Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 192

Translator: Nguyetmai

Động Hồ Ly không có lối ra, đến thời hạn là tất cả mọi người sẽ được truyền tống tới thôn Tiên Hồ. Đặc điểm này đã tạo nên sự hiểm hóc khiến người chơi phải liều mình đến cùng!

Dược Thạch Vạn Năng còn nhớ, có một lần hắn ta bị bạch hồ đuổi giết, Huyễn Ma Thân Pháp tầng thứ mười của hắn ta không thể cắt đuôi được bạch hồ cảnh giới Huyền Diệu, bị nó đuổi sát theo đằng sau. Hắn ta phải chạy liên tục đến tận bình minh mới được tự động truyền tống rời khỏi Động Hồ Ly, sau đó mới thoát tội!

Thế là đủ thấy Hồ Yêu Mị Ảnh của bạch hồ đã đạt tới cảnh giới nào rồi.

Từ lúc đi dụ đám yêu hồ đến giờ, Dược Thạch Vạn Năng vẫn luôn chú ý tới tình hình của ba người Khai Tâm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba người vào Động Hồ Ly, tuy rằng thực lực hơn người, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm!

Thấy ba người bị hai con bạch hồ và mười mấy con hồ ly nữ xông ra từ trong lối đi chặn lại, đằng sau còn có một nhóm hồng hồ, sắc mặt hắn ta tái nhợt đi, khuôn mặt hết sức khó coi.

Kế hoạch vẫn xuất hiện sự cố!

Bởi vì những lúc hắn ta vào Động Hồ Ly trước đó, thường thì trong con đường bên trái này không có yêu hồ, rất nhiều người chơi ẩn nấp ở trong đó, dựa vào ưu thế về địa hình và số lượng để giết chết yêu hồ từ từ.

Nhưng hắn ta lại không thể ngờ được rằng…

Những lúc đó, hầu hết yêu hồ trong lối đi đều đã bị dụ ra ngoài.

Bây giờ, người vào Động Hồ Ly đầu tiên như họ lập tức gặp phải nguy cơ. Những con yêu hồ ngoài dự liệu đó khiến Dược Thạch Vạn Năng bối rối không biết phải làm thế nào!

Tình thế sắp bị giáp công từ hai phía này khiến Tiểu Bắc và Lôi Chiến căng thẳng mặt mày, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Người duy nhất còn bình tĩnh chính là Khai Tâm.

Sắc mặt hắn trầm xuống: "Tiểu Bắc, sai cương thi của cậu dụ yêu hồ đằng sau đi! Mau lên!!"

Đang lúc khẩn cấp, Tiểu Bắc cũng không kịp đáp lại, vội vàng điều khiển ngay. Một con cương thi quay người lao về phía sau, lập tức thu hút được sự chú ý của đám yêu hồ…

Với vẻ mặt nghiêm trọng, Khai Tâm lao thẳng vào đám yêu hồ đang xông ra từ trong lối đi.

Choang! Choang! Choang!

Những âm thanh như tiếng chuông ngân trong chùa vọng lại từ nơi rừng già.

Dưới những đòn đánh mãnh liệt của hai con bạch hồ, vầng sáng hộ thể trên người Khai Tâm rung lên không ngừng, màu sắc của nó nhạt dần, khuôn mặt Khai Tâm cũng hơi tái đi.

Hiển nhiên, lực công kích của bạch hồ cảnh giới Huyền Diệu hơn hẳn những con hồ ly nữ bình thường kia. Đòn công kích này của chúng mạnh hơn nhiều so với cương thi ở Loạn Táng Cương, làm giảm khả năng phòng ngự của Kim Chung Tráo, Khai Tâm phải tiêu hao khá nhiều nội lực mới bù lại được. Hơn nữa, nếu không có sự bảo vệ của Hoàng Long Cung Phục, giúp làm giảm mức độ tổn thương, thì chưa biết chừng hắn đã bị nội thương vì đòn đánh đó rồi.

Quả nhiêm Kim Chung Tráo tầng bảy mà đối đầu chính diện với bạch hồ thì vẫn hơi miễn cưỡng.

Thế nhưng…

"Các ngươi cũng chỉ có thể kết thúc ở đây thôi!"

Đôi mắt lạnh lẽo hẳn đi, nhân lúc bạch hồ đang hơi kiệt lực vì lượt tấn công đầu tiên, Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ của Khai Tâm lập tức biến thành những chưởng ảnh dày đặc, khiến không khí như gào thét theo, đánh úp vào đám yêu hồ vừa ra từ trong lối đi, khí thế hung mãnh, nối liền như thủy triều.

Vô Ảnh Chưởng!

Nội lực trút xuống, thức thứ mười ba được tung ra, những nguồn lực ấy tụ lại một chỗ, hình thành một làn sóng công kích mạnh mẽ chưa từng thấy.

Đây là tình cảnh thảm nhất của Khai Tâm kể từ khi vào "Giang hồ" đến giờ, vì thế hắn bỗng bộc phát ra một đòn phản kích đáng sợ! Với điểm sát thương hơn một ngàn năm trăm, dù là yêu thú cảnh giới Huyền Diệu thì cũng khó mà đỡ được thế công này.

Phối hợp với sự trợ giúp của Phong Linh Hoàn, dư thế của quyền pháp vẫn không tiêu tan, lan ra những mục tiêu bên cạnh…

Hai con bạch hồ phải hứng chịu đầu tiên!

Đối mặt với những chưởng ảnh dày đặc, dù chúng đã vội vàng hóa giải hai chưởng ảnh, nhưng thứ mà bọn chúng đang phải đối mặt là Vô Ảnh Tật Phong Cước – võ công có tốc độ công kích nhanh nhất trong các loại võ học thượng thừa! Ngực chúng nhanh chóng bị trúng chưởng, hư thể lắc lư điên cuồng, ngay sau đó, cả cơ thể chúng cũng trúng chưởng, loạng choạng lùi về sau mấy bước liền.

Đương nhiên, sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước khó mà khiến loại yêu thú với cấp bậc như bạch hồ bị thương nặng được.

Tuy thế, mục đích của Khai Tâm cũng không phải là làm nó bị thương nặng.

Mấy con hồ ly nữ ở gần đó vốn định lướt qua hai bên trái phải để công kích, nhưng vừa tới gần thì đã bị làn sóng công kích còn sót làm hộc máu, như thể bị trúng mười mấy chưởng vào người. Bọn chúng hét lên thảm thiết, bay vào trong hành lang, khiến đám hồ ly nữ đó trở nên tán loạn.

"Xông vào!"

Thấy Khai Tâm dùng sức của bản thân để áp chế được đàn hồ ly, Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều giật mình. Không cần ai chỉ huy, cả hai đều lao về phía bạch hồ, cả chưởng cả kiếm đều tạo ra một vài vết thương trên người bạch hồ, đồng tâm hiệp lực ép bạch hồ và hồng hồ đã bị thương phải lui về trong lối đi một lần nữa.

"Tuyệt vời!"

Phía xa xa, Dược Thạch Vạn Năng đang không ngừng né tránh đám yêu hồ, đôi mắt hắn ta sáng rực lên, không ngừng thay đổi vị trí. Đến khi ba người hoàn toàn vào trong lối đi, hắn ta không ham chiến nữa, tăng tốc lên đến cực hạn để chạy về phía này.

Tiểu Bắc cũng kịp thời ra lệnh cho hai con cương thi đã tả tơi vì sự vây công của đám hồ ly nữ quay trở về…

"Chít chít…"

Đám bạch hồ, hồng hồ hung hãn kêu gào và đuổi theo.

Tiếc rằng lối đi này chỉ rộng chừng ba mét, nhiều nhất chứa được ba con yêu hồ vào cùng một lúc, đa số yêu hồ đều bị ngăn ở ngoài, nằm ngoài tầm mắt của bốn người.

Mấy con đầu tiên vào theo bị Tiểu Bắc, Lôi Chiến và một con cương thi hợp tác ngăn lại.

Đằng trước có Khai Tâm lo hết, dù sao Phong Linh Hoàn có thể công kích được những mục tiêu trong phạm vi một trăm tám mươi độ đằng trước, so với lúc trước, áp lực đã giảm xuống nhiều rồi, đối phó một mình cũng đơn giản hơn!

Sau khi vào trong lối đi, thấy tình hình trước sau đã ổn định, Dược Thạch Vạn Năng hoàn toàn yên tâm. Hắn ta vừa di chuyển vừa công kích bằng kiếm, thỉnh thoảng lại đánh lén đám yêu hồ, sau đó kéo thi thể rơi trên đường tới để thu thập chiến lợi phẩm.

Không bao lâu sau, hắn ta liền lấy được một quyển bí tịch võ học thượng thừa đầu tiên kể từ khi vào Động Hồ Ly đến giờ - Thiên Huyễn Trảo!

Thế nhưng, tốc độ bên phía Tiểu Bắc và Lôi Chiến lại không quá nhanh.

Kiểu đánh nhau liều mạng không có kỹ thuật gì thế này, mặc dù tốc độ thu hoạch chiến lợi phẩm rất nhanh, nhưng lại cực kỳ hao tốn đan dược. Tiểu Bắc và Lôi Chiến nhanh chóng phát hiện ra rằng, không dễ dàng gì đánh trúng yêu hồ nếu chỉ công kích vào bộ phận. Thỉnh thoảng, dưới thế công mãnh liệt của yêu hồ, họ khó mà phản kích lại được, nếu không có Dược Thạch Vạn Năng phối hợp chiến đấu ở đằng sau, e là hai người đã bị thương nhiều chỗ và không thể cầm cự nổi.

"Luyện cấp ở đây cũng được đấy."

"Nói nhảm! Chúng ta lấy đâu ra nhiều đan dược như thế! Tiếp tục như vậy cũng không được!" Dược Thạch Vạn Năng nhíu mày phản bác: "Ngoài đó còn có mấy trăm con yêu hồ đấy, cứ thế này thì sẽ hết sạch thuốc mất, làm sao mà tới tầng hai được."

Khai Tâm lặng đi một hồi.

Đúng thế, họ lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây không phải là để đánh với đám yêu hồ cảnh giới Tạo Hóa.

Vì thế, hắn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lôi Chiến, nói: "Yêu hồ cảnh giới Tạo Hóa không rơi ra được nhiều đồ đâu, chúng ta đi tìm bạch hồ ở trong đi! Nơi này để cho đám người của những bang phái kia đối phó."

Trong khi nói chuyện, những con yêu hồ ở đằng sau lối đi đã bị xử lý hết.

Khai Tâm nhìn Tiểu Bắc một cách nghiêm túc, nói chắc nịch: "Để một con cương thi lại kéo dài thời gian."
Bình Luận (0)
Comment