Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 62

Lộ Bạch tỉnh dậy sau giấc mơ, thấy đã hơn sáu giờ. Vừa rồi hình như cậu nằm mơ, nhưng không thể nhớ được nội dung giấc mơ đó là gì. Mùa đông, nhiệt độ trong Trạm cứu hộ vừa vặn, rất thích hợp để ngủ nướng, Lộ Bạch nghĩ dù sao cũng là ngày nghỉ nên quay người ôm chăn tiếp tục đánh thêm một giấc.

Ngủ một mạch đến hơn tám giờ, vượt quá giờ làm việc thường ngày, nhưng Lộ Bạch cũng không vội. Cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc, mặc bộ đồng phục mỏng đã lâu không đụng vào, lấy tập album ảnh về cánh đồng tuyết mà mình chuẩn bị sẵn rồi đi đến phòng làm việc tìm Dave, mặc dù cậu không biết Trưởng trạm có ở nơi làm việc hay không.

Lộ Bạch đến phòng làm việc mới nhận được thông báo là Dave đi công tác, cuối tháng 1 mới về. Thì ra Trưởng trạm đi công tác thật? Lộ Bạch khá thất vọng, cậu còn định đi ăn uống vui chơi với Trưởng trạm giống như lần trước về nghỉ nữa. Bây giờ có vẻ như chỉ có thể đi một mình.

Max vừa tới đổi ca, gặp được Lộ Bạch thì rất vui. Là người hâm mộ và cộng sự của Lộ Bạch, anh ta phải ôm cậu một cái.

“Bé Lộ Bạch, cậu tìm Dave à?” Sau cái ôm, Max thở dài, không đành lòng tiếp tục con đường dối trá: “Dave không có ở trong trạm, có thể đến cuối tháng 1 cậu mới được gặp anh ấy.”

Lộ Bạch gật đầu: “Vừa rồi tôi đã biết rồi. Thì ra Trưởng trạm thực sự đang đi công tác. Chẳng trách đã lâu rồi anh ấy không liên lạc với tôi.”

“Đúng thế, không tiện liên lạc.”

Hai người trò chuyện một lúc thì Lộ Bạch quay về, cậu còn định đi cắt tóc.

Sau khi tiễn Lộ Bạch đi rồi, Max quay lại vị trí của mình, đồng nghiệp liền nói với anh ta: “Nhìn xem, dữ liệu lấy được vào lúc năm giờ sáng.”

Nhân viên nói chuyện với Max đang theo dõi hình thú của ngài Thân vương mới vào rừng từ tối qua đến giờ. Hắn gửi một đoạn video không quá rõ ràng cho Max, lý do tại sao lại chia sẻ nó với Max thì tất nhiên là vì Max là cộng sự của Lộ Bạch, trước đây thường xuyên chia sẻ những video hay ho với hắn.

“Dữ liệu gì đấy?” Max vốn đang lơ đãng, nhưng sau đó ngước mắt lên liếc nhìn màn hình một cái là lập tức bị thu hút, sau đó hưng phấn nói: “Là Thân vương Samuel?”

Có mãnh thú trong video, bóng dáng to lớn có sọc đen trên nền trắng vụt qua khu rừng, như thể đang săn lùng thứ gì đó.

Sở dĩ Max nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hình thú của Thân vương Samuel là vì trong Khu bảo tồn chỉ có một con hổ trắng cao nguyên to lớn khỏe mạnh như vậy.

“Điện hạ đang đi săn?”

“Không, lại có thú hoang khác vô tình đột nhập vào lãnh địa của ngài.”

“Thì ra là vậy…” Hai người châu đầu cùng xem video, xem xong đều vô cùng kinh ngạc, Điện hạ thật là hăng hái, vừa vào rừng đã đánh nhau.

Con hổ màu cam kia thực chất không hề yếu chút nào, họ thầm thương hại nó, sao lại nghĩ quẩn mà đi xâm nhập vào lãnh địa của hổ trắng vậy kìa. Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, hổ cao nguyên thích sống ở vùng núi tuyết ở độ cao lớn, dường như càng ở trên cao thì càng thể hiện được quyền lực và địa vị của chúng.

Ngọn núi tuyết nơi hổ trắng sinh sống nằm ở rìa cực bắc của Khu bảo tồn, nó không phải cao nhất nhưng cũng đủ đặc biệt, sở hữu cảnh quan thiên nhiên đa dạng bao gồm các núi lửa đang hoạt động, băng tuyết, suối nước nóng, thác nước và rừng cây, địa hình phức tạp nguy hiểm, môi trường sinh thái còn hoang sơ và tự nhiên, là khu vực mà con người ít đặt chân tới nhất. Điểm cứu hộ gần nhất cách đó cả trăm cây số, con người sẽ không bao giờ đặt chân đến đây. Hình thú của con người cũng hiếm khi được thả ra ở đây.

Chỉ riêng có hình thú của Thân vương Samuel là khác biệt, bất kể thả ở đâu, cuối cùng nó sẽ trở về nơi ở của mình ở lưng chừng ngọn núi lửa đang hoạt động này sau một hoặc hai ngày. Độ cao của hang ổ mà nó chọn đã là giới hạn mà động vật bình thường có thể chấp nhận, không có sinh vật nào có thể sinh sống ở nơi cao hơn nữa. Động vật ưa thích nhiệt độ ấm áp sẽ hoạt động theo bầy đàn ở khu vực bồn địa và hẻm núi dưới chân núi, mãnh thú càng hùng mạnh thì sống ở nơi càng cao, chỉ xuống núi khi cần con mồi. Ưu điểm của việc sống ở nơi xa là không phải lo lắng về việc Điện hạ hung dữ và mạnh mẽ vô tình làm bị thương những hình thú của con người khác. Nói cách khác, hình thú của Thân vương Samuel hiếm khi gây chuyện làm người ta lo lắng, chỉ cần không có hành vi tự sát là có thể sống ba tháng bình yên trong Khu bảo tồn.



Ngày đầu tiên của tháng 12 là một ngày đặc biệt đối với gia đình Oliver. Như mọi năm, họ dậy từ sáng sớm để chuẩn bị sẵn sàng đón con trai trở về. Khi đang thưởng thức bữa sáng, họ mới được biết rằng cậu Oliver đã trở về từ sáng sớm, hiện giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.

“Đã về rồi à?” Cả gia đình sửng sốt, đồng thời khá lo lắng, mẹ của Oliver hỏi: “Trông nó có ổn không?”

Người quản gia đã đón Oliver trả lời: “Cậu chủ không có vấn đề gì, chân không có bất thường nào, tôi không cảm giác được cậu ấy có gì khác so với lúc trước khi bị thương, chỉ có điều…”

Chỉ có điều gì? Mọi người nín thở, vẻ mặt căng thẳng, rất sợ phải nghe câu trả lời rằng trạng thái tinh thần của Oliver vẫn rất chán nản…

“Cậu chủ hình như khá lơ đãng.” Quản gia đáp.

Chỉ có thế? Tập thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi họ đang nói chuyện, một bóng người cao gầy từ trên lầu đi xuống, đó là Oliver trong bộ đồ mặc ở nhà. Đúng như quản gia nói, trông anh ta cũng không khác gì ngày xưa, ngoại trừ mái tóc đen ba tháng không được cắt tỉa đã dài hơn một chút, phải dùng dây cao su cột một nửa ra sau đầu. Thật ra cũng không phải là không có gì khác, vẫn có những khác biệt nhỏ phải nhìn kỹ mới thấy. Trước khi bước vào thời kỳ hình thú, Oliver rất gầy yếu do mất kiểm soát cả về thể chất lẫn tâm lý. Hôm nay, sau ba tháng, anh ta khôi phục lại vẻ đẹp trai và cường tráng, thậm chí nước da cũng là màu lúa mì khỏe mạnh.

Oliver bước xuống, đứng trước mặt người thân của mình, hơi cong khóe miệng mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, con đã về rồi.”

Người nhà nhìn anh, mỗi người đều có vẻ mặt cường điệu, bày tỏ sự ngạc nhiên trước sự trở lại của anh, cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu đơn giản: “Chào buổi sáng, Oliver, chào mừng con/anh trở lại.”

Cha của Oliver mỉm cười: “Lại đây, ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng đã lâu không có nào.” Đã lâu rồi họ không dùng bữa với Oliver, mặc dù trước đó anh ta cũng nghỉ ở nhà để hồi phục sức khỏe.

“Dạ.” Oliver gật đầu.

Anh đã phải dành vài tháng để hồi phục ở nhà sau chấn thương, nhưng vì tình trạng không tốt nên hiếm khi ra ngoài ăn cơm cùng gia đình.

Nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Anh bưng ly nước nóng lên, bình tĩnh uống một ngụm, cảm giác khá ổn, một bản thân quen thuộc đã quay trở lại. Còn những sự việc trước đó đã đẩy anh vào vòng xoáy và cơn bão cảm xúc, giờ đây chúng bị chôn sâu vào đáy lòng, không thể chạm tới nhưng cũng không thể quên được.

“Con yêu, dây chuyền trên cổ con?” Mẹ của Oliver vẫn luôn quan sát con trai mình thật cẩn thận, cuối cùng bà đã nhìn thấy sự thay đổi lớn nhất ở Oliver. Là một sĩ quan cấp cao, Oliver không bao giờ đeo đồ trang sức, nhưng giờ quanh cổ lại có có một sợi dây chuyền lạ.

“Cái này…” Oliver chạm vào nó và trả lời mẹ mình: “Khi con tỉnh dậy ở Trạm cứu hộ đã có nó rồi.”

Anh ta vừa nói xong, mọi người trong bàn đều bừng tỉnh, đã hiểu. Em trai lập tức cho ra câu trả lời: “Em biết rồi! Chắc chắn là Lộ Bạch cho anh.” Mỗi cục lông xù của Lộ Bạch đều có một món quà như vậy.

Đầu ngón tay của Oliver hơi khựng lại, anh ta nhìn nghiêng sang em trai: “Lộ Bạch?”

“Đúng vậy.” Cả nhà đồng thanh nói.

Tiếp theo, Oliver có được trải nghiệm tương tự Louis, bàn ăn sáng hôm nay trở thành nơi diễn ra buổi tiệc liên hoan quy mô lớn của gia đình. Mọi người tranh nhau kể cho anh nghe, hoa tay múa chân kể lại việc anh đã được cứu trong rừng ba tháng qua như thế nào, từ một con sói đơn độc tàn tật trở thành vua sói chỉ huy đội quân khổng lồ hơn bốn mươi cục lông xù…

Oliver ngạc nhiên không nói nên lời: “…”

Không phải anh nghi ngờ gia đình mình nói dối, mà câu chuyện do gia đình anh kể nghe giống như tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết. Con sói đơn độc tàn tật gặp được nhân viên cứu hộ trên núi tuyết, người đó đã rất quý trọng và đồng hành cùng nó, giúp nó làm vật lý trị liệu để khôi phục sức khỏe. Trong khoảng thời gian này, nó không chỉ lấy lại được cơ thể khỏe mạnh, mà còn tìm về lòng tự tin của bản thân, từ một con sói đơn độc trở thành thủ lĩnh dẫn dắt đàn sói khác, sự biến đổi này thực sự rất kịch tính.

“Mọi người đang đùa à?”

“Chờ một chút.” Mẹ anh lập tức đặt bộ đồ ăn xuống, huỳnh huỵch chạy lên lầu, lấy tất cả ảnh và tài liệu video của anh trước mặt anh, vẻ mặt dịu dàng: “Nếu con thấy không vui thì tự xem thử chính con trong hình thú đi, thực sự là một thiên thần nhỏ vui vẻ.”

“…” Chưa bao giờ được mô tả như thế này trước đây, Oliver cảm thấy một tầng da gà đang nổi lên trên cánh tay mình.

Tuy nhiên, sau bữa sáng, anh không chút phản kháng mà nhặt đống tài liệu lên rồi trở về phòng để xem từ từ.



Adonis nhận được thông báo từ Trạm cứu hộ, được biết Samuel đã vào rừng và Lộ Bạch hiện đã trở về Trạm cứu hộ để nghỉ ngơi. Nghe nói cậu là một người nghiện công việc, làm việc hai hoặc ba tháng liền không nghỉ là chuyện bình thường, thảo nào lại thân thiết với Samuel như vậy, hóa ra là cùng một loại người.

Quân đoàn trưởng vốn muốn tới tiếp quản Trạm cứu hộ đành phải chờ đợi, tuy anh ta muốn gặp Lộ Bạch, nhưng đúng như Samuel nghĩ, người có vẻ không đáng tin cậy đôi khi lại cực kỳ đáng tin cậy. Đã hứa thì phải giữ lời, được chứ?

Adonis không đi làm ở Trạm cứu hộ, hiện đang tiếp một vị khách không mời mà đến, mời anh ta ra ngoài gặp gỡ.

Hai người đàn ông đang ngồi trong nhà hàng trên tầng cao nhất của tòa nhà, Adonis liếc nhìn đôi chân đã bình phục như trước của đối phương, mỉm cười nói: “Bây giờ trông ổn rồi nhỉ?”

Oliver cũng mỉm cười, cầm thìa khuấy cà phê trong tách rồi nói: “Bây giờ anh phụ trách Khu bảo tồn.”

“Thì sao?” Dù bây giờ chưa nhậm chức nhưng thực tế là như vậy.

Đối mặt với ánh mắt nhìn thẳng của Adonis, Oliver không hề quanh co mà nói thẳng: “Tôi muốn gặp một người trong Trạm cứu hộ.” Anh biết điều này là trái quy định, nếu người ngồi đối diện anh là Samuel, à không, Samuel sẽ không lãng phí thời gian ra đây, người đó sẽ chỉ bảo anh có gì cứ nói trong máy liên lạc.

Adonis ngây ra, bật cười: “Lộ Bạch?”

Oliver nhướng mày như muốn hỏi: làm sao anh biết?

Adonis thì cười đến nỗi vai run cả lên, tại sao lại cảm thấy hạnh phúc? Bởi vì lại xuất hiện một tên xui xẻo có tâm trạng giống mình, chậc, đội ngũ này càng ngày càng lớn.

“Anh không thể gặp cậu ấy.” Sau khi bình tĩnh lại, Adonis trở lại bình thường, giọng điệu thậm chí còn nghiêm túc hơn: “Không chỉ anh, tất cả những người ở cùng Lộ Bạch trong thời kỳ hình thú đều không được phép gặp cậu ấy.”

Hình thú của Dave có lẽ là một ngoại lệ, bởi anh ta không tiếp xúc với Lộ Bạch quá lâu, giữa họ cũng không phát triển tình cảm sâu đậm. Samuel có lẽ cũng tính đến những yêu cầu tiếp xúc trong công việc sau này nên đã mạnh tay can thiệp, yêu cầu Lộ Bạch tách khỏi Dave trước.

Nhớ ra Trứng Đen cũng chính là hình thú bên cạnh Lộ Bạch, Oliver tỏ ra ngạc nhiên.

“Không cần tỏ ra như vậy, nếu không thì anh nghĩ sao tôi lại có thời gian ngồi ở chỗ này hả?” Adonis cười chán nản: “Lộ Bạch đang nghỉ ngơi ở Trạm cứu hộ, tôi sẽ tới đó sau khi cậu ấy đi.”

“Là lệnh của Thân vương Samuel?”

“Không thì ai?”

Oliver bất lực, dừng lại, ngập ngừng nhìn Adonis: “Anh không muốn gặp cậu ấy à?”

Adonis liếc anh ta một cái: “Tin tôi đi, anh muốn gặp cậu ấy bao nhiêu thì tôi cũng muốn gặp bấy nhiêu.”

Cựu Quân đoàn trưởng vốn luôn tuân thủ pháp luật hơi mím môi, lòng không đồng ý nhưng cũng không phản bác, chỉ nói: “Đơn phương gặp cũng không được sao?” Anh không còn là người thuộc Quân đội, không cần phải chấp hành nhiều quy tắc như vậy: “Tôi tin rằng với thực lực của chúng ta, có thể dễ dàng tránh không bị cậu ấy phát hiện.”

“…” Adonis gần như đã bị thuyết phục. Quả thực là vậy, bây giờ Samuel không có ở đây, Dave cũng không có ở đây, anh ta là người có tiếng nói quyết định trong Khu bảo tồn, chỉ cần can thiệp một chút để gặp Lộ Bạch một lần có vẻ không khó lắm?

Tuy nhiên, Adonis đã kịp thời dập tắt ý tưởng xấu xa này, anh ta buồn cười nhìn chằm chằm vào kẻ đã xuất ngũ kia: “Đó là một ý kiến ​​hay, nhưng nếu mọi chuyện bại lộ, anh đoán xem Samuel sẽ xử lý ai?” Nghĩ rằng anh ta ngu ngốc à? Tất nhiên người lãnh đủ sẽ là người đang nắm quyền, được chứ.

Sau khi bị phát hiện mình lợi dụng người khác, Oliver hơi xấu hổ: “…”

Đột nhiên, Adonis nheo mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên xương đòn của Oliver: “Dây chuyền của anh không phải là quà của Lộ Bạch sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Adonis im lặng. Lộ Bạch đối xử bình đẳng với tất cả họ, mỗi người đều có một món quà nhỏ. Adonis bây giờ chỉ còn lại một tâm nguyện khiêm tốn, đó là Lộ Bạch đừng tặng quà giống của anh ta cho người khác.

Ngày thứ hai sau khi Oliver trở về đã vội vàng đến gặp anh ta, hẳn là vì sau khi tỉnh lại có ký ức về Lộ Bạch, nhưng không biết còn nhớ bao nhiêu. Tác phong của tên này luôn kiềm chế và bảo thủ, điều khiến Oliver đưa ra những yêu cầu quá đáng ngay cả khi biết mình đang vi phạm quy tắc, cho thấy Oliver ghi nhớ rất nhiều. Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, Lộ Bạch đã dành quá nhiều tâm trí cho Oliver, bầu không khí giữa họ khác hẳn. Nếu trước đó Lộ Bạch chỉ coi các loài động vật mình chăm sóc là bé dễ thương, vậy thì… hình thú của Oliver đã mang lại cho Lộ Bạch cảm giác được hỗ trợ về mặt tinh thần nhỉ. Vậy mới nói những người có vẻ ngoài trung thực thật thà sẽ dễ được tin tưởng hơn.

Oliver không thể gặp Lộ Bạch qua chỗ Adonis được, sau này cách duy nhất để nhìn thấy Lộ Bạch là qua kênh livestream mà cậu thỉnh thoảng mở ra. Nhưng nghe nói phải đến mười ngày nửa tháng cậu mới mở một lần, xét thực tế là gần đây cậu đang nghỉ, Oliver chỉ biết thở dài.

“Có trở lại Quân đội không?”

“…Tính sau.”

Không chỉ riêng Samuel nghiện công việc, Oliver trước khi xuất ngũ cũng đã lâu không được nghỉ phép. Nhân cơ hội này lần này, anh ta cảm thấy mình nên tranh thủ thời gian cân nhắc sau này nên sống thế nào.



Hai ngày sau, có tin từ Trạm cứu hộ là Lộ Bạch lại vào rừng.

Người đã trì hoãn việc nhận chức để tránh mặt cậu – Adonis – cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc đến Trạm cứu hộ.

“Xin chào, anh là cơ trưởng đưa Lộ Bạch vào rừng phải không? Hãy báo cáo nơi đến của các anh.” Việc đầu tiên cần làm là xác định tọa độ của Lộ Bạch.

“Đúng vậy, gần núi lửa Clivia.”

Adonis sửng sốt, đầu tiên là vì thấy nơi này nghe quen tai, sau đó chợt nhớ ra đây chính là hang ổ của con hổ trắng chưa bao giờ chuyển nhà đó… hình thú của Samuel, anh ta bèn hỏi: “Không phải Điện Hạ dặn… không được cho Lộ Bạch đi tới đó sao?”

Adonis không tin rằng với tính tình thận trọng của Samuel mà anh lại không đưa ra chỉ dẫn.

Cơ trưởng có vẻ lo lắng, cho rằng mình đã làm sai điều gì: “Nhưng tôi không nhận được thông báo…”

Vậy thì thật kỳ lạ.

“Ai đã quyết định điểm đến này?” Adonis nghiêm túc hỏi.

“Ờm, vừa quyết định…”

Chuyện là thế này, điểm đến dự kiến ​​ban đầu không phải là núi lửa Clivia mà là một nơi khác, nhưng sau đó nhân viên cứu hộ lo lắng vì quá gần nơi ở của sói tuyết, sau khi trở về sẽ gặp Trắng Bự… Nơi ấy ít nhiều gì cũng gợi lại nỗi buồn, Lộ Bạch thật sự bất lực, khi chọn lại tọa độ thì chỉ muốn tránh xa, để chắc chắn rằng Trắng Bự sẽ không tìm thấy cậu. Nhìn vào bản đồ số liệu, thấy núi lửa Clivia có dấu hiệu hoạt động trong những ngày qua, núi lửa đang hoạt động quả thực là ngầu, Lộ Bạch vẫn muốn đến nơi như vậy, lần này tình cờ đang nhẹ người nên tới dạo một vòng trước.

Nhân viên cứu hộ nói muốn đi thư giãn ngắm cảnh, cơ trưởng hình như cũng biết dạo này cậu không vui vẻ gì, sao có thể từ chối yêu cầu như vậy?

Adonis đỡ trán “Vậy là anh đã đưa cậu ấy đến đó à?” Nói cách khác, cuộc gọi này thực hiện quá muộn, bây giờ đưa Lộ Bạch quay trở lại còn kịp không?

“Phải.” Cơ trưởng rất lo lắng, không biết mình đã làm sai điều gì!

“Thôi vậy.” Chuyện đã vậy rồi, Adonis cân nhắc, hang ổ của hổ trắng trên lưng chừng núi, anh ta tin rằng Lộ Bạch đi xem núi lửa nghĩa là chỉ nhìn từ xa chứ không leo lên để nhìn.

Có sao nói vậy, núi lửa Clivia quả thực là một địa điểm hùng vĩ tuyệt đẹp, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng và ngắm cảnh. Núi lửa Clivia không nổi tiếng lại còn nằm ở một nơi hẻo lánh, sao Samuel ngờ được cơ trưởng mà anh sắp xếp lại đột nhiên nhắc đến, mà Lộ Bạch lại rất muốn nhìn thấy núi lửa kia chứ.



Trong tâm trí Lộ Bạch, núi lửa hùng vĩ và huyền bí nhưng cũng đáng sợ khủng khiếp, đầy bất trắc và nguy hiểm, nhưng chính vì như thế nên nó lại có khí chất quyến rũ đến lạ lùng, thu hút người ta khám phá.

Dữ liệu cho thấy ngọn núi lửa đang hoạt động này đã không phun trào trong hàng trăm, hàng ngàn năm rồi, bình thường chỉ bốc khói thôi. Nhìn từ xa trông nó giống như một ngọn lửa sắp tàn. Không có nhiều tuyết ở vùng đất bằng phẳng quanh chân núi vì tác động của địa nhiệt. Bên suối nước tuyết lại được bao phủ bởi thảm thực vật tươi tốt, cây cối vẫn mọc lên như thường. Ngược lại, phần sườn núi của núi lửa như khoác lên mình chiếc tạp dề trắng, phủ đầy tuyết trắng ngần. Về nhiệt độ thì ở đây không quá lạnh.

Bé Quần Bó rất thích khí hậu ở đây, vừa đến là bay ra ngoài chơi ngay. Lộ Bạch ngồi trên xe ba bánh tự lái, mở mui xe rồi giơ máy chụp hình lên chụp ảnh. Chẳng bao lâu sau, vài loài động vật ăn cỏ lọt vào tầm nhìn của cậu, trở thành nhân vật chính trong những bức ảnh mới. Nhờ núi lửa đang hoạt động nên mùa đông ở đây giống như thiên đường vậy, mang lại cho con người vô vàn bất ngờ.

Cậu còn nghe đồng nghiệp nói ở đây có suối nước nóng. Đây là tiêu chí của khu vực nằm gần núi lửa, nhưng không phải suối nước nóng nào trong tự nhiên cũng có thể tắm được. Chúng có khi quá nóng hoặc nước chứa quá nhiều khoáng chất độc hại… Mặc dù vậy, Lộ Bạch vẫn cố tình tìm kiếm các điểm mốc gần đó. Nếu tìm được, cậu có thể xem thử có động vật hoạt động quanh suối nước nóng hay không, đoán bừa xem chất lượng nước có ổn không?

Suối nước nóng đang chảy, nước trong vắt thấy đáy mà không sâu. Trên mặt nước có những làn khói trắng, đó là hơi nước. Lộ Bạch lấy ra một dụng cụ nhỏ để đo chất lượng nước, ngồi xổm xuống cạnh bờ suối để kiểm tra, thấy suối nước nóng này thực sự có thể tắm được, nhiệt độ và chất lượng nước đều vừa phải, cậu có thể đến tận hưởng khi cần tắm.

Đang suy nghĩ, Lộ Bạch nghe thấy phía sau có tiếng động, hình như có vật gì đi ngang qua. Cậu quay đầu lại kiểm tra: “Bé Quần Bó?” Không phải, âm thanh đó không giống chuyển động của loài chim. Nghe kỹ thì có vẻ như mãnh thú đang săn mồi.

Lộ Bạch tự nhận là người có kinh nghiệm phong phú cũng không cách nào xác định được đó là loài mãnh thú gì, điều này rất bất thường, dù sao cậu đã ở trong rừng hơn nửa năm, đã tiếp xúc với rất nhiều thú hoang. Ngay cả cậu cũng không thể phán đoán ra, đó chỉ có thể là những con thú mà cậu chưa tiếp xúc hoặc có rất ít tiếp xúc. Thực lòng mà nói, Lộ Bạch gần đây chỉ muốn đi dạo thư giãn thôi, cũng không muốn vội vàng tiếp xúc với cục lông xù nào khác. Nhưng tiếng động này khơi dậy sự tò mò của cậu, cậu muốn bước tới xem thử, xem một cái cho biết đó là gì thôi.

Lộ Bạch thận trọng bước về một hướng… Đi lại trong rừng nguyên sinh ở đây không khó khăn, dưới tán cây cao không có nhiều thực vật, chỉ có vô số rêu và cỏ. Đôi ủng chạm xuống đất, chủ nhân của nó cho rằng bước chân của mình rất nhẹ, sẽ không đánh động đến bất kỳ động vật nào.

Năm phút sau, Lộ Bạch nhìn thấy từ xa có một con nai bị cắn chân nằm trên bãi cỏ gần đó, xung quanh không có mãnh thú nào khác. Lộ Bạch nhìn quanh rồi lại nhìn con nai, đoán chừng là mãnh thú đã bỏ đi rồi. Nếu đã vậy, cậu phải cứu con nai vừa thoát chết trong gang tấc này. Chỉ là hơi lạ một chút, tại sao con mồi ở ngay trước mặt mình mà mãnh thú kia lại biến mất? Trừ khi là bất đắc dĩ, chứ bình thường mãnh thú sẽ không từ bỏ con mồi của mình một cách dễ dàng như vậy…

Lộ Bạch suy nghĩ, xoay người muốn quay lại xe lấy hộp cấp cứu. Vừa quay người lại, một sức mạnh đột nhiên từ phía sau lao tới, đẩy Lộ Bạch ngã xuống đất, kết quả là chiếc máy chụp hình trong tay cậu rơi bộp xuống, lăn ra xa.

“A…” Dù tâm lý của Lộ Bạch có tốt đến đâu cũng bị dọa giật mình, kêu lên một tiếng ngắn, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cậu cảm thấy một lực rất lớn đè lên phía sau đầu mình, khiến cậu không thể quay lại. Nhưng bàn tay luôn vùng vẫy dường như đã bắt được thứ gì đó trong lúc khua khoắng. Đó là cảm giác của bộ lông.

Lúc này, thứ đè lên sau đầu Lộ Bạch là một cái chân hổ khổng lồ nền trắng sọc đen, chỉ là nhân viên cứu hộ không còn cách nào quay đầu lại, nếu không cậu sẽ nhìn thấy một con hổ cao nguyên trắng với kích cỡ lớn nhất mà mình từng thấy, khung xương thô to mang tính biểu tượng, dòng máu nguyên thủy rõ ràng, khác một trời một vực với hổ mà cậu từng thấy ở vườn thú.

Sau một hồi hoảng sợ, Lộ Bạch buộc mình phải bình tĩnh lại. Cậu nằm bất động trên mặt đất, chỉ hơi nghiêng đầu để đảm bảo mình có thể thở dễ dàng. Hai tay giơ lên ​​trên đầu dường như là một cử chỉ đầu hàng, nhưng động vật không hiểu cái này, cậu muốn thể hiện mình là vô hại và khó ăn thì phải dùng cách khác. Về phần phương pháp là gì, cậu tạm thời chưa nghĩ ra…

Lộ Bạch thử tìm cách nhìn xem đằng sau là mãnh thú gì để còn hốt thuốc đúng bệnh, nhưng đầu của cậu vừa khẽ cử động một chút đã bị một lực mạnh hơn giữ lại. Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên tiếng gầm của dã thú khá trầm thấp, như thể chỉ để cảnh báo cậu không được cử động.

Lộ Bạch nhắm chặt mắt, không dám động đậy nữa. Bởi vì cậu cảm thấy một hơi thở áp sát vào da sau gáy, và có thứ gì đó giống như răng ấn vào da… Mẹ kiếp, da đầu cậu tê dại hết cả, người nổi lên một lớp da gà tượng trưng cho sự sợ hãi, chẳng phải đã nói là thú hoang không cắn người trái đất sao? Lúc này, Lộ Bạch chỉ muốn lấy thẻ căn cước công dân của mình ra, đập vào mặt con thú hoang mù kia: Ông mày là người trái đất!

Nhân viên cứu hộ đau lòng nghĩ đến kỹ năng nghịch thiên có thể giao tiếp với động vật của mình, nên cố gắng nhỏ giọng cầu xin: “Đại ca thú hoang, xin lỗi đã làm phiền ngài đi săn, nhưng tôi thật sự không có ý gì xấu, ngài rộng lượng tha cho tôi đi, thịt người chua lắm ăn không ngon… Úi.”

Lực ấn trên đầu dời ra sau lưng, Lộ Bạch như chim sợ cành cong, không dám khiêu chiến lần thứ hai để nhìn trộm mặt hung thủ nữa. Cậu nghi ngờ thứ mình gặp phải là một con gấu nâu, vậy nên giả chết sẽ tốt hơn, nhưng giả chết cũng có những rủi ro nhất định.

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng có tiếng động vật vội vã bỏ chạy ở gần đó, áp lực trên lưng Lộ Bạch được giải phóng, đối phương hình như đã rời đi.

Lộ Bạch không chắc lắm, cậu nằm trên mặt đất một lúc mới dám nhìn lại, mới phát hiện chung quanh chẳng có gì cả. Con nai bị thương trên mặt đất cũng không còn nữa. Vậy chắc hẳn là gấu nâu phải không? Nhân viên cứu hộ vừa nhặt lại được cái mạng quèn thở phào, không khỏi khâm phục khả năng giả chết của mình, lừa thành công một chú gấu nâu. Đó có thực sự là một con gấu nâu không? Thực ra thì tiếng của con thú hoang vừa rồi khác với tiếng gấu, dù sao thì Then Cửa cũng không kêu như vậy.

Lộ Bạch bàng hoàng đứng dậy cầm chiếc máy chụp hình lên vỗ cho sạch. Cậu quay lại chỗ đậu xe ba bánh, muốn tìm một nơi khác để dừng chân, nhưng không thể buông bỏ suối nước nóng này. Không ngâm mình trước khi rời đi thì lại thấy có lỗi với bản thân. Nghĩ rằng con thú hoang hung dự kia bây giờ đang bận ăn, Lộ Bạch cởi quần áo, quyết định quậy phá dòng suối nước nóng một phen trước khi đi.

Mặc dù cởi quần áo ra rất lạnh, nhưng ngâm mình trong suối lại có cảm thấy rất dễ chịu, nhiệt độ nước rất thoải mái, dưới chân có đá đã trải qua nhiều năm xói mòn, không có nhiều mảnh vụn. Lộ Bạch đã dự đoán trước khi xuống ngâm mình, cậu lấy cho mình một chai nước và một đống đồ ăn vặt.

Dù biết rằng càng ít người đến thăm nơi tuyệt vời có thể gọi là thiên đường nơi hạ giới này thì càng tốt, nhưng suy nghĩ đầu tiên của Lộ Bạch là chia sẻ nó với những người thân thiết của mình. Tắm suối nước nóng vào mùa đông thì hoàn hảo quá rồi, đáng tiếc Thân vương Samuel và Trưởng trạm đang đi công tác, gần đây cũng không trả lời tin nhắn, nếu không thì có thể đến thử xem? Không, họ sợ thú hoang tấn công, không thể ở trong rừng lâu.

Đang vừa ăn vặt vừa xem phim, Lộ Bạch chợt dừng lại, chớp chớp mắt: “…” Vẻ mặt kỳ lạ, cậu quay lại nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì cả. Cảm giác mơ hồ như bị theo dõi đó thật khó chịu. Chẳng lẽ con thú hoang đó đã trở lại?

Miếng khoai tây trong miệng Lộ Bạch trở nên nhạt nhẽo vô vị, cậu nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là đứng dậy mặc quần áo, gọi Bé Quần Bó về thôi. Cậu cảm thấy có thể mình đã lạc vào lãnh địa của một mãnh thú nào đó, nên khi cú mèo quay trở lại, tốt nhất là họ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Chờ cú mèo bay về, nhân viên cứu hộ liền lái xe rời khỏi đó.

Thực ra, Lộ Bạch suy đoán không sai, tuy rằng đây không phải nơi ở của hổ trắng, nhưng quả thực là phạm vi săn bắn độc quyền được hổ trắng khoanh vùng từ lâu rồi. Suối nước nóng Lộ Bạch vừa tàn phá cũng là nơi yêu thích của con thú khổng lồ ưa nước kia. Vừa đến cậu đã xâm phạm lãnh địa của người ta, còn chiếm hồ nước của người ta, không bị theo dõi mới thật kỳ lạ.



Lời tác giả:

Bị thú hoang khác xâm nhập lãnh thổ: Cắn chết!

Bị một thanh niên loài người xâm nhập lãnh thổ: Dùng mắt ra lệnh cho cậu ta rời đi, nếu cậu ta không muốn đi, thôi vậy, bỏ qua.

Người dịch: Ha ha…

~*~
Bình Luận (0)
Comment