Dữ liệu giám sát cho thấy môi trường mà nhân viên cứu hộ đang ở hiện đang cực kỳ lạnh, có gió, mưa và vụn băng.
Samuel khó mà tưởng tượng được, Lộ Bạch đang ở trong trạng thái nào khi liên lạc với anh, đã tìm được chỗ ở an toàn ấm áp chưa, có bị dầm mưa không? Anh khá lo lắng, không kìm được hỏi: “Bây giờ cậu và đàn sói đang ở đâu? Có cần hỗ trợ không?”
Lộ Bạch báo cáo: “Chúng tôi trú ẩn dưới một vách đá khuất gió, ở đây đang mưa, còn có cả vụn băng nữa.” Nói tới đây, Lộ Bạch nhìn cái chậu mình đặt bên ngoài, nước mưa đã đầy rồi, thế là xong, cậu vội vàng mang về đặt lên giá để đun, lát nữa có nước nóng để còn rửa mặt gì nữa: “Ôi lạnh quá, không cần hỗ trợ, nhưng vật dụng thì đúng là hơi thiếu, để tôi lập danh sách cho ngài, ngày mai thu xếp flycam gửi cho tôi được không?”
“Được.” Nhưng nhân viên cứu hộ chỉ trả lời một câu, Samuel vẫn nhíu mày, hỏi: “Cậu có sao không?” Anh muốn nhắc nhở Lộ Bạch: “Hai tháng rồi cậu không được nghỉ ngơi.”
Đoán chừng Lộ Bạch đang chuẩn bị đi đến nơi có thời tiết càng ngày càng xấu, Samuel đã có ý phản đối điều này từ trước, vì quá nguy hiểm. Nhưng anh cũng biết không ai có tư cách ngăn cản một chàng trai trẻ luôn muốn trau dồi kinh nghiệm và thử thách bản thân. Nếu như Lộ Bạch thật sự thực hiện được ước mơ của mình là đi hết một vòng Khu bảo tồn trong mười năm, nhìn ngắm tất cả phong cảnh mà mình muốn thấy, thì trải nghiệm này đủ để ảnh hưởng cả cuộc đời cậu, vậy cũng tốt rồi. Sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm tính khiến Samuel rơi vào trạng thái bất lực kéo dài.
Lộ Bạch không nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống trong rừng rất vui vẻ, cậu không cảm thấy mình vất vả chút nào, nghe hỏi thì đáp ngay: “Tôi khỏe lắm, hai tháng rồi sao?”
Cậu thực sự không chú ý đến điều này, kể từ khi ngày nhận việc, những kỳ nghỉ là vô nghĩa!
“Nhưng bây giờ tôi không muốn nghỉ, mùa đông sắp đến, tôi muốn ngắm cảnh cánh đồng tuyết vào đầu mùa đông, chứ chờ vào giữa mùa, bão tuyết kéo đến thì không nhìn thấy gì nữa rồi.”
Lộ Bạch cảm thấy để lúc ấy nghỉ cũng không muộn.
Thấy sự háo hức và phấn khích trên nét mặt nhân viên cứu hộ, chẳng ai hoài nghi rằng lòng nhiệt tình đi làm mỗi ngày của cậu là giả vờ. Samuel còn biết nói gì nữa, anh đành phải nói: “Ngày mai sẽ đưa đồ đến cho cậu, chú ý giữ ấm và an toàn.”
“Dạ được.” Lộ Bạch vội đáp: “Tôi có đốt lửa sưởi ấm, không lạnh, tối ngủ có lều và túi ngủ, tệ lắm thì ôm Trắng Bự vẫn ngủ được.”
Trắng Bự lông dày và nhiệt độ cơ thể cao, giống hệt lò sưởi nhỏ.
Trong tâm trí Samuel chợt hiện lên hình ảnh Lộ Bạch và sói tuyết chui rúc trong lều ngủ cùng nhau: “…” Thế là anh quyết định gói thêm đồ ấm cho Lộ Bạch trong đợt hàng ngày mai.
Cuộc trao đổi kết thúc tại đây.
Sao Thần Vương đã làm rất tốt việc bảo vệ môi trường, nước mưa từ trên trời trút xuống không màu không vị, sờ vào không thấy nhờn dính, chứng tỏ bầu khí quyển không bị ô nhiễm.
Khi nước nóng đến năm sáu mươi độ là có thể rửa mặt và rửa chân. Chân động vật không sợ nứt nẻ vào mùa đông, vì da của chúng rất dày, lớp mỡ cũng dày, còn da người thì quá mỏng manh nên rửa xong còn phải bôi thêm đồ dưỡng ẩm.
Lộ Bạch không phải loại người thích làm đẹp, cậu thậm chí còn lười gội đầu chải chuốt, thế mà vẫn lên livestream như thường, lại còn thu hoạch bao nhiêu là ong bướm, tất cả là nhờ vẻ đẹp tự nhiên và sức hút cá nhân. Mỗi lần nhìn thấy cậu dễ dàng làm được những việc khiến người khác tê cả da đầu, lại còn không trân trọng, ai cũng tức giận, nhưng chỉ có thể thừa nhận rằng cậu ngầu như thế đó…
Lộ Bạch lau sơ mặt, công việc vệ sinh cá nhân tối nay lại qua loa thế thôi.
Nước trong chậu sôi dần lên. Lộ Bạch bưng chậu xuống, trong thời tiết này thì nước sẽ nguội rất nhanh, một lát thôi là vừa miệng để uống. Sói tuyết đang khát được uống nước ấm, không bị lạnh bụng sẽ thoải mái hơn phải liếm nước tuyết ngoài trời. Nhất là đàn sói con vừa mới thích nghi với thời tiết lạnh nên dạ dày khá yếu.
Lộ Bạch không chịu lạnh được bằng sói tuyết, cậu ở bên ngoài một lúc rồi đứng dậy dựng lều, lửa cháy dưới hố thì không phải lo, dù sao thì trong hoàn cảnh này cũng không thể bốc cháy được, nên cứ để nó thế thôi.
Lộ Bạch vào trong lều, Trắng Bự tự giác nằm bên cạnh canh giữ, bóng dáng to lớn nằm vắt ngang ở đó, tựa như người gác cổng, dường như nó phát hiện cửa dây kéo còn chưa đóng kín, mõm sói nhẹ nhàng thò vào.
“…”
Lộ Bạch híp mắt, quay đầu lại hôn cục lông chỉ thò mõm vào chứ không thấy mắt đâu kia.
Mõm sói ở yên đó, một lúc sau, nửa cái đầu sói chen vào, Trắng Bự nhìn người thanh niên trong lều bằng đôi mắt xanh dịu dàng, như đang thắc mắc vừa rồi xảy ra chuyện gì?
“Bám người quá.” Lộ Bạch nói lời này cũng không biết là nói sói hay nói mình, cậu không đẩy Trắng Bự ra, đi đường cả ngày hôm nay cũng mệt mỏi, cậu vừa nằm xuống là nhắm mắt, chìm vào mộng đẹp ngay.
Đàn sói ngoài lều cũng túm tụm hai ba đứa lại sưởi ấm cho nhau mà ngủ, mùa đông bình thường không có lửa thì chúng ngủ thế này, nay có lửa sưởi ấm mặt đất chung quanh, buổi đêm mưa gió lẫn với vụn băng bỗng trở nên ấm áp vô cùng.
Nửa đêm, sói tuyết đã ngủ đủ thức dậy gác thay cho những con đang thức. Sói tuyết hết ca giũ sạch lông trên người rồi nằm xuống chỗ đồng đội đã nằm, tận hưởng mặt đất đang tỏa ra hơi ấm, cuộn tròn ngủ thiếp đi.
Mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn tiếp tục.
Buổi sáng Lộ Bạch thức dậy, thấy tuyết đã bắt đầu rơi. Có tuyết rơi kìa, không biết đây có phải trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay hay không, do môi trường và khí hậu nên ở đây tuyết rơi rất sớm, có thể đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
Đàn sói tuyết lần lượt tỉnh dậy, ngáp dài vươn vai, cũng như Lộ Bạch, chúng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết bên ngoài, mắt nheo nheo.
“Tuyết rơi tuyết rơi.” Lộ Bạch rất hào hứng, cậu là người miền nam, hiếm khi thấy tuyết rơi.
Người ta nói tuyết rơi không lạnh, đến khi tuyết tan mới lạnh, quả nhiên là chính xác.
Lộ Bạch bước ra ngoài thử cảm nhận, thời tiết lúc này khô ráo, không còn cảm giác lạnh buốt như ngày hôm qua, cũng khá thoải mái. Cậu dậy thu dọn lều và các dụng cụ khác, chờ mình tỉnh hẳn, suy nghĩ sẽ ăn gì vào buổi sáng.
Mà tính ra đã mười ngày rồi cậu không mở livestream, nếu là một streamer chuyên nghiệp dựa vào khán giả để kiếm ăn thì thật sự là không thể sống được với nghề, Lộ Bạch nhìn thoáng qua bầy sói tuyết đã mập mạp hẳn lên, quyết định mở livestream chia sẻ trận tuyết đầu tiên với chúng, cùng với đàn sói ngày càng bụ bẫm.
Trên màn hình, thanh niên vẻ mặt lười biếng ung dung bưng ly nước nóng bốc khói, chỉ lên bầu trời bên ngoài nói với bọn họ: “Có tuyết rơi, đẹp không?”
Khu bình luận:
!! Sau bao ngày, cuối cùng anh chàng sở khanh này cũng mở livestream trở lại!Họ có lẽ đã quá phấn khích, tay run lên một cái, thế là thực sự đăng lên một vài bình luận tương tự như thế này:
Nếu cậu mà không lên sóng nữa, chúng tôi sẽ tưởng cậu lại làm sao làm sao nữa.Nhưng bình luận nhanh chóng bị quản trị viên xóa mất.
Quản trị viên thời nay ngầu thật đấy, không cho phép bất cứ ai làm trái ý luôn! So ra thì khu bình luận của mấy streamer hót hòn họt ngoài kia đúng là cay mắt.
Dõi mắt theo ánh nhìn của nhân viên cứu hộ, ngoài trời tuyết bay nhè nhẹ, núi tuyết cao chót vót chạm tầng mây nay gần trong gang tấc, chỉ nhìn thôi đã thấy run rẩy cả người, hơn nữa hình này là từ một buổi livestream ngoài trời, thật sự là hư ảo…
Tuy nhiên, không ai nghi ngờ rằng đây là cảnh ghép, bởi vì chàng trai tuyệt vời tên Lộ Bạch này có khả năng đặc biệt như thế, cậu có thể sống trong khung cảnh hoang dã bên ngoài như trong nhà mình, đầy đủ và thoải mái. Xem ra sau mười ngày không gặp, cậu đã đến núi tuyết, chuẩn bị chinh phục cánh đồng tuyết khổng lồ. Đúng là một cậu bé dũng cảm nói được là làm được, chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
“Để thích ứng với môi trường này, chúng tôi đã rất chăm chỉ trong mấy ngày này đấy nhé.” Lộ Bạch vừa nói vừa đưa mắt nhìn đàn sói tuyết đang tụ tập bên cạnh, trước tiên là cho mọi người nhìn thân hình tròn trịa xù lông lá của chúng, mà chỉ nhìn thôi còn chưa đủ, cậu phải dùng tay cảm nhận, nắm được cả một bàn tay đầy lông: “Lông chúng rất dày, mà lớp mỡ cũng rất dày nha, sau khi ở cùng chúng tôi, mỗi đứa đều tăng ít nhất năm sáu ký rồi, mùa đông này sẽ không cần phải lo khó sống nữa.”
Con sói tuyết được xoa sung sướng nheo mắt, mấy đứa khác thấy vậy, tranh nhau đến xếp hàng chờ vuốt lông.
Lộ Bạch làm sao có thời gian mà xoa từng đứa, nhưng cả bọn đều đang chờ, nên đành phải qua loa vuốt hết từng con.
Nói đến đây, cảm giác nửa đố kỵ nửa hâm mộ lại ập đến, người bình thường không có cơ hội hưởng ân huệ thế này, nhưng với nhân viên cứu hộ thì lại là quá lười nên làm cho có lệ. Công bằng mà nói, nếu đối mặt với một đàn lông xù trắng muốt mượt mà thế này, bọn họ có thể ngồi vuốt lông cả ngày! Từ đôi tai đến cái đuôi bông xù, từ cằm đến từng móng vuốt, xoa mà sói phải hoài nghi đời sói.
Bình luận:
Mẹ kiếp, bầy sói có lòng như vậy, xếp hàng chờ cậu xoa, mà cậu chỉ gãi hai cái cho xong?Bình luận:
Nhân viên cứu hộ không có tim.Bình luận:
Thế thôi? Thế thôi?Công bằng mà nói thì con người ta luôn thèm muốn những gì mình thiếu, khi mà cả ngày được đối diện với mười mấy cục lông thì chẳng ai muốn vuốt lông mỗi ngày đâu. Giống như những người giàu thực sự không phô trương sự giàu có của họ.
Lộ Bạch bây giờ là một phú ông, buổi sáng muốn vuốt thì buổi sáng vuốt, buổi trưa muốn thì buổi trưa vuốt, thích làm gì cũng được.
“Mày cũng tham dự?” Trắng Bự cũng đi tới, thân hình của nó rõ ràng là to hơn sói tuyết bình thường, đứng chắn trước mặt cậu, rất ngang ngược ngăn cách cậu và mấy cục lông khác.
Mấy đứa khác có thể qua loa, ừm, nhưng con này thực sự không thể chiếu lệ, nhân viên cứu hộ rất thực tế vậy đó, thiên vị vô cùng trắng trợn. Cậu không chỉ vuốt ve cẩn thận mà còn khen ngợi một cách chân thành: “Trắng Bự, đẹp trai quá.”
Người xem livestream có thể thấy rõ ràng cậu phân biệt đối xử, nhưng vậy thì sao? Nếu là họ thì họ cũng sẽ vuốt lông Trắng Bự như điên.
Bây giờ vẫn còn sớm, máy bay thả hàng vẫn chưa đến, thời gian còn lại được sắp xếp cho sói con.
Bình luận:
Thật đáng yêu, người ta nói rằng trẻ con lớn nhanh như gió, sói con cũng lớn nhanh như gió kìa, mời mười ngày không gặp mà đã to thế này rồi.Bình luận:
Đây không phải là chó con màu trắng sao? Ha ha ha, sói tuyết khi còn nhỏ thật sự giống chó, ai ngờ khi trưởng thành lại dữ dội như vậy.Lúc Lộ Bạch vuốt chó, à không, vuốt sói con, Trắng Bự nhìn ra ngoài, dường như muốn đi ra. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Lộ Bạch chặn lại không cho đi, vì cậu đã xin Trạm cứu hộ gửi bữa sáng hôm nay cho bầy lông xù, để chúng thỉnh thoảng được nếm trải niềm vui có thịt từ trên trời rơi xuống.
Không lâu sau, may bay đến, hàng hóa từ trên trời rơi xuống, còn không phải là thịt từ trên trời rơi xuống thì là gì?
Sau khi máy bay rời đi, đám lông xù bồn chồn yên tĩnh trở lại, Lộ Bạch dẫn chúng đi chuyển đồ.
“Tối hôm qua tôi đã đăng ký một lô vật tư với cấp trên, bây giờ tôi sẽ dẫn tụi nó đi mang hàng về.” Đeo bao tay và quấn khăn xong, Lộ Bạch ra lệnh: “Đi! Dọn đồ thôi nào!”
Mấy con sói tuyết trẻ trung khỏe mạnh phấn khích đuổi theo cậu.
Bình luận:
Có phải cấp trên là Thân vương Samuel không? A a a, kể thêm chuyện về ngài ấy đi mà.Sau khi nghe xong cuộc gọi giữa Lộ Bạch và Điện hạ lần trước, khá nhiều khán giả không thể quên được giọng nói của ngài Thân vương. Phải nói rằng giọng của Ngài Thân vương thực sự lạnh lùng, không một gợn sóng, nhưng lại khiến người ta nảy sinh mong muốn sưởi ấm cho người nọ! Đương nhiên, hầu hết mọi người đều biết mình không có khả năng này, chỉ hy vọng có người sẽ làm được, để bọn họ nhìn thấy ngài Thân vương ấm áp là như thế nào.
“Nhắc đến mới nhớ, tôi nghĩ rằng tôi đang ngày càng lười biếng.” Trên đường vận chuyển đồ tiếp tế, Lộ Bạch rảnh quá nên tự phàn nàn về mình: “Khi mới vào làm việc, ngày nào tôi cũng viết báo cáo công việc, sau đó nó trở thành báo cáo tuần…” Cậu sờ mũi: “Đêm qua còn kinh khủng hơn, tôi xin cấp trên cho chuyển thành báo cáo tháng.”
Bình luận:
Ha ha ha ha ha ha ha ha.Bình luận:
Vậy mới chân thực.Bình luận:
Nói như thể không ai làm vậy, [đốt thuốc.jpg]Bình luận:
Dân đi làm trên đời đều thế.
Nhân viên cứu hộ đột nhiên nhớ ra cấp trên cũng sẽ xem livestream, vội vàng sửa lại thái độ, nghiêm túc nói: “Làm thế là không đúng, tôi tự kiểm điểm sâu sắc, cảm thấy rất xấu hổ.”
Bình luận:
??? Đừng nói thế chứ người anh em, theo chúng tôi, cậu đã làm rất tốt, cậu là một nhân viên cứu hộ cực kỳ xuất sắc! Báo cáo công việc là cái gì, cứ làm những việc thiết thực là đủ.Bình luận:
Không so sánh mới không có đau thương, nhìn đi nhìn đi, người làm việc chăm chỉ như vậy còn nói phải tự ngẫm lại, cựu binh nơi công sở chúng ta thật xấu hổ biết bao!Bình luận:
Xấu hổ? Cậu không xứng đáng! Ở trong rừng lâu như vậy, cậu có nghỉ ngơi chưa? Chưa. Có than mệt không? Không! Vậy thì cậu có quyền gì mà phải xấu hổ?Phát biểu của Lộ Bạch thực sự đã khiến rất nhiều người phải suy ngẫm, khán giả sôi nổi bàn tán, khu bình luận toàn là những lời xót xa và khen ngợi. Sau khi phân tích kỹ như vậy, họ mới ngạc nhiên, Trạm cứu hộ có thực sự không bóc lột nhân viên đấy chứ?
Đừng nói là người xem kênh livestream chịu không nổi, ngay cả mấy nhân vật đang ẩn mình do Lộ Bạch chăm sóc trước kia cũng chịu không nổi. Samuel làm cái gì thế? Người đầu tiên không thể im lặng chính là Adonis, tất nhiên cũng có thể là bởi vì anh ta có quyền lên tiếng, những người khác không có tư cách đối đầu với Samuel.
Adonis lên tiếng:
“Bản thân nhân viên cứu hộ không có nghĩa vụ viết báo cáo công việc, chỉ cần phản hồi thông tin quan trọng kịp thời là đủ, Lộ Bạch, tôi đồng ý cho cậu viết báo cáo công việc mỗi năm một lần, và một cơ hội xin nghỉ phép không viết báo cáo.”Khi đoạn này xuất hiện, toàn bộ kênh livestream đã chết lặng. Quân đoàn trưởng Adonis lại xuất hiện kìa, có khi nào anh ta vắng mặt chưa?!
Bình luận:
Oa! Câu nói này thật có tâm, đúng là cưng chiều hết mức, viết một năm một lần còn có cơ hội xin nghỉ, ha ha ha ha ha ha, không bằng nói thẳng thích viết thì viết không thì thôi.Bình luận:
Quân đoàn trưởng, anh đang sống tại kênh livestream của Lộ Bạch?Lộ Bạch xem được bình luận ghim hàng đầu của người quản lý, nhưng cậu quen ẩn màn hình khi livestream, dù sao cũng đang trong giờ làm, ai mà rảnh xem cả ngày. Lần này xem được, cũng là do cậu bật màn hình kiểm tra tọa độ, sau đó đột nhiên nhìn thấy đồng nghiệp để lại bình luận cho mình, hơn nữa lại được ghim trên đầu, khó mà không thấy.
“Adonis?” Cậu đọc tên người vừa bình luận, cảm thấy rất xa lạ, hình như là một người điều hành cấp cao khác của Khu bảo tồn? Dù sao thì cậu cũng chưa từng tiếp xúc.
Nghe Lộ Bạch gọi tên mình, Adonis sững người một lúc, cảm giác như chết đi sống lại, cảm giác dễ chịu lan khắp cả tứ chi,
tại sao lại có giọng nói đáng yêu như vậy, gọi lại đi, anh ta thầm nghĩ.
Adonis:
“Tôi là một người quản lý khác của Khu bảo tồn, cậu chưa bao giờ gặp tôi, nhưng tôi có thể duyệt cho cậu miễn làm cái công việc tẻ nhạt như viết báo cáo.”Thực sự là một người quản lý khác?
Qua ngôn từ, có vẻ như người đó cũng rất tốt, có dấu hiệu của một cấp trên tốt, Lộ Bạch nhanh chóng nảy sinh thiện cảm với anh ta, cười nói: “Lần đầu tiếp xúc, chào anh, nhưng tôi vẫn phải viết báo cáo hàng tháng, đó không hẳn chỉ vì công việc. Tôi rất thích động vật, mọi người đều biết, Thân vương Samuel cũng thích động vật, tôi rất vui khi được giao lưu với ngài ấy.”
Vốn dĩ Adonis, một tên không biết nặng nhẹ, đường đột phát biểu khiến Samuel không vui, nhưng Lộ Bạch lại ra mặt bày tỏ thái độ, lập tức xoa dịu tâm trạng khó chịu của anh. Đồng thời anh cũng đang tự hỏi, trong lòng Lộ Bạch, liên lạc với anh không phải hoàn toàn là vì công việc sao?
Những người quen biết Samuel đang ngụp lặn trên kênh livestream:
??? Mọi người đều biết? Samuel thích động vật? Nhân viên cứu hộ lấy đâu ra kết luận này?! Ngoài ra, lần trước có người tung tin đồn trên kênh livestream rằng hình thú của Samuel là cú mèo, anh đã ngay lập tức vào cuộc để công kích và bác bỏ tin đồn. Cũng là tin đồn, sao phải phân biệt đối xử?!Chỉ bằng vài câu nói ngắn ngủi, Adonis đã cảm nhận sâu sắc quan hệ thân thiết giữa Lộ Bạch và Samuel, dường như không dễ bị người khác dao động… Chậc chậc. Đây là kết quả của việc lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng.
Nhìn thấy Adonis bị Lộ Bạch nhẹ nhàng từ chối, Chasel không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may hắn không có tư cách nói, nếu không cũng sẽ bị Lộ Bạch coi như người xa lạ giống như Adonis. Nói thẳng ra, trong suy nghĩ của Lộ Bạch, sức nặng tổng hợp của mấy người bọn họ không bằng chú của hắn, thậm chí có khi còn không bằng con cú mèo kia. Về điểm này, Chasel cười gượng, vì hắn đã từng trải qua rồi…
Adonis bị từ chối, tự làm mình khó xử, nhưng anh ta không hối hận vì đã lên tiếng. Anh ta biết Samuel đang nhìn, chỉ cần câu nói này có thể khiến Samuel khó chịu phần nào là anh ta đã không thua trắng rồi. Ý tưởng này có hơi ghê tởm, nhưng ai bảo chính Samuel mới là người khiến anh ta ghê tởm trước.
Nếu có Dave ở đây thì Dave, lúc này đang là Trưởng trạm Trạm cứu hộ, càng không dám sắp xếp công việc của Lộ Bạch, anh ta sẽ bị kẹp giữa hai ông lớn như mọi khi, và ngoan ngoãn cúi đầu vâng lệnh! May mắn thay, anh ta không có mặt, mà đang dạo chơi trên núi trong hình dạng cáo tuyết.
Lộ Bạch chia hai thùng đồ ra, để mấy con sói giúp mình ngoạm đồ về, khung cảnh này vô cùng hài hước.
Bình luận:
Đây rõ ràng là một bầy chó, ư ử ư ử.Bình luận:
Chó không chăm chỉ như chúng (chắc không)Nói thật, ở chung với bọn chúng quả thực không khác gì chó, Lộ Bạch lấy thịt tươi mới được đưa tới đút cho bầy lông xù, tất cả ăn no nê.
Tuyết rơi nhẹ không ảnh hưởng đến cuộc hành trình. Nhân viên cứu hộ và đàn sói đều đã no căng, từ từ bước vào tấm tuyết mỏng manh, thong thả lên đường.
Có sao nói vậy, video này trông rất đẹp.
Bình luận:
Oa, phong cảnh đẹp quá, không biết nhân viên cứu hộ có lạnh không!Bình luận:
Tuyết rơi không lạnh đâu, tuyết tan mới lạnh.Quả thực là vậy, nhiệt độ này không quá lạnh, nhân viên cứu hộ là con người vẫn dễ dàng thích nghi.
Sói tuyết có khả năng chịu lạnh tự nhiên thì lại càng thoải mái, tuyết rơi nhẹ là chuyện thường ngày ở huyện với chúng. Ngay cả đàn sói con cũng có thể chạy nhảy đuổi bắt nhau trên đường, chẳng mấy quan tâm đến thời tiết lạnh giá. Một phần nguyên nhân tất nhiên là do lông của chúng đủ dày, lớp mỡ dưới da cũng đủ dày.
Lái xe vào ngày tuyết rơi, Lộ Bạch phải bịt lại phần nóc xe, chỉ mở một cửa sổ. Bé Quần Bó đứng trên cửa sổ, có khi bay ra ngoài lượn một vòng, khi lại bay về nghỉ ngơi.
Tuyết rơi không lâu, đến trưa thời tiết đã ấm trở lại, khi nắng lên bầu trời trong xanh đẹp vô cùng. Núi tuyết trắng xóa dưới ánh mặt trời thánh thiện và sáng ngời hệt như như một nữ thần.
Họ không thể đến được nơi cao như vậy, chỉ có thể hướng mục tiêu về cánh đồng tuyết không quá cao. Theo từng bước tiến của họ, tuyết đọng dần xuất hiện trên mặt đất, lúc đầu rất ít và mỏng, trộn lẫn cùng đất.
Về sau khi vào rừng, tuyết càng dày hơn, trước cũng đã nói, xe ba bánh của Lộ Bạch có nhiều lốp xe khác nhau. Khi đến nơi có tuyết, cậu bật chế độ đường tuyết, thế là vẫn có thể tiến lên. Đến khi phải leo dốc hay gì đó, cậu chỉ cần quen một lúc là thao tác suôn sẻ.
Đi vào rừng là vì con mồi ở trong rừng, đàn sói phải vào rừng mới có thể sống sót. Ban đêm cần phải nghỉ ngơi, tất nhiên họ phải từ từ tìm một nơi thích hợp.
Cây cối về mùa đông chỉ còn cành khô trơ trọi, lá thưa thớt, không còn um tùm như những mùa khác. Cây cối ở đây cũng phân bố rất thưa thớt, có khi phải một quãng xa mới có một cây. Về mặt địa hình, nó trông hơi giống những khu rừng trên núi Trường Bạch. Những ai từng đến núi Trường Bạch đều biết rừng nơi đó có nhiều đặc sản, đủ mọi loại nấm và nhân sâm, động vật nhiều không đếm xuể, thỏ và heo rừng thường xuyên xuất hiện trên các con đường đi xuyên rừng. Ngoài ra còn cả hoẵng Siberia và hươu.
Khi Lộ Bạch đi taxi, thường nghe anh tài xế kể về rừng của họ thế này thế kia, ngày hè có cái vui của hè, sang đông lại có cái hay của đông. Lộ Bạch cảm giác bây giờ mình như chuột sa chĩnh gạo, ngập tràn hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Xe ba bánh cuối cùng cũng dừng lại trên một cánh đồng tuyết thoai thoải, vì đã đến giờ ăn tối nên Lộ Bạch nói với Trắng Bự: “Chúng ta tạm nghỉ lại đây, mày có muốn đi săn không?”
Tuy nhiên, Trắng Bự chưa kịp đồng ý thì cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng điên cuồng, đàn sói tuyết đang rải rác khắp nơi thi nhau tự lộn ngược trong tuyết, chuyện gì thế này?!
Một con sói tuyết nhảy lên, ấn chân và mõm xuống nền tuyết trước mặt, cú đánh đầu tiên không thành công, nó nhanh chóng tấn công lần nữa, con thỏ đang chạy trốn cuối cùng bị miệng sói chặn lại, trở thành bữa điểm tâm cho sói tuyết.
Người xem kênh livestream chứng kiến toàn bộ quá trình sói tuyết săn thỏ: “Cảnh kinh điển!”
Xem một con sói tuyết lộn ngược trong tuyết thì thú vị, nhưng nhìn một bầy sói tuyết cắm đầu vào tuyết thì hơi gượng ép, vì cười nhiều quá sẽ mỏi miệng.
Sói cái đã dùng con thỏ bắt được để dạy bầy sói con cách săn mồi, mong rằng chúng sẽ sớm thành thạo kỹ năng sinh tồn, trở thành những thợ săn xuất sắc của đàn trong tương lai.
Khung cảnh bình yên hòa hợp diễn ra khắp nơi, đúng vậy, nơi sói tuyết cư trú vốn đầy băng tuyết, chẳng có ai thích nghi với cuộc sống trong tuyết hơn chúng.
Lộ Bạch cười nói với Trắng Bự: “Mày cũng đi bắt thỏ hả?” Nói thật là cậu hơi muốn xem Trắng Bự vồ thỏ… Không biết nó có ngốc nghếch như những con sói tuyết khác không, à không, dễ thương chứ.
Nhưng mà Trắng Bự có vẻ không đói, vì đàn sói đang tự mình đi tìm thức ăn, không cần nó dẫn ra ngoài săn, nó cũng lười di chuyển.
“Không đi à?” Thấy nó như vậy, Lộ Bạch cũng không ép, hơn nữa lúc này cậu cũng muốn làm vài chuyện, cậu nói với khán giả kênh livestream: “Nghe nói dưới gốc cây ở vùng núi tuyết có rất nhiều báu vật, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem ở đó có gì.”
Như chúng ta đã biết, việc đi bộ trên tuyết rất khó khăn, phải mất một thời gian để đi dù chỉ là một quãng đường ngắn.
Lộ Bạch dẫn Trắng Bự đến gốc cây gần nhất, ngồi bệt xuống phủi tuyết quanh thân cây, cây thứ nhất không có gì, cây thứ hai lại có nấm mọc trên đó, tròn và cứng, khi gõ vào khá chắc.
Bình luận:
“Đây là thứ gì?”“Biết ngay thường thấy nhất là nó mà.” Nấm linh chi, không phải thứ gì quý giá, rất dễ tìm, người ta toàn thu mua theo cân.
Nhân viên cứu hộ muốn nhặt vài thứ có giá trị, hào hứng đi đào bới những cây khác.
Trắng Bự: “???”
Trắng Bự nhìn cậu thanh niên đang chổng mông trên nền tuyết, mắt nó toát ra vẻ chần chừ, có lẽ với nó, nhân viên cứu hộ cũng đang tìm kiếm thức ăn giống như những con sói tuyết khác. Nhưng Trắng Bự thông minh lại nhớ rằng Lộ Bạch không thích ăn thỏ. Đổi sở thích à? Trắng Bự do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn cách tạm thời rời đi, cúi đầu đánh hơi mặt đất gần đó…
Nhân viên cứu hộ đang đào bới đặc sản núi đã bỏ lỡ cảnh kinh điển: Trắng Bự chụp thỏ. Khi nhận ra Trắng Bự không ở bên mình, cậu ngồi trên tuyết nhìn quanh, rồi thấy Trắng Bự ngậm con thỏ trong miệng.
“?” Cậu tưởng Trắng Bự không đói?
Ánh mắt hai bên chạm nhau, Trắng Bự ngậm thỏ trong miệng bước tới, tuyết dường như không ảnh hưởng gì đến cử động của nó, tuy trọng lượng của nó không nhẹ hơn Lộ Bạch nhưng bước đi dường như rất nhẹ nhàng, nhanh chóng bước đến trước mặt Lộ Bạch.
Thỏ đến đây, dành riêng cho nhân viên cứu hộ không đi săn được, cho này.
Lộ Bạch đỡ trán, tên nhóc này tặng cho mình một con thỏ nữa rồi, nhưng thực sự là cậu không cần ăn.
“Oa, Trắng Bự giỏi quá ta, bắt thỏ nhanh như vậy.” Lộ Bạch nghiêm túc nhìn nó, nói với giọng rất cảm động: “Nhưng mày cứ ăn một mình đi, lát nữa tao sẽ nấu chút mì trứng.”
Thời tiết này ăn chút đồ nóng sẽ dễ chịu hơn.
Trắng Bự lại thất bại trong việc cho ăn, chỉ nhìn Lộ Bạch bằng ánh mắt bất lực, dịu dàng và trìu mến. Dù bị từ chối rõ ràng nhưng nó không ép Lộ Bạch, mà nằm xuống ăn con thỏ không tặng đi được kia.
Bình luận:
Mỗi ngày được xem nhân viên cứu hộ tìm đủ mọi cách từ chối mấy cục lông, sướng thì sướng mà vẫn thật chua xót!Bình luận:
Sói ngốc nghếch, nếu đưa nó cho bất kỳ ai trong chúng tôi thì sẽ không bị từ chối, than ôi.Bình luận của khán giả có thể tóm gọn lại một ý:
Hãy rời khỏi tên cặn bã Lộ Bạch đi nào!Trời có tuyết nên tối khá sớm, bắt đầu vào khoảng ba hoặc bốn giờ chiều là tầm nhìn dần giảm xuống.
Lộ Bạch vốn định ăn mì tại chỗ luôn, nhưng thấy trời tối nhanh, cậu nghĩ tốt nhất nên dẫn bầy lông xù đi tìm chỗ nghỉ chân càng sớm càng tốt. Đàn sói có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Ở trái đất, sói tuyết gần như đã tuyệt chủng, Lộ Bạch không ôm hy vọng xa vời là thỉnh thoảng sẽ gặp được một con sói tuyết, thế nhưng khi tiến về phía trước và quan sát địa hình xung quanh bằng ống nhòm của mình, một đàn sói tuyết khổng lồ đập vào mắt cậu.
Những cục lông trắng xù xù đi trong tuyết hiện lên trước mắt cậu vô cùng chân thực, sói đầu đàn có hình thể to lớn và khí thế không thua kém Trắng Bự, nói thật thì nó hơi thua kém một chút nhưng chắc chắn là rất hùng mạnh. Cử chỉ và ánh mắt của nó rất lão luyện và điềm tĩnh, phía sau sói đầu đàn là một đại gia đình hơn hai mươi con sói.
Lộ Bạch không khỏi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Xám Lớn, tên này đã mập mạp đến nỗi chẳng còn ra hình dạng gì rồi.
Có câu nói rằng các anh hùng đều cùng chung ý nghĩ. Cả hai đàn sói tuyết đều đã chọn trước một chỗ để ở, gần như đi cùng một hướng, điều này là do bản chất nhạy bén của động vật, chúng biết qua đêm ở đâu sẽ an toàn hơn.
Trắng Bự dường như ngửi thấy mùi của đàn sói khác từ bên kia truyền đến, khiến bước chân nó khựng lại. Tuy nhiên, trong phạm vi mười dặm xung quanh chỉ có nơi này để ở, nếu muốn đi nơi khác thì sẽ phải đi suốt đêm, có vẻ không thuận lợi tí nào.
Nhìn chung không có xung đột giữa các đàn sói tuyết với nhau, nếu thỉnh thoảng gặp nhau trên đường thì chín phần là không xảy ra sự cố gì, rồi ai đi đường nấy.
Cuối cùng, đàn sói tuyết không dừng lại, Trắng Bự dẫn cả bọn tiến về phía trước, mong sớm ổn định chỗ nghỉ chân.
Lộ Bạch quan sát bằng ống nhòm, thấy được sói đầu đàn của đàn sói bên kia cũng có khứu giác cực kỳ nhạy bén, nó đã phát hiện ra đội ngũ bên này. Nhưng quyết định của nó cũng như Trắng Bự, gặp nhau rồi thôi, không sao cả.
Hai đàn sói cùng chọn một nơi dừng chân… Đó là vách đá khuất gió, mỗi bên chiếm giữ một trong hai mặt trước và sau, có thể nhìn thấy nhau nhưng không quá gần.
Lộ Bạch cũng khá tò mò. Thấy đàn sói đã ổn định rồi, Trắng Bự cũng đi săn với hai con sói tuyết, còn những con khỏe mạnh khác ở lại canh gác.
Lộ Bạch là người ở lại, trèo lên tảng đá cao nhìn trộm đội bên cạnh dưới con mắt lo lắng của đàn sói tuyết. Khoảng cách giữa hai bên không xa, thực tế có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng dùng ống nhòm vẫn rõ hơn. Chậc chậc, nhân viên cứu hộ đếm được, số lượng sói tuyết ở bên kia lên đến hơn hai mươi con, đây là một đàn khá đông, sói đầu đàn phải có tài lắm mới lãnh đạo được chúng.
Cứ nhìn rồi nhìn, một khuôn mặt to lớn đầy lông lá đột nhiên chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu, đôi mắt sói sắc bén dường như gần trong gang tấc, ánh mắt đối phương thể hiện sự cảnh cáo mạnh mẽ, khiến Lộ Bạch sợ đến mức suýt rơi mất ống nhòm.
Khi lấy ống nhòm xuống rồi nhìn lại, cậu mới biết đó chỉ là ảo giác của mình, con sói kia không ở trước mặt cậu mà chỉ là ở gần hơn những con sói khác thôi.
Lộ Bạch bị bắt quả tang đang nhìn trộm, mặt lộ vẻ xấu hổ xen lẫn thấp thỏm. Con sói đầu đàn này tuy cũng mạnh như Trắng Bự, nhưng nó không phải Trắng Bự. Để có thể lãnh đạo một đội ngũ đông đảo như vậy, nó ắt phải có tính tình nóng nảy.
“Khụ…” Lộ Bạch nghĩ bụng, sói đầu đàn nhà tao đã ra ngoài săn thú cả rồi, sao mày còn ngồi xổm ở nhà? Mày không đi săn thì sao tao nhìn lén mấy cục bông trắng nhà mày được.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, sói đầu đàn thật sự không đi săn mồi, một khả năng khác là chúng đã ăn no trước khi dừng chân ở đây. Ăn sớm thế, chậc chậc.
Khi nhân viên cứu hộ đang nhìn trộm những con sói khác, bốn con sói con hoạt bát cũng trèo lên đi vòng quanh dưới chân cậu, trong khi sói cái ở phía dưới lo lắng nhìn theo chúng.
Dường như lo lắng cho sự an nguy của cả đàn, sói tuyết đi săn lúc xế chiều trở về rất sớm. Trắng Bự lập tức đi vòng quanh Lộ Bạch trước tiên, ngửi ngửi, xác định cậu không sao mới thả lỏng.
Mùi máu từ thức ăn bị gió cuốn sang nhà bên cạnh, nhân viên cứu hộ xấu tính lại cầm ống nhòm lên nhìn. Có vài cục lông chưa đủ kiềm chế thi nhau thò đầu ra, chứng tỏ bữa tối của chúng chưa được no đủ lắm. Nhưng biết nói sao đây, nhà nào lo nhà nấy thôi, bên này cũng chỉ vừa đủ thức ăn mà thôi, nên chỉ có thể lơ là với người hàng xóm tạm thời bên kia.
Ở đây không dễ tạo ra lửa nên muốn nấu mì chỉ có thể dùng những sản phẩm từ khoa học kỹ thuật như bếp điện. Lô hàng mới về chứa rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, rau củ quả là thứ hiếm có trên vùng núi tuyết, Lộ Bạch hài lòng thưởng thức một bữa tối thịnh soạn.
À, cậu mở ra một số vật dụng không xác định, nhận ra đó là máy sưởi và các loại đồ dùng giữ ấm, lòng thầm nhủ Thân vương Samuel quá chu đáo. Máy sưởi nhỏ gọn, cậu thử một lát thì thấy rất ấm.
Lũ con sói con ban đầu còn hơi cảnh giác với thứ này, nhưng sau đó chúng phát hiện ra nó ấm áp, mới nằm thoải mái ở đó, không buồn cử động. Những con sói tuyết trưởng thành xung quanh thì không quá cần, nơi này khuất gió, thực ra cũng không lạnh lắm. Có đủ thức ăn và một chiếc máy sưởi của nhân viên cứu hộ để dùng ké, có vẻ chúng sẽ lại có thêm một đêm ấm áp nữa.
Lộ Bạch không nói khoác, điều kiện của họ thực sự tốt hơn nhà bên cạnh rất nhiều. Chẳng mấy mà sang ngày hôm sau, trời chưa sáng thì bên kia đã có tiếng động, đàn sói phải đi săn.
Khoảng một giờ sau, tất cả cục lông bên họ đều thức dậy, còn bên kia thì bắt đầu ăn rồi. Đến lượt bọn lông xù trẻ con bên này thò đầu nhìn ngó thức ăn của người khác.
Theo dự báo thời tiết, khu vực này hôm nay sẽ có tuyết rơi dày đặc, Lộ Bạch nói với Trắng Bự: “Hôm nay chúng ta chờ ở đây xem sao, lỡ trên đường mà gặp tuyết rơi thì tiến thoái lưỡng nan đấy.”
Không biết Trắng Bự có hiểu không, nhưng nó tuần tra một vòng xung quanh, để lại mùi hương mạnh mẽ mang tính uy hiếp rất lớn rồi dẫn sói tuyết đi săn.
Lộ Bạch vốn tưởng rằng hàng xóm ăn xong sẽ chuẩn bị lên đường, nhưng không, sói đầu đàn đứng trên tảng đá nhìn trời, dường như nó cũng ngửi thấy mùi của tuyết lớn trong không khí. Lúc này, việc mà hàng xóm làm là tích trữ lương thực, liên tục mang con mồi về cho đến trước trận tuyết rơi…
Trắng Bự cũng như vậy, sáng sớm nó vội vàng trở về rồi lại ra ngoài mà không ăn uống gì. Xem ra hôm nay tuyết sẽ rơi khá dày, nếu không thì đàn sói sẽ không cẩn thận như vậy, khiến Lộ Bạch phải lo lắng.
Khoảng một giờ chiều, tuyết thật dày bắt đầu rơi, gió thổi mạnh, tầm nhìn cực kỳ thấp, quả thực thời tiết này không thích hợp để đi lại. Vị trí hiện tại của bọn họ rất thuận lợi, có thể coi là một môi trường tương đối thoải mái, khó trách đàn sói bên cạnh không rời đi, có lẽ chúng biết mình sẽ không tìm được nơi nào tốt hơn để ở trong ngày hôm nay.
Lộ Bạch càng ngày càng cảm thấy sói đầu đàn nóng tính nhà bên là một nhân vật mạnh mẽ và tàn nhẫn, trí thông minh của nó có lẽ cũng không kém Trắng Bự là bao. Nghĩ vậy, cậu quay đầu nhìn Trắng Bự vừa ăn cơm xong, nó chú ý tới ánh mắt của cậu, cũng ngước mắt lên nhìn lại.
Hai bên nhìn nhau được hai giây, Trắng Bự đứng dậy đi đến sát bên cạnh Lộ Bạch, dường như nó biết trời lạnh nên cố ý quấn mình quanh Lộ Bạch để giữ ấm cho cậu.
“…” Nhân viên cứu hộ ấm áp cảm thấy cục lông ngồi cạnh mình thông minh hơn những đứa khác nhiều: “Cảm ơn.” Cậu sẵn sàng nhận lòng tốt của Trắng Bự, dù sao thì bộ lông xù mềm mại và nhiệt độ cơ thể của Trắng Bự thật sự rất ấm áp.
Trên tảng đá nhà hàng xóm, sói đầu đàn của chúng đứng trên đó nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại phía cả nhóm Lộ Bạch.
Nếu không sử dụng ống nhòm, và với tầm nhìn hạn chế như vậy, Lộ Bạch sẽ không thể phát hiện ra một con sói đang rình rập cả bọn. Nhưng Trắng Bự vốn có giác quan nhạy bén thì biết, nó liếc qua bên đó rồi không để ý đến. Có thể thấy từ trước đến giờ, nó chẳng xem sói đầu đàn bên kia ra gì, nếu không thì đã chẳng rời khỏi Lộ Bạch để đi săn. Đương nhiên, hành vi của nó cũng là vì tin tưởng Lộ Bạch, thừa nhận năng lực của Lộ Bạch nên mới yên tâm ra ngoài.
Lộ Bạch luôn cho rằng mình yếu đuối trong mắt bọn lông xù, thực ra điều này không đúng, chúng không hề nghĩ rằng cậu nhỏ yếu. Chúng che đi mùi hương của Lộ Bạch, thực ra là vì không muốn đối thủ khác phát hiện ra cậu, nói một cách đơn giản thì đó là vì tính chiếm hữu đang tác quái thôi.
~*~