*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết lãnh địa của con thú hoang đó rộng bao nhiêu, nhưng Lộ Bạch đi được một đoạn thì phải dừng lại vì trời đã tối. Dù mới ba giờ chiều nhưng mùa đông ở núi tuyết trời tối rất sớm, thậm chí vào tháng 1 tháng 2 trời sẽ tối sớm hơn.
Chọn chỗ nghỉ chân là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, ở trong rừng quá ẩm ướt, nguy hiểm trùng trùng, còn ở trên một con dốc trọc, khô ráo nhưng nhiều gió, ngủ một giấc tỉnh lại có thể bị chôn vùi trong tuyết. Khách du lịch thường ra ngoài lâu năm đều biết nên dành ra hai tiếng trước khi trời tối để khảo sát địa hình, đặc biệt là địa điểm cắm trại trên núi cao, nếu không phải là người kỳ cựu thì đừng đi lang thang xung quanh.
Lộ Bạch tự cho mình là kỳ cựu, sau hơn nửa năm đã tìm ra một số mẹo nhỏ, cái chính là tránh xa những vách đá dựng đứng có kết cấu lỏng lẻo, khe núi và quan sát thực vật xung quanh, nếu chúng phát triển mạnh theo một hướng thì ở đây thường xuyên có bão, phải cẩn thận. Nói chung là nên chọn nơi thoát nước tốt, hướng gió khô ráo, tốt nhất là mặt trước của lều hướng về phía Nam để có thể nhìn thấy ánh nắng buổi sáng sớm.
Lộ Bạch thường rất may mắn khi chọn nơi cắm trại, một giờ đồng hồ là xong, cậu dọn đá về để giữ bốn góc lều, đào rãnh thoát nước xung quanh, sau đó vỗ tay cho sạch, ngồi xuống nhóm lửa. Trên núi tuyết sau khi trời tối, bầu trời vẫn trong xanh, những ngôi sao to sáng lấp lánh. Khi còn nhỏ học lớp mỹ thuật, cô giáo dạy học sinh vẽ bầu trời đầy sao trên nền xanh, thêm những ngôi sao thật lớn, Lộ Bạch luôn cho rằng quá cường điệu, nhưng bây giờ ngồi đây mới nhận ra rằng bầu trời đầy sao lý tưởng như vậy là có tồn tại. Lộ Bạch vốn không có khiếu nghệ thuật cho lắm, ngắm nhìn bầu trời sao tuyệt đẹp một lúc rồi cúi đầu tiếp tục làm bữa tối. Khi có nhiều thời gian, cậu sẽ từ từ nấu đồ ăn, không ăn lương khô.
Lúc này Max ở trung tâm giám sát mới biết Lộ Bạch đã đổi tọa độ, đi đến núi lửa Clivia. Anh ta liếc nhìn chấm xanh tượng trưng cho Lộ Bạch, rồi nhìn chấm đỏ tượng trưng cho hổ trắng, cà phê trong miệng suýt chút nữa đã phun ra. Cái gì thế, Lộ Bạch không về cao nguyên tuyết à? Sao lại xuất hiện ở núi lửa Clivia? Cả trên lẫn dưới, từ trước ra sau ngọn núi lửa này tương đương với lãnh thổ của Thân vương Samuel, hình thú của con người khác tương đối ít, cơ hội làm việc thực tế cũng không lớn. Tất nhiên, phong cảnh khá đẹp nên Lộ Bạch ghé thăm là một ý tưởng không tồi. Có điều, Max lại thầm nghi ngờ Lộ Bạch và Thân vương Samuel có thỏa thuận từ trước, bằng không sao có thể đến gần nhau như vậy.
Tiếp sau Quân đoàn trưởng Adonis và Quân đoàn trưởng Oliver, Lộ Bạch lại dám đi trêu đùa hình thú của Thân vương Samuel… Phải nói lòng dũng cảm thật đáng khen ngợi! Tại sao lại nói vậy? Vì hình thú của Thân vương Samuel là hổ cao nguyên trắng, huyết thống nguyên thủy, rất hung dữ, sức mạnh bùng nổ và sức chịu đựng vượt xa những hình thú của con người khác. Nói trắng ra, nếu đặt hổ trắng và báo đen bên cạnh nhau, thì báo đen nhỏ hơn hẳn một cỡ, chiều cao của vai nó chưa bằng 2/3 hổ trắng, chu vi đầu lại càng không thể so sánh được.
Hơn nữa, con hổ trắng này có tính cách độc đoán, có thể thấy từ việc nó gần như chiếm giữ một ngọn núi lửa cho riêng mình, dù chỉ sống ở đó được ba tháng mỗi năm, nhưng nó không cho phép thú hoang khác đến gần nơi ở của mình. Những mãnh thú sống xung quanh đều bị nó đánh bại, mỗi năm đều phải sống trong nơm nớp lo sợ suốt ba tháng. Nhưng thành thật mà nói, những mãnh thú khác có rảnh cũng không thể leo cao đến thế.
Mỗi khi Max thấy có người suy đoán hình thú của ngài Thân vương là gì, anh ta đều không nhịn được muốn phản bác, những gì các người đoán chỉ là rác rưởi, hình thú của ngài Thân vương chắc chắn không thua kém bất kỳ thành viên nào trong vương thất. Tất nhiên, không ai ở Trạm cứu hộ tiết lộ ra ngoài, nếu một ngày nào đó có người bên ngoài phát hiện ra thì chắc chắn là vì trong Trạm cứu hộ có kẻ phản bội.
Về phần vương thất, hình thú của Thân vương Samuel hình như là một bí mật, không được đề cập nhiều. Max thậm chí còn nghe được nhiều suy đoán nực cười hơn rằng Thân vương Samuel có thể không có chung dòng máu với vương thất… Nhưng đây chỉ là lời nói điên rồ không có cơ sở, nên mọi người đều bỏ qua.
Max vội liên lạc với Lộ Bạch trước khi tan sở: “Sao cậu lại đi núi lửa Clivia thế?”
Lộ Bạch: “Max?” Cậu cười đáp: “Cái này à, nghe nói nơi này núi lửa đang hoạt động, tôi tới xem thử, phong cảnh thật là đẹp, lát nữa sẽ gửi anh mấy tấm ảnh.”
Núi lửa Clivia không đẹp sao được! Max nghĩ thầm, nghe thấy có ảnh đẹp, anh ta rất hưng phấn: “Được rồi, cậu ăn cơm chưa?”
“Đang nấu.” Lộ Bạch trả lời, sau đó dứt khoát bật video chia sẻ bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
“…Trời tối nhanh quá nhỉ.” Max vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy bầu trời sao thật đẹp, không hổ danh là phong cảnh núi lửa Clivia, nhưng anh ta không quên mục đích liên lạc với Lộ Bạch: “Cậu có định ở gần núi lửa Clivia lâu dài không?”
“Tôi không biết, có chuyện gì vậy? Có nhiệm vụ nào khác không?” Lộ Bạch nếm một ngụm canh xem mặn nhạt thế nào, canh có cho thêm sò điệp rất ngon, hương vị lại tươi nữa chứ: “Nếu có nhiệm vụ thì tôi sẽ đến đó, nếu không thì tôi muốn ở lại đây một thời gian.”
Cảnh tượng hôm nay dù chỉ thoáng qua cũng đủ hấp dẫn, nên Lộ Bạch quyết định khám phá cảnh vật xung quanh.
“…Chúng tôi đã theo dõi một con hổ trắng ở đây rất lâu rồi, nó rất hung dữ, tôi lo nó sẽ uy hiếp đến sự an toàn của cậu.” Max nói, lòng vẫn lo lắng hổ trắng sẽ nguy hiểm hơn dự đoán! Khi đó ngay cả người trái đất cũng không còn tác dụng.
“Khục… anh nói… khụ khụ, hổ trắng?” Lộ Bạch bỗng sặc canh nghẹn ngào, trợn tròn mắt, làm việc hơn nửa năm, cuối cùng thì hổ mà cậu yêu thích cũng xuất hiện rồi?! Về phần lo lắng của Max thì cậu lại không ngại, thân phận người trái đất vẫn chưa thất bại lần nào mà, khoan đã… Lộ Bạch chợt kêu lên: “Không phải chứ, lẽ nào hôm nay tôi gặp phải hổ trắng?”
Max đang định thuyết phục cậu: “Hôm nay cậu gặp hổ trắng rồi?” Tình cờ quá vậy… Max không theo dõi tọa độ của Lộ Bạch suốt ngày, nếu chỉ là một giây phút thoáng qua nhau, có khi anh ta sẽ bỏ lỡ. Hiện tại anh ta chỉ nhìn thấy hai điểm tọa độ cách nhau không quá xa.
“Tôi không biết nữa…” Nhớ lại lúc đó mình có thể đã bỏ lỡ điều gì, Lộ Bạch thoạt tiên sửng sốt, sau đó vỗ trán, mặt đầy vẻ tiếc nuối nói: “Buổi trưa tôi đang đi chụp hình trong rừng, một con mãnh thú từ phía sau nhảy lên, ấn mặt tôi xuống đất, ước gì tôi dũng cảm hơn mà quay lại.”
Nghĩ mà xem, đối phương chỉ đang xác nhận xem cậu có phải là mối đe dọa hay không, cuối cùng cũng bỏ đi mà không làm cậu bị thương đó thôi? Khi thú hoang đi săn, việc nó có thái độ thù địch với mãnh thú khác xung quanh là hoàn toàn bình thường. Lộ Bạch cho rằng nếu đối phương muốn hại mình, vừa vồ tới có thể cắn chết cậu luôn rồi, cần gì phải nể mặt người trái đất chứ.
Max cũng ngơ ngác, anh ta cảm thấy con mãnh thú mà Lộ Bạch nói rất có thể là hổ trắng, nhưng điều khiến anh ta ngơ ngác không phải là duyên phận giữa Lộ Bạch và Thân vương Samuel. “Lộ Bạch, cậu bị thú hoang vồ lấy, bây giờ cậu hối hận vì đã không nhìn lại, cậu phải thấy sợ mới đúng chứ?”
“Đúng đấy, hối hận vì đã không nhìn lại.” Lộ Bạch khẽ thở dài, trên người cậu bây giờ không hề có cảm giác sợ hãi, cậu chớp chớp mắt hỏi: “Max, bây giờ nó đã cách xa tôi không?”
Max giật mình: “Cậu còn định đi tìm nó à?”
“Ừ, ít nhất phải chụp được vài tấm hình.” Lộ Bạch gật đầu, nghĩ mà xem, sư tử, báo, sói và gấu, tất cả đều có hình rồi, trong số những mãnh thú trên cạn mà người ta mong mỏi nhất, chỉ có hổ chưa xuất hiện, nếu có cơ hội đến gần thì sao lại không đi tìm chứ? Có rất nhiều nhiếp ảnh gia động vật hoang dã xuất sắc trên trái đất, họ cũng chỉ dựa vào niềm đam mê của mình mà thôi, nếu không có họ, làm sao người ta có được nhiều bức ảnh xuất sắc đến vậy?
Lộ Bạch trước mặt đúng là Lộ Bạch mà anh ta đã quen, nhắc tới động vật là cắm đầu tiến tới, không nghĩ ngợi gì nữa, Max thực sự ghen tị khôn tả với Lộ Bạch, có thể kiên quyết làm những gì mình thích đúng là tốt thật.
“Được rồi, tôi sẽ cho cậu phạm vi tọa độ mà nó thường hoạt động trong ngày, nhưng cậu phải hứa với tôi là không được đến gần nó… Con hổ trắng này hung dữ lắm.” Max đáp.
“Từng tấn công người à?” Lộ Bạch tò mò.
“Không có.” Bởi vì con người không thể tiếp xúc với nó. “Tuy nhiên, có tấn công rất nhiều thú hoang.” Hôm qua vừa vào rừng đã đánh một trận.
“Thế à… có phải là một anh chàng to lớn, trưởng thành đã lâu không?” Nhân viên cứu hộ rất có hứng thú với hổ trắng nhớ lại sức mạnh hôm qua đè lên đầu mình, hẳn là móng hổ? Vậy thì thực sự rất đáng sợ.
“Khoảng mười tuổi, cân nặng phải bằng bốn Trứng Đen cộng lại…”
“…”
Lộ Bạch liền tính toán, Trứng Đen nặng khoảng một trăm ký, như vậy con hổ trắng vồ lấy cậu trưa nay sẽ nặng hơn bốn trăm ký? Nhân viên cứu hộ người trái đất chỉ nặng hơn năm mươi ký run rẩy. Chẳng trách một móng vuốt đã có thể đè cậu xuống đất, bàn chân hổ đó có lẽ còn to hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
Max: “Cậu vẫn định đi tìm nó à?”
Lộ Bạch: “À thì… Tôi sẽ sử dụng ống nhòm để quan sát gần đó trước.”
Thấy cậu biết sợ nhanh như thế, Max rất vui mừng, dù sao thì sờ vào hổ thực sự rất mạo hiểm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Max, tâm trạng của Lộ Bạch hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Trong đầu cậu toàn là những gì đã trải qua trong buổi trưa hôm nay, cứ phải tua đi tua lại để phân tích động cơ của mỗi hành động của hổ trắng. Kết luận cuối cùng vẫn là xác định xem cậu cứ lén lén lút lút thì có phải là mối đe dọa hay không, chứ không phải cố ý tấn công cậu.
Lộ Bạch từng tìm hiểu về loài hổ Siberia, thật ra hổ Siberia trong tự nhiên hiếm khi chủ động tấn công con người, hổ Siberia trong điều kiện nuôi nhốt rất tình cảm, chúng thuộc về loài mãnh thú có thể thuần hóa được. Tuy nhiên không loại trừ những trường hợp cá biệt có tính khí hung dữ, nên muốn đến gần vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không rất có thể sẽ mất mạng.
Mỗi khi đến thời điểm này, Lộ Bạch đều đặc biệt ngưỡng mộ các nhiếp ảnh gia động vật hoang dã trên trái đất. Cách thức ghi hình của họ vô cùng táo bạo và hoang dã, hoàn toàn hòa hợp với mãnh thú, theo dõi cận cảnh cuộc sống hoang dã của mãnh thú, kể cả khi thú hoang săn bắn và ăn uống. Họ không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, cũng không có giấy thông hành người trái đất, thú hoang trên trái đất không thèm quan tâm con người từ đâu đến.
Bên dưới những phim tài liệu này thường có người bình luận kiểu chê bai nhiếp ảnh gia có mỗi ít thịt không đủ nhét kẽ răng thú hoang, đầu óc có vấn đề, người nước ngoài khùng điên. Sao lại không phải là ngưỡng mộ nhiếp ảnh gia vì lòng dũng cảm của họ chứ? Cũng giống như những môn thể thao mạo hiểm, bạn không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, kiên trì theo đuổi sở thích của riêng mình không phải là ngu ngốc hay bệnh tâm thần, cần phải tôn trọng sự lựa chọn của mọi người… Tất nhiên, nếu ai đó có sở thích là đi ngược lại với đám đông, thì cũng cứ tôn trọng anh ta…
Nhân tiện phải nói thêm, trong các video quay thú cưng cũng có nhiều bình luận chửi với chủ nhân không tốt với cha mẹ của mình, Lộ Bạch cũng thấy rất khó hiểu, tại sao nhìn thấy chó mèo lại nghĩ đến cha mẹ mình? Người chủ rất tốt với thú cưng của mình thì đa phần cũng là một người sống có trách nhiệm và tình thương, nên họ sẽ đối xử tốt hơn với cha mẹ mình mà thôi. Nuôi thú cưng không làm con người suy đồi, nuôi thú cưng rõ ràng là một việc tích cực, có thể nuôi dưỡng tình yêu thương, tinh thần trách nhiệm và sự ổn định của một người, vậy thì có gì không tốt. Thích thì nuôi, không thích thì không nuôi thôi mà. Khi Lộ Bạch còn là thiếu niên, lần nào nhìn thấy người yêu thú cưng và người ghét thú cưng chửi bới nhau trên mạng, trong đầu cậu cũng toàn là những câu hỏi. Cậu thắc mắc, thú cưng do người khác nuôi chẳng lẽ đi ăn chực cơm của nhà họ hay sao? Thật khó hiểu.
Nhân viên cứu hộ ăn no nê lấy ra một gói nhỏ hạt ăn vặt là khẩu phần cho mỗi ngày, xé ra đổ vào lòng bàn tay, Bé Quần Bó sẽ bay lên cổ tay Lộ Bạch để đứng ăn. Lộ Bạch xoa xoa cánh của cú mèo, tên nhóc này không phải thú cưng của cậu, bởi Bé Quần Bó được tự do. Nếu một ngày nào đó, cú mèo đột nhiên bay đi mất, Lộ Bạch cảm thấy mình sẽ không mất mát gì, mà sẽ mừng cho cú mèo. Có quyền tự do lựa chọn cuộc sống là món quà lớn nhất mà vũ trụ ban tặng cho mỗi sinh linh.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ mặt đất giảm nhanh, sau bữa tối, nhân viên cứu hộ nhanh chóng chui vào túi ngủ. Bé Quần Bó không còn là Bé Quần Bó mệt mỏi vì lệch múi giờ nữa, bây giờ nó hiếm khi ngủ vào ban đêm, chỉ ngủ vào ban ngày. Trong lúc Lộ Bạch ngủ, Bé Quần Bó đứng canh gác gần đó, nói thật thì cũng khá là an toàn.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, ánh nắng sớm mai chiếu vào lều, Lộ Bạch nằm bên trong cũng cảm nhận được hơi ấm của mặt trời. Buổi sáng trên núi tuyết trong lành sảng khoái, khiến người ta cảm thấy vui sướng khó tả, tràn đầy mong đợi cho ngày hôm sau.
Lộ Bạch ăn sáng xong, nhổ trại tiếp tục lên đường. Có tọa độ Max gửi đến là đã có đích đến rõ ràng, việc cần hoàn thành hôm nay là tìm ra con hổ trắng hung dữ đó, quan sát nó từ xa. Lộ Bạch lái xe ba bánh, hì hà hì hục leo lên một khu đất cao, nơi đây có thể nhìn bao quát hầu hết bãi săn của hổ trắng. Lộ Bạch dựng ống nhòm lên, chào Max rồi nằm phơi nắng cạnh đó. Bé Quần Bó suốt đêm không ngủ đứng cạnh cậu, duỗi thẳng chân.
Trong ba mùa còn lại ngoại trừ mùa đông, hổ là động vật sống về đêm, thích xuất hiện vào ban đêm. Nhưng vào mùa đông, giống như mọi động vật khác, nó cũng cần ánh nắng mặt trời. Không có gì lạ khi nhìn thấy một con hổ lang thang trên nền tuyết tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhưng việc bắt gặp được bóng dáng của chúng còn phụ thuộc vào may mắn.
Lộ Bạch hiển nhiên rất may mắn, chưa ăn xong gói snack mình mở ra thì Max đã báo cho cậu biết hổ trắng xuống núi. Theo thông tin ghi lại thì con hổ trắng này sống trên sườn núi ở độ cao lớn, vận động rất nhiều mỗi ngày, điều này đòi hỏi năng lượng tốt và rất nhiều thức ăn để duy trì, hơi khó tin đối với một con hổ mười tuổi. Lộ Bạch đứng dậy, đưa mắt lại gần ống nhòm, bắt đầu dò xét bãi săn của hổ trắng, tìm kiếm bóng dáng nó.
“Hướng Đông Nam…” Lộ Bạch lẩm bẩm, vậy có nghĩa là hổ trắng đuổi theo ánh mặt trời, mèo bự cũng là mèo, chúng không từ chối được ánh nắng mùa đông.
Khu rừng rất rộng, may mắn là cây cối không rậm rạp, dựa vào ống nhòm công nghệ cao, ít nhiều gì vẫn có thể quan sát rõ ràng tình hình khắp nơi. Dốc tuyết… hẻm núi… dưới gốc cây… Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi mắt linh động, nó vừa ăn lá cây vừa giật giật tai. Con hươu này đẹp quá. Lộ Bạch ngắm hươu một lúc, rồi quay sang nơi khác tiếp tục tìm bóng dáng của hổ trắng.
“Nắng, nắng…” Ở đâu có ánh nắng đẹp nhất? Ống nhòm xoay chuyển nhiều góc độ để tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trên một con dốc đầy tuyết, nhưng ở đó chẳng có gì cả.
Dù sao đại khái là hướng này, Lộ Bạch tiếp tục tìm… Đúng lúc này, ống nhòm quét qua một rừng cây bạch dương cao lớn, trên nền tuyết nơi bóng cây và ánh nắng giao nhau, một con hổ trắng sọc đen cao lớn đang chậm rãi bước qua. Nó có thân hình uy nghiêm, đứng thẳng, bộ lông hai màu tuyệt đẹp, đầu tròn mõm rộng mắt to, bộ râu hổ đặc trưng quanh miệng, mỗi sợi phải dài hơn mười đến hai mươi centimet…
“…”
Mặc dù theo mô tả của Max, Lộ Bạch đã phác họa trong đầu đại khái con hổ trắng này trông như thế nào, tuy nhiên, giây phút thực sự nhìn thấy nó, Lộ Bạch vẫn cảm thấy muốn nín thở.
To quá trời quá đất luôn.
Nhân viên cứu hộ nhìn chằm chằm vào đôi chân trước to lớn của hổ trắng, bàn chân hổ đó, có phải là sức mạnh đã đè đầu cậu vào trưa hôm qua không? Nghĩ như vậy, đầu cậu không nát bét quả thực là nhờ hổ trắng nể mặt mình…
Ánh mắt của Lộ Bạch dời từ đầu hổ trắng xuống cổ, eo, đuôi cũng không bỏ qua, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải hết một lượt. Đuôi cũng rất dày và thô, có màu đen trắng đan xen điển hình, đến chóp đuôi thì có màu đen. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một con hổ trắng cô cùng cao to đẹp trai. Nhưng có vẻ hơi khác với hổ trong ấn tượng của Lộ Bạch, cậu cảm thấy con hổ này mạnh mẽ và hoang dã hơn, trên người hoàn toàn không có dấu vết thuần hóa, nó là một con thú hoang thuần túy. Hổ bình thường trước mặt cậu cũng chỉ như một con mèo nhà.
Lúc này, Lộ Bạch không có khái niệm gì về huyết thống nguyên thủy. Đang chiêm ngưỡng hổ trắng, cậu bỗng nhiên thấy nó quay mặt lại, đôi mắt thú trong veo như nước nhìn thẳng vào mình.
“…” Lộ Bạch thót tim, suýt chút nữa đẩy ống nhòm ra ngoài, vì theo bản năng, cậu thấy sợ hãi khi bị nhìn như thế. Khi định thần lại, cậu mới nhận ra da đầu mình tê dại, toàn thân lạnh buốt, tim đập thình thịch. Người ta nói hổ có giác quan nhạy bén, tính tình hung hãn, nhưng không ngờ chỉ một ánh mắt lại có thể gây sát thương đến vậy.
Lộ Bạch hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn vào ống nhòm trước mặt, rồi lại giật mình, bởi vì con hổ trắng đó vẫn đang nhìn vào nơi này… nói cách khác, nó biết có người đang rình mò. Điều này không còn nằm trong phạm vi giác quan nhạy cảm nữa rồi, chẳng khác nào cái rada…
“Nhìn đi nhìn đi, dù sao mày cũng không thể cắn tao…” Lộ Bạch nghĩ nghĩ, nhìn thì nhìn thôi, cái tao thấy là hổ trắng đẹp trai, còn mày chẳng thấy quái gì hết: “Ủa…”
Chỉ chớp mắt có một cái mà hổ trắng trong ống nhòm đã biến mất tiêu, Lộ Bạch nhanh chóng điều chỉnh góc độ để tìm kiếm bóng dáng của nó, sau đó nhận ra con hổ trắng đang di chuyển rất nhanh về hướng… ôi cha mẹ ơi…
Lộ Bạch không đẩy ống nhòm ra mà tự mình ngã oạch về phía sau, vì hiệu ứng thị giác hổ trắng hung hãn chạy về phía mình quá kích thích… Chẳng trách Max nói con hổ trắng tính khí thất thường, hung dữ tới vậy luôn hả? Chỉ đứng cách cả khu rừng nhìn một cái thôi mà đã lao tới làm thịt cậu rồi, lửng mật du côn cũng không làm vậy đâu.
Lộ Bạch vội vàng bò dậy, luống cuống tay chân thu dọn giá ống nhòm, rồi gọi cú mèo đang ngủ say: “Bé Quần Bó dây mau, hổ tới ăn thịt chúng ta!”
Bé Quần Bó lật người đứng dậy, ánh mắt đờ đẫn: “Kíu?”
“Hổ!” Lộ Bạch nói thêm: “Giống sư tử, ăn thịt chim đó.”
Phần phật… Bé Quần Bó nghe tiếng là thất sắc, vỗ cánh bay đi.
“…!” Lộ Bạch cuộn thảm dã ngoại vào, bỏ vào xe, lên xe bỏ trốn ngay lập tức. Cảm giác bị hổ truy đuổi trong tự nhiên là như thế nào? Nếu Lộ Bạch thoát được thì sẽ viết hẳn một bài luận văn chuyên nghiệp.
“Max!”
“Lộ Bạch? Sao thế?” Max vừa hỏi vừa mở tọa độ của Lộ Bạch ra xem, anh ta phụ trách Lộ Bạch, còn người phụ trách hổ trắng là một đồng nghiệp khác. Nhân viên cứu hộ không cần phải theo dõi thường xuyên, nên thỉnh thoảng anh ta mới xem tọa độ của Lộ Bạch một lần. Ngay khi mở ra, anh ta đã hoảng hồn. Chấm đỏ nhỏ tượng trưng cho hổ trắng đang đuổi rất sát theo chấm xanh nhỏ tội nghiệp.
“Cậu làm gì chọc nó vậy?”
Lộ Bạch muốn khóc mà không xong, giọng nói chất chứa sự ấm ức: “Chỉ dùng ống nhòm để nhìn nó từ xa thôi.” Ai biết đối phương lại nóng tính như vậy? “Anh có đề nghị gì không? Max?”
Trước đây nhân viên cứu hộ trong Khu bảo tồn đã từng bị hổ truy đuổi chưa?
Max suy nghĩ: “Cậu cứ ở trong xe là được, đừng chọc tức nó, nếu không cắt đuôi được thì tôi khuyên cậu nên dừng lại, nếu không sẽ chọc giận hổ trắng thêm nữa.”
Lộ Bạch cũng nghĩ tới vấn đề này, động vật đôi khi rất cố chấp và bướng bỉnh, nếu không đạt được mục đích, có thể sẽ càng tức giận hơn.
“Tôi đang nghĩ đến việc này, bây giờ tôi sẽ chọn một nơi bằng phẳng, có tầm nhìn tốt để dừng lại ngay.” Sau khi đã quyết định và chọn hướng đi, Lộ Bạch cho xe tiến về phía trước, nửa đường thì dừng lại.
Hổ trắng trong nháy mắt đã đuổi kịp xe ba bánh. Đầu hổ to đùng cao hơn cả cửa kính xe, nó cần phải cúi đầu xuống mới nhìn ngang tầm mắt của Lộ Bạch ngồi ở ghế lái được.
Nó chỉ tò mò thôi, nó chỉ tò mò thôi… Lộ Bạch tự thôi miên mình như vậy, sau đó quay đầu, mỉm cười nhìn hổ trắng lớn: “…” Người lớn cười không liên quan gì đến hạnh phúc, hôm nay Lộ Bạch đã thành công nắm được bản chất của câu nói này.
Hổ trắng có vẻ tò mò về xe ba bánh thật, nó giơ chân hổ to dày lên, cào cào kính chiếu hậu của xe ba bánh, nhưng nhanh chóng mất hứng thú. Nó đi vòng quanh xe ba bánh rồi cuối cùng cũng quay lại cửa sổ, đôi mắt thú trong như nước nhìn chằm chằm vào người lái xe, dường như không còn hứng thú với xe ba bánh mà lại thích thú với con người bên trong hơn.
Lộ Bạch: “…” Cậu giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, cảm thấy bất an.
Hổ trắng giơ chân lên cào cào cửa sổ trong suốt, qua lớp kính có thể thấy móng hổ thật to, động tác này thực sự rất đáng sợ.
Không phải Lộ Bạch nhát gan, buổi trưa hôm qua có lẽ tâm trạng của nó khá tốt nên mới để cậu đi, nhưng bây giờ lại có vẻ cáu kỉnh, hổ trắng bắt đầu không vui. Lúc này mà cậu xuống xe là thành thức ăn ngay. Thế là cậu quyết không bao giờ xuống xe, trên xe có đồ ăn thức uống, để xem ai lì hơn ai.
Nhân viên cứu hộ dần dần thả lỏng, nhưng cậu không ngờ rằng một con mèo bự 400 ký ra sức đẩy một chiếc xe ba bánh yếu ớt lại đến mức tưởng chừng như sắp lật nhào.
“!!”
May mắn là xe ba bánh được thiết kế đặc biệt để đi trong hoàn cảnh tự nhiên không phải là nói cho vui, bản thân xe cũng đủ nặng, hổ trắng không thể đẩy ngã ngay được. Mặc dù tài xế thật sự cảm thấy hoảng loạn, cái con này hung dữ quá đi.
Lộ Bạch từng nhìn Then Cửa rung cây, lúc đó chỉ cảm thấy rất vui, không nghĩ đến việc thương cảm cho hoàn cảnh của cái cây. Bây giờ đến lượt cậu bị lắc mới hiểu được tâm trạng của cái cây, chỉ hai từ thôi, chết tiệt. Cũng may cậu có thể giữ bình tĩnh, cho dù hổ có lắc thế nào, cậu vẫn ngồi yên bất động.
Mà hổ trắng lớn nổi nóng nhanh, nguôi giận cũng nhanh, thấy không làm gì được xe ba bánh, nó nhanh chóng mất kiên nhẫn, há miệng liếm mép bỏ đi.
Lộ Bạch thở phào, cũng phải, thú hoang tính tình nóng nảy làm gì cũng bồng bột mà, nhìn chung không kiên nhẫn lắm. Cậu khởi động xe, tiếp tục lái đi.
“Max, nó không theo tôi nữa chứ?”
“Hết rồi.”
Hai người đều thở phào, Max đề nghị: “Tạm thời đừng lại gần nó nữa, nó thật sự nóng tính lắm đấy.”
“Được.” Lộ Bạch đồng ý.
Sau lần tiếp xúc gần hôm nay, cậu đã có hiểu biết mới về sức mạnh của con hổ trắng hoang dã này, không, phải nói là nó đã đảo lộn nhận thức của cậu, rõ ràng không phải là một con hổ trắng bình thường. Ấn tượng mà vườn thú để lại hoàn toàn không thể áp dụng được.
Nghe được lời hứa của Lộ Bạch, Max cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục theo dõi những hình thú của con người khác.
Vì hình thú của ngài Thân vương luôn khiến người ta yên tâm, ngoại trừ hai ngày đầu khi mới vào được nhân viên theo dõi chặt chẽ, sau đó nó cũng được đối xử như những hình thú khác. Do đó, họ đã không kịp thời nhìn thấy vào buổi tối hôm đó, chấm đỏ nhỏ tượng trưng cho hổ trắng lặng lẽ đi theo chấm xanh đại diện cho nhân viên cứu hộ. Điều này thật bất thường. Hổ trắng thường không rời khỏi phạm vi săn mồi của nó, chứ đừng nói đến việc dành phần lớn thời gian trong ngày để theo dõi… Trừ khi có điều gì đó rất đặc biệt xảy ra.
Lộ Bạch tìm được chỗ dựng trại từ rất sớm, cậu đi gần cả ngày rồi, nên không hề nghĩ tới sẽ bị hổ trắng tấn công lần nữa. Vì vậy cậu đã không hỏi Max xem nơi này có thích hợp để cắm trại không, làm phiền Max cả ngày, cậu cũng thấy rất ngại. Anh ta cũng có rất nhiều việc, không chỉ giúp đỡ một mình cậu.
Nơi ở hôm nay không có khung cảnh đẹp bằng địa điểm cắm trại tối qua, xung quanh còn có nhiều thực vật hơn. Lộ Bạch dành chút thời gian san bằng chỗ dùng để dựng lều, những người dựng lều khi trời gần tối như cậu đều rất có nghề. Dù sao thì hầu hết các động vật đều rất thân thiện với cậu. Xịt chống muỗi phiên bản vũ trụ rất hiệu quả, chỉ cần xịt một cái xong là có thể làm việc từ từ.
Bé Quần Bó biết tạm thời không tiếp tục lên đường nên bay ra ngoài giải quyết bữa tối của mình. Hôm nay để có thể đi xa hơn nên họ không dừng lại nghỉ ngơi buổi trưa, cú mèo chỉ ăn hạt dẻ, nó nóng lòng muốn ra ngoài bổ sung thêm một ít protein.
“…” Nghĩ tới thực đơn của cú mèo, Lộ Bạch rùng mình một cái, cũng may là Bé Quần Bó thông minh, đã biết sự khác biệt trong chế độ ăn uống giữa mình và Lộ Bạch, sẽ không bắt cậu ăn sâu và chuột nữa.
Sau khi dựng lều xong, đào hố để nhóm lửa cũng là một công việc mang tính kỹ thuật, cần để sẵn các lỗ thông hơi, đảm bảo không khí lưu thông, như vậy thì lửa mới có thể cháy. Dựa vào chút ánh sáng cuối cùng, Lộ Bạch đứng dậy đi ra nhặt cành cây. Điều phiền phức hơn là cành cây trong rừng khá ẩm ướt, Lộ Bạch chọn trúng cành chết chưa rụng khỏi một cái cây, cậu dùng cành cây nhặt được từ dưới đất để móc…
Thanh niên loài người đang tập trung với việc đang làm. Sau lưng cậu không xa, một bóng dáng với sọc đen trên nền trắng xuất hiện trong rừng. Không một âm thanh nào vang lên, bởi vì ẩn náu là kỹ năng bẩm sinh của nó, đánh lén là một cách quan trọng để nó săn được con mồi. Mèo bự với chữ Vương trên trán, đôi mắt trong veo màu nước điềm tĩnh, làm gì có nóng nảy bồng bột, rõ ràng là một kẻ biết lập kế hoạch, giỏi chờ đợi thời cơ, chuyên lạt mềm buộc chặt. Việc ẩn nấp ở một vị trí thích hợp, bất động vài phút rồi mới di chuyển cơ thể là chuyện thường ngày đối với nó.
Khi hổ trắng từ từ duỗi móng vuốt ra, mọi cơ bắp trên cơ thể đều nằm dưới sự điều khiển có chủ đích của nó, từng đường nét rõ ràng, bùng nổ sức lực mạnh mẽ…
Rắc một tiếng, cành cây khô cuối cùng cũng rơi xuống, Lộ Bạch ngồi xổm xuống đất để nhặt. Trước đó, ma xui quỷ khiến, cậu quay đầu lại một cái, có lẽ là vì trời quá tối, cậu luôn cảm thấy xung quanh thật âm u quái dị.
Tất nhiên không có gì sau lưng. Giống như mỗi lần đi trong đêm không khỏi nhìn lại, thực ra đó chỉ là hiệu ứng tâm lý mà thôi.
Lộ Bạch quay người, bẻ cành cây ra chất thành đống, trong lúc này, cả khu rừng chỉ có tiếng cậu bẻ cành.
Móng vuốt hổ khổng lồ bước theo tiếng thanh niên loài bẻ cành cây, từng bước đi tới, cái đuôi to dài bất động ở sau lưng, trông rất vững vàng. Nhưng chắc chắn là nó không đi săn. Hổ trắng săn mồi thường bắt đầu tấn công từ khoảng cách vài mét, nhưng lúc này, miệng thú khổng lồ gần như treo lơ lửng trên đầu Lộ Bạch, im lặng chờ đợi.
Chỉ cần Lộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn một cái là có thể tự dọa chết mình. Cũng may cậu không ngẩng đầu lên, nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị dọa chết.
Cùng một lúc gom được quá nhiều cành cây, cứ thế mang chúng về thì bất tiện, Lộ Bạch muốn lấy dây cột chúng lại, nào ngờ vừa đứng dậy quay người lại thì đụng phải một bức tường lông xù…
“Grừ…” Bức tường đó lại còn phát ra một tiếng gầm trầm trầm của thú dữ.
Lộ Bạch định thần nhìn kỹ hơn thì thấy bức tường này nhe răng nanh ra, miệng thú khổng lồ có thể nuốt chửng cả cái đầu mình, không phải là…
Hổ trắng!
Nhận ra điều này khiến Lộ Bạch ngay lập tức tê cả da đầu, cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, cậu lập tức kêu lên một tiếng, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, quay người bỏ chạy vào rừng.
Phía sau có tiếng gió thổi rõ ràng, hiển nhiên là hổ trắng đang đuổi theo. Hai chân người làm sao có thể chạy nhanh hơn bốn chân của mãnh thú? Bất kể Lộ Bạch có thừa nhận hay không, chạy trốn là không cần thiết, hổ trắng lớn bốn chân một lần nữa vồ ngã cậu từ phía sau! Lộ Bạch không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đang mặc quần áo mùa đông dày, trước mặt còn có mảng tuyết thật dày, ngay cả khi con thú khổng lồ phía sau ấn cậu xuống đất chà xát cũng sẽ không gây ra tổn hại đáng kể nào.
“…” Nhân viên cứu hộ tim đập thình thịch, thở dốc nghĩ thầm, vừa rồi mình không nên chạy trốn, làm vậy chẳng phải đã chọc giận đối phương sao?!
Mặt lại bị vùi trong tuyết, nhưng lần này Lộ Bạch không sợ nữa, cậu ngẩng đầu phun tuyết ra khỏi miệng: “Phì phì…”
Lộ Bạch cố gắng tìm cách lật mình lại, thề phải nhìn cho được bộ mặt thật của đối phương!
Khoảnh khắc quay lại, cậu choáng váng ngây người.
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Hổ trắng: Hổ trắng hoặc bạch hổ là biến thể sắc tố của hổ Bengal, với một gen lặn tạo ra những màu sắc nhạt. Một đặc tính di truyền làm cho các sọc của hổ rất nhạt; màu trắng của hổ của loại này được gọi là tuyết trắng hoặc “hoàn toàn trắng”. Điều này xảy ra khi một con hổ thừa kế hai bản sao của gen lặn cho màu sắc nhạt màu, một điều hiếm xảy ra. Chúng có một mũi màu hồng, móng chân màu hồng, da vằn xám, mắt xanh da trời băng đá, lông có màu trắng đến trắng kem với các vằn màu tro hoặc sô cô la.
– Hổ Siberia: Hổ Siberia, hổ Amur, hổ Triều Tiên, hổ Ussuri hay hổ Mãn Châu hoang dã; biệt danh: “Chúa tể rừng Taiga”, là một phân loài hổ sinh sống chủ yếu ở vùng núi Sikhote-Alin ở phía tây nam tỉnh Primorsky Krai của vùng Viễn Đông Nga. Trong quá khứ, loài hổ này từng phân bố khắp bán đảo Triều Tiên, Đông Bắc Trung Quốc, Viễn Đông của Nga và phía Đông Mông Cổ. Đây là phân loài hổ có kích thước lớn nhất so với các phân loài hổ khác, và cũng là loài săn mồi họ mèo lớn nhất hiện nay.
~*~