Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 54

Lâm Sí dùng chút lý trí cuối cùng ngăn lại động tác trượt xuống phía dưới của Lý Đình Ngôn.

Không biết có phải do không gian trong xe quá chật chội hay không mà cậu cảm thấy thiếu dưỡng khí, thở hổn hển, phải vận dụng hết sức lực mới có thể kéo cổ áo Lý Đình Ngôn lại.

“Dừng lại.”

Cậu gắng sức ra lệnh.

“… Dừng lại.”

Cậu không quên hiện giờ mình cũng là người có lịch trình, lén lút hẹn hò với Lý Đình Ngôn thế này đã là quá giới hạn rồi, nếu giờ mà còn để lộ ra tin tức tình ái vào lúc nhạy cảm này…

Cậu dám chắc, Hoắc Vũ Ngưng và Cố Dĩ Viên nhất định sẽ liên thủ giết chết cậu.

Cậu còn trẻ, không muốn chết sớm đâu.

Lưng Lâm Sí dựa chặt vào cửa xe, một tay đẩy Lý Đình Ngôn ra, tay kia kéo cổ áo sơ mi của mình, tự điều hòa thân nhiệt.

Giờ máu trong người cậu như được bơm tăng tốc, mặt đỏ bừng, tim đập loạn.

Nụ hôn vừa rồi khiến môi cậu còn bị cắn đến rướm máu.

Đầu lưỡi cậu li.ếm nhẹ qua vết thương, cực kỳ cáu kỉnh.

“Anh xem anh làm ra chuyện tốt đẹp gì này.” Cậu lườm Lý Đình Ngôn một cái, ánh mắt khiển trách nhưng lại long lanh, đuôi mắt ửng hồng, ngoài thấy quyến rũ ra thì chẳng còn chút sát thương nào.

Lý Đình Ngôn vẫn nhìn cậu đăm đăm, ánh mắt thâm trầm như có sức nặng, đầy tính chiếm đoạt.

Tất nhiên anh không muốn dừng lại.

Nhưng một khi Lâm Sí đã lên tiếng kêu ngừng, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Anh phải hít sâu một hơi, đầu ngón tay vẫn nắm lấy cổ tay Lâm Sí, khẽ vuốt ve như chỉ có cách này này mới có thể làm vơi đi phần nào cảm giác bức bối trong lòng.

Lâm Sí kéo gương chiếu hậu xuống, nhìn mình trong gương.

Thật ra cậu cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.

Cậu phải dốc hết ý chí mới có thể không nhào đến xé áo Lý Đình Ngôn ra ngay lập tức.

Nhưng cậu lại như một vị vua lạnh lùng cay nghiệt, dù bản thân sắp nổ tung vẫn nhất quyết không để Lý Đình Ngôn được thỏa mãn.

Cậu soi gương đánh giá gương mặt mình, không dám tưởng tượng nếu hình ảnh này lọt vào mấy tờ báo lá cải thì có thể nuôi sống được bao nhiêu paparazzi.

Cậu nặng nề ngồi trở lại ghế, vẫn kéo cổ áo ra quạt cho mát.

Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Đưa em về khách sạn đi, mai em còn có cảnh quay, không thể đến trễ.”

Lý Đình Ngôn hơi nhướng mày, rõ ràng là không muốn.

Anh ngồi yên trên ghế lái, mãi cho đến khi Lâm Sí quay đầu nhìn sang, anh mới miễn cưỡng đặt tay lên vô lăng.

Khách sạn cách đây không xa, chỉ một lúc sau, Lý Đình Ngôn đã lái xe đến con hẻm bên cạnh khách sạn, anh cố ý chọn một chỗ hẻo lánh để đỗ xe, xung quanh đều dán màng chống nhìn trộm, dù có người đi ngang qua cũng không thể thấy gì.

Anh đã hiểu rồi.

Lâm Sí không hề trao cho anh đặc quyền nào hết, tối nay chỉ đơn thuần là một buổi hẹn hò, họ có thể hôn nhau, ôm nhau, nhưng không thể tiến thêm bước nào nữa.

Nhưng anh vẫn nắm lấy cổ tay Lâm Sí, chẳng chịu buông ra.

Anh chăm chú nhìn vào mắt cậu, thấp giọng hỏi: “Ngày mai anh có thể đến gặp em nữa không?”

Có thể không?

Lâm Sí nhướng mày, vui đến mức suýt nữa bật cười thành tiếng.

Dáng vẻ cầu xin cậu của Lý Đình Ngôn chẳng thua gì một trận h.oan ái mãnh liệt thực sự.

Cậu nhìn anh, nửa cười nửa không, chiếc áo sơ mi trắng của cậu vốn sạch sẽ tinh tươm, mặc trên người mang theo vẻ thuần khiết trẻ trung hiếm thấy.

Nhưng giờ cậu chẳng còn liên quan gì đến hai chữ “thuần khiết” nữa.

Cúc áo bị bung mất mấy cái, trên cổ đầy dấu hôn, môi thì sưng đỏ.

Từ trong ra ngoài, cậu đều tỏa ra một thứ gợi cảm khó diễn tả, căng tràn hấp dẫn, chẳng khác gì hiện thân của d.ục vọ.ng.

Đôi mắt cậu ướt át, lướt qua người Lý Đình Ngôn như có điện, dễ dàng khơi dậy hết thảy khao khát của đối phương.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ với cậu.

Dù bản thân đã quyến rũ đến mức không ai cưỡng lại được, cậu vẫn vươn ngón tay thon dài, ngả ngớn móc vào cổ áo Lý Đình Ngôn.

“Anh rất muốn đến gặp em sao?”

Cậu cười hỏi.

“Muốn.”

Lý Đình Ngôn trả lời không chút do dự.

“Nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta là gì đây?” Lâm Sí cười sâu hơn, “Lý Đình Ngôn, em đã cho anh cơ hội rồi, em đã tỏ tình với anh, nhưng anh lại không đón lấy. Thế nên bây giờ điểm của anh đã về không, phải bắt đầu lại từ đầu. Người theo đuổi em có nhiều lắm, anh cũng chỉ là một trong số đó thôi.”

Lâm Sí nhìn Lý Đình Ngôn, ánh mắt kia có thể nói là kiêu ngạo.

Lý Đình Ngôn không nhịn được bật cười, anh hiểu rất rõ, Lâm Sí đang đòi lại tiền lãi cho nửa năm chờ đợi.

Và anh cũng đáng phải trả cái giá đó.

Lâm Sí sống động, rực rỡ như thế này đứng trước mặt anh, có thể chạm vào, có thể ôm vào lòng, còn quý giá hơn hàng ngàn hàng triệu giấc mơ của anh.

“Vậy anh phải làm thế nào mới được lọt vào mắt xanh của em?” Lý Đình Ngôn khiêm tốn cầu thị.

Anh lại hỏi Lâm Sí: “Có thể cho anh một cơ hội trước không, cho phép ngày mai anh đến đón em tan làm?”

Lâm Sí khoanh tay trước ngực, đánh giá anh từ trên xuống dưới.

“Để em suy nghĩ đã, anh cứ chờ đó.”

.

Vài phút sau, Lâm Sí xuống xe, trước khi đi còn không quên dặn dò Lý Đình Ngôn: “Em không muốn cùng anh lên trang giải trí đâu, Hoắc Vũ Ngưng với Cố Dĩ Viên mà biết thì đảm bảo nổi điên lên hết.”

Cậu đánh giá Lý Đình Ngôn một lượt: “Chuyện nhỏ này anh làm được chứ?”

Lý Đình Ngôn mỉm cười: “Anh đảm bảo, đến một tấm ảnh cũng không bị lộ.”

Lâm Sí yên tâm, không chút do dự rút tay mình khỏi tay anh, như một con mèo rừng ngạo nghễ, ung dung quay vào khách sạn.

Trong khách sạn giờ rất yên tĩnh, ngoài vài nhân viên lễ tân vẫn còn ở quầy thì sảnh lớn không một bóng người.

Lúc đứng đợi thang máy, cậu không nhịn được khẽ ngân nga một khúc hát.

Đến khi bước vào trong, đối diện với gương trong thang máy, cậu mới thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cậu nhăn mũi, lẩm bẩm mắng bản thân: “Đúng là vô dụng.”

Nhưng Lâm Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, lại chậm rãi mỉm cười.

Cậu biết rõ.

Ngày hôm nay, kể từ khoảnh khắc gặp lại Lý Đình Ngôn, cậu đã chìm trong một niềm vui mộng ảo.

Đêm hôm đó ở Helsinki, giữa trời tuyết trắng mênh mông, Lý Đình Ngôn giống như một giấc mộng mờ ảo.

Lý Đình Ngôn đã nói sẽ cho cậu một câu trả lời khiến cậu hài lòng.

Nhưng rốt cuộc sẽ hài lòng đến mức nào?

Trên hành trình tìm kiếm câu trả lời ấy, Lý Đình Ngôn sẽ phải trải qua những gì, có bị tổn thương không?

Mỗi lần nghe Dụ Niên hay Hi Tử Văn kể đôi câu vài lời, mỗi lần thấy tin tức về cuộc chiến gia tộc nhà họ Lý trên các tờ báo lá cải hay những scandal đồn đại, Lâm Sí luôn trằn trọc mất ngủ.

Đêm khuya, cậu lật xem từng bức ảnh, từng bài hát Lý Đình Ngôn chia sẻ, thao thức mãi không thôi.

Nhưng giờ đây, Lý Đình Ngôn cuối cùng cũng đứng trước mặt cậu.

Không một vết thương.

Vẫn mạnh mẽ, dịu dàng như trước, vẫn mỉm cười với cậu.

Lý Đình Ngôn không thất hứa.

Anh nói được làm được.

Trải qua bao sóng gió, cuối cùng vẫn giống như lời hứa ban đầu, xuất hiện trước mặt cậu như một hiệp sĩ.

Lâm Sí mở cửa phòng suite của mình, bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế bập bênh ngoài ban công, chân trần đặt lên thành ghế.

Đêm đã khuya.

Nhưng cậu vẫn chưa hề buồn ngủ, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy đầu hẻm chỗ Lý Đình Ngôn dừng xe ban nãy.

Cậu không biết anh đã rời đi chưa.

Có thể là chưa.

Có lẽ lúc này Lý Đình Ngôn đang ngồi trong xe lặng lẽ nhìn cậu, giống như vô số lần trước kia cậu từng đứng trên ban công ở Paris ngóng nhìn xa xăm, khao khát được đến gần người nào đó hơn một chút.

.

Hôm đó Lâm Sí chỉ ngủ được bốn, năm tiếng.

Nhưng sáng hôm sau, khi xuất hiện tại phim trường, cậu vẫn tràn đầy sức sống, thần thái rạng rỡ.

Hôm nay Lý Đình Ngôn đưa cậu đến.

Cậu đoán không sai, quả thật Lý Đình Ngôn đã đứng dưới lầu nhìn cậu rất lâu.

Nhưng cũng đoán sai một chuyện, Lý Đình Ngôn không những đợi cậu tan làm mà sáng sớm đã có mặt trước cửa khách sạn.

Lý Đình Ngôn rất lịch sự nhắn tin hỏi: “Anh có thể đưa em đi làm được không, anh vừa mua bánh bông lan lá dứa và cà phê Americano đá ở tiệm em thích.”

Tối hôm qua khi ăn cơm, Lâm Sí chỉ tiện miệng nói rằng dạo này cậu thích ăn mấy món đó.

Thật là…

Lâm Sí khẽ tặc lưỡi, nghĩ thầm người này vẫn đáng sợ như xưa.

Rõ ràng sống trên cao, nhưng chỉ cần anh nguyện ý là có thể chu đáo, dịu dàng hơn cả quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp.

Cậu không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, với năng lực này, cho dù không có cơ nghiệp nhà họ Lý, Lý Đình Ngôn đi làm trai bao cũng đủ sức trở thành người hot nhất…

Trong đầu toàn là những ý nghĩ vớ vẩn, đến khi lên xe thật sự nhìn thấy Lý Đình Ngôn, cậu suýt nữa bật cười thành tiếng.

Lý Đình Ngôn không hiểu gì, còn đang khó hiểu nhìn cậu.

“Không có gì.”

Lâm Sí xua tay, yên tâm thoải mái nhận lấy bữa sáng Lý Đình Ngôn đưa đến, còn không quên tiếp tục ra lệnh: “Lát nữa anh đừng xuống xe, đưa em tới nơi rồi đi luôn, nãy giờ trợ lý của em cứ hỏi đi hỏi lại tám lần là có thật không cần cô ấy đưa không đấy.”

Trợ lý của cậu là do Hoắc Vũ Ngưng sắp xếp, là một cô gái rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, dù cậu nhiều lần nói không cần phiền phức, cô vẫn luôn chăm sóc cậu vô cùng chu đáo.

Hoắc Vũ Ngưng có ý định rèn luyện cô hai năm, xem tương lai có thể đào tạo thành một quản lý không.

Lý Đình Ngôn nhìn Lâm Sí đang đeo kính râm, dáng vẻ cool ngầu là thế nhưng tay lại đang cầm bánh nhỏ ăn ngon lành.

Khóe môi anh khẽ cong lên.

“Anh khó nhìn đến mức đó sao?” Anh hỏi.

Lâm Sí khựng lại.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lý Đình Ngôn bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Anh nghĩ sao?”

Cậu nói tỉnh bơ: “Giờ anh cùng lắm chỉ tính là người bên ngoài thôi, đương nhiên phải kín đáo một chút, không thể xuất đầu lộ diện được.”

Lý Đình Ngôn ho khan vài tiếng.

Anh bị sặc.

Anh không nhịn được bật cười, từng ấy tuổi đầu, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ “người bên ngoài” lại có ngày rơi lên đầu mình.

Mà còn là loại không thể xuất đầu lộ diện.

Anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không phản bác: “Vậy thì anh chỉ còn cách nỗ lực gấp đôi thôi, với thân phận này, e là cả tổ tiên nhà họ Lý cũng không tha cho anh mất.”

Lâm Sí nhét nốt cái miếng bông lan cuối cùng vào miệng, ăn đến là thỏa mãn.

Cậu hút một ngụm lớn cà phê Americano đá, đắc ý nhướng mày.

.

Vài phút sau, Lâm Sí thuận lợi đến nơi quay phim.

Ngoài cậu ra, nam nữ chính và Cố Dĩ Viên cũng đã có mặt.

Cảnh của nam nữ chính quay trước, Lâm Sí đi đến phim trường để trang điểm, hôm qua môi cậu bị Lý Đình Ngôn cắn sưng cả lên, nhân viên trang điểm liếc một cái là nhìn ra ngay.

Nhưng người trong đoàn phim đều là cáo già.

Cậu nhìn nhân viên trang điểm với vẻ mặt vô tội, bình thản bịa chuyện không chớp mắt: “Hôm qua đi đường không nhìn, lỡ va vào cột đèn, phiền chị gái che giúp em nhé.”

Nhân viên trang điểm cười khúc khích, biết rõ cậu đang nói xạo mà vẫn thấy thú vị.

Cô tỉ mỉ dùng kem che khuyết điểm dặm thêm một lớp, vừa làm vừa chậm rãi nói: “Chị có thể che giúp em, nhưng lên hình có lộ hay không thì phải xem đạo diễn Cố thôi.”

Lâm Sí lập tức đưa tay vẽ một dấu thánh giá trước ngực.

Cậu học từ mấy người nước ngoài đó.

Chọc nhân viên trang điểm cười to lần nữa.

May là hôm nay dù Cố Dĩ Viên vẫn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trông như một giáo viên già khó tính, nghiêm khắc soi từng động tác của các diễn viên.

Nhưng có lẽ nhờ nhân viên trang điểm tay nghề quá giỏi nên Cố Dĩ Viên chỉ chỉnh diễn xuất của Lâm Sí, còn ngoại hình thì không nói gì thêm.

Đến năm giờ chiều, cảnh quay của Lâm Sí đã hoàn tất, cậu thuận lợi tan làm trước ánh mắt ghen tị của nam nữ chính.

Không ngoái đầu, không lưu luyến, cậu chạy biến ngay tắp lự.

Đùa à, dù chỉ thoát khỏi tầm mắt của ác ma Cố sớm một giây cũng là may mắn!

Huống hồ bên ngoài địa điểm quay phim còn có một người mà cậu từng ngày nhớ đêm mong đang đợi cậu.

Lâm Sí nhanh như chớp chui vào chiếc xe quen thuộc, vừa lên xe đã bị Lý Đình Ngôn kéo lại hôn.

Giữa ban ngày ban mặt, không kiêng dè chút nào.

Lâm Sí mắng một câu: “Lưu manh.”

Nhưng lại hung dữ cắn trả một cái.

Hai người lái xe rời khỏi phim trường, dưới ánh hoàng hôn, Lâm Sí đeo kính râm và khẩu trang, cùng Lý Đình Ngôn đi dạo chợ đêm.

Trên đường phố Chiang Mai có thể nghe thấy đủ mọi ngôn ngữ, các sạp hàng bày bán đủ loại đồ ăn và vật lặt vặt kỳ quái, Lâm Sí còn mua một chiếc áo sơ mi hoa sặc sỡ, khoác lên người rồi quay sang hỏi Lý Đình Ngôn trông có đẹp không.

“Đẹp.”

Lý Đình Ngôn đáp chắc nịch.

Vì một câu đó, anh lập tức bị ép mặc một cái áo màu xanh lá cây.

Hai người đứng trước bức tường thành cổ chụp ảnh chung, nhờ một đôi tình nhân đi ngang qua bấm máy giúp.

Cuối ngày hôm đó, Lâm Sí mua một tấm bưu thiếp, dùng bút mực đen viết vài dòng phía sau, còn đóng dấu tem lên.

Cậu đưa bưu thiếp cho chủ tiệm, thanh toán phí gửi thư.

Nhưng không cho Lý Đình Ngôn xem.

“Anh quản em gửi cho ai làm gì,” Cậu nói nhẹ bẫng, “Biết đâu là gửi cho ai đó cũng đang xếp hàng theo đuổi em thì sao.”

Nhưng lúc cậu nói mấy lời ấy, tay vẫn khoác lấy tay Lý Đình Ngôn, cùng anh chen trong dòng người tấp nập, ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng đang bay lên trời.

Bình Luận (0)
Comment