Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 16

Nhóc rời khỏi căn cứ, ra ngoài...

- Đại sư huynh, huynh đang ở đâu?

Nhóc gọi điện gọi Đại sư huynh - Phong Kiêu

- Tút... tút...

Không ai nhấc máy

- Đệch mợ! Vẫn như trước!

Nhóc chửi thầm thì có ai đó bước ra

- Xong rồi?

Ahihi, là Phong Kiêu!!

- Vâng! Huynh có chuyện gì không?

Nhóc vui vẻ hỏi

- Thời hạn 5 năm... Sắp hết rồi!

Phong Kiêu lên tiếng, có vẻ lo lắng

- Ờ nhỉ? Muội quên mất!! Vui ghê!

Nhóc đáp, giọng vui vẻ như sắp được giải thoát

- Định đi thật?

- Tất nhiên!

- Không thể ở lại?

- ...

Nhóc chần chừ, không nói gì cả. Quả thật, mọi người trong tổ chức đối xử với nhóc rất tốt! Nhóc luôn cô đơn một mình từ nhỏ, nhóc đâu mồ côi nhưng với nhóc, ba mẹ ruột lại chính là ác quỷ.

Từ khi vô tổ chức, mọi người không ai ghét nhóc cả, luôn coi nhóc như người nhà. Nếu không nhờ tên điên kia thì nhóc cũng đâu có muốn rời tổ chức. Nhưng nhóc ghét tên điên kia quá!

- Có thể ở lại không?

Phong Kiêu ngập ngừng hỏi nhóc, vẻ mặt rất mong chờ

- Muội... Mà thôi, để tính sau đi! Huynh có biết rốt cuộc tên điên kia về nước làm gì không?

Nhóc vội vàng đánh trống lảng sang chủ đề khác và ai kia đã mắc câu!

- Satan theo muội!

- Gì???

Nhóc ngạc nhiên, hét lên

- Có thể Satan... sẽ dời tổ chức về nước!

- Đùa à?? Hắn ta về nước để khiến nước thành bãi chiến trường đấy hả??

- Khuyên!

Phong Kiêu trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, nói một chữ không đầu không đuôi

Nhóc dù gì cũng chơi cùng Đại sư huynh 5 năm rồi, cũng coi như hiểu được sơ sơ

- Ờ... Được thôi, muội sẽ cố! Nhưng chưa chắc đã làm cho tên điên đó đổi ý!

- Phong Tiêu!

- Tam sư tỷ á? Ừm... được đấy! Đầu đất như huynh mà cũng nghĩ ra được cơ à? Ngạc nhiên ta!!

Nhóc gật đầu, buông ra một câu nhận xét đầy phũ phàng. Vừa dứt câu, nhóc đã cảm nhận được không khí xung quanh đột ngột giảm nhiệt độ một cách trầm trọng. Ai kia nghe xong câu nhận xét của nhóc thì vô cùng tức giận.

Nhóc sợ hãi, lùi lại về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn hết mức có thể, vội vàng vuốt lông

- À, muội nói nhầm... nó nhầm ấy mà!! Huynh thông mình như vậy, nghĩ ra cũng là điều đương nhiên!!

Nhưng Phong Kiêu vẫn giữ nguyên, không giảm nhiệt độ

Nhóc thấy tình thế khó mà cứu vãn, vội vàng nói:

- Thôi... muội... muội có việc rồi, còn đi tìm Tam sư tỷ nữa! Chào nha!

Song, nó cắp mông chạy biến, nhanh hết sức có thể

...

Nhóc chạy về nhà, mở cửa...

Vừa nhìn vào trong, đập vào mắt nhóc là cái cặp sách iu quý của mình và cả một đống ngổn ngang toàn vỏ bánh kẹo. Khỏi suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đã ghé thăm ngôi nhà thân yêu của nhóc oy

Nhóc mệt, ê ẩm hết cả người, chạy vô phòng khóa của lại và định ngủ cho đầu óc thanh thản, quên luôn cả chuyện ăn tối.

Hôm nay có nhiều việc quá! Ngày mai nhóc còn phải tìm cách để thuyết phục tên đó về nước nè! Tên điên đó còn ở đây ngày nào là nhóc không xong ngày đó

Suy nghĩ miên man, cố gắng tìm cách để "dụ" tên đó quay lại nước Mỹ cho đỡ mệt óc.

Hừm, thôi thôi, để ngày mai nghĩ sau chưa muộn!

Và thế là nhóc đã bị khống chế bởi cái suy nghĩ "ngày mai" kia mà ngủ lúc nào không hay

Hầy hầy, heo ơi là heo!!

Sáng hôm sau...

Chim hót líu lo trên cành cây xanh, ánh nắng chan hòa chiếu rọi vào khung cửa sổ nhỏ

Nó vẫn còn ngủ say như chết, không biết trời đất trăng sao thế nào nữa

Nhóc đến rủ nó đi học

- Ây ây Lạp Lạp, dậy dậy!!

Nhóc nhẹ nhàng gọi, ít ra vẫn thương cho cái tai của nó. Thế mà em nào đó không thèm sự "quan tâm" của cô bạn, trực tiếp quay lưng đi ngủ nướng

Nhóc đã hết "cảm tình" với nó, liền "hạ sát" em "tai" của nó kèm theo mấy bé chim chích xung quanh căn phòng nhỏ

- MÀY CÓ DẬY NGAY KHÔNG THÌ BIỂU!! ÔNG ĐÂY HẾT NHỊN ĐƯỢC RỒI NHÁ!!!

Nhóc hét toáng lên, làm cho mấy em chim chích không biết điều xung quanh căn phòng bay mất dạng

- Ưm... Ngủ thêm lát nữa hôi!!

Nó nũng nịu, vẫn lim dim ngủ

- KHÔNG!! MUỘN OY!! MI MÀ NGỦ NỮA LÀ TA CHO MI MẶC VÁY ĐI HỌC!!!

Nhóc vẫn hét lên và đe dọa

Biết tính nhóc đã nói là làm, nó sợ hãi vùng dậy ngay. Nó thừa biết con nhóc này là thành viên ở trùm mafia khét tiếng ở Mỹ, lại còn là tay súng thiện xạ nữa, "hạ sát" nó thì dễ như trở bàn tay! Đắc tội với ai nó cũng dám, chỉ với mấy chiêu võ mèo cào thì nó đâu dám ngông cuồng, nhưng nó là hiện thân của kiểu người "nhan sắc vô hạn thủ đoạn vô biên" mà, lũ đầu đường xó chợ nó đâu có sợ chứ! Riêng nhóc thì thôi, khỏi bàn, nó sợ mất mật, sợ hơn cả ba mẹ nó ấy chứ!

- Dạ thôi chị, em dậy rồi nè!

Nó ngoan ngoãn dậy

- Tốt! Đi thay quần áo đi hen!

- Ok

Nó đáp, phi ngay vô phòng tắm VSCN. Xong xuôi, chúng nó đi đến trường.

Đến nơi, vẫn diễn ra cái cảnh "tệ nạn fan" như lần trước, nhưng lần này còn kinh khủng hơn gấp bội.

Muốn biết tại sao, chương sau sẽ rõ!!
Bình Luận (0)
Comment