Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 59

“Hai phần súp cá hồi bao nhiêu tiền vậy?”

Lâm Sí dùng thứ tiếng Phần Lan lộn xộn, vừa nói vừa ra hiệu loạn cả lên với ông chủ ở chợ.

Đối diện cậu là một ông chú để râu quai nón, tuổi đã cao, thân hình mập mạp, cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt khá dữ dằn.

Còn Lâm Sí thì mặc một chiếc áo lông đen, đôi chân dài, gầy gò thẳng tắp, quàng một chiếc khăn đỏ và đội mũ đỏ, rõ ràng chiều cao không kém mấy, nhưng lại như nhỏ đi một vòng.

Thế nhưng ông chủ cũng rất chăm chú nghiêng tai lắng nghe, mãi mới hiểu ra.

“29 euro!”

Lý Đình Ngôn đứng bên mỉm cười nhìn cảnh này.

Lần này anh mới biết Lâm Sí hóa ra biết một chút tiếng Phần Lan, từng học online một tháng với giáo viên, còn lại đều là tự học.

Vốn từ mà cậu nắm được chắc chỉ mới đạt trình độ mẫu giáo.

Nhưng Lâm Sí lại cực kỳ đắc ý, hễ có cơ hội là nhất định phải nói tiếng Phần Lan với người ta, chẳng thèm để tâm rằng Bắc Âu là nơi tụ họp của hội người hướng nội, cậu thì khoa tay múa chân, nói thao thao bất tuyệt.

Lý Đình Ngôn lại uống một ngụm cà phê, cà phê nóng hổi giữa cái lạnh giá rét mang lại một cảm giác mãn nguyện lạ kỳ.

Anh nhìn ra bến cảng đóng băng phía trước, hải âu bay lượn lên xuống giữa lan can và mặt biển.

Bây giờ là hơn mười giờ sáng, mùa đông ở Phần Lan ảm đạm vô cùng, trời vẫn còn lờ mờ, khách du lịch và dân địa phương đều không nhiều, nhưng tâm trạng anh lại vô cùng thanh thản.

Đây là ngày thứ sáu trong tuần trăng mật của anh và Lâm Sí.

Vì lý do công việc, bọn họ đã đi khắp nơi trên thế giới nên cũng không còn quá hào hứng với chuyện du lịch, thay vào đó càng để tâm đến việc được ở bên ai hơn.

Cho nên sau khi kết hôn, họ ở lại Helsinki để tận hưởng kỳ nghỉ.

Giống hệt như những người dân bản địa, chẳng có mục tiêu gì cụ thể, cũng chẳng buồn đi tìm danh lam thắng cảnh để chụp hình check-in, chỉ đơn giản là phơi nắng dù nắng không mấy rực rỡ, uống cà phê, nắm tay nhau đi trên những con phố phủ đầy tuyết.

Thế nhưng đây lại là quãng thời gian yên bình và hạnh phúc nhất suốt gần ba mươi năm qua của Lý Đình Ngôn.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Sí mang về hai phần súp cá hồi, bên cạnh còn có thêm một chiếc bánh mì nướng.

“Khi nãy ông chú còn khen tiếng Phần Lan của em giỏi đấy.” Lâm Sí vênh váo khoe khoang với Lý Đình Ngôn.

Lúc nãy cậu mua súp cá hồi rồi tán gẫu với ông chủ vài câu, ông chủ kia tuy vẻ ngoài to lớn có vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thân thiện, cũng rất bao dung với khách du lịch nói tiếng chưa sõi.

Lý Đình Ngôn lại mỉm cười.

“Ừm,” Anh cũng mù quáng tâng bốc theo, “Anh cũng thấy em nói trôi chảy hơn trước nhiều, dù sao thì môi trường bản xứ cũng ảnh hưởng lớn đến khả năng ngôn ngữ.”

Lâm Sí nghe câu này cực kỳ lọt tai.

Cậu cất giọng dõng dạc, “Em cũng thấy thế, ở thêm vài năm nữa có khi em đi làm phiên dịch cũng được ấy chứ.”

Súp cá hồi rất ngon, bên trong có kem béo, hành tây, khoai tây… Lâm Sí còn xé nhỏ bánh mì ra rồi chấm vào súp để ăn.

Gió mùa đông lạnh căm thổi táp vào mặt, nhưng cả cậu và Lý Đình Ngôn đều không phải người sợ lạnh, lại mặc đồ khá dày nên chẳng mấy bận tâm.

Húp thêm một ngụm súp cá hồi nóng hổi, Lâm Sí còn thấy hơi ấm lên.

“Em từng đến Helsinki một lần, cũng uống súp cá hồi, nhưng ở trong một nhà hàng nào đó, cảm giác không ngon bằng ở đây.” Lâm Sí nói.

Lý Đình Ngôn biết cậu đang nói đến lúc nào.

Đó là nửa năm hai người xa nhau.

Lâm Sí theo đoàn đến đây quay quảng cáo.

Cậu hờ hững nói, “Hồi đó tâm trạng em không tốt lắm, chẳng buồn đi dạo, ngoài quay chụp ra thì chỉ ở trong khách sạn ngủ li bì, hoặc là đi uống cà phê với Hoắc Vũ Ngưng, thỉnh thoảng cũng uống chút rượu. Nhưng chị ấy canh em kỹ lắm, chỉ cho em uống một chai nhỏ xíu thôi.”

Cậu còn giơ tay ra làm động tác minh họa, thể hiện Hoắc Vũ Ngưng keo kiệt đến cỡ nào.

Lý Đình Ngôn không nhịn được cười, anh cũng múc một muỗng súp cá hồi, nói: “Vậy thì anh phải cảm ơn cô ấy rồi.”

Lâm Sí hiểu anh đang muốn nói gì.

Lúc đó tâm trạng cậu tồi tệ, lại đúng lúc thất tình, say rượu rồi cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, rượu có thể làm tê liệt thần kinh nhưng chẳng mang lại ích lợi.

Nhưng cậu vẫn nhấp một ngụm cà phê, phóng tầm mắt nhìn cảnh sắc nơi xa.

Cậu lại nhớ đến khoảng thời gian nửa năm lặng lẽ, đầy trống rỗng ấy, đó như chuyện từ kiếp nào rồi.

Mỗi ngày ở bên Lý Đình Ngôn đều quá rõ ràng, sinh động.

Lý Đình Ngôn nắm lấy tay cậu cũng kiên định lạ thường, dễ dàng xóa nhòa sự mất mát suốt nửa năm ấy.

Đến mức đôi khi cậu chẳng thể nhớ nổi lúc đó mình đã có tâm trạng ra sao.

Ăn xong bữa sáng muộn này, Lý Đình Ngôn và Lâm Sí cứ thế dạo bước dọc theo con phố.

Họ chẳng có kế hoạch gì rõ ràng, cứ đi đến đâu hay đến đó.

Lâm Sí tìm được một chiếc trâm cài áo ngọc trai vintage rất đẹp ở chợ, còn có cả miếng lót cốc được đan bằng tay.

Cậu rất hứng thú với những thứ xinh đẹp, dùng tiếng Phần Lan nửa vời trò chuyện cực kỳ nhiệt tình với bà cụ tóc bạc bán hàng.

Bà cụ giới thiệu cho cậu lịch sử của chiếc trâm này.

Cậu nghe được hiểu được vài phần, nhưng ánh mắt thì sáng bừng, vô cùng tập trung.

Lý Đình Ngôn đứng bên nhìn cậu, chỉ thấy dáng vẻ ấy đáng yêu không sao chịu được.

Có lẽ do vừa mới kết hôn, con người sẽ tự động tiết ra nhiều dopamine hơn.

Lý Đình Ngôn luôn cảm thấy anh yêu Lâm Sí nhiều hơn từng ngày.

Anh ôm Lâm Sí trên chiếc giường trắng muốt mềm mại, ánh nắng ở Helsinki chẳng thể gọi là rực rỡ, nhưng mỗi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt nghiêng của Lâm Sí trong bóng mờ, anh đều cảm thấy đó là một ngày đáng để ăn mừng.

Suốt hai mươi bảy, hai mươi tám năm trước khi gặp Lâm Sí, anh chưa từng có cảm giác này.

Thế giới trong mắt anh chỉ là một cỗ máy vận hành tinh vi, còn anh là một linh kiện sắc bén, sáng chói trên cỗ máy đó.

Điều anh cần là không được phép sai sót, không bao giờ dừng lại chứ không phải là hạnh phúc.

Khi ấy anh chẳng thể nào ngờ được, sẽ có một ngày mình kết hôn với một chàng trai xinh đẹp nhất thế gian, tại một đất nước băng giá như Phần Lan.

Nhìn thấy Lâm Sí lại đội thêm một chiếc mũ len thủ công, Lý Đình Ngôn giơ tay lên, chụp một tấm ảnh.

Bà cụ bán hàng chú ý thấy động tác của anh, bèn mỉm cười hỏi Lâm Sí điều gì đó.

Lâm Sí thoáng sững người rồi nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Cậu lắc đầu, cúi xuống nói vài câu.

Bà cụ nhướng mày, rồi lại lấy thêm thứ gì đó từ gian hàng đưa cho cậu.

Cuối cùng Lâm Sí rời khỏi sạp với một chiếc trâm cài, một cái mũ, hai chiếc kẹp tóc và một phần bánh ngọt nhỏ.

Lý Đình Ngôn tự nhiên cầm lấy đồ giúp cậu, hỏi: “Hai người vừa nói gì vậy?”

Lâm Sí đã bắt đầu mở phần bánh ngọt bà cụ tặng.

Khóe miệng cậu khẽ cong: “Bà ấy hỏi em, có phải anh là bạn em không.”

Cậu bóc bánh ngọt ra, ngậm một miếng trong miệng, lúc này đã là mười hai giờ trưa, ánh nắng cuối cùng cũng rực rỡ hơn lúc nãy, chiếu sáng gương mặt rạng rỡ của cậu.

Đôi mắt cậu dưới ánh mặt trời trở thành màu nâu nhạt, long lanh nhìn Lý Đình Ngôn.

“Em bảo bà ấy anh là chồng mới cưới của em.”

Lầm bầm nói xong câu đó, Lâm Sí cắn một miếng, ăn hết nửa chiếc bánh quy nhỏ.

Rất ngọt.

Người nước ngoài làm đồ ngọt cứ như không tốn tiền mua đường vậy.

Thế nhưng cậu lại cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.

“Cho nên bà cụ đã tặng em bánh, còn nói chúc em tân hôn hạnh phúc.”

Chồng mới cưới.

Lý Đình Ngôn phát hiện anh rất thích từ này.

Anh chẳng hề thích đồ ngọt, vậy mà lại cúi đầu cắn nốt nửa chiếc bánh còn lại từ môi Lâm Sí.

Giòn tan.

Đúng là ngọt đến phát ngấy.

Nhưng dưới ánh mắt sững sờ của Lâm Sí, anh vẫn ăn hết sạch.

Ngón tay đeo găng đen của anh nhẹ nhàng lau đi mảnh vụn ở khóe miệng cậu.

“Đã là quà cưới thì tất nhiên phải chia đôi.”

Anh cười, khẽ nói.

.

Dạo xong chợ, họ đến thăm Nhà thờ Đá.

Đây là một nhà thờ được xây dựng bên trong một khối đá lớn bị phá nổ, bước vào bên trong có cảm giác như đi vào một hang động hình tròn.

Bên trong có cây đàn organ cỡ lớn, hiệu ứng âm thanh vang vọng rất tuyệt nên nơi này thường được dùng để tổ chức các buổi hòa nhạc.

Ngón tay Lâm Sí chạm vào vách đá, cảm nhận được kết cấu thô ráp ấy.

Hôm nay trong nhà thờ không có nhiều người, ngoài họ ra chỉ có vài vị khách du lịch trung niên đang tụm lại chụp ảnh.

Cậu khẽ nói với Lý Đình Ngôn: “Tổ chức lễ cưới ở đây chắc cũng thú vị lắm.”

Lý Đình Ngôn đang xem những tấm bưu thiếp trong nhà thờ, nghe vậy thì nghiêm túc đáp: “Nếu em muốn, chúng ta có thể tổ chức lại một lần nữa.”

Lâm Sí bật cười.

“Nhưng em vẫn thích nhà thờ nhỏ lần trước của chúng ta hơn.”

Cậu cũng chọn một tấm bưu thiếp.

Lễ cưới lần này của cậu và Lý Đình Ngôn được tổ chức đơn giản, kín đáo nên họ chỉ chọn một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô.

Thế nhưng Lý Đình Ngôn đã mời không ít nhà thiết kế, mỗi chi tiết trong lễ cưới đều là thứ mà cậu thích, ngay cả trên cây nến cũng có in hình hoa diên vĩ mà cậu yêu thích.

Cậu rất hài lòng.

Đây là một ký ức mà sau này dù có già đi cũng sẽ luôn mang ra hồi tưởng, vì thế cậu không có ý định tái hiện lại lần nữa.

Cuối cùng Lâm Sí chọn vài tấm bưu thiếp, ghi ngày tháng, đóng dấu rồi gửi cho những người bạn khác nhau.

Đến khi cậu và Lý Đình Ngôn rời khỏi Nhà thờ Đá, uống thêm một ly cà phê thì trời đã tối.

Họ đến một quán bar rất nổi tiếng ở Helsinki.

Ở trong nước, với danh tiếng hiện giờ của Lâm Sí, nếu muốn đến một quán bar đông đúc như thế này thì cần phải cẩn thận hơn, gương mặt này của cậu đã có độ nhận diện nhất định, huống hồ bên cạnh còn là Lý Đình Ngôn vốn dễ thu hút ánh nhìn.

Nhưng đây là Phần Lan.

Là Helsinki.

Không ai sẽ đặc biệt để ý đến hai người lạ mắt tóc đen mắt đen cả.

Họ có thể ôm nhau trong sàn nhảy như bất kỳ cặp đôi nào trên thế giới.

Ánh sáng trong quán bar rất mờ, xung quanh là nam nữ náo nhiệt.

Lý Đình Ngôn vốn không thích những nơi như vậy.

Anh thích những không gian riêng tư, kín đáo, yên tĩnh, tốt nhất là có tiếng mưa rơi rì rào.

Cũng chẳng trách nhóm Diệp Phùng Sơn hay trêu anh là sư khổ hạnh.

Nhưng giờ anh phát hiện ra, hóa ra chỉ vì khi đó anh không có Lâm Sí trong lòng.

Quán bar này khá đặc biệt, ánh đèn là sắc tím hồng mộng ảo, chiếu lên da người như được phủ một lớp thuốc nhuộm.

Nhưng Lâm Sí dưới ánh đèn như thế vẫn sinh động và cuốn hút vô cùng.

Lý Đình Ngôn cố tình trêu cậu: “Nếu chúng ta bị chụp lại thì sao đây?”

Anh nói: “Biết đâu có ai đó chụp được đăng lên Instagram, rồi sáng mai cả thế giới sẽ biết em có một tình nhân bí mật.”

Lúc nói những lời này, trên mặt anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, khó mà nói được là anh đang đùa hay thực sự bị viễn cảnh viển vông kia làm cho vui vẻ.

Lâm Sí cũng biết Lý Đình Ngôn đang trêu mình.

Nhưng hành vi của họ quả thực là có phần táo bạo, Hoắc Vũ Ngưng từng nghiêm khắc nhắc nhở cậu dù đã kết hôn cũng phải chú ý hành xử, vậy mà cậu lại coi như gió thoảng bên tai.

Thế nhưng giữa dòng người đông đúc xô bồ, âm nhạc sôi động ồn ào, khắp nơi là các cặp đôi trẻ mải mê hò reo, hôn nhau chẳng kiêng dè…

Không ai quan tâm họ đã yêu nhau trắc trở thế nào, hay từng có sự nghiệp rực rỡ ra sao.

“Vậy thì cứ để bị chụp đi.”

Cậu cười, thản nhiên nói, “Em sẽ tuyên bố với cả thế giới, người đó không phải tình nhân của em mà là người em yêu.”

Lý Đình Ngôn bật cười, anh hiếm khi cười sảng khoái như vậy.

Trong quán bar mộng ảo ngập sắc hồng này, giữa tiếng ồn ào và đám đông hỗn loạn, xung quanh là bia rẻ và cocktail, là người cụng ly và người hát lớn….

Anh cúi đầu hôn Lâm Sí.

Bình Luận (0)
Comment