Luân Hồi Thương Đế

Chương 113


“Khang quản sự”.

Đoạn Ngọc vừa đi ra khỏi phòng tắm thì vừa vặn nhìn thấy Khang quản sự đi tới, việc này nhìn như vừa vặn nhưng nhìn Khang quản sự hành động như thường không có vội vã thì Đoạn Ngọc cũng hơi đoán được chút gì, chỉ là khẽ cười gật đầu chào hỏi.
“...”.

Khang quản sự biểu hiện lại có chút cổ quái, Đoạn Ngọc khí chất biến hóa quả thật là không ít, tu vi của Khang quản sự không cao nhưng ánh mắt lại không kém, Đoạn Ngọc biến hóa y đương nhiên là nhìn ra.
“Khang quản sự?”.

Đoạn Ngọc nhìn thấy Khang quản sự ngẩn ra thì nghi ngờ hô lên một tiếng.
“A...”.

Khang quản sự khẽ giật mình, nháy mắt cũng liền phản ứng.

“Để khách quan chê cười, ha ha”.
“Ta sử dụng phòng tu luyện võ kỹ cùng bể tắm hết bao nhiêu linh thạch, Khang quản sự tính toán giúp ta”.

Đoạn Ngọc âm thầm cổ quái nhưng cũng không có ý định hỏi nhiều, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Ừm!”.

Khang quản sự gật đầu.

“Khách quan sử dụng phòng tu luyện võ kỹ cả thảy sáu canh giờ, tính là hai mươi bốn Hạ phẩm linh thạch, ngoài đó ra thì khách quan đã hai lần sử dụng phòng tắm nước nóng, tính tròn là hai mươi lăm Hạ phẩm linh thạc đi”.

Hơi chút tính toán một lát y mới nói, thanh âm cũng có chút vui mừng.
Đoạn Ngọc gật đầu trực tiếp lấy ra hai mươi lăm khối Hạ phẩm linh thạch, hắn cũng âm thầm để lộ ra chính mình có túi trữ vật, Khang quản sự tiếp nhận linh thạch thì cũng không có ý kiến gì.
“Không có chuyện gì ta muốn về phòng nghỉ ngơi rồi”.


Đoạn Ngọc không muốn dây dưa thêm liền nói.
“Khách quan đi thong thả”.

Khang quản sự gật đầu ra hiệu mời.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, thế nhưng còn đi chưa được ba bước thì từ phía sau đã có một thanh âm lạnh lùng vang lên.

“Tiểu tử, đứng lại cho ta!”.
Khang quản sự kinh ngạc nhìn lại liền thấy Lam Thất mặt mũi âm trầm lướt qua mặt mình đi đến trước mặt Đoạn Ngọc, Đoạn Ngọc lúc này cũng đã quay lại cùng Lam Thất đối diện.

Thế nhưng là không thể không nói Lam Thất hình thể rất tốt, Đoạn Ngọc tuy rằng vẫn là thiếu niên nhưng chiều cao cũng không thấp, kết quả lại vẫn kém Lam Thất nửa cái đầu.
“Trợ giúp tiện nhân kia chạy trốn, ngươi muốn chết thế nào?”.

Lam Thất ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoạn Ngọc hỏi.
“Ngươi nói gì ta không hiểu”.

Đoạn Ngọc thản nhiên hỏi.

“Ta chỉ là đi đến Võ Đạo các mua võ kỹ mà thôi, giúp người nào?”.
“Còn muốn giảo biện? Ngươi đã mua xong võ kỹ, vì sao còn muốn quay lại mua thêm võ kỹ?”.

Lam Thất híp mắt.

“Nếu như không phải vì ngươi đi lên tầng ba của Võ Đạo các mua võ kỹ thì tiện nhân kia có thể nhân cơ hội đó chạy trốn?”.
“Ý của ngươi là ta muốn mua võ kỹ của Võ Đạo các thì có tội?”.

Đoạn Ngọc có chút sửng sốt, biểu tình có chút buồn cười hỏi.

“Chuyện ta muốn làm không lẽ còn cần phải nhìn sắc mặt của ngươi? Có bệnh!”.


Dứt lời thì cũng xoay người rời đi.
“Muốn chết!”.

Lam Thất đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh quát, tay phải nâng lên hóa trảo chụp về phía vai của Đoạn Ngọc.

Trên bàn tay của hắn lóe lên một tầng lực lượng so với nguyên khí cô đọng hơn rất nhiều, dĩ nhiên chính là chân nguyên mà chỉ có Luân Hải cảnh mới có thể ngưng luyện luyện.
“Cửu Ảnh Biến!”.

Đoạn Ngọc cũng không xoay người mà lập tức vận dụng thân pháp võ kỹ, thân hình của hắn đột nhiên lách ra thành ba đạo, Lam Thất chụp đến chỉ là một cái trong đó, Đoạn Ngọc chân thân đã tiến lên phía trước, hoàn toàn tránh đi một trảo của Lam Thất.
“Ừm?”.

Lam Thất bắt trượt thì có chút kinh ngạc, trước mắt hắn ba đạo huyễn ảnh cũng vừa tiêu tán, một cái Mệnh Tuyền cảnh tầng hai lại có thể thoát khỏi một vị Luân Hải tầng ba như hắn, đây tất nhiên đều là nhờ vào thân pháp quỷ dị kia.
Khang quản sự bên kia giật mình, hắn không biết vì nguyên nhân gì mà Đoạn Ngọc lại đối đầu với Lam Thất, thế nhưng từ hành động của Lam Thất thì có thể thấy được chuyện này không thể đơn giản dừng lại.
Nghĩ đến Thành chủ đã hạ lệnh cấm tranh đấu trong thành để hắn không dám phớt lờ mà lập tức chạy đi.

Hắn cũng là Mệnh Tuyền cảnh mà thôi, cản không được Lam Thất, chỉ có thể gọi cường giả của khách điếm ra mặt.
“Hóa ra ba cái huyễn ảnh, đây là Tiểu thành Cửu Ảnh Biến!”.

Ở trên thiên không, Thiên Tam cùng Thiên Cửu đồng dạng kinh ngạc, mà nói đúng hơn thì phải là kinh sợ!
Bọn hắn chính mắt thấy được Đoạn Ngọc vừa mới mua lấy Cửu Ảnh Biến mà thôi, tính đến bây giờ còn không được sáu canh giờ.

Lấy Mệnh Tuyền cảnh tầng sáu tu luyện Tam giai thân pháp võ kỹ thích hợp cho Luân Hải cảnh võ giả lại chỉ mất có một chút thời gian như thế? Chuyện này làm sao có thể?
Mà lại đây là còn chưa nói đến Đoạn Ngọc cũng đã Nhập môn một môn Tam giai Luyện thể công pháp khác trong khoảng thời gian sáu canh giờ này!
Việc này đừng nói là một vị Mệnh Tuyền cảnh, cho là một vị Phong Vương cảnh có thể trong khoảng thời gian sáu canh giờ đồng thời tu luyện hai môn Tam giai công pháp, võ kỹ có thành tựu cũng đủ khiến cho Thiên Cửu cùng Thiên Tam kinh ngạc, một vị Mệnh Tuyền cảnh, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì thật là đánh chết bọn hắn cũng không thể tin được!
Sau khi khiếp sợ qua đi thì Thiên Tam cùng Thiên Cửu lập tức khôi phục lại, cả hai đều dùng ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn xuống bên dưới, Đoạn Ngọc ở trong mắt bọn hắn đã không phải là một vị Hoàng tử nữa, hai ngươi phảng phất như thấy được một vị tuyệt thế cường giả tương lai hô phong hoán vũ!
Bọn hắn có thể theo hầu, thậm chí là theo dõi cường giả như vậy từng bước trưởng thành chính là một cái vinh dự!

“Để ta giải quyết tên này”.

Thiên Cửu lạnh lùng nói.

Hắn vừa muốn động thân thì Thiên Tam đã vươn tay đem hắn giữ lại.
“Tứ Hoàng tử có Nhị giai nguyên thần, lại đã tu thành Cửu Ảnh Biến, một cái Luân Hải cảnh ba tầng còn không bắt được hắn thế nào”.

Thiên Tam nói.

“Ngươi không thấy Tứ Hoàng tử rõ ràng là không để tên tiểu tử Lam Thất kia vào mắt hay sao?”.
“Hắn dám đả thương Tứ Hoàng tử, cho dù là một cọng tóc ta cũng sẽ để hắn biến mất trên thế gian này”.

Thiên Cửu nhíu mày, thanh âm băng lãnh nói.
“Tứ Hoàng tử bị hắn đánh thương thì ta sẽ đích thân mang hắn về Lam gia rồi tại ngay trước mặt hắn hủy diệt Lam gia, để cho hắn biết kết cục của việc đắc tội với người mà hắn không thể đắc tội!”.

Thiên Tam ngữ khí lãnh đạm nhưng so với Thiên Cửu còn đáng sợ hơn.
“Ha ha”.

Thiên Cửu chỉ cười không đáp.

Ánh mắt chưa từng rời khỏi chỗ Đoạn Ngọc, dĩ nhiên là sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
“Đường đường là Luân Hải cảnh lại đi ám toán Mệnh Tuyền cảnh, ta xem ra cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao Giang Lăng Tuyết kia cho dù bỏ nhà chạy trốn cũng không muốn gả cho ngươi”.

Đoạn Ngọc lúc này xoay người nhìn về phía Lam Thất khinh thường nói.
“Ta? Ám toán ngươi?”.

Lam Thất ngẩn người, sau đó giận quá thành cười hỏi.

“Ỷ vào thân pháp có chút thành tựu liền không để người khác vào mắt như thế sao?”.
“Ngươi tự tin như vậy thì thử một chút xem bây giờ ngươi còn có thể tránh được nữa hay không”.

Lam Thất lạnh lùng nói.


Thanh âm vừa dứt đã lấy tay làm kiếm, chân nguyên phun trào chợt đánh ra ba đạo kiếm quang từ ba phương vị khác biệt đâm về phía Đoạn Ngọc.
Hắn giận dữ nhưng cũng không ngốc, tuy rằng không biết vì sao Đoạn Ngọc lại có thể thi triển ra thần pháp quỷ dị như vậy nhưng hắn biết thân pháp kia không đơn giản, hắn nếu như chủ quan sẽ không thể nhanh chóng bắt được Đoạn Ngọc.

ngôn tình ngược
Đương nhiên, lấy tu vi của hắn cũng khinh thường toàn lực công kích Đoạn Ngọc, một kiếm này chỉ xem như là sáu thành thực lực của hắn mà thôi, đại khái tương đương với Luân Hải cảnh một tầng công kích, như vậy hẳn là đã đủ để chế trụ Đoạn Ngọc.
“Vô dụng!”.

Đoạn Ngọc nhìn đến liền biết được Lam Thất cũng không toàn lực, ở trước mắt Lam Thất lại đem hai tay để ở sau lưng cười nhạt nói.
Hắn vừa mới tu thành Tiểu thành Cửu Ảnh Biến, vừa vặn mượn nhờ Lam Thất để kiểm tra môn thân pháp này diệu dụng.
“Xuy”.

“Xuy”.

Lam Thất đánh ta ba kiếm nhanh nhưng Đoạn Ngọc rõ ràng là càng nhanh hơn một bậc, trước khi ba đạo kiếm quang đâm đến thì hắn thân hình đã chợt hóa thành ba đạo, kiếm quang trực tiếp chém nát huyễn ảnh ở giữa, không có máu tươi xuất hiện, dĩ nhiên là kiếm quang không đâm trúng mục tiêu.
“Không thể nào!”.

Lam Thất thoáng chút kinh sợ, hắn đã vận dụng ra thực lực tương đương với Luân Hải cảnh một tầng mà Đoạn Ngọc chỉ có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng vẫn có thể tránh được? Kia há không phải nói Đoạn Ngọc chỉ bằng vào thân pháp quỷ dị kia cũng đã đứng ở thế bất bại trong Mệnh Tuyền cảnh?
Đứng ở thế bất bại trong Mệnh Tuyền cảnh so với vô địch Mệnh Tuyền cảnh hoàn toàn không được nhưng Đoạn Ngọc tu vi cũng chỉ có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng mà thôi, đợi đến khi Đoạn Ngọc đột phá đến Mệnh Tuyền cảnh năm, sáu tầng thì há không phải liền là vô địch Mệnh Tuyền cảnh?
Vô địch cùng cảnh giới, loại này võ giả đều là kinh tài tuyệt diễm thiên kiêu mà Tiên môn, Tà tông đều vô cùng thèm khát, tại Thánh Nguyên Đế quốc càng là phượng mao lân giác tồn tại.

Lam Thất hắn lại vô tình ‘may mắn’ đụng được một vị?
Không được! Kẻ này phải chết!
Lam Thất là thiên tài, hắn vô cùng ghen tị với những kẻ có thiên phú cao hơn mình, đối với kẻ địch thì nhất định phải nhân lúc y chưa trưởng thành giết chết, nếu không thì tương lai rất có thể sẽ là kẻ thù vô cùng nguy hiểm!
Đây là những gì mà Lam Thất được học cũng như tự mình thể nghiệm, kẻ địch thiên phú càng mạnh thì càng phải không từ thủ đoạn đánh chết.

Một khi đã xung đột sẽ rất khó điều đình, nhất định phải đem nó bóp chết ở trong trứng nước.
Nghĩ đến đây Lam Thất đáy mắt lộ ra một tia sát ý!
“Sát ý?”.

Đoạn Ngọc đối với sát ý vô cùng nhạy cảm, Lam Thật lộ ra sát ý một khắc đã không thể giấu được hắn..

Bình Luận (0)
Comment