Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Báo săn và gấu đen đang uống nước ở phía thượng du bị giọng nói hào hứng của nhân viên cứu hộ thu hút, ba đôi mắt tròn xoe không hẹn mà cùng nhìn sang.

Lộ Bạch thoáng chốc được thấy ba cái đầu xếp thẳng hàng. Cậu biết mấy đứa lông xù này không hiểu gì cả, nhưng vẫn chia sẻ thông tin với chúng: “Chúng ta có nhiệm vụ, à không… không phải…”

Lộ Bạch nhớ ra đây là nhiệm vụ của cậu, chứ không phải của chúng nó. Nơi sói tuyết xuất hiện chắc chắn là khá lạnh, mà báo săn còn đang bị thương, dù nó khỏe mạnh thì hai anh em này cũng không nên đi theo xe địa hình mãi. Nghĩ đến vấn đề này, nhân viên cứu hộ vừa mới hưng phấn lại buộc phải nghiêm túc, nên sắp xếp sao mới tốt đây. Cái chính là vết thương của báo săn ít nhất phải nghỉ ngơi thêm vài ngày mới ổn.

Lộ Bạch còn đang rối rắm, hai chú mèo bự lần lượt tiến về phía cậu. Bàn chân đặt trên lớp đá cuội, từng bước từng bước vừa biếng nhác vừa tao nhã, gương mặt đầy lông cũng toát lên vẻ thỏa mãn vì được ăn no uống say, đầu lưỡi đỏ hồng thỉnh thoảng vươn ra liếm mép. Cậu vừa tắm xong, thay bộ đồng phục mới hoàn toàn, tỏa ra mùi của nắng và nước giặt. Báo săn không quen với mùi này, chúng ngửi lại mùi trên người Lộ Bạch để có thông tin, sau đó lấy đầu dụi lên, vừa dụi vừa phát ra tiếng rừ rừ hài lòng, coi như là đạt được thành tựu tự nựng chính mình!

Lộ Bạch định thần lại, vừa xoa báo săn với vẻ mặt phức tạp, vừa thì thầm: “Tao không thể ở lại đây quá lâu, xem ra chỉ có thể dẫn tụi mày theo một đoạn.” Cậu tin rằng chỉ cần tiếp tục đi theo nguồn nước, phía trước sẽ có lãnh địa tốt hơn, rồi sẽ tìm được nơi dừng chân tốt nhất cho anh em báo săn.

Nghĩ đến là làm, Lộ Bạch trở lại thu dọn thùng xe địa hình cho rộng rãi… Thời gian cậu ở trong rừng ngày càng lâu thì những đồ dùng sinh hoạt cũng càng nhiều, giống như khi người ta mua nhà vậy, nhà mới thì lúc nào cũng gọn gàng, ở càng lâu thì rác càng đầy, khụ khụ. Trước kia thùng xe đủ chứa cả sư tử bự và báo đen, bây giờ chắc chắn không đủ, hai con báo săn đã là chật chội.

Chợt, Lộ Bạch dừng tay lại, cậu nghĩ hình thể của báo săn khá nhỏ, sao không cho nó ngồi trên ghế phó lái nhỉ? Ghế phó lái khá rộng, một con báo săn ngồi là dư.

“Bé ngoan…” Lộ Bạch nói với con báo săn bị thương: “Nào nào, chúng ta ngồi xe, tao dẫn tụi mày đi tìm lãnh địa tốt hơn, tin tao đi.”

Báo săn: “Rừ rừ…” Nó nhìn Lộ Bạch chăm chú, thỉnh thoảng còn ngáp một cái, chìa hết răng nanh ra, nhưng trong mắt nhân viên cứu hộ thì nó đáng yêu hết sức. Cái vẻ ngây ngô này quá dễ thương, trông như rất dễ lừa gạt vậy!

“Tầm nhìn ở ghế lái rất tốt đó, ghế da còn dễ chịu nữa, có máy lạnh luôn, thoải mái hơn chạy trên đất nhiều.” Lộ Bạch mở cửa xe ra, vỗ cái ghế: “Mèo bự nè…”

Báo săn theo Lộ Bạch đến bên cửa xe, thò đầu nhìn vào trong. Lộ Bạch vỗ ghế không biết chán, nói chuyện với nó. Đúng là không phụ lòng người, bé ngoan báo săn này tò mò giống hệt tất cả mọi loài động vật họ mèo, nhảy lên ghế phó lái tìm tòi.

“Tao đóng cửa nha, sẽ lên với mày liền thôi.” Lộ Bạch nói với nó, rồi liên tục dùng tay vuốt ve an ủi, đảm bảo có thể đóng cửa lại được. Đây là đãi ngộ cho thương binh, còn mấy đứa lông xù khác thì thôi đi, nhân viên cứu hộ vô tình chỉ để lại cho chúng một câu: “Đi theo nha, đừng có rớt lại.” Lỡ mà rớt thì bỏ luôn, cậu sẽ không nhặt lại đâu!

Báo săn ngồi trên ghế phó lái nhìn Lộ Bạch qua lớp kính xe. Chờ cậu lên buồng lái, nó lại quay đầu sang ngay.

“Tao lên rồi.” Lộ Bạch mỉm cười, để an ủi nó lần nữa, cậu nghiêng người về trước hôn lên cái đầu lông xù đó, nói: “Tao không thắt dây an toàn cho mày đâu, lát nữa tự mày giữ thăng bằng, không thì nằm xuống sẽ thoải mái hơn.”

Lái xe trong rừng rất xóc nảy, vì vậy nên chiếc xe địa hình này có cài đặt thêm chức năng chống rung lắc rất mạnh, so với loại thường thì ổn định hơn nhiều.

Nhân viên cứu hộ đeo găng tay lái xe vào, điều chỉnh máy định vị, chuẩn bị xong xuôi đâu đấy rồi mới ló đầu ra cửa sổ kêu lên: “Lên đường thôi, nhớ theo sát!” Rồi cậu cho xe chạy.

Then Cửa là tay già đời rồi, xe địa hình vừa đi là nó biết phải chạy theo, nhưng còn con báo săn kia thì rõ ràng chưa từng trải qua tình huống này, vẫn còn đứng yên tại chỗ ngơ ngác. Có lẽ trong lòng nó đang nghĩ: Há? Anh em của ta đâu?

Sau một ngày hai đêm ở cùng nhau, Then Cửa lương thiện hiền hòa đáng yêu đã xem báo săn như đồng đội của mình. Nó nhận ra một con báo săn bị rơi lại, có vẻ không hiểu lắm, nhưng đôi mắt mơ màng kia lại như đang tỏa ra tia sáng thông minh. Lần này thì không cần nhân viên cứu hộ phải lên tiếng, Then Cửa lập tức quay trở lại, đến phía sau lưng báo săn để đuổi nó.

Báo săn ban đầu còn ngơ ngác, sau khi bị gấu đuổi thì dường như hiểu ra ngọn ngành rồi, thế là cùng gấu kết bạn lên đường. Mèo bự có chân dài chỉ cần đi nhanh hơn bình thường là theo kịp xe địa hình, nhưng Then Cửa thì chân vừa ngắn vừa thô, chỉ mong mình có thể lăn theo. Còn chú mèo bự trên ghế phó lái thì tròn mắt tò mò nhìn phía trước, chẳng bao lâu sau đã thích ứng với cảm giác được ngồi xe.

Lộ Bạch khẽ cười, lấy một cái kẹo mút ra, dùng răng mở vỏ kẹo, là mùi mâm xôi đỏ rất thơm rất ngọt.

Thời gian tốt nhất để đi đường phải là trước 11 giờ trưa, sau đó chắc chắn phải dừng lại để tìm chỗ nghỉ ngơi. Báo săn chịu nóng kém hơn gấu, rất dễ mất nước, nhưng với tốc độ lái xe của ông già hiện nay thì chỉ là giải trí với báo săn mà thôi. Chúng bẩm sinh đã thích nghi với việc đi xuyên rừng rậm, trên đường gặp được bụi cỏ um tùm nào đó còn tranh thủ bắt thỏ này nọ.

Báo săn cẩn thận nhắm trúng một hướng, động tác nhảy lên rồi ấn xuống rất hài hước. Rất nhiều loài động vật biết làm như vậy, dù là họ chó hay họ mèo, trong mắt chúng là nghiêm túc săn mồi, còn với con người thì lại là vui đùa.

Chú báo săn bị thương nhìn qua cửa kính, thấy anh em nhà mình nhảy nhót giữa bụi cỏ để bắt thỏ thì tròng mắt giãn cả ra. Còn báo săn vừa bắt được mồi thì ngậm con thỏ trong miệng một khoảng thời gian, đến nỗi Lộ Bạch tưởng rằng sẽ được chứng kiến tình anh em cảm động đất trời, nào ngờ nó lại ăn luôn con thỏ, ăn sạch…

Gấu không thèm thịt thỏ, thật ra, nó thích ăn thực vật hơn nhiều, nhất là những loại có vị ngọt! Gần đây được cho ăn thịt liên tục vài ngày, gấu thèm ăn đồ ngọt rồi. Then Cửa lắc mông vừa đi vừa ngẩng đầu lên hít hà, tìm kiếm đồ ngon quanh đây. Có thể nói rằng hôm nay gấu khá may mắn, vào buổi trưa, nhân viên cứu hộ chọn xong nơi dừng chân nghỉ ngơi bên cạnh một cây sung ngọt.

Sung ngọt trong rừng nguyên sinh rất lớn, trên cành cây thật thô là những quả chín màu đỏ treo lủng lẳng. Đây cũng là mùa để ăn sung ngọt, một số đã chín rơi xuống đất, tỏa ra mùi hương thơm ngọt, nhưng cũng hòa quyện với mùi hơi thối của trái cây.

Lộ Bạch chưa dừng xe thì gấu đã chạy đến dưới gốc cây ngó nghiêng, với loài táo dại tương đối mảnh mai, nó có thể dùng sức mà lắc, nhưng cây sung ngọt này quả thật là cây khổng lồ, mười con Then Cửa cũng không thể lắc nổi.

Lộ Bạch cuống xe, thả mèo bự ra, rồi đi hái sung ngọt. Cây sung ngọt không thẳng cũng không cao, đứng bên cạnh là hái được trái rồi.

“Đừng vội, chờ tao kiểm tra đã.” Đồ trong rừng không ai dám chắc, mỗi lần muốn bỏ gì đó vào miệng, cậu đều phải xét nghiệm trước xem có vấn đề gì không. Lộ Bạch lấy dao gấp ra cắt một miếng, rồi dùng dụng cụ mini mang theo bên mình để kiểm tra, chỉ cần mục chất có hại không vượt quá chỉ tiêu là có thể ăn được. Nhưng dù là thứ vô hại, nhân viên cứu hộ cũng không dám cho gấu ăn quá nhiều, sung ngọt đã chín rất ngọt, chắc chắn là lượng đường vượt tiêu chuẩn.

Then Cửa nhận được quả sung ngọt của mình, cầm bằng hai tay đưa lên miệng ăn, mỗi lần một trái, Lộ Bạch thậm chí còn không biết nó có nếm được vị gì không. Trái trên cây nặng trĩu cành, vừa đỏ vừa tròn, quả thực là rất ngon miệng.

Lộ Bạch hái mười mấy trái cho Then Cửa, còn cậu ăn khá ít, hai chú mèo bự thì không có hứng thú mấy. Cậu lấy máy chụp hình ra chụp vài tấm, không cần trau chuốt vẫn có những tấm bưu thiếp tuyệt đẹp, vì mùa màng bội thu luôn mang lại niềm vui cho con người.

“Ủa?” Trời khô thế này thật ra có thể hái sung ngọt xuống, phơi khô để dành ăn từ từ. Trong lúc mấy cục lông ăn no rồi nằm nghỉ, thanh niên trái đất đứng dưới gốc cây bận rộn không ngơi nghỉ như một chú ong mật chăm làm. Lộ Bạch không tham lam, chỉ lấy dây làm năm xâu quả sung ngọt treo lên xe phơi khô! Nhưng mà thật hay, đến tối khi cậu dừng tay nghỉ ngơi thì phát hiện chỉ còn lại bốn xâu quả. “Then Cửa! Mày ăn vụng sung ngọt của tao!”

Then Cửa: “…”

Then Cửa vừa liếm móng vuốt cho sạch nước trái cây, vừa quay mông lại phía nhân viên cứu hộ, tỏ ý không hiểu cậu đang nói gì. Nhân viên cứu hộ có thể làm gì đây? Chỉ đành cất kỹ số còn lại mà thôi.

“Hai Hoa Út Hoa, làm gì đó?” Đây là tên Lộ Bạch đặt cho anh em báo săn, cậu la Then Cửa xong thì phát hiện hai chú báo săn đang nhìn vào màn đêm tối đen, có vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

Bây giờ trời tối lắm rồi, ở ngoài rất nguy hiểm. Lộ Bạch không muốn để chúng đi, nhưng nghĩ lại thì con người ai cũng có vấn đề phải giải quyết, động vật cũng thế thôi.

“Muốn đi vệ sinh phải không, đi thôi, tao đi với tụi mày.” Nhân viên cứu hộ rất có trách nhiệm, bật đèn pin đi cùng mèo bự.

Động vật rất kỵ để lộ hành tung của mình, nên thường thì chúng tìm nơi đi vệ sinh cũng rất thận trọng. Hơn nữa, Hai Hoa và Út Hoa còn không chịu đi chung một nơi, làm cho nhân viên cứu hộ rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ hai đứa mày thân thiết như hình với bóng, cùng chôn phân trong một cái hố không phải là chuyện tất nhiên à?

“Then Cửa đi trông Hai Hoa, chú ý an toàn đó.” Lộ Bạch dặn dò Then Cửa. Hai Hoa là chú báo săn bị thương, nếu gặp nguy hiểm thì có gấu đen vẫn an toàn hơn.

Tiếng tru của bầy chó hoang châu Phi văng vẳng quanh đây, nhưng trong rừng thì là rất bình thường, thỉnh thoảng sẽ có những cuộc săn bắt diễn ra ngay cạnh bên. Ví dụ như vào xế chiều hôm nay, bầy chó hoang châu Phi cùng chia nhau một con heo rừng có bướu đực, hai con chó hoang tranh nhau một khúc xương sườn mà đánh nhau. Số lượng chó hoang châu Phi và heo rừng có bướu trong rừng tương đương nhau, nghiêm túc mà nói thì năng lực sinh tồn của chúng tốt hơn mèo bự nhiều. Vì có ưu thế trong việc duy trì nòi giống, bầy đàn có thể đảm bảo chất lượng cuộc sống cho đời sau.

Hai loài này đều là loại máu mặt trong rừng, đội xe địa hình gặp chúng thì đã đi đường vòng. Nhưng tiếc rằng vùng này hình như là lãnh địa của chó hoang châu Phi, nhóm khách không mời mà đến như họ không được hoan nghênh cho lắm. Mùi của gấu và báo tỏa ra trong không khí đã kích thích bầy chó hoang châu Phi đang đói. Một con heo rừng có bướu đực nặng khoảng 200kg, nghe thì có vẻ nhiều đấy, nhưng bỏ qua hết xương, da lông và thành phần nước trong cơ thể thì không đủ cho một bầy chó hoang lớn như vậy ăn no. Đây cũng là cái hại của việc phát triển bầy quá lớn, chúng cần phải đi săn liên tục mới đảm bảo no bụng được. Mỗi lần chó hoang châu Phi xuất hiện đều giống như cả vạn năm chưa được ăn no, đi săn cũng rất liều lĩnh.

Lộ Bạch không muốn phát sinh xung đột với chúng, hai con báo thật sự không đủ làm một bữa no cho bầy chó hoang châu Phi kia. Cậu vỗ vỗ Út Hoa đang bận lấp đất: “Đi thôi, mặc kệ chúng nó.”

Báo săn bị bắt nạt thành quen, không hề có ý định khiêu khích, nó ngoan ngoãn cụp đuôi đi theo nhân viên cứu hộ rời khỏi đó. Lộ Bạch chiếu ngược đèn pin lại, lợi dụng ánh sáng để dọa bầy chó, rồi nhanh chóng đi về. Cũng may là Then Cửa và Hai Hoa đang ở gần đây, phát hiện có chó hoang châu Phi, bước chân của chúng cũng tự động nhẹ nhàng hẳn đi. Không ai lại thích đùa với tính mạng của mình cả, chưa đến bước đường cùng thì dù là mãnh thú hung dữ tới đâu cũng chọn cách tránh né. Dù vậy, sự nhượng bộ của họ không có tác dụng. Bầy chó hoang châu Phi vẫn theo sau, bất chấp việc đã thấy rõ có hai con báo săn và một con gấu ở đây. Tình huống này sẽ không xảy ra nếu có sư tử và báo đen trong đội, nói trắng ra cũng là vì không đủ sức mạnh nên mới bị bầy chó hoang này nhắm trúng.

Lộ Bạch biết phe mình chỉ toàn là bé dễ thương, đánh nhau không có lợi lộc gì, người có thể ra oai được chỉ có bản thân cậu mà thôi. Thú hoang sẽ không chủ động tấn công cậu, có lẽ chỉ cần thận trọng, đừng manh động là sẽ không sao. Quả nhiên khi họ trở về bên cạnh xe địa hình, bầy chó hoang châu Phi chỉ lòng vòng ở quanh đó như đang lo sợ cái gì, sau cùng vẫn không dám tiếp cận.

“Suỵt, chúng ta mặc kệ chúng, chúng ta đi ngủ thôi…” Lộ Bạch an ủi mấy đứa nhóc bên mình dù không mấy tự tin, thôi vậy, hôm nay cẩn thận hơn chút, tốt nhất là thay phiên nhau gác đêm.

Lộ Bạch đoán chừng mèo bự bị chó hoang châu Phi vây quanh cũng không thể ngủ nổi. Kể ra thì đây là lần đầu tiên cậu phải qua đêm trong lo âu từ lúc vào rừng đến nay, vì vậy mà Lộ Bạch càng nhớ báo đen và sư tử bự, nếu có chúng ở đây thì bầy chó hoang này làm sao dám đến gây chuyện.

Vì không ngủ được, mà cứ ngồi thế thì chán, cậu chỉ còn cách viết báo cáo công việc. Hai Hoa nằm bên cạnh, tưởng chừng như muốn bảo vệ cậu, nhưng nằm rồi nằm, nó lại gác đầu lên chân cậu ngủ mất. Điều này cũng có nghĩa là nó cảm thấy an toàn, không hề hoảng sợ vì bầy chó hoang châu Phi đang ở gần. Lộ Bạch khá là tự hào, nhưng cái giá của tự hào là cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, nhân viên cứu hộ đã thu dọn đồ đạc, dẫn mèo bự và gấu lén rời khỏi chốn thị phi này. May là cậu còn trẻ, khả năng hồi phục cũng cao, đến trưa đã tìm thấy nơi an toàn để ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại là tràn đầy năng lượng như trước.

Chiều hôm đó, thịt dự trữ của họ đã hết, nhân viên cứu hộ không làm phiền sếp phải đến tiếp tế. Cậu nhìn Then Cửa và con báo săn khỏe mạnh, nảy ra một ý tưởng liều lĩnh. Đứa nào cũng trẻ trung, chân cẳng còn nguyên vẹn thế này, thì phải tự đi săn đúng không?!

Lộ Bạch bắt đầu chú ý xem quanh đây có kẻ xui xẻo nào đáng để ra tay hay không, rồi dẫn đám lông xù qua đó, phần còn lại thì phải xem bản thân chúng nó. Cậu đang nghĩ vậy thì cả bọn đã gặp ngay một đàn voi, mười mấy con trưởng thành dẫn theo hai con voi con đi qua làm cho núi đồi rung chuyển. Nhưng hướng đi của chúng thì thật đáng lo ngại, vì bên đó là nơi chó hoang châu Phi thường ghé qua. Vào lúc thức ăn thiếu thốn, chó hoang có can đảm để săn cả voi con.

Lộ Bạch không lo lắng về sức chiến đấu của voi trưởng thành, như cậu sợ đàn chó hoang châu Phi đói quá làm liều, rủi ro lúc nào cũng có thể xảy ra.

Voi con voi con theo chân mẹ, rất tò mò với mọi thứ xung quanh, thế rồi nó nhìn thấy xe địa hình của Lộ Bạch. Khi mũi của voi con cong lên, cái miệng hơi hé ra trông như đang cười, hết sức đáng yêu.

Lộ Bạch thích voi vì cảm thấy chúng hiền lành chất phác, mà voi con hình như đã không có nước uống một thời gian dài rồi. Cậu nghĩ xe mình còn vài quả dưa hấu, dù chẳng đáng bao nhiêu nhưng cũng có thể giải khát. Tất nhiên là có dưa thì mọi người phải cùng ăn, Lộ Bạch cắt một quả cho Then Cửa và mèo bự, còn lại để cho voi con.

Voi lớn không ngăn cản Lộ Bạch đến gần, thậm chí chúng còn nhìn voi con bằng ánh mắt hiền từ, dùng mũi cuốn lấy dưa hấu trên tay cậu đưa đến bên miệng voi con. Voi là loài yêu thương và chăm sóc con non chu đáo nhất, dù không phải là con ruột của mình cũng vẫn quan tâm như nhau.

Lộ Bạch thích tình cảm gia đình đầm ấm như vậy.

Voi con từ khi sinh ra đến lớn lên dù không gặp phải nhiều nguy hiểm, nhưng chúng vẫn hưởng một tuổi thơ được bảo vệ kỹ lưỡng, là những con non hạnh phúc nhất trong rừng.

Khi hai bên chia tay, tiếng voi kêu vang vọng khắp khu rừng. Đó là âm thanh đặc biệt và tràn ngập sức mạnh, đánh thẳng vào lòng.

Lộ Bạch muốn nói, tụi mày khi có răng trông rất là đẹp.

“Tạm biệt!” Lộ Bạch không nói hẹn gặp lại, vì điều đó quá xa xỉ trong rừng, đôi khi cả đời cũng chỉ được gặp một lần vậy thôi!

Gấu vẫn luôn tin tưởng cái tủ giữ tươi của nhân viên cứu hộ không bao giờ thiếu thịt. Cho nên khi Lộ Bạch cho nó nhìn cái tủ trống rỗng, nó còn chần chừ thật lâu, cuối cùng thì cơn đói chiếm ưu thế hơn, buộc nó phải dẫn đồng đội mới Út Hoa đi săn mồi.

Báo và gấu có ưu khuyết điểm riêng của mình, trong rừng chưa từng có tiền lệ hai loài này hợp tác săn mồi, vì chúng thật sự không hề có liên hệ gì với nhau, cứ như không cùng một thế giới. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng chúng là những đồng đội tốt nhất, khi báo săn với sở trường tốc độ đuổi kịp con mồi nhưng bị kéo lại, gấu với sức mạnh kinh người sẽ tiến lên, bồi thêm một đòn trí mạng cho con mồi. Như vậy là báo săn không còn sợ bản thân bị thức ăn kéo lại hoặc thậm chí đạp chết, gấu đen cũng không sợ vì tốc độ quá kém mà không bao giờ đuổi kịp con mồi chạy nhanh hơn nó.

Sau một đòn đắc thủ, hai cục lông lần đầu hợp tác đều trông có vẻ rất hào hứng. Báo săn chưa bao giờ đi săn thoải mái nhẹ nhàng như vậy, nó vẫy đuôi qua lại, liềm máu trên vết thương của con mồi, khiến mình biến thành một con mèo lem luốc. Gấu đen thì dùng mõm húc con mồi nặng nề, cuối cùng cũng ngậm nó lên được để kéo về.

Út Hoa đi chặn hậu đã bắt đầu cảnh giác, vì thói quen là vậy, nó sẽ luôn đề phòng theo bản năng sau khi bắt được con mồi. Lần này thì ông trời đã phù hộ, không có tên cướp nào dám xuất hiện, thậm chí kền kền cũng không dám đến gần. Bước chân của Út Hoa nhẹ nhàng hẳn đi, có lẽ nó đang thầm nghĩ lần này cùng anh gấu đi săn, còn có kẻ nào dám cướp con mồi? Có không?!

Người không nuôi động vật lông xù sẽ không bao giờ biết cảm giác vui sướng khi nhìn cục lông mặt đầy máu đang lao về phía mình.

Chuyến đi săn này thuận lợi bất ngờ, cả ba đứa nhóc đều ăn thỏa thuê, được nếm trái ngọt lần này, có lẽ về sau chúng sẽ hợp tác thêm vô số lần nữa.

Vì thức ăn đã đủ, Lộ Bạch báo cáo với cấp trên là không cần phải tiếp tế thịt tươi cho mình, dù kỹ thuật giữ tươi tốt đến đâu, thì với mấy cục lông xù kia, con mồi mới săn là ngon nhất. Nhìn chúng nằm trên đất ăn ngấu nghiến, Lộ Bạch tỏ ra hơi áy náy, hỏi Samuel: “Điện hạ, tình hình hiện giờ của sói tuyết có nguy hiểm không? Tôi thấy cần phải thêm một thời gian nữa tôi mới tiến vào phạm vi của tọa độ đó được.”

“Nó tạm ổn.” Samuel đáp, dù đã suy nghĩ đến chênh lệch thời gian rồi, nhưng anh vẫn khá bất ngờ: “Cậu định đưa báo săn rời khỏi vùng ôn đới?”

Lộ Bạch vội phủ nhận: “Không không, chỉ chăm sóc chúng vài ngày thôi, tôi muốn tìm lãnh địa thích hợp cho chúng.”

Samuel gật đầu, cho nhân viên cứu hộ thời hạn: “Trước tháng chín cậu đến nơi là được.” Theo lý thuyết, thông tin này không nên tiết lộ. Ngài Thân vương vẫn bỏ qua những gì bất hợp lý của bản thân, tỏ ý đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Lộ Bạch.

Được cho đủ thời gian để sắp xếp là không còn gì vui hơn được nữa, Lộ Bạch đảm bảo với sếp: “Được, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Hai bên trò chuyện thêm vài câu, cấp trên nghiêm túc lại hỏi tọa độ của Lộ Bạch, rồi gửi cho cậu một vài thứ đồ khác. Lộ Bạch cảm động vô cùng.

Bốn năm ngày sau, vết thương của Hai Hoa đã kết vảy cứng, một vài chỗ bắt đầu rơi ra để lộ phần da màu hồng nhạt, tạm thời còn chưa mọc ra lông mới, nhưng chắc không bao lâu nữa là lông lại đầy đủ rồi. Vết thương này thật sự không gây trở ngại cho việc săn mồi, nếu không có Lộ Bạch ở bên chăm sóc, Hai Hoa đã cùng anh em của mình đi kiếm ăn từ trước rồi, làm gì có chuyện nghỉ ngơi. Hai ngày không đi săn là đủ để báo chết đói, vì nhịn ăn hai ngày khiến chúng không còn thể lực đuổi theo con mồi, vậy thì đừng mong kiếm được miếng ăn.

Hai Hoa nằm dưỡng bệnh mấy ngày vẫn được ăn no, sáng sớm hôm nay tinh thần hăng hái, vội vàng muốn gia nhập vào đội săn. Mãnh thú xuất chuồng khí thế hung hãn, nó nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp, vết sẹo để lại sau trận chiến với chó rừng khiến nó có vẻ trưởng thành hơn Út Hoa rất nhiều. Chiến đấu giúp đàn ông thành thục, cũng có thể giúp các tuyển thủ trong rừng rậm trưởng thành.

“Hai Hoa, cố gắng lên.” Lộ Bạch xoa đầu mèo bự. Nó rất phối hợp ngẩng đầu ưỡn ngực, nhắm mắt hưởng thụ. Đứng giữa gió sớm mát mẻ, Lộ Bạch hơi xúc động, cậu muốn chia sẻ hình ảnh Hai Hoa tái xuất giang hồ.

Trong livestream, mặt trời dần ló dạng từ đường chân trời, nhuộm màu rực rỡ cho bầu trời, toát ra hơi thở oai hùng khó tả.

Thời gian này không phải giờ cao điểm, cậu không dám chắc có bao nhiêu người sẽ cùng mình chứng kiến trận đấu vào buổi bình minh. Nhân viên cứu hộ: “Chào mọi người, bây giờ là 5 giờ sáng, mặt trời vừa mới xuất hiện thôi, nhưng mấy cục lông xù dậy còn sớm hơn cả chim, đã bắt đầu đi săn rồi đó.”

Tới rồi kìa, giọng nói của nhân viên cứu hộ ma quỷ lại đến, trước kia là chuông báo thức lúc 7-8 giờ đánh thức khán giả, còn hôm nay lại là 5 giờ sáng! Mọi người cùng nhìn lại, các hội viên ở cùng một khu còn thấy chưa đến 5 giờ, vẫn kém mấy phút! Những ai không ở cùng múi giờ thì lại rất thoải mái, được xem mà không chút áp lực.

Tầm mắt của nhân viên cứu hộ hạ xuống, chạm mặt đất. Hai báo một gấu đang tiến lên phía trước, bỗng khiến người xem phải rợn người. Vì khí thế của ba con mãnh thú hôm nay rất hung hãn, có vẻ còn ghê gớm hơn những gì họ từng thấy cách đây vài ngày. Đây không thể nào là báo săn được!

Lộ Bạch: “Hôm nay là ngày đầu tiên Hai Hoa trở lại sau khi hồi phục, mọi người cùng đi xem ba đứa nó đi săn nha.”

Ai cũng nghĩ nhiếp ảnh gia là những người đáng gờm nhất. Khi mấy con thú đang nhanh chóng di chuyển, nhân viên cứu hộ cũng không rơi lại phía sau, cậu thậm chí còn học được cách đi nhanh như đang lướt trên mặt cỏ.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ hôm nay nghiêm túc quá!

Bình luận: Hai Hoa là tên mới của báo săn sao? Tôi đoán con kia tên Tiểu Hoa!

Lộ Bạch: “Út Hoa và Then Cửa gần đây hợp tác rất tốt, không biết ba đứa cùng lên thì sẽ có hiệu quả ra sao.”

Bình luận: Nhị Nhị Nhị Nhị Út Hoa? Tôi thua rồi! Hộc máu…

Trên màn hình, tốc độ của bọn chúng bắt đầu chậm lại, mỗi đứa tự tìm vị trí để ẩn nấp, cân nhắc xem nên tiếp cận từ hướng nào. Cũng có nghĩa là con mồi đã xuất hiện trong vòng 200 mét quanh đây.

Khán giả cũng im lặng hẳn đi, mắt không rời khỏi màn hình.

“Chúng phát hiện con mồi.” Lộ Bạch khẽ nói, nhìn vào cái mông đen thui phía trước: “Then Cửa là chủ lực tấn công, nhưng tốc độ của nó không nhanh, nên nó đang chờ cơ hội…”

Người xem không hiểu chờ cơ hội gì, con mồi cũng đâu có mù mà chạy ngang qua nơi gấu đen đang ẩn nấp…

Báo săn đang hạ thấp cơ thể, rất chăm chú và nhẹ nhàng tiếp cận đàn ngựa vằn đang ăn cỏ cách đó không xa.

Bình luận: Là ngựa vằn!!!!Ngựa vằn nặng gần 500kg!

Khi nhìn thấy rõ con mồi mà chúng đã chọn, cả khu bình luận như sôi trào, chắc chắn sẽ gặp chuyện đó! Từ những lời bình luận chạy lung tung trên nền là có thể nhận ra nỗi lo lắng bất an khôn cùng của khán giả:

Không phải chứ, hai con báo săn này làm sao vậy? Mới mấy ngày không gặp, sao lại bắt đầu nhắm tới ngựa vằn nặng gấp 10 lần mình rồi??

Không phải là muốn quay lại sau khi hồi phục sao?! Chúng ta có thể chọn mục tiêu bình thường chút để ra tay không!!!

Đúng là báo săn kén ăn, hôm nay được thấy tận mắt rồi!

Lộ Bạch cũng nhận ra con mồi mà mèo bự chọn hơi quá đà. Như vậy không được, chính cậu cũng thấy bất ổn. Nhưng cậu cách anh em báo săn khá xa rồi, bây giờ không thể chạy ra cắt ngang chúng được. Nhân viên cứu hộ luôn lạc quan chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ ở quê nhà: Gan lớn bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu. Rủi ro thì sao? Chúng đã chọn cách săn mồi như vậy, là quyết định của chúng, cậu không tiện nhúng tay vào.

Sau cùng Lộ Bạch bỏ ý định ngăn cản, chỉ khẽ thì thầm: “Hai Hoa Út Hoa cố lên, Then Cửa đừng có nửa chừng tuột xích đó…” Lúc báo săn túm được ngựa vằn nhớ lên giúp một tay.

Nhưng mà săn ngựa vằn thực sự quá nguy hiểm… thật đó.

Tay đẫm mồ hôi, nhân viên cứu hộ không dám nhìn, thậm chí còn đang nghĩ đến việc tắt livestream, nhưng nếu cậu tắt trong thời khắc mấu chốt này thì có vẻ sẽ gây ra hoang mang không đáng có. Vậy là cậu vẫn duy trì máy quay.

Khi cậu còn đang suy nghĩ, tất cả người xem livestream đều đột nhiên nín thở, bởi vì báo săn đã bắt đầu hành động. Hai chú báo săn phóng ra từ hướng khác nhau như hai mũi tên rời dây cung, lao thẳng về phía một con ngựa vằn. Cơ thể nhẹ nhàng giúp chúng chạy mà không tạo ra âm thanh, đến khi đàn ngựa vằn phát hiện ra thì chúng đã cách rất gần rồi.

Con ngựa vằn bị nhắm trúng hoảng loạn tháo chạy, rồi nhận ra bên kia cũng có một con báo săn, điều này khiến nó càng hoang mang hơn, không chọn đường chạy nổi. Chỉ một tích tắc do dự của nó cũng đủ tạo thành cơ hội thành công của báo săn.

Mọi người nhìn thấy báo săn ngoạm lấy cơ thể ngựa vằn, một con, rồi sau đó là hai con. Mỗi đứa một bên dùng cơ thể không mấy nặng của mình để kìm chân ngựa vằn. Nhưng điều này gần như là vô nghĩa, dù thế nào chúng cũng không thể giết chết ngựa vằn. Khán giả thấp thỏm nghĩ, báo săn không có sức bền sẽ nhanh chóng bị đá chết, hoặc là thất bại trở về.

Trong lúc họ nghĩ vậy, bóng dáng của gấu đen chợt xuất hiện trong tầm mắt. Nó dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình lao ra chi viện cho anh em báo săn!

Sức cắn của gấu ra sao, mọi người đều biết!

Then Cửa đuổi kịp con ngựa vằn chậm nhất trong lịch sử, con ngựa vằn bị anh em báo săn xả thân cầm chân, rồi cắn một nhát vào cổ con mồi…

Máu tươi lênh láng.



Lời tác giả:

Then Cửa: Tình bạn mãi mãi trường tồn?

Báo: Nice, bắn tim ~



Các loài được nhắc đến trong truyện

– Sung ngọt: Vả tây, hay còn gọi là sung ngọt, sung trái, sung mỹ (danh pháp khoa hoc: Ficus carica) là một loài thực vật có hoa thuộc chi Ficus, trong họ Moraceae.





– Heo rừng có bướu: Lợn bướu thông thường (Phacochoerus africanus) là một loài lợn hoang thuộc họ Lợn, bộ Guốc chẵn. Loài này được Gmelin mô tả năm 1788, chúng thường sinh sống ở thảo nguyên, xavan, rừng thưa ở châu Phi hạ Sahara.





– Voi: Họ Voi (Elephantidae) là một họ động vật có vú lớn, ăn thực vật được gọi chung là voi và voi ma mút. Chúng là những động vật có vú lớn trên cạn với mõm biến đổi thành vòi, và răng biến đổi thành ngà. Đa số các chi và loài trong họ này đã tuyệt chủng. Chỉ có hai chi, Loxodonta (voi châu Phi) và Elephas (voi châu Á), là còn tồn tại.





– Ngựa vằn: Là một số loài họ Ngựa châu Phi được nhận dạng bởi các sọc đen và trắng đặc trưng trên người chúng. Sọc của chúng có những biểu tượng khác nhau, mang tính độc nhất cho mỗi cá thể. Loài động vật này thường sống theo bầy đàn. Không giống như các loài có quan hệ gần gũi như ngựa và lừa, ngựa vằn chưa bao giờ được thực sự thuần hóa. Có ba loài ngựa vằn: Ngựa vằn núi, Ngựa vằn đồng bằng và Ngựa vằn Grevy. 





~*~
Bình Luận (0)
Comment