Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 48

Nếu là người khác đối diện với hàm răng sói trắng nhởn gần ngay trước mắt này, chắc sẽ vội vàng rút tay về bỏ chạy, chứ không phải là túm lấy chân sói xoa vuốt cho đã tay.

Lộ Bạch bình tĩnh và tập trung, không nhìn thẳng vào mắt sói, vì hành động này mang ý nghĩa khiêu khích. Cậu chỉ lén quan sát ngoại hình con sói tuyết này… đầu sói to rất điển hình, cơ thể thon dài rắn chắc, đuôi thì bông xù lên, lông dài hơn sói tuyết bình thường một chút, nhưng sạch sẽ bất ngờ. Ban đầu không được tiếp xúc gần nên không thấy rõ, đến giờ Lộ Bạch mới phát hiện ra sói tuyết quả thực là anh tuấn, rất khó để tưởng tượng rằng nó tàn tật. Cậu dám khẳng định, trước khi nó gặp chuyện thì hẳn phải là sói đầu đàn hoặc tương tự như vậy.

“Tao không có ác ý, tin tao đi, tao chỉ muốn giúp mày.” Lộ Bạch nói rất dịu dàng bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, vuốt từng cái móng sói rồi dần dần đi theo cẳng chân đến bên hông, vị trí này không thuộc những nơi trí mạng.

“Ư ử…” Sói tuyết còn gầm gừ khe khẽ, nhưng khi Lộ Bạch gãi ngứa cho nó, vẻ mặt nó dần trở nên mơ màng. Là sói sống ngoài núi hoang, chúng chỉ có cách dùng chân gãi một vài vị trí trên người mình, những nơi khác chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác sảng khoái như vậy…

Tuy chưa từng làm chó, không biết gãi cằm thì chó có thoải mái không, nhưng Lộ Bạch cũng từng tiếp xúc với chó rồi, có thể phán đoán được từ phản ứng của chúng. Ngón tay mảnh dẻ của người trái đất rất to gan vươn tới cằm sói tuyết, bắt được một túm lông dày… Lông sói tuyết bắt đầu rụng những sợi cứng vào mùa thu, để đổi sang lớp lông tơ có tác dụng giữ ấm tốt hơn trong mùa đông, nhất là những chỗ hiểm như cổ, lông sẽ đặc biệt dày và mềm, lông trên lưng chúng cứng hơn một chút để chống thấm nước, giúp sói đi lại giữa những vùng tuyết mà không bị tổn thương vì lạnh. Sói tuyết không phải chó nhà, nhưng vẫn thuộc họ chó, người ta cũng thường gọi là chó sói, chứng tỏ là bộ gene của chúng khá tương đồng với nhau.

Sói tuyết bị chạm vào vùng nguy hiểm, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Nó tỉnh táo lại, lập tức gầm gừ mấy tiếng, vờ như muốn cắn tay Lộ Bạch…

Lộ Bạch đang nhân cơ hội để gãi cằm và cổ cho nó, lòng cũng hơi hoang mang, nhưng vẫn làm bộ như bình tĩnh, tiếp tục thi triển mười tám chiêu nựng chó của mình. Nếu không thành công thì coi như tay cậu mất luôn.

Răng nanh chạm vào da của con người thì dừng lại không cắn xuống… Đây là biểu hiện tốt.

“Ngoan lắm.” Lộ Bạch thầm thở phào, thật ra cậu biết sói tuyết đang quan sát phản ứng của cậu là hoảng loạn hay là phản kích nó. Sau phép thử, bây giờ hẳn là nó đã tin cậu vô hại. Nhân viên cứu hộ lúc này có thêm tự tin, không còn lo lắng gì, nên thoải mái tiếp tục gãi.

Đôi mắt sói màu lam pha xám nhìn chằm chằm Lộ Bạch thật lâu. Khi cậu tưởng nó sắp trở mặt thì sói trắng khổng lồ dần dần nheo mắt lại, nghiêng đầu ngẩng cổ lên để cậu thuận tiện gãi tiếp. Khi làm động tác này, nó còn gầm gừ hai tiếng tượng trưng, nhưng âm thanh phát ra không có tính đe dọa chút nào.

Lộ Bạch mím môi, cố gắng kiểm soát vẻ mặt của mình, rồi chuyên tâm nựng sói. Có lẽ từ khi sinh ra tới giờ, chưa từng có ai dịu dàng xoa vuốt nó, mang lại sự an ủi không hề ác ý cho nó. Cậu không suy nghĩ nhiều, mà rất chăm chú, dùng động tác tay, hơi thở và mùi trên người để giao lưu với nó trong im lặng. Cậu tin sói tuyết sẽ cảm nhận được thiện chí của mình. Quả nhiên sau vài phút, sói tuyết đã giảm bớt cảnh giác, sự hung hãn và lạnh lùng cũng biến mất, thậm chí còn chủ động dụi tay cậu… Sự thật chứng minh là mãnh thú hung dữ đến đâu cũng có mặt tình cảm.

“Tao tên là Lộ Bạch, được làm quen với mày thật vui, Trắng Bự?” Lộ Bạch thích bộ lông trắng thuần của nó, cậu lập tức đặt cho sói tuyết một cái tên thích hợp và rất thuận miệng.

Sau đó, Lộ Bạch kiên nhẫn xoa dịu sói tuyết khá lâu, dùng kỹ thuật thành thục của mình xoa vuốt từ cổ đến tai, từ đầu xuống thân mình sói, chỉ riêng đuôi và cái chân bị thương là cẩn thận tránh đi. Cảm thấy mức độ chấp nhận của sói tuyết dành cho mình đạt đến một con số nhất định, Lộ Bạch mới lấy ra chai nước mang theo, đổ nước ra nắp.

Hôm qua sói tuyết đã nhịn khát suốt ngày, máu của thỏ không đủ để giải khát, nên bây giờ nó vẫn cần phải bổ sung thêm nước. Động vật họ chó và họ mèo uống nước giống nhau, đều dùng đầu lưỡi để cuốn nước vào miệng, khi tốc độ nhanh sẽ tạo ra tiếng chẹp chẹp.

Lộ Bạch cảm thấy âm thanh này vô cùng hay. Xem ra là sói rất khát rồi, một lần uống hết nửa chai nước của cậu rồi hài lòng ngẩng đầu lên, thè lưỡi ra liếm vệt nước còn sót lại bên miệng. Vừa rồi nó ăn được ba con thỏ mập mạp, hiện đang ở trạng thái no đủ, có lẽ không cần phải cho thêm thịt.

“Max, bây giờ tôi đang ở cạnh sói, bước đầu giành được sự tin tưởng của nó, nhưng muốn kiểm tra cái chân bị thương thì cần thêm một thời gian nữa.” Lộ Bạch báo cáo tiến độ trước.

Người ở đầu kia nghe được tin này thì đều thở phào. Dù khi thấy điểm xanh và điểm đỏ trùng lên nhau, họ đã đoán ra Lộ Bạch thành công rồi, nhưng nghe chính miệng cậu báo lại mới càng yên tâm hơn.

Trong lúc Lộ Bạch an ủi sói tuyết, Bé Quần Bó ở bên cạnh nhìn, đôi mắt nhỏ xíu theo dõi tay cậu, cứ liếc qua liếc lại! Cú mèo thường ngày rất nhiều chuyện, bỗng nhiên yên lặng như gà. Lộ Bạch đang toàn tâm toàn ý với sói tuyết nên không còn rảnh chú ý đến nó, đến khi Bé Quần Bó mổ lên tai cậu tạo thành cơnn đau nhè nhẹ.

“Úi…” Lộ Bạch bắt giờ mới nhớ ra đã một lúc rồi không nghe thấy cú mèo kêu, nó ghen, tự biến mình thành một quả bóng tròn xoe.

“Bé Quần Bó, đừng phá.” Nghiêng mặt cọ cọ cú mèo, Lộ Bạch nghiêm túc nói: “Anh Trắng Bự đang bị thương, bây giờ đang rất đau, mày ngoan ngoãn phối hợp chút được không?”

“Kiú ~” Bé Quần Bó vỗ cánh.

Chẳng biết nó nghe có hiểu không, nhưng tóm lại là Lộ Bạch vẫn tiếp tục vuốt sói tuyết. Con sói vốn đã mệt mỏi, được cậu dịu dàng an ủi, phải cố gắng lắm mới giữ được tỉnh táo.

“Không sao, ngủ đi, tao sẽ không làm hại mày.” Lộ Bạch nhẹ giọng hứa.

Chờ sói tuyết ngủ say, hơi thở đều và dài, Lộ Bạch mới lén đứng lên định về xe lấy hộp cấp cứu, thế nhưng cậu vừa mới nhúc nhích là đôi mắt xanh xám kia lại nhìn về phía mình. Rõ ràng là nó đã buồn ngủ  lắm rồi mà, cứ thế này thì ai còn dám bỏ đi?

“Không sao, ngủ đi.” Lộ Bạch cười khổ, đành phải ngồi xuống. Thôi vậy, cứ chờ nó ngủ đủ rồi tính sau. Cũng may nơi này có bóng râm khá mát mẻ, dù giữa trưa nóng nhất cũng chỉ cần cởi áo khoác ra là đủ. Lộ Bạch có mang theo balo, trong đó còn có lương khô. Cậu đói thì ăn, thời gian rảnh thì gõ chữ trao đổi với Max, thông báo về tình hình hiện giờ.

Bé Quần Bó thì cắm đầu bay thẳng vào rừng, không còn thấy đâu nữa.

Max không giấu được tò mò hỏi: “Lộ Bạch, sao lại đổi sang tin nhắn rồi?”

Lộ Bạch đáp lại: “Vì Trắng Bự đang ngủ cạnh tôi, tôi sợ làm ồn đánh thức nó.”

Trắng Bự? Đầu kia ngơ ngác một lúc mới nhận ra, đây hẳn là tên của hình thú của Quân đoàn trưởng Oliver. Nghe rất ổn! Tuy rằng đơn giản, nhưng dù sao cũng hay hơn Trứng Đen và Then Cửa, Max cảm thấy may mắn cho Oliver, ít ra thì cái tên này bình thường. 

Quân đoàn trưởng chưa tốn bao lâu đã quyết định ngủ cạnh nhân viên cứu hộ rồi à? Max vô cùng khâm phục, xem ra lo lắng của anh ta trước đây là dư thừa. Anh ta lập tức báo tin này cho sếp, cũng để mọi người đang thấp thỏm lo âu được yên tâm.

Cùng lúc đó, Lộ Bạch cũng có suy nghĩ riêng của mình. Cậu chụp hình và quay lại video của sói tuyết, gửi cho hai người cấp trên của mình.

“Chờ tôi thân thiết với nó hơn, lấy được lòng tin của nó, Trạm cứu hộ định xử lý vết thương của nó ra sao?” Sẽ chăm lo chứ?

“Điều trị hết sức.” Samuel và Dave gần như trả lời cùng lúc, rồi nhìn lại tấm hình kia, sói tuyết to lớn nằm trong bụi cỏ nghỉ ngơi, ngoại hình vẫn rất anh tuấn oai phong, nếu không đứng lên sẽ chẳng ai biết chân nó bị thương.

“Được.” Được cấp trên cho phép, Lộ Bạch yên tâm hơn rồi.

Cục lông trắng ngủ thẳng đến khi mặt trời xuống núi, có thể thấy nó mệt mỏi đến mức nào.

Thấy sói tuyết mở mắt ra, Lộ Bạch xoa đầu nó. Đôi tai tam giác lập tức ép ra đằng sau, ánh mắt toát ra vẻ căng thẳng, nhưng khi nó nhìn thấy rõ là Lộ Bạch, tai lại dựng thẳng lên, mắt nheo nheo tỏ ra hưởng thụ.

Lộ Bạch nói: “Tao đi lấy hộp thuốc tới xử lý vết thương cho mày, mày ở lại đây chờ tao được không? Trắng Bự?”

Sói tuyết vừa tỉnh ngủ chỉ nhìn cậu…

Vì hai bên đã hơi quen rồi, Lộ Bạch không còn sợ nhìn vào mắt sói, cậu mỉm cười: “Cho mày chút thời gian giải quyết vấn để vệ sinh nha, tao sẽ trở lại ngay.”

Cậu nói rồi đứng dậy khoác balo lên vai, đi về phía xe ba bánh.

Thấy Lộ Bạch đi, sói tuyết cũng đứng dậy, rũ rũ lông trên người, rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu. Cái người từ trên trời rơi xuống này… định đi sao? Sói tuyết có lẽ còn chưa biết nên định vị Lộ Bạch thế nào, hẳn nó cũng biết cậu không phải là đồng loại, nhưng lại không khiến nó tránh né như con người. Ánh mắt nó toát ra vẻ ngơ ngẩn.

Lộ Bạch trèo lên sườn núi, đi theo tuyến đường khi đến đây, bước thấp bước cao trở về. Cậu cũng sợ nếu mình đi quá lâu thì sói tuyết sẽ bỏ đi. Trong thời gian này, vì quá lo lắng, cậu còn liên lạc với Max để nhờ anh ta canh chừng tọa độ của sói tuyết.

“Nó còn ở chỗ cũ không?”

“Ờm…” Max nhìn điểm đỏ đang đi theo điểm xanh trên màn hình, nuốt nước bọt: “Lộ Bạch, nó không ở chỗ cũ…”

“Không phải chứ? Đừng nói là tôi nựng nó cả ngày uổng công rồi nha?” Lộ Bạch gnhe vậy thì sốt ruột không thôi, vội lấy hộp cấp cứu rồi lên đường: “Cho tôi vị trí, tôi đi tìm nó.”

“Không cần đâu, cậu cứ… ở yên đó chờ nó là được!” Max vừa nói vừa thở hổn hển.

“???” Lộ Bạch ngẩng đầu lên, không biết có phải mình hoa mắt không, cậu thấy được trên sườn núi cách đó không xa hình như có một cái đầu sói đang thò ra! Nhưng mà lại biến mất rất nhanh.

“Nó đến tìm tôi hả?” Cậu xác nhận lại với Max.

“Đúng!” Max quả quyết.

Lộ Bạch sững sờ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, đầy ắp. Đồng thời cậu cũng thấy rất có lỗi vì suy đoán ác ý của mình, cả ngày nay cậu không hề phí công chút nào, sói tuyết đã nhớ cậu rồi.

“Trắng Bự.” Nhân viên cứu hộ mỉm cười, gọi với về phía sườn núi: “Qua đây đi! Trắng Bự!”

Sói tuyết trốn sau sườn núi hít thở rất nhẹ, vì leo núi với nó hiện tại vẫn là một thử thách, chứ đừng nói đến việc phải đi liên tục 2 kilômét. Thể năng chưa hoàn toàn khôi phục khiến nó khá mệt mọi.

“Trắng Bự!”

Giọng nói kia vẫn đang gọi nó, một âm thanh rất vui sướng và tràn đầy thiện chí, làm nó muốn lại gần. Hai lỗ tai trắng tinh nhẹ nhàng lú ra, sau một lúc giằng co thì nửa cái đầu xuất hiện, thấy Lộ Bạch vẫn nhìn mình, nó lại để lộ mõm và cổ. Dần dần, nó quyết định leo lên đỉnh núi, lộ ra toàn bộ cơ thể, bao gồm cả cái chân sau tàn tật.

“Qua đây.” Lộ Bạch vẫn kiên nhẫn chờ, hai tay vẫy vẫy.

Vẻ mặt sói tuyết vẫn không dao động, lạnh lùng và cao quý, nhưng cái đuôi đằng sau đã bán đứng suy nghĩ thật của nó.

“Qua đây!” Lộ Bạch gọi lần nữa.

Cuối cùng, sói tuyết khêu một tiếng nho nhỏ, cất bước chân đầu tiên…

“Từ từ thôi!” Lộ Bạch vẫn lo lắng cho nó rất nhiều.

Với một con sói khỏe mạnh thì sườn núi này không là gì cả, nhưng sói tuyết chỉ có thể cẩn thận di chuyển bằng một tư thế rất xấu xí. Nó khập khiễn đi về phía Lộ Bạch, đầu hơi cúi xuống, hoàn toàn không có vẻ oai phong như trước, vì bây giờ nó đã bộc lộ tất cả yếu điểm của mình ra ngoài, vừa xấu xí vừa yếu ớt…

Đây là lần đầu tiên Lộ Bạch được thấy một con sói tuyết chỉ còn ba chân di chuyển bằng cách nào. Nó đi rất chậm, thật khó mà tưởng tượng ra nó đã đi cả một ngày hôm qua ra sao. Lộ Bạchnửa quỳ trên đất, đón nó đến bên mình, cậu giang tay ôm lấy sói tuyết: “Cảm ơn mày đã đến tìm tao, mày rất dũng cảm.”

Sói tuyết được ôm thì tròng mắt nở rộng, nó khép cái miệng đang thở lại, liếm cái mũi đã khô khốc.

Sau đó Lộ Bạch lấy thịt tươi và nước ra cho nó ăn. Sói tuyết đánh hơi số thức ăn này, rồi nhìn cậu một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ thì mới bắt đầu ăn.

Chờ nó ăn no uống say rồi thì trời cũng gần tối. Lộ Bạch rất vội, không màng đến việc bồi dưỡng tình cảm, vì trời tối hẳn thì rất khó xử lý vết thương.

“Trắng Bự, nằm xuống được không? Cho tao xem thử chân mày.” Cậu thử tìm cách để sói tuyết nằm xuống. Sau khi cậu hết lời thuyết phục, cuối cùng sói tuyết cũng chịu làm theo.

Khi chạm vào chân sau của nó, Lộ Bạch còn sợ nó sẽ phản ứng quá khích. Cậu vẫn luôn chú ý, nhưng sói chỉ nhìn mình, thỉnh thoảng liếm mép một cái.

“Vậy tao bắt đầu nha, đau thì mày cứ kêu.” Lộ Bạch nói vậy, nhưng không mấy hy vọng là nó sẽ đáp lại.

Thế nhưng khi cậu dùng thuốc sát trùng lau phần bàn chân bị trầy xước của sói tuyết, nó có kêu khẽ một tiếng, rất nhỏ, mà Lộ Bạch vẫn nghe thấy.

“Đau không?” Nếu không đau quá mức chịu đựng, Lộ Bạch cũng không muốn tiêm thuốc giảm đau khi xử lý những vết thương kiểu này: “Trắng Bự cố gắng lên, chịu khó chút xíu.”

Vết thương này rất nhỏ, không cần thuốc giảm đau. Nhân viên cứu hộ vừa nói để phân tán chú ý của sói, vừa nhanh nhẹn và dịu dàng lau rửa vết thương, sau đó xịt nước thuốc mát lạnh lên, giảm đau vật lý. Cậu cạo hết lông quanh miệng vết thương đi, rồi dùng băng gạc quấn lại. Vết thương ngoài da sau vài ngày nữa sẽ tự lành lại, điều rắc rối là cả cái chân sau của sói gần như bị liệt, chắc là vấn đề thần kinh rồi. Lộ Bạch thử sờ lên, nhận thấy cơ bắp rất mềm, không có lực, hình như đã bắt đầu teo lại. Tuy vậy, bàn chân sói còn thấy đau chứng tỏ chưa hoàn toàn mất đi tri giác, vẫn có hy vọng hồi phục.

Để giúp sói tuyết không phải kéo lê cái chân khi đi lại, Lộ Bạch dùng vải gạc treo chân nó lên cao một chút. Làm xong đâu đấy thì trời cũng đã tối hẳn, gió lạnh ập đến, Lộ Bạch tự ôm lấy bản thân đang run cầm cập, vội vàng đốt đống lửa ở nơi đã dùng vào đêm qua lên.

Hôm nay rất vui, cậu chuẩn bị nấu thịt hầm rau để ăn, rồi cho thêm vào đó vài món tinh bột là đủ.

Sói tuyết thấy ánh lửa cũng không sợ, có lẽ gene của nó đã khắc sâu khả năng miễn dịch với lửa. Bầy sói từng tấn công rất nhiều làng mạc của con người ở trái đất, vì thế đã bị tàn sát khắp nơi. Đến cuối thế kỷ 19, loài sói gần như đi đến nguy cơ tuyệt chủng. Bây giờ sinh vật tuyệt đẹp này nằm bên cạnh con người, mới khiến người ta vô thức cảm thấy may mắn vì nó vẫn còn tồn tại ở một góc hành tinh nào đó trên thế gian này. Một con sói tuyết đã đẹp thế này, nếu là một bầy sói tuyết… Lộ Bạch càng nghĩ càng khó kìm được nụ cười, đồng thời tràn đầy hy vọng vào những miền đất mới.

Sói tuyết đặt hai chân trước người, dáng vẻ ngay ngắn trông hết sức đoan trang nhã nhặn, nhìn sao cũng không ra một con sói bình thường, mà rất có khí chất. Chỉ là thỉnh thoảng nó lại lén nhìn Lộ Bạch. Động tác nhỏ này đã đánh vỡ hình tượng cao lớn của nó, khiến cậu dán nhãn bé dễ thương thẳng lên luôn.

Khi Lộ Bạch đang ăn cơm, Bé Quần Bó ra ngoài chơi bời chán chê đã trở lại, miệng còn ngậm một con ếch xanh, suýt nữa thì ném thẳng vào nồi để thêm chút hương vị cho cậu. Thôi được, từ chuột nhắt đến thằn lằn rồi bây giờ là ếch xanh, Bé Quần Bó rõ ràng đã quyết ý phải tìm cho ra thứ mà cậu thích ăn phải không?

Lộ Bạch cảm ơn nó: “Tao thật sự không có chung thực đơn với mày đâu, mày giữ lại ăn đi.”

Bé Quần Bó quắp ếch trong móng vuốt, câm nín nhìn Lộ Bạch, có lẽ nó đang nghĩ: Sao mà khó hầu hạ quá vậy.

Lộ Bạch ăn mấy miếng thịt rồi nói: “Mày bớt lang thang ở ngoài đi, trong hoàn cảnh này rất dễ gặp phải ưng ngỗng, có hai đứa mày cũng không đủ cho nó ăn no một bữa.”

Bé Quần Bó: “…” Nó chuyển con ếch sang chân bên kia, bây giờ không đói nên nó định giữ lại làm đồ ăn khuya.

“Mà không, mày có biết ưng ngỗng trông như thế nào không hả?” Cuối cùng thì nhân viên cứu hộ cũng nghĩ đến vấn đề lớn nhất.

“…” Bé Quần Bó xoay cổ, không hề có thái độ nghiêm túc khi nghe Lộ Bạch trò chuyện.

Lộ Bạch ăn cơm xong thì dựng lều lên, trước khi ngủ, cậu dập tắt đống lửa. Sói tuyết có bộ lông đủ dày, không cần có lửa để sưởi ấm.

Tối nay, Bé Quần Bó dường như đã điều chỉnh lại, không còn bị lệch múi giờ nữa, mãi đến nửa đêm vẫn chưa thấy ngủ, mà bắt đầu có tự giác ngồi gác đêm! Lộ Bạch thấy vậy cũng rất yên tâm.

Cậu muốn ở lại với sói tuyết ở bên ngoài nhiều thêm một chút, nên không đi ngủ sớm, đến tận đêm khuya mới chuẩn bị vào lều.

“Trắng Bự, tao đi ngủ đi, mày ở đây nghỉ ngơi được không, nơi này rất an toàn.” Cậu xoa xoa lỗ tai sói tuyết, nói với nó rằng không cần phải sợ. Theo kinh nghiệm cắm trại ngoài rừng của cậu, chưa bao giờ có thú hoang đến tấn công cả.

Sói tuyết vẫn đang trong quá trình hồi phụ, vào đêm thì càng cảnh giác hơn ban ngày. Thật ra cứ đến đêm, chúng sẽ tìm một nơi tương đối bí mật để nghỉ, ví dụ như hang động, việc nằm ngoài trời như thế này là rất nguy hiểm. Nhưng con sói tuyết này lại không rời đi, nó thà rằng nằm lại ở nơi nguy hiểm, mãi cho đến khi không chịu được nữa mới ngủ thiếp đi. Cũng may là xung quanh không có động vật nào tiếp cận, yên tĩnh vô cùng. Sói tuyết ngủ thẳng đến khi trời sáng, không hề bị giật mình. Lần này tỉnh lại, sức khỏe của nó đã khá hơn rất nhiều, bèn đứng lên vươn vai một cái, ánh mắt cũng trở nên hoạt bát và sáng sủa hơn nhiều.

Động vật họ chó cũng giống họ mèo, có thời gian cố định ra ngoài vệ sinh, thường là vào sáng sớm. Lộ Bạch chăm mèo bự đã quen, đến đúng giờ là dậy. Thấy Trắng Bự không bỏ đi, cậu vui sướng nở nụ cười: “Chào buổi sáng, Trắng Bự.”

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, thu dọn các thứ đồ đạc, Lộ Bạch cho sói tuyết lên xe của mình. Xe ba bánh ấy mà, chỉ cần mở nóc xe ra là sẽ có đủ không gian rộng rãi, một con sói tuyết ngồi vào dư sức. Thiết kế này khiến Lộ Bạch nhớ lại câu chuyện Nhị Cẩu ngồi xe ba bánh lên Tây Tạng.

Ban đầu địa điểm này chỉ là nơi dừng chân tạm thời, cách nguồn nước khá xa, không thích hợp cắm trại lâu dài. Để tiện cho Trắng Bự uống nước và bản thân tắm rửa sinh hoạt, Lộ Bạch quyết định lái về vùng phụ cận nguồn nước. Cậu vẫn chọn con suối nhỏ lúc trước, phía thượng du rõ ràng là rộng hơn nhiều. Đứng ở đây nhìn ra xa không thấy điểm cuối, Lộ Bạch bất giác tò mò nguồn của suối này đang ở đâu.

Sói tuyết xuống xe rồi nhìn Lộ Bạch mấy cái, sau đó khập khiễng đi vào rừng, không cần đoán cũng biết là nó đi vệ sinh. Tuy vậy, Bé Quần Bó là nhóc nhiều chuyện, liền bay theo.

Lộ Bạch không rõ hai con vật này sống chung với nhau ra sao, tóm lại khi về thì cùng đi về. Có thể là giấc ngủ ngoài lều đêm qua giúp nảy sinh tình cảm anh em?

Sói tuyết uống nước bên bờ suối, ánh nắng ban mai chiếu lên người nó tạo thành một vầng sáng vàng kim, xinh đẹp vô cùng. Uống xong, nó lại nhìn Lộ Bạch, đôi mắt sâu thẳm cứ khiến người ta cảm thấy nó đang bi thương, không hề thả lỏng chút nào.

“Trắng Bự? Mày lại đi đâu vậy?” Lộ Bạch nhận ra sói tuyết lại đi. Lần này thì cậu đi theo, rồi phát hiện sói tuyết vừa đi vừa cúi đầu đánh hơi cái gì đó, hình như là tìm dấu vết của con mồi. Nhưng nó làm sao săn được? Lẽ nào nó đang tìm phần thịt còn thừa lại của những con thú hoang khác? Chắc là như vậy, chứ nếu không thì cậu chẳng thể tưởng tượng ra trước kia nó đã sống thế nào.

Nhận thấy Lộ Bạch đi theo mình, sói tuyết khẽ vẫy đuôi, rồi quay đầu đi tiếp tục chăm chút đánh hơi. Khứu giác của sói tuyết siêu nhạy bén, bất cứ con mồi nào cũng không thể thoát khỏi cái mũi của nó. Vấn đề nằm ở chỗ dù có tìm được thì nó cũng không thể đuổi kịp.

Tủ giữ tươi trên xe có thịt, nhưng không rõ vì sao, Lộ Bạch nhìn sói tuyết đang hết sức tập trung thì lại không nỡ nói với nó rằng nên bỏ cuộc đi, làm sao mà đuổi kịp con mồi được.

Sói tuyết đi về phía trước, sau khi cái chân bị liệt của nó được treo lên, không còn kéo lê trên đất thì hành động cũng thuận tiện hơn trước. Dáng đi của nó trông đã nhẹ nhàng khá nhiều, thật ra cũng không quá xấu.

Lộ Bạch đi theo cách nó không xa, lòng thầm mong chờ kỳ tích xảy ra. Bé Quần Bó cũng đi theo, cứ bay rồi lại dừng trên những tán cây dọc đường, tìm sâu để ăn.

Có nguồn nước thì sẽ có động vật, cả nhóm đi khoảng nửa giờ, phóng tầm mắt ra xa thì thấy một khoảng không rộng rãi, từng bầy động vật ăn cỏ từ trên núi tuyết xuống đồng cỏ, thong thả gặm cỏ.

Lộ Bạch và sói tuyết đứng ở bờ bên kia dòng suối, thấy cảnh này là biết không có kỳ tích nào xảy ra cả.

Sói tuyết khẽ thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn, trong trí nhớ nó có thể dễ dàng đuổi bắt con mồi, bây giờ lại chỉ biết đứng nhìn. Nó không biết vì sao mình vừa tỉnh lại đã thành ra thế này, một cái chân không còn dùng được.

“Áu…” Tiếng kêu nho nhỏ thoát ra từ cổ họng sói tuyết.

Dáng vẻ ngước đầu nhìn ra xa khiến Lộ Bạch cảm nhận được sự bất lực và thất vọng của nó. Cậu hít một hơi thật sâu, bước lên ngồi xuống cạnh sói tuyết, vòng tay ôm lấy cổ nó mà xoa: “Đừng đau lòng, mày tin tao đi, tao đưa mày về Trạm cứu hộ, các bác sĩ có thể điều trị được chân mày, mày tin tao không, Trắng Bự?”

Tất nhiên, cậu biết không thể quá vội vàng, con sói tuyết này có tính cảnh giác cao, cố ép nó về sẽ kéo theo phản ứng quá khích.

Trắng Bự được ôm thì đầu tiên cả người căng cứng, có lẽ vì nó không quen, dù sao thì động tác này cũng mang tính trói buộc. Nhưng nó không tránh ra, chỉ không nhìn sang Lộ Bạch, mà vẫn hướng mắt sói về phía động vật ăn cỏ đằng xa.

Lộ Bạch xoa đầu nó: “Mày đói chưa? Vậy chúng ta về ăn đi, đi thôi.”

Lộ Bạch đứng lên, dẫn đầu quay về đường cũ. Bé Quần Bó vỗ cánh đáp xuống vai cậu, trên người vẫn còn dính đầy nước, hiển nhiên là mới vừa đi tắm về.

“Không thể giũ sạch hết nước mới về à?” Lộ Bạch bị vẩy nước khắp mặt, chỉ có thể bất lực.

Sói tuyết nhìn Lộ Bạch, rồi lại không cam tâm nhìn về phía con mồi, nó kêu mấy tiếng có vẻ sốt ruột lắm, ánh mắt toát lên cảm xúc phức tạp pha giữa đau buồn và chán nản.

“Rồi sẽ có ngày mày đi săn lại được thôi.” Lộ Bạch quay đầu nhìn nó, mỉm cười vẫy tay: “Mau đi theo, tạm thời để tao nuôi mày đi.”

Sói tuyết đang treo một chân cuối cùng cũng chịu quay đầu, cất bước nặng nề đi theo Lộ Bạch.

Để nó không còn quá buồn, Lộ Bạch xoa xoa Bé Quần Bó, nhỏ giọng bảo: “Đi chơi với anh Trắng Bự.”

Bé Quần Bó ban đầu còn đứng yên bất động, nghe Lộ Bạch nói đến mấy lần mới chịu kíu một tiếng đáp lại, rồi bay lên lưng sói tuyết, móng chân nhỏ túm chặt lông của người ta: “Kiú ~”

Sói tuyết lạnh lùng cao quý không để ý đến cú mèo, hơn nữa việc đi đường cũng buộc nó phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Lát sau, cú mèo bay đi mất, rồi ngậm một con sâu trở về, đậu lên đầu sói tuyết, đặt con sâu lên mũi sói.

Trên mũi xuất hiện thêm một vật thể, sói tuyết lập tức nhìn chằm chằm vào nó, thế là mắt biến thành lé luôn. Tiếp đó, nó hất đầu một cái, chẳng những ném bay con sâu, mà ngay cả cú mèo trên đầu cũng trượt dài, suýt nữa thì ngã trẹo chân.

Cú mèo cho ăn thất bại, mắt đầy vẻ hoang mang.

Cả bọn về đến nơi cắm trại thì đã là 11 giờ trưa rồi, sói tuyết vừa mệt vừa đói nằm bên bờ suối thở hồng hộc, thói quan này khá giống thỏ. Cái mũi với khứu giác nhạy bén đánh hơi được Lộ Bạch đang lấy thịt ra, sói tuyết không kìm được bản thân tiết nước bọt, nó phải liên tục nuốt xuống mới không chảy lung tung ra.

Lộ Bạch lấy một chậu thịt ra đặt trước mặt sói tuyết, đẩy về phía nó thêm một chút, nhẹ giọng cổ vũ: “Ăn mau đi.”

Hình thú của Quân đoàn trưởng Oliver đã bảy tuổi, năm nay là năm thứ bảy anh ta vào rừng, trong ký ức từng trải qua, sói chưa bao giờ ăn thức ăn không phải do mình săn. Nhận quà tặng là một cảm giác thật xa lạ.

Sói tuyết ngơ ngác nhìn Lộ Bạch cho mình thịt để ăn, nó đã được giúp đỡ một lần, sáng nay vốn dĩ định dậy sớm đi săn mồi về chia sẻ với cậu. Nhưng nó không làm được.

Trong bầy sói, những con già mất khả năng săn bắt hoặc bị thương tàn tật sẽ được cả đàn chăm sóc. Nhưng để không trở thành gánh nặng, chúng sẽ chủ động rời khỏi đàn, nhất là vào mùa đông khi nguồn thực phẩm trở nên khan hiếm. Rời đàn rồi, chúng sẽ tự chôn vùi mình dưới tuyết, chết với tôn nghiêm của mình. Đây là bản tính của sói.

Lộ Bạch không có hơi thở hùng mạnh, khả năng sinh tồn của cậu trong mắt sói tuyết là rất tầm thường. Có lẽ đây chính là nguyên nhân nó từ chối nhận thức ăn lần thứ hai. Sói tuyết dùng mõm đẩy chậu thịt ra, đẩy về phía Lộ Bạch.

Lộ Bạch rất kinh ngạc, không đói sao? Thế nhưng rõ ràng cậu thấy Trắng Bự đang nuốt nước bọt, sao không đói được chứ. Nghĩ rồi, cậu lại đẩy chậu sang, nhìn vào đôi mắt xanh xám của sói tuyết, nói: “Đây là thức ăn chuẩn bị cho mày.”

Thấy nó vẫn không chịu ăn, Lộ Bạch cầm một miếng thịt lên, đưa đến bên miệng sói tuyết: “Ăn đi.” Lần này cậu vẫn nói bằng giọng dịu dàng.

Sói tuyết như đã quyết tâm, nó dứt khoát nhắm mắt lại, gác cằm lên chân trước, bộ dạng tự vứt bỏ mình trông thật đáng giận.

Lộ Bạch nhíu mày thật chặt, mặt cũng nghiêm hẳn lên, không còn nói nhẹ nhàng nữa: “Trắng Bự, mau dậy, ăn hết chậu thịt này cho tao.”

Chỉ nói không chưa đủ, cậu giơ cả tay lên, tay kia thì nâng một chân Trắng Bự: “Không nghe lời là đánh mày đó.”

Bị hù dọa, sói tuyết hé mắt ra, nhìn chăm chú vào Lộ Bạch.

Tưởng rằng nó đang chống cự, Lộ Bạch thầm nghĩ không lẽ phải biểu diễn màn trừng phạt này thật? Đúng là cưỡi lên lưng cọp rồi khó xuống thật. Cũng may là cậu không mở livestream, quanh đây cũng không có máy giám sát, sẽ chẳng ai biết được mình vì muốn đạt được mục đích mà còn đánh cục lông xù này.

“…” Lộ Bạch canh chuẩn xác sức mạnh, tay đánh xuống vừa đủ, trúng ngay vào chân trước của sói tuyết.

Sói tuyết: “…”

Trông nó dường như không hiểu Lộ Bạch đang làm gì, chỉ im lặng nhìn cậu.

“Nhìn cái gì, ăn đi!” Lộ Bạch lại vỗ cái đầu sói một cách hung dữ, sau đó đưa thịt sang.

~*~
Bình Luận (0)
Comment