Nghe được cái tên quen thuộc từ mẹ, Louis tỏ rõ ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Mẹ vừa nói ai?”
Phu nhân Công tước ngơ ngác nhìn con trai, nhớ lại: “À… mẹ nói là của Lộ Bạch tặng con, có vấn đề à?”
Tất nhiên là có rồi. Louis nhớ lại người mình vừa gặp sáng nay, bây giờ nghe thấy tên của cậu mới có cảm giác kỳ diệu khó tả, không biết phải nói sao. Thế nhưng, cậu ta vẫn nghiêm mặt: “Con không nhớ gì cả, trước kia Trạm cứu hộ không sắp xếp nhân viên cho con, lần này con gặp sự cố gì à?”
Nhưng theo phản ứng của người nhà cậu ta thì hình như không sao cả, họ vẫn rất vui vẻ.
“Cũng không có sự cố gì cả.” Chuyện ăn mật ong rồi bị kẹt đầu không được báo cho gia đình Công tước, khi họ xem livestream thì Louis đã theo chân Lộ Bạch rồi: “Có thể do biểu hiện của con khi đi săn chưa tốt, nhân viên cứu hộ lo lắng cho chất lượng cuộc sống… ừm, cho nên mới dẫn con theo bên mình, có điều về sau thì con làm rất tốt! Con yêu, cả nhà chúng ta đều tự hào về con.”
Daria: “Đúng vậy, về nhà rồi em sẽ kể hết cho anh, biểu hiện của anh trong rừng quá là xuất sắc, em thần tượng anh rồi đó! Ai cũng biết ban đầu em hâm mộ sư tử…”
Phu nhân Công tước nhìn cô bé: “Lẽ nào không phải vì con biết sư tử là Thái tử?”
Daria cười hì hì, đáp: “Mẹ đừng trêu con.”
Họ không hề phát hiện Louis cầm khung hình đứng bất động, vẻ mặt kỳ quặc.
Trở lại phủ đệ của Công tước, Louis nhìn thấy thêm nhiều hình ảnh của mình, tất cả đều được phóng to và treo trên hành lang sang trọng, đúng là không còn gì để nói… Nhưng khi ngắm nhìn ảnh chụp, người ta sẽ nảy sinh cảm giác: người chụp hình rất yêu thương và thiên vị chú gấu may mắn này. Nó sống thoải mái biết bao nhiêu.
Louis phát hiện phòng của mình cũng không thể tránh được việc bị gấu xâm chiếm: “…!!” Đúng là quá đáng lắm rồi.
Khi cậu ta đang định ra ngoài để thể hiện sự bất mãn thì tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói: “Anh Then Cửa, mở cửa, em muốn vào trò chuyện với anh.”
Là Daria, anh Then Cửa là cái gì, thật không thể giải thích được! Louis cho rằng cô bé thật ngớ ngẩn, mở cửa ra thì sa sầm mặt: “Tại sao lại gọi anh như vậy? Còn nữa, không được tùy ý đặt biệt danh cho anh, đây không phải là điều một tiểu thư danh giá nên làm.”
“Không phải em đặt cho anh, là nhân viên cứu hộ đặt cho anh đó.” Daria rất oan ức, đáp lại: “Lộ Bạch gọi anh như vậy lúc ở trong rừng mà, anh cũng thích cái tên này lắm còn gì!”
“…” Louis hơi sửng sốt, vẻ mặt quái dị, nghiến răng nghiến lợi: “Đó là tên của gấu, không phải tên anh, em phải phân biệt rõ ràng.”
Daria: “Thôi được rồi, chỉ có Lộ Bạch mới được gọi anh như vậy, em biết mà.”
Louis: “…” Cái quỷ gì vậy? Nhưng mỗi lần có người nhắc đến cái tên này, trong đầu Louis sẽ hiện ra gương mặt trắng trẻo ôn hòa kia.
“Anh không nhớ được chút nào à? Vậy tiếc quá.” Nhân lúc Louis còn ngơ ngác, Daria chen vào phòng anh trai, ngồi xuống sô pha rồi nói tiếp: “Lúc đó có anh và Thái tử, còn thêm một người nữa không biết là con nhà ai cứ đi theo Lộ Bạch, anh ấy chiều anh nhất, lúc nào cũng… phì, dành cho anh những món ngon nhiều nhất, ngay cả Thái tử cũng không được thương nhiều bằng anh.”
Bây giờ Louis mới tỉnh táo lại, đôi mắt xanh lục cao quý liếc về phía em gái: “Không có tình thương vô duyên vô cớ, nếu có thì tất nhiên là vì anh xứng đáng.”
Daria luôn phải câm nín trước sự kiêu ngạo của anh mình: “Bây giờ anh chịu thừa nhận mình là gấu hả?”
Louis biến sắc, ậm ừ rồi nhìn sang chỗ khác. Việc giành được ưu thế hơn Thái tử đã gợi lên sự tò mò trong lòng cậu ta, điều này chứng minh nhân viên cứu hộ này khác với người bình thường, ít ra không phải là loại người dung tục…
“Nói đi.” Louis hơi muốn biết nhân viên cứu hộ kia đã yêu thương hình thú của mình như thế nào.
“Được thôi.” Daria nhún vai, rồi thuật lại hết mọi việc xảy ra trong rừng suốt ba tháng qua theo yêu cầu của anh hai. Đến cảnh việc anh mình thích ăn vỏ dưa còn thừa của nhân viên cứu hộ mà cô bé cũng không giấu.
Vẻ mặt của Louis quá là đặc sắc, chẳng khác nào bị dội cả thùng thuốc nhuộm lên, cứ chuyển màu liên tục. Thế này hơi buồn nôn rồi đấy? Cậu ta không thể chấp nhận được, vì sao có thể livestream những hình ảnh đáng xấu hổ đó cho mọi người cùng xem được?
Một lúc sau, cậu ta mới thốt ra được một câu: “Kênh livestream chắc không ai biết gấu là ai đâu hả?”
Daria gật đầu thật mạnh: “Đúng!” Rồi thở dài: “Nhưng mà Lộ Bạch cũng không biết anh là ai, tiếc quá đi.”
Vì bị Công tước ảnh hưởng, cả gia đình họ đều cho rằng Lộ Bạch rất tốt, nếu có thể giao du trong thế giới hiện thực thì còn gì bằng.
Đáng tiếc sao?
Louis bất chợt liếc em gái một cái, ngữ điệu hơi cao hơn bình thường một tông: “Thật ra sáng nay anh đã gặp cậu ta rồi, nếu còn gặp lại, chắc chắn cậu ta sẽ nhớ anh.”
Daria: “!!!”
–
Nhân viên của Trạm cứu hộ không dám che giấu, bọn họ báo cáo đúng sự thật việc Lộ Bạch và Louis tình cờ chạm mặt nhau sáng nay cho Samuel.
Samuel: “…” Đề phòng thế nào cũng không nổi à? Cũng may là anh khá hiểu tính Louis, cậu con trai Công tước này rất kiêu ngạo, chắc là không thèm để mắt đến Lộ Bạch. Dù vậy, anh vẫn mượn cớ hỏi thăm sói tuyết để đến thăm dò Lộ Bạch, thấy cậu không có gì lạ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Trắng Bự khôi phục rất nhanh.” Lộ Bạch quay lại nhìn vào phòng bệnh, Trắng Bự đang nghỉ ngơi trong đó, cậu nói tiếp với Samuel: “Ngài thích động vật, có muốn vào xoa đầu Trắng Bự không? Tôi nghĩ nó rất thích được vuốt ve.” Hoặc nói thẳng ra là rất cần được yêu thương.
Xoa đầu Oliver? Samuel phải nói thật là anh không có sở thích kỳ quặc này, dù sao thì anh và Oliver cũng giữ chức vụ ngang bằng, sờ đầu người ta là không tôn trọng, ngoài ra… anh cũng không thích động vật đến thế chứ? Nhưng nhìn sang Bé Quần Bó trên vai mình, Thân vương nghẹn lời, đành chấp nhận cái nhãn dán này: “Không cần đâu, chưa chắc nó đã chịu để người lạ chạm vào.”
Bị từ chối, Lộ Bạch gãi đầu. Nhưng vậy cũng đúng, Trắng Bự là sói trưởng thành rồi, khác với Bé Quần Bó được gửi nuôi từ nhỏ.
“Kiú ~” Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Lộ Bạch đành quay ra trò chuyện với Bé Quần Bó.
“Kíu!” Bé Quần Bó tích cực trả lời mama, dường như vẫn đang chờ cơ hội để chen miệng vào, thế là nó kích động đứng lên, lộ ra hai cẳng chân trông như đang mặc quần hoa.
“…” Ngài Thân vương im lặng nhìn hai kẻ vứt bỏ mình sang bên để kíu tới kíu lui với nhau, không biết nên làm sao.
Lộ Bạch tất nhiên cũng không muốn làm lỡ thời gian của anh, cậu vội nói: “Ngài về làm việc đi, Trắng Bự có tôi chăm sóc được rồi.”
Samuel gật đầu, anh rất yên tâm về công việc của Lộ Bạch. Nghĩ một lát, anh lại nói: “Cậu có tâm nguyện gì không?” Lần này cậu lập công lớn, ngoài việc tầm thường là tăng lương ra, anh còn muốn biết Lộ Bạch thích cái gì khác nữa.
Tâm nguyện? Lộ Bạch không ngốc, nên cậu hiểu ra ý của cấp trên ngay, xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Cậu hơi khó hiểu, nhưng tâm nguyện đã chiếm hết sự chú ý rồi, mà đúng là cậu có!
Lộ Bạch: “À… tôi rời nhà cũng khoảng nửa năm rồi, người thân hoàn toàn không có tin tức gì của tôi, tôi sợ họ lo lắng nên là… tôi có thể liên lạc với trái đất không?” Cậu biết yêu cầu này khá quá đáng, vì trên hợp đồng đã viết rõ ràng là không cho phép. Cậu nói xong thì không dám nhìn thẳng sếp…
“Gọi điện trực tiếp thì không được.” Thực ra là mọi phương thức đều bị cấm, nhưng Samuel trầm ngâm chốc lát, thấy Lộ Bạch cúi đầu thì thật sự là không từ chối được: “Cậu có thể viết thư, tôi sẽ gửi giúp cậu.”
Lộ Bạch ngẩng phắt đầu lên, không dám tin vào tai mình: “Thật không?” Thấy Samuel gật đầu, cậu kích động đỏ cả mặt: “Tôi tôi tôi… rất cảm ơn ngài!” Cúi người!
Cầu được ước thấy, sếp chưa bao giờ khiến Lộ Bạch phải thất vọng, lòng cậu vừa sui sướng vừa ấm áp. Được làm việc trong Trạm cứu hộ tốt, còn có một cấp trên tốt, các đồng nghiệp tốt, chắc chắn là phúc đức cậu tu từ kiếp trước rồi nhỉ?
Nghe nói gia cảnh Lộ Bạch không khá lắm, sếp quyết định làm người tốt đến cùng: “Cậu có thể ứng trước tiền lương nửa năm, gửi về trái đất luôn.”
“!!!” Lộ Bạch mở to mắt, đề nghị này khác gì ơn huệ của thần tiên?! Nửa năm tiền lương của cậu hình như là đến…1,5 triệu! Vậy quá nhiều, Lộ Bạch hắng giọng, nói nhỏ: “Tôi không cần ứng trước đến nửa năm, chỉ khoảng ba tháng là đủ rồi.” Số còn lại cậu sẽ giữ để dành riêng.
Lộ Bạch nghĩ gì là viết hết lên mặt, Samuel không thể nào hiểu lầm ý của cậu. Anh mỉm cười, rồi nhướn mày, anh vẫn nhớ thu nhập của livestream cũng cao lắm mà. Dù vậy, đây là vấn đề cá nhân, anh không có quyền hỏi nhiều.
“Được rồi.” Qua cửa sổ, Samuel nhận thấy sói tuyết đã tỉnh lại và đang ngẩng đầu lên nhìn sang bên này, đôi mắt xanh lam của nó ánh lên chút thù địch. Samuel hơi sửng sốt, đây không phải là lần đầu tiên mãnh thú đi theo Lộ Bạch tỏ ý thù ghét anh, lần trước Adonis cũng như vậy. Anh nhìn thoáng qua người đang đứng rất gần mình, đột nhiên nâng tay đặt lên vai cậu: “Vậy nơi này giao lại cho cậu, viết thư xong thì gửi cho tôi.”
Lộ Bạch vội nói: “Được, trễ nhất là ngày mai tôi gửi cho ngài.” Với cậu, cách ủng hộ bằng tiếp xúc cơ thể như vỗ vai thế này thoải mái và sung sướng hơn nghe một vạn lời khen ngợi qua miệng.
“Ừ.” Samuel gật đầu, khi dời bước đi, anh ngẩng lên nhìn hình thú của Oliver một cái, thấy sự căm ghét trong mắt đối phương càng đậm hơn trước. Có nghĩa là trước đó không phải ảo giác của anh.
Ngài Thân vương trước nay không bao giờ thăm dò vô nghĩa, khi rời khỏi tòa nhà của bộ phận y tế, anh nhìn xuống bàn tay mình, không hiểu vì sao vừa rồi lại phải tính toán với một con thú. Mãnh thú thích thể hiện khát vọng chiếm hữu, đây là bản năng của động vật, con người là sinh vật cao cấp hơn thì hẳn phải kiểm soát tốt suy nghĩ của mình mới đúng.
Thật ra bên ngoài có rất đông người đang chú ý đến vết thương của Oliver, nhưng có được thông tin chính xác thì chẳng mấy ai. Adonis là một trong số đó, vì gần đây anh ta phát hiện Lộ Bạch đã lâu không lộ mặt, đoán bừa là cậu có nhiệm vụ mới và không thể tiết lộ. Tổng hợp thông tin lại thì chỉ có Oliver là hóa thú, nên về cơ bản là anh ta đoán được, tìm Samuel hỏi là xác định kết quả.
“Oliver hồi phục thế nào?” Adonis quan tâm, dù gì quan hệ của anh ta và Oliver cũng khá thân, thậm chí còn từng đến thăm người kia sau khi trở lại hình người. Cũng chính vì vậy, anh ta cảm nhận được tinh thần sa sút của Oliver. Adonis cảm thấy rất khó tin, ai mà ngờ chỉ trong vòng vài ngày mà Samuel đã có thể đưa Oliver lên bàn mổ, vậy thì gia đình của Oliver phải mang ơn anh rồi.
“Tạm ổn.” Nhớ lại ánh mắt sắc bén của Oliver, Samuel vội sửa lời: “Có thể nói là tràn đầy tinh thần.”
Vậy thì quá tốt. Adonis cười, yêu cầu: “Tôi có thể đi thăm không? Điện hạ.”
Rất tiếc, yêu cầu của anh ta nhận được lời cảnh cáo từ Samuel: “Adonis…”
“Thôi được, tôi đùa thôi.” Adonis nói, vừa cười vừa giải thích hành vi không thỏa đáng của mình: “Ngài yên tâm, tôi sẽ tránh mặt cậu ta.”
Ai cũng biết câu vừa rồi đang ám chỉ ai.
Adonis nói thật, dù anh ta sẽ nắm quyền quản lý Trạm cứu hộ trong vài tháng sắp tới, nhưng vì cục diện chung, anh ta chỉ có thể cố ép mình không đi gặp Lộ Bạch.
Cuộc gọi kết thúc, văn phòng chìm trong im lặng. Adonis vuốt ve món đồ kim loại trên cổ tay mình, nét mặt vô cùng bức bối, nói thật là 10 năm quá dài.
“Đúng là cái đồ vô tình.” Quân đoàn trưởng thì thầm, rồi tự rót cho mình một ly rượu mạnh để đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
–
Lộ Bạch viết ngay một lá thư trong đêm, gửi cấp trên xem qua.
Nhận được thư, Samuel dịch ra thành tiếng của Sao Thần Vương, kiểm tra từng câu từng chữ, chắc chắn là không có vấn đề rồi mới cho người đưa đi.
Từ khi gửi đến khi nhận được còn cần một khoảng thời gian nữa, nhưng Lộ Bạch không lo lắng, chỉ cần gửi đi là đủ rồi! Thật ra sau khi nhận được tin đã gửi đi theo quy trình là cậu thả lỏng hơn rất nhiều, như có một tảng đá vừa được nhấc ra khỏi tim vậy. Ngày trước khi ra đi, không ai cho rằng cậu thành công, bản thận cậu cũng không đảm bảo mình đi rồi về sau sẽ ra sao. Cho đến hôm nay, cậu mới thấy may mắn vì mình đã quyết định như thế, cậu không kìm được nụ cười.
“Trắng Bự, tao vui lắm.” Lộ Bạch chia sẻ với sói tuyết đang nằm trên giường.
“Ù.” Sói tuyết đáp lời cậu như từ trước đến nay.
Thật ra trong vài ngày sau mổ, tinh thần của sói tuyết không được ổn lắm, có lẽ vì không gian trong khu vực y tế quá nặng nề? Phòng bệnh ấy mà, chẳng ai thích nó cả. Lộ Bạch cảm nhận được ở đây càng lâu, sói tuyết càng không chịu hoạt động nữa.
“Có phải mày ghét ở đây không?” Lộ Bạch lộ vẻ đau lòng, xoa xoa chân nó, hứa: “Hôm nay tao sẽ nói chuyện với bác sĩ, nếu được thì chúng ta sẽ về rừng sớm.”
Sói tuyết hiểu tiếng người, gác cằm lên chân Lộ Bạch, mắt nhìn cậu: “Ù…”
Âm thanh này rõ ràng là khác hẳn.
Lộ Bạch hiểu nó, nghe xong không cần phải suy nghĩ đã vươn tay ra luôn, nhẹ nhàng xoa bóp cái chân đau của nó: “Vết thương đang lành này, hơi ngứa hơi đau là bình thường, xoa xoa là hết, đúng không?”
“Ù.” Tiếng của sói tuyết nhẹ nhàng hơn hẳn, cái đuôi xù lông khẽ vẫy qua lại.
“Được, còn muốn nghe kể chuyện không?” Lộ Bạch nhận ra mình có tài kể chuyện, trước kia cậu thấy mình rất vụng, bây giờ thì khai phá được một kỹ năng mới rồi, mà cũng may có mấy đứa lông xù ủng hộ cậu.
“Ù.”
“Được rồi.”
Buổi tối, bác sĩ đến thay thuốc, sẵn kiểm tra tình trạng khôi phục của sói tuyết. Số liệu rất đáng mừng, mọi mặt đều chứng tỏ ca mổ rất thành công.
Lộ Bạch nhân cơ hội này đề nghị trở lại rừng, bác sĩ cho rằng nên nằm viện đủ mười ngày mới được, nhưng vậy thì lâu quá, mới chưa đến một tuần mà sói tuyết đã thấy khó chịu, dù tính tình nó điềm đạm nghe lời lắm rồi. Sau cùng đến Samuel cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Khi Lộ Bạch đảm bảo là có thể chăm sóc tốt cho sói tuyết trong rừng, anh đã phá lệ ủng hộ cậu đưa nó về sau một tuần.
Lộ Bạch không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng các bác sĩ thì hiểu rõ vấn đề này ảnh hưởng đến phần đời còn lại của Quân đoàn trưởng Oliver, nếu không chăm sóc tốt sau khi phẫu thuật sẽ rất tai hại, sao Điện hạ lại để cho Lộ Bạch làm bừa vậy chứ? Nhưng nếu Điện hạ đã đồng ý thì họ cũng không thể nói thêm gì được, chỉ có thể cố gắng căn dặn hết những việc cần chú ý.
May là Lộ Bạch có kiến thức y tế tương đối ổn, bác sĩ dạy thêm về quy trình thay thuốc nữa là cậu đã làm ra dáng lắm rồi, vừa cẩn thận vừa dịu dàng, đến bác sĩ cũng không moi ra khuyết điểm gì được. Nhân viên cứu hộ này đúng là vạn người mới có một. Ngoài ra cậu còn phải học thêm tay nghề xoa bóp, vì người khác không thể tiếp cận sói tuyết, chỉ có một mình Lộ Bạch thực hiện nhiệm vụ này. Bác sĩ nói một ngày làm ba lần là đủ, nhưng Lộ Bạch có thể làm thêm đến bảy tám lần, chỉ cần sói tuyết tỏ ý chân đau cần chăm sóc, làm hơn mười lần cũng không thấy cậu than thở.
Lộ Bạch như thế khiến các bác sĩ không còn gì để lo lắng nữa. Tuy vậy, khoảng thời gian hồi phục tiếp theo và vật lý trị liệu cũng rất quan trọng. Sau khi sói xuống giường được, đi bước nào đau bước đó là chắc chắn, nhưng vẫn phải kiên trì rèn luyện cho cơ bắp đã teo rút khôi phục trở lại. Nếu không làm thế, nó sẽ mãi mãi phải đi khập khiễng.
Lộ Bạch biết tất cả những điều này. Cậu im lặng nghe xong thì xoa đầu sói tuyết: “Có nghe chưa, đến lúc ấy tập vật lý trị liệu đừng sợ đau, tao sẽ rất nghiêm khắc đốc thúc mày đó, đến khi nào mày hoàn toàn bình phục.”
Dù không thể nghe hiểu được câu từ phức tạp, nhưng tình cảm trong mỗi lời Lộ Bạch nói thì cảm nhận được, nên sói tuyết ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, mắt đầy vẻ tin tưởng: “Ù.”
Sắp phải tập vật lý trị liệu, nghĩ đến quá trình gian khổ này, Lộ Bạch lại đau lòng cho tên nhóc lông xù, mong rằng đến khi ấy nó vẫn còn kêu lên được.
Một tuần qua rất nhanh, đến ngày trở về rừng, mọi người đều thức dậy rất sớm. Điều đáng nói là lần này có rất nhiều thứ phải được chuyển đi theo, trong đó có 80% là đồ dùng mà sói tuyết cần… ví dụ như dụng cụ tập vật lý trị liệu. Đồ đạc của Lộ Bạch thì rất ít, và tất nhiên hành trang tiết kiệm nhất vẫn là của Bé Quần Bó, chỉ có một túi hạt dinh dưỡng mà papa chuẩn bị cho, nghe nói là ăn vào lông sẽ siêu mượt siêu đẹp.
Khi chia tay ở cửa máy bay, Samuel hỏi nó: “Mày thật sự muốn đi theo à?”
Bé Quần Bó xoay đầu, có lẽ đang suy nghĩ nên trả lời ra sao thì papa mới không đau lòng.
“Bé Quần Bó…” Đi được một đoạn rồi, Lộ Bạch phát hiện Bé Quần Bó không theo sau nên quay đầu lại gọi.
Cú mèo cũng khá thực tế, nghe tiếng gọi của Lộ Bạch là lập tức tung cánh bay đi, không thèm để lại cho Samuel một lời từ biệt.
Máy bay đi rồi, mùi của con người duy nhất cũng biến mất. Sói tuyết về rừng là trạng thái tốt hơn hẳn, dù nó vẫn không thể đi lại thoải mái, và dù nó còn chưa thể đi săn được. Hoàn cảnh xung quanh vẫn giống hệt như một tuần trước, vùng lãnh địa không có nhiều con mồi này chưa bị thú hoang nào khác dòm ngó.
Lộ Bạch đi bộ về, lái xe ba bánh đến chuyển đồ. Vì quá nhiều, e rằng cậu không thể đi xa được, ít nhất là cho đến khi sói tuyết bình phục hẳn, họ sẽ phải cắm trại tại đây.
Trong lúc Lộ Bạch bận rộn, sói tuyết vui vẻ theo chân cậu đi qua đi lại, nhưng cứ thế thì không ổn.
“Mày cần nghỉ ngơi, Trắng Bự.” Dù làm vật lý trị liệu cũng phải chờ vết thương lành hẳn đã.
Trắng Bự không nghe lời, hình như Trắng Bự rất muốn giúp đỡ, nó dùng miệng ngoạm lấy đồ đạc rồi chạy.
Lộ Bạch nhìn mà bất lực, thầm nghĩ mày là sói tuyết chứ có phải chó đâu, lại còn đang bị thương, không cần phải chăm chỉ làm việc.
Kiên quyết đưa sói tuyết về rừng làm vật lý trị liệu là một việc nghe có vẻ rất tùy tiện, Lộ Bạch không mong muốn các bác sĩ lo lắng, thế là muốn chia sẻ cho mọi người một con sói tuyết đang ở trạng thái tốt nhất này. Để họ có thể đốc thúc cậu bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn một điều quan trọng nữa là cả quá trình sói tuyết chuyển biến từ tàn tật thành khỏe mạnh, cậu mong rằng có thể mang đến năng lượng tích cực cho mọi người.
Lộ Bạch hỏi ý cấp trên: “Điện hạ, tôi có thể chia sẻ quá trình hồi phục của sói tuyết không? Ngài yên tâm, trạng thái của Trắng Bự rất tốt, tôi thấy nó kiên cường, nên để mọi người nhìn thấy tinh thần bất khuất này mới được.”
Oliver quả thật có tinh thần bất khuất, Samuel nghĩ, nhưng vài tháng trước người này bị thương rồi đột nhiên ủ rũ chán nản. Anh còn tưởng rằng mình không bao giờ thấy được Oliver đầy sức sống như trước, không ngờ thời kỳ hình thú lại là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên. Với Oliver, khoảng thời gian này sẽ có tầm ảnh hưởng rất lớn, kể cả về sức khỏe lẫn tâm trạng.
“Được.” Cấp trên vẫn cầu được ước thấy: “Cậu tự chú ý mức độ.”
“Dạ vâng! Cảm ơn ngài.” Lộ Bạch vội đáp.
Được chấp thuận, nhân viên cứu hộ tạm dừng công việc vận chuyển, cuối cùng cũng chịu viếng thăm kênh livestream đã tắt ngấm từ lâu của mình. Đã lâu không thao tác, cậu thậm chí còn thấy gượng tay khi chỉnh góc quay.
“Ủa?” Không biết là tay vừa chạm vào đâu rồi, Lộ Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt mình được phóng to trên màn hình vừa xuất hiện. Đôi mắt đen trong veo của cậu rành rành mấy chữ “tôi mù khoa học kỹ thuật”.
Những fans cuồng thiết lập chế độ tự động bật video cho Lộ Bạch lập tức được thấy gương mặt ngơ ngác của nhân viên cứu hộ, mà kể ra thì là lần đầu tiên được thấy ở khoảng cách gần này. Ấy! Nhân viên cứu hộ đang ngơ ngác gì vậy?! Đừng nói bật livestream là do bất cẩn đấy chứ? Không phải đâu hả?? Nghĩ vậy, khán giả còn có cảm giác thỏa mãn khi nhìn lén người ta, hay là như khi nhận được điện thoại của một người vô tình bấm sai số, hì hì.
Đáng tiếc là họ hiểu lầm, không phải Lộ Bạch bất cẩn bật lên, mà cậu chỉ vô tình chạm vào chế độ livestream trong nhà, sau đó nhanh chóng chỉnh lại rồi. Khoảng cách một mét mới là thoải mái cho Lộ Bạch. Chỉ vài phút ngắn ngủi khi cậu điều chỉnh góc quay, người hâm mộ đã thông báo rộng khắp cho nhau, số người vào xem tăng vọt.
Lộ Bạch chỉnh lại cổ áo của mình, mỉm cười: “Khụ, lâu quá không livestream, làm sao cũng thấy không thuận tay.”
Bình luận:
Cậu còn nói được?“Gần đây có chút việc bận, nên tôi không cập nhật blog riêng.” Lộ Bạch vừa nói đến đây thì sói tuyết ngoạm đồ đi xong rồi quay trở lại, đứng bên cạnh cậu, miệng hơi há ra để thở, còn lấy mũi dụi vào cậu. Lộ Bạch nhẹ nhàng ôm lấy con sói đang vô cùng ỷ lại mình sau khi bị thương, kể: “Nửa tháng trước, tôi bận đuổi theo con sói tuyết bị thương ở chân sau này, một cái chân của nó đã bị liệt, để trốn tôi mà còn kiên trì đi suốt một ngày một đêm…”
Nói rồi, cậu nhẹ nhàng xoa cái chân sói còn đang băng bó: “Cũng may là tuần trước nó chịu làm phẫu thuật, bây giờ khôi phục rất nhanh, tiếp đến tôi sẽ đưa nó về rừng để làm vật lý trị liệu sau mổ, hy vọng là nó sẽ nhanh chóng bình phục trở lại, không còn thương tật gì nữa.”
Thường thì những con thú xuất hiện trong livestream rất được hoan nghênh, mọi người sẽ kích động và hào hứng, bình luận chạy liên tục không ngừng nghỉ. Nhưng khi thấy con sói tuyết đẹp tuyệt vời đang khập khiễng đến bên Lộ Bạch, họ cũng ngừng thái độ trêu chọc mọi khi ngay, nói sao cũng không thể đùa cợt với động vật tàn tật. Nghe nhân viên cứu hộ kể chuyện xong, mọi người đều cảm thấy kính nể. Ai cũng biết loài sói rất chung thủy với bạn đời, trung thành với đàn của mình, vốn đã là loài động vật đáng để mọi người khâm phục.
Bình luận:
Con sói tuyết này đẹp quá, trời ơi, đôi mắt xanh như bầu trời, sau khi bình phục chắc chắn sẽ rất oai phong! Cố lên!Khu bình luận thoáng cái đầy ắp lời cổ vũ và khen ngợi sói tuyết. Người quen và gia đình của Oliver đều rất cảm động. Nhìn đi, có ai lại đi trách móc một người hay một con vật đã cố gắng hết sức mình đâu, mất tinh thần và sa sút chỉ là tạm thời, ai cũng có thể hiểu được.
Nhân viên cứu hộ: “Bác sĩ nói khả năng lành của nó rất mạnh, tôi vẫn luôn ôm hy vọng nó sẽ khỏi hẳn, nhưng nếu sau cùng không thành công, tôi nghĩ cũng chẳng sao cả, tâm thái của Trắng Bự tốt lắm, trước kia tôi cưỡi ngựa nó còn chạy theo kìa, nếu nó tìm ra nhịp sống phù hợp với mình, thì ba chăn hay bốn chân đều không thành vấn đề.”
Nói rồi, Lộ Bạch cúi xuống hôn lên trán sói tuyết một cái. Cả người cậu toát ra hơi thở lạc quan nhẹ nhõm.
Lời nói của cậu như một cây gậy giáng xuống đầu người thân của Oliver, cuối cùng họ cũng ý thức được mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên anh ta. Xem đến đây, cha của Oliver khẽ hé mắt ra, thở dài, họ là những người thân thiết nhất, vậy mà còn không hiểu biết bằng một nhân viên cứu hộ xa lạ.
“Cùng ủng hộ Oliver đi.” Vị tướng đã nghỉ hưu trịnh trọng nói với mọi người trong nhà. Dù Oliver thích có ba cái chân, hay là bốn cái chân, chỉ cần chọn được trạng thái thoải mái nhất thì cứ ủng hộ có sao đâu?
Mọi người gật đầu, cùng cười: “Ủng hộ Oliver.”
Mây đen che phủ trên đầu gia đình bấy lâu nay đã tan biến trong một khoảnh khắc, bầu trời bỗng trở nên trong xanh, mọi người cùng mỉm cười thư thái, rồi tiếp tục ngắm sói tuyết tươi vui lạc quan trong màn hình.
Lộ Bạch chọn ra một số thứ đồ không quá nặng, chất thành một đống bên cạnh: “Đây là nhiệm vụ của mày hôm nay.” Sau đó cậu nhìn sang đống to hơn: “Còn đây là nhiệm vụ của tao, xong rồi, bắt đầu thôi!”
“Ù!” Sói tuyết đáp lại, sau đó ngậm đồ lên chạy, bóng dáng lảo đảo của nó khiến người xem phải hoảng hồn.
Lúc này, một con cú mèo bay đến, đáp trên đống vật tư: “Kiú ~” Vừa rồi Bé Quần Bó cũng làm việc đấy.
“Giỏi.” Lộ Bạch mở túi đựng hạt ra, trong đó được chia thành từng gói nhỏ, mỗi ngày ăn một loại hạt dinh dưỡng. Cậu đưa một gói cho Bé Quần Bó ngậm: “Vất vả rồi.”
Có lẽ Bé Quần Bó cho rằng mỗi chuyến chỉ ngậm một gói thì hiệu suất quá thấp, thế là nó chìa móng ra quắp thêm một gói nữa, rồi mới tung cánh bay. Một chuỗi hành động vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn.
Lộ Bạch không biết phản hồi trong khu bình luận thế nào, cậu giải thích: “Con cú mèo này cũng của tôi, tên là Bé Quần Bó, nhưng trước đây nửa tháng thì do Điện hạ Samuel nuôi.”
Ngài Thái tử đang xem livestream bèn che mặt, nửa tháng trước hắn đã biết cú mèo là do chú mình nuôi giúp Lộ Bạch. Ngoài ra, hắn còn biết cú mèo không ưa mình là vì hình thái sư tử của hắn đã từng ngậm nó trong miệng để chơi, làm Lộ Bạch phải đuổi theo cả một quãng đường dài mới giải cứu được.
Sự xuất hiện của cú mèo gây ra phản ứng rất lớn, nhưng mà Thân vương Samuel lộ diện qua lời kể của Lộ Bạch mới đúng là sự tồn tại gây sóng gió!
Bình luận:
Cùng nuôi dưỡng một chú chim ư? A a a a! Xin hãy nói thêm vài thông tin liên quan đến Thân vương Samuel! Ngài ấy quá thần bí!Bình luận:
Không đúng, tôi có thuyết âm mưu! Lẽ nào cú mèo chính là Thân vương Samuel?—
Lời tác giả:Bé Quần Bó: Mấy người dám diss papa của ta?~*~