Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 52

Một suy đoán không đáng tin được tung ra lập tức tạo thành làn sóng phản đối dữ dội, Thân vương Samuel sao có thể là một con cú mèo chưa đủ lông đủ cánh. Nhưng dường như mọi người đều vui vẻ thảo luận việc liên quan đến Thân vương Samuel, tất nhiên chỉ là đùa giỡn mà thôi, không ai có căn cứ xác thực.

Những hội viên “cao cấp” nằm vùng trên kênh livestream thì khịt mũi khinh thường, thay vì đoán con cú mèo kia có phải hình thú của Thân vương Samuel không, thì nên nghĩ thử xem sói tuyết bị thương ở chân là ai kìa.

Thật ra câu trả lời đã nằm sẵn trong lòng nhiều người. Vài tháng trước, cựu Quân đoàn trưởng Oliver của Quân viễn chinh xuất ngũ vì thương tật, rất nhiều nhân vật cấp cao biết anh ta bị thương ở chân, có lẽ đã tàn phế. Chứ nếu không quá sức nghiêm trọng thì theo lý thuyết sẽ có thể điều trị, không cần phải xuất ngũ. Nhưng nghe nói cái chân bị thương của Oliver mãi vẫn không được chữa trị, nguyên nhân thì đoán không ra. Bây giờ xem ra ca mổ được tiến hành trong thời gian hình thú sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn chăng? Làm vật lý trị liệu cũng là một vấn đề tương đối khó, lẽ nào là hình thú làm đơn giản hơn?

Chỉ có thể nói những người đưa ra quyết định này đang ở trong một ván cược lớn, mà người đứng ra tiến hành thay bọn họ chính là Lộ Bạch.

Cả khu bình luận đang hào hứng suy đoán xem hình thú của ngài Thân vương bí ẩn là gì? Nếu hai đứa cháu đã là sư tử, thì hình thú của anh không thể kém hơn được.

Lúc này, một dòng bình luận với màu sắc nổi bật được ghim trên đầu khung đến 10 phút đồng hồ, nội dung là: Nghe nói có người tung tin ta là cú mèo.

Được ghim, màu sắc đặc biệt, đây chẳng phải là người quản lý Khu bảo tồn thỉnh thoảng xuất hiện đó sao, còn có thể là ai?

Bình luận: QAQ! Thân vương Samuel!Không có! Không dám! Ai dám nói bậy đâu!!

Sự xuất hiện của Samuel lập tức thổi bùng bão tố trong khu bình luận, thu hút tất cả sự chú ý.

Những người quen biết Samuel: …

Câm nín. Ai mà ngờ tên này lại màu mè như vậy? Không dưng thì xuất hiện giữa khu bình luận với hàng chữ bảy sắc cầu vồng thế kia, lẽ nào Samuel uống lộn thuốc?

Cùng là người quản lý cao cấp, Adonis phì cười, đồng thời đăng thêm một câu bình luận được ghim nữa: Tôi tưởng ngài đang bận. Ai mà biết người kia rảnh rỗi đến độ dạo quanh mà đọc bình luận.

Màu chữ của Adonis khác với bình luận bên trên, anh ta thiết lập riêng thành màu loang pha trộn đen xám bạc, rất là nổi bật hút mắt.

Khán giả livestream phải trợn mắt, thằng ngốc cũng biết người được có mặt ở vị trí nổi nhất này chỉ có quản lý cấp cao. Nhân vật cấp bậc này trong Khu bảo tồn chỉ có ba vị, nên người đang lên tiếng lúc này chỉ có thể là Quân đoàn trưởng Adonis đang nắm giữ Thân vệ quân hoặc là Trưởng trạm Dave, nhưng Dave thì hẳn không dám nói chuyện với Thân vương Samuel bằng giọng điệu này. Suy ra chỉ có thể là Adonis.

Bình luận: Là Quân đoàn trưởng Adonis sao?

Bình luận: Adonis? Má ơi, cuối cùng là tôi đang theo dõi kênh livestream nào vậy?

Hai người được mệnh danh là nhân vật sáng tạo ra thời đại mới, là cộng sự kiêm đối thủ tốt nhất của nhau đang xuất hiện trên khu bình luận để đấu võ mồm, mà khán giả được vinh dự theo dõi trên chiến.

Bình luận: Hỏi có bao nhiêu nhân vật lớn đang ẩn nấp trên kênh livestream của Lộ Bạch?

Bình luận: Hai vị quyền cao chức trọng đối thoại online, mục đích là để tán tỉnh nhau, tình yêu gì thế này!

Bình luận: Ở trên bị mù à? Hai câu nói này rõ ràng đầy mùi thuốc súng hiểu không? Lời đồn là thật rồi, hai vị này không ưa nhau.

Cuộc đấu võ mồm bùng nổ trên khu bình luận vì quan hệ giữa Thân vương Samuel và Quân đoàn trưởng Adonis, Dave nhìn mà đau đầu, chỉ có thể đích thân ra trận đẩy bình luận xuống dưới: Đây là kênh livestream của bé Lộ Bạch, hy vọng khán giả đừng có bình luận về người không liên quan.

Bình luận: Hay cho câu người không liên quan!

Bình luận: Ảo giác của tôi à? Sao giọng điệu của người quản lý này đầy mùi dẫn dắt thế?

Bình luận: Chắc là Dave, ha ha ha, bé Lộ Bạch? Trưởng trạm dám lên tiếng chỉ trích hai cấp trên, giữ con bằng thực lực!

Bình luận: Dave nói nghe có vẻ cưng chiều lắm, xem ra là quan hệ thân thiết với nhân viên cứu hộ, hâm mộ quá chừng!

Bình luận: Bắt tay bắt tay, a a a, trên trang web có thông tin cá nhân của Dave đó, đủ loại hình ảnh đẹp trai mù mắt.

Bình luận: Hai người đều là kiểu dịu dàng, oa, thật muốn thấy hình chụp chung, muốn thấy họ cùng xuất hiện!

Những lời bình luận này giúp Dave vui vẻ hơn nhiều, chính anh ta cũng muốn được cùng xuất hiện với Lộ Bạch mà. Dave hài lòng nói tiếp: Sẽ có thôi, xin hãy theo dõi blog riêng của tôi.

Bình luận: A a a! Dave tuyệt vời!!

Samuel &Adonis:???

Trưởng trạm xuất hiện quấy rầy, sau đó lại khéo léo lôi kéo chú ý về cho Lộ Bạch.

Tất nhiên, dù khu bình luận náo nhiệt đến đâu cũng chỉ là hoạt động của một số người, phần còn lại cơ bản không thèm nhìn đến, họ tập trung hoàn toàn trên giao diện livestream. Ví dụ như người nhà của Oliver, và cũng có Louis chỉ đến để được thấy Lộ Bạch. Vị quý tộc trẻ tuổi và kiêu ngạo cuối cùng cũng được nhìn thấy người mình thoáng gặp sáng hôm đó, tạm xem như cậu cũng là thanh niên đi, dù sao thì người có thể đi làm ít nhất cũng phải trên 18 tuổi rồi, dù nhìn cậu thực sự rất trẻ con.

“Người thật đẹp hơn trên video.” Louis quan sát Lộ Bạch rồi đánh giá.

Daria không chịu nổi nữa: “Đủ rồi, biết là anh đã gặp người ta.” Sau đó cô bé lại hỏi: “Có thể làm quen không?”

“Không được.” Louis mím môi, người từng vào nơi ấy đều biết trừ thời gian ở trong hình thú ra, không ai được phép tiếp xúc với nhân viên ở đó.



Bên ngoài và bên trong rừng hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Mỗi lần trở về, Lộ Bạch đều thấy tâm trạng thoải mái, dù là núi non, sông suối, hay cây cỏ đều vô cùng tốt đẹp. Mà mấy đứa lông xù bên cạnh cậu tất nhiên là tốt nhất.

Hiển nhiên sói tuyết chịu đựng sự ngột ngạt trong Trạm cứu hộ đã quá đủ, vừa trở lại thì im lặng ngậm đồ chuyển đi mấy chuyến, xong hết nhiệm vụ mà Lộ Bạch giao thì nằm xuống nghỉ ngơi trên thảm được trải riêng cho mình. Mắt nó vẫn cứ dõi theo Lộ Bạch, chỉ muốn đứng lên giúp đỡ tiếp, nhưng sau cùng vẫn không dậy là vì mệt thật rồi.

Để an ủi nó, Lộ Bạch cứ đi một chuyến rồi lại đến xoa đầu nó một lần. Dọn hết đồ xong thì chính cậu cũng thấy mệt, có lẽ vì mấy ngày ở yên trong bệnh viện quá nhàn nhã, từ sướng quay lại khổ mới khó.

Lộ Bạch ngồi bệt xuống thảm, uống nước rồi nói: “Chân của Trắng Bự phải xoa bóp mỗi ngày ba bốn lần, bây giờ tôi sẽ làm cho nó.”

Nhân viên cứu hộ xoa bóp cái chân bị thương của sói tuyết với tay nghề thành thạo, vừa xoa ấn vừa nói tiếp: “Tôi làm như vậy thì chắc chắn nó sẽ đau, nhưng hết cách rồi, phải làm cho máu chảy thông suốt, chứ không thì cơ bắp sẽ teo lại hết…”

Mà sói cũng không kêu lên tiếng nào, chỉ gác đầu lên hai chân trước, mặc cho cậu làm.

“Trắng Bự có đau không?”

“Ù…”

Lộ Bạch dịch ra: “Câu trả lời không hào hứng, chứng tỏ là nó khó chịu, muốn tôi kể chuyện cho nó nghe, nhưng hôm nay thì thôi, nghỉ ngơi một chút đã.”

Khu bình luận hoàn toàn im lặng, mọi người tập trung nhìn.

Xoa bóp chân xong thì đến giờ ăn. Nhân viên cứu hộ lấy ra cái chậu đã không dùng đến một tuần, đùa: “Cái này là của Trường Thọ trước kia đấy, tôi thấy để lại ở chỗ xe địa hình cũng không dùng đến, nên mang luôn sang cho sói tuyết, dù sao thì nó cũng không biết mình đã nhặt chậu cơm của người khác đâu.”

Bình luận: Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết!

Lộ Bạch thở dài: “Trắng Bự rất ngoan, chỉ cần tôi đút cho nó ăn, là nó không bao giờ chịu ăn no. Tôi đoán trước khi bị thương nó là con đầu đàn, đoán vậy cũng là có căn cứ, tôi cảm thấy ý thức tập thể của nó rất mạnh, luôn lo nghĩ cho người khác.”

Những lời này khiến tất cả những người quen biết Oliver đều phải ngạc nhiên và xúc động, vì Lộ Bạch đoán đúng hết rồi, Oliver quả thật là lãnh đạo của một quân đoàn, và đúng là có ý thức tập thể rất mạnh… Anh ta là người thà hy sinh bản thân, chứ không đẩy cấp dưới của mình vào chỗ chết. Oliver biến thành sói rồi như vẫn giữ nguyên tính cách chỉ nghĩ cho tập thể này sao?

Đúng như Lộ Bạch nói, sói tuyết ăn không quá nhiều, so với hình thể khổng lồ của nó thì đúng là rất rất ít.

Bé Quần Bó bay lại gần, đứng trên chậu cơm của sói tuyết, tìm cách chia một miếng ăn của nó. Sói tuyết đang liếm miệng không hề từ chối, thậm chí còn tránh chỗ cho chim ăn, tốt tính vô cùng. Thế nhưng miếng thịt quá lớn, cú mèo không ăn nổi, nó vỗ cánh ngậm một gói hạt đi tìm Lộ Bạch để cậu xé ra cho mình. Nhân viên cứu hộ đổ hạt ra lòng bàn tay, cú mèo đậu trên cổ tay cậu mà ăn, trông rất ngoan ngoãn. Bé Quần Bó lại còn hết sức tinh tế, móng chỉ quặp vào nơi có quần áo, vì nó biết da của Lộ Bạch rất mỏng manh, không chịu nổi móng vuốt sắc của mình.

Cuối cùng đã có người bắt đầu bình luận về lượng thức ăn của sói tuyết, họ cảm thấy một con sói lớn như nó chỉ ăn có bấy nhiêu là không ổn! Dù nghe nhân viên cứu hộ nói rõ lý do rồi, nhưng có người vẫn cảm thấy nên tìm biện pháp nào đó để sói tuyết ăn no hơn.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ không thể nghĩ cách sao?

Bình luận: Ăn ít quá, sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương của sói tuyết.

Về việc này, Lộ Bạch có suy nghĩ của riêng mình. Cậu và sói tuyết cùng nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, khi thức dậy thì vừa đúng hai ba giờ chiều. Thời gian này trên đồng cỏ cực kỳ nóng, nhưng khí hậu ở đây thì lại khác.

Thanh niên vừa tỉnh ngủ, dụi mắt rồi uống nước, nói bằng giọng khàn khàn: “Chắc mọi người cũng nhìn ra, địa hình và khí hậu ở đây khác hẳn với đồng cỏ, chúng tôi đang ở dưới chân núi tuyết, bây giờ sẽ ra ngoài xem thử.”

Bản thân cậu không thích nói, nên mỗi lần cậu lên tiếng, khán giả sẽ tập trung lắng nghe. Khó khăn lắm mới nghe được một đoạn dài thế này, nhóm người xem đã bước vào trạng thái hiền giả trên livestream lập tức lên tinh thần.

Lộ Bạch thức dậy thì hai con vật bên cạnh cũng tỉnh theo. Con cú mèo nằm yên ngủ vừa rồi đã được thảo luận một phen, không ít người tưởng nó đã tiêu tùng rồi. Bây giờ nó lật mình đứng dậy, rũ rũ lông, lại trở thành một chú chim tràn đầy tinh thần. Sói tuyết tự mình đứng dậy, vươn vai một cái thật thoải mái rồi nhìn ra xa xa, hai lỗ tai tam giác trắng như tuyết cảnh giác dựng thẳng lên.

“Đi thôi.”

Cách mà Lộ Bạch dùng để giúp sói tuyết ăn no chính là dẫn nó đi săn, chỉ cần có phương pháp hỗ trợ để nó bắt được thỏ là tốt rồi. Tuy vậy, hôm nay hình như có một đồng đội không mời mà đến. Trên vùng cỏ mà sói tuyết thường hay bắt thỏ, có một con lửng mật đang bận rộn ở các cửa hang.

Lửng mật? Lộ Bạch giật mình nhảy dựng, sao ở đây mà cũng gặp phải lửng mật, lẽ nào chúng có mặt ở khắp mọi nơi?

Nếu như động vật họ mèo mà gặp lửng mật thì đúng là một tai họa, nhưng nếu có sói đi cùng thì lại là một cuộc gặp khá hay ho. Sói hẳn là sinh vật duy nhất mà lửng mật thấy vừa mắt trên cả thế giới này, chúng thường xuyên hợp tác với nhau.

Ví dụ như bây giờ, sói tuyết thấy lửng mật đang bận rộn ở các cửa hang, làm thế nào cũng không đuổi bắt được thỏ thì tự động lại gần canh chừng hang tương ứng. Thỏ ngửi thấy mùi của sói sẽ giảm tốc độ chạy lại, vì chúng không dám chắc là sói đang ở trước hang nào, vậy là hiệu suất bắt được thỏ của lửng mật tăng lên.

Thu hoạch của sói tuyết càng lớn hơn, có một con lửng mật giúp nó đuổi thỏ, tỷ lệ thành công của nó tăng thêm đến 40% so với trước kia. Và đương nhiên, ai bắt được thì thỏ là của kẻ đó, chứ động vật không có khái niệm phân chia công bằng.

Vốn định giúp đỡ, nhân viên cứu hộ thấy có lửng mật thì vui vẻ nghỉ ngơi ở dưới bóng râm gần đó, cười nói: “Động vật trong rừng không loài nào là lửng mật vừa mắt, nhưng thái độ của chúng nó với sói lại thân thiện một cách bất ngờ, đã thành đồng đội rồi kìa.”

Khán giả được thấy nhân viên cứu hộ đang sung sướng vì được lười biếng, và lòng cũng vui lây, nào ngờ chỉ sau vài câu nói, sói tuyết đã bắt được một con thỏ mập mạp.

Với tỷ lệ thành công này, chẳng lo bị đói nữa rồi!

Sói tuyết anh tuấn ngoạm thỏ, quay đầu nhìn về phía Lộ Bạch, mắt lộ rõ sự thắc mắc, tựa như muốn hỏi cậu có ăn không?

“Tao không đói, mày ăn đi.” Lộ Bạch thầm thở dài, mặt làm ra vẻ chê bai không thèm, kiên quyết bày tỏ rằng mình không ăn thỏ.

Lộ Bạch không ăn, sói tuyết chỉ đành tự mình ăn hết con thỏ, không xử lý gì đã ăn ngay tại chỗ, khung cảnh hơi nhức mắt một chút.

Khu bình luận muốn bùng nổ: Không phải chứ?? Nhân viên cứu hộ không giúp xử lý chút sao? Cứ thế mà ăn làm sao được?!

Bình luận: Không thèm xử lý gì cả, cảm giác hình như nhân viên cứu hộ thiên vị, trước kia không làm thế với bọn lông xù bao giờ.

Bình luận: Nghe hình như đúng là vậy thật?

Chỉ có thể nói, con người rất dễ bị dẫn dắt, thoáng cái đã có rất nhiều người nói Lộ Bạch thiên vị.

Tất nhiên cũng có người không vừa mắt, lập tức kích động đứng ra nói giúp cậu: Thiên vị cái con mẹ, thỏ chỉ lớn có nhiêu đó, xử lý xong rồi thì còn bao nhiêu thịt? Tưởng đây là một con ngựa vằn à? Thích xử lý thế thì để tôi mua 100 con chuột về cho xử lý?!

Anh chàng nóng tính này đăng một mạch chín lần câu nói của mình, vừa tới điểm max là dừng, nhìn là biết ngay chuyên gia bị khóa tài khoản! Tất nhiên hiệu quả vẫn rất dễ thất, không còn người nào mất não đứng ra làm anh hùng bàn phím nữa.

Có lẽ mùi máu của đồng loại làm đàn thỏ sợ hãi nhắm mắt mà chạy, lửng mật nhanh chóng bắt được một con ở cửa hang khác, rồi bắt đầu ăn ngay gần họ. Lửng mật ăn ít, làm cho nhân viên cứu hộp phải lo rằng nó ăn no rồi sẽ bỏ đi. Nhưng rõ ràng cậu đánh giá thấp tính cách nhiều chuyện của giống loài này, nó ăn xong không đi ngay, mà tiếp tục giúp sói tuyết đuổi thỏ.

Quá là tốt bụng!

Đến khi sói tuyết cũng no bụng rồi, lửng mật mới “phất tay áo bỏ đi, không để lại tên tuổi”.

“Cảm ơn lửng mật, ngày mai lại đến nhé!” Lộ Bạch rất lễ phép, cậu vẫy tay tiễn lửng mật, cuộc đi săn này đúng là nhờ có nó mới kết thúc hoàn mỹ.

Lộ Bạch nhìn lại sói tuyết phải tự làm mới chịu ăn no, thấy bộ lông trắng tinh của nó dính máu và cỏ dại, cậu bèn dẫn nó đến bờ suối lau sạch lông, sẵn đó uống nước. Khoảng thời gian này nó cần uống nhiều nước. Sói tuyết không gầy, cơ bắp rất rắn chắc, cân nặng phải đạt đến 75 ký trở lên, so với sư tử hay hổ thì không bao nhiêu cả, nhưng với loài sói thì nó đã thuộc dạng khổng lồ rồi.

Lộ Bạch: “Cuộc sống trước khi hồi phục là như thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này sẽ rất an toàn.” Cậu nói, đồng thời đảm bảo với những ai quan tâm sói tuyết, để họ nhìn thấy nó sống ra sao trong rừng, tránh lo lắng thái quá. Các bác sĩ trước kia phản đối cậu về rừng quá sớm đúng là vô cùng lo lắng. Bây giờ thông qua video, họ thấy được cuộc sống của sói, thấy biểu hiện của nó tốt hơn nhiều khi còn ở Trạm cứu hộ, rồi không thể không khâm phục thừa nhận rằng để sói tuyết theo Lộ Bạch về rừng là một chọn lựa chính xác.

Người ta nói xương cốt gãy muốn lành cũng phải mất trăm ngày, cũng có câu nói nằm dưới đất dễ bị thấm hơi đất, đặc biệt là khi bị thương thì phải ngủ ở nơi khô ráo. Lộ Bạch rất tán thành quan điểm này, cậu trải thảm cắm trại dưới đất, bỏ thêm cành cây nhỏ và cỏ khô lên, vậy là không lo bị ẩm. Trắng Bự rất thích ổ mới của mình, một cục lông trắng tinh cuộn tròn ngủ trong đó thoải mái ấm áp vô cùng.

Để tránh nửa đêm trời mưa ướt, Lộ Bạch còn chống thêm một cây dù lớn bên trên ổ của nó. Nhưng không may là trời mưa thật, và mưa rất lớn, dù không có mấy tác dụng. Lộ Bạch vội vàng kéo cửa lều thò đầu ra nhìn, nhờ ánh sáng đèn thắp bên ngoài thấy được sói tuyết đã thức dậy, đang ngồi trong cái ổ đã bị ướt mưa chứ không chịu đi.

“Trắng Bự, vào đây.” Lộ Bạch gọi. Cậu lo mưa quá lớn, chẳng bao lâu sau cái ổ sẽ ngấm nước hết, khi ấy vết thương của sói tuyết ướt thì rất tệ.

Lộ Bạch gọi vài tiếng, sói tuyết mới đứng lên, cúi đầu chui vào trong lều. gió tạt vào làm cậu rụt người lại, vội vàng kéo khóa lên.

“Sao ngoài kia lạnh thế, đột nhiên giảm nhiệt độ à?” Lộ Bạch run lập cập nói, tay vẫn không quên lấy khăn ra lau khô nước trên người sói tuyết.

“Ù.” Trắng Bự biết hướng gió đã thay đổi, nhưng nó không nói được.

Cũng may Lộ Bạch lo xa, chuẩn bị sẵn hai cái chăn trong lều, một để lót nằm một để đắp, dùng một cái vẫn còn thừa một cái.

“Để tao xem thử vết thương có dính ướt không?” Lộ Bạch đẩy sói tuyết ngã ra, cởi băng vải kiểm tra.

Sói tuyết thì rất phối hợp, nó co hai chân lại cho cậu kiểm tra. May mắn vết thương không ướt, chỉ cần băng lại là có thể nghỉ ngơi.

Lộ Bạch quấn cái chăn khô, run lẩy bẩy: “Lạnh quá đi, Trắng Bự mày có lạnh không?” Nói rồi cậu lại cười, sờ lông sói tuyết đầy hâm mộ: “Chắc mày không lạnh, nếu không thì mớ lông này vô ích rồi còn gì?”

Nghe Lộ Bạch nói chuyện với mình, sói tuyết chăm chú nhìn lại cậu, ánh mắt dịu dàng sâu lắng, đuôi vẫy qua vẫy lại thể hiện nó rất thích.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, ngủ đi.” Lộ Bạch lo nó không nghỉ ngơi đủ sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục, nên vươn tay ra che mắt sói lại: “Chúc ngủ ngon.”

“Ù.” Sói tuyết nằm yên như thế, cơ thể thì bất động, nhưng cái đuôi phất qua phất lại đã bán đứng nó.

“Lừa tao hả?” Lộ Bạch nhướn mày.

Bên ngoài gió mưa tơi tả, Bé Quần Bó trốn trong hốc một cái cây thật lớn, tuy chưa đến nỗi bị mưa ướt, nhưng hiển nhiên là không thoải mái bằng trong lều rồi. Cuối cùng thì một chú “mèo” nhỏ phải gánh vác cả giang sơn rồi.

Sóc bị cướp hốc cây: Tui chọc ai rồi?

Trời mưa đến hơn nửa đêm mới nhỏ dần, ánh nắng ban mai rực rỡ, Lộ Bạch phải thầm cảm ơn vì mình đã dựng lều ở nơi cao. Nước suối đã dâng lên, từ đằng xa là nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Lộ Bạch ra ngoài mang đồ đạc đi phơi, sói tuyết thấy vậy cũng muốn ra theo, nhưng lại bị cậu cản: “Trên đất toàn là bùn, mày đừng ra làm bẩn chân.”

“…” Sói tuyết dường như hiểu được ý Lộ Bạch muốn nói, nó khá nghe lời rụt chân lại, nhưng lại ngồi trong lều nhìn cậu với vẻ mặt đau khổ oán trách.

Lộ Bạch nghĩ ra, cũng phải, chắc là sói tuyết muốn đi vệ sinh rồi: “Thôi, mày ra đi, bị dơ thì lại rửa.”

“Ù…” Sói tuyết nghe vậy thì đi ra, ba cái chân giẫm lên đất bùn, dường như chính nó cũng thấy không ổn, bèn ngoảnh lại nhìn nhân viên cứu hộ rất thích sạch sẽ…

“Không sao đâu.” Lộ Bạch nhìn nó: “Đi đi, bị dơ thì lại rửa.”

Lộ Bạch đã nói là không sao thì sói tuyết cũng hết lo, bèn bước thấp bước cao đi vào rừng.

Rừng rậm vốn là như thế, dù lượng mưa đêm qua lớn, nhưng chỉ cần phơi nắng nửa ngày là lại khô ráo như cũ. Điều đáng nói là hướng gió đã thay đổi, thời tiết cũng lạnh hơn. Nơi này sắp trải qua một mùa thu ngắn ngủi, rồi bất thình lình bước vào mùa đông.

Sói tuyết rất may mắn, vì thời tiết mát mẻ lúc này rất thích hợp để vết thương lành lại. Nhưng có một đêm làm ví dụ, từ đó trở đi, cái ổ lộ thiên chỉ được dùng để ngủ trưa, đến tối Lộ Bạch sẽ để sói tuyết vào lều ngủ. Trước đó cậu không lường trước là sẽ lạnh nhanh thế này, nên không mang theo công cụ để giữ ấm, buổi tối được ngủ chung với sói tuyết lông dày tương đương với việc sở hữu một cái lò sưởi, đủ ấm, coi như là tận dụng hết giá trị của nó. May là hình như Trắng Bự không biết mình bị xem như công cụ sưởi ấm, bảo nằm thì nằm, bảo bò thì bò, ngoan ngoãn hơn sư tử nhiều.

Ngày đầu tiên trở về, họ đã livestream với mục đích là để Trạm cứu hộ yên tâm, trong ba bốn ngày tiếp theo không cần thiết phải mở nữa. Nhân viên cứu hộ lại theo thói quen xóa nhòa sự tồn tại của mình đi, biến mất gần như hoàn toàn. Người muốn gặp cậu, hoặc là người muốn được thấy Oliver đều sốt ruột không chịu nổi. Riêng Lộ Bạch thì cảm thấy hiện tại không có thay đổi gì lớn, chẳng cần thiết phải cáo cáo gì cả. Cậu không biết dù chỉ là livestream đi ngủ, vẫn sẽ có người xem không rời mắt.

Chớp mắt mà đã qua nửa tháng sau cuộc phẫu thuật, khoảng thời gian này không tính là nhanh, vì với sói tuyết mà nói, nó khá là khó khăn. Hôm nay Lộ Bạch giúp nó tháo băng, để lộ cái chân đã teo nhỏ hơn ba chân khỏe mạnh khá nhiều, nơi bị cạo lông trông hơi xấu xí.

“Nào, thử cho cái chân này chạm đất đi.” Lộ Bạch vỗ lưng sói tuyết.

Sau khi mổ, sói tuyết đã có thể điều khiển cái chân này, nhưng vì cơn đau kéo dài nên nó chưa từng dùng đến. Bây giờ đã đến lúc phải tập luyện, dù có đau, sói tuyết vẫn kiên trì đi khập khiễng bằng bốn chân. Chắc hẳn bản thân nó cũng biết, chỉ có chăm chỉ luyện tập thì mới khỏe lại được, nên Lộ Bạch không cần thúc giục, cứ đến sáng sớm là nó lại ra ngoài. Khi trở về, thường nó đã mệt thở hồng hộc, trên người ướt đẫm sương sớm, vừa thở vừa tìm Lộ Bạch đòi ăn.

“Sao mày lại tự giác vậy hả?” Ngày thứ ba khi Lộ Bạch tỉnh lại mà không tìm thấy sói tuyết, biết nó lại ra ngoài rèn luyện, cậu không khỏi cảm thấy áy náy. Thế là cậu quyết định ngày hôm sau mình cũng dậy sớm cùng sói tuyết đi tập.

Lần này Lộ Bạch chỉnh báo thức, dậy sớm hơn cả sói để chuẩn bị hành trang. Sói tuyết thấy Lộ Bạch thức dậy, còn có vẻ muốn đi cùng mình thì lắc lắc đuôi, tỏ ra ngơ ngác.

“Đi thôi.” Lộ Bạch giục nó.

Trời còn chưa sáng, chắc chắn là Lộ Bạch theo cùng, sói tuyết mới kêu khẽ một tiếng rồi lao ra ngoài. Bước chân của nó đã thăng bằng hơn trước nhiều, đoán chừng không bao lâu nữa là sẽ khôi phục lại như xưa.

Lộ Bạch vẫn luôn thắc mắc sói tuyết đi đâu để tập, đi theo rồi mới phát hiện mục tiêu của nó là sườn núi lần trước cậu đã từng đến. Cứ chạy mãi chạy mãi, qua sườn núi rồi xuống đồng cỏ, Lộ Bạch lúc này vô cùng hối hận, vì cậu chỉ có hai cái chân, không thể đuổi kịp sói chạy bằng bốn chân, đi theo nó đúng là tự rước khổ vào thân.

Sói tuyết đã dừng lại chờ cậu vài lần, vẻ mặt như muốn nói: đã bảo là đừng đi lại cứ nhất định đòi đến, biết mệt rồi chứ gì?

Lộ Bạch cười khổ.

Đúng lúc này, một tràng tiếng ngựa hí vang lên. Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn, từ xa, một con ngựa bạch đang phi tới đây. Cậu ngạc nhiên thốt lên: “Ngựa bạch?” Rồi quay lại nhìn sói tuyết, cậu thấy nó dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của ngựa, lẽ nào chúng nó gặp nhau ở đây mỗi ngày? Đúng là một tình bạn đáng kinh ngạc.

Trong lúc cậu suy nghĩ, ngựa bạch đã chạy đến trước mặt. Lộ Bạch không nghĩ nữa, vươn tay ôm lấy đầu ngựa, cười nói: “Lại gặp nhau rồi, ngựa bạch!”

Ngựa bạch đã lâu không gặp như vẫn thân thiết với cậu, chào hỏi xong thì khuỵu chân xuống để cậu trèo lên.

Lộ Bạch thấy đây chẳng khác nào cứu tinh của cậu, thế là không từ chối, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Sói tuyết hàng ngày có thể chạy cùng ngựa, đây là một tiến bộ lớn. Nó lại xây dựng được tình bạn tốt đẹp với ngựa bạch, đúng là một việc nên được chia sẻ. Khi họ ra ngoài trời còn chưa sáng, bây giờ mặt trời đã lấp ló xa xa, vừa hay để mọi người được ngắm bình minh trên núi tuyết.

Núi tuyết, gió mát, bãi cỏ xanh, đàn ngựa tung tăng dạo bước.

Lộ Bạch ngồi trên lưng ngựa, tận hưởng một quãng đường. Sói tuyết cố gắng đuổi theo phía sau, trước kia nó chỉ có lòng hiếu thắng, muốn đuổi cho kịp ngựa bạch. Bây giờ trên lưng ngựa có thêm Lộ Bạch, mục tiêu rượt đuổi của nó biến thành cậu.

Phong cảnh vùng núi tuyết yên ắng, vẻ đẹp rạng ngời trước khi băng giá xâm chiếm, không cần có lời giải thích của nhân viên cứu hộ, bất cứ ai được nhìn thấy khung cảnh bao la này đều rung động khôn nguôi. Núi tuyết tiếp núi tuyết, sói trắng đuổi theo ngựa. Lòng họ có chung một suy nghĩ: Nó… chạy được rồi?

Sói tuyết chạy được rồi, dù nó thực sự phải chịu đựng đau khổ lớn thế nào, nhưng trông dáng chạy vẫn rất oai phong, một bóng mờ màu trắng tinh, khiến mắt người không thể bắt kịp bóng dáng thật của nó. Sói đang trong quá trình hồi phụ mà đã chạy nhanh thế rồi, thì nếu nó khỏi hoàn toàn, tốc độ đó quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Khán giả xem xong cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khu bình luận bắt đầu nhộn nhịp.

Một người để lại: Mới có mấy ngày?! Sói tuyết chạy được rồi, quá… tuyệt vời!

Bình luận: Hồi phục nhanh quá trời! Cảm ơn nhân viên cứu hộ, nó chạy ngầu quá đi!

Bình luận: Sói tuyết đẹp trai quá! Ngựa bạch đang chở nhân viên cứu hộ cũng đẹp quá, a a a! Thể chất gì thế này, có một con ngựa bạch cao lớn như vậy chịu làm thú cưỡi cho mình, tôi muốn chết đây!

Ngựa bạch xuất hiện thu hút rất nhiều sự chú ý, khán giả trên kênh livestream thoáng cái đã tập trung vào nó hết, đồng thời bàn luận với nhau xem nó là giống ngựa gì? Ngoài đời không thể nuôi sư tử hay báo, nhưng nhà giàu thì có thể nuôi ngựa. Chỉ tiếc rằng hình như trên thị trường không có giao dịch loại này, nó là ngựa hoang tự nhiên!

Lộ Bạch giục ngựa chạy lên đỉnh núi rồi mới kẹp bụng ngựa để nó dừng lại, Cậu ngồi thẳng lưng lên, hơi thở dốc.

“Mặt trời sắp lên rồi.” Nhìn theo hướng của Lộ Bạch, phía trước là những dãy núi cao thấp đan xen, đường nét rất tinh tế, đỉnh núi được vầng thái dương đang lộ diện nhuộm một lớp vàng óng ánh.

Khi ngoảnh đầu lại bên cạnh, núi tuyết cao chạm mây, nguy nga hùng vĩ, gần như chiếm trọn màn hình.

Trước khi mặt trời lên hẳn, sói tuyết thở hồng hộc cuối cùng cũng đuổi đến. Nó chở theo Bé Quần Bó không biết xấu hổ, đến bên chân Lộ Bạch cọ cọ, rồi nằm xuống bộp một tiếng.

Cái chân đang trong quá trình hồi phục khẽ run.



Lời tác giả:

Trắng Bự: Ta lành rồi, hãy để ta chinh phục biển sao ngoài kia!

~*~
Bình Luận (0)
Comment