Mặt trời phương đông đỏ như lửa. Vầng thái dương dần lên, thoáng chốc đã soi sáng cả miền đất, cũng mang ánh sáng đến với một mặt của dãy núi.
Bấy giờ Lộ Bạch mới được nhìn thấy rất nhiều đỉnh âm dương, có nghĩa là những ngọn núi có một bên hướng về mặt trời, bên kia ở hướng ngược lại, phần hướng nắng có cây cối um tùm, còn mặt sau trụi lủi chỉ có thảm cỏ. Hoàn cảnh sống phong phú giúp đa dạng hóa các loài động vật, động vật ăn cỏ sống ở mặt khuất nắng, còn chim chóc và sóc thì cư trú trong rừng cây.
Nhân viên cứu hộ có ý muốn gắm cảnh bình minh, nên đã mang theo máy chụp hình, bây giờ đúng lúc lấy ra, ghi lại toàn cảnh mặt trời mọc. Ngoài ra, đàn ngựa hoang, núi tuyết cũng là những đề tài thú vị, ảnh chụp hôm nay của cậu có thể đăng lên làm phong phú thêm cho blog riêng đã phủ đầy cỏ.
Khi nhân viên trạm đăng hình lên trang web chính thức, hội viên được phép lưu lại, nhưng không thể dùng cho mục đích thương mại.
Khán giả livestream thấy Lộ Bạch đang chụp hình thì tim đập như trống, có người còn tưởng tượng ra tay mình là người đang chụp, phải chụp! Chụp thật nhiều! Đăng lên blog riêng!
Bình luận:
Khóc đây,mặt trời mọc trên núi tuyết đẹp quá chừng, sáng lấp lánh chói mù mắt, chụp đại một tấm cũng thành tranh sơn dầu được rồi, tôi nguyện được trở thành một cái cây ở nơi đẹp đẽ như vậy a a a.Bình luận:
Hãy nhìn phong cảnh kìa, chỉ có tôi nhìn thấy một đàn ngựa hoang cao lớn khỏe mạnh anh tuấn thôi hả?! Chân dài đẹp trai biết bao nhiêu! Trắng tinh này, nâu này, đen này, tôi chấp nhận hết!Bình luận:
Ngắm ngựa hoang +1! Nhìn bờm dài của chúng nó đi, tôi mà ở đó, tôi có thể tạo thành 1000 kiểu tóc cho chúng! A a a! Lược và tay tôi không có nơi để dùng rồi.Bình luận:
Dưới núi tuyết, cỏ xanh và ngựa hoang, làm người ta không khỏi tĩnh tâm, a, mong rằng sau này nghỉ hưu cũng có cuộc sống như nhân viên cứu hộ, có sói tuyết làm bạn, có chim ưng sum vầy.Bình luận:
Ở trong thành phố cũng chưa chắc không được, coi như phiên bản đơn giản, nuôi một con chó kèm một con sáo coi như tạm đủ đi.Bình luận: …
Ánh sáng vàng kim chiếu lên sói tuyết và ngựa bạch, phủ thêm một vầng hào quang cho những sinh vật vốn đã rất thần thánh. Đẹp đến ngây người. Bé Quần Bó với ngoại hình không hẳn là xuất sắc, nhưng ở giữa nhóm sắc đẹp đỉnh cao cũng dường như trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Ngắm mặt trời mọc xong, Lộ Bạch lo cho cái chân bị thương của sói tuyết, cậu cất máy chụp hình đi rồi tiến lại gần, kiểm tra chân sau của nó. Có thể là vì vừa rồi chạy quá nhiều, Lộ Bạch phát hiện chân sau của sói đang run lên. Nguyên nhân là vì cơ bắp đã không hoạt động quá lâu, đột nhiên bị kích thích quá lớn, cũng giống như con người lâu ngày không vận động tự nhiên đi tập gym với huấn luyện viên riêng, khi về nhà chân tay cũng run như vậy. Lúc này cần có máy mát xa, giúp giãn cơ chân. Khi đến đây, Lộ Bạch đã nghĩ đến vấn đề này, nên mang theo vài thứ dụng cụ trong balo.
Mọi người nhìn thấy cậu lấy một cái máy từ trong balo ra, trông không quá lớn, đương nhiên là loại dành riêng cho động vật.
Bình luận:
Kìa! Nhân viên cứu hộ thật chu đáo, còn mang theo cả máy mát xa cho sói tuyết.Bình luận:
Cái này thoải mái lắm ~Sau khi vận động mạnh xong có người giúp dùng máy mát xa để thả lỏng là một điều tốt đẹp mà bất cứ ai cũng mong muốn.
Máy mát xa được bật ở mức thấp nhất, thử một lần thì sói tuyết không có phản ứng gì, nó chỉ nhìn Lộ Bạch một cái rồi tiếp tục thở. Lộ Bạch chỉnh lên cỡ trung, thử trên tay mình trước thấy thoải mái thì mới đặt lên chân sói. Sói tuyết kêu nho nhỏ, thấy phản úng của nó, Lộ Bạch đoán chắc cũng ổn. Không chỉ có cái chân đau mới cần thả lỏng, những cái chân khác cũng được mát xa, làm xong đảm bảo là hồi phục tại chỗ, có thể chạy thêm ba trăm vòng nữa.
Vì Lộ Bạch chăm sóc quá chu đáo, sói tuyết tỏ ra rất hài lòng, khiến cho khu bình luận toàn những lời ghen tỵ. Con người sống còn không bằng một con sói, nếu khi bệnh mà không có ai chăm sóc thì sao… khu bình luận thoáng chốc biến thành đại hội kể khổ!
Hiệu quả của máy mát xa cấp bậc vũ trụ siêu tốt, dùng xong thì sói tuyết cũng hết thở dốc. Nó đứng dậy đi hai vòng quanh Lộ Bạch. Thân sói dài hơn một mét, từ đầu đến đuôi cuộn lại đủ để vây một vòng Lộ Bạch, cái đuôi trắng lông xù sáng rực rỡ, cứ như hiệu ứng hoạt hình. Bốn chân trắng bước trên mây mù còn chưa tan hết, khiến nó trông giống như một con thú mang điềm lành với tiên khí bao bọc trong Sơn Hải Kinh.
Lộ Bạch nhìn thẳng vào mắt sói, bỗng nhiên có hứng, bèn nhe răng ra kêu một tiếng, vờ như có ác ý.
Dù sói là loại nào cũng không phải động vật hiền lành gì, thật ra chúng rất hung ác tàn nhẫn, thích ra tay trước để chiếm lợi thế. Con sói tuyết này dù thể hiện mình rất ngoan, nhưng bản tính của mãnh thú vẫn khắc trong gen của nó, nếu bị nhìn bằng ánh mắt đe dọa, phản ứng của nó vẫn sẽ là cảnh giác, rồi hạ thấp vai xuống nhìn lại Lộ Bạch. Đây là tư thế chuẩn bị tấn công của bất cứ loài mãnh thú nào. Chỉ có điều sói tuyết không cử động tiếp, chỉ nhìn Lộ Bạch, đôi mắt lam xám tràn ngập hoài nghi và căng thẳng. Nó rất thân thiện với Lộ Bạch, tiền đề là cậu không làm tổn thương nó.
Lộ Bạch thăm dò cũng chỉ là vì tò mò, không biết tình cảm mình xây dựng được với những con mãnh thú này xuất phát từ đâu. Nếu cậu không còn hiền hòa nữa, mấy đứa lông xù này liệu có đủ ý thức tự vệ, cách xa cậu ra không?
Lộ Bạch muốn biết thật rõ, vì vậy càng cố làm ra vẻ mình rất hung dữ, dùng thái độ ác liệt nhất có thể rồi nhe răng với sói tuyết: “…”
Kênh livestream không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đang vui vẻ, sao lại đối đầu với nhau thế này? Nhân viên cứu hộ làm cái gì thế? Mà thái độ của sói tuyết kìa, hầy! Thật đáng lo!
Nếu là sinh vật khác khiêu khích sói tuyết, nó sẽ không do dự nhảy lên cắn cổ đối phương, nhưng vì người này là Lộ Bạch, nên dù nó khó chịu, cũng chỉ có động tác đề phòng.
Lộ Bạch câm nín, sói ngốc, nếu như gặp phải con người có ý đồ xấu, có khi nào nó cũng thế này không? Cậu còn đang nghĩ, khí thế trên người cũng yếu đi. Sói tuyết đột nhiên nhảy bổ lên, há miệng khoe hàm răng trắng nhởn cắn cậu…
“…” Khi cả người nằm ngửa trên cỏ, Lộ Bạch liếc mắt, cười nói: “Trắng Bự, cái đuôi của mày mà nghiêm túc hơn thì tao sẽ không nhận kỹ năng diễn xuất của mày.”
“Ù.” Bị lộ rồi, sói tuyết không xấu hổ, nằm luôn trên người Lộ Bạch mà liếm móng, cái đuôi trắng xõa tung phất qua phất lại.
Khán giả livestream thấy cảnh này mới biết mình bị giỡn rồi, đồng thời còn thở phào nhẹ nhõm, thật quá đáng! Sói cũng biết lừa người!
Kỹ năng diễn xuất của Trắng Bự thật tốt. Ủa, Trắng Bự? Bây giờ mọi người mới định thần lại, con sói tuyết này có tên, Lộ Bạch đã đặt tên cho nó rồi, là Trắng Bự? Đơn giản thô bạo, đúng phong cách của nhân viên cứu hộ.
“Dậy thôi.” Lộ Bạch chỉ đùa với nó một lát, rồi vỗ người nó: “Chúng ta đi dạo chút nữa.”
Một con ngựa bạch, một con sói tuyết, cùng với thanh niên mang theo cú mèo trên vai nhàn nhã dạo bước trên thảm cỏ xanh dưới chân núi tuyết, đi qua một đàn ngựa đang thong thả gặm cỏ.
Người xem livestream nhìn say mê, chỉ mong mình là một cọng cỏ, một cái cây ở đó. Nhưng thật ra nơi này không mở cho người ngoài vào, cả đời họ cũng không thể đến được nơi mà nhân viên cứu hộ và sói từng đi qua.
Trừ tập chạy bộ, sói còn phải tập nhảy. Lộ Bạch chọn một cái cây lớn gần nơi cắm trại để huấn luyện sói tuyết. Cậu treo một miếng thịt trên cành cây, rồi chỉ vào thân cây thô to, nói: “Lấy đà ở gốc cây, rồi nhảy lên, cao bao nhiêu được thì cao.”
Nhìn miếng thịt trên cành cây, sói tuyết đã hơi đói bèn nheo mắt, đuôi rũ xuống sau người, giống như đang suy nghĩ.
“Sao vậy, một miếng thịt mày không thèm à?” Lộ Bạch cũng bất đắc dĩ.
“Ù.” Sói tuyết đáp lại theo thói quen, rồi quay đầu đi xa hơn một chút.
Thấy thế, Lộ Bạch có hơi hối hận, lẽ ra cậu nên treo cao hơn chút nữa. Quả nhiên, sói tuyết xông thẳng về phía cây, bốn chân mượn lực thân cây, xoay người nhảy lên, ngẩng đầu đớp lấy thịt, lật mình rồi đáp đất hoàn mỹ.
“…” Nhân viên cứu hộ khoanh tay nhìn nó ăn hết thịt.
Ăn xong, sói tuyết vừa liếm miệng vừa nhìn Lộ Bạch, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“…!” Được rồi, dám chơi dám chịu.
Ngay vào lúc Lộ Bạch chuẩn bị treo miếng thịt thứ hai lên, sói tuyết lại bắt đầu cú nhảy tiếp theo của nó, dù trên cành cây không có thịt. Nó nhảy hai lần, ba lần, bốn lần… tập luyện không biết mệt mỏi, mỗi cú nhảy dần trở nên vững vàng hơn, mỗi lần đều cao hơn trước.
Có so sánh Lộ Bạch mới nhận ra, lần đầu tiên quả là trình độ thấp, nó còn có thể làm tốt hơn! Cậu đã đánh giá thấp sói tuyết rồi. Khát vọng bình phục của nó mạnh hơn cả cậu, cậu có thể nhìn ra nó đang cố gắng sử dụng cái chân đau, mỗi lần đáp xuống đếu rất mạnh. Lần cuối cùng chạm đất, chân sau đã run lên gần như không còn đứng vững nữa, sói mới hài lòng dừng lại, thở hổn hển.
“Đủ rồi Trắng Bự, không cần cố gắng quá sức.” Lộ Bạch thấy nó liền mạng như vậy thì đau lòng lắm, dù sao việc hồi phục không thể làm trong ngày một ngày hai: “Nghỉ ngơi trước đã, ăn chút gì đi.” Cậu vội đi trải thảm dã ngoại ra, cho sói tuyết nằm xuống.
Bây giờ đã là trưa, từ sáng đến giờ mọi người gần như không nghỉ ngơi. Khán giả livestream xem sói tuyết làm vật lý trị liệu cũng vô cùng thỏa mãn. Đến giờ cơm, nhân viên cứu hộ và sói tuyết ăn, thì họ cũng cần ăn.
Thức ăn của người bệnh chắc chắn là khác biệt, để giúp sói tuyết hồi phục nhanh hơn, Lộ Bạch thêm một vài thứ trong thịt của nó. Cũng may là sói tuyết không kén ăn, cái gì cũng nuốt.
Tên lông xù này còn rất tự giác, nghỉ trưa khoảng hai giờ, nó đã tự động đi tập luyện, dù Lộ Bạch còn đang ngủ. Đúng là một chú sói có ý chí và tự chủ mạnh mẽ khác thường.
Lộ Bạch dốc sức ủng hộ nó, bình thường làm những công việc hỗ trợ vật lý trị liệu. Cuộc sống vất vả thoáng cái đã qua nửa tháng. Thời tiết ngày càng lạnh, mùa đông sắp đến. Còn mùa thu có lẽ chỉ tồn tại trên đồng cỏ.
Vào một ngày nửa tháng sau, tình trạng của sói tuyết đã khá hơn rất nhiều, có thể đi săn một vài loài động vật ăn cỏ cỡ nhỏ. Nhiệm vụ lớn trong lòng Lộ Bạch đã hoàn thành, cậu lại bắt đầu nhớ đến mấy mấy đứa nhỏ ở trên đồng cỏ. Ngẫm lại thì đã chia tay hơn nửa tháng, cậu lo cho chúng nó. Chẳng biết khi trời lạnh đi rồi thì hoàn cảnh sống bên đó có thích hợp cư trú không?
Đêm khuya thanh vắng, sói tuyết nằm bên đống lửa, Bé Quần Bó thì nằm trên lưng sói, gia đình ba người cùng sưởi ấm.
Hôm nay là ngày phải nộp báo cáo tuần. Lộ Bạch báo cáo xong những việc trong tuần thì bắt đầu trò chuyện với cấp trên: “Điện hạ, hiện tại sói tuyết đã hồi phục khá ổn rồi, tôi thấy cơ bản là nó có thể sống tự lập được.”
Samuel: “Có vẻ là vậy.” Anh không hề bỏ qua buổi livestream nào gần đây, hiểu rất rõ về tình trạng của sói tuyết. Kết quả này khiến mọi người đều vui mừng, từ người thân của Oliver, đến các thành viên của vương thất, và cả quân đội… Tất nhiên anh cũng thấy vui.
“Cậu muốn nghỉ sao?” Samuel đã chuẩn bị sẵn để đón Lộ Bạch.
“Cũng không hẳn.” Lộ Bạch vội đáp, chỉ sợ bị hiểu lầm là muốn nghỉ phép.
Samuel nghe vậy thì hơi thất vọng, rồi lại ngẩn ra, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của mọi người khi thấy ai đó nghiện công việc.
Giọng của Lộ Bạch lại vang lên: “Thật ra là thế này, tôi muốn trở lại đồng cỏ một chuyến để thăm Then Cửa và hai con báo săn, không biết bây giờ chúng ra sao rồi? Có sống hòa bình cùng báo hoa hay không?”
Khoảng thời gian này bận rộn với sói tuyết, Lộ Bạch còn chưa hỏi đến chúng.
“Then Cửa?” Ngài Thân vương khựng lại, rồi thông báo: “Đông sắp đến, gấu đã rời khỏi lãnh địa của báo hoa, một mình đi tìm nơi ăn no để ngủ đông rồi.”
“Hả? Không phải chứ?” Lộ Bạch nghe tin thì rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, việc này với Then Cửa có lạ gì đâu: “À, đây là tập tính sống của gấu, tôi cũng biết mùa đông không thể cùng sống tiếp nữa…”
“Đúng vậy.” Samuel nhẹ nhàng phụ họa.
“Vậy thì tôi về thăm báo săn vậy.” Lộ Bạch nói: “Lúc đầu tôi mang chúng đến đó, tôi cũng phải xem thử khí hậu có thích hợp cho chúng sống qua mùa đông không, nếu không được thì lại tìm một lãnh địa mới.”
Dù sao cũng là cậu đưa báo đến đó, tiễn Phật thì nên tiễn đến Tây Thiên, Lộ Bạch mà không làm thì lòng bất an lắm.
Samuel không có ý kiến gì: “Được, cậu định khi nào thì đi?”
Đây là trọng tâm của cuộc nói chuyện, Lộ Bạch đành mặt dày đề nghị: “Ngài có thể cho người đưa tôi đi không? Hay là ngài đến?”
Nửa năm qua Lộ Bạch đã quen thuộc với việc đồng hành cùng Samuel, cứ như thế, cậu không còn câu nệ nữa, ăn nói cũng thẳng thắn hơn, được là được mà không là không. Cậu nghĩ Samuel sẽ không nổi giận vì điều này.
“Gửi tọa độ cho tôi.” Ngày mai có thời gian rảnh, cấp trên lại nhận việc.
“Có ngay.” Lộ Bạch vui sướng gửi tin, rồi chờ chiếc máy bay quen thuộc đến đón mình ngày hôm sau. Nói xong thì cậu phát hiện sói đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm.
“Đang nói chuyện với cấp trên của tao.” Lộ Bạch xoa đầu chú sói vô cùng thông minh, nó có thể phân biệt được khi cậu nói với nó.
“Ù.”
Ví dụ như bây giờ, nó sẽ đáp lại lời cậu.
“Ngày mai tao phải ra ngoài một chuyến, có thể mất vài ngày mới trở lại.” Lộ Bạch nhẹ giọng dặn dò: “Mày và Bé Quần Bó ngoan ngoãn ở lại đây, tao làm việc xong sẽ về ngay.”
Đoán sói không hiểu được, Lộ Bạch không nói nhiều nữa, chỉ vừa cười vừa xoa đầu nó: “Đến đây, thêm lần xoa bóp cuối cùng của tối nay, xong rồi đi ngủ.”
“Ù.” Sói tuyết khá là thích hoạt động này, biết Lộ Bạch lại muốn xoa bóp thì tự giác nằm xuống, đúng là biết cách hưởng thụ. Thực ra nó khôi phục đến ngày hôm nay đã không còn xoa bóp nữa, nhưng thói quen này vẫn tiếp tục kéo dài, dù sao thì Lộ Bạch cũng không thấy phiền, nên không dừng lại.
Sáng hôm sau, máy bay đáp xuống gần đó.
Sói tuyết và Bé Quần Bó nhìn Lộ Bạch đi lên. Bé Quần Bó cũng muốn theo, Lộ Bạch chỉ đành giả tiếng sư tử gầm để hù dọa nó: “Bên đó có mèo bự rất hung ác, sẽ cắn mày, mày có chắc muốn theo không?”
Bé Quần Bó vẫn còn nhớ rõ sức sát thương của sư tử, nó lập tức đứng lên lưng Trắng Bự vẫy cánh: “…”
“Hay là mày muốn theo Thân vương Samuel về Trạm cứu hộ?” Lộ Bạch nhìn nó rồi lại nhìn sĩ quan trong bộ quân phục thẳng thớm.
Để phối hợp với Lộ Bạch, Samuel vươn tay ra tỏ ý mời chào.
Đáng tiếc là lông cánh của Bé Quần Bó mọc đủ rồi, không thích về Trạm cứu hộ! Nó làm như không thấy lời mời của papa.
Lộ Bạch ngượng ngùng, tên nhóc này đúng là vô ơn, ban đầu còn thích đi theo Thân vương Samuel lắm kia mà? Mới vào rừng chơi có hơn một tháng mà đã trở mặt không thèm nhận người. Nhìn lại sĩ quan bên cạnh cậu, người ta vẫn thản nhiên như không, không hề dao động trước sự vô tình của Bé Quần Bó, quả là một người giám hộ đạt tiêu chuẩn. Trẻ con lớn rồi, nên học cách thả nó đi.
“Hẹn gặp lại.” Nhìn sói tuyết lần cuối, chào tạm biệt xong, Lộ Bạch lên máy bay.
Sói tuyết vốn nên sợ máy bay lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cái thứ khổng lồ đang bay đi. Sau đó nó còn đuổi theo một đoạn đường. Bé Quần Bó đứng trên lưng sói tuyết thì rối rắm lắm, sói ngốc, không đuổi kịp máy bay đâu, nó thử rồi!
Đường đến lãnh địa của báo hoa tưởng như không dài, nhưng nếu là phương tiện giao thông khác như xe địa hình thì chẳng biết phải đi bao lâu. Cảm ơn khoa học kỹ thuật cao đã thu ngắn khoảng cách giữa con người và mấy cục lông xù.
Nói là vậy, nhưng việc chạy qua chạy lại cũng khá là phiền. Lúc chia tay, Lộ Bạch sờ mũi, hỏi: “Nếu ngày mai tôi về, có thể tìm ngài nữa không?”
Samuel nhìn cậu, thắc mắc: “Vì sao không được?”
Lộ Bạch: “…” Vậy tức là được rồi, thế thì quá tốt, nhưng cậu cũng hơi nghi ngờ, hình như sếp rất rảnh rỗi.
Dường như đã nhận ra cậu đang nghĩ gì, Samuel nghiêm mặt, tốt bụng giải thích: “Những việc cậu làm là rất quan trọng, giúp cậu hoàn thành công việc không phải là lãng phí thời gian.”
Khác biệt nằm ở chỗ công tác tiếp tế Lộ Bạch thật ra có thể giao cho người khác làm. Nhưng Samuel không yên tâm, cậu có năng lực tiếp xúc thân thiết với hình thú của nhiều nhân vật trọng yếu, là người cầm trịch tại Khu bảo tồn, anh vừa đa nghi vừa thận trọng, chỉ tin tưởng chính mình. Dù là về công hay tư, Samuel đều hy vọng Lộ Bạch chỉ tiếp xúc với anh, chỉ tin vào anh. Tính đến giờ này, anh vẫn luôn làm theo nguyên tắc đó. Đương nhiên nếu bỏ qua chức trách, nếu ở bên Lộ Bạch không thoải mái, Samuel chắc chắn sẽ không trở thành cấp trên tốt “cầu được ước thấy” trong lòng cậu. Anh rất là nghiêm khắc và lạnh nhạt đấy.
“Vậy à.” Lộ Bạch nửa tin nửa ngờ, sao có cảm giác chột dạ thế nhỉ?
Việc quay lại đây chỉ để thăm một vài động vật, hoặc dẫn chúng đi tìm lãnh địa mà gặp phải sếp khác, có lẽ sẽ tặng ngay cho cậu một cái cốc đầu? Cậu nhìn Samuel, thể hiện mình đã hiểu, người ta nói là nhìn thấy cũng đừng nói toạc ra, cấp trên có lòng quan tâm đến cậu thì không cần phải công khai hẳn ra, cứ chấp nhận với lòng biết ơn là đủ rồi.
“Cảm ơn Điện hạ, vậy ngài trở về đi.” Lộ Bạch sung sướng, miệng nói: “Chờ tôi xác định được thời gian trở về sẽ liên lạc với ngài.”
Samuel gật đầu: “Ừ.”
Khí hậu hai vùng quả nhiên là khác biệt, Lộ Bạch vừa ra khỏi máy bay đã cảm nhận được sức nóng của đồng cỏ ập thẳng vào mặt. Cậu nâng tay lên xem đồng hồ, trên đó hiển thị nhiệt độ và độ ẩm không khí. Cái nóng mùa thu đúng là đáng sợ. Xem ra, mùa đông này anh em báo săn không cần tìm lãnh địa mới, đây là việc tốt.
Tiếc rằng Then Cửa đi ngủ đông mất rồi… Lộ Bạch hoài nghi, cần phải chuẩn bị ngủ đông từ bây giờ sao? Hay là thật ra nó còn đi tìm đồ ăn cho đã, ăn cho mập rồi mới trốn đi ngủ đông. Thật ra điều này cũng hợp lý, dù gấu có tin tưởng báo săn đến đâu, khi ngủ đông, nó vẫn phải thận trọng hơn trước.
Khoác balo đi trên thảm cỏ, nhìn xung quanh đầy cỏ cao cao, nhân viên cứu hộ bật livestream, cho mọi người xem cảnh cậu gặp lại mấy con báo.
Trên màn hình, nhân viên cứu hộ lên đường gọn nhẹ, vừa đi xuyên qua bụi cỏ vừa chào hỏi người xem: “Chào buổi sáng, hôm nay lại đổi chỗ rồi, chân của sói tuyết về cơ bản đã hồi phục, tôi quay lại đây thăm hai con báo săn trên đồng cỏ.”
Vì người xem không biết đến sự tồn tại của báo hoa, cậu tạm thời không nhắc đến.
Bình luận:
Sáng sớm 9 giờ xuất hiện, đây mới là thời gian của trần thế chứ.Bình luận:
Cuối cùng nhân viên cứu hộ cũng không chơi giờ live của cõi âm nữa.Bình luận:
Không phải để xem báo săn à? Báo săn đang ở đâu!Lộ Bạch đã tìm thấy bóng dáng xe địa hình, cậu nói: “Bây giờ còn sớm, chắc là báo săn đang tuần tra địa bàn, tôi sẽ ở đây chờ chúng. Một tháng không gặp rồi, chẳng biết thế nào.”
Lại gần xe địa hình, cậu thấy đồ đạc bên trong vẫn giống hệt như một tháng trước. Dấu vết dưới gốc cây cho thấy báo săn vẫn tiếp tục sống ở đây.
Đằng xa, anh em báo săn đang tuần tra lãnh địa, cố gắng hết sức để đánh hơi mùi của mãnh thú khác. Thế rồi sáng nay, gió mang theo mùi của Lộ Bạch đến, chúng ngẩng đầu lên mà không dám tin, tròng mắt cũng thay đổi, tiếp tục dùng khứu giác để xác nhận. Sau cùng mới biết là đúng rồi. Là Lộ Bạch, nhân viên cứu hộ của chúng. Anh em báo săn nhảy bật lên, phóng thẳng về phía nơi cắm trại, đây là một cách chạy rất khác biệt, thể hiện được hết tâm trạng của chúng.
Báo hoa đang nghỉ ngơi trên cây cũng phát hiện ra mùi hương khác thường. Đây chính là cái kẻ đã lừa của nó một con linh dương rồi biến mất không còn tung tích đó? Trí nhớ của báo hoa rất tốt, đặc biệt là với những gì mà nó không vui, có thể nhớ mãi không quên.
Lộ Bạch ở dưới gốc cây không bao lâu thì thấy hai chú mèo bự với bộ lông vàng rực rỡ chạy về, còn vừa chạy vừa kêu meo meo. Sự sốt sắng của chúng thật giống như hoàng thượng mèo chờ quan cận thần đi làm trở về…
“Hai Hoa Út Hoa, tao về rồi.” Lộ Bạch mỉm cười, chờ chúng đến gần thì mỗi tay ôm một đứa lại vuốt lông: “Nhớ tụi mày quá, tháng này sống tốt không?”
Hai Hoa Út Hoa bắt đầu dụi điên cuồng khắp từ đầu, mặt đến cổ Lộ Bạch, như là muốn dính cả người lên cậu luôn.
“Được rồi mà…” Bị chúng bao vây, Lộ Bạch thấy hơi quá sức, đành dựa vào thân cây rồi mới chăm chú quan sát bọn chúng. Lớp lông dưới tay cậu trơn mượt, cơ bắp săn chắc, không gầy chút nào, trông có vẻ cả hai đã sống rất tốt, chắc cũng có phần công lao của báo hoa? Vậy phải cảm ơn hàng xóm báo hoa rồi.
Bình luận:
Hai chú báo săn thân thiện quá trời, xem đến đây, tôi đá chó nhà mình một phát đấy, chỉ biết cướp đồ ăn của chủ!
Bình luận:
Không, nó còn biết cắn dép của cậu.Bình luận: …
Rồi mọi người phát hiện ra điều bất thường:
Then Cửa đâu! Then Cửa đi đâu rồi!?Gấu đen vốn sống chung với báo săn đã không còn xuất hiện.
Lộ Bạch xoa vuốt hai con mèo bự xong mới nói: “Chắc mọi người cũng thấy, Then Cửa không đến, đó là vì nó sắp đi ngủ đông, nên phải tranh thủ ăn cho no vào màu thu, tích lũy đủ lượng mỡ cần thiết cho mình, sau đó tìm một cái hang bí mật để ngủ.”
Bình luận:
Thì ra là vậy, nhưng nói thật lòng, lượng mỡ có sẵn trên người Then Cửa còn chưa đủ à!Nhiều người có cùng chung suy nghĩ đó, nhưng sự thực cũng đã bày ra trước mắt, Then Cửa rời khỏi cuộc sống tập thể mất rồi, dù sao thì gấu cũng là động vật sống riêng lẻ.
Cái gì? Then Cửa đi là để ngủ đông?
Ngài Thái tử nghiến răng: …
Phân biệt đối xử?Adonis cười nham hiểm: …
Tại sao chứ?Cùng lúc nhận được lời khiếu nại của hai người, Samuel trả lời rất thẳng thắn: “Nếu hình thú của hai người là gấu, tôi cũng sẽ nói là đi ngủ đông.”
Bản thân không có tập tính ngủ đông thì còn trách ai.
Louis từng nghe nói về lý do hai vị trên kia rời khỏi rừng, ít nhiều gì cũng sợ mình giẫm lên vết xe đổ, nay nghe được mình đi là vì ngủ đông, cậu ta rất là hài lòng.
Cách màn hình, nhân viên cứu hộ hình như cũng rất nhớ con gấu kia.
“…” Nét mặt Louis phức tạp, chợt nhớ đến lần tình cờ gặp gỡ đó, có lẽ đây cũng là lần duy nhất mà cậu ta được gặp người kia.
Lộ Bạch an ủi hai con báo săn xong thì muốn đi gặp báo hoa, nhưng tiếc rằng cậu không có sẵn thịt, chỉ đành đi tay không. Cậu nghĩ báo hoa chắc cũng đã rất quen với báo săn rồi, nên dẫn theo cả hai đứa nhà mình luôn. Nhân lúc báo săn uống nước, cậu đi về phía cái cây mà báo hoa thích ẩn nấp nhất, từ xa nhìn lại thì hình như không thấy bóng dáng nó đâu.
Nhưng rồi, Lộ Bạch nhanh chóng tìm thấy cái đuôi báo hoa trên một cái cây gần đó. Cậu hạ giọng nói: “Mọi người có thấy cái đuôi với hoa văn xinh đẹp đó không? Đó là báo hoa.”
Ai cũng biết báo hoa, tính tình hung hãn, tính cách kỳ lạ, chuyên gia trở mặt! Không hổ là rừng rậm, đi đến đâu cũng có thể gặp mãnh thú, lần này lại là một chú mèo bự có hình xăm.
Khán giả livestream thấy được cảnh nhân viên cứu hộ đi thẳng qua bên đó, còn to gan đi bắt cái đuôi, lên tiếng chào hỏi: “Hi, anh báo hoa.”
Bình luận:
Cậu tưởng là vườn thú nhà mình mở à?! Gặp đứa nào cũng dám sờ?Thế nhưng Lộ Bạch sờ được thật, không chỉ chạm vào, cậu còn kéo nhẹ đuôi báo hoa: “Xuống chơi không?” Cậu thật sự rất muốn được vuốt lông báo đồng tiền nha.
Đại ca báo hoa nhìn từ trên cao xuống, dáng vẻ cao quý, khí thế ngầu lòi. Nhìn xong, nó lười biếng ngáp một cái, khoe ra một miệng đầy răng và cái lưỡi hồng hồng.
Bình luận:
Xuống chơi???Nhìn cái miệng khổng lồ đầy răng đang há ra, khán giả sợ nó xuống là ngoàm một phát mất luôn nhân viên cứu hộ trắng trẻo đó.
Vậy mà kỳ tích lại xảy ra. Con báo hoa cường tráng hơn báo săn không biết bao nhiêu lần lại biếng nhác đứng lên, bốn chân đạp xuống vài nơi là nhảy khỏi cây rồi. Nó vươn vai trước mặt Lộ Bạch, thể hiện dáng người và nhan sắc của mình, đến mấy sợi râu trên miệng cũng sáng chói mắt.
“Báo hoa đẹp trai quá.” Lộ Bạch khen ngợi, tay đã sờ lên cái lưng đầy hoa văn của nó, cảm giác tuyệt vời: “Báo hoa còn được gọi là báo đồng tiền, đây là cách gọi ở quê hương tôi, vì vậy báo đồng tiền rất được yêu thích, mệnh danh là thú may mắn có thể chiêu tài.”
Rất nhiều doanh nhân bày tượng báo đồng tiền trong phòng làm việc của mình.
Tất cả khán giả câm nín nhìn báo hoa được gọi thì xuống, thích sờ thì cho sờ. Thôi được rồi, chúng ta không nên lo nhân viên cứu hộ bị ăn mất, vậy là không tự lượng sức mình…
Sau khi trình diễn bản sắc giống đực của mình, báo hoa chậm rãi đi quanh Lộ Bạch ba vòng, rồi thò đầu cắn nhẹ lên gáy Lộ Bạch thăm dò…
Lộ Bạch bị ngứa vì hơi thở của báo hoa, vội vàng quay lại nhìn nó: “Làm gì đó?”
Cậu không thấy báo hoa khoe răng, nhưng khán giả livestream thì nhìn thấy hết, vừa rồi báo hoa đã định cắn cổ Lộ Bạch. Họ chắc chắn mình không nhìn lầm, báo hoa muốn cắn cổ Lộ Bạch thật đó!
Bị cắt ngang việc tốt, báo hoa kêu lên mấy tiếng trầm thấp, tỏ ý không vui.
Lộ Bạch thì đang bận suy nghĩ những vấn đề khác. Cậu trầm tư nhìn báo hoa, có lẽ nó đã chiếm cứ địa bàn này từ rất lâu rồi nhỉ? Không chừng mùa đông năm ngoái nó đã có mặt rồi. Như vậy có nghĩa là vùng lãnh địa này vẫn thích hợp cho loài báo trú đông.
Cậu xoa mặt báo hoa: “Vậy thì Hai Hoa Út Hoa lại tiếp tục giao cho mày nha, tao tin mày là một chú báo hoa rất tốt tính, sẽ giúp tao chăm sóc tụi nó, đúng không?”
Dường như là để đáp lời Lộ Bạch, báo hoa thè lưỡi ra liếm ngón tay cậu, nhưng đôi mắt khó dò kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào cổ cậu, con ngươi vàng trong veo lấp lóe ánh sáng.
Đây là báo hoa rất tốt tính? Những nhân viên từng chứng kiến báo hoa đánh nhau đều phải run rẩy! Họ rất muốn nói cho Lộ Bạch biết bây giờ con báo hoa đang thân thiết với cậu đã từng tha xác vụn của linh cẩu đi tuần tra địa bàn… hỏi cậu có sợ không!
“Được rồi, quyết định vậy đi, cảm ơn báo hoa.” Con người đúng là đồ mặt dày, lại lần nữa đơn phương ký kết hiệp ước, thù lao chỉ cho một cái ôm.
—
Lời tác giả:Viết tới 7600 chữ vẫn chưa đến cục lông mới, đều tại báo hoaBáo hoa: Dám cắt cảnh của ta, coi chừng xác mi đi tuần tra.Tác giả: Run…lẩy…bẩy~*~