Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 44

Những ký ức khi ở bên nhân viên cứu hộ, dù Quân đoàn trưởng ở hình người không còn nhớ rõ, thì chỉ cần dựa vào cảm giác quen thuộc khi được thấy Lộ Bạch, cùng với thông tin trong khu bình luận cũng đủ giúp cho Adonis biết được đại khái quan hệ giữa hai người họ không hề tầm thường. Theo lời kể đó, hình thú của anh ta rất điềm tĩnh và đáng tin cậy, gần như theo sát nhân viên cứu hộ không rời nửa bước, luôn luôn yêu thương cưng chiều. Cũng chính vì điều này nên sau khi anh ta rời khỏi rừng mới biến thành “báo bạc tình” trong khu bình luận.

Adonis đỡ trán, cảm thấy hết sức bất lực với đám người chỉ mong chuyện bé xé ra to này. Anh ta không tin những ai đã có tư cách trở thành hội viên của trang web chính thức Khu bảo tồn lại không biết báo đen là hình thú của một ai đó. Khi thấy hình thú bất thình lình rời khỏi nhân viên cứu hộ, người ta chỉ cần suy nghĩ đôi chút là biết chắc chắn ngày trở về hình người đã đến. Cái gì mà theo đuổi tình yêu, nghe là biết ngay đó là chuyện bịa đặt để lừa gạt nhân viên cứu hộ mà thôi.

Và cái người nghĩ ra lời nói dối này chính xác là ai, không cần nghĩ cũng biết.

Có lẽ vì không thể chịu đựng lời chỉ trích báo bạc tình, Adonis phải liên lạc ngay với tên khốn đã bôi đen mình, chất vấn: “Samuel, tôi, vì theo đuổi báo cái, nên rời khỏi nhân viên cứu hộ?”

“Không thì sao? Vì sao anh vô duyên vô cớ bỏ rơi cậu ấy?” Đối tượng bị hỏi thản nhiên như không, hoàn toàn không thấy mình làm như vậy là sai.

Adonis đang định nói sao lại không thể, âm thanh bình tĩnh của Samuel lại truyền sang: “Vô duyên vô cớ bỏ đi sẽ làm cho nhân viên cứu hộ đau lòng, nhưng nếu nói anh đi tạo báo đen con, thì cậu ấy sẽ dễ dàng chấp nhận.”

Samuel còn chưa quên khi Lộ Bạch nhắc đến báo đen, hai mắt sáng rực rỡ tràn đầy mong chờ ra sao.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Adonis lại thấy người kia nói rất có lý? Nhưng sao anh ta cứ có cảm giác mình bị áp đặt về mặt đạo đức, dù là vì Lộ Bạch cũng vẫn thấy không được vui.

Để giúp Adonis lấy lại cân bằng tâm lý, cũng để đào hố cho thằng cháu ruột nhà mình, ngài Thân vương thản nhiên tiết lộ: “Khán giả livestream của Lộ Bạch đều biết lý do Chasel rời khỏi rừng rậm là đến Khu bảo tồn khác để thay thế cho sư tử đực đã mất lãnh đạo đàn sư tử cái.”

Adonis nghe xong mà sững sờ, đàn sư tử cái đã mất con đực? Thôi được, cuối cùng cũng dễ chịu hơn rồi.

Trước đó, quan hệ giữa Adonis và Thái tử chỉ là xã giao thông thường, gặp nhau ở nơi công cộng thì hàn huyên vài lời khách sáo là xong. Nhưng sau khi cùng bị Samuel hãm hại, Quân đoàn trưởng đã tìm số liên lạc của Chasel, gửi tin: “Chú của ngài đúng là tàn độc.”

Chasel nhận được một dòng tin không đầu không đuôi như vậy lại không hề có nghi vấn gì, vì hắn cũng đang xem livestream, đã biết được lý do Adonis ra khỏi rừng. Thân là tên tiểu nhân đã xúi giục chú mình hãm hại Adonis, Thái tử cố gắng che giấu sự không tử tế của mình, đáp lại: “Đúng vậy Quân đoàn trưởng, quá là tàn nhẫn.”

Thấy khu bình luận cuối cùng cũng không còn mong chờ sư tử con, mà chuyển sang dùng báo đen con để trêu chọc Adonis, ngài Thái tử vẫn rất xấu hổ đã có thể giải phóng cho bản thân rồi.

Cứ thế, hai bên đều nhận được an ủi về mặt tâm lý, mặc dù rất kỳ quặc, nhưng cũng không còn canh cánh trong lòng về chuyện bị bôi đen nữa.

Ban đầu, Adonis vẫn còn giữ tâm thái không quan tâm đến khoảng thời gian mình ở cùng Lộ Bạch, nhưng bây giờ thì càng lúc càng thấy hứng thú, không cam lòng chỉ loanh quanh trong khu bình luận để biết về quan hệ giữa mình và Lộ Bạch nữa, vì vậy, anh ta đã yêu cầu quyền được xem lại livestream từ Samuel.

Trước kia Thái tử cũng đòi quyền này, nhưng Samuel không cho, vì Chasel không phải người quản lý của trạm. Adonis thì chẳng những là một trong số nhân vật chủ chốt, mà trong một vài thời điểm đặc biệt, anh ta còn nắm toàn quyền quản lý Khu bảo tồn. Ví dụ như từ tháng 10 đến tháng 1 là thời kỳ hình thú của Trưởng trạm Dave, tháng 12 đến tháng 3, là thời gian trong hình thú của Samuel; có hai tháng trùng lặp ở đây khiến trạm bị để trống, cũng là lúc Adonis làm lãnh đạo một mình. Còn trước thời điểm đó, Quân đoàn trưởng cũng chỉ có thể nghe lệnh của người khác, sau khi lấy được quyền hạn với thái độ hết sức khiêm nhường thì bắt đầu xem trực tiếp lẫn bản quay lại cùng lúc.

Trên màn hình, Lộ Bạch vừa ăn xong bữa sáng đơn giản của mình. Cậu không bao giờ để lại rác khó phân hủy trong rừng, lần nào ăn xong cũng dọn sạch tất cả bao bì.

Hành động này nhận được sự chú ý của khán giả livestream, khu bình luận cũng từng xôn xao một thời gian. Ai nói tố chất của người ngoài hành tinh không tốt vậy? Không thể phủ nhận là có rất nhiều người ngoài hành tinh không mấy văn minh, nhưng trong đó đảm bảo là phải loại trừ người trái đất, một nhân viên cứu hộ đáng yêu dũng cảm lại còn luôn cư xử đúng mực thế này, khiến người ta khó lòng cho rằng cậu khác với người Sao Thần Vương. Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác biệt, thì là cậu tài giỏi hơn người Sao Thần Vương nhiều.

Lộ Bạch cẩn thận dọn dẹp vệ sinh, trong lúc đó thì anh em báo săn học theo gấu đen đến dưới bóng cây liếm móng vuốt, nghiêm túc rửa mặt, còn giúp nhau liếm lông.

Then Cửa nhìn hai con báo liếm cho nhau thì sững ra. Là hình thú của con người, Then Cửa không có anh chị em nào khác, nó chưa từng được hưởng thụ khoảng thời gian của tình thân như anh em báo săn. Nhưng nó không cô đơn, vì đã có nhân viên cứu hộ rất yêu thương nó. Người xem livestream thấy được gấu đen sau khi quan sát báo săn thân thiết với nhau thì dừng hành động liếm móng lại, nó trở người bò dậy, bước đến bên cạnh nhân viên cứu hộ đang bận rộn, dùng cái đầu tròn vo của mình để cọ vào cậu.

Lộ Bạch đang sắp xếp đồ đạc thì nhận thấy Then Cửa đến bên cạnh mình, bèn cười với nó một cái rồi tiếp tục làm việc, nhưng chẳng bao lâu sau thì tay áo cậu đã bị gấu cắn lấy, không cho làm nữa!

“…” Dù vậy Lộ Bạch cũng không giận, quay người nhìn anh em báo săn một cái là hiểu ra ngay. Cậu lấy trong hộp ra một cái lược răng thưa để chải lông cho gấu, sẵn đó thay luôn cái nơ đã bẩn trong lúc đánh nhau của nó, rồi mỉm cười: “Xong xuôi, mày tự đi chơi đi, chờ tao dọn sạch xong sẽ chơi với tụi mày.”

Mỗi lần thấy được tương tác tình thương mến thương giữa nhân viên cứu hộ và gấu, người nhà của Louis đều sẽ cảm thấy miệng của mình như đang bị một sức mạnh không tên nào đó thao túng, buộc phải nở nụ cười. Hôm nay bác sĩ đến báo cáo tình hình sức khỏe của Công tước, còn rất vui mừng báo tin vui cho họ, phản ứng bài xích đáng lo nhất không hề xuất hiện, Công tước đang hồi phục rất tốt. Điều này liên quan đến việc ông luôn giữ tâm trạng vui vẻ trong thời gian gần đây. Theo nghiên cứu khoa học, tâm trạng của một người có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, nếu giữ được sự vui vẻ lâu dài thì sẽ có khả năng cao là khỏe mạnh hơn! Gia đình Công tước nghe vậy thì vui sướng không ngớt, lập tức tính toán, còn khoảng hơn 20 ngày nữa là Louis có thể trở về, họ nhất định phải chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cậu ta. Khung cảnh người thân gặp lại nhau dù mới chỉ có trong tưởng tượng cũng khiến người ta phải rơm rớm nước mắt.

Kế hoạch trong rừng ngày hôm nay chỉ là cho ba cục lông nghỉ ngơi dưỡng thương, không có gì đặc biệt… Lộ Bạch cho rằng như vậy.

“Mọi thứ thu dọn xong rồi, con mồi sáng nay săn được rất lớn, có lẽ sang ngày mai cũng không cần phải đi săn nữa. Nếu chỉ có hai con báo săn này thì ít nhất cũng duy trì được ba bốn bữa.” Lộ Bạch ngồi xuống cạnh báo săn, vừa gãi cằm cho một con vừa giới thiệu cho khán giả các tri thức về loài này: “Bọn chúng ăn khá ít, không thể so với gấu được, nhìn này, bàn chân đầy lông mềm, còn móng thì khá cùn.”

Lộ Bạch nắm một chân báo săn giơ lên, lật mặt dưới ra cho mọi người thấy được đệm thịt màu nâu socola và móng của nó.

Khi cậu im lặng, người xem có thể nghe thấy tiếng rừ rừ vang bên tai rất nhịp nhàng.  Tiếng kêu của loài mèo này chỉ tồn tại khi Trường Thọ có mặt, hơn nữa tiếng của sư tử cũng khác với báo săn, nếu so sánh thì tiếng rừ rừ của báo săn dễ nghe hơn, dịu dàng hơn. Báo đen có lẽ là vì tính cách nên khi livestream chưa có ai nghe thấy loại âm thanh này, lần nào cũng lạnh lùng trầm lắng, đôi mắt vàng kim đó liếc ngang là đủ cho người ta lạnh run giữa hè!

Nghe tiếng kêu của bé dễ thương, Lộ Bạch cũng mừng lắm. Cậu vừa cười vừa dụi mặt vào báo săn nửa nghiêm túc nửa ngây ngô, nói tiếp: “Báo săn rất tốt tính, là loại dễ chịu nhất trong các loài mèo bự đó, hơn báo hoa và báo gấm nhiều.”

Còn người trong khu bình luận thì biết cái gọi là mèo bự tốt tính này cách xa mình đến thế nào! Họ chỉ có thể ngày ngày ngắm nhân viên cứu hộ nựng mèo để sống vậy thôi.

Lộ Bạch vốn không định chạm vào con báo săn đang bị thương, nhưng nó nhìn lên bằng ánh mắt tội nghiệp khiến cậu mềm lòng, vậy là cậu mới lại gần cẩn thận vuốt ve. Thông thường thì mãnh thú bị thương rất cảnh giác, đề phòng người khác hơn ngày thường rất nhiều. Nhưng chú báo săn này lại nhanh chóng nằm vật ra, lật bụng lên cho Lộ Bạch xoa, không hề ngại mình để lộ cái gì.

Lộ Bạch khẽ cười, nếu con báo săn này mà biết cậu đang livestream thì sao chứ? Nhưng mà có thể động vật sẽ không quan tâm nhiều như vậy đâu. Lông bụng báo săn có màu rất nhạt, gần như là trắng ngà, sờ vào rất mềm mịn. Lộ Bạch đặt hai tay lên đó, cảm nhận lớp lông cũng như cơ bụng của nó. Xét về tỷ lệ mỡ, báo săn có rất ít mỡ, cơ thể toàn là thịt, đây cũng là nguyên nhân giúp chúng chạy nhanh. Về mặt này thì kẻ đối lập chính là Then Cửa với lớp mỡ dày kinh người, hiển nhiên là chạy chậm rồi. Tất nhiên, cơ bắp săn chắc có cái thú riêng của nó, mà mỡ dày cũng mang đến niềm vui riêng, vậy nên Lộ Bạch cũng không suy nghĩ xem cảm giác nào dễ chịu hơn.

Bình luận liên tục được đăng lên, người người đều mong cái tay đang xoa báo săn kia là của mình: Hu hu hu hu.

“Cân nặng của báo săn không lớn, tôi bề thử bé dễ thương còn lành lặn này lên cho mọi người xem.” Lộ Bạch vẫn rất chuyên nghiệp, giới thiệu cho mọi người đủ các ngón nghề nựng mèo, sau đó đưa ra một lời đề nghị làm cho cả khu bình luận phải gào thét!

“Để xem nó có chịu không đã.” Lộ Bạch rất thân mật với báo săn, xác định là nó không ghét như vậy mới cẩn thận bế lên… hơi nặng chút! Nhưng dù sao đi nữa cậu cũng là một nam thanh niên đã trưởng thành, cuối cùng vẫn thuận lợi nâng lên được.

Kiểu bế này là dùng hai tay đỡ mông, báo săn tỏ ra rất thỏa mãn khi được dựa vào lòng Lộ Bạch, hai chân trước vòng quanh cổ cậu, nghiêng đầu liếm tóc cậu.

“Phù, nhóc này khoảng chừng 60 ký đấy, hơi nặng chút, tôi cảm thấy chỉ bế được một hai phút thôi.” Lộ Bạch cũng rất biết người biết ta, nhân lúc mình còn giữ được thì nâng báo săn xoay một vòng, sau đó thả nó xuống: “Thể lực có hạn, để mọi người chê cười rồi.”

Khu bình luận: AAA! Tôi 1m9, bé dễ thương báo săn này tôi bế được! Cho tôi bế!

Bình luận: Chuyện gì vậy, cảm giác báo săn được bế như vậy thật nhỏ bé?

Bình luận: Nhân viên cứu hộ bế thêm một đứa! hu hu hu! Báo đáng yêu quá!

Bình luận: Nhân viên cứu hộ đừng có thiên vị, Then Cửa cũng phải bế!

Bình luận: Ha ha ha ha ai nhắc tới Then Cửa thật là quá đáng, có xứng hay không lẽ nào các fans không tự biết trong lòng sao?

Báo đen và sư tử từng được ở bên nhân viên cứu hộ: … Cả hai không hẹn mà cùng nghiêm mặt, bỗng nhiên thấy bực bội. Cái chính là vào lúc họ ở cùng với Lộ Bạch, chưa bao giờ được cậu bế lên xoay vòng như thế.

Lộ Bạch vỗ tay, mỉm cười nói: “Được rồi, mấy bé dễ thương của chúng ta dù sao cũng đang bị thương, để cho chúng nghỉ ngơi thôi.”

Đúng vậy, báo săn đang bị thương, dù khán giả trong khu bình luận muốn hay không cũng đâu thể yêu cầu Lộ Bạch cứ livestream mãi. Cuối cùng thì người xem đành phải cam tâm tình nguyện nói lời tạm biệt với đám lông xù, sẵn đó ném một đống phần thưởng, để nhân viên cứu hộ mua thêm đồ bổ cho báo săn. Nhóm xù lông xuất hiện trên kênh livestream này biết đâu lại là con cái nhà ai thì sao? Chăm sóc chút cũng không phải chuyện xấu!

Lộ Bạch lại thấy không cần làm gì nhiều, vết thương của báo săn không quá sâu, chỉ vì nó kéo hơi dài nên nhìn bên ngoài mới đáng sợ vậy thôi. Báo săn ở đây có đủ thức ăn và nước, không gian lại thoáng mát, chỉ cần vài ba ngày là sẽ khỏe lại.

Đến gần trưa, Lộ Bạch mở quạt lên, cùng ba con thú hưởng gió mát. Anh em báo săn sống trong hoang dã bốn năm, lần đầu tiên mới biết đến máy móc dùng để chống nóng của con người, tỏ ra vừa cảnh giác vừa tò mò. Sau khi nhận thấy thứ này rất mát, chúng lập tức chấp nhận.

Vì không mang theo nhiều kem, Lộ Bạch dùng nước để làm đá lạnh, nhóm lông xù rất thích gặm đá, một ngày có thể tiêu diệt cả thùng lớn. Nhìn chúng lăn lộn đùa giỡn trên đống đá, vô tư mà vẫy đuôi, Lộ Bạch cũng thấy vui vẻ vô cùng.

Ở một nơi khác, Adonis không còn xem trực tiếp nữa, chỉ có thể xem lại livestream cũ. Cuối cùng anh ta cũng biết vì sao khán giả của kênh livestream cứ nói mình yêu thương nhân viên cứu hộ. Bởi vì trong tất cả video đang xem, báo đen đúng là một người bảo vệ chuyên nghiệp, thần bí và hùng mạnh, trung thành và đáng tin cậy. Báo đen luôn theo sát nhân viên cứu hộ mọi lúc mọi nơi, lo lắng và yêu thương không biết tả sao cho hết, thân thiết rất giống… cha và con? Adonis muốn phát điên, như thế sao được! Năm nay anh ta mới 29 tuổi, làm sao sinh ra đứa con trai lớn như Lộ Bạch được chứ…

Báo đen đối xử với nhân viên cứu hộ giống như với một báu vật mình yêu quý. Nó luôn giữ Lộ Bạch an toàn trong tầm mắt mình, không cho phép ai làm hại đến cậu. Cảm giác này vốn không được cảm nhận bởi một con người như anh ta, xét theo một ý nghĩa nào đó, Adonis và báo đen là hai cá thể độc lập, thân thiết với nhân viên cứu hộ là báo đen chứ không phải Adonis.

Thế như thật không may, với tư cách con người, anh ta lại bất cẩn kế thừa tấm lòng của báo đen.

“Vậy để ta thay ngươi bảo vệ.” Quân đoàn trưởng trẻ tuổi và hùng mạnh thì thầm lời hứa với hình thú của bản thân.

Còn lại vấn đề mảnh kim loại trên sợi choker màu đen kia là gì, cuối cùng Adonis đã biết, nó là một thứ kim loại đặc biệt rất cứng, giá cả thì không đắt đỏ gì. Những thương nhân đã biến nó thành đồ trang sức tặng cho chúng một ý nghĩa: Mạnh mẽ đến nỗi không thể dao động. Adonis cũng rất thích, nhưng mà bảo đeo lên cổ thì anh ta không làm được, như vậy có khác gì với thú cưng đâu? Sau một hồi giằng co, Adonis quấn nó lên cổ tay, hai vòng là vừa đủ. Dù sao cũng không thể gặp người kia, coi như anh ta đeo lên tay đi nữa, vẫn sẽ không có rủi ro bị cậu nhận ra.

So ra thì Thái tử đáng thương hơn nhiều, sợi dây cột tóc của hắn sặc sỡ đủ màu, không thể đeo lên được, chỉ đành cho vào trong túi. Dù rằng hắn không biết vì sao mình phải giữ lại… chỉ vì cảm giác thứ đồ nhỏ bé này ở bên mình mới thật là dễ chịu.



Đói thì đi săn là bản tính của động vật. Muốn giữa cho chúng không ra ngoài thì phải nhân lúc chúng chưa đói đủ để phải săn mồi mà lấy thịt tươi ra cho ăn. Sau khi chúng ăn no rồi, tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc đi săn nữa. Nhưng động vật họ mèo vẫn có ý thức về lãnh địa rất mạnh mẽ, không cần săn mồi thì vẫn sẽ đi tuần tra.

Đến xế chiều, mây đen bắt đầu che phủ bầu trời, trông có vẻ như sắp mưa. Báo săn đã chuẩn bị tinh thần để ra ngoài cuối cùng bị thời tiết cản chân, đành ngoan ngoãn nằm yên dưới bóng cây. Một cái cây lớn không đủ để che chắn nước mưa, vậy là nhân viên cứu hộ mới dựng cây dù lớn lên.

Cơn mưa này vừa phải, nhưng lại kéo dài mãi đến tận nửa đêm, có lẽ đa số các loài động vật đều sẽ ướt như chuột lột hết sức đáng thương. Một vài loài mãnh thú còn nhân lúc trời mưa để đi săn. Dù vậy, thế giới bên ngoài kia không liên quan gì tới họ, Lộ Bạch xoa xoa hai con báo săn và gấu: “Chúc ngủ ngon, chúng ta ngủ sớm thôi.”

Vì lo rằng ngày hôm sau báo săn sẽ dậy sớm đi săn, Lộ Bạch đặt đồng hồ báo thức rất sớm. Chất lượng giấc ngủ này của cậu khá tốt, mưa quật lên xe địa hình rào rào, nhưng cậu không hề bị ảnh hưởng.

Sự thực chứng minh rằng con người rất khó dậy sớm hơn động vật. Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, sức lực sung mãn, hai anh em báo săn sao có thể tiếp tục ngủ nữa. Thế là mưa vừa tạnh, khu rừng buổi sáng yên tĩnh và hài hòa, báo săn đã rất tận tâm đi tuần lãnh địa. Dù chúng biết rõ mùi của mình không đủ mạnh, thật ra không đủ tính đe dọa để đuổi kẻ địch hùng mạnh, nhưng lòng chúng đã có đối tượng để bảo vệ, nên dù biết mình thua kém vẫn không lùi bước.

May mắn là sáng nay chúng không gặp bầy chó rừng hay mãnh thú nào khác, đổi lại, chúng không tìm thấy con mồi. Anh em báo săn vẫn không cam lòng, muốn tiếp tục đi về phía xa hơn để xem thử, nhưng mùi của chủ nhân lãnh địa khác khiến chúng phải do dự, hai chú báo săn cứ chần chữ mãi trông rất bất lực. Chúng không đủ mạnh, một con còn đang bị thương, nhưng nếu không có con mồi thì hôm nay chỉ có thể chịu đói, ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn.

Tại nơi cắm trại, Lộ Bạch đã phát hiện hai cục lông xù dậy sớm hơn cả chim. Cậu chọc chọc Then Cửa còn đang ngáy o o, con này cũng có lông, sao lại cứ ngủ từ sáng đến tối thế chứ?

“Đi xem thử anh em báo săn đang ở đâu, kêu chúng về đây, nhà chúng ta vẫn còn thịt này, không lo đói.”

Nhân viên cứu hộ lặp lại đến lần thứ ba, gấu có vẻ như đã hiểu ra, sau khi nhận được một cái bánh bắp thì vui vẻ lắc mông chạy đi.

Lộ Bạch vẫn còn chưa yên tâm, mới gọi với theo: “Nhớ phải dẫn chúng về đây đó! Biết không? Đừng quậy nha!”

Then Cửa rất nghe lời, sua khi tìm thấy báo săn thì hóa thân thành một chú Border Collie, “lùa” báo săn về nhà. Báo săn bị nó đuổi chỉ có thể đi về, nhưng có lẽ vì không bắt được con mồi, nên bước chân của hai anh em rất chậm chạp, cứ đi rồi dừng lại như không vui lòng. Chỉ có điều chúng không thể chống lại gấu.

Lộ Bạch thấy cả nhóm đã về, đứa nào đứa nấy còn nguyên vẹn thì mỉm cười, rồi mới đi lấy chậu cơm của chúng ra.

“Thật đúng là không nghe lời, đã bị thương còn chạy lung tung, mấy ngày này đừng đi săn nữa.” Cậu nói với con báo săn không lành lặn.

Anh em báo săn nhận được thịt của Lộ Bạch cho, có lẽ lòng vừa khó hiểu vừa vui mừng, vì trong ký ức của chúng, chỉ có thời thơ ấu xa xôi là được mẹ cho ăn thôi. Trong thế giới động vật, trừ một vài loài quần cư cỡ lớn, thì chỉ có những cá thể mang chung dòng máu mới cho ăn như vậy. Ăn xong, chúng thân thiết lại gần, xếp hàng liếm tay và mặt của Lộ Bạch…

“Ấy, tao không cần liếm lông…” Nhân viên cứu hộ vừa cảm động vừa bất đắc dĩ phải từ chối món quà hoành tráng này: “Đi, tới bờ sông uống nước.” Cái chính là hôm qua cậu chưa tắm được, bây giờ cả người đều khó chịu.

Trong lúc tắm, nhân viên cứu hộ cứ thấy thiếu thiếu cái gì? Không phải tại tắm, mà cậu cứ mãi chẳng nghĩ ra! Cho đến khi sếp gọi đến, cậu mới sực nhớ là việc lớn như nhận nuôi báo săn bị thương mà mình lại quên báo cáo cho sếp. Lúc này Lộ Bạch cũng không màng đến đống bọt xà bông trên đầu, dù sao thì công việc vẫn quan trọng hơn. Cậu đoán là trong vài tháng này, sếp đã quen với các phong cách lôi thôi của mình rồi.

Đúng là vậy, nhưng ngài Thân vương vẫn bị hình tượng đầu đầy bọt xà bông của Lộ Bạch dọa cho giật mình, rồi anh tỏ ý: “Cậu đang tắm? Vậy tôi liên lạc sau.”

Lộ Bạch cho rằng không sao cả, đáp: “Tôi có việc cần báo cáo với ngài.”

“Là việc của báo săn à?” Samuel tìm Lộ Bạch dù không phải vì việc này, nhưng cũng thuận miệng nhắc đến: “Tôi đã biết rồi, cứ chăm sóc cho chúng, cần bổ sung thịt tươi thì liên lạc với tôi.”

Thì ra sếp đã biết rồi, thật không hổ danh là người quản lý đáng tin cậy luôn chú ý đến tình hình trong rừng. Lộ Bạch vui vẻ đáp: “Khoảng hai ngày sau thì cần có thêm thịt, lúc ấy tôi sẽ gửi tọa độ cho ngài.”

Samuel gật đầu, sau đó mới đề cập đến nguyên nhân anh cần tìm Lộ Bạch: “Có một nhiệm vụ rất quan trọng phải giao cho cậu.”

Nhiệm vụ quan trọng? Lộ Bạch lập tức nghiêm túc lại: “Xin mời nói.”

“Chúng tôi phát hiện một con sói tuyết bị thương chân sau trong rừng, nó chỉ có một mình, gặp khó khăn trong việc đi săn, hy vọng cậu có thể đi tìm và chăm sóc cho nó.”

Sói tuyết mà Samuel đang nói đến chính là tiền Quân đoàn trưởng Oliver vừa mới xuất ngũ cách đây không lâu vì thương tật, cho đến khi thời kỳ hình thú xuất hiện, người này cũng không chịu điều trị. Người nhà của anh ta rất lo lắng, đã nhiều lần xin gặp Samuel, mong có thể nhận được sự giúp đỡ… ít nhất là khuyên Oliver điều trị cái chân bị thương, hoặc là đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Oliver trong hình thú.

Samuel đương nhiên là lạnh lùng đáp lại: “Không có an toàn tuyệt đối.” Ngay cả bản thân Thái tử khi sống trong rừng cũng có rủi ro nhất định.

“Rất xin lỗi thưa Điện hạ.” Cha của Oliver gần đây như đã già đi thêm 10 tuổi, ông cúi người thật sâu trước mặt ngài Thân vương, đưa ra lời thỉnh cầu không hợp lý: “Tôi nghe nói, trong rừng có một nhân viên cứu hộ rất xuất sắc, cậu ta có thể tiếp cận với mãnh thú…”

Đây là điều do một chiến hữu trước kia tiết lộ cho ông, người đó cũng hy vọng con trai mình được hưởng lợi ích, nhưng đáng tiếc đã bị bác bỏ, thậm chí còn bị ngài Thân vương cảnh cáo. Điện hạ không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào việc trong Khu bảo tồn, chứ đừng nói là ngang nhiên đòi được hưởng quyền lợi cá nhân.

Cha của Oliver là một vị tướng rất ngay thẳng chính trực của Đế quốc, ông biết rõ làm như vậy là sai, không thể vì ông và Oliver từng lập được nhiều công lao nên có thể yêu cầu Đế quốc cho hưởng đặc quyền. Nhưng ông chỉ… không muốn để mất đứa con duy nhất của mình. Cũng may Điện hạ Samuel không từ chối yêu cầu quá đáng này, chỉ đáp rằng sẽ cố gắng sắp xếp.

Lộ Bạch kiểm tra tọa độ do sếp gửi, liếc một cái là biết được vị trí đại khái, cũng nhờ cậu thường xuyên ôn luyện bản đồ của Khu bảo tồn. Vị trí này không quá trùng khớp với mục tiêu mà cậu định sẵn, nhưng công việc là quan trọng, cậu không do dự mà gật đầu nhận nhiệm vụ ngay: “Ngài yên tâm, cứ giao con sói tuyết bị thương này cho tôi.”

Thấy Lộ Bạch kiên quyết và tự tin như vậy, ánh mắt của Samuel lóe lên một tia sáng nhạt. Nếu như Lộ Bạch không phải là người ngoài hành tinh, có thể anh sẽ giữ cậu lại làm việc với mình, trở thành một thủ hạ đắc lực cho anh.

Ngài Thân vương: “Được.” Bất cứ ai nghe đều nhận ra ngữ điệu của anh hơi cao hơn kiểu bình thản thường ngày. Lòng thiên vị có ở bất cứ nơi đâu, có lẽ Samuel không ý thức được bản thân đã dành nhiều ưu ái cho cậu nhân viên cứu hộ này đến thế.

Anh suy nghĩ rồi dặn dò: “Vì vết thương, sói tuyết sẽ rất cảnh giác và sẵn sàng tấn công, nếu cậu gặp nó, hãy chú ý đến phản ứng cảm xúc của nó.”

“Được mà.” Lộ Bạch nghiêm túc chuẩn bị.

“Vậy, liên lạc sau nhé.” Vì không muốn làm phiền cậu nhân viên tắm rửa tiếp, ngài Thân vương chu đáo kết thúc cuộc gọi.

Nhân viên cứu hộ nhận được nhiệm vụ mới cũng không rề rà nữa, cậu nhanh chóng tắm cho sạch.

Giọng nói trong trẻo vang lên giữa rừng: “Mấy đứa, chúng ta có nhiệm vụ rồi…”

~*~
Bình Luận (0)
Comment