, cho viên cà phê vào máy, chẳng mấy chốc, mùi cà phê đậm đặc lan khắp căn bếp.

“Tiểu Tuyết hình như hơi nóng vội rồi. Thực ra không cần đâu, trò chơi thú vị thế này mà chơi xong sớm thì tiếc lắm. Em giống tôi, tôi cũng không có bạn, vậy thì cũng chẳng cần vội vã ‘xử lý’ nhau như thế, em nói có đúng không?”

“Nghe cũng có lý…” Bạch Tuyết nằm dài trên ghế sofa, gối đầu lên tay mình. “Nói chuyện với anh vui thật.”

“Vinh hạnh của tôi.” Tiêu Vũ đứng trong bếp cười híp mắt, “Tiểu Tuyết thực sự là một cô gái rất tốt. Chính vì tốt, nên mới sinh bệnh, mới giãy giụa. Còn tôi,” Anh ta chống một tay lên bàn đá cẩm thạch xám, nhìn vào ly cà phê xoáy tròn, “Tôi chưa từng giãy giụa dù chỉ một giây. Từ khi có nhận thức, tôi đã luôn nghĩ đến việc dọn sạch thằng em trai của mình. Giống như khi em thấy trên bàn ăn có một cục giấy ăn nhàu nát, không biết đã lau qua thứ gì ghê tởm. Ai cũng sẽ khó chịu, muốn vứt nó vào thùng rác ngay, đúng không? Nó ngu đến mức nào em biết không? Một bài toán, tôi giảng cho nó không dưới mười lần, giảng đến khi nó làm được, chỉ cần thay đổi con số, nó lại không biết nữa. Lúc đầu tôi nghĩ nó không thông minh, nhưng rồi tôi nhận ra mình đã sai. Nó không phải ngu, mà là lười. Lười suy nghĩ, lười tiến hóa. Nó như một đứa bé khổng lồ không bao giờ chịu lớn, cứ chờ người khác đút cơm cho nó ăn. Hỏi nó sau này muốn làm gì, có ước mơ, mục tiêu gì không, nó chỉ trơ mắt ra nhìn, nói nó chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn chơi game và ngủ với mấy đứa con gái ngực to, mông bự. Em nói xem… Loại rác rưởi như thế, tồn tại có ý nghĩa gì? Chỉ là lãng phí tài nguyên thôi.”

Tiêu Vũ cầm ly cà phê, chậm rãi bước vào phòng khách, đặt nó lên bàn trà, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút. Anh ta ngồi xuống sofa, kéo chân Bạch Tuyết đặt lên đùi mình, hai tay bao trọn lấy đôi bàn chân nhỏ bé của cô.

“Em có biết tài nguyên ở các tỉnh nghèo của Trung Quốc khan hiếm đến mức nào không?” Anh ta nói chậm rãi: “Tôi là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện. Lúc nhỏ, ký ức của tôi không nhiều, chỉ nhớ rằng lúc nào cũng đói. Đói đến mức cái gì cũng muốn ăn. Tôi còn từng ăn cả viên thuốc cảm cúm.”

“Những năm đó, tôi chưa từng ngủ một giấc trọn vẹn. Lúc nào cũng có trẻ con khóc. Nếu đứa nào làm vỡ chén dĩa, hay ăn vụng đều bị đánh, tiếng khóc có thể vang cả đêm.”

“Cô nhi viện thì nhỏ, trẻ con thì đông, giường lại chẳng có mấy. Khi ngủ, tôi không bao giờ được duỗi thẳng chân, lúc nào cũng phải co quắp. Có lần tôi mệt quá, ngủ mê mệt, sáng ra chân tê cứng, không còn cảm giác. Khi đó người ta nói phải cưa chân tôi đi. Sau đó, anh cả tôi lấy hai cái áo bông quân đội bọc tôi lại, cõng tôi đi bộ suốt một đêm trong trời tuyết, đến một bệnh viện trên thành phố. Nhờ vậy mà tôi mới giữ được mạng.”

Bạch Tuyết nhìn lên trần nhà, nghiêm túc lắng nghe. Cô cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi anh ta, nhưng mím môi thật lâu cũng chẳng biết nói gì. Tuổi thơ như thế, tan nát đến vậy, thì biết an ủi thế nào đây? Cô do dự một hồi, lẩm bẩm: “Anh không bị đánh… cũng coi như may mắn rồi.”

“Thật sao? Tôi may mắn à?” Tiêu Vũ khẽ cười, ngón tay thon dài kéo ống quần cô lên đến đầu gối, những đầu ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua bắp chân mịn màng, đầu gối tròn trịa của cô.

“Em thấy tôi có đẹp không?”

“Đẹp.” Bạch Tuyết gối đầu lên tay, nghiêm túc gật đầu, “Còn đẹp hơn cả con gái!”

“Ừ.” Tiêu Vũ cười khẽ, gật đầu, “Gu thẩm mỹ của loài người thật sự thống nhất đến kỳ lạ, bất kể nam hay nữ, bất kể tuổi tác.”

“Đó là chuyện tốt mà.” Bạch Tuyết khẽ nhướn cổ nhìn anh ta, “Nếu không có cái đuôi đầy sức hút, làm sao rắn đuôi chuông dụ được con mồi?”

“Hahahaha, đúng thật.” Tiêu Vũ bật cười, kéo Bạch Tuyết ra khỏi sofa, đưa cho cô ly cà phê rồi đứng dậy đi đến bồn rửa. Anh ta mở vòi nước, dòng nước ào ào chảy xuống. Tay phải nhấn hai lần vào bình xà phòng, xoa xoa rồi rửa sạch, “Vạn vật trên đời đều có mặt lợi và hại.”

Rửa tay xong, anh ta bước đến tủ lạnh, mở cửa, nhìn một lát rồi lấy ra một gói bánh mì, một hộp mứt trái cây và một hộp bơ đậu phộng, đặt lên bàn đá.

“Tiểu Tuyết đói chưa?”

“Ừm!” Bạch Tuyết uống một ngụm cà phê, bật dậy chạy đến bàn đảo, kéo ghế ngồi xuống, “Anh nói xem, tôi cũng là một kẻ dọn rác sao?”

“Chỉ có thể nói là có khả năng. Em bị bệnh cũng vì điều này. Đứng giữa ngã ba đường, không biết phải đi đâu.”

Tiêu Vũ đối diện với cô, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Anh ta cúi đầu, khéo léo cắt bỏ viền bánh mì, dùng đầu dao quết một lớp mứt việt quất đều lên mặt bánh, sau đó đắp thêm một lớp bánh khác, căn chỉnh bốn góc ngay ngắn rồi đưa cho Bạch Tuyết.

“Vậy làm sao anh biết phải làm gì? Đâu có ai dạy anh.” Bạch Tuyết cắn một miếng bánh mứt to, má phồng lên.

“Em biết ‘vô lương chứng’ không?” Tiêu Vũ khẽ li.ếm đầu dao, vừa thưởng thức vị ngọt của mứt, vừa nói.

“Mặc dù tôi cảm thấy việc dùng một căn bệnh để mô tả một nhóm người chỉ vì họ khác với cái gọi là ‘người bình thường’ thì thật là ngạo mạn, nhưng vì ai cũng gọi nó là ‘vô lương chứng’, vậy thì chúng ta cứ dùng thuật ngữ đó đi, dù sao em cũng hiểu ý tôi là được.”

Tiêu Vũ kéo ghế ngồi xuống, đặt con dao sang một bên, chống người lên bàn đảo bếp, mỉm cười nghiêm túc nhìn Bạch Tuyết.

“Em đã từng thấy quang phổ trong giờ vật lý chưa? Màu sắc chuyển dần, từ đậm nhất đến nhạt nhất còn có vô số sắc thái trung gian. ‘Vô lương chứng’ cũng vậy, nó có mức độ. Một số người mắc chứng này chỉ đơn giản là hơi lạnh lùng và ích kỷ hơn mà thôi. Vậy Tiểu Tuyết là sắc đậm hay sắc nhạt đây? Còn chưa biết được đâu.”

“Anh không phải là màu đen thuần luôn đấy chứ?” Bạch Tuyết nhét nốt miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nói ngấu nghiến, suýt nghẹn.

“Tiểu Tuyết nghĩ sao?”

Tiêu Vũ mỉm cười hỏi, nhưng chưa đợi cô mở miệng, anh ta đã cầm lấy con dao bên cạnh đâm thẳng vào cổ cô. Bạch Tuyết nhanh nhẹn né tránh, mặt không chút biểu cảm, vớ lấy lọ mứt trên bàn ném thẳng vào Tiêu Vũ. Anh ta giơ khuỷu tay lên chắn, lọ thủy tinh đập vào cánh tay anh ta phát ra tiếng “bụp” nặng nề, mứt việt quất sánh đặc văng khắp người anh ta.

Nụ cười của Tiêu Vũ biến mất, đôi mắt trống rỗng, cơ mặt và da mặt như thể chỉ đang bao bọc lấy bộ khung kim loại lạnh lẽo bên dưới. Không chớp mắt, anh ta vung tay ném con dao về phía Bạch Tuyết. Lưỡi dao xé gió, rít lên sắc lạnh, tạo thành một vệt sáng trắng giữa không trung, nhắm thẳng vào cổ cô. Bạch Tuyết lách mình tránh né, nhưng vẫn chậm một nhịp, con dao đâm sâu vào vai cô, phát ra âm thanh trầm đục của da thịt bị rạch.

Cô rên khẽ một tiếng, ngã xuống, chiếc ghế đổ rầm xuống sàn vang lên chấn động. Mồ hôi lạnh túa ra, môi mím chặt đến trắng bệch, cô nắm chặt chuôi dao, dứt khoát rút phăng nó ra.

Tiêu Vũ nhảy xuống từ bàn, co đầu gối ghì chặt lên bụng cô. Cơn đau dữ dội như nổ tung, vị tanh nồng của máu tràn ngập khoang miệng, Bạch Tuyết phun ra một ngụm máu lớn, máu bắn tung tóe lên mặt Tiêu Vũ như một đóa hoa đỏ thẫm.

Anh ta ngồi đè lên cô, bốn ngón tay trái đâm sâu vào vết thương đang trào máu của cô, tay phải cầm một con dao sashimi, nhắm thẳng vào tim cô.

Mắt Bạch Tuyết trợn tròn, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt sinh lý hòa lẫn với máu trào ra khỏi khóe mắt, mồ hôi lạnh rịn khắp người.

Cô cầm con dao trên tay phải, lưỡi dao hướng lên trên, đâm mạnh vào cánh tay trái của Tiêu Vũ, lưỡi dao sắc bén rạch dọc bắp tay anh ta như mổ bụng cá, máu nóng đặc sệt bắn ra, tanh ngọt đến nghẹt thở.

Bạch Tuyết siết chặt cổ tay anh ta, rồi xoay mạnh chuôi dao, xé nát từng thớ cơ trong tay anh ta. Tiếng gân đứt vang lên bựt bựt, máu tươi tuôn ra như suối.

Trong đôi mắt âm u của Tiêu Vũ ánh lên một tia hưng phấn đến điên cuồng. Mồ hôi trên trán rịn ra từng giọt li ti, rơi xuống mũi cô tách tách.

Nhưng nỗi đau xé thịt cũng làm cạn kiệt sức lực của Bạch Tuyết. Lưỡi dao sashimi sắc lạnh càng lúc càng gần mắt cô, đầu dao chạm nhẹ vào lông mi của cô, lành lạnh, sắc bén.

Bạch Tuyết cuối cùng cũng rống lên giận dữ, dốc toàn bộ sức lực nâng cổ tay Tiêu Vũ lên. Hai dòng sức mạnh giằng co, lưỡi dao rung lên phát ra những tiếng vang chết chóc.

Họ giống như hai cái xác đẫm máu, toàn thân ướt sũng trong lớp máu nóng dính, quấn chặt lấy nhau, không phân thắng bại.

Bạch Tuyết gầm lên như một con thú cùng đường, dùng chút hơi sức cuối cùng đâm con dao sâu hơn vào cánh tay Tiêu Vũ, đến nỗi lưỡi dao chạm vào cả xương trắng cứng rắn.

Tiêu Vũ cười, khóe môi dính đầy máu tươi đỏ rực, quỷ dị và điên loạn. Cứ như thể nỗi đau rút xương lóc thịt này lại khiến anh ta sung sướng phát điên.

Thật đáng tiếc, trò chơi kịch liệt này lại bị một hồi chuông cửa làm gián đoạn.

Hàng xóm ở đây đều thích sự yên tĩnh, tiếng động lớn như vậy khiến phó giám đốc điều hành tầng dưới là bà Bạch tức điên lên, lập tức gọi điện báo ban quản lý tòa nhà. Quản lý toà nhà nào dám chậm trễ, lập tức dẫn theo bảo vệ Vương chạy ào lên.

Tiêu Vũ, người đang đè lên Bạch Tuyết, chợt khựng lại. Hơi thở dồn dập, anh ta áp sát tai cô, bật cười nói: “Bé cưng, có vẻ như chúng ta chơi hơi quá đà rồi, khiến bà cô độc thân ở tầng dưới mất ngủ rồi đây.”

Bình Luận (0)
Comment