Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 293

Editor: Nguyetmai

[Không gặp thời! Bang phái đen trong "Giang hồ" đánh cướp "Sát thủ danh gia"].

Tiêu đề đỏ chói và bắt mắt xuất hiện trên vị trí đầu tiên của "Bảng giang hồ Nam Hoa", video kết thúc ở cảnh tượng chạy trốn tập thể của đám đệ tử mặc đồng phục Phi Hổ Môn, cùng với chiếc đầu trọc xăm hình và khuôn mặt tái mét của môn chủ Phi Hổ Môn.

Tiểu Thí Cổ Loạn Quyết kể lại những gì đã xảy ra một cách hăng say.

Đại khái là, Phi Hổ Môn đã tập kết một lượng người đông đảo chờ sẵn để đánh cướp, kết quả bị bốn môn phái lớn phản kích, đánh cho khiếp vía. Sau đó bọn chúng nảy ra một ý, đó là dùng "người đàn ông bí ẩn" để thoát thân… Kết quả dẫn đến câu nói kinh điển "Khai Tâm trong "vui vẻ là được rồi"…" của Khai Tâm. Tiểu Thí Cổ nói rằng "Chắc chắn môn chủ của Phi Hổ Môn ra ngoài mà chưa xem giờ hoàng đạo rồi"… Sau đó là hàng loạt những lời lẽ kể về nỗi thất bại đắng cay của đám cướp.

Quá trình nguy hiểm ấy được Tiểu Thí Cổ nói nghe cực kì buồn cười.

Câu chuyện này vốn chỉ là chuyện hài trong nhiệm vụ tập thể của Thải Y Môn, được đặt ở đầu trang để gây cười cho các bạn học. Nhưng điều làm người ta cảm thấy bất ngờ là, chưa đến một tiếng, nó đã được đăng tải lên trang chủ của "Giang hồ", trở thành một bài viết lôi cuốn và gây sốc.

Tóm lại, Phi Hổ Môn nổi tiếng rồi, Tiểu Thí Cổ Loạn Quyết nổi tiếng rồi, Nhất Đồng cũng nổi tiếng rồi!

Danh tiếng của Khai Tâm cũng tăng tiến lên rất nhiều.

Đương nhiên, bài đăng lại này của trang chủ game không liên quan gì đến tiếng tăm của Khai Tâm, cũng không phải vì đó là một vụ việc kinh điển lấy ít thắng nhiều, mà nó đã nhân cơ hội này đưa Vương Lăng lọt vào mắt vô số người chơi.

Bởi vì địa thế của Vương Lăng khá đặc biệt, cần phải thu thập một loại hương liệu đặc biệt, sau đó vào mười hai giờ hàng ngày, đi qua Mê Hồn Trận khi Sinh Môn mở ra.

Ngoài ra, Vương Lăng là một nơi mà người chơi phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt ải được. Độ khó rất cao, có tính khiêu chiến, đương nhiên, tỉ lệ rơi đồ cao hơn cả Động Hồ Ly cũng là một điểm thu hút người chơi. Hơn nữa, Nhẫn Vương và bù nhìn cao cấp cũng khiến những công hội lớn để mắt tới. Vì thế trong mấy ngày tiếp theo, vương triều Đại Yên nhanh chóng thay thế cho Động Hồ Ly, trở thành một nơi nhộn nhịp để tìm bảo vật!

… 

Khai Tâm không tham gia vào nữa, Thải Y Môn cũng vậy!

Mặc dù những báu vật trong Vương Lăng rất hấp dẫn, nhưng lần này họ cũng đã được chứng kiến sự nguy hiểm của Vương Lăng. Phân thân của Nhẫn Vương, tướng quân bù nhìn, tất cả đều là những thành phần họ không thể địch lại được. Lần này bốn môn phái đồng tâm hiệp lực mới an toàn đi ra, nếu ba môn phái kia không bị xử lý hết thì e là họ đã gặp chuyện ở tầng thứ hai, bị Nhẫn Vương tàn sát rồi. Vì thế, Thải Y Môn không kích hoạt nhiệm vụ vào Vương Lăng nữa.

… 

Tranh thủ thời gian, Khai Tâm về thành Cô Tô một chuyến!

Lúc Khai Tâm mặc bộ y phục màu xanh lam về tới đây, cảnh vật, lối đi vẫn không có gì thay đổi. Nhưng dường như những người ở đây đã quên mất đại sư huynh Lam Sam Quân Tử Kiếm của Mộ Dung gia tộc - chàng trai đã từng tung hoành ở thành Cô Tô ngày nào rồi.

Ngay khi vào tới thành Cô Tô, khắp nơi đều vô cùng nhộn nhịp, phồn hoa hơn xưa rất nhiều. Những nhân sĩ võ lâm với đủ mọi loại trang phục tới lui vội vàng.

Khai Tâm nở một nụ cười thản nhiên, không hề để ý chút nào: Lúc ở thành Cô Tô hắn vẫn còn nhỏ, trải qua thời kì trưởng thành từ trẻ con đến thiếu niên, bây giờ đã là một nam nhi thân cao sáu thước rồi. Hơn nữa, thành Cô Tô thịnh hành phong thái nhã nhặn, rất nhiều người đều mặc y phục màu xanh lam. Ai nấy đều tỏ ra hết sức tự nhiên phóng khoáng, có không khí của một đô thị nho nhã, không ai nhận ra cũng là điều bình thường.

"Lão đại, đây là nơi đóng quân của Mộ Dung thế gia à? Được đấy chứ, chậc chậc, nhiều mỹ nữ ghê…"

Tiểu Bắc đi cùng bên cạnh, thỉnh thoảng lại đánh mắt đưa tình với mỹ nữ gần đó. Kết quả tất cả đều cho rằng cậu ta bị thần kinh, liếc mắt khinh thường rồi bỏ đi, đã vậy tên nhóc này còn chẳng chịu tiến bộ chút nào, cứ làm mãi không thấy mệt.

Vì đang ở ngay quê hương nên Khai Tâm rất nóng lòng, hắn cũng chẳng thèm để ý tới cậu ta. Hắn đi phía trước, băng qua những con phố và con hẻm, nhanh chóng tới khu vực ngoài phủ đệ của Mộ Dung gia tộc… 

"Ái chà, khí thế quá đi!"

Bước tới cửa chính của Mộ Dung thế gia, Tiểu Bắc và Lôi Chiến cùng ngẩng đầu lên nhìn, tỏ vẻ kinh ngạc.

Nơi này chính là là Mộ Dung thế gia!!

"Ngoại trừ đệ tử trong môn thì những người khác không được tự tiện tiến vào Mộ Dung thế gia, Lôi đại ca, huynh và Tiểu Bắc đi dạo một vòng đi, chờ ta xong việc ở đây thì sẽ tới tìm hai người nhé?"

"Được!"

Đương nhiên Lôi Chiến và Tiểu Bắc biết những gia tộc lớn này khác với các môn phái bình thường, có nhiều điều cấm kị, không thể tự do đi lại và xem xét ở bên trong, vì thế đồng ý ngay lập tức.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Khai Tâm mới vén vạt áo lên, ngẩng đầu bước vào Mộ Dung thế gia.

Ở cửa chính, rất nhiều những nam nữ trông có vẻ như đệ tử của Mộ Dung thế gia nhìn thấy một người lạ mặt bước vào. Tất cả đều dừng chân quan sát, một số người còn nhíu mày nhìn về phía quản gia – ông đang chỉ huy mấy đệ tử ngoại môn mới nhập môn làm việc.

Họ đã từng tận mắt nhìn thấy, lão quản gia trông có vẻ dễ gần nhưng thật ra rất nghiêm túc và cứng nhắc này quăng mười mấy người chơi ra đường trong cùng một ngày.

Chàng thanh niên chưa từng gặp mặt này dám xâm nhập vào Mộ Dung thế gia một cách lỗ mãng như thế, xem ra cũng chẳng thoát khỏi kết cục thê thảm ấy đâu.

Cả đám đều mỉm cười đứng đó, chuẩn bị thưởng thức chiêu thức gọn lẹ của quản gia.

Thế nhưng, lúc quản gia nhìn sang, một cảnh tượng khiến họ không sao ngờ được xuất hiện!

Nhìn thấy người đàn ông xa lạ bước vào cửa chính của Mộ Dung gia tộc, đôi mắt của lão quản gia nghiêm túc và cứng nhắc đó bỗng sáng lên. Ông nở một nụ cười hiếm thấy, chủ động buông thứ trong tay ra rồi đi qua.

Những đệ tử của Mộ Dung thế gia đều đã nhận ra sự khác thường của quản gia, tất cả cùng nhìn sang, tò mò đánh giá người kia, phỏng đoán thân phận của hắn.

Vù!

Bước ra hai bước, Dung bá đột nhiên vung tay, cơ thể ông lắc lư, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở bên trái của Khai Tâm, năm ngón tay chộp vào bả vai của Khai Tâm nhanh như chớp.

Sự chuyển biến đột ngột và một loạt những hành động ra chiêu nhanh chóng này khiến nhiều đệ tử của Mộ Dung thế gia không kịp hiểu gì.

Xoẹt!

Thứ mà Dung bá chộp vào là tàn ảnh của Khai Tâm. Hắn mỉm cười xuất hiện ở bên trái Dung bá, một tay giơ lên. "Bộp!", hắn trùng hợp ngăn cản được cú đánh ngang nhanh như chớp của Dung bá.

Cùng lúc đó, tay trái chuyển thành dạng móng vuốt, hắn trực tiếp sử dụng Cầm Long Thủ, bắt lấy nắm đấm mà Dung bá ẩn trong ống tay áo. Hắn cười phá lên: "Dung bá, lâu rồi không gặp, xương cốt người vẫn khỏe mạnh như cũ nhỉ!"

Cơ thể Dung bá khẽ run, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, lập tức phát ra uy thế đáng sợ, nắm đấm của ông dễ dàng tránh khỏi lòng bàn tay Khai Tâm. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và tay trái của Khai Tâm, ông thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Nhóc con khá lắm, chiêu vừa rồi là gì?"

"Cầm Long Thủ ạ."

Khai Tâm cười nói, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Dung bá có thể dễ dàng hóa giải tuyệt kĩ của mình. Dung bá vốn là một cao thủ hàng đầu, có lẽ tu vi của ông không thua kém gì Lão Hiệp Khách.

Vừa ra tay đã để lộ đòn sát thủ của mình, đó là bởi vì Dung bá là NPC, đồng thời thuộc vào hàng sư phụ và bậc bề trên, sẽ không có hại gì khi cho ông biết thực lực của hắn.
Bình Luận (0)
Comment