Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 55

Ngày thứ năm ở Chiang Mai, Lý Đình Ngôn bất ngờ xuất hiện tại phim trường của Lâm Sí để thăm đoàn.

Lâm Sí hoàn toàn không biết chuyện này, khi trông thấy Lý Đình Ngôn ngồi bên cạnh Cố Dĩ Viên tại trường quay, suýt nữa thì mắt cậu rớt ra khỏi tròng.

Cố Dĩ Viên giới thiệu ngắn gọn rõ ràng về thân phận của Lý Đình Ngôn: là nhà đầu tư mới gia nhập, ông lớn, đến để rót tiền, đi ngang qua Thái Lan thì tiện thể ghé thăm đoàn làm phim, muốn xem thử khoản đầu tư của mình có sinh lời không.

Nghe thì hợp tình hợp lý.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của Lâm Sí hay không, khi Cố Dĩ Viên nói câu đó, dường như luôn ẩn ý liếc về phía cậu.

Vì sự xuất hiện của Lý Đình Ngôn, không khí trường quay hôm nay nghiêm túc hơn hẳn.

Đặc biệt là nam nữ chính, cả hai đều là người mới được Cố Dĩ Viên mạnh dạn tuyển chọn, trước đó từng tham gia vài bộ phim quy mô nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên được đảm nhiệm vai chính trong một tác phẩm lớn.

Vốn dĩ chỉ riêng Cố Dĩ Viên đã đủ áp lực rồi, giờ lại thêm một vị đầu tư đến xem nữa.

Trông cả hai sắp suy sụp đến nơi.

“Không sao đâu,” Lâm Sí lơ đãng an ủi, “Nhà đầu tư này tính tình tốt lắm, hơn nữa anh ta là người ngoại đạo, hai người diễn thế nào anh ta cũng chẳng hiểu đâu.”

Cậu nói bình tĩnh tự nhiên, tuy có vẻ vô tâm vô phế nhưng lại khiến nam nữ chính cảm thấy an lòng phần nào.

Song nữ chính lại nghi hoặc nhìn cậu, hỏi: “Sao cậu biết anh ta tốt tính?”

Lâm Sí nhấp một ngụm cà phê Americano đá, cười lạnh trong lòng.

Sao cậu biết à?

Tất nhiên là vì người ta đến vì cậu chứ sao.

Lâm Sí cũng chịu luôn rồi.

Lý Đình Ngôn chẳng nói chẳng rằng đã lấy thân phận nhà đầu tư nhảy dù vào đoàn phim, lại còn cố tình chọn đúng hôm nay.

Vai diễn của Lâm Sí trong bộ phim này về cơ bản chính là một yêu nghiệt.

16 tuổi nữ chính đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên.

Nam chính là họ hàng xa của cậu, coi cậu như anh trai, nhưng lại mang theo thứ cảm xúc ngưỡng mộ mơ hồ khó gọi tên.

Một cặp vợ chồng thương gia giàu có thì lại đồng thời để mắt đến cậu, có mối quan hệ mập mờ dây dưa không dứt với cậu.

Khi Lâm Sí lần đầu nhận kịch bản, mặt cậu gần như méo xệch.

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Cố Dĩ Viên cứ nhấn mạnh rằng nhân vật này phải có ngoại hình xuất chúng, phải có ma lực quyến rũ.

Không đẹp sao được.

Không đẹp thì ai mà tin nổi mấy tình tiết này?

Mà cảnh quay hôm nay lại là phân đoạn đối diễn giữa cậu và cặp vợ chồng phú thương kia.

Dù đây không phải phim cấp ba, những mối quan hệ ám muội này đều được thể hiện bằng những tình tiết ẩn dụ đầy hàm ý, cậu cũng không đến mức phải bán sắc.

Nhưng dù sao thì đây vẫn là một cảnh vừa đau khổ vừa kiều diễm.

Diễn trước mặt Lý Đình Ngôn… Lâm Sí đưa tay sờ mặt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy da mặt mình không đủ dày.

.

Lý Đình Ngôn cũng không biết hôm nay sẽ quay cảnh gì.

Đây là lần đầu tiên anh được xem Lâm Sí diễn xuất, trong lòng cảm thấy hứng thú.

Anh đã trông thấy tạo hình hoàn chỉnh của Lâm Sí.

Chiếc áo dài trắng như tuyết dán sát vào da thịt, làn da tái nhợt, mái tóc mềm mại, đôi môi lại đỏ mọng, trước ngực đeo một chiếc mặt dây chuyền phỉ thúy bình an bản to, nước ngọc trong veo tuyệt đẹp.

Sắc xanh của miếng phỉ thúy ấy đậm như mùa hè ở Chiang Mai.

Chiếc áo trắng như tuyết khiến Lâm Sí toát lên vẻ lạnh nhạt mà thanh thoát, tựa như một vị tiên trên cao.

Lý Đình Ngôn nhìn đầy hứng thú.

Nhưng rất nhanh, anh đã hiểu vì sao hôm nay Lâm Sí lại ăn mặc như thế.

Càng đẹp, càng hoàn hảo, càng quý giá bao nhiêu thì khi bị phá vỡ lại càng khiến người ta đau lòng bấy nhiêu.

Phân cảnh hôm nay Lâm Sí quay là sau khi tắm xong, mái tóc đen để dài cố ý được giữ lại như dải lụa đen rũ xuống bờ vai.

Ống kính chậm rãi lướt qua người cậu, từ cổ chân, bắp chân lên đến vòng eo, bờ vai.

Cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt, đó là gương mặt đẹp gây chấn động thị giác.

Để phù hợp với nhân vật, vốn dĩ Lâm Sí đã gầy, nay còn cố giảm thêm vài cân, thân hình gầy gò trong chiếc áo dài trắng mảnh khảnh như một nhánh trúc xanh, cổ tay mảnh mai đến mức có thể nắm trọn bằng một bàn tay.

Vì tất cả đều mang tính ẩn dụ nên cặp vợ chồng thương gia kia hoàn toàn không lộ mặt.

Tấm màn sa màu đỏ sẫm buông dài, che khuất nửa gương mặt Lâm Sí.

Cậu ngậm một điếu thuốc trong miệng, sắc mặt tái nhợt, hàng mi khẽ cụp xuống.

Một bàn tay đàn ông đeo đồng hồ nạm kim cương vươn tới từ bên cạnh, “tách” một tiếng, lửa bùng lên, châm thuốc cho cậu.

Tia lửa ấy phản chiếu trong đôi mắt cậu.

Máy quay lại chuyển sang cận cảnh.

Lâm Sí ngồi trên chiếc trường kỷ, ngay cả áo quần cũng ngay ngắn chỉnh tề, không có chiếc cúc nào lệch, thế nhưng lại giống như một con chim trắng bị nhốt lồng.

Cậu chậm rãi chớp mắt nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt ấy trống rỗng, tê dại, rõ ràng không hề có dấu vết ướt át, hốc mắt cũng khô khốc.

Vậy mà lại khiến người ta có cảm giác giây tiếp theo sẽ có một giọt lệ rơi xuống.

Phân cảnh này rõ ràng là để tri ân bộ phim Truyền thuyết mỹ lệ của Sicily1, Lý Đình Ngôn đã từng xem qua.

1 Tên tiếng Trung của bộ phim nổi tiếng Malèna (2000), lấy bối cảnh ở Sicily trong Thế chiến thứ II. Phim kể về một cậu bé vị thành niên si mê một người phụ nữ góa chồng xinh đẹp tên Malèna, sống ở một thị trấn nhỏ trên đảo Sicily. Cô phải chịu đựng sự ghen ghét, đố kỵ và cả sự sỉ nhục từ xã hội chỉ vì vẻ ngoài quá đỗi xinh đẹp của mình. Bộ phim là một cái nhìn sâu sắc, đầy trữ tình và bi kịch về tình yêu, sự trưởng thành và định kiến xã hội.

Xét về góc độ điện ảnh, Cố Dĩ Viên đã xử lý cực kỳ tiết chế và ẩn dụ, bộ phim này thiên về thể loại trinh thám, phá án, không có ý định dùng tình d.ục làm chiêu trò câu khán giả.

Nhưng Lý Đình Ngôn vẫn không thân thiện liếc nhìn anh ta.

Song rất nhanh, ánh mắt của anh lại không khống chế được mà bị thu hút bởi Lâm Sí trong ống kính.

Chỉ mấy giây sau, một bàn tay sơn móng đỏ vươn ra từ phía đối diện.

Bàn tay ấy nâng cằm của Lâm Sí lên.

Tấm màn sa đỏ sẫm rung nhẹ.

Lâm Sí nhìn ra ngoài qua màn sa, trong khoảnh khắc ấy không biết là đã nhìn thấy điều gì, đôi mắt như có ánh lửa bắn qua, bừng sáng một giây.

Nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi.

Ngay sau đó, ánh sáng trong mắt cậu liền vụt tắt, còn u ám hơn cả lúc trước.

Sau tấm màn sa đỏ sẫm ấy, cậu như một bông trúc đào héo úa đã khô cằn.

Tươi sắc thì vẫn tươi sắc đấy, nhưng toàn bộ sức sống đã bị hút cạn.

Thế nhưng chính vì vậy lại càng khiến người ta chấn động tâm can.

Lý Đình Ngôn bất giác nín thở.

Anh cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ mà dừng lại trên người Lâm Sí.

Lâm Sí chỉ là một nhân vật phụ trong bộ phim.

Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, trong cảnh quay ấy, cậu chính là nhân vật chính không thể tranh cãi.

Ánh mắt Lý Đình Ngôn khẽ động, trong phút chốc, anh lại nhớ đến rất lâu trước kia, khi Lâm Sí còn chưa tốt nghiệp, anh từng đi xem cậu diễn kịch nói.

Là vở diễn Truyện chiếc khóa vàng.

Lâm Sí vào vai cậu ba nhà họ Khương, Khương Quý Trạch.

Rõ ràng cậu đang diễn một kẻ ăn chơi phù phiếm, vậy mà khi ánh đèn sân khấu rọi xuống người cậu, dù chỉ là một sân khấu nhỏ trong trường học, tất cả mọi người đều như bị mê hoặc, thần hồn điên đảo.

Khi đó Lý Đình Ngôn ngồi dưới khán đài, không kiềm được nghĩ, Lâm Sí đúng là một viên minh châu, tiếc thay lại bị phủ bụi.

Chói sáng đến thế, nhưng không ai phát hiện ra, vẫn đang làm một người mẫu nhỏ nhoi đầy uất ức.

Vậy mà đến nay mới chỉ qua chưa đầy một năm.

Lâm Sí dưới ống kính của Cố Dĩ Viên đã chiếm trọn tâm trí của tất cả mọi người.

Cậu bước lên sàn diễn của bốn tuần lễ thời trang lớn, trở thành người mẫu châu Á của Dụ Niên, gom đủ các bìa tạp chí lớn.

Trong nửa năm vắng bóng ấy, người anh yêu đã trưởng thành rực rỡ hơn cả những gì anh từng tưởng tượng, hệt như mặt trời chói chang, vừa xuất hiện đã lập tức chiếm lấy mọi ánh nhìn.

Khi Cố Dĩ Viên hô “cut”, Lý Đình Ngôn là người đầu tiên vỗ tay.

Anh chăm chú nhìn Lâm Sí đứng ở trung tâm phim trường.

Anh thừa nhận.

Khi thấy Lâm Sí thân mật với người khác, anh vẫn sẽ ghen, bản chất anh vốn tham lam, ích kỷ là vậy, nhưng vượt qua lý trí, trong thâm tâm, anh lại chân thành ngưỡng mộ mọi thành công và nỗ lực của Lâm Sí.

Anh sẵn lòng phục vụ cậu.

Dù là với tư cách người yêu hay khán giả, anh đều cam tâm tình nguyện làm tù nhân của Lâm Sí.

Mà Lâm Sí dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc trong cảnh quay, ánh mắt khá mơ hồ, cũng quay đầu lại nhìn anh.

Ánh mắt hai người trước mắt bao người lại lặng lẽ giao nhau, giống như trên đời chỉ còn lại họ.

Cuối cùng vẫn là Cố Dĩ Viên khẽ ho một tiếng.

Người được gọi là ác ma của phim trường hiếm khi nở nụ cười, chậm rãi hỏi: “Sếp Lý thấy đoàn phim chúng tôi thế nào, hài lòng không?”

Lâm Sí đã đứng dậy, trợ lý và chuyên viên trang điểm lập tức vây lại chỉnh trang, che cậu kín mít.

Lúc này Lý Đình Ngôn mới chịu thu ánh mắt lại, chia cho Cố Dĩ Viên nửa cái liếc mắt.

“Vô cùng hài lòng.”

Anh đáp.

.

Là nhà đầu tư, lại đến tận nơi thăm đoàn phim, Lý Đình Ngôn đương nhiên không thể keo kiệt.

Anh bàn bạc với Cố Dĩ Viên, hôm nay cho cả đoàn nghỉ sớm, mời tất cả đến nghỉ dưỡng tại biệt thự nghỉ mát để thư giãn, Cố Dĩ Viên vốn là kẻ nghiện công việc cũng hiếm khi tỏ ra dễ dãi, sảng khoái đồng ý.

Nhân viên đoàn phim hò reo vui mừng.

“Dù sao cũng là tiền đầu tư của anh ta đốt,” Cố Dĩ Viên đeo kính râm lên, thản nhiên nói với Lâm Sí, “Anh ta đã sẵn lòng chi tiền, phát phúc lợi cho mọi người thì tất nhiên tôi cũng vui vẻ đóng vai người tốt thôi.”

Lâm Sí cầm ly nước dừa do trợ lý của Lý Đình Ngôn vừa đặt mua, nhất thời không rõ Cố Dĩ Viên đang nói thật hay nói mát.

Đến khu nghỉ dưỡng, mọi người đều thả lỏng tinh thần, ai nấy đi tìm trò giải trí riêng, ai còn dư năng lượng thì rủ nhau đi dạo phố, uống rượu.

Còn ở tầng cao nhất của biệt thự nghỉ dưỡng, nguyên cả một tầng ấy chỉ có mình Lâm Sí ở.

Thảm trải màu lam, họa tiết nhạt màu, bước lên mềm mại không phát ra tiếng động.

Đèn chùm trên trần tỏa sáng, in bóng lung linh trên tường.

Hai bóng người giao hòa vào nhau.

Lâm Sí và Lý Đình Ngôn dựa vào cửa hôn nhau.

Là Lý Đình Ngôn chủ động.

Hai người hôn nhau mãnh liệt táo bạo.

Lâm Sí khoác tay qua cổ Lý Đình Ngôn, cậu đã thay bộ đồ quay phim, mặc một chiếc sơ mi trắng và quần jeans đơn giản, trông sạch sẽ tràn đầy sức sống.

Vẻ u sầu lụi tàn trên phim trường đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt cậu sáng ngời rực rỡ, sức sống lại trào dâng mạnh mẽ.

Lý Đình Ngôn thoáng dừng lại, dùng ngón cái quệt qua môi Lâm Sí.

“Vừa rồi anh chỉ muốn hôn em trước mặt tất cả mọi người,” Anh thấp giọng nói, như đang đùa nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, “Nhìn người khác chạm vào em, dù chỉ là một chút da thịt, anh cũng ghen đến phát điên.”

Bờ môi anh khẽ chạm vào má, vào cằm Lâm Sí như đang khử trùng, lại như dã thú dùng mùi của mình đánh dấu lãnh địa.

Cho dù Lâm Sí đã tắm rửa sạch sẽ, trên người chỉ còn lại hương hoa cam dịu nhẹ của sữa tắm.

“Đôi lúc…” Lý Đình Ngôn khẽ thở dài, nửa như chân thành, nửa như lơ đãng, “Anh thật sự muốn giấu em đi.”

Anh ghét việc người khác chạm vào Lâm Sí, nhưng bảo anh không hề có chút khát vọng ích kỷ nào, muốn giam giữ Lâm Sí trong chiếc lồng vàng chỉ thuộc về mình thì cũng là nói dối.

Lâm Sí bật cười, nhìn Lý Đình Ngôn bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

Dĩ nhiên cậu hiểu ánh mắt Lý Đình Ngôn mang hàm ý gì.

Tại phim trường, lúc họ bốn mắt nhìn nhau, cậu có thể thấy rõ sự si mê lóe lên trong đôi mắt anh.

Cậu muốn Lý Đình Ngôn thần hồn điên đảo vì mình.

Hai người lại dịu dàng hôn nhau thêm một lúc nữa, hành lang dài chỉ có hai người bọn họ, đến cả tiếng hôn cũng vang rõ, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ngay sau lưng Lâm Sí chính là phòng nghỉ hôm nay của cậu.

Lý Đình Ngôn ôm lấy cậu, khẽ hỏi: “Đêm nay anh có thể ở lại đây không?”

Từ lúc đến Thái Lan, đến Chiang Mai, anh đã trở thành tù nhân bị Lâm Sí kết án chung thân.

Anh có thể hôn, có thể ôm Lâm Sí.

Nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa có được quyền sở hữu cậu.

Lý Đình Ngôn từng nghĩ mình là người kiên nhẫn, trầm ổn, trước khi gặp Lâm Sí, anh sống như một kẻ tu hành, từng bị nhóm bạn Diệp Phùng Sơn chọc ghẹo không biết bao lần, nói anh đang thanh quy giới luật.

Nhưng giờ đây, anh nhận ra rất rõ, con người trước kia dường như đã bị Lâm Sí hủy diệt và tái tạo lại.

Anh biến thành một nhành cây khô giữa mùa đông.

Những ngày xa Lâm Sí, anh như bị phong ấn dưới lớp băng lạnh lẽo.

Nhưng chỉ cần đến gần Lâm Sí, chỉ một tia lửa nhỏ thôi, anh cũng sẽ bùng cháy thành ngọn lửa thiêu rụi cả cánh đồng hoang.

Anh vội vã ôm lấy Lâm Sí, muốn từng tấc trên cơ thể cậu đều thấm đẫm hơi thở của mình.

“Được không em?”

Lý Đình Ngôn lại tiến sát thêm chút nữa, nhẹ nhàng hỏi, lịch sự nhưng đầy mê hoặc.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Đúng vậy, lão Lý đến giờ vẫn chưa được bò lên giường của Sí Sí, khổ quá trời.

Bình Luận (0)
Comment