Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy nhân viên cứu hộ còn dám đi ôm báo hoa, khán giả livestream không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cậu, cũng rất lo lắng báo hoa đột nhiên trở mặt, cắn vào chiếc cổ yếu ớt của cậu…

Dưới vô số ánh nhìn thấp thỏm lo âu, Lộ Bạch và báo hoa ôm nhau đến tận hai phút. Mèo bự tráng kiện vậy “dịu ngoan” nằm trong lòng cậu rất yên tĩnh, chỉ có điều chòm râu của nó cọ vào cổ rất ngứa thôi.

“Đúng là bé dễ thương.” Báo hoa vừa ngoan vừa đáng yêu, đánh thẳng vào trái tim nhân viên cứu hộ. Khi tách ra cậu còn nói đùa.

Bình luận: ???

Khán giả chịu không nổi: Trời ơi! Bé dễ thương cái gì chứ! Cầu xin nhân viên cứu hộ tỉnh táo lại, nó luôn nhìn cậu bằng ánh mắt như hổ rình mồi đó cậu có biết không!Răng nanh cũng khoe ra hết kìa, trắng nhởn luôn.

Lộ Bạch không biết. Cậu không phải mèo, tầm nhìn của mèo đạt đến 270 độ, trong khi con người thì yếu hơn nhiều, làm sao mà biết những gì xảy ra trong góc chết được chứ.

Trong vòng hai phút, báo hoa vẫn không tìm được cơ hội tốt để hạ miệng. Với cá tính thận trọng bình tĩnh, nó chỉ liếm miệng, sau đó lại bất mãn liếm tóc Lộ Bạch, nếm thử mùi vị.

Hai con báo săn đứng gần đó ngóng trông, thấy cảnh này lại không dám đến gần. Báo hoa hung ác đến mức nào, anh em báo săn từng cùng nó chiến đấu đương nhiên là biết rõ nhất.

Lộ Bạch chú ý thấy hai đứa nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt tội nghiệp, có vẻ rất cẩn trọng. Lộ Bạch vuốt vuốt báo hoa chào tạm biệt: “Được rồi, sắp tới tao sẽ ở đây thêm hai ngày, ngày mai lại đến chơi với mày nha.”

Nhân viên cứu hộ đứng dậy bỏ đi, báo hoa chỉ đành bất đắc dĩ nhìn theo cậu.

Anh em báo săn đột nhiên bị báo hoa liếc một cái âm u. Chúng rùng mình, lông cả người dựng hết lên, hơi bị sợ nha, báo hoa thỉnh thoảng mới hiền hòa được một thời gian dài, cuối cùng cũng chuẩn bị phát điên à? Nhưng cũng may là không phải, báo hoa chỉ hù dọa chúng một cái rồi lười biếng bỏ đi mất, có vẻ như không thèm để vụng với chúng.

Hai Hoa và Út Hoa gần như thở phào, hai cái tai dựng lên nhanh chóng hạ xuống. Chúng vui mừng lao về phía Lộ Bạch.

Vì trước đó cậu cắt ngang buổi tuần tra lãnh địa của chúng, lại quyết định sẽ ở thêm hai ngày, nên Lộ Bạch mới dẫn hai đứa đi lòng vòng: “Nào, đi xem lãnh địa của tụi mày.”

Hiểu được ý của Lộ Bạch, hai chú báo săn rõ ràng rất vui. Mỗi đứa một bên đi theo Lộ Bạch, bước chân nhẹ nhàng sung sướng, đây là hành động thể hiện niềm yêu thích.

So với một tháng trước, bụi cỏ ở nơi này bắt đầu héo đi và lộn xộn hơn nhiều, xung quanh dường như không có dấu vết của động vật khác dừng chân. Lộ Bạch lo lắng nguồn thức ăn ở đây sẽ cạn kiệt dần. Cậu muốn tìm hiểu tình hình đi săn của báo nhà mình, nên đến xế chiều lại theo hai chúng ra ngoài, cùng tìm kiếm con mồi.

Động vật ăn cỏ quả thực là phân bố ở khá xa. Trên một cái cây gần nơi bọn chúng dừng chân, họ lại nhìn thấy báo hoa. Con mèo bự này đang canh chừng đàn động vật ăn cỏ, cứ như trông nom cái chuồng nuôi nhà mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt một con.

Vì không muốn ảnh hưởng đến chuyến đi săn của báo săn, nên sau khi nhìn thấy bóng dáng báo hoa, Lộ Bạch không lên tiếng làm ồn mà chỉ vẫn tay về hướng đó, xem như là chào hỏi.

Hai Hoa và Út Hoa không hiểu hành động của cậu, chỉ nhìn lên bằng ánh mắt ngơ ngác. Dù gì báo hoa cũng rất điên cuồng… cứ vờ như không thấy chẳng phải tốt hơn sao? Cuộc đi săn đã thu hút phần nhiều sự chú ý của chúng, dẫu sao chúng cũng không biết phải giao lưu với Lộ Bạch ra sao, để cậu đừng có trêu chọc báo hoa nữa.

Hơn một tháng không gặp, được chứng kiến cảnh mèo bự đi săn, cậu vẫn căng thẳng như trước.

“…” Nhân viên cứu hộ nín thở, quan sát qua ống nhòm.

Động tác của báo săn siêu nhanh, con người không kịp phản ứng, đầu óc cũng chưa tiếp thu thông tin, nhưng trong một đôi mắt vàng kim như lưu ly khác thì hình ảnh kia chỉ là chuyện nhỏ.

Hình ảnh dừng lại, mọi thứ đã kết thúc, anh em báo săn thành công bắt được một con linh dương sừng thẳng ngay dưới mí mắt báo hoa.

Nhân viên cứu hộ buông ống nhòm xuống, đi về phía chúng. Đã nhiều ngày không gặp mấy cục lông xù mặt lấm lem, bỗng nhiên lại thấy hai khuôn mặt này, Lộ Bạch còn hoài niệm một phen. Cậu đến nơi rồi rút một con dao sắc bén từ sau lưng ra, dù lâu không xử lý con mồi nhưng tay nghề của cậu không hề thụt lùi. Báo săn mặt đầy máu trông ngóng chờ thịt.

“Một con linh dương lớn thế này thì tụi mày ăn không hết đâu.” Lộ Bạch vừa nói vừa lóc đủ lượng thịt tươi cho báo săn, tiếp đó chặt một cái chân linh dương xuống mang đi tặng hàng xóm: “Tao đi tặng thịt, sẽ về ngay, tụi mày ăn từ từ.”

Hai chú báo săn kêu meo meo mấy tiếng, dùng móng giữ chặt thịt của mình, tiếp tục cắn xé nhai nuốt, khung cảnh hết sức là nhức mắt.

Mùi máu thu hút vài con kền kền đến đứng trên cây chờ đợi, dù sao cũng chỉ có hai con báo săn, kền kền không sợ…

Lộ Bạch đi đưa phí bảo kê, đến trước cái cây nghiêng nghiêng mà báo hoa chiếm cứ, ngẩng đầu lên nhìn rồi nâng tay, ném chân linh dương lên để nó vắt vẻo trên cành: “Hi! Tặng mày bữa tối.”

Báo đồng tiền nằm trên cây đã thấy Lộ Bạch từ lâu. Nó rời khỏi phần ngoài của cành cây một chút, nằm sát thân cây hơn, thò đầu ra cắn chân linh dương kéo về trước mặt mình, nhận lấy không hề khách sáo.

Lộ Bạch thấy báo hoa thè lưỡi ra liếm máu trên chân linh dương. Nó còn nheo mắt trông hết sức thỏa mãn, có vẻ hài lòng với phần quà này.

Vì lo anh em báo săn lại bị cướp đồ ăn, Lộ Bạch không ở lại lâu. Cậu nhanh chóng trở về bên cạnh chúng, giúp canh chừng bọn kền kền như hổ rình mồi bên cạnh. Thức ăn còn đủ, chờ báo săn ăn no xong vẫn sẽ còn thừa rất nhiều, nên không cần phải vội. Thấy xung quanh chỉ có kền kền chờ đợi, mà không còn bóng dáng của động vật khác như linh cẩu hay chó rừng, Lộ Bạch ít nhiều gì cũng nghi ngờ, cái lũ thích hớt tay trên của người khác rời khỏi giang hồ rồi à? Tất nhiên cậu không biết, từ sau ngày báo hoa ngoạm xác linh cẩu đi vòng quanh lãnh địa thị uy, đã rất ít bầy linh cẩu nào dám chạy đến đây gây rối. Quả là một việc tốt.

Báo săn ăn xong thì bỏ đi, kền kền quanh đó ào ào xông lên, chúng sẽ xử lý sạch sẽ những phần thịt mà mèo bự để thừa lại. Vậy nên kền kền còn có danh hiệu công nhân vệ sinh của thiên nhiên.

Trời tối, Lộ Bạch mới cảm nhận được mùa thu đang đến gần, vì sương mù bắt đầu xuất hiện, sờ lên nóc xe địa hình đã có vết nước.

Lộ Bạch đốt một đống lửa, không làm đồ ăn gì, vì cậu không định ở đây quá lâu, nên chỉ dùng lương khô mang theo trong balo. Tất cả bao gồm bánh quy, thịt và trái cây đóng hộp… Cậu đun nước sôi pha cho mình một ly thức uống nóng, khi mở hộp bất cẩn kéo hư cái móc trên nắp, cậu cũng không vội vàng, chỉ lấy dao găm ra cạy. Nhân viên cứu hộ ban đầu còn vụng về non nớt, sau nửa năm vất cả cũng đã trở thành một tay lành nghề, sống trong rừng như cá về nước.

“Chậc chậc, đào này ngọt thật, ăn không?” Lộ Bạch biết trái cây đóng hộp ở nơi này không cho thêm chất hóa học, toàn là đóng gói mới lại rất an toàn, nên có thể cho anh em báo săn nếm thử. Có lẽ bản thân báo săn không ăn cái này, trong ký ức của chúng không có kinh nghiệm về nó, nhưng chỉ cần là Lộ Bạch cho thì chúng sẽ ăn.

Buổi tối đầu tiên khi trở lại đồng cỏ, Lộ Bạch ngủ trong xe, vì chăn nệm vẫn là đồ dùng mùa hè nên cậu cảm thấy khá lạnh. May mà xe có máy sưởi, mở ra thì cũng ấm hơn. Lộ Bạch nhìn đồng hồ, nhiệt độ vào ban đêm là khoảng 14 độ, cộng thêm gió nữa thì đúng là khá lạnh.

Báo không giỏi chịu rét, có nghĩa là khoảng nhiệt độ dưới 0 độ, còn nếu không xuống đến mức đó thì chúng có thể ứng phó được, khi đông về chỉ cần tìm nơi có thể che mưa tránh gió mà ngủ, rồi cũng sẽ sống đến mùa xuân.

Lộ Bạch nghĩ vẩn vơ suốt, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Hai Hoa và Út Hoa không còn ở dưới cây, chắc là đi dạo rồi.

Lộ Bạch đến bên nguồn nước rửa mặt. Báo hoa lại xuất hiện, làm như tình cờ gặp gỡ. Lần này nó không còn ở trên câu, mà đang ngoạm một con thỏ, nhìn có vẻ vẫn còn sống. Nó đứng gần Lộ Bạch, đuôi thong thả lắc lư, dường như đang chờ người ta cắn câu.

“Chào buổi sáng…” Lộ Bạch dở khóc dở cười, hành động của báo hoa làm cậu liên tưởng đến Bé Quần Bó, đừng nói tên này cũng định đến cho cậu đồ ăn nhé?

Báo hoa nhìn Lộ Bạch, quay đầu bỏ đi vài bước, rồi lại ngoảnh về nhìn…

Lộ Bạch lau sạch nước trên mặt mình, chỉnh lại đầu tóc. Cậu không dám chắc lắm, chỉ nghi ngờ đi theo: “Mày muốn tao đi với mày à?”

Báo hoa thấy cậu đi theo thì bước thẳng về trước luôn.

“…Được rồi?” Vì không nén được tò mò, Lộ Bạch thân thiện đi theo, muốn xem thử cuối cùng thì nó định dẫn mình đi đâu.

Cả hai cứ đi mãi, qua lùm cây bụi thấp, rồi qua cả bụi cỏ vương đầy sương sớm. Báo hoa vẫn luôn vững vàng đi trước dẫn đường. Dáng vẻ thong dong tự tại của nó khiến người nhìn phải bất giác mỉm cười, vì như vậy mới có khí thế của chủ nhân rừng rậm, để ai cũng cảm nhận được sự tự tin của nó.

Không biết đi đã bao lâu, phía trước xuất hiện một ngọn núi đá, diện tích không lớn, giống như những tảng đá chất lên với nhau thành núi nhỏ. Trên núi có mọc vài cây bụi thấp. Cách mặt đất khoảng một mét có một cửa hang rất lớn. Báo hoa nhảy thẳng lên trên, giờ thì đã rõ, báo hoa dẫn cậu về nhà làm khách.

“Thì ra đây là nhà của mày? Tao còn tưởng mày sống ở trên cây chứ.” Nhưng nghĩ cũng phải, hang động đêm ấm hè mát, còn che được gió mưa, cũng như báo đen ngày trước thích nghỉ ngơi ở những nơi kín đáo.

Nếu báo đã mời cậu đến, không lên thăm thì đúng là thất lễ quá chừng. Ngoài ra, Lộ Bạch cũng thật sự rất có hứng thú với nhà của báo hoa, vậy nên cậu trèo lên. Thì ra đây là một cái hang tự nhiên, bên trong khá rộng. Cậu nhớ đến thói quen tha thức ăn về nhà của báo hoa thì vội bịt mũi lại, sợ mình sẽ ngửi thấy mùi gì ghê gớm lắm. Thế nhưng không phải, mùi trong hang không quá nồng như trong tưởng tượng của cậu, cũng có thể là do thoáng gió.

Mặt đất là nơi báo hoa ngủ nên đã được mài nhẵn bóng. Nó vừa trèo lên là nằm ngay ra đất, chân còn giữ chặt con thỏ sống nhăn.

“Ừm…” Loài thỏ này thật ra không phải là món chính của báo hoa, trong tình trạng thức ăn dư dả, nó sẽ không thèm bắt thỏ.

Lộ Bạch thấy thỏ còn sống thì cũng không nhẫn tâm, bèn thử thò tay ra, không ngờ báo hoa lại dễ dàng buông móng.

“Khụ, đừng nói là mày bắt cho tao nha.” Không biết có phải cậu tự ảo tưởng không, nhưng Lộ Bạch luôn có cảm giác mình đoán đúng. Thái độ không quan tâm của báo hoa khiến người ta nghi ngờ nó chẳng hề có ý định ăn thịt thỏ.

“Được rồi… vậy tao sẽ xem như là tặng tao nha.” Lộ Bạch bắt thỏ lại, kiểm tra một lượt, thấy nó không bị thương gì cả, chẳng qua là bị dọa sợ thôi.

“Con thỏ này nhỏ quá, không đủ nhét kẽ răng, nếu mày tặng tao rồi thì tao thả nó đi đó?” Lộ Bạch thật lòng nghĩ vậy, xoa thỏ mấy cái rồi cho nó đi.

Sau đó cậu quan sát phản ứng của báo hoa, thấy không hề để ý đến thỏ, mà chỉ nghiêng người nằm trong hang, mắt vẫn luôn nhìn mình… Lộ Bạch không hiểu nổi, bắt sống con mồi hình như là hành động chỉ có ở con cái, mục đích là để huấn luyện con non cách săn bắt. Ha, nghĩ vậy, Lộ Bạch cảm thấy hình tượng yếu như sên của mình đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng báo hoa, một con thỏ cũng không bắt nổi mà!

Đang buồn cười thì báo hoa bất chợt thò mặt lại gần, Lộ Bạch thì không bao giờ từ chối mấy cục lông xù tiếp cận mình. Cậu mừng còn không kịp, người ta dâng lên tận cửa rồi, cậu không đáp trả chẳng phải là thiệt thòi à?

Lộ Bạch nâng mặt báo hoa lên hôn một cái. Con ngươi trong mắt báo hoa bất ngờ thay đổi, một lúc sau mới khôi phục lại dáng vẻ ngông cuồng đầy sức hút của mình, nó thè lưỡi ra liếm tóc Lộ Bạch… Cảm giác nhột nhạt khiến Lộ Bạch rợn da gà. Cậu định đẩy báo hoa ra, nhưng nó lại nhấc chân đặt lên vai cậu, tiếp tục ấn xuống… Làm gì chứ, cậu thấy buồn cười, lẽ nào báo hoa muốn làm phản?

Tất nhiên, Lộ Bạch biết nó chỉ đang đùa với mình. Chỉ có điều cậu sợ thể trọng của nó, nên biến khách thành chủ, đè báo hoa xuống trước.

Báo hoa ngây ngẩn hết cả người…

Nếu so sức mạnh thì đương nhiên mãnh thú sẽ thắng con người. Với trò chơi đấu sức này, Lộ Bạch được định sẵn là sẽ thua, cậu nhanh chóng bị báo hoa đẩy ngã. Mèo bự với lớp lông mang đầy hình xăm đè lên người cậu, nhìn từ trên xuống, trông rất vui sướng.

“Ha ha ha… khụ khụ, mày nặng quá, mau xuống đi, tao không thở nổi rồi…” Lộ Bạch xin tha.

Ngoại trừ việc đè lên Lộ Bạch, báo hoa không có hành động gì khác. Nó nhanh chóng trèo xuống, rồi tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt cháy rực. Chỉ tiếc là nhân viên cứu hộ mãi mãi không hiểu được, cậu chỉ nghĩ lông xù là lông xù thôi, chẳng thể nào có ý tưởng gì khác được.

Lộ Bạch không ở lâu trong nhà của báo hoa rồi chào tạm biệt nó, vì cậu lo hai đứa nhỏ báo săn nhà mình trở về tìm không thấy cậu sẽ lo lắng.

Quả nhiên khi cậu quay lại, báo săn đã về rồi. Trên mặt đất là con mồi vẫn còn ấm nóng, chúng đang chờ Lộ Bạch về xử lý cho mình. Nói thật là mèo bự biết hưởng thụ cuộc sống, bình thường nếu không có cậu thì chúng nó cũng tự giải quyết đó thôi? Nhưng dù sao cũng chỉ được có hai ngày này. Cậu không ngại chiều hư chúng nó.

Mùa đông sắp đến, Lộ Bạch nghĩ nên đi tìm cho báo săn một nơi trú ẩn tránh gió tránh mưa tốt như của báo hoa. Thế nên cơm nước xong xuôi, cậu dẫn báo săn ra ngoài tìm chỗ ở mới. Vị trí tất nhiên không thể chọn quá gần nhà của báo hoa, cũng không nên quá xa, sẽ khó chăm sóc lẫn nhau lắm.

Đi lòng vòng nửa ngày, cuối cùng cậu tìm được một hang động gần giống thế, nhưng không tốt bằng của báo hoa thôi, vả lại lối vào nằm ngang mặt đất, có khả năng sẽ bị đọng nước.

Dù vậy, điều này không làm khó được nhân viên cứu hộ. Cậu lái xe địa hình lại đây, tìm được công cụ có thể dùng rồi cải tạo lối vào hang động một chút, để nó kín đáo và chống nước tốt hơn, giảm khả năng bị nước tràn và gió lùa.

Bọn báo săn dường như rất hài lòng với nhà mới, chờ Lộ Bạch thu dọn sạch sẽ, trải thảm lên xong xuôi, chúng bèn chạy vào ngắm nghía, đánh hơi chỗ này, nhìn ngắm chỗ khác. Trên thảm có mùi của Lộ Bạch, thế nên chúng có cảm giác an tâm.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc thì trời đã sắp tối, nhân viên cứu hộ vốn định là hôm nay sẽ đi, nhưng giờ chỉ đành ở lại thêm một đêm nữa. Vừa hay cậu có thể thử hang động mới này xem mèo bự sẽ sống như thế nào?

Đến tối, anh em báo săn còn đang lăn lộn trên thảm trong nhà mới, miệng kêu gừ gừ đầy vui sướng thì ngửi thấy mùi của báo hoa.

Lộ Bạch còn ở bên ngoài cũng nhìn thấy nó: “…” Cậu không khỏi kinh ngạc, mình vừa mới dọn nhà mà nó đã biết rồi, mũi thính thật đấy.

“Tối sang nhà chơi à?” Nếu nó đã đến, cậu có thể không chào hỏi sao? Lộ Bạch rất vui khi chào đón mèo bự xăm mình với đôi mắt sáng lập lòe, nếu nhà có sẵn thịt thì cậu đã làm một bữa khuya cho nó rồi.

Anh em báo săn thò đầu ra, thấy nhân viên cứu hộ đang chơi với báo hoa, có lẽ bọn nó sẽ nghĩ thầm: Con báo hoa này thật không biết xấu hổ, đuổi đến tận cửa nhà rồi kìa.

Hình như báo hoa thật sự chỉ đến để nhận biết nơi này, nó biết Lộ Bạch dọn nhà thì đi một vòng, để lại mùi của mình, sau đó lại về. Thấy báo hoa cố gắng hết sức để tuần tra xung quanh, lưu lại mùi, Lộ Bạch không biết diễn tả cảm giác trong lòng ra sao, quả là một chú báo tốt. Sự thật là mùi của báo hoa có tính đe dọa nhiều hơn của báo săn.

Sáng sớm hôm sau, trời mưa nhỏ. Cũng may là họ dọn nhà sớm, tối hôm qua hai chú báo săn đã có một giấc ngủ ấm áp.

Báo hoa đã ném một con linh dương bị cắn đứt chân trước cửa, hiển nhiên là quà tân gia. Anh em báo săn ngơ ngác lại được hưởng không một bữa thịt.

Lộ Bạch cắt một cái chân xuống, đưa sang cho báo hoa như thường lệ, sẵn tiện còn chào tạm biệt, vì hôm nay cậu đã phải đến núi tuyết, không biết khi nào thì quay lại. Vì không rõ ngày về nên cậu ở lại đây thêm nửa tiếng, con người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình, ngay cả động vật còn biết đối xử tốt với cậu, thì chính cậu cũng cho đi không ít tình cảm.

Hai chú báo săn đã có nơi an toàn để sống qua mùa đông, Then Cửa đã đi tìm chỗ ngủ đông cho riêng mình, Lộ Bạch không còn gì phải lo lắng nữa. Sau bữa trưa, cậu liên lạc với cấp trên, hẹn trước giờ đón mình là xế chiều.

Trước kia khi máy bay hạ cánh trong rừng, không bao giờ có động vật xuất hiện. Nhưng từ khi có Lộ Bạch, mỗi lần Samuel đáp xuống đều có thể thấy… một đống lông xù vây quanh nhân viên cứu hộ. Bọn chúng nhìn theo Lộ Bạch lên máy bay với ánh mắt luyến tiếc, tất nhiên, trước khi cậu đi đều sẽ chào tạm biệt chúng thật lâu. Samuel không thấy phiền chút nào, mà cũng chẳng có gì đáng để nóng ruột, lòng kiên nhẫn của anh vượt qua tưởng tượng của người thường, chờ vài phút thì có là gì đâu.

Lúc trước khi ngồi máy bay, Lộ Bạch đều sẽ ra khoang sau, nhưng lần này cậu thử dò hỏi: “Điện hạ, tôi có thể ngồi ghế phó lái không?” Thật ra cậu đã muốn xem thử từ lâu rồi, mãi mà không có cơ hội!

Yêu cầu này không quá đáng, theo kinh nghiệm của Lộ Bạch, cậu nghĩ là cấp trên sẽ thoải mái đồng ý. Nhưng tiếc là cậu đoán sai, sau khi nghe đề nghị xong thì anh hơi ngẩn ra, rõ ràng là đang do dự.

Không phải chứ, bị cấm à?

Lộ Bạch đang hối hận, chuẩn bị xin lỗi thì nghe người kia nói: “Tôi nhớ Dave từng nói cậu bị say máy bay, không thể chịu được khung cảnh bay với tốc độ quá cao.”

Thì ra là thế! Ngay cả bản thân Lộ Bạch cũng quên rồi, thế mà sếp lại nhớ? Vậy nên cậu ngạc nhiên hỏi lại: “Sao ngài nhớ kỹ như vậy?”

Samuel nhìn cậu: “Khi còn đi học, thành tích của tôi hạng nhất toàn trường, khả năng ghi nhớ vẫn tốt.” Chính vì vậy mà Adonis đã mắng anh là biến thái không ít lần, bởi vì người kia cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua anh.

Lộ Bạch chớp chớp mắt, kinh ngạc: “Hạng nhất à…” Thế thì quá giỏi, thanh niên người trái đất chỉ có thể nhìn theo, cậu ngại ngùng tự khai ra: “Hồi tôi đi học là hạng nhất từ dưới đếm lên, sau đó thi đại học thì phát huy vượt sức, thế là thi đậu trường tốt, ai cũng nói tôi may mắn.”

Samuel gật đầu nói: “May mắn cũng là một phần của thực lực.” Rồi anh mời Lộ Bạch ngồi vào ghế phó lái: “Nếu khi bay mà hình ảnh làm cậu chóng mặt, có thể đeo miếng che mắt lên.”

Lộ Bạch ngồi vào, cài dây an toàn: “Tôi biết.”

Lần đầu tiên cậu được ngồi trên ghế phó lái của máy bay, cũng khá căng thẳng. Cũng may là cất cánh rồi thì tất cả đều rất ổn, điều này khiến Lộ Bạch càng lúng túng hơn, hóa ra cậu ngồi bên cạnh nhìn người khác lái máy bay thì không sao, cậu chỉ sợ chính mình phải thao tác thôi.

Thế nên gà thì chính là gà, chứng say máy bay không muốn gánh cái tội này.

“…” Thấy hành khác có vẻ tràn đầy tinh thần, Samuel cũng đoán ra được Lộ Bạch chỉ sợ tự lái máy bay, chứ không bị say. Anh không vạch trần, việc nhấn mạnh điểm yếu của người khác thật sự rất vô vị. Mà không biết lái máy bay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến năng lực của cậu.

Thật ra Lộ Bạch đòi lên ngồi ghế phó lái là vì suy nghĩ có thể trò chuyện gì đó, à không, phải gọi là tìm cớ báo cáo công việc mới phải. Cậu kể lại hết những gì mình đã làm trong hai ngày nay cho sếp nghe.

Samuel chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu vừa đúng mực, không để cho Lộ Bạch có cảm giác mình đang diễn trò độc thoại. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, thật ra anh cũng chẳng nói gì mấy nhỉ?

Chờ khi Lộ Bạch nói xong hết thì khoang lái yên lặng hẳn, bỗng, Samuel báo cho cậu biết một tin: “Thư cậu viết đã được gửi đến trái đất, nếu không có gì bất ngờ, người nhà của cậu chắc đã mở thư rồi.”

Lộ Bạch ngây ra, rồi ngơ ngác gật đầu, một lát sau mới bật cười, nhìn sang vị sĩ quan đẹp trai không ai sánh bằng bên cạnh, cười như một thằng ngốc.

“À, họ nhận được thì tốt…” Thế này thì tốt quá, Lộ Bạch có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cha mẹ, chắc là phải rất ngạc nhiên, và cũng vô cùng vui mừng: “Cảm ơn ngài.”

Một mối tâm sự đã giải quyết khiến tâm trạng thoải mái hơn hẳn, cả người Lộ Bạch tỏa ra hơi thở vui sướng.

Samuel nhạy bén tất nhiên có thể cảm nhận được nó, ngay cả khi Lộ Bạch che giấu, chứ đừng nói là bây giờ cậu đang thể hiện cảm xúc, thậm chí anh còn bắt được một thoáng chua xót trong lòng cậu. Là vì nghèo sao? Biểu hiện của cậu khiến Samuel do dự, có phải nên tăng lương không? Anh nắm chắc rất nhiều việc, nhưng vấn đề thông thường như lên lương cho nhân viên thì chẳng có khái niệm gì. Dù sao đi nữa, những số tiền cần phải qua tay anh phê duyệt đều lên đến con số trên trời. Thôi vậy, tối nay về bàn với Dave.

Dưới chân núi tuyết, hôm nay là ngày âm u.

Hai ngày Lộ Bạch không có mặt, sói tuyết không làm gì khác. Mỗi sáng nó sẽ kiên trì đi tìm ngựa bạch để chạy một vòng, sau đó trở lại dưới gốc cây tập bật nhảy. Kể cả khi không có thịt treo trên cành cây.

Trắng Bự nghe thấy tiếng máy bay. Nó nheo mắt lại, sau cùng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống đất rồi vọt thẳng ra ngoài.

Bé Quần Bó đang ngủ gà ngủ gật trên cành cây chợt mở mắt ra nhìn, sói đâu? Tiếp đó, nó nghe thấy tiếng máy bay quen thuộc, tức thời vui sướng tung cánh bay lên: “Kíu…”

Lộ Bạch từng chăm sóc rất nhiều động vật, cậu biết mấy đứa lông xù này ghét nhất là máy bay, ngay cả Thân vương Samuel thường xuyên xuất hiện cũng bị chúng đề phòng. Mỗi lần cậu ra ngoài rồi trở về, mèo bự sẽ trốn đi hết, chờ máy bay đi rồi mới chạy ra tìm cậu.

Vậy mà lần này khi mở cửa khoang máy bay ra, cậu đã thấy sói tuyết ngồi ngay bên dưới, chỉ cách có mười mấy mét, chăm chú nhìn cậu. Hai ngày không gặp, dường như hơi thở toát ra từ bóng dáng trắng tinh ấy mạnh mẽ và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Lộ Bạch gật đầu với nó, ắt hẳn với thị lực của sói thì sẽ nhìn thấy.

“Điện hạ, tạm biệt.” Lộ Bạch nói.

Bé Quần Bó bay đến, đậu trên vai papa một lúc gọi là để cho có, rồi lại theo Lộ Bạch đi xuống.

Chứng kiến hành động của Bé Quần Bó, Samuel chỉ khẽ nhếch mép, niềm vui hiển hiện hòa lẫn trong sự bất lực thoáng qua.

Hình thú của Oliver… Anh hạ mắt nhìn xuống, sau khoảng thời gian không gặp, khí thế mạnh mẽ nhưng không kém phần ôn hòa tao nhã của anh ta đã khôi phục lại gần bằng ngày xưa. Nói một cách nghiêm túc, so với Adonis khó đỡ, Samuel thích làm cộng sự của Oliver biết cách ứng xử hơn.

“Chúc mừng đã khôi phục.” Sĩ quan đứng trên cửa máy bay, gửi lời chúc mừng từ xa đến người kia.

Sói tuyết đứng dậy chắn trước mặt Lộ Bạch. Nó nhìn theo máy bay đang rời khỏi đó với ánh mắt bình tĩnh, xong xuôi mới quay đầu lên, đi lòng vòng bên chân cậu.

“Đi nào, về thôi.”

Trên người Lộ Bạch còn vương mùi của loài báo, hơn nữa còn không phải mùi bình thường, sói tuyết ghét sát lại ngửi liên tục. Quả đúng là mùi của động vật họ mèo rất nồng nặc, giống như cố ý để lại trên người cậu, hành vi này thật sự rất đáng ghét, có ý đồ xấu xa… Sau khi xác nhận xong, sói tuyết nhìn cậu bằng ánh mắt lo âu.

Lộ Bạch chẳng hiểu ra sao, vội nâng tay lên tự ngửi mình: “Làm sao vậy?” Phải chăng là do ngày hôm qua cậu không tắm, có mùi ảnh hưởng đến khứu giác nhạy bén của Trắng Bự? Đúng là có mùi, nhưng không phải là điểm mấu chốt gây ra sự khó chịu của sói tuyết.

“Ử.” Cả người đầy mùi động dục của báo.

“Hôi lắm sao? Vậy trưa nay tao đi tắm.”

Tranh thủ lúc trưa có nắng ấm, Lộ Bạch ra bờ suối tắm. Nước suối mùa này rất lạnh, dù là đàn ông cũng không chịu nổi, cậu nghĩ lần sau tắm phải đun nước mới được.

Tắm xong bằng sữa tắm, mùi trên người cậu cũng biến mất hết. Sói tuyết ngửi lại Lộ Bạch, cuối cùng cũng không còn phát hiện thứ mùi làm sói khó chịu, nó hài lòng vẫy đuôi.

Lộ Bạch thì hoàn toàn hiểu lầm phản ứng của nó, cậu ngạc nhiên cười: “Con sói này cũng thích sạch sẽ quá đấy.”

Ánh mắt sói nhìn cậu thâm thúy và tập trung, không giống một con thú hoang bình thường chút nào. Nhưng còn có thể là gì? Lộ Bạch cười thầm vì mình nghĩ nhiều, tuổi đã không còn nhỏ mà vẫn còn nặng lòng với thế giới cổ tích.

Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu dễ mệt, hè thích hợp ngủ gật nhất, Lộ Bạch tắm xong thì bắt đầu muốn ngủ. Cậu nói với sói tuyết: “Tao ngủ một giấc rồi dậy làm vật lý trị liệu với mày, buồn ngủ quá.” Sau đó cậu chui vào trong lều nằm xuống, nhanh chóng thiếp đi.

Lộ Bạch đánh một giấc quá ngon lành, đến khi thức dậy thì trời đã sắp tối.

Sói tuyết nằm cạnh lều, còn cạnh nó là một con hươu nước… đã lạnh? Thấy Lộ Bạch dậy rồi, nó nhấc cái đầu đang gác trên chân trước lên.

“Mày…” Khi thấy rõ tình hình trước mắt, Lộ Bạch dở khóc dở cười, vừa rút dao ra giúp nó xử lý con mồi,  vừa nói: “Đói thì cứ ăn đi, lần sau không cần chờ tao.”

Sói tuyết kêu lên khe khẽ.

Chưa làm được bao nhiêu, nhiệt độ xung quanh đã khiến Lộ Bạch cảm thấy không ổn, vậy nên cậu đành bỏ dao xuống, đi nhóm lửa trước.

Sói tuyết săn được loài hươu nước có tốc độ chạy khá nhanh, chứng tỏ chân nó đã khôi phục tốt. Lộ Bạch vốn muốn đi sâu hơn vào vùng này xem sao, lòng thầm lên kế hoạch tiếp cận núi tuyết. Cậu ngước lên nhìn dãy núi tuyết nối tiếp nhau tưởng chừng như gần mà lại rất xa kia, nói thật thì hẳn là rất nguy hiểm. Nhưng sói vốn là động vật kiếm ăn trên núi tuyết, chúng không có ưu thế về mặt sinh tồn ở những vùng có địa thế bằng phẳng.

Lộ Bạch đã nhiều ngày không ăn thực phẩm tươi sống, bèn cắt một miếng thịt hươu nước, nấu cho mình một nồi canh thịt.

Sói tuyết nhìn cậu không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên Lộ Bạch ăn con mồi mà nó săn được, thì ra là vậy, cậu không thích ăn thịt thỏ, thích hươu nước hơn… Ánh mắt sói tuyết khẽ thay đổi.

“Khi mày tập luyện, chân còn đau không?” Ăn no uống say, Lộ Bạch quan tâm đến chân sau của sói tuyết, trước kia cậu chỉ cần ấn lên là xác định được nó có đau không. Bây giờ hẳn là đã khôi phục rất nhiều rồi, đến mức nó có thể chịu đựng được, nhìn phản ứng của nó không còn phân biệt được cảm giác.

Lộ Bạch nói: “Xem ra được khá lắm rồi, vậy chúng ta cũng phải thu dọn, lên kế hoạch rời khỏi đây thôi.”

“Ù.” Cậu nói gì, sói tuyết cũng đều đồng ý.

Lộ Bạch mỉm cười, thế cứ quyết định vậy đi.

Sống ở đây một thời gian dài, khó tránh khỏi việc làm quen với vài người bạn, ví dụ như lửng mật nhiệt tình trợ giúp, và ngựa bạch tập chạy cùng sói tuyết mỗi ngày. Một tuần sau, Lộ Bạch dẫn sói tuyết và Bé Quần Bó đi chào tạm biệt từng con.

Xe ba bánh dừng chân bên bờ suối hơn một tháng cuối cùng cũng khởi hành, tiến về phía sâu trong núi hoang, nơi đó là chỗ ở của sói tuyết.

Một lần nữa trở lại vùng núi hoang với không khí âm u lạ thường, Lộ Bạch ít nhiều gì cũng hơi rụt rè. Cậu mở nóc xe ra, cho Bé Quần Bó đứng bên trên canh chừng, tóm lại là vì cổ của nó có thể xoay đến 270 độ, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.

Sói tuyết theo sát bên cạnh, thỉnh thoảng mệt thì lên xe ngồi một lúc, nhưng phần nhiều thì nó vẫn từ chối lời mời của Lộ Bạch, kiên quyết tự đi bằng sức mình.

Hôm nay lại là một ngày âm u, kết hợp với khung cảnh rừng sâu núi thẳm, không khí càng nặng nề đáng sợ. Nhân viên cứu hộ vô lương tâm lặng lẽ mở livestream…

Khán giả vừa thức dậy nhìn thấy cảnh này, không khỏi tê hết cả da đầu, cơn buồn ngủ bay biến. Những người canh chừng trên kênh của Lộ Bạch đã quen với tác phong mới lạ của cậu chưa? Chắc là vậy đi, bỗng nhiên lại như quay phim kinh dị, thật sự là khó mà chịu được!

Bình luận: Người nằm trên giường, bỗng nhiên bị dọa cho phọt c*t, nhân viên cứu hộ có thể chiếu khung cảnh trên trần gian được không!

Bình luận: Nhân viên cứu hộ này tưởng như nhỏ tuổi, sao lại cứ thích thám hiểm những nơi hoang vắng lạ lùng vậy?

Bình luận: Các khán giả mới đến xin đừng lấy làm lạ, đã bao nhiêu đâu mà…

Tuyệt kỹ của Lộ Bạch không phải là thám hiểm những nơi kinh dị, cậu thích thăm dò những loài mãnh thú biết ăn thịt người hơn, mà khu vực sống của bọn này thì đáng sợ hơn nhiều.

Thanh niên trắng trẻo vẫn luôn chăm chú lái xe, cuối cùng đã nhớ ra mình còn có khán giả, bèn lên tiếng: “Đây là hướng đi vào núi tuyết, nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa, chúng tôi chỉ đang loanh quanh bên ngoài thôi, không chừng sẽ gặp được bầy sói…”

Sói là loài động vật quần cư, chỉ những khi bất đắc dĩ nó mới rời khỏi đàn của mình. Cậu đoán Trắng Bự bị thương, không muốn ảnh hưởng đến đàn nên mới chọn rời khỏi đồng loại, một mình đi kiếm ăn bên ngoài, hoặc nói trắng ra là đang chờ chết. Nếu tìm được bầy sói, để Trắng Bự trở lại với gia đình của nó thì tốt biết bao.

Lộ Bạch nói hết dự định của mình ra, nhận được lời khen từ người xem, ai cũng cho rằng nhân viên cứu hộ làm thế này là đúng. Nghĩ lại thì Lộ Bạch lúc nào cũng thế, động vật bị thương thì cậu dẫn theo bên mình để chăm sóc, sức khỏe khôi phục rồi thì cậu bất chấp đường xa đưa chúng trở về với bầy đàn, chứ không vì lòng ích kỷ của bản thân mà giữ chúng lại.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ thật xuất sắc, chuyên nghiệp!

Bình luận: Tui đã nói là cậu ấy không cố ý bày ra khung cảnh kinh dị này mà, cậu ta chỉ đơn giản là muốn chơi với thú hoang.

Bình luận: QAQ! Mẹ ơi, nhưng cái cảnh này quá đáng sợ, cứ như trời không sáng được ấy.

Nếu không biết chắc là cùng một khu vực, có người sẽ tưởng mình và Lộ Bạch chênh lệch múi giờ.

Một vài người quản lý nghe Lộ Bạch nói xong, nhìn lại hoàn cảnh xung quanh cậu thì không khỏi cau mày, đưa Oliver về đàn sao? Cách nghĩ của cậu là đúng, theo tư duy thông thường thì sói là động vật quần cư, nên được sống chung với đàn của mình. Nhưng theo số liệu giám sát thực tế, Oliver lại thích sống một mình trong rừng, hoặc nói đúng hơn, hình thú của con người bất kể là động vật quần cư hay đơn lẻ đều chỉ thích sống đơn độc. Đây là điểm khác biệt giữa hình thú và động vật hoang dã thực thụ.

“Ngài thấy sao?” Adonis không ngại vất vả, sáng sớm đến tìm Samuel bàn bạc: “Ngài có chắc muốn cậu ấy đưa Oliver về với đàn sói không?”

Không chỉ mình anh ta, Dave cũng gửi tin nhắn xin chỉ thị: “Điện hạ, có cần nhắc nhở Lộ Bạch rằng con sói tuyết này thích sống một mình không?”

Samuel nghĩ rồi đáp: “Không cần, đàn sói sống rất bí mật, không dễ tìm thấy đâu.”

Ban đầu Lộ Bạch đi tìm Oliver cũng tốn không biết bao nhiêu công sức, theo dõi  rất lâu mới gặp được.

“Nói cũng phải…” Dave nhận được câu trả lời bừng tỉnh, nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm, thế thì bé Lộ Bạch làm việc vô ích rồi à? Vẫn nên nhắc nhở chứ nhỉ? Lộ Bạch gặp loại cấp trên như Samuel thật sự là tội nghiệp biết bao nhiêu…

Samuel lại không nghĩ vậy. Anh chỉ nhớ Lộ Bạch từng nói đến nguyện vọng muốn đi khắp Khu bảo tồn, nên mới không ngăn cản. Điều anh cần làm là dặn dò trung tâm giám sát việc cậu đã vào núi tuyết, cần chú ý hướng đi của cậu mọi lúc mọi nơi.

Trung tâm giám sát đổ mồ hôi hột, đây là việc mà họ phải làm hàng ngày kia mà? Cần Điện hạ phải nhấn mạnh thế sao!

Lộ Bạch đang gánh lấy kết luận là sẽ không tìm được đàn sói. Khi cậu nhìn thấy một vài khu vực có thể che giấu hành tung thì ngẩng đầu lên nhìn quanh, biết đâu chừng sẽ có một cái đầu sói thò ra từ trong hang động.

Có lẽ do cậu may mắn, chiều ngày thứ ba sau khi lên núi, cả đội gặp được đàn sói tuyết đang đi săn trong vùng núi hoang… Có lẽ là sói tuyết, chẳng qua là lông của chúng trông hơi xám, chưa hoàn toàn thay hết lông mùa hè. Ngược lại là Trắng Bự bên cạnh cậu, trên người nó không hề có dấu vết của mùa hè, khi xuất hiện đã trắng tinh như thế.

Đàn sói tuyết này không đông, chỉ chừng bốn năm con, nhưng Lộ Bạch biết những con ra ngoài đi săn đều là sói trưởng thành trẻ tuổi và cường tráng nhất trong đàn, số còn lại là sói già yếu, con non, mắc bệnh hoặc bị tàn phế trốn ở nơi khác, chờ chuyến đi săn thành công, sói thanh niên sẽ mang con mồi về chia nhau.

Cậu từng xem một bộ phim tài liệu như thế này, sói thanh niên ra ngoài đi săn, những con già yếu bệnh tật trong đàn bị loài thú hoang khác phát hiện ra, bị cắn chết toàn bộ…

Tính theo số lượng sói thanh niên của đàn này, sau lưng chúng sẽ có khoảng bảy đến mười con cần được nuôi sống, bao gồm cả sói con. Vậy nên hoàn cảnh sinh tồn của chúng không thoải mái hơn bất cứ loài động vật nào khác.

Lộ Bạch đứng ở xa, quan sát qua ống nhòm. Những con sói tuyết trẻ khỏe này sau cùng không thành công, tuần lộc dễ dàng chạy thoát. Không biết đây là lần thứ mấy chúng hành động trong ngày, nếu là ba lần trở lên thì đàn sói phải chịu đói rồi.



Các loài được nhắc đến trong truyện

– Linh dương sừng thẳng: Linh dương sừng thẳng Đông Phi (Oryx beisa) là một loài động vật có vú trong họ Bovidae, bộ Artiodactyla.

800px-Common_beisa_oryx_Oryx_beisa_beisa_female

– Kền kền: Kền kền hay Kên kên là tên gọi chung của một nhóm các loài chim ăn thịt và ăn xác chết, sống ở các châu lục, ngoại trừ châu Nam Cực và châu Đại Dương. Một trong những đặc điểm của kền kền là đầu thường trọc, không có lông do tập quán ăn thịt xác chết bằng cách thò cả đầu vào xác con vật để ăn thịt nên đầu bị dính máu và dịch xác con mồi nếu có lông thì sẽ bị dính và khó làm sạch.





~*~
Bình Luận (0)
Comment