Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói loài sói khi không muốn làm gánh nặng cho cả đàn thì sẽ lựa chọn tuyệt thực.

Sau khi nhận được nhiệm vụ, Lộ Bạch đã tranh thủ tìm hiểu rất nhiều tư liệu về sói ngay trong đêm, nên khi thấy sói tuyết tuyệt thực là cậu sốt ruột ngay. Vậy nên không thể trách cậu bạo lực, trừ ép buộc nó ăn, cậu không nghĩ ra cách nào khác hơn.

Động vật ăn thịt có sự khát khao bẩm sinh với thịt, một khi thịt tươi chạm đến lưỡi, nụ vị giác tiếp nhận mùi vị, nước bọt của chúng sẽ tự động tiết ra nhiều hơn. Nhưng một con sói đã quyết định tuyệt thực, tất nhiên có khả năng kìm nén được, trừ khi là có một thứ gì đó quan trọng hơn gây ảnh hưởng khiến nó phải thay đổi ý định.

Sói tuyết rất nhạy bén, nên nó cảm nhận được dao động cảm xúc của Lộ Bạch, có nóng ruột, bất lực và lo lắng. Nó không thích cảm xúc tiêu cực của cậu, nó thích Lộ Bạch mỉm cười dịu dàng. Thực hiện yêu cầu của người kia sẽ thay đổi được trạng thái này, sói tuyết thông minh dường như đã hiểu ra.

Nhưng thức ăn thì có hạn.

Sói tuyết lo lắng nhìn Lộ Bạch bằng đôi mắt xanh lam sâu thẳm: “…” Rồi sau cùng nó vẫn ăn miếng thịt do cậu đưa tới, rồi liếm sạch vết máu trên tay cậu. Số thịt còn lại thì nó không chạm đến.

“Ăn thêm đi.” Lộ Bạch vội vàng cầm một miếng khác lên. Cậu tưởng lời đe dọa của mình đã có tác dụng, nên tiếp tục duy trì giọng điệu nghiêm khắc. Chỉ đến khi đút hết một chậu thịt, cậu mới mỉm cười: “Trắng Bự ngoan lắm.” Lần này cậu đổi sang giọng ôn hòa, giơ tay vuốt túm lông dài bên tai sói tuyết.

Sói tuyết nghiêng đầu cọ vào tay cậu, rồi mới liếm mép rửa mặt, trông như rất thích sạch sẽ. Thì ra là vậy nên một con sói tàn tật mới sạch sẽ trắng tin như lần đầu gặp mặt, thật là một chú sói kén chọn.

“Chân mày băng bó một buổi tối rồi, để tao xem thử khôi phục đến đâu.” Lộ Bạch mở băng vải trên chân sói tuyết, kiểm tra xem có dấu hiệu nhiễm trùng chảy nước hay không.

Tiến triển khá tốt, vết thương bắt đầu kết sẹo.

“Hồi phục nhanh lắm, thể chất của Trắng Bự cũng khá.” Lộ Bạch đổi thuốc và băng vải mới cho nó, rồi lại xoa bóp nguyên cái chân nhằm giữ sức sống cho cơ bắp, ngoài ra, làm vậy có lẽ sẽ giúp sói tuyết dễ chịu hơn.

Quả nhiên, trong lúc Lộ Bạch xoa bóp, sói tuyết dần dần chuyển từ tư thế nằm sấp sang nằm ngửa, hai chân trước trắng bóc rụt lại trước người, không khác gì một chú chó bự thân thiết với con người.

“Thích không?” Lộ Bạch mỉm cười hỏi. Cậu quyết định sẽ xoa bóp cho nó thêm một thời gian nữa.

Trắng Bự hé miệng, cho cậu cảm giác là nó đang khá vui vẻ. Xem ra ăn no uống say lại có người cưng nựng là cuộc sống lý tưởng của mọi loài động vật họ chó.

“Thật không? Vui là đúng rồi.” Lộ Bạch nói rất chân thành: “Chân của mày vẫn còn chữa trị được, chúng ta lại không thiếu đồ ăn, cần ăn uống thì phải ăn uống, cơ thể và tinh thần đều phải giữ trạng thái tốt, sau đó chúng ta lên bàn mổ, nhắm mắt rồi mở mắt ra một cái là chân mày sẽ lành, điều trị thêm vài ngày là lại về với tự nhiên, chạy nhảy săn bắt như thường, mày nói đúng không?”

Sói tuyết không biết nói chuyện, chỉ nhìn Lộ Bạch mãi, tưởng chừng như đang lắng nghe nghiêm túc lắm.

Tất nhiên, Lộ Bạch biết khi giao lưu với động vật, ngôn ngữ không quan trọng lắm, bọn lông xù thông minh sẽ nắm bắt được ý của cậu nhờ vào những biểu hiện khác, biết cậu muốn nói gì. Cũng giống như cậu dựa vào ngôn ngữ hình thể của chúng để hiểu được điều chúng muốn biểu đạt. Đây là một phương thức giao tiếp rất kỳ diệu và ấm áp.

Dỗ cho Trắng Bự với mối lo mình là gánh nặng ngủ say xong, Lộ Bạch mới dám thở phào, đi liên lạc với Max, hỏi tình hình mấy đứa nhỏ ở đồng cỏ sống có tốt không? Nhận được câu trả lời khẳng định, cậu mới yên tâm.

Theo nguyên văn lời của Max thì: “Hai con báo săn chung sống rất hòa bình với hàng xóm báo hoa, những ngày này hai bên đều bình yên vô sự, còn cho phép đối phương đi tuần tra lãnh địa của mình, quá là thần kỳ, báo hoa rõ ràng rất là kỳ quặc.”

Thậm chí bây giờ các đồng nghiệp đang lo báo hoa đột nhiên trở mặt, lật tung con thuyền tình bạn.

Lộ Bạch an ủi rằng: “Con báo hoa ấy nhìn là biết đã trưởng thành, điềm tĩnh, tôi rất tin tưởng nó.” Cậu cảm thấy mình rất có mắt nhìn bọn lông xù, đoán đâu trúng đó, chỉ cần tiếp xúc sơ qua là gần như có thể biết được tính tình của nó.

Tiểu đội xe địa hình vẫn sống rất bình thường sau khi Lộ Bạch đi. Chuyện đời khó lường, gấu đen ngày xưa chỉ biết đi theo sau sư tử và báo đen làm cổ động viên, nay đã trở thành đại ca lãnh đạo cả nhóm. Do gấu đã trải qua một lần Lộ Bạch tạm thời rời đi, so với Hai Hoa và Út Hoa ngơ ngác thì nó đã có kinh nghiệm đầy mình, vững tin rằng chỉ cần ở lại đây chờ thì cậu sẽ trở về.

Hàng ngày, tiểu đội ba đứa hợp tác với nhau, duy trì thói quen đi săn vào sáng sớm và xế chiều, thỉnh thoảng gặp báo hoa ở cách vách. Con vật tráng kiện này có khi lười biếng nằm trên cây nhìn chúng nó đi săn, cũng có lúc sẽ nhảy xuống thừa cơ loạn lạc để vớt cho mình một con kéo lên cây.

Chỉ có điều sau khi Lộ Bạch đi rồi, cạnh doanh trại không còn thức ăn từ trên trời rơi xuống nữa. Điều này là lẽ đương nhiên, không có cậu thì cớ gì báo hoa phải cho chúng linh dương miễn phí, không đuổi đi là tốt lắm rồi. Vùng lãnh địa dồi dào tài nguyên này đúng là nơi cư ngụ tốt nhất trong địa bàn quanh đây, đôi khi cũng có mãnh thú khác nhắm vào, muốn được chia phần, hoặc là trực tiếp đuổi luôn chủ nhân đi. Không rõ báo hoa đã đóng đô ở đây bao lâu, sức mạnh thế nào, nhưng tóm lại là ba đứa lông xù không bao giờ phát sinh xung đột trực tiếp với nó, cũng luôn ghi nhớ lời dặn của Lộ Bạch, không đi trêu chọc báo hoa.

Buổi chiều ngày thứ ba sau khi Lộ Bạch đi vắng, trên đồng cỏ đã tan bớt cái nóng, gió nhè nhẹ thổi. Một con gấu đen và hai con báo hoa ăn no xong thì nằm dưới gốc cây liếm móng vuốt, ngủ gà ngủ gật. Tuy vậy, giấc ngủ này không thành, vì gió chiều đưa đến mùi của thú hoang xa lạ, kích thích dây thần kia của chúng. Cả nhóm dựng tai lên nghe ngóng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn quanh, đồng thời xác định khoảng cách của mùi lạ. Hiển nhiên là mùi đã ở gần trong gang tấc, ngay tại phạm vi lãnh địa của chúng, như vậy sao được?

Cả ba không cần suy nghĩ gì, lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy về một hướng. Chúng không hề xa lạ với mùi của kẻ xâm nhập, đây là một thế lực mạnh. Khi Lộ Bạch dẫn chúng di chuyển, cả bọn chưa bao giờ chọc vào linh cẩu, nhưng đây là lãnh địa của mình, nào có chuyện hai tay dâng lên cho người khác.

Báo hoa ở trong lãnh địa của mình cũng ngửi thấy mùi linh cẩu, đây là những kẻ rất phiền phức và đáng gờm, ngay cả nó cũng phải rất thận trọng. Một con báo hoa hiển nhiên không phải đối thủ của bầy linh cẩu, báo hoa đủ thông minh để không xung đột trực tiếp với linh cẩu, dù rất ghét bọn chúng đặt chân vào lãnh địa.

Nhưng mà lần này có thể sẽ có phần thắng.

Không khí truyền đến mùi hôi khó chịu của linh cẩu, cùng với mùi của hai con báo săn và một con gấu hàng xóm, lẻ nào thủ lĩnh của chúng chưa từng nói đừng có trêu chọc linh cẩu? Báo hoa không hiểu, nên quyết định hy sinh thời gian ngủ của mình, nhảy khỏi cây đi sang bên đó xem sao. Đáp đất xong, nó vươn vai một cái rồi đi về hướng rìa ngoài của lãnh địa.

Kẻ xâm nhập kết thành đội ngũ, tiếng kêu quỷ quái, bầy này khoảng mười hai con, quy mô không phải quá lớn. Khi chúng phát hiện báo săn và gấu thì dừng chân lại, đứng quan sát ở phía đối diện. Những tiếng kêu kỳ dị đó là bọn linh cẩu đang bàn kế hoạch tiếp theo.

Nếu chỉ có hai con báo săn, linh cẩu sẽ không do dự, ngay cả thịt thối mà chúng còn không chê thì làm gì có chuyện từ chối ăn thịt báo. Nhưng bên cạnh báo săn lại có thêm một con gấu, đây mới đúng là đối tượng làm chúng phải cân nhắc, mười hai chọi ba không quá đảm bảo. Tuy vậy, con mồi trong lãnh địa này khiến linh cẩu phải chảy nước dãi thèm thuồng. Nếu có khả năng tìm được thức ăn ở nơi khác thì chúng đã không phải di cư mãi.

Đồng thời chúng cũng không thể hiểu được một vấn đề, thông thường thì chỉ có những bầy đàn hùng mạnh như sư tử mới tốn công sức đánh đuổi linh cẩu, những loài mãnh thú khác thích đi một mình như báo không hề để ý việc bị xâm nhập lãnh địa. Báo săn với gấu thế này là sao?

Vào lúc linh cẩu đang do dự, một con báo hoa từ xa đuổi đến, đứng ở nơi khác nhìn chúng chằm chằm.

Hai Hoa Út Hoa và Then Cửa cũng phát hiện sự có mặt của báo hoa, bốn đứa lông xù đứng nhìn nhau một cái xa xa. Ánh mắt này như gửi đi một tín hiệu nào đó, chúng không hẹn mà cùng cất bước, tiếp cận bầy linh cẩu với khí thế hung hãn. Ban đầu chỉ là đi, rồi dần chuyển sang chạy, phát hiện bầy linh cẩu bắt đầu hoảng sợ thì chúng tăng tốc thêm nữa.

“GRÀO…” Tiếng gào thét của gấu đen vang vọng khắp rừng, hù dọa những tên xâm nhập bên kia.

Bị đánh đuổi, bầy linh cẩu cứ lùi mãi, nhưng có thể thấy chúng chưa cam lòng rời khỏi đây. Một con linh cẩu đi khá chậm chạm mặt với báo hoa đang lao đến, chiến tranh bùng nổ!

Người đời có câu giết gà dọa khỉ. Báo hoa đã chịu đựng những con thú hoang sống thành bầy quá lâu rồi, từ linh cẩu cho đến sư tử đều cứ lang thang ngay trước mắt nó mà không biết sợ. Hôm nay nó phải cắn đứt cổ linh cẩu, máu tươi và nội tạng rải rác nơi biên giới lãnh đĩa, đe dọa tất cả những kẻ dám cả gan tìm đến.

Phía bên này bất thình lình khai chiến khiến cho báo săn và gấu ngây ra, lẽ nào chỉ đuổi đi là không đủ?

Linh cẩu có tính đoàn kết rất mạnh, thấy đồng bọn đã đánh với báo hoa, vài con khác vội vàng quay lại chi viện. Tuy vậy, chúng nhanh chóng bị hai con báo săn hành động linh hoạt cản đường. Báo đông thế mạnh, anh em báo săn chưa bao giờ tự tin đến thế, chưa kể là sau lưng vẫn còn một con gấu đen tọa trấn này! Then Cửa với thân hình khổng lồ tiến lên ngăn chặn, số linh cẩu còn lại muốn tham chiến cũng phải cân nhắc thật kỹ.

Vào khoảng thời gian đổi ca, nhóm thú hoang khởi đầu màn hỗn chiến trên thảm cỏ, nhân viên chịu trách nhiệm theo dõi dấu chấm đỏ của trung tâm giám sát phát hiện Then Cửa đang đánh nhau thì tưởng là nó đi săn. Vì sau khi Lộ Bạch đi rồi, Then Cửa trở thành đối tượng trọng điểm của Trạm cứu hộ, nhân viên của trạm quyết định khởi động vệ tinh ghi hình, xem thử nó đang làm cái gì?

Sau đó họ được chứng kiến một con gấu và ba con báo đang quần nhau với một bầy linh cẩu!

Then Cửa nhạy bén nhận ra mình đang bị theo dõi, không có Lộ Bạch ở bên, nó rõ ràng đã trở nên nóng nảy hơn trước, nếu là thường ngày thì nó sẽ lập tức rời khỏi phạm vi máy quay. Nhưng lần này thì không, có lẽ là do đang đánh nhau, nên tiềm thức của nó biết không thể bỏ lại Hai Hoa và Út Hoa.

Đứa đánh hung hăng nhất là con báo hoa xa lạ kia, người ta không ai biết từ khi nào nó đã đi chung với tiểu đội ba đứa bên này! Trước mắt loài người, báo hoa hung ác xé rách cổ một con linh cẩu, nếu có ai ở hiện trường chắc chắn sẽ nghe được tiếng kêu thảm thiết rùng rợn…

Cái chết của đồng loại khơi dậy ham muốn chiến đấu của bầy linh cẩu, cũng khiến chúng cảm thấy sợ hãi hơn, hai loại cảm xúc trộn lẫn với nhau làm cho không khí tại đây trở nên rất quái dị. Báo hoa quá hung dữ, bầy linh cẩu bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, vì cứ tiếp tục như vậy thì chúng sẽ bị diệt sạch. Con đầu đàn cũng hiểu rõ không có khả năng chiến thắng, cuối cùng nó kêu ré lên một tiếng, rồi vội vàng dẫn bầy của mình tức tối bỏ đi.

Mấy cục lông xù đuổi theo chúng một đoạn rồi dừng lại, không tiếp tục nữa.

Báo hoa ngoạm lấy xác con linh cẩu kia, đi tuần tra bên rìa lãnh địa, cảnh cáo những thứ rác rưởi xung quanh hãy mở to mắt ra mà nhìn kết cục của kẻ dám xông vào địa bàn của báo hoa.

Hành động tàn bạo ác liệt này khiến Hai Hoa Út Hoa và Then Cửa nhìn ngây cả người đó. Dù gì hai bên cũng là hàng xóm, ba đứa nó đều từng lén diss báo hoa, còn bây giờ thì đương nhiên là không dám nữa, vì báo hoa dữ quá đi hà.

Nhân viên của trạm thấy báo hoa tài giỏi như vậy thì không khỏi lo lắng, hình thú của Louis ở cạnh nó liệu có gặp nguy hiểm không? Mọi người đều biết tính tình báo hoa lạ lùng, nó trở mặt nhanh còn hơn lật sách. Gấu đen sắp được đón về Trạm cứu hộ, mọi người đều hy vọng nó được bình yên.

Để đảm bảo, nhân viên báo cáo sự kiện này lên trên. Chẳng bao lâu sau, ngài Thân vương đích thân trả lời: “Không cần làm gì cả, sẽ không sao.”

“Nhưng báo hoa…” thực sự rất hung ác… Nhân viên hoài nghi Điện hạ không thèm mở video mà anh ta gửi ra xem, định bụng khuyên tiếp.

“Đây là báo hoa mà Lộ Bạch quen.” Xem xong video, Samuel bình tĩnh an ủi cấp dưới đang lo lắng quá độ.

Nghe nói là báo hoa có quen Lộ Bạch, người nhân viên lập tức xoay ngoắt 180 độ, không còn gì có thể yên tâm hơn nữa: “Thì ra là thế.”

Nếu đã quen Lộ Bạch, vậy nó chắc cũng là một bé dễ thương thân thiện hòa đồng? Anh ta nhớ đến bộ dạng đánh nhau của báo hoa vừa rồi thì không khỏi rùng mình, quyết định gạch bỏ ba chữ “bé dễ thương”!



Có lẽ là lời của Lộ Bạch có tác dụng an ủi rất nhiều, sói tuyết không tiếp tục hành vi tuyệt thực nữa, tối đó bắt đầu tự ăn phần mình. Thái độ của nó đối với Lộ Bạch cũng thân thiết hơn nhiều, không còn ánh mắt lạnh băng như trước, mà chuyển sang nhìn chăm chú ấm áp. Dù Lộ Bạch nhìn nó vào lúc nào cũng luôn được đáp lại, thậm chí khi cậu không nhìn nó, thì ánh mắt của sói vẫn luôn bám theo cậu.

Khoảng thời gian sói tuyết vui vẻ nhất có lẽ là khi Lộ Bạch vuốt ve khắp người nó, chính cậu cũng nhận thấy nó đang thả lỏng và hài lòng. Cứ giữ tâm trạng ngày một tốt lên thế này, chẳng bao lâu sau là cậu có thể đưa nó về Trạm cứu hộ.

Nguồn gốc mang đến sự lo âu cho sói tuyết là vì nó cứ mãi không bắt được con mồi nên sẽ không có thức ăn. Để an ủi nó, Lộ Bạch đành phải dẫn nó đi bắt thỏ. Bắt được thỏ rồi, sói tuyết rõ ràng đã khá hơn trước nhiều. Nó vui sướng ngoạm thỏ tới đặt trước mặt cậu, dùng mũi húc nhẹ vào người cậu rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp như đang biết nói chuyện.

“Đây là con mồi mày săn được, tao không ăn, mày ăn đi.” Lộ Bạch lắc đầu, từ chối lòng tốt của sói. Canh chừng cả nửa ngày nó mới bắt được một con thỏ, sao cậu có thể nhận thành quả của sói tuyết chứ.

“Ư ử…” Sói tuyết kiên trì ngoạm thỏ cho Lộ Bạch.

Lộ Bạch xoay đi đâu là nó đuổi theo đến đó. Có lẽ vì nó thấy cậu rất ít khi ăn, nên mới lo lắng. Điều này cũng khó mà trách cậu, đôi khi con người ta lười biếng thì chỉ ăn bừa hai gói bánh quy là xong chuyện, nhưng với bọn lông xù thì rõ ràng cậu chưa ăn bữa chính.

Bị chặn đường, hết cách, Lộ Bạch chỉ đành nhận thỏ, sau đó lọc hết thịt ra, cất đi chung với thịt tươi trong tủ.

Bữa tiếp theo, sói tuyết ăn thịt thỏ, bèn nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch, tỏ ra giận dỗi.

Thấy sói tuyết nhìn mình, đoán chừng là vì ăn phải thịt thỏ rồi biết cậu không chịu chấp nhận, nó giận.

“Tao có lương thực của mình.” Lộ Bạch không muốn chiều lòng nó và Bé Quần Bó, nếu không thì hôm nay nhận thỏ, ngày mai lại phải ăn thịt chuột, ai mà chịu nổi…

May là sói tuyết tốt tính, không trở mặt với cậu, giận dỗi trong chốc lát rồi thôi, ăn no xong lại theo Lộ Bạch ra bờ suối rửa chậu.

Vào mùa này, một bụi dong riềng đỏ bên bờ suối nở rực rỡ, vài chú bướm nhỏ đang bay lượn quanh đó. Sói tuyết tò mò ghé lại gần ngửi ngửi, phấn hoa tí hon chui vào làm mũi nó ngứa lên, cuối cùng vẫn hắt xì một cái thật lớn.

“Ha ha.” Thấy cảnh này, thanh niên dịu dàng khẽ bật cười.

Sói tuyết ngoảnh đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt hiền lành. Lộ Bạch cảm thấy khung cảnh này khiến lòng người dễ chịu quá đỗi, ban đầu cậu còn tưởng hoàn cảnh sống ở vùng này rất tồi tệ, thực ra nó lại rất đẹp. Ví dụ như trên vùng đất bên kia bờ suối mà họ dừng chân sáng hôm qua, ban đêm tụ tập rất đông đom đóm. Lộ Bạch muốn đi xem nhưng sợ gợi lên chuyện buồn của sói tuyết, thế là hai ngày nay chỉ lòng vòng quanh vùng lân cận. Cậu phát hiện ra sói tuyết thích hoa vô cùng, cứ thấy hoa dại hay bụi hoa nào màu sắc rực rỡ là sẽ ghé lại đánh hơi, dù lần nào cũng hắt xì nhưng không hề biết mệt. Sói trưởng thành thì đã sao? Đứa nào cũng là bé dễ thương.

Sau khi sắp xếp lại ảnh chụp trong máy chụp hình, Lộ Bạch tỉ mỉ chọn ra vài tấm, gửi kèm báo cáo tuần cho sếp. Nói một cách chính xác thì thời gian cậu ở chung với Trắng Bự vẫn chưa đến một tuần.

Samuel nhận được thư mà Lộ Bạch gửi thì luôn mở ra xem ngay, đồng thời có phản hồi nhanh chóng. Mở báo cáo ra, một con sói to đùng với lông trắng tinh đập vào mắt anh, trông chẳng đáng sợ chút nào, vì hình chụp của Lộ Bạch luôn rất dịu dàng.

Sói tuyết đang ở bên bụi hoa, hít hà một đóa cúc dại, lông sói trắng và cánh hoa trắng cùng tôn nhau lên, đôi mắt màu lam hòa với nền trời trong xanh, sắc xanh lục làm nền, khiến khung cảnh trong hình trông như một câu chuyện cổ tích. Không ai chú ý đến chân sau của sói tuyết, nó gần như đã không còn là khuyết điểm của nó, mà lại trở thành ưu điểm.

Samuel còn tưởng sẽ nhìn thấy một đôi mắt không còn ý chí, giống như khi anh gặp Oliver khi trước. Nhưng bức hình này cho anh hiểu rằng không phải như vậy. Samuel rất bất ngờ, điều này có nghĩa là thế giới nội tâm của hình thú của Oliver không nặng nề chút nào. Anh ta vẫn giữ được nhiệt tình với thế giới này.

Không lâu sau đó, cha mẹ của Oliver nhận được phản hồi đầu tiên từ Khu bảo tồn sau khi con trai vào rừng. Không có ngôn từ nào kèm theo, chỉ là vài tấm hình.

Trước khi Oliver vào rừng, cái chân bị thương là một tảng đá nặng nề đè lên trái tim mỗi người thân. Ngoài ra, họ không còn quan tâm đến điều gì khác, không có thứ gì quan trọng bằng điều trị chân, một thằng ngốc cũng hiểu điều này. Thậm chí họ không nghĩ đến lý do vì sao Oliver không chịu chữa trị.

Nhưng sau khi nhìn thấy hình chụp, sự vui vẻ thoải mái trên người Oliver khiến họ nhìn mà sững sờ, rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại để suy nghĩ. Oliver cần gì? Chiến công và vinh quang sao? Hình như không phải. Những tấm hình giúp họ ý thức được có lẽ anh ta cần một người có thể thưởng thức mình, và nhìn thấy một mặt khác của mình, ví dụ như nhiếp ảnh gia sau ống kính này đây.

Động vật hoang dã khi ở lại một nơi nào đó quá hai ngày sẽ theo bản năng cho rằng đó là lãnh địa của mình, bắt đầu cẩn thận quản lý. Sói tuyết nghiễm nhiên xem nơi dừng chân này là lãnh địa, dù hành động bất tiện vẫn ngày ngày đi tuần tra đánh dấu. Vì một chân của nó bị treo lên, Lộ Bạch đi theo sau lưng là lại nhìn thấy nó ngồi xuống để tè… làm vậy sẽ giữ cho lông trên người không bị dính bẩn.

Ngày hôm nay, họ lại đi đến vùng cỏ ở bên kia bờ suối, nơi chưa bao giờ đặt chân tới. Nếu tiến thêm về phía trước nữa sẽ là nơi cuối cùng của dòng suối, nước chảy vào đất rồi biến mất hẳn. Thế giới tự nhiên thần kỳ tươi đẹp biết bao.

Sói tuyết không còn suy nghĩ về con mồi nữa chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn một cụm màu trắng ở phía xa xa. Dường như nơi đó có một con vật đang nằm trên đất.

Lộ Bạch chưa kịp nhìn kỹ thì sói tuyết bên cạnh cậu đã chạy về phía đó. Lẽ nào nó phát hiện ra con mồi? Thế rồi khi theo đến nơi, cậu mới nhận ra đó là một con ngựa bạch trưởng thành, chân sau vướng vào bờm của chính mình nên bị trói trên mặt đất không thể đứng lên được. Không biết nó đã nằm đó bao lâu, khi thấy sói và con người tới gần, ngựa bạch lo sợ thẻo bản năng, ra sức vùng vẫy và hí lên.

Lộ Bạch vội nhìn sang sói tuyết, tưởng nó định nhân cơ hội này để lấy mạng con ngựa, dù sao thì với nó, đây là một cơ hội khó gặp. Nhưng không, sói tuyết chỉ đứng bên cạnh quan sát, cái đuôi rũ xuống, không phải là biểu hiện vui mừng.

Thấy sói tuyết không hề có ác ý với con ngựa bạch đang gặp nạn, Lộ Bạch không khỏi sinh lòng kính trọng với nó. Cái gọi là tinh thần của sói thật ra không chỉ có dũng cảm tiến lên và gặp khó không nản, mà còn bao gồm cả nguyên tắc cùng giới hạn.

Lộ Bạch hít một hơi thật sâu, bước lên an ủi ngựa bạch đang vùng vẫy trong đau đớn. Cậu dùng tay áp lên mặt ngựa: “Đừng sợ, không sao đâu, tao sẽ giúp mày tháo ra…”

Có lẽ nhờ thể chất của cậu, ngựa bạch nhanh chóng yên tĩnh lại.

“Ngoan lắm.” Lộ Bạch vội lấy dao gấp trong túi ra, nắm lấy một túm bờm ngựa đang quấn vào vó của nó, ra sức cắt.

Chân sau của ngựa bạch được thả ra, có lẽ do bị trói quá lâu, nó không đứng lên ngay, mà phải mất một thời gian để bò dậy từ từ. Nó thích ứng dần với tư thế đứng, sau đó cất vó đi từng bước, rồi chạy chậm đi.

Thấy ngựa bạch dần dần hồi phục, Lộ Bạch cười tủm tỉm. Con ngựa bạch này cao lớn và anh tuấn, trông có vẻ giống ngựa Ả Rập. Khi nó chạy xa rồi, Lộ Bạch lại cảm nhận được niềm tự hào vì làm việc thiện, cậu vỗ lưng sói tuyết, sẵn đó xoa mấy cái: “Cảm ơn mày, chúng ta đã cùng làm một việc tốt.” Rồi nói tiếp: “Đi thôi, sáng sớm thế này rất thích hợp để đi dạo.”

Sói tuyết không đi, mắt của nó vẫn nhìn về hướng ngựa bạch đã đi.

“Sao thế?” Lộ Bạch quay lại xem, thấy ngựa bạch đã trở lại: “A…”

Không thể không khen nó là một con tuấn mã, khi tung vó chạy thật là siêu ngầu. Có lẽ nó đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi nên mới quay lại chào tạm biệt họ, tính tình đáng yêu thật.

Lộ Bạch vừa cười vừa vẫy tay, còn không quên an ủi sói tuyết: “Trắng Bự không cần hâm mộ, mày chạy chắc chắn đẹp hơn nó.”

“Ử.” Sói tuyết đáp lời.

Ngựa bạch chạy đến trước mặt Lộ Bạch rồi mới dừng, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, sau đó hai chân trước khuỵu xuống.

Lộ Bạch ngây ra, chưa hiểu có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng hình như con ngựa này đang mời cậu cưỡi lên nó. Đây là cách cảm ơn à?

Lộ Bạch chưa từng cưỡi ngựa, rất muốn từ chối, nhưng lại không nỡ để nó thất vọng: “Ngựa bạch, tao không giỏi cưỡi ngựa đâu, lát nữa mày phải cẩn thận nha.”

Khó mà từ chối thịnh tình, Lộ Bạch chỉ đành trèo lên lưng nó. Ngựa bạch đứng thẳng dậy, lập tức thể hiện được ưu thế chiều cao của mình, vì không khí trên cao đúng là rất tuyệt vời.

Lộ Bạch nghĩ rồi túm lấy bờm ngựa, sau đó quay đầu nói với sói tuyết: “Tao và ngựa bạch đi dạo một vòng, sẽ trở về liền, mày ở đây chờ tao.”

Sói tuyết vẫy đuôi, rồi khi ngựa bạch bắt đầu chạy, nó cũng không do dự bắt đầu duỗi ba cái chân còn khỏe ra, đuổi theo sau. Sáng sớm không chỉ thích hợp để đi dạo, mà còn để chạy bộ.

Sói tuyết chạy không nhanh, nhưng tràn đầy sức sống. Đã rất lâu rồi nó không thử chạy, vì không có đủ tự tin, nó biết dù mình chạy nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp con mồi. Nhưng chạy không chỉ để săn mồi, đó là bản năng, cũng là cách mà động vật họ chó tìm kiếm niềm vui.

Lộ Bạch trên lưng ngựa quay lại thì phát hiện bóng dáng của sói tuyết, cậu rất kinh ngạc, rồi sau lại bật cười. Cậu hít một hơi thật sâu, cao giọng hô giữa nắng sớm và gió mát: “Trắng Bự! Tiến lên… Trắng Bự… cố lên! Trắng Bự…”

Cậu tin rằng Trắng Bự ngoan nhất hiểu chuyện nhất trên đời chắc chắn sẽ khỏe lại.

Nghe tiếng gọi của Lộ Bạch, sói tuyết chạy càng nhanh hơn. Có vài lần nó lảo đảo, suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống, nhưng rồi nó nhanh chóng điều chỉnh được tư thế, dùng đuôi để giữ thăng bằng cho mình, rất là thông minh. Người ta nói quen tay hay việc, khi đã quen với cách dùng ba chân để chạy, phần trình diễn mở màn của sói đã kết thúc khá xuất sắc.

Ngựa bạch chạy đến một sườn núi không quá dốc, để con người trên lưng mình được nhìn thấy phong cảnh ở bên kia.

“Oa…” Lộ Bạch nhìn ra xa, thấy một đàn ngựa khổng lồ: “Ha ha ha ha, đây là đàn của mày sao?”

Nói ra thì cậu cảm thấy con ngựa mà mình đang cưỡi rất có tiềm lực trở thành con đầu đàn. Chỉ là bây giờ nó vẫn còn khá trẻ, tính tình cũng chưa đủ điềm tĩnh.

Ngắm phong cảnh và đàn ngựa lớn xong, Lộ Bạch quay lại nhìn sói tuyết đang chậm rãi lại gần, lại thầm cổ vũ nó trong lòng.

Tuy quá trình khá gian nan, nhưng sau cùng thì sói tuyết đã trèo lên được sườn núi, nó thở dốc mấy lượt rồi ngửa đầu lên hú dài…

Âm thanh cao vút tràn đầy niềm vui.

Giờ phút này, sói tuyết là tiêu điểm, cả đàn ngựa khổng lồ và chim muông quanh đây, cùng với Lộ Bạch đều không thể rời mắt khỏi nó.



Lời tác giả:

Trắng Bự: Ta ngầu nhất chương này.

Báo hoa: Xàm xí.



Các loài được nhắc đến trong truyện

– Dong riềng đỏ: Canna indica là một loài thực vật có hoa trong họ Cannaceae. Đây là loài bản địa bản địa của Đông Nam Hoa Kỳ (Florida, Texas, Louisiana, South Carolina), Mexico, Trung Mỹ, Tây Ấn và phần lớn Nam Mỹ.





– Đom đóm: Đom đóm hay bọ phát sáng là những loài côn trùng cánh cứng nhỏ được gọi chung là họ Đom đóm (Lampyridae) có khả năng phát quang. Đom đóm là động vật tiêu biểu cho vùng ôn đới mặc dù phần lớn các loài sống ở vùng nhiệt và cận nhiệt đới (khoảng 2000 loài).Chúng là loài động vật ăn thịt nên ăn sâu bọ hoặc các loại ốc. Chúng là những sinh vật có tập tính hoạt động về ban đêm, con đực thường có cánh và bay vào những đêm đầu mùa hạ. 





– Ngựa Ả rập: Ngựa Ả rập hay còn gọi là ngựa hoa mai là giống ngựa có nguồn gốc từ Ả rập. Đây là giống ngựa nổi tiếng trên thế giới ngày nay. Ngựa Ả Rập là chủng loại ngựa lâu đời và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đối với các dòng ngựa trên khắp thế giới, nó vượt trội về vẻ đẹp quý tộc. Giống ngựa này lần đầu tiên xuất hiện 4.500 năm trước đây, là một trong những giống ngựa cổ xưa nhất.





– Ngựa bạch: Ngựa bạch hay ngựa bạch tạng hay ngựa trắng trội (Dominant White – ký hiệu D) là thuật ngữ chỉ về những cá thể ngựa có bộ lông màu trắng tuyền xuất hiện do tương tác của các gen lặn (alen lặn) thông qua hiện tượng đột biến. Những đột biến này có thể là ngẫu nhiên và xuất dịch hiện ở các cá thể ngựa mang tính chất vãng lai nhưng cũng có thể được chọn lọc, giữ lại nhân giống để trở thành một giống ngựa, chẳng hạn như giống ngựa bạch Việt Nam, ngựa bạch Mỹ, ngựa bạch Pháp, ngựa Camarillo.





~*~
Bình Luận (0)
Comment