*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sườn núi, đàn ngựa dù có nghe thấy tiếng sói hú, nhưng vì ít khi bị cả bầy sói tấn công, nên chúng không hề để mắt đến sói. Huống hồ gì đây chỉ là một con sói đơn độc.
Sói tuyết xả hết tâm tình xong, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên trên lưng ngựa, thấy Lộ Bạch đã quan sát mình từ lâu, nó vẫy nhẹ cái đuôi trắng xù lông của mình. Xem ra sói tuyết rất vui vẻ.
Hai bên nhìn nhau rồi, Lộ Bạch xuống khỏi lưng ngựa, vừa cười vừa vuốt ve ngựa bạch đã chở mình lên đây: “Cảm ơn mày nha ngựa bạch! Rất vui được làm quen với mày!”
Gió lạnh trên sườn núi thổi tung tóc thanh niên, cũng thổi qua bờm ngựa bạch, và lay động cả bộ lông dày của sói tuyết.
Ngựa bạch hí lên một tiếng, miệng dụi vào người Lộ Bạch.
“Được! Mày về đi!” Lộ Bạch vỗ Ngựa bạch: “Đàn của mày đang chờ kìa!”
Cuộc hội ngộ tuy ngắn ngủi, nhưng mang lại niềm vui rất lớn. Lộ Bạch chưa bao giờ hy vọng sẽ mãi mãi ở bên các loài động vật, vì được gặp gỡ đã là tuyệt vời rồi.
Ngựa bạch trẻ tuổi tuấn tú chớp mắt rồi lắc đầu, dường như có trí khôn, nó dừng bên Lộ Bạch chốc lát, liếm tóc cậu rồi cuối cùng mới cất bước, chạy xuống sườn núi trong tư thế tao nhã và kiêu ngạo.
“Hẹn gặp lại!” Lộ Bạch thật lòng hy vọng sẽ có ngày họ gặp nhau lần nữa.
Tiễn ngựa bạch trở về đàn xong, ánh nắng ở nơi chân trời dần trở nên chói mắt, hơi nước trong không khí đã tan hẳn. Lộ Bạch quay đầu nhìn sói tuyết đang nheo mắt hưởng thụ gió mát, nở nụ cười vui sướng với nó, cảm giác này thật tuyệt.
“Trắng Bự đi thôi, chúng ta đi xem thử.”
“Ư.”
Họ chầm chậm đi trên sườn núi, cùng ngắm phong cảnh thiên nhiên xung quanh. Buổi sáng làm người ta muốn biểu đạt một điều gì đó.
“Mày rất mạnh mẽ, tao tin bây giờ mày đã chấp nhận đi cùng tao đến một nơi xa lạ, một nơi có đông con người, để chữa trị cái chân.” Lộ Bạch đi rồi chợt nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt sói tuyết, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam của nó, nói bằng giọng thành khẩn: “Tao biết mày vô cùng cảnh giác, không tin con người, nhưng tao mong rằng mày sẽ tin tao, tao hứa với mày, tao sẽ coi trọng mày như bản thân mình.”
Sói tuyết đứng trước Lộ Bạch, mắt nó sâu thẳm nhìn chăm chú, trông hết sức tình cảm. Thật lâu sau đó, nó mới tiến lên phía trước, gác cằm trên vai cậu: “Ử.”
Lộ Bạch mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ sói tuyết, cọ mặt vào mớ lông xù lên của nó: “Cảm ơn mày đã tin tao.”
Nhận được lời đồng ý của sói tuyết thì không còn gì để do dự nữa, Lộ Bạch lập tức liên lạc với cấp trên, Samuel, người luôn ủng hộ mình.
Cuộc gọi kết nối rồi, cậu vội nói: “Điện hạ, ngài đến đón tôi và sói tuyết về Trạm cứu hộ được chứ?”
Samuel hơi sửng sốt, hỏi lại: “Bây giờ à?”
“Đúng vậy.” Lộ Bạch hơi kích động một chút, vừa vuốt ve sói tuyết vừa đáp: “Tôi đã hỏi ý và sói tuyết đồng ý rồi, nó chịu theo tôi về Trạm cứu hộ để điều trị.”
Nếu đây là ngày đầu tiên quen biết Lộ Bạch, Samuel sẽ không tin trong vũ trụ sẽ có người nào đó thành lập và duy trì được mối quan hệ kỳ diệu với động vật như vậy. Nhưng sau nửa năm gặp Lộ Bạch, anh đã không còn nghi ngờ gì với yêu cầu và báo cáo của cậu nữa: “Được, tọa độ.”
Lộ Bạch gửi tọa độ của mình đi.
Cùng lúc đó, tại bộ phận y tế của Trạm cứu hộ, tất cả bác sĩ nhận được mệnh lệnh gấp rút chuẩn bị tiến hành ca mổ. Các bác sĩ từng điều trị cho Oliver ở bệnh viện Trung tâm Đế quốc cũng được mời đến hội chẩn. Con người khi ở hình người và hình thú có sự khác biệt, nhưng cũng có tương đồng, phương hướng điều trị vẫn như nhau.
Samuel đích thân lên máy bay, không dẫn theo bất cứ ai.
–
Nếu bay trên vùng đất rộng sẽ dễ gặp phải ưng ngỗng, cú mèo vẫn còn là đứa trẻ mới lớn thích ở trong rừng hơn, vì có thể tránh bị săn mất. Mãi đến khi nghe được tiếng gọi của Lộ Bạch, Bé Quần Bó ham chơi mới tung cánh bay ra. Từ xa, nó đã thấy được Samuel, vậy là đáp thẳng lên vai anh, thân thiết kêu kíu kíu.
Ngài Thân vương vốn ít nói tất nhiên sẽ không học theo Lộ Bạch mà trả lời Bé Quần Bó, anh chỉ bình thản liếc nó một cái, nhận xét: “Mập lên rồi.”
Lộ Bạch cười gượng: “Vì ở ngoài này không có ai kiểm soát đồ ăn của nó.” Chưa kể là nhóc này thích mang đồ ăn về cho mọi người, mà chẳng ai chịu ăn thì chỉ có thể tự ăn một mình, không mập cũng lạ.
Ban đầu, sói tuyết thấy máy bay và Samuel xuất hiện thì khá cảnh giác, nhưng được Lộ Bạch an ủi, bây giờ đã có thể thoải mái đứng yên. Hơn nữa Samuel cũng không đặc biệt chú ý đến nó, Bé Quần Bó đến là người đàn ông có khí thế phi phàm này quay lên máy bay.
Ở khoang sau chỉ có Lộ Bạch sói tuyết.
“Đừng sợ.” Lộ Bạch lo nó không quen ở trong không gian kín, nên rất chú ý đến cảm xúc của nó.
“Ử.” Sói tuyết rất điềm tĩnh, nhìn là biết ngay đã từng trải đời. Nó ngồi bên cạnh Lộ Bạch, không sợ hãi chút nào.
Sau khi đến Trạm cứu hộ, vấn đề cần cân nhắc không chỉ có sói tuyết sợ hay không sợ.
Lộ Bạch do dự hỏi: “Có cần biện pháp phòng ngừa nào không?” Ví dụ như dây dắt chẳng hạn?
“Không cần, tôi đã cho người dọn hiện trường rồi.” Samuel dứt khoát đáp.
Lộ Bạch thầm nghĩ sếp mình quá là ngầu. Chỉ cần gặp được một cấp trên hết lòng ủng hộ nhân viên thì làm gì cũng như làm chơi ăn thật, lần nào cậu cũng cảm động vì những chi tiết này.
“Đi bộ hay ngồi xe?” Samuel liếc chân sau của sói tuyết còn đang treo lên bằng băng gạc.
“Nó sao cũng được.” Lộ Bạch đáp: “Nó không sợ lên xe, đi bộ thì chỉ hơi khó khăn thôi.”
“Được.” Samuel gật đầu, lại hóa thân thành tài xế.
Xe đến thẳng cửa tòa nhà của bộ phận y tế, suốt dọc đường quả nhiên là không có một con người nào xuất hiện.
“Trắng Bự, chúng ta đến nơi rồi.” Cuối cùng cũng đến bộ phận y tế, nơi có thể giúp Trắng Bự khỏe mạnh trở lại, Lộ Bạch mở cửa xe xuống trước.
Trên đường, sói tuyết tỏ ra thông minh và bình tĩnh. Nó đi theo Lộ Bạch, không kêu cũng không nhìn quanh. Nó đã hứa sẽ tin Lộ Bạch, nói được là làm được, nó sẽ tin cậu với cả tính mạng mình.
Nơi này tràn ngập hơi thở của con người, khác hoàn toàn với hoàn cảnh tự nhiên bên ngoài, không một loài động vật nào cảm thấy dễ chịu. Ngay cả Bé Quần Bó lớn lên ở trong Trạm cũng không thích ở mãi trong phòng kín.
Thỉnh thoảng, nơi này cũng tiếp nhận động vật. Các bác sĩ tập trung ở một sảnh bán lộ thiên, trao đổi với Lộ Bạch về tình trạng của sói tuyết. Có vẻ như họ cần quan sát và đánh giá xem khi nào thì sói tuyết có thể lên bàn mổ được. Tất nhiên là phải mổ càng nhanh càng tốt, vì cứ kéo dài sẽ bỏ lỡ thời gian điều trị hiệu quả nhất. Cùng Lộ Bạch, sói tuyết yên lặng vượt qua các mục kiểm tra sức khỏe, trừ cái chân ra, nó hoàn toàn cường tráng khỏe mạnh. Bác sĩ rất vui mừng trước các số liệu này, sau cùng quyết định để sói tuyết làm quen với hoàn cảnh ở đây, ngày mai sẽ mổ.
Sân sau của tòa nhà y tế được xanh hóa rất tốt, có non có nước, mở rộng ra cả khu vực hoang dã bên ngoài. Khi không làm xét nghiệm, Lộ Bạch cùng sói tuyết chơi ở đây. Để giúp nó không trở nên căng thẳng, trừ cậu ra, những người khác đều biết ý mà tránh xa.
Bé Quần Bó không phải người, nó là đại ca của Trạm cứu hộ, chẳng có ai dám quyết định nó được đi đâu. Về nhà thân thiết với papa một lúc, nó lại vứt bỏ papa trở lại bên Lộ Bạch và sói tuyết.
Làm hết bao nhiêu là việc, Lộ Bạch còn chưa ăn cơm. Đến khi Samuel đưa một phần cơm trưa đến, cậu mới nhận ra là mình đang đói. Sói tuyết đang chơi với Bé Quần Bó ở bên bờ hồ xa xa, Lộ Bạch thì ngồi trong đình nghỉ mát để ăn.
“Điện hạ Samuel, ngài ăn chưa?” Lộ Bạch ngẩng lên hỏi cấp trên đang đứng thẳng tắp trước mặt.
Ngài Thân vương đang nhìn Oliver, nghe vậy thì quay lại, gật đầu: “Ăn rồi.” Anh ăn vào lúc Lộ Bạch đang cùng sói tuyết kiểm tra sức khỏe.
Lộ Bạch: “À.” Rồi cậu cúi đầu ăn tiếp, cũng đã lâu rồi cậu không được ăn cơm canh bình thường, thế là ăn một mạch hết sạch.
Còn một vấn đề nữa là nơi ở của sói tuyết đêm nay, Lộ Bạch suy nghĩ rồi hỏi: “Điện hạ, theo ngài thì tối nay sói tuyết nên ở đâu là thích hợp?”
Samuel nhìn cậu.
“Khụ.” Lộ Bạch do dự nói: “Tôi có thể đưa nó về ký túc xá không?” Cậu làm vậy sẽ có rủi ro nhất định, ảnh hưởng đến an toàn của những người khác trong khu.
“Được.” Samuel lập tức lệnh cho Dave thông báo cho người ở trong tòa nhà đó, tối nay tạm thời chuyển ra ngoài.
Lộ Bạch không ở nhiều trong căn hộ của mình, nhưng dù sao thì nơi đó cũng có mùi của cậu, sói tuyết ở lại sẽ thấy an toàn, vì đó là lãnh địa của Lộ Bạch. Cậu dẫn nó về lãnh địa của mình, đây là điều khiến sói tuyết rất vui mừng, dù rằng diện tích hơi nhỏ… Sói tuyết tỏ ra tràn đầy lòng hiếu kỳ với vùng lãnh địa nhỏ xíu xiu này, nó cà nhắc đi lòng vòng, hít chỗ này ngửi chỗ kia, rồi đến bên giường Lộ Bạch. Đây là nơi có mùi nồng nhất.
“À… Mấy ngày trước đi còn quên thay ga trải giường.” Lộ Bạch thấy sói tuyết ngửi cái gối của mình thì ngại ngùng giải thích.
Tiếp theo có thể sẽ ở lại đây vài ngày, Lộ Bạch mở tủ quần áo định thay ga giường, nhưng rồi nghĩ lại, cậu quyết định đi tắm và thay đồ trước. Để sói tuyết không bị căng thẳng, cậu thậm chí còn không đóng cửa lại khi tắm. Chỉ có một vấn đề là sói tuyết khá nhiều chuyện, chạy đến trước cửa, ngồi nhìn chằm chằm vào trong.
“Khụ…” Lộ Bạch lau khô tóc, sau đó mới ra thay ga giường.
Bây giờ đã đến giờ cơm thường ngày, sói tuyết hẳn cũng đã đói.
“Ngày mai mày phải mổ, nên hôm nay không được ăn, chờ mổ xong rồi ăn bù được không?” Lộ Bạch nói với sói tuyết cho thật rõ ràng. Cảm giác bụng đói không dễ chịu chút nào, nhưng đành vậy thôi. “Tao cũng không ăn tối, nhịn đói với mày.”
“Ử.”
Là một thanh niên chăm chỉ làm lụng, đã lâu không được ở nhà thư giãn, Lộ Bạch xong xuôi mọi việc thì trèo luôn lên giường, chuẩn bị vừa thưởng thức đồ ăn vặt vừa xem phim giải trí.
Sói tuyết chạy đến bên giường, gác cằm lên mép giường, yên lặng nhìn cậu.
Miệng ngậm đồ ăn, Lộ Bạch thấy cảm giác tội lỗi đang dâng lên ồ ạt, dù sao cậu cũng là người đưa sói về nhà, cuối cùng thì chỉ lo chơi một mình, không thèm để ý gì đến người ta.
“Mày buồn ngủ chưa, lên đây ngủ một giấc?” Lộ Bạch vỗ đệm.
Sói tuyết chưa bao giờ thấy giường của con người nên rõ ràng là thấy nghi ngại, mắt đảo đảo nhưng không cử động. Sau nhiều lần Lộ Bạch mời gọi, nó mới chịu trèo lên, rồi cẩn thận nằm xuống trên lớp đệm mềm mại.
Cảm giác tội lỗi của Lộ Bạch bị quét sạch, cuối cùng đã có thể yên tâm xem phim. Được một nửa bộ, cậu liếc sang nhìn bên cạnh mình, thấy sói tuyết nằm trên giường với tư thể thả lỏng, đã ngủ say. Lộ Bạch chụp lại hình ảnh đẹp đẽ của nó, gửi cho sếp cùng thưởng thức.
Samuel nhìn hình thì cau mày. Nếu anh không nhìn lầm thì đó là giường của Lộ Bạch? Nhân viên cứu hộ có yêu nghề đến đâu cũng không cần phải làm vậy…
Ngày hôm sau, sói tuyết phải mổ. Lộ Bạch không dám ngủ quá trễ, cậu xem phim xong thì thực hiện động tác chăm sóc mắt, rồi nằm xuống ngủ.
“Trắng Bự ngủ ngon.” Cậu sợ đánh thức sói tuyết, nên chỉ dám nói rất nhỏ.
“Ử.” Sói tuyết cũng đáp lại rất nhỏ.
Lộ Bạch: “…”
Ca mổ được sắp xếp vào 10 giờ sáng, chưa đến 6 giờ thì họ rời khỏi nhà, đi ra sau núi dạo một vòng, chơi một thời gian rồi mới đến bộ phận y tế để làm các bước chuẩn bị. Lộ Bạch mặc áo đã khử trùng, chờ được vào phòng phẫu thuật cùng sói.
Một điều đáng chú ý là dù hình người hay hình thú tiến hành phẫu thuật đều cần có người nhà ký tên đồng ý, tốt nhất là có mặt bên ngoài phòng mổ. Vì Trạm cứu hộ không mở cửa cho người ngoài, gia đình Oliver không có cách vào, họ chỉ vừa được thông báo về ca mổ của anh ta vào hôm qua, đồng thời yêu cầu ký tên xác nhận trực tuyến.
Mọi thứ quá bất ngờ. Nhưng vào lúc này họ không còn gì để nói, tất nhiên là phải vội vàng ký tên đồng thời tranh thủ giành thêm chút quyền lợi được theo dõi qua video. Ca mổ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, tệ nhất là thất bại thôi, nhưng Samuel vẫn đồng ý với yêu cầu này. Vậy nên những người xem livestream phẫu thuật bao gồm anh và gia đình của Oliver.
Hôm qua kíp mổ đã thảo luận chuyên sâu về vấn đề nên gây tê toàn thân hay gây tê cục bộ, trong tình hình có lá bài tẩy Lộ Bạch ở đây, sau cùng các bác sĩ đề xuất gây tê cục bộ trước, nếu quá trình mổ xảy ra vấn đề nào khác sẽ tiến hành gây tê toàn thân. May mắn là sói tuyết rất yên tĩnh, chịu phối hợp suốt thời gian phẫu thuật, vì Lộ Bạch luôn ở bên cạnh vuốt ve, nói chuyện với nó.
Chủ đề trò chuyện để giết thời gian là gì khiến Lộ Bạch phiền muộn cả đêm. Cậu không phải người hay nói, những điều cậu biết cũng có hạn. Sau cùng cậu nghĩ, sói tuyết chỉ muốn nghe giọng cậu mà thôi, chứ thật ra không quan tâm nội dung câu chuyện. Thế là mọi việc trở thành dễ dàng. Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi đến từ trái đất ngồi trong phòng phẫu thuật, kể cho sói tuyết nghe câu chuyện thần thoại về Bảo Liên Đăng.
“Đây là một câu chuyện đi tìm mẹ, có một đứa nhỏ cực kỳ xấu tính, vì muốn cứu mẹ mình nên cố gắng lớn lên, mạnh lên, chịu rất nhiều cực khổ, trải qua vô số khó khăn…”
Phòng phẫu thuật yên tĩnh, chỉ có giọng nói dịu dàng chậm rãi của Lộ Bạch kể về một câu chuyện làm người nghe đau lòng.
Các bác sĩ tham gia đều biết rõ ca mổ này rất quan trọng, nếu như thất bại thì một dũng sĩ sẽ chỉ có thể như vậy, mãi mãi không còn đứng lên chinh chiến khắp nơi được nữa. Tất nhiên là họ hồi hộp lắm, nhưng nhờ ảnh hưởng của Lộ Bạch, không khí dần trở nên nhẹ nhàng, không còn ai cảm thấy ca mổ này có rủi ro. Họ là những chuyên gia trong giới học thuật, có kỹ thuật mổ chuyên nghiệp nhất!
Người nhà bệnh nhân xem livestream, dù không ai nói họ cũng biết người đang ở bên Oliver là Lộ Bạch trong lời đồn. Cảm ơn Trạm cứu hộ đã ưu ái cho Oliver một nhân viên cứu hộ ưu tú như vậy.
Khi kể đến tình tiết đau buồn trong truyện, Lộ Bạch cảm thấy không cần thiết phải kể nữa.
“Trắng Bự, chờ chân mày lành lại rồi, mày muốn làm cái gì?”
“Ư ử…”
“Còn đang suy nghĩ hả?”
“Ư ử.”
Cuộc đối thoại này kéo dài mãi đến khi ca mổ kết thúc, nghe bác sĩ nói xong rồi, tất cả mọi người đều thở phào. Không có sự cố bất ngờ nào xảy ra, chứng minh cuộc phẫu thuật thành công, tỷ lệ hồi phục rất cao.
Gia đình Oliver xem hết toàn bộ quá trình thì bất giác quay ra ôm nhau, mắt ai cũng đỏ hoe. Vì họ chưa từng nghĩ đến Oliver cứ kiên quyết không điều trị khiến họ phải lao tâm lao lực bấy lâu, sau cùng lại ngoan ngoãn nằm trong hình thú, để bác sĩ mổ cho mình. Không biết sau khi về nhà, Oliver sẽ nghĩ gì, hay là tiếp tục u buồn mất ý chí như trước?
Sau khi mổ tám tiếng, thuốc tê ở nửa người dưới dần tan, sói tuyết ăn một bữa thịt no nê rồi lảo đảo đứng dậy đi vệ sinh. Khả năng lành của động vật siêu mạnh, có thêm khoa học kỹ thuật hiện đại hỗ trợ, chân của sói tuyết hẳn là sẽ nhanh chóng hồi phục. Thời gian này nó vẫn phải nằm viện để bác sĩ quan sát tình hình.
Thấy Trắng Bự ăn được, nhưng mặt khác vẫn bình thường, Lộ Bạch thở phào.
–
Với khán giả livestream, nhân viên cứu hộ cùng bọn lông xù đã biến mất một thời gian dài rồi. Ngày nào cũng có người lên khu bình luận để hỏi:
Sao còn chưa về!!Mọi người đều biết mấy đứa lông xù kia chắc là hình thú của một ai đó, sau một giai đoạn sẽ phải trở về với xã hội. Nhân viên cứu hộ bất chợt không lên livestream nữa, lẽ nào là vì tất cả đều đã đến lúc phải về nhà? Bỗng chốc mất đi nhiều người bạn có lông như vậy, cậu đau buồn đến nỗi không thèm xuất hiện cũng có thể nhỉ.
Dù vậy, bình luận vẫn ngày càng chồng chất:
Để an ủi nhân viên cứu hộ đang buồn, tôi chấp nhận biến thành động vật đi tìm cậu, chờ tôi!! Mấy ngày nữa là tôi vào.Bình luận:
Ai đó???? Là người hay động vật? Tiến lên! Chúng ta hẹn gặp ở livestream!Bình luận:
Mặt thì xấu, nghĩ thì hay, anh tưởng cứ là động vật thì sẽ được nhân viên cứu hộ chăm sóc hả?Đúng là ảo tưởng, bao nhiêu con cháu nhà quý tộc tìm cách bấu víu quan hệ còn không được, một động vật bình thường thì có tư cách gì để được chăm sóc đặc biệt?Bình luận:
Tui chỉ là một chú koala, mọi người thấy có cơ hội được ra mắt không?Bình luận:
Nhan sắc của koala cũng khá, nhưng mà cậu thích ăn lá có độc, nhân viên cứu hộ đi đâu tìm cho cậu?Bình luận: …
Bình luận:
Hà mã chắc không có cơ hội rồi? Tui tự biết im miệng!Bình luận:
Tê giác… thôi bỏ đi!Bình luận:
Chồn Siberia… cũng thôi đi!Người có mặt trong khu bình luận cũng thật biết người biết ta, không có chuyện ảo tưởng về ngoại hình của bản thân. Suy nghĩ của họ cũng có phần chính xác, lông xù theo bên cạnh nhân viên cứu hộ đã đến hạn.
Sau lần hợp sức đánh đuổi bầy linh cẩu, tiểu đội bốn thành viên sống trên cùng một vùng lãnh địa lại cùng nhau đuổi một con sư tử đực khác nữa. Báo săn, báo hoa và gấu bắt tay nhau đánh hội đồng sư tử đực làm cả trời đất phải rung chuyển, quanh đó không biết có bao nhiêu cái tai dỏng lên nghe ngóng, ngay cả sư tử hùng mạnh cũng phải khóc lóc bỏ chạy khỏi khu vực màu mỡ này, chứng tỏ chủ nhân của nó quá đáng sợ. Dần dần, không còn thú hoang đơn độc nào dám nhằm vào đây nữa.
Đánh hai trên lớn liên tục, gấu đen cuối cùng cũng xuất hiện trạng thái tinh thần suy nhược.
“Grừ…” Một buổi hoàng hôn, gấu chào Hai Hoa Út Hoa rồi bỏ đi một mình. Bản năng đang bảo nó phải rời khỏi đồng đội, đi tìm một nơi nào đó để ngủ.
Trạm cứu hộ theo dõi tình hình của gấu đen, sau một thời gian quan sát, xác nhận nó đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị biến về thành người thì mới cho nhân viên đi đón.
Khi Then Cửa trở lại thì sói tuyết vừa mổ xong một ngày, Lộ Bạch còn ở trong phòng bệnh, một lòng chăm sóc cho nó, không hề biết ở tầng hầm thứ ba của chính tòa nhà này đang ẩn giấu một bí mật mà cậu chưa biết.
Gấu chìm trong giấc ngủ được đưa xuống tầng hầm số 3, trên đường nó chợt khụt khịt mũi, dường như ngửi thấy mùi gì đặc biệt. Tuy nó đang nằm trong lồng, nhưng các nhân viên phụ trách vận chuyển vẫn giật mình. Nếu gấu bất thình lình tỉnh lại thì các lồng yếu ớt này không thể nhốt được nó. Nhưng cũng may đây chỉ là một khúc nhạc đệm chóng qua.
Khoảng 2-3 giờ đêm, trước mắt các bác sĩ, gấu đen biến thành một thanh niên khoảng 24-25 tuổi. Con trai của Công tước Totle, Louis, một công tử quý tộc danh xứng với thực.
Các nhân viên tiếp xúc gần với người thừa kế Công tước này đều không thể ngăn mình than thở trước ngoại hình của cậu ta. Louis có mái tóc bạch kim sáng rực thu hút ánh nhìn và đôi mắt xanh ngọc bích, đây là thiết lập vô cùng thịnh hành một thời, được tôn là màu tóc và màu mắt cao quý nhất. Nghe nói trong hiện thực Louis có khí chất và cực kỳ kiêu ngạo, thích ăn ngay nói thẳng, nổi tiếng vì nhan sắc mang tính biểu tượng, nhưng lại thường bị người ta chê cười vì “không biết ăn nói”.
Biết Louis tỉnh lại, để tránh cậu ta chạm mặt với Lộ Bạch, Samuel lập tức sắp xếp người đưa cậu ra rời khỏi Trạm. Nhưng ngài Thân vương không thể ngờ được là bản tính Louis lại kén cá chọn canh, đi ra đến cửa phát hiện xe đón mình chỉ là chiếc xe khách bình thường thì không chịu lên.
“Không có xe khác sao? Ta không ngồi loại xe vận chuyển hàng hóa này.” Louis vai khoác một chiếc áo mỏng, cau mày nhìn cái xe mà theo cậu ta đánh giá là xấu không muốn nhìn.
“…” Nhân viên câm nín, xe của Trạm cứu hộ đề cao tính thực dụng, đúng là dùng cho nhiều mục đích, nhưng không ai quy định nó là xe chuyển hàng cả. Ngay cả ngài Thân vương ra ngoài cũng dùng loại này, người khác sao không chịu đi chứ?!
“Có, nhưng đang ở nơi khác, ngài chắc chắn muốn chờ chứ?”
“Đúng.”
Thế là một nhân viên ở lại với Louis, một người khác đi đổi phương tiện giao thông cho cậu ta.
Có lẽ tối qua vết thương đau nên sói tuyết không ngủ được, đến sáng nay mới chìm vào giấc ngủ. Lộ Bạch tranh thủ lúc này để về ký túc xá lấy đồ của mình. Khi đi ngang qua cổng bộ phận y tế, cậu thấy một bóng người không mặc đồng phục hay quân phục, thế là nhìn thêm một cái nữa.
Cậu Louis đang không vui phát hiện ra ánh mắt của người khác, lập tức quay lại với gương mặt u ám, vừa nhìn lên thì thấy một khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ và dịu dàng, khiến cậu ta phải ngẩn ra.
Lộ Bạch cũng có phản ứng tương tự, thứ nhất là vì ngoại hình của đối phương quá xuất sắc, tóc bạch kim mắt xanh lục nhé, thứ hai là vì cảm giác thân thuộc kỳ lạ, vừa gặp đã có thiện cảm ngay. Lẽ nào mình cũng ham mê sắc đẹp như vậy? Ấn tượng đầu tiên là vì nhan sắc à?
Lộ Bạch không nghĩ nhiều, hai bên nhìn nhau, cậu nở nụ cười, gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Louis định thần lại, hơi cúi người trước Lộ Bạch, tư thế chào hỏi tiêu chuẩn của một quý tộc vô cùng tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Nói xong thì lại nhìn lên, tập trung vào gương mặt Lộ Bạch, còn cậu thì dường như đang bận rộn gì đó, ngạc nhiên cười rồi vội vàng bỏ đi.
Nhân viên trạm đứng nhìn cảnh này với vẻ mặt căng thẳng muốn chết. Vì ngài Thân vương đã ra lệnh tuyệt đối không được để Louis gặp Lộ Bạch! Vừa rồi hai người chạm mặt nhưng chỉ chào hỏi một câu thôi, chắc không sao nhỉ? Mà nói đi thì nói lại, thái độ của cậu Louis với Lộ Bạch thực sự đặc biệt, mà kỳ lạ là hai người này hẳn không biết thân phận của nhau mới phải?
Đứng nhìn theo bóng lưng gầy gầy đang xa dần kia, Louis ngây ra một lát rồi mới quay đầu lại, hỏi người bên cạnh: “Người vừa rồi là ai?”
Nhân viên: “??!” Hỏi tôi? Có thể nói sao?! Hình như Điện hạ cũng không nói là phải giữ im lặng.
“Ờ, cậu ấy là Lộ Bạch, nhân viên cứu hộ xuất sắc nhất của Trạm chúng tôi…” Đã từng trải qua khoảng thời gian vui vẻ với ngài trong rừng đấy, ngài toàn ăn vỏ dưa mà Lộ Bạch bỏ lại kìa, cậu ấy cũng thương ngài nhất.
Lộ Bạch? Louis khẽ lặp lại cái tên đặc biệt này.
Thế rồi xe đến. Chàng trai quý tộc còn nặng lòng với nhiều tâm sự không rảnh để suy nghĩ những việc khác, bây giờ cậu ta phải đến bệnh viện ngay, đi thăm hỏi người cha đang mắc bệnh hiểm nghèo.
Tính ra thì Công tước Totle đã khỏe lại một thời gian rồi, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng vì muốn cho Louis một bất ngờ, họ quyết định chờ cậu ta trở về rồi cùng nhau đưa Công tước về nhà.
Louis không hề biết cha mình đã lành bệnh. Cậu ta vội vàng chạy đến bệnh viện, tâm sự nặng nề, dường như cha mình không hề làm theo đúng lời hứa, sau khi cậu ta vào rừng thì trở mặt không chịu phẫu thuật, đây là thông tin nghe được từ mẹ mình.
“Đúng là một ông già cố chấp…” Thanh niên thì thầm bất lực, vào thời khác đẩy cửa phòng bệnh cậu ta vẫn còn rất sợ, chỉ lo sẽ phải nhìn thấy một gương mặt tiều tụy đau đớn.
Louis chuẩn bị sẵn tâm lý, mở cửa ra, hàng tá hoa đổ ụp xuống đầu, còn người nhà đang ăn mặc rất trang trọng xuất hiện: “Chào mừng trở về, Louis ~~”
Louis: “…”
Louis ngơ cả ra, chuyện gì thế nào?
Cậu ta nhìn thấy cha mình ngồi trên xe lăn, tự điều khiển xe đến bên mình, mỉm cười tươi tắn rồi đứng lên, trở nên khỏe mạnh trong tích tắc.
“Louis, mừng con về nhà, con trai ta.”
“…” Sau khi hiểu ra mọi việc, Louis chỉ biết nâng tay che mắt, vừa cười vừa oán trách: “Thật là, còn lừa con…”
Nói rồi cậu ta ôm lấy cha mình: “Chúc mừng cha khỏe lại, cha thân yêu.”
Cả gia đình cùng vây lại ôm lấy hai cha con, tận hưởng giây phút đoàn tụ ấm cúng.
“Yeah! Anh Louis về rồi, cuối cùng cũng được dọn đồ về nhà!” Em gái vui vẻ nói, trời mới biết cô đã chán ở trong bệnh viện đến thế nào: “Mẹ ơi nhanh lên, chúng ta về nhà.”
“Được rồi con yêu, lập tức dọn đồ về nhà.” Phu nhân Công tước cười đáp.
Trên tủ đầu giường của Công tước có bày ảnh chụp hình thú của Louis, em gái Daria nâng khung hình lên bằng hai tay, đưa cho Louis: “Nhìn này, hạt dẻ cười của cha.”
Từ khi Louis biết hình thú của mình là gấu thì không mấy thích thú loài vật này, vì cậu ta cảm thấy gấu vừa thô lỗ vừa ngu xuẩn. Nhưng tấm hình này chụp rất đẹp, con gấu trong đó không ngu ngốc cũng chẳng xấu xí chút nào, ngược lại còn có vẻ vui sướng và chất phác. Nó có một quả bóng bay màu đỏ làm bạn, vô tư nhìn về phía trước, tựa như trên thế giới này không có gì vui vẻ hơn nó nữa.
Bất chợt, Louis nhìn thấy trên cổ gấu có một cái nơ con bướm màu xanh lam chấm bi. Cậu ta biết cái này: “…”
Mặt Louis vặn vẹo, lấy trong túi ra một cái nơ giống hệt trên hình…
Daria vui mừng reo lên: “A, đúng là cái này, cho em được không? Anh Louis?”
Khi em gái vươn tay ra đòi, Louis lại vô thức tránh đi, không quá vui lòng nhưng vẫn nhét cái nơ vào túi trở lại: “Cái này có gì đặc biệt đâu, anh sẽ mua cho em cái đẹp hơn.”
“Daria, đó là quà Lộ Bạch tặng cho Louis, con đừng làm khó anh con.” Phu nhân Công tước cười lên tiếng.
Ai cũng biết cái nơ đó có ý nghĩa rất đặc biệt với Louis, nó đã giúp cậu ta định nghĩa lại hình thú của mình.
Mà hình thú đại diện cho trái tim.
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Koala: Koala, hay gấu túi (danh pháp khoa học: Phascolarctos cinereus) là một loài thú có túi ăn thực vật sống tại Úc. Nó có chiều dài cơ thể khoảng 60–85 cm (24–33 in) và khối lượng 4–15 kg (9–33 lb). Màu lông từ xám bạc đến nâu sô-cô-la.
– Hà mã: Hà Mã là một loài động vật có vú ăn cỏ lớn sống ở châu Phi Hạ Sahara, và là một trong hai loài còn sinh tồn của Họ Hà mã (Hippopotamidae); loài còn lại là hà mã lùn. Đây là một trong những loài thú có vú trên cạn lớn nhất và là động vật móng guốc chẵn nặng nhất, dù thấp hơn nhiều so với hươu cao cổ.
– Tê giác: Tê giác hay con tê là những loài động vật có vú guốc lẻ trong họ Rhinocerotidae. Trong năm loài còn sinh tồn, hai loài sinh sống ở Châu Phi, và ba loài sinh sống ở Nam Á. Các thành viên của Họ Tê giác là một trong những động vật trên cạn lớn nhất, với tất cả các loài có thể đạt đến hoặc hơn trọng lượng một tấn. Chúng ăn thực vật, có bộ não nhỏ (400 đến 600 g), có một hoặc hai sừng và lớp da bảo vệ dày (1,5 đến 5 cm) được hình thành từ các lớp collagen nằm trong cấu trúc mạng tinh thể.
– Chồn Siberia: (danh pháp hai phần: Mustela sibirica) là một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt.
~*~