*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ mà xem, nếu có thể để Quần Bó đứng trên đầu mình phá phách, lại có thể chủ động giúp nhặt báo tuyết từ dưới vách đá lên, chắc chắn tính tình của hổ trắng không thể xấu xa tệ hại được.
Theo quan điểm của Lộ Bạch, cục lông xù đen trắng khổng lồ đã hùng mạnh đến một mức độ nhất định, không thèm làm tổn thương bất cứ ai để củng cố địa vị và răn đe kẻ khác nữa. Tất nhiên, nếu gặp phải kẻ xâm nhập, Lộ Bạch tin rằng hổ trắng vẫn sẽ mạnh tay trục xuất đối phương. Qua cuộc giải cứu báo tuyết này, Lộ Bạch cũng gạt bỏ nỗi sợ hãi còn sót lại với hổ trắng mấy ngày qua, hoàn toàn cảm thấy con hổ trắng này rất an toàn.
Tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, không còn thời gian để lãng phí nữa, Lộ Bạch lập tức lên xe chở chú báo tuyết yếu ớt về chỗ cắm trại nghỉ ngơi. Hổ trắng đã đến từ lâu, đang đợi bên đống lửa đã tắt, nhưng chắc nó không lạnh, vì hơi thở ra từ miệng vẫn biến thành khói trắng. Nếu là con người thì bây giờ chắc hẳn bây giờ đã toát mồ hôi đầm đìa.
Lộ Bạch mỉm cười, lấy thịt cho hổ trắng và Quần Bó ăn. Khi cậu đang làm việc này, chú báo tuyết nhỏ nấp trong góc xe, lê thân hình mệt mỏi, nhìn cậu với đôi mắt mở to như chuông đồng. Cách tốt nhất để loại bỏ sự cảnh giác của động vật không phải là liên tục tiếp cận nó, mà đặt nó ở vị trí thích hợp, để nó từ từ làm quen với mùi hương và môi trường xung quanh.
Nhưng lát nữa Lộ Bạch còn phải ra ngoài, cậu ăn chút gì đó, dời máy sưởi vào lều, rồi nhẹ nhàng nói với chú báo tuyết đang trốn mình: “Bọn tao sắp phải ra ngoài, đưa mày đi loanh quanh cũng không tiện, mày đến đây, tao cho mày vào lều.”
Thanh niên loài người kiên nhẫn dỗ dành báo tuyết, hổ trắng nằm cạnh chậu cơm liếm miệng một lúc rồi mới tiếp tục ăn. Cái đuôi luôn không chịu yên của cục lông xù đen trắng lúc này đang lặng lẽ nằm yên phía sau nó.
Lộ Bạch rất kiên nhẫn, cậu ngồi rất lâu trước xe, hai tay luôn duỗi thẳng về phía trước, mặt luôn mỉm cười dịu dàng. Mặc dù chưa bao giờ hiểu được sức hút của mình đến từ đâu, nhưng sau một thời gian dài thử nghiệm, cậu luôn tin rằng chỉ cần mình đủ chân thành thì cục lông xù sẽ chấp nhận cậu.
Sau bảy tám phút, con báo tuyết nhỏ hoang dã khó thuần hóa cuối cùng cũng không còn đè thấp thân hình gầy gò của mình nữa, nó rụt rè đứng dậy, bước từng bước nhỏ về phía Lộ Bạch để thử… rồi cuối cùng cụng đầu vào lòng bàn tay của Lộ Bạch. Chỉ là một bé dễ thương khao khát hơi ấm thôi mà.
“Ngoan…” Lộ Bạch thuận theo đó xoa nhóc con một hồi, sau đó luồn lòng bàn tay vào dưới nách nó, ôm cục lông xù vào trong lòng. Trước đây đó không để ý, bây giờ cậu mới nhận ra con báo tuyết nhỏ này nhẹ khủng khiếp, trên người không có mấy lạng thịt, chỉ có một nắm xương. Chỉ là nhờ bộ lông dày trên người nên trông nó không quá đáng sợ.
Động tác vuốt ve của Lộ Bạch trở nên nhẹ nhàng hơn, sợ làm nó đau, Lộ Bạch thì thầm: “Sau này ăn nhiều một chút, mười ngày nửa tháng thôi là mày sẽ đẹp hơn, đừng sợ.”
Dù báo tuyết có hung hăng ngang ngược đến đâu, khi cảm nhận được nhân viên cứu hộ đang an ủi dịu dàng, còn có tần số giọng nói giống mẹ mình, vẻ kiêu ngạo của báo tuyết chợt biến mất không dấu vết. Nó mở miệng kêu lên mấy tiếng non nớt, đầu áp chặt vào ngực Lộ Bạch, giọng nói trẻ con khiến Lộ Bạch không đành lòng đặt nó xuống quá sớm. Vì thế cậu ôm nó trong lòng an ủi rất lâu.
“Mày cần nghỉ ngơi, buổi tối tao về sẽ chơi với mày.” Lộ Bạch không muốn báo tuyết nhỏ lại trải qua cảm giác bị bỏ rơi, cậu biết ít nhiều gì thì ý định của mình có thể truyền đến đối phương, nên rất chịu khó nói từng lời.
Bây giờ là khoảng hai giờ chiều, nếu không đi thì sẽ không có nhiều thời gian để làm việc, Lộ Bạch sắp xếp cho báo tuyết xong thì quay lại nói: “Hổ…” Cậu nói một chữ với hổ trắng rồi ngừng lại, cứ gọi
hổ trắng hổ trắng thế này rõ ràng không tốt lắm.
Theo thói quen, các cục lông xù khác đều có tên thì đương nhiên cậu cũng phải đặt cho hổ trắng một cái tên. Nghĩ là làm. “Chưa biết phải gọi mày là gì, hay là để tao đặt tên cho mày đi?”
Hổ trắng nhìn thanh niên hiền lành đang nói chuyện với mình, cục lông xù vừa ăn no có vẻ rất hài lòng, hơi nheo mắt lại, dường như đang đáp lại câu hỏi của nhân viên cứu hộ.
Lộ Bạch đưa tay sờ lưng hổ trắng lớn, nói rất có tình có lý: “Mày to lớn, lông rậm, lại còn là mèo bự nổi tiếng, tao sẽ gọi mày là Bông Xù.”
Cách đặt tên của cậu tùy hứng và và thiếu suy nghĩ như vậy đấy, hơn nữa đặt tên xấu mới dễ nuôi, càng đơn giản càng dễ gọi càng tốt!
“Quyết định vậy đi, Bông Xù.” Nói là bàn bạc nhưng Lộ Bạch không cho cục lông xù chút quyền lựa chọn nào cả, cậu tự mình vui vẻ quyết định.
“Tao đi rửa chậu, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.” Cậu gãi cằm cho Bông Xù, làm cho nó thoải mái một lát, sau đó Lộ Bạch đứng dậy rửa chậu, thu dọn đồ đạc.
Hổ trắng nhìn bóng lưng Lộ Bạch, cúi đầu chậm rãi liếm móng của mình, mùi hương của Lộ Bạch vẫn còn đọng lại trên đó. Mùi của con người không phải là mùi dễ chịu đối với động vật có khứu giác nhạy cảm đặc biệt là nam giới quanh năm ăn thịt thì mùi cơ thể càng nồng, chắc chắn là mùi mà mãnh thú giống đực không thích. Không hiểu vì lý do gì, Lộ Bạch cảm thấy nhu cầu ăn thịt của mình đã giảm đáng kể trong sáu tháng qua, thường ngày cậu ăn nhiều đồ chay hơn. Cộng với thể chất “đặc biệt” của cậu, có lẽ với thú hoang thì mùi của cậu khá dễ chịu. Hổ trắng liếm chân xong rồi quay sang liếm thân thể của mình, hành động này có nghĩa là không ghét mùi hương Lộ Bạch để lại trên người mình, thay vào đó, nó chỉ đang nếm mùi hương của Lộ Bạch.
Hai giờ rưỡi, cuộc tìm kiếm cứu nạn buổi chiều bắt đầu, trước đó Lộ Bạch đã hứa với khán giả rằng nếu có tình huống gì sẽ thông báo cho họ. Tất nhiên tìm kiếm và cứu hộ động vật là có tình huống mới rồi, nhưng nói sao nhỉ, cảnh gặp phải chưa chắc đã phù hợp để phát trực tiếp, nếu có cấp trên ở đây thì tốt rồi, cậu có thể hỏi ý kiến xem sao. Lộ Bạch mở hộp thoại của Samuel, lần liên lạc cuối cùng là mười ngày trước, cậu không quen với việc đối phương đột nhiên biến mất lâu như vậy, muốn gửi tin nhắn nhưng lại sợ làm phiền đối phương nên suy nghĩ một chút rồi thôi.
Còn có một cấp trên khác trong Trạm cứu hộ, thông tin liên lạc của người này cũng được đăng trong nhóm nhân viên nội bộ.
Trong căn cứ, Adonis lần đầu tiên nhận được tin nhắn của Lộ Bạch, hỏi liệu hoạt động tìm kiếm cứu nạn có thể được công khai hay không.
Lộ Bạch: “Chào buổi chiều, Quân đoàn trưởng Adonis, tôi là nhân viên cứu hộ Lộ Bạch hiện đang ở núi lửa Clivia, là như thế này, hôm nay ở đây vừa có tuyết rơi dày, tôi ra ngoài tìm kiếm cứu hộ động vật, cho tôi hỏi hoạt động tìm kiếm và cứu nạn có được công khai không?”
Adonis nhìn đoạn câu hỏi vừa lịch sự vừa ngoan ngoãn này, ngón tay run lên vì kích động, mà thôi, anh ta nghĩ trực tiếp gọi điện sẽ thuận tiện hơn.
“Lộ Bạch? Có thể công khai.” Không, nhưng có vẻ như cái này không phải là trọng tâm, Adonis cau mày, trở nên lo lắng: “Cậu muốn tìm kiếm cứu nạn trên núi tuyết? Lệnh này là của ai?” Núi tuyết nguy hiểm như vậy, làm sao có thể tùy tiện hành động một mình? Hơn nữa, sức lực của một người đơn giản chỉ là như muối bỏ biển.
Lộ Bạch sửng sốt một lát, mới đáp: “Không có mệnh lệnh của ai cả, tôi chỉ là đang tìm kiếm cứu nạn trong khu vực xung quanh thôi, phạm vi không xa lắm… cũng là nhàn rỗi thôi mà.”
Adonis hiểu ra, những động vật được Lộ Bạch cứu đều là động vật hoang dã thật sự, thật ra thì không cần thiết phải như vậy, đây là kết quả của sự chọn lọc tự nhiên. Anh ta không biết trước đó Samuel đã nói với Lộ Bạch những gì, sau khi cân nhắc một lúc mới thận trọng hỏi: “Công tác tìm kiếm cứu nạn hôm nay có kết quả gì không?” Nếu không có thì có thể là biện pháp tốt để thuyết phục đối phương rút lui.
“Có chứ.” Lộ Bạch báo số liệu ngay: “Cứu được hai con nai con, một con dê núi Siberia con và một số loài chim, hầu hết là con non. Phải rồi, còn có một con báo tuyết chưa đủ tuổi đã phải xa mẹ, bây giờ tôi đang mang nó theo, có lẽ sẽ giữ nó một thời gian trước khi thả về tự nhiên, vì tình trạng của nó bây giờ không được tốt lắm.”
Giọng nói của thanh niên trong trẻo dịu dàng, tốc độ nói không vội vã, pha trộn với khẩu âm đến từ một hành tinh xa lạ, hoàn toàn khác với ngữ điệu và thói quen phát âm mà Adonis quen thuộc. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe Lộ Bạch nói nhiều như vậy, mặt lộ ra vẻ thích thú, Lộ Bạch dừng lại vài giây rồi anh ta mới định thần lại, vội hắng giọng: “Thu hoạch khá đấy, cảm ơn cậu, Lộ Bạch.”
“Không, không, tôi nên làm mà.” Lộ Bạch vội vàng nói, ban đầu cậu có ấn tượng tốt về cấp trên này, bây giờ còn tốt hơn.
“Trước đây Samuel có dặn cậu không được công khai không?” Adonis lén hỏi thăm, chủ yếu là muốn biết ngày thường Samuel và Lộ Bạch nói gì? Tò mò!
Suy nghĩ một chút, Lộ Bạch thành thật nói: “Điện hạ Samuel nói động vật bị thương không thể công khai.”
Đây đúng là phong cách thận trọng của Samuel.
Im lặng một lúc, Adonis lại nghe thấy Lộ Bạch nói: “Nhưng tôi đã công khai cứu sói tuyết bị thương, Điện hạ có vẻ rất ủng hộ?” Sáng hôm sau còn mang vật tư và thuốc men đến nữa.
Ủng hộ?! Điều này không giống phong cách của Samuel, Thân vương lẽ ra nên giống như một ông già khó tính luôn chấp hành nghiêm khắc mọi quy tắc.
Nhưng đã nói vậy thì Adonis còn có thể nói gì nữa: “Cho nên điều đó không thành vấn đề, nhưng cậu phải chú ý đến an toàn, phải dành đủ thời gian để trở về căn cứ trước khi trời tối.”
“Được, cảm ơn anh.” Giọng Lộ Bạch nghe có vẻ như cậu đang mỉm cười.
Adonis nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cuộc gọi này khiến anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Một lúc sau, anh ta đăng nhập vào trang web chính thức để xem kênh livestream của Lộ Bạch, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cậu đang lái xe trên tuyết. Bắt mắt hơn nữa là con hổ trắng thân hình to lớn đi trước xe ba bánh, trên đầu có một con cú mèo tròn vo như trái bóng.
“???” Adonis hoang mang, Trạm cứu hộ đã theo dõi dữ liệu của hổ trắng suốt mười năm nhưng chưa bao giờ cho thấy hổ trắng tốt tính như vậy. Đồng ý là cú mèo do Samuel nuôi, nhưng đã vào thời kỳ hình thú mà cũng không quên mang theo thú cưng của mình đi, điều này quá khác thường. Ngay cả cái này mà cũng bị sốc, tiếp theo Adonis lại tiếp tục nhìn thấy một chuyện thậm chí còn khác thường hơn.
Hổ trắng là chúa tể sơn lâm, đã thống trị núi lửa Clivia suốt mười năm qua, thế mà nay lại chủ động tìm kiếm và giải cứu động vật! Thực sự không phải là đang tìm kiếm thức ăn? Không phải, tất cả khán giả xem livestream đều có thể thấy hổ trắng đối xử với động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt như nhau, mỗi khi tìm được vị trí của những con vật đó, nó sẽ đứng sang một bên, để nhân viên cứu hộ xử lý những con cần giúp đỡ. Những con non này chỉ đơn giản là bị đông lạnh thôi, chúng được đưa lên xe để làm ấm, cho ăn uống một chút là có thể được thả ra.
Để có thể làm việc lâu hơn, Lộ Bạch làm rất dứt khoát, sau khi thả một con vật ra là lập tức lên xe tiến về phía trước: “Bông Xù, đi thôi!”
Cậu đã gọi cái tên này vô số lần trong buổi livestream, ban đầu mọi người không nghe rõ, tưởng rằng đang gọi mèo bự hay gì đó! Sau này dần dần phát hiện ra, không phải, mà là Bông Xù!
Khu bình luận:
WTF? Hổ trắng vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai mà gọi là Bông Xù?Bình luận:
Chuyện gì đang xảy ra với nhân viên cứu hộ này vậy? Có hàng tá những cái tên quê mùa!Bình luận:
Bông Xù, ha ha ha ha khặc, Bông Xù…Bình luận:
Thật đáng sợ, sau khi đọc thầm vài lần, tôi thực sự cảm thấy cái tên này rất có thần?Bình luận:
Bông Xù VS Trứng Đen, Trứng Đen thắng chắc!Vì sự xuất hiện của cái tên Bông Xù, Trứng Đen lâu ngày không ai nhắc đến nay lại được gọi lên.
Bản thân Trứng Đen hơi giận: “…”
Thời gian có thể làm việc rất ngắn, sau hai giờ, bầu trời bắt đầu hơi tối dần. Lộ Bạch không muốn cục lông xù đi theo mình mệt quá nên xoa xoa hổ trắng: “Được rồi, tạm gác lại công việc, mày đi săn, tao ở chỗ cắm trại chờ mày.”
Nói xong, cậu bất an nhìn vào mắt hổ trắng, thấp thỏm hỏi: “Mày có quay lại không?” Hôm nay cậu dùng Bông Xù làm cu li thì Bông Xù có giận không?
Hổ trắng đi vòng quanh chân nhân viên cứu hộ, để lại mùi hương của mình trên người Lộ Bạch rồi quay người đi săn. Quần Bó có vẻ nghiện đi theo hổ, thậm chí đi săn cũng đòi theo. Quả nhiên là đi đâu cũng có thể tìm được bạn mà.
Nhân viên cứu hộ vẫn đang nghĩ đến báo tuyết nhỏ ở nơi cắm trại, vội vàng lái xe ba bánh Tiểu Soái về.
Khu luận bình gần như toát mồ hôi lạnh vì cậu:
Tài xế, xin hãy bình tĩnh!Bình luận:
Tôi chỉ có tốc độ này khi vội đi gặp bạn gái.Bình luận:
Tiểu Soái không còn là Tiểu Soái, Tiểu Soái phải là Bay Trên Tuyết.Bình luận:
Sợ quá!Tài xế Lộ cũng biết mình trượt tuyết hơi quá nên nói: “Là thế này, sáng sớm tôi cứu được một con báo tuyết nhỏ yếu ớt, nó còn đang nằm trong lều, sợ về muộn nó sẽ lo lắng!”
Bình luận:
Báo tuyết!!Bình luận:
Là cái loại thích leo núi, tự biến mình thành động vật bảo vệ cấp một à?Báo tuyết vốn đang ngủ trong lều chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng Lộ Bạch từ xa, nó kêu lên những tiếng non nớt yếu ớt từ trong lều, còn dùng chân cào vào cửa.
“Tới đây tới đây.”
Nhưng tạm thời không có lương thực, Lộ Bạch thả báo tuyết ra, nó dường như thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi, lần này gặp lại bỗng trở nên rất quấn người, cứ quay lòng vòng dưới chân cậu.
“Ngoan.” Lộ Bạch không biết an ủi nó thế nào, chỉ có thể vuốt ve nó thêm nữa, vuốt ve cái đuôi dài của nó: “Lạnh à? Để tao đốt lửa trước được không?”
Báo tuyết kêu lên nũng nịu đáp lại. Hoàn toàn khác với thái độ ngỗ ngược hung hăng trước đó. Lộ Bạch đốt lửa, nó cứ loanh quanh dưới chân.
Lộ Bạch đi lấy nước, gác nồi lên lửa, nó cũng lắc lư theo sau: “Coi chừng đuôi bị bắt lửa bây giờ.” Lộ Bạch lo lắng, chủ yếu là do đuôi báo tuyết dài quá, lại quét qua quét lại tứ phía, thế là cậu nhét đầu đuôi vào miệng nó: “Ngậm đi.”
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn ngậm đuôi mình, theo ra theo vào.
Lộ Bạch biết nó đói, nhưng hổ trắng vẫn chưa về: “Ngoan lắm, chờ chút nữa.” Cậu gãi cằm và cổ báo tuyết. Có lẽ là do được xoa rất dễ chịu, báo tuyết nhỏ lăn một cái, nằm lên chân Lộ Bạch mà cọ.
Bình luận:
!!Bình luận:
Bắt được một nhóc con ăn vạ, má ơi, nó dễ thương quá.Bình luận:
Khung xương to nhưng không có thịt nên trông hơi đáng sợ…Bình luận:
Tội nghiệp báo tuyết nhỏ, sau này đi theo nhân viên cứu hộ sẽ có thịt ăn.Khán giả lo lắng báo tuyết nhỏ không có thịt, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy hổ trắng lớn khỏe mạnh rắn chắc bước những bước nhẹ nhàng, miệng ngoạm con mồi nhảy vọt ra từ trong rừng, đặt con mồi bên cạnh ngọn lửa.
Bình luận:
Phiếu cơm này đẹp trai quá!Bình luận:
Ha ha ha thực sự, bất cứ cục lông xù có năng lực nào cũng không thể thoát khỏi số phận làm phiếu cơm.
“Về rồi à?” Biết hổ trắng rất có năng lực, nhân viên cứu hộ vẫn kiểm tra để chắc chắn rằng nó không bị thương.
Cục lông xù này hình như biết ý đồ của Lộ Bạch, bèn ngồi xổm xuống đất để Lộ Bạch kiểm tra. Nhân viên cứu hộ vốn luôn thèm muốn bộ lông của nó, nhân cơ hội kiểm tra này để vòng tay qua eo nó, xoa xoa rất lâu mà không để lại dấu vết… Lông xù thuần khiết không biết gì về tâm tư “bẩn thỉu” của con người.
Bình luận:
Cầm thú! Tôi cũng muốn…
Bình luận:
Nhân viên cứu hộ, hai đứa có thể cho bọn trẻ ăn trước khi tán tỉnh được không? Hai đứa con đang đợi ăn kìa…Trong khi đó, sự chú ý của hai đứa trẻ vị thành niên Quần Bó và báo tuyết đều đổ dồn vào con mồi.
“Tao đi xử lý con mồi đã.” Lộ Bạch nhìn vào mắt hổ trắng, đó là thói quen của cậu, cậu luôn cảm thấy giao tiếp với cục lông xù bằng ánh mắt thích hợp hơn là bằng lời nói.
Hổ trắng nằm xuống uể oải như thể đang chờ đợi bữa ăn, nếu để ý kỹ sẽ thấy vị trí nó nằm không xa cũng không gần, chính là lối vào nơi cắm trại này. Ở một vùng núi tuyết nghèo thức ăn, mùi máu sẽ thu hút mãnh thú khác. Ngay cả hổ trắng là chúa tể vùng này cũng từng trải qua chuyện mãnh thú khác quá đói dám đến giành thức ăn từ miệng hổ.
Sau trận tuyết lớn, quả thực có rất nhiều mãnh thú đổ ra săn mồi. Đàn sói, hổ khác, hoặc chó ngao… Chó ngao cao nguyên trưởng thành có tính khí hung dữ, tàn nhẫn, thường tấn công các loài động vật khác một cách bừa bãi. Dù hổ trắng có gặp chúng cũng phải đề phòng. Ở một số vùng núi tuyết rộng, hàng năm có vô số nhà leo núi bị giết, trong đó có một số do chó ngao gây ra, vì chúng có thể ăn thịt người. Khu vực Lộ Bạch cắm trại nằm ở rìa bãi săn của hổ trắng, nói đúng ra thì không còn là khu vực hổ trắng thường xuyên hoạt động. Vì vậy, không thể loại trừ khả năng có mãnh thú khác góp mặt. Vì gió và tuyết kéo dài suốt hai ngày qua nên không nghe thấy động tĩnh gì. Khi màn đêm buông xuống, hổ trắng có giác quan nhạy bén đã nghe được tiếng chó ngao.
Thanh niên loài người có giác quan kém nhạy cảm nhất ở đây đang tập trung vào việc chia thịt, Quần Bó và báo tuyết nhỏ một cái chậu cơm, thịt cho hai đứa này sẽ được băm nhỏ một chút. Hổ trắng một cái chậu cơm, thịt Bông Xù ăn có thể to hơn một chút.
“Bông Xù, này.” Làm xong mấy cân, Lộ Bạch đưa thịt qua trước.
Hổ trắng lớn không nhìn thanh niên mà nghiêng mặt nhìn ra ngoài, miệng hơi há ra để lộ những chiếc răng nanh trắng như tuyết…
“Grào …” Cảm nhận được mùi của chó ngao đang đến gần, hổ trắng khổng lồ không cho phép lãnh thổ của mình bị xâm phạm liền gầm lên một tiếng cảnh báo. Tiếng thú gầm mạnh mẽ lan rộng hàng dặm xung quanh.
Lộ Bạch thấy vậy là biết sự tình không đơn giản, cậu nhìn ra ngoài không thấy gì, liền hỏi: “Sao vậy?”
Nghe thấy tiếng Lộ Bạch, hổ trắng lớn mới dừng hành động đe dọa, quay người huých nhẹ vào cậu, ra hiệu không sao cả.
Lộ Bạch được an ủi.
Hai đứa nhỏ cũng dừng lại, đưa mắt tròn xoe nhìn cả hai. Nhân viên cứu hộ vốn chưa hiểu rõ lắm vẫn vội vàng an ủi: “Không sao không sao, ăn đi.” Rồi cậu quay lại lấy một miếng thịt cho hổ trắng ăn: “Mày ăn nhanh đi, đừng để bị đói.”
Hổ trắng lại được đút, nó vừa nhìn thanh niên đang đút cho mình vừa ăn miếng thịt trên tay cậu… nhưng rất chậm. Ăn hay không đây, khán giả kênh livestream xem mà sốt ruột!
Bình luận:
Hổ trắng đang ghét thịt quá to phải không? Nhân viên cứu hộ có thể cắt nó thành từng miếng nhỏ hơn được không?Bình luận:
Tốc độ ăn này không đúng lắm, chẳng lẽ hổ trắng ăn ở ngoài đã no rồi sao?Nhưng thời gian lại không trùng khớp, hổ trắng không thể săn được hai con mồi trong thời gian ngắn như vậy, suy đoán đã ăn no không chính xác!
Bình luận:
Tại sao tôi có cảm giác như hổ đang chơi đùa?Đúng, Lộ Bạch cũng nghĩ vậy! Hổ thậm chí có thể xé toạc cả con mồi, sao lại không thích miếng thịt quá to được? Nó ăn chậm như vậy, tựa hồ như đang trêu chọc cậu, hy vọng cậu đút ăn lâu một chút… Lộ Bạch tự kiểm điểm lại, hôm nay cậu quả thật chỉ chú ý tới chỗ khác, không để ý nhiều đến hổ trắng. Xin lỗi, đó là lỗi của cậu. Nhân viên cứu hộ vốn muốn đi nấu cơm cho mình giờ lại phải dành thời gian kiên nhẫn đút cho cục lông xù ăn hết thịt rồi mới đi làm bữa tối.
Khán giả kênh livestream dường như đã phát hiện ra điều gì đó rất ghê gớm.
Bình luận:
Tôi cảm thấy bầu không khí giữa Lộ Bạch và cục lông xù này thật là kỳ lạ, tôi có cô đơn không?Bình luận:
Bồ đang cô đơn, và tui đồng ý với bồ, đúng vậy đó! Thật kỳ lạ!Bình luận:
Vậy thì tôi sẽ nói thẳng nha, dân FA càng xem càng đỏ mặt, tim đập mạnh, he he he he (Tôi không nghĩ nhiều gì đâu, khỏi giáo dục tôi!)Bình luận:
Nhân viên cứu hộ với cục lông xù nào mà không như thế? Đừng lan truyền tin giả, admin để ý khu bình luận đây nè @adminBình luận:
Tập trung xem nhân viên cứu hộ chơi với cục lông xù, cảm giác ấm áp thế này mà mấy người cũng ship được hả, ảo tưởng quá rồi đó.Như thường lệ, sau khi khán giả xem xong các cục lông xù ăn cơm xong thì livestream kết thúc đột ngột.
Hôm nay có một ngày bận rộn tìm kiếm cứu nạn, cả người đầy mồ hôi, nhân viên cứu hộ ăn tối xong đun một chậu nước nóng cho mình, lau mồ hôi trên người. Lau người xong, Lộ Bạch không mặc áo khoác mà đi thẳng vào lều, cậu muốn ngủ sớm.
Sau một ngày mệt mỏi, nằm xuống thoải mái đến nỗi Lộ Bạch phải thở dài… rồi nhìn ra cửa lều, cậu cố tình chừa một khoảng trống để hổ trắng có thể vào bất cứ lúc nào. Cậu nhắm mắt lại nghĩ, nếu đêm nay không có tuyết, hổ trắng sẽ không vào ngủ nữa. Một lúc sau, một cái đầu đầy lông xù thò vào, nhưng không phải hổ trắng mà là báo tuyết nhỏ.
Lộ Bạch mỉm cười nói: “Vào đi.”
Buổi chiều nghỉ ngơi thoải mái giúp báo tuyết nhỏ tạm thời có thêm chút sức lực, nhưng dù sao nó cũng vẫn còn yếu lắm. Bụng của nó tròn căng ra một cách bất thường, lộ rõ hơn so với phần còn lại của cơ thể, nguyên nhân là do ăn quá nhiều. Khi báo tuyết đến nằm bên cạnh, Lộ Bạch đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng cho nó, xoa mãi rồi cả hai vô thức ngủ thiếp đi.
Vào một đêm không có gió tuyết, cục lông xù khổng lồ tựa cằm vào chân, canh giữ lối vào nơi cắm trại, thỉnh thoảng chợp mắt nhưng không ngủ sâu.
Năng lực của một người quả thực quá hạn chế, phạm vi tìm kiếm cứu nạn và thời gian hiệu quả của công việc quá nhỏ, ngày hôm sau khi họ ra ngoài đã không còn tìm thấy bất kỳ sinh vật nào cần được cứu. Cứ kết thúc như vậy đi, Lộ Bạch nghĩ.
Chuyến đi tiếp theo… là đến thăm nhà của chú mèo lông xù khổng lồ, phải lên kế hoạch thôi. Nửa đêm, Lộ Bạch đổi tiêu đề kênh livestream thành: Vào hang cọp.
Khán giả ở lại khu bình luận thấy vậy đều rất hào hứng? Khi nào thì vào hang cọp? Nhanh lên đi chứ!
Lộ Bạch cũng muốn làm nhanh, nhưng vấn đề là cậu vẫn chưa nói với hổ trắng, trong lúc mọi người dùng bữa no nê đang sưởi ấm bên đống lửa, cậu nhìn hổ trắng: “Bông Xù, sáng mai đến nhà mày được không?”
Bông Xù đổi tư thế nằm, ngáp dài, duỗi chân ra, tư thế trước mặt cậu ngày càng thoải mái hơn.
Nhân loại không biết xấu hổ cười nói: “Được, quyết định vậy nhé.”
Từ khi có báo tuyết nhỏ, hổ trắng không còn vào lều ngủ nữa, Lộ Bạch tưởng là do báo tuyết nhỏ, thực ra đó chỉ là vì hổ trắng phải thức đêm để bảo vệ sự an toàn của nơi cắm trại. Lộ Bạch xoa xoa cục lông xù khó hiểu này, đối phương gầm nhẹ một tiếng, há miệng cắn vào cổ tay cậu. Thực ra không đau, nhưng Lộ Bạch vẫn giả vờ kêu khẽ, lập tức nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hổ trắng, rồi nó không dám cắn nữa.
“…” Lộ Bạch lén cười gian.
Sáng sớm hôm sau, tiểu đội bốn thành viên nhổ trại lên đường với tinh thần phấn chấn, Lộ Bạch tay trái một con cú mèo, tay phải một con báo tuyết nhỏ, trước mặt có một hổ trắng lớn mở đường.
Những khán giả dậy sớm xem buổi livestream phải rơi nước mắt vì ghen tị.
Bình luận:
Ôi trời ơi, dù thành viên có thay đổi thế nào thì nhân viên cứu hộ vẫn là nhân viên cứu hộ, luôn ở vị trí trung tâm.Bình luận:
Đừng nói nữa, sẽ luôn là tay đấm lợi hại.Bình luận:
Là tay đấm kiêm phiếu cơm nha bấy bì ~Lộ Bạch: “Bây giờ chúng tôi sắp đi đến nhà hổ trắng, không biết cách đây bao xa, nên tôi báo trước, khi nào gần đến nơi thì giới thiệu với mọi người.”
Hóa ra suy nghĩ của Lộ Bạch là đúng, nhà hổ trắng ở rất xa. Xét thấy cậu đang lái xe nên nó còn dẫn cậu đi đường vòng. Đối diện với con đường gồ ghề như vậy, Lộ Bạch đã nhường hẳn quyền lái xe cho hệ thống thông minh, nếu không thì cậu đã lật xe hơn 800 lần.
Sau khi ổn định chỗ ở vào buổi tối, nhân viên cứu hộ nhìn thử độ cao hiện tại, chắc chắn đã cao hơn trước rất nhiều. Tất cả ở đây đều là động vật vùng cao, hoàn toàn không phải lo lắng đến độ cao này, nên người duy nhất đáng ngại chính là con người. Lộ Bạch cũng không sao, trước kia cậu từng đi du lịch bụi, có lần được một người bạn có kinh nghiệm cứu được, chẳng hiểu sao lại đi lên cao nguyên, thích ứng rất tốt.
Sau một ngày không để ý tới Lộ Bạch, Adonis phát hiện tọa độ của Lộ Bạch đang di chuyển đi rất xa, liền nhắn tin hỏi: “Cậu đang leo núi à?” Núi lửa Clivia tuy không phải là ngọn núi quá dốc nhưng vẫn rất nguy hiểm cho người không chuyên nếu mạo hiểm leo lên.
“Đúng vậy, tôi đi thăm nhà hổ trắng, nó dẫn đường cho tôi.” Lộ Bạch cũng biết sẽ khiến mọi người lo lắng nên ra sức trấn an: “Tôi sẽ chú ý đến an toàn, anh không cần lo lắng.”
Adonis hết hồn: “…Nó dẫn đường cho cậu lên nhà nó?” Nói đến đây, anh ta vội mở kênh livestream, nhìn thấy tiêu đề “vào hang cọp” kia thì bất lực, sợ rằng đó không phải là vào hang cọp mà là dê vào miệng cọp. Hành vi của hình thú của Samuel khác thường quá, luôn khiến mọi người thấy lo lắng.
“Phải.” Giọng nói của nhân viên cứu hộ rõ ràng là rất phấn khích, tuy rất đáng yêu nhưng cũng gây thêm bất an cho người nghe.
“…” Vì sự an toàn của cậu, Adonis đành phải khuyên nhủ: “Tôi biết cậu tin tưởng hổ trắng này, nhưng vẫn nên giữ khoảng cách với nó một chút thì hơn.”
Cũng là do nhiều nguyên nhân khác nữa.
Khi biết Lộ Bạch và hổ trắng gặp nhau, Adonis quả thực rất hả hê, nhưng xét đến việc Lộ Bạch sau này còn phải làm việc ở đây, người có thể hỗ trợ cậu ở mức tối đa chỉ có thể là Samuel. Nhưng nếu Samuel không thể xuất hiện vì lý do nào đó, bé Lộ Bạch vô cùng ỷ lại vào Samuel có lẽ sẽ buồn.
—
Người dịch: Kể ra thì cái vụ được động vật yêu thích này nọ của bé Lộ Bạch là do thân thế của ẻm, đây là một cái plot của truyện, ờ thì kiểu cũng không phải plot hoành tráng bất ngờ gì lắm, nhưng nó hợp lý với bối cảnh trong truyện là được rồi, dù sao thì tôi cũng chỉ thích đám mèo bự lông xù là chính, yêu đương hay đấu đá gì đó như gió thoảng mây bay thôi.—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Dê núi Siberia: Dê núi Siberia (Capra sibirica) là một loài động vật có vú trong họ Bovidae, bộ Artiodactyla. Loài này sinh sống ở Trung Á.
~*~