Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 294

Editor: Nguyetmai

"Cầm Long Thủ, khéo tay bắt rồng, hay lắm!"

Nghe thấy câu trả lời của Khai Tâm, Dung bá vuốt râu trầm ngâm rồi gật đầu cười một tiếng: "Được đấy, trong khoảng thời gian rời khỏi sư môn, cậu đã không để công phu tụt dốc, không phụ sự kì vọng của tiểu thư."

"Có sự dạy bảo của Dung bá và tiểu thư, Khai Tâm nào dám lười biếng?"

Khai Tâm bỗng chốc đổi giọng, nhìn sang Dung bá với vẻ lúng túng: "Nhưng có một việc Khai Tâm phải nhận tội với tiểu thư và Dung bá."

"Ồ? Là việc gì?"

Dung bá mỉm cười rất hiền từ, khiến những đệ tử của Mộ Dung thế gia ở xung quanh há mồm trợn mắt, liên tục nói hôm nay gặp ma rồi. Không ngờ lão quản gia cứng nhắc và nghiêm túc này lại cư xử hiền lành và thân thiết với một người chơi như thế! Tình cảnh này là gì?

"Hai tháng trước, gia tộc cử đám tiểu bối chúng ta hộ tống cống phẩm tới kinh thành… Nhưng giữa đường chúng ta đã để mất cống phẩm rồi…"

"À, chuyện nhỏ ấy hả." Dung bá lắc đầu bật cười: "Sau khi trở về, họ đã nói với ta rồi, Mộ Dung gia tộc chúng ta vẫn vứt bỏ được mấy thứ nhỏ nhặt đó. Hơn nữa, lần đó gia tộc cũng không đặt hi vọng quá cao với các cậu, chỉ là sắp xếp cho mấy tên tiểu quỷ các cậu đi rèn luyện mà thôi. Còn về thể diện đã mất, hừ, sau này chính các cậu sẽ phải giành lại…"

"Biết rồi mà Dung bá!" Khai Tâm cũng đã yên tâm được một chuyện.

"Tới hậu viện tìm tiểu thư đi, tiểu thư mà biết cậu trở về thì chắc chắn sẽ vui lắm."

Dung bá phất tay, xoay người không chút do dự. Ông quát tháo mấy người mới đang đứng ngơ ngẩn cách đấy không xa: "Làm gì thế? Tưới nước cho hoa hay là tắm cho hoa vậy? Ngu xuẩn!!"

"… Đứng đờ ra đó làm gì! Anh tưởng mình là hoàng đế chắc… Đi gánh nước đi!"

Dưới tiếng quát tháo của Dung bá, đám người mới lập tức nước mắt lã chã. Đãi ngộ thật là khác biệt, bất công quá!

Khai Tâm bật cười, quen đường quen lối đi về phía hậu viện, khiến một số nam đệ tử chú ý tới và bàn tán xôn xao.

"Hắn là ai vậy?"

"Sao trước kia chưa từng thấy?"

"Không biết…"

"Có thể là một trong những đệ tử đầu tiên của Mộ Dung gia tộc."

"Ồ? Nghe nói bây giờ những người đó đều có tiếng tăm lắm…" 

Lúc mấy nữ đệ tử đi ngang qua người Khai Tâm, tiếng nói của họ loáng thoáng vọng lại từ đằng sau.

Khai Tâm hơi ngẩn ra.

Lại nói, kể từ khi rời hỏi thành Cô Tô, lâu lắm rồi hắn không liên lạc với mấy người Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý, còn cả Quỷ Kiến Sầu và Hạc Thập Nhất nữa… 

Không biết bây giờ họ thế nào rồi? Ai đang kiểm soát thành Cô Tô? Thiên Bá Môn? Hay là Long Hổ Môn?

Với những suy nghĩ này, Khai Tâm bước tới nơi nuôi thỏ ở hậu viện. Khung cảnh vẫn yên tĩnh như trước, người chăm sóc thỏ biến thành một cô bé mặc váy lụa trắng. Cô bé đó đang thò một cây củ cải lớn vào trong chuồng thỏ, nhưng đám thỏ đều hờ hững ngồi ở một bên, thỉnh thoảng có con nhảy lên thì cũng chẳng thèm ngó ngàng tới cây củ cải đang mời chào bọn chúng.

Hiển nhiên cô bé này là một người chơi mới, giơ đến mỏi cả tay rồi mà còn chưa cho ăn hết được một cây củ cải. Dáng vẻ của cô bé đó như bị đả kích rất lớn, vẻ mặt buồn rười rượi, lẩm bẩm bằng giọng ngây thơ: "Ai nói thỏ thích ăn củ cải vậy, lừa đảo!"

Tức tối ném củ cải sang một bên, cô bé đó hờn dỗi với cả thỏ.

Lúc này, có một người bỗng ngồi xuống bên cạnh cô bé ấy. Người đó cầm một cây cà rốt lên, nhanh nhẹn cho vào chuồng thỏ, gõ gõ xuống mặt đất.

Cô bé xoay đầu sang, mở to mắt nhìn vị khách không mời mà tới này.

Ngay sau đó, đám thỏ lông xù trong chuồng bắt đầu di chuyển, như thể ngửi thấy mùi hương yêu thích, hoặc cũng có thể là chúng vẫn còn nhớ người từng chăm nuôi mình, bọn chúng nhảy ra khỏi chỗ như ong vỡ tổ, tranh nhau ôm lấy củ cà rốt, cái miệng cùng gặm ăn cà rốt mà Khai Tâm đưa tới trước mặt bọn chúng, dáng vẻ rất đáng yêu.

"Lợi hại quá." Cô bé đó nhìn mà ngây người.

Khai Tâm dở khóc dở cười: "Ai nói với muội là thỏ thích ăn củ cải hả? Phải cho ăn cà rốt, ăn củ cải dễ bị tiêu chảy lắm, còn nữa…"

Vừa nói, hắn vừa gẩy gẩy cái đống bên cạnh, nói như rất thuần thục: "Không được cho ăn cỏ xanh, rau củ linh tinh, ăn vào dễ bị bệnh đấy… Phải cho ăn những thứ này, thêm chút nước đun sôi nữa, không được cho uống lạnh…"

"Woa! Sư huynh, huynh lợi hại quá!"

Nghe Khai Tâm nói hết một hơi, cà rốt trong tay cũng được thỏ ăn sạch sẽ, cô bé đó phấn khích đến mức hai mắt sáng lên, gần như coi Khai Tâm thành thần tượng của mình!

Nhưng câu tiếp theo lại khiến Khai Tâm phải sặc ngay!

"Sư huynh, chắc chắn trước kia huynh cũng thường bị quản gia phạt tới đây cho thỏ ăn đúng không?"

"Phạt?"

Khai Tâm chưa thể hiểu ngay ra được, nhiệm vụ của đệ tử nội môn biến thành trừng phạt từ khi nào vậy?

Cô bé đó lại làm một vẻ mặt như thể ta-biết-thừa: "Lão quản gia xấu bụng lắm, thường xuyên mắng chửi người khác. Ta chỉ mắc một lỗi bé tí tẹo mà đã cử ta tới đây cho thỏ ăn rồi, kết quả là ta chẳng cho chúng nó ăn được, cũng chẳng ai dạy võ công cho ta…"

"…"

Nghe thấy lời kể khổ của cô bé đó, một lần nữa Khai Tâm lại dở khóc dở cười. Phải biết rằng, vô số đệ tử ngoại môn ước mơ được điều vào nội môn mà không có cơ hội, cô nhóc này nhờ họa được phúc, vào được nội môn, thế mà còn bực tức, đúng là quá mức ngu ngốc.

Được rồi, nể mặt đó là sư muội, hắn chỉ bảo đôi điều vậy.

"Sau này cứ cho thỏ ăn theo cách ta dạy, làm tốt thì tự nhiên sẽ có người dạy võ công cho muội, hiểu chưa?" Khai Tâm hướng dẫn những bí quyết của mình.

Cô bé đó gật đầu lia lịa, tỏ ý đã nhớ rồi: "Ta biết rồi, cám ơn sư huynh, phải rồi, ta là Vũ Lạc, huynh tên gì?"

Sau khi nói ra tên của mình, cô bé đó chuẩn bị hỏi thăm về tên của vị sư huynh bí ẩn này.

Lúc này, tam tiểu thư của Mộ Dung gia bỗng xuất hiện dưới hành lang, hệt như tiên nữ xuống trần. Ánh mắt nàng ấy di chuyển, liếc qua người Vũ Lạc rồi dừng lại trên người Khai Tâm: "Về rồi à?"

"Vâng."

"Đi theo ta."

Mộ Dung tiểu thư nói rất ngắn gọn, nhưng mỗi chữ đều rất êm ái, trong veo, nghe như tiếng nhạc của trời.

Hiển nhiên Vũ Lạc cũng nhận ra Mộ Dung tiểu thư. Cô bé ấy im bặt, nhìn về phía Khai Tâm, rồi lại nhìn sang Mộ Dung tiểu thư, cảm giác như mình là một người ngoài, nhút nhát không dám mở miệng.

Nhưng sau khi Mộ Dung tiểu thư vào căn phòng ở đối diện, thấy sư huynh bí ẩn cất bước đi xa, cô bé đột nhiên nhớ ra mình còn chưa biết tên của hắn, bèn sốt ruột xách đuôi váy chạy vào hành lang: "Sư huynh, sư huynh! Tên huynh là gì?"

"Khai Tâm."

Khai Tâm quay đầu cười một tiếng rồi đi vào phòng của Mộ Dung tiểu thư, để lại cô bé Vũ Lạc đứng ở tại chỗ, đôi lông mày tú lệ nhíu lại, nhắc đi nhắc lại: "Vui vẻ á?" 

"Là sao?"

"Chê ta không biết cho thỏ ăn nên rất vui vẻ chứ gì?"

Khuôn mặt của cô bé đó thay đổi liên tục như thời tiết mùa hè, thở phì phò giẫm mạnh bước chân về chuồng thỏ, ngồi phụt xuống và lẩm bẩm: "Hừ! Sư huynh cũng không phải người tốt, trước kia người ta đã nuôi thỏ bao giờ đâu, làm sao mà biết được… Nhìn gì mà nhìn! Không được ăn cà rốt của hắn… Ăn cây này đi…"

Cây củ cải to đùng được kề sát vào khuôn mặt vô tội của chú thỏ.
Bình Luận (0)
Comment