Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 67

Lộ Bạch từng làm việc ở vườn thú nên biết rất rõ ngay cả là động vật nuôi nhốt, chỉ cần không thích bạn thì sẽ không bao giờ ăn đồ ăn từ tay bạn. Huống hồ gì là mãnh thú hoang dã, tự tay cho ăn thành công thực sự là một vinh dự.

Lộ Bạch sung sướng đến nỗi tim muốn tan chảy, vừa đút vừa nhìn ngắm hổ trắng đang thong thả ăn, không hổ danh là hổ mười tuổi, trên người vừa có sự lão luyện trưởng thành theo thời gian mà vẫn vô cùng cường tráng, trông không hề già chút nào. Cậu vẫn còn ký ức tươi mới về sức mạnh tiềm ẩn dưới cơ thể kia khi ôm lấy nó. Tuy nhiên, Lộ Bạch vẫn rất tò mò, làm sao mà nó lại hình thành cảm giác đúng mực, vừa từ từ thăm dò vừa kiềm chế này?

Trong lúc phân tâm, đầu ngón tay bị vướng vào đầu lưỡi của hổ trắng, Lộ Bạch chợt tỉnh lại, mới phát hiện thịt đã biến mất: “Xin lỗi.” Cậu bắt gặp ánh mắt lười biếng thờ ơ của hổ trắng, lúc này, sự hung ác tỏa ra trong mắt nó khi săn mồi đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại vẻ ngoài điển trai, dễ thương và vô hại, vô cùng thu hút. Lộ Bạch nhịn không được, sờ lên một bên tai tròn tròn của nó, sau đó mỉm cười cúi đầu tiếp tục xẻ thịt.

Tai hổ trắng giật giật, bàn chân to lớn ấn xuống tuyết thoáng xòe ra. Đây là một hành động thư giãn.

Trong đêm giông bão, Lộ Bạch ở bên đống lửa, rất kiên nhẫn đút hết một nửa con mồi, nửa còn lại mang đi làm đông để giữ tươi.

“Mày chắc không ngại ăn thịt bảo quản phải không?” Thanh niên thanh tú trắng trẻo giải thích với cục lông xù mới: “Vậy tao sẽ giữ tươi cho mày, bữa sau mày muốn ăn thì đến gặp tao.”

Nhưng bây giờ tuyết sắp rơi dày, hổ trắng lớn có thể sẽ không quay lại được sau khi về nhà.

Lộ Bạch có chút nuối tiếc khi phải giục cục lông xù về nhà, nhưng vì lợi ích của nó, cậu nhìn bầu trời tối đen nói: “Sắp có bão tuyết rồi, mày mau về hang đi, tao cũng đi ngủ đây.”

Hổ trắng lớn ăn no uống say xong vẫn nằm đó nheo mắt, đuôi vẫy qua vẫy lại thật chậm. Điều non nớt nhất ở con hổ to lớn này có lẽ là cái đuôi đó, tạo thêm cho nó một chút nghịch ngợm.

Ánh mắt Lộ Bạch không tự chủ dõi theo cái đuôi dài hết đảo qua rồi đảo lại: “Khụ…” Cậu phải nỗ lực rất nhiều mới kiềm chế được việc nhào đến chơi với cái đuôi: “Tao rất muốn đi ngủ rồi đấy.” Vừa nói, cậu vừa đứng dậy chuẩn bị xử lý ngọn lửa.

Hổ trắng lớn vươn đầu qua cắn vào mắt cá chân của thanh niên đi ngang, rồi dùng hai chân trước to dày vồ nhẹ, Lộ Bạch kêu lên một tiếng rồi ngã bịch xuống tuyết. Mắt cá chân được quấn lấy, răng hổ chỉ khiến cậu cảm nhận được sức mạnh và sức kéo chứ không đau, dù sao thì đây cũng là cục lông xù biết chừng mực. Bây giờ nghĩ lại, dù là trong mấy lần trước, Lộ Bạch cũng chưa từng bị đau.

“Mày đang làm gì vậy? Muốn tao tiếp tục ở đây với mày à?” Sau khi ngã xuống đất, khoảng cách giữa Lộ Bạch và cục lông xù đã rất gần, cậu gần như ngồi trong khoảng không gian nhỏ giữa hai chân trước của hổ trắng, bất lực: “Nhưng tuyết sắp rơi rồi, mày có nghe thấy tiếng gió hú không?”

Mãnh thú vốn rất nhạy cảm với sự thay đổi của thời tiết, dù hổ trắng có mạnh đến đâu cũng sẽ không coi thường những mối đe dọa từ môi trường khắc nghiệt, nếu là hoàn cảnh bình thường thì cục lông xù này đã về hang từ lâu rồi.

Lộ Bạch tựa hồ cảm nhận được sự quấn quýt của nó, tâm trạng đặc biệt phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn là vui vẻ, mình có tài có đức gì chứ, hai lần giúp xử lý thịt là lọt vào mắt xanh của vua núi lửa Clivia rồi. Cậu cười thầm. Cảm thấy tuyết sẽ không rơi mạnh ngay lập tức nên cậu lặng lẽ nuông chiều bản thân thêm một chút, chơi thêm nửa giờ nữa vậy. Ân huệ của cục lông xù khó có được, ai mà đoán được sau đêm nay, hổ trắng lớn ngày mai có còn thích cậu nữa không.

“Được rồi…” Lộ Bạch được nước lấn tới, làm như mình miễn cưỡng ở lại chơi vậy, cậu ngã về phía sau, dựa lưng vào cục lông xù, ngay bên cạnh đầu là một cái đầu hổ to, quay một cái là có thể vùi mặt vào lông nó.

Người ta thường dùng từ đầu hổ để miêu tả những người có đầu tròn mặt tròn, sở dĩ hổ có mặt tròn chủ yếu là do chúng mọc thêm lông, đặc biệt là vào mùa đông, lượng lông mọc thêm siêu nhiều. Lộ Bạch sờ lên quai hàm hổ, cảm giác vừa mềm vừa nhiều lông dễ chịu vô cùng, cậu cảm thấy có thể xoa cả năm không chán.

“Sao trông mày đẹp trai thế?” Trong lòng đang nghĩ gì lại vô tình nói ra, Lộ Bạch quay lại dùng tay ôm đầu hổ, dán mặt vào mặt hổ trắng lớn, hài lòng vô cùng tận, sẵn đó còn tranh thủ nheo mắt quan sát vẻ mặt của hổ trắng lớn.

Nó rất dè dặt dụi lại cậu, cục lông xù này quả thật khác thường, rất hiếm thấy được những cảm xúc khác của nó.

Lộ Bạch cuối cùng cũng có cơ hội quan sát đôi mắt hổ trắng lớn ở khoảng cách gần, màu sắc hiếm có này khiến cậu liên tưởng đến một loại đá quý… Aquamarine. Aquamarine, aqua tượng trưng cho nước, còn marine có nghĩa là biển, khi kết hợp với nhau, chúng trở thành kho báu tinh khiết như nước. Ý nghĩa cũng rất tốt đẹp, nó tượng trưng cho tình yêu và hòa bình.

“Nhà mày ở đâu thế?” Nghĩ một lúc xong, Lộ Bạch quyết định đợi qua cơn bão tuyết mới đến thăm nhà của cục lông xù này. Biết nhau sống ở đâu là dấu hiệu của tình cảm tốt đẹp.

Hổ trắng lớn không nói được, chỉ hơi nheo mắt nhìn chằm chằm thanh niên đang nói nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lắc tai nhếch miệng, những biểu cảm nhỏ bé này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai, uy nghiêm của nó. Ngược lại, nó mang lại cho con người cảm giác rất chân thực về cái đẹp.

Lộ Bạch dựa vào nó quá thoải mái, nhưng thế này thì lại dễ buồn ngủ, cậu xoa cục lông xù mấy cái cuối cùng, ôm chặt lại hít một hơi: “Bông Xù, chờ sau khi tuyết ngừng đến chơi với tao được không? Bây giờ về hang động của mày đi.”

Cậu đặt lòng bàn tay lên vai hổ trắng lớn, tựa vào vai hổ trắng vùng vẫy đứng dậy, lần này nó không ngăn cản cậu dập lửa… Sau khi ngọn lửa được dập tắt, xung quanh tối om, ngay cả mắt hổ trắng lớn cũng không sáng lắm nữa, có thể thấy là  nguồn sáng rất kém. Lộ Bạch chỉ nhìn thấy một bóng dáng, dường như nó vẫn đang nhìn mình. Như vậy là không đúng, hổ trắng lớn không thể vì cậu mà từ bỏ việc phòng chống thời tiết xấu.

Lộ Bạch hạ quyết tâm, quay người không nhìn chỗ hổ trắng đang nằm nữa, cậu cúi người chui vào trong lều, đang định kéo cửa lều thì có một bóng dáng lặng lẽ chen vào. Lộ Bạch nằm ngửa ra sau, căn lều vốn đã dành cho hai người khá rộng bỗng trở nên chật chội vì sự có mặt của hổ trắng.

Quần Bó đang nằm thẳng cẳng trong góc giật mình tỉnh giấc, quay người đứng dậy: “Kíu?” Nó lắc đầu, nhìn thấy cảnh papa mama không biết xấu hổ rồi, thấy ghét. Quần Bó quay mặt đi, mỏ ngoạm lấy cái khăn nhỏ của mình đắp lên người.

Lộ Bạch đưa tay lên quá đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn lên nóc lều, phải một lúc lâu mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, hổ trắng lớn không muốn đi, nó còn chạy vào lều nữa… A a a, đây là thiên đường sao?

Nhân viên cứu hộ căng thẳng đến nỗi phải nuốt nước miếng: “Nếu mày thích lều nhỏ của tao… thì cứ ở đi, ờm, vị trí này chắc khá ổn.” Nhưng chắc chắn tệ hơn một cái hang rộng rãi.

Lộ Bạch nói lắp bắp, không biết muốn biểu đạt điều gì, chỉ cảm thấy cục lông xù to lớn bao bọc lấy mình, toàn thân ấm áp như đang đắp một cái chăn xù lông. Cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối, nhưng có thể cảm thấy hổ trắng lớn đang nhìn mình, khiến tim cậu lại đập nhanh. Bị một động vật cỡ nhỏ nhìn chằm chằm sẽ không có cảm giác này, thậm chí cả sư tử bự cũng không làm được, chỉ có cục lông xù khổng lồ đen trắng này mới khiến người ta cảm thấy căng thẳng từ tận đáy lòng.

Thế nhưng được chơi với cục lông xù mình ngày đêm mong nhớ tất nhiên là vui như lạc vào thiên đường, Lộ Bạch còn đang mặc áo dày vẫn phải vùng vẫy thoát ra khỏi bụng nó, nói: “Ngủ như thế này không thoải mái, mày cho tao dậy… cởi áo khoác cái đã.”

Cục lông xù khổng lồ nằm nghiêng xuống, cả căn lều ngay lập tức rung chuyển, nếu không có chất lượng tốt thì nó đã tan nát từ sớm rồi.

Được giải thoát, Lộ Bạch ngồi dậy, cởi bỏ khăn quàng cổ, áo khoác và cả cái quần dày. Tiện đó cậu kéo khóa cửa lại một chút, bởi vì hôm nay có hổ lớn ở đó, cậu để lại một khe hở nhỏ để thuận tiện cho nó ra vào. Loại lều ngoài trời này giống như một ngôi nhà nhỏ, một phần khác của lều có chức năng thông gió, không phải lo lắng về vấn đề bị ngộp, cũng không lo bị ướt khi thức dậy.

Sau khi nằm xuống cạnh cục lông xù khổng lồ, Lộ Bạch vẫn còn hơi choáng váng, không thể tin được mình lại đang ngủ với một con hổ. Nhưng cục lông xù ở ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cái bụng mềm mại của nó… Đương nhiên, cậu không dám làm bậy, chỉ dám sờ chân. Một bàn chân to hổ trắng hổ trắng cần Lộ Bạch dùng hai tay mới nâng lên được, lần đầu gặp nhau, chính cái móng vuốt này đã đè lên đầu khiến cậu không thể cử động. Được Lộ Bạch xoa bóp nhẹ nhàng, móng vuốt khổng lồ của hổ trắng lớn hơi xòe ra, đệm thịt dày không mềm như mèo nhà, nói chính xác là rất cứng, giúp bảo vệ lòng bàn chân của hổ. Cậu vẫn có cảm giác như mình đang mơ. Hổ trắng lớn giơ chân lên cho cậu xoa, không dồn sức nặng của cả cẳng chân lên tay cậu.

“…” Lộ Bạch hoàn toàn khuất phục trước sức hút của cục lông xù chu đáo đến từng chi tiết này. Vuốt chân đủ rồi, cậu đặt chân hổ về bên cạnh, ngón tay nắm hờ: “Khụ, ngủ ngon, đi ngủ sớm đi.” Nói vậy thôi chứ cậu thật sự không ngủ được.

Hổ trắng lớn không biết đã nhìn thanh niên loài người nằm trước mặt mình trong bóng tối bao lâu, mãi đến đêm khuya, cục lông xù mới tựa đầu vào chiếc gối đầy hơi thở của người kia, nhắm mắt lại.

Lộ Bạch có ngủ hay không thì phán đoán dựa vào tiếng thở của cậu, cục lông xù có ngủ hay không thì phán đoán dựa vào cái đuôi không chịu yên kia. Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy cái đuôi bỗng chốc yên lặng, rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ. Phải rồi, bình thường cậu phải sử dụng túi ngủ để đảm bảo nhiệt độ cơ thể không bị mất đi, nhưng tối nay thậm chí còn không lấy túi ngủ ra, chỉ cần nằm cạnh hổ trắng lớn là cậu đã thấy rất ấm áp. Bên ngoài gió gào thét, tuyết bay tán loạn, còn trong lều lại ấm áp yên tĩnh, một nhà ba người ngủ thoải mái say sưa.

Bởi vì nơi Lộ Bạch ở đang có tuyết rơi dày, Trạm cứu hộ rất quan tâm đến hướng đi của cậu, tập trung theo dõi cậu trong thời gian này. Khi nhìn thấy chấm nhỏ màu xanh và chấm nhỏ màu đỏ lại chồng lên nhau, toàn bộ nhân viên trung tâm giám sát đều sửng sốt nín lặng.

Khi tình trạng của một hình thú nào đó khác biệt rõ rệt so với những năm trước, họ sẽ theo dõi và phân tích! Con hổ trắng này có yêu cầu rất cao về nơi trú ẩn, chưa bao giờ lang thang xuống núi trong một thời gian dài, nó thường ở trong hang ngủ suốt bảy hoặc tám giờ mỗi ngày. Tất nhiên, hiện tượng bất thường năm nay dường như không cần phải phân tích, tất cả đều là do sự xuất hiện của Lộ Bạch. Tuy nhiên, họ vẫn phải báo cáo số liệu cho Quân đoàn trưởng Adonis hiện đang phụ trách Trạm cứu hộ.

Nghe tin hình thú của Samuel ngủ qua đêm với Lộ Bạch, vẻ mặt của Adonis bỗng trở nên vô cùng kỳ quặc, nhưng anh ta cũng không có suy nghĩ sâu xa gì, mà lại rất mong chờ phản ứng của Samuel ba tháng sau!

Tuy nhiên, anh ta vẫn không nhịn được ghen tị, hỏi Chasel: “Hình thú của chúng ta đã từng ngủ chung trong lều của Lộ Bạch chưa?” Có không có không? Họ có thân thiết đến vậy không?

“Không có…?” Vì lúc đó là mùa hè, trời quá nóng nên họ sẽ không vào trong đâu! Chasel cũng xem buổi livestream của Lộ Bạch ở Clivia, hắn đã biết chú mình và Lộ Bạch đang ở cùng nhau, vị Thái tử thông minh này có đầu óc rất nhạy bén, hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao, chú của ta… vào lều của Lộ Bạch?”

Adonis khẽ thở dài: “Samuel là khác biệt.”

Chasel thầm nghĩ, hóa ra anh cũng biết đấy.

Sáng hôm sau, Clivia trắng muốt cả một vùng! Trên bầu trời có vô số bông tuyết lớn, gió thổi mạnh vô cùng, gần giống như một trận bão tuyết. Sau khi Lộ Bạch tỉnh dậy thì phát hiện mình chẳng những không lạnh mà còn khá nóng, vì cậu không biết mình ở rất gần Hổ trắng từ khi nào.

Khoan đã, hổ trắng?

Khi tỉnh dậy, nhân viên cứu hộ đã thấy một cái chân thú to đùng với sọc đen trắng đang quàng qua cổ mình.

“???” Lộ Bạch cảm thấy mình gần như chôn người trong đống lông xù, cậu lập tức lui ra, ngồi dậy nhìn khuôn mặt hổ lười biếng đang ngủ say. Nó hé một mí mắt, liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ngủ, động tác này như đánh thẳng vào lòng cậu…

“Kíu?” Quần Bó cũng tỉnh dậy, bước tới khe hở nhỏ, thò đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, rồi nhanh chóng rụt lại, lắc đầu.

Tiếng kêu đã đánh thức Lộ Bạch đang đờ đẫn, cậu mặc quần áo vào, thời tiết bên ngoài quả thực rất xấu, mặc dù vị trí cậu chọn được che chắn cẩn thận nhưng vẫn khá đáng sợ. Lộ Bạch điều chỉnh vị trí dù che để giảm bớt không gian di chuyển, hạn chế tối đa khả năng bị gió tuyết xâm nhập vào. Cậu nhóm lửa bằng chất gây cháy, cảm thấy khá ổn khi sưởi ấm bên ngọn lửa. Chuẩn bị livestream, đầu tiên cậu  đun một nồi nước, rửa mặt sạch sẽ, cố gắng làm cho mình sáng sủa gọn gàng trước mặt khán giả.

“Chào buổi sáng, chào mừng các bạn đến với kênh núi tuyết, bây giờ là 8 giờ sáng, hôm nay trời có gió và có tuyết, nhiệt độ đã giảm vài độ so với hôm qua, hiện giờ là -35 độ, hơi lạnh đấy.” Lộ Bạch đứng trên chiếc bục nhỏ hạ xuống từ xe ba bánh để chuẩn bị bữa sáng, trước mặt có một chiếc thớt nhỏ, cậu lấy túi bánh mì ra, pha nước uống, cắt trái cây. Để giữ ấm, cậu còn đặt một chiếc máy sưởi bên cạnh, sau một loạt hành động mạnh mẽ như hổ, cậu cầm miếng bánh mì phết sốt lên cắn một miếng: “Các bạn dự định tham gia các hoạt động ngoài trời nên chú ý giữ ấm, nhớ mang theo dụng cụ chống lạnh, máy sưởi mà tôi đang sử dụng rất tốt.”

Ấm reo lên báo nước đã sôi, Lộ Bạch cầm ấm rót nước nóng vào trong ly, mùi thơm lập tức lan tỏa. Cậu nâng ly lên nhấp một ngụm, mỉm cười vui vẻ với khán giả: “Ngày thứ bảy trên núi tuyết, Lộ Bạch vẫn phát sóng cho quý vị.”

Bình luận: Chào buổi sáng nhân viên cứu hộ ~

Bình luận: Lộ Bạch sớm thế, đợi đã, -30 độ hả! Sao trông cậu nhàn nhã thế?

Bình luận: Đây là giả ngoài trời.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ lại lừa tôi đi du lịch núi tuyết T_T lần trước tôi đến đó đã bị đóng băng suýt toi đời, đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi nữa.

Bình luận: Có máy sưởi và một ngọn lửa rực cháy đằng sau, thật ra cũng ổn nhỉ!

Bình luận: Chú ý bảo vệ bản thân khi tuyết rơi dày, nhớ bảo vệ mắt nữa (này, tôi, một người mới tập hoạt động ngoài trời thôi, không biết đang la lối cái gì)

Bình luận: Núi tuyết khác với cao nguyên tuyết, vẫn khá nguy hiểm, nhân viên cứu hộ phải tự chăm sóc bản thân.

Sáng sớm thấy Lộ Bạch đang livestream trong gió tuyết, nhiệt độ âm 30 độ, mọi người đều dặn cậu phải chú ý đến an toàn. Tất nhiên, Lộ Bạch là chuyên gia rồi, thấy cậu mở livestream ngoài trời là chỉ có sướng.

Lộ Bạch: “Sau khi biết hôm qua sẽ có tuyết, tôi đã tìm nơi này để trú chân, dùng dụng cụ để chặn gió tùy theo hoàn cảnh, thực ra cũng không lạnh lắm.” Vừa nói, cậu vừa dọn dẹp cái bục nhỏ.

Nhiệt độ bên ngoài ngày càng cao, Quần Bó bay ra, đáp xuống chiếc bục nhỏ, đi loanh quanh tìm đồ ăn: “Kíu?”

Bình luận: Quần Bó chào buổi sáng!

Bình luận: Quần Bó trông như một đứa trẻ nghịch ngợm dậy sớm tìm mẹ đòi ăn sáng.

“Tao lấy cho mày ít thịt, đừng vội.” Lộ Bạch lập tức đặt bữa sáng xuống, lấy trong tủ đông ra một miếng thịt nhỏ, cắt vụn bày ra đĩa.

Cú mèo đã đói rồi, cậu nhìn lại căn lều, hổ trắng lớn không đói sao!

Lộ Bạch lấy chậu cơm ra gõ mấy cái: “Đã đến giờ ăn sáng rồi…”

Khán giả kênh livestream: “!!” Tôi biết cậu quan tâm đến chúng tôi, nhưng không cần phải làm thế!

Nhưng cách này thực sự rất hữu ích, khán giả nào chưa ăn sáng vội vàng tìm thứ gì đó để lót dạ hoặc đứng dậy đi ra ngoài ăn.

Bình luận: Tôi ăn sáng xong rồi, cảm ơn nhân viên cứu hộ đã quan tâm.

Chỉ là họ không ngờ rằng ngay sau bình luận cảm ơn nhân viên cứu hộ đã quan tâm, một con hổ trắng khổng lồ bước ra khỏi lều của nhân viên cứu hộ. Làm cho họ lập tức choáng váng.

“Mày dậy rồi?” Giọng nói dịu dàng của nhân viên cứu hộ khiến họ tỉnh mộng, nhận ra sự thật rằng lời nhắc nhở vừa rồi hoàn toàn không hướng tới mọi người ở đây, mà là dành cho cục lông xù đang ngủ trong lều của mình.

Bình luận: Tôi nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.

Bình luận: A a a hổ trắng lớn!

Bình luận: Tôi hoa mắt nhìn lầm phải không? Hổ trắng lớn này lại bước ra khỏi lều của Lộ Bạch? Trời đất ơi, từ khi nào mà mối quan hệ của của họ bỏ qua quá trình, nhảy thẳng đến kết quả vậy.

Bình luận: Kết quả là thế nào? Mấy người nói cho rõ ràng.

Bình luận: Hổ trắng lớn bướng bỉnh lạnh lùng vậy mà lại đầu hàng, còn chui vào lều của nhân viên cứu hộ, a, tôi không chấp nhận!

Bình luận: Người khác thu nhận thiếu nữ vô gia cư, Lộ Bạch thì giỏi rồi, thu nhận ngoeo-ngoeo-grào-grào vô gia cư.

Hổ trắng lớn bước ra khỏi lều, vươn vai bên đống lửa rồi ngồi xổm xuống nhìn Lộ Bạch.

Vẻ mặt ngái ngủ nhưng không ảnh hưởng đến ngoại hình khiến khán giả kênh livestream phải hét lên: Lộ Bạch kiếp trước giải cứu dải Ngân hà của mình phải không? Sáng sớm dậy đã thấy cục lông xù, à không, nói đúng hơn là ngủ chung giường với cục lông xù!Ngủ với hổ trắng to lớn thế này là khái niệm gì?

Bình luận: Tôi, ghen, tỵ!

Bình luận: Ngủ hết với cục lông xù khắp rừng, Lộ Bạch được lắm…

“Chờ một chút, tao đi lấy thịt cho mày.” Lộ Bạch nói xong quay người lấy thịt ra cho vào chậu cơm, chu đáo đưa đến trước mặt hổ trắng lớn: “Thịt thừa từ tối qua chắc vẫn còn rất tươi.”

Hổ trắng lớn thật ra không ăn thịt qua đêm, nhưng nó vẫn nể mặt cậu mà nằm xuống, vừa cúi đầu ngửi ngửi, vừa đưa mắt nhìn Lộ Bạch, cứ như nhìn mặt Lộ Bạch mới có thể ăn được chậu thịt này.

Khán giả ghen tị với Lộ Bạch biết bao, hai ngày trước vẫn chỉ cho nhìn không cho sờ, hôm nay đã không khác gì những cục lông xù trước kia.

Thực sự không có sự khác biệt? Có khác! Xưa nay chẳng có cục lông xù nào vào lều ngủ với nhân viên cứu hộ cả. Còn nguyên nhân thời tiết xấu như gió mạnh và tuyết rơi dày thì họ bỏ qua có chọn lọc. Sau đó tất cả đi đến kết luận rằng cục lông xù trắng đen khổng lồ này đến sau nhưng vẫn giành trước được, đã nhanh chóng thay thế địa vị của các cục lông xù trước đó trong lòng nhân viên cứu hộ.

Các đời lông xù trước: Đừng có bình luận cái này được không? Bực mình.

Nhân viên cứu hộ tiếp tục ăn bữa sáng của mình, nhận thấy đồ uống nóng nhanh chóng nguội đi mất rồi, quả nhiên là thời tiết âm hơn 30 độ, cậu lập tức đổi ly khác còn nóng cho mình. Không biết tuyết rơi dày sẽ kéo dài bao lâu, Lộ Bạch tắt livestream, hứa với khán giả sẽ phát sóng lại nếu cần thiết.

Khu bình luận bày tỏ rằng có hổ lớn ở bên cạnh, họ có thể xem tiếp cả 100 năm! Nhưng nhân viên cứu hộ tàn nhẫn vẫn tắt máy.

Trong tình huống như đêm qua mà hổ trắng lớn còn chưa bỏ đi, hôm nay nó thậm chí còn không có ý định rời đi vào ban ngày, hổ trắng nằm bên đống lửa với vẻ mặt lạnh lùng cao quý, đến mức Lộ Bạch không thể tin được con hổ trắng lớn quấn người đêm qua là thật…

Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, nhiều sinh vật cũng thường có các trạng thái khác nhau vào ban ngày và ban đêm. Đàn ông con người ban ngày thì đạo mạo, nhưng ban đêm có thể còn không bằng cầm thú…

“…” Cái gì vậy chứ? Lộ Bạch lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện quái đản đó nữa.

Rồi, Lộ Bạch vào lều ngủ trưa, còn Quần Bó và hổ trắng ở bên ngoài.

Lúc đầu, Lộ Bạch hơi lo lắng không biết để Quần Bó và hổ trắng ở chung với nhau có nguy hiểm đến tính mạng Quần Bó hay không, sau này cậu mới biết hổ trắng khá thân thiện với Quần Bó… Cũng phải, cậu đoán ngay cả lần đầu tiên cũng là một sự hiểu lầm. Đúng là hổ sẽ ăn thịt chim, nhưng đó là khi thức ăn khan hiếm. Thường thì khi có đủ thức ăn, không có mãnh thú nào muốn ăn loài chim nhiều lông mà lại ít thịt.

Tuyết rơi dày đến tận chiều tối, Lộ Bạch ngẩn ngơ, xem ra căn lều nhỏ sẽ phải tiếp tục chứa chấp hổ trắng lớn. Lộ Bạch thì rất vui, nhưng thức ăn là một vấn đề. Trước khi trời tối, tuyết đã rơi ít hơn một chút, hổ trắng lớn rất nhạy cảm với sự thay đổi của thời tiết, không cần Lộ Bạch nói gì, nó đã đứng dậy đi lại.

“Mày định ra ngoài à?”

Hổ trắng không quay đầu lại, chỉ vẫy đuôi rồi lao vào gió tuyết. Có một số loài trong thế giới động vật thực sự không coi gió tuyết ra gì, hổ là một trong số đó, ngoài ra còn có báo tuyết. Lộ Bạch cũng không quá lo lắng, quả nhiên nó trở lại rất nhanh, Quần Bó cũng được hưởng ké theo hổ trắng, thời tiết xấu như vậy còn có thể ăn được thịt tươi.

“Tối nay mày cũng ở lại à?” Hổ trắng không sợ gió tuyết, có thể tự do đi lại nên Lộ Bạch không hiểu tại sao nó lại không về hang của mình?

Mèo bự đen trắng khổng lồ liếm miệng, râu hổ rung rung, nó nhìn Lộ Bạch, nhưng không trả lời câu hỏi của cậu. Cục lông xù thông minh đã mặc định rồi, Lộ Bạch còn gì để nói. Họ lại ở chung suốt đêm.

Nghỉ ngơi đầy đủ khiến giấc ngủ ban đêm cũng ngắn hơn. Khoảng năm giờ sáng ngày hôm sau, ngay khi tuyết ngừng rơi, mặt trời lại bắt đầu xuất hiện. Đúng như dự đoán, hôm nay sẽ là một ngày nắng. Lộ Bạch vội vàng đứng dậy chuẩn bị lên đường, không phải vội đi đâu mà do muốn ra ngoài tuần tra xem sau trận bão tuyết có động vật nào bị mắc kẹt đang cần sự giúp đỡ hay không.

Động tác của cậu tất nhiên đã đánh thức cục lông xù khổng lồ đang ngủ cùng mình, nó ngẩng đầu nhìn cậu, nhận được lời giải thích: “Mày tiếp tục ngủ đi, tao ra ngoài tuần tra.”

Hổ trắng lớn ở lại nơi nhỏ bé này một ngày hai đêm, thấy thanh niên loài người chuẩn bị rời đi, nó có vẻ đã chán rồi, bèn đứng dậy đi theo Lộ Bạch ra ngoài. Lộ Bạch nhận ra hổ đang đuổi theo xe thì dở khóc dở cười, dẫn theo hổ lớn làm sao tìm được động vật nhỏ? Động vật nhỏ chắc sẽ bị dọa chết luôn mất. Nhưng hổ này không phải báo đen hay Trường Thọ, Lộ Bạch cảm thấy không thể chỉ huy nó nên đành thôi.

Quần Bó tỉnh dậy thì thấy cả papa lẫn mama đều không có ở nhà, nó giật mình, nhanh chóng dang rộng đôi cánh bay ra ngoài. Mặc dù cú mèo khi lớn lên sẽ phải rời tổ, rời xa cha mẹ, nhưng nó vẫn chưa trưởng thành!

May mắn thay, chẳng bao lâu sau nó đã đuổi kịp papa mama, Quần Bó vui vẻ đáp xuống lưng hổ trắng lớn. Lần này hổ trắng lớn không cắn Quần Bó rụng lông đầy trời nữa, Quần Bó được nước lấn tới, đi thẳng lên đầu papa, như người ta thường nói, đứng cao thì có thể nhìn xa.

Lộ Bạch không ngờ đem theo hổ lớn ra ngoài là đúng đắn, sau khi nó hiểu được ý nghĩ của cậu thì dẫn cậu đi tìm động vật bị mắc kẹt. Quả thực, khứu giác của hổ trắng nhạy cảm khủng khiếp, suy nghĩ thì sâu sắc đến đáng kinh ngạc, nó dường như không quan tâm nhiều đến động vật trưởng thành bị mắc kẹt, toàn dẫn Lộ Bạch đi tìm những con non. Với sự giúp đỡ của Lộ Bạch, những con non này đã trở về với cha mẹ đang lo lắng và sợ hãi của mình, trong đó có nhiều động vật ăn cỏ… Thật đáng suy ngẫm, đây là bản năng tự nhiên của hổ trắng hay bị ảnh hưởng bởi con người?

Đang suy nghĩ, hổ trắng tựa hồ lại tìm được mục tiêu, nó cúi đầu ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn về một phía, bước tới. Lộ Bạch thấy trên bản đồ, nơi đó là vách đá, nhưng vì hổ trắng dẫn tới đó nên cậu không nghi ngờ gì. Mặt đất trắng xóa toàn là tuyết, Lộ Bạch nhìn qua cũng không thấy gì, cậu dừng xe xuống kiểm tra. Hổ trắng đi theo Lộ Bạch, không biết có phải vì cân nhắc đến mọi mặt hay không, như là dọa động vật cần cứu sợ, nó không đi phía trước.

Trên mép vách đá quả thực có một hình thù nổi lên, có vẻ là con gì đó, nhưng lại bị tuyết phủ kín nên Lộ Bạch ở trong xe không để ý thấy. Nó còn sống không? Lộ Bạch vội vã tiến tới, đó là một con báo tuyết đã hoàn toàn kiệt sức, sau khi từ bên dưới trèo lên, nó không thể đi được nữa, đành nằm hấp hối trên mép vách đá, để tuyết phủ kín người. Sự nhạy bén của bản năng có lẽ đã khiến báo tuyết cảm thấy bị đe dọa, nó cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để đứng dậy, thở hổn hển với Lộ Bạch và hổ trắng với vẻ đề phòng. Sau khi nó đứng dậy, Lộ Bạch ngạc nhiên nhận ra con báo tuyết gầy gò này hình như chính là con hôm đó mình đã cho ăn.

“Đừng sợ, tao đến đây để giúp mày.” Con báo tuyết này có tính phòng thủ rất cao, Lộ Bạch biết mình không nên quá vội vàng, nhưng lại phát hiện thân thể nó đang run rẩy đến mức đứng không vững, cậu không thể không sốt ruột.

“Khè…” Báo tuyết dù phát ra âm thanh rất yếu ớt nhưng vẫn không từ bỏ phòng thủ, cố gắng dùng móng vuốt dọa lui kẻ thù.

“Đừng sợ…” Lộ Bạch cúi người tiến tới, báo tuyết liên tục lùi lại làm cậu giật mình vội hét lên: “Cẩn thận phía sau!”

Nhưng lời cậu nói đã quá muộn, báo tuyết giẫm phải một quả cầu tuyết, cả người ngã xuống.

“…” Lộ Bạch bỗng cảm thấy đầu mình ong ong.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bên cạnh lao vụt xuống, biến mất ở rìa vách đá trước mặt Lộ Bạch.

“Hổ trắng!” Trước tình huống bất ngờ này, Lộ Bạch sợ đứng tim, cậu sững sờ, rồi vội lăn lộn bò ra mép vách đá.

Nhưng cậu còn chưa bước tới, mèo bự đen trắng đã ngoạm báo tuyết trong miệng trèo lên. Khoảnh khắc đầu hổ lớn xuất hiện, có trời mới biết Lộ Bạch… cảm giác như mình sắp lên cơn đau tim. Tuy nhiên, cả hai đều an toàn, cậu thậm chí không hề nghĩ đến việc lên án hổ trắng, chỉ đón lấy báo tuyết kiệt sức: “Cảm ơn…” Cậu nhìn vào mắt hổ trắng mạnh mẽ đến kinh ngạc một cái, rồi ôm báo tuyết lên xe, trên xe ấm hơn và còn có đồ dùng để sơ cứu.

Con báo tuyết này chỉ lạnh và đói, trên người không có vết thương nào rõ ràng, nhưng cơ thể xương xẩu cũng đủ khiến người ta đau lòng. Lộ Bạch nhẹ nhàng đặt nó trước lò sưởi, lập tức ủ ấm rồi cho nó uống nước sạch, kèm thuốc bổ sung năng lượng cho cơ thể. Sau khi báo tuyết bình phục, vốn lại định nhe răng với Lộ Bạch, nhưng khi phát hiện bên miệng có thịt, nó cũng không thèm khè nữa, vội cúi đầu ăn ngấu nghiến. Nhìn tư thế đó, không biết đã bao lâu rồi nó mới có một bữa no nê, dù sao thì với báo tuyết con chưa trưởng thành hoàn toàn thì quả thực rất khó săn mồi.

Một bữa thịt khiến báo tuyết phải thở hổn hển, ăn no rồi vẫn không thể dừng lại, Lộ Bạch sợ nó ăn quá nhiều trong một bữa sẽ đau bụng, thấy bất ổn bèn lấy thịt đi. Cậu tưởng báo tuyết sẽ lại khè mình, nhưng may mắn là không, báo tuyết chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ thịt bị cậu lấy đi, liếm mép như thể vẫn còn muốn ăn. Vẻ ngoài tham ăn này mới đúng phù hợp với lứa tuổi của nó.

“Đừng lo, sẽ cho mày ăn tiếp.” Lộ Bạch nói.

“…” Báo tuyết nhỏ nghe tiếng thì dời mắt sang nhìn mặt Lộ Bạch, trong mắt tuy vẫn còn cảnh giác, nhưng phần nhiều là tò mò và thăm dò… Chú báo tuyết nhỏ này mất đi sự bảo vệ của mẹ khi còn nhỏ, sống sót trong môi trường khắc nghiệt, mới tập thành tính khí hoang dã thế này, Lộ Bạch rất tán thưởng, vì không hung dữ thì không sống được.

Hổ trắng đợi ở ngoài đã lâu, có lẽ đã mất kiên nhẫn, bèn đi tìm Lộ Bạch. Báo tuyết vốn đang nằm im, chợt thấy hổ trắng đến gần, liền vội vàng bò dậy, núp sau lưng Lộ Bạch, thò đầu ra khè hổ trắng. Hổ trắng đã ngoạm báo tuyết từ dưới vách đá lên dường như không mấy hứng thú với nhóc con chẳng hề có tính đe dọa này, ngay cả khi bị khiêu khích cũng không thể khơi dậy chút cảm xúc nào trong lòng nó.

Lộ Bạch đi ra đóng cửa xe lại, ngăn cản hai con nhìn nhau, để báo tuyết nhỏ ở trong xe nghỉ ngơi. Cậu đoán có lẽ hổ trắng đã đói. Chiều cao của nó khi ngồi xổm trên mặt đất gần bằng cậu, đi tới ôm hổ trắng, nhân cơ hội vuốt lớp lông dày của nó: “Cám ơn mày hôm nay vất vả, chúng ta trở về ăn cơm thôi.” Đêm qua còn sót lại một ít thịt, nhưng cậu đã lấy một phần cho báo tuyết ăn, không biết còn lại có đủ cho cục lông xù khổng lồ ăn no một bữa hay không.

Sau khi Lộ Bạch ôm được một lúc, hổ trắng đứng dậy khỏi mặt đất, cõng Quần Bó đi về phía nơi cắm trại.

Lộ Bạch rất sợ hổ trắng không vui, nhưng cái đuôi nhàn nhã thoải mái của nó đã xua tan lo lắng trong lòng cậu.

~*~
Bình Luận (0)
Comment