Nói về khoảng cách giữa con người và động vật thì quả là sáo rỗng.
Ngay tại đây, Lộ Bạch trước tiên phải gửi lời cảm ơn tới Quân đoàn trưởng Adonis đã quan tâm đến mình, dù sao tất cả những gì anh ta nói đều vì an toàn và lợi ích của bản thân cậu. Cậu cảm nhận được. Sau đó, cậu báo cáo lại kết quả cuộc thảo luận của mình với Thân vương Samuel cho vị Quân đoàn trưởng quan tâm đến mình này, phải, là lý thuyết bốn mùa.
Nghe nói Lộ Bạch tự bố trí bốn lượt cục lông xù mỗi năm, mà mình được hưởng riêng những một mùa, Adonis chỉ muốn cào tường… Tại sao lại dễ thương đến thế?
Lộ Bạch nói tiếp: “Vì vậy, anh không phải lo lắng về việc tôi ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng, cũng không phải lo lắng về việc chúng ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của tôi, nói chung mối quan hệ của chúng tôi rất tích cực, cục lông xù vui thì tôi cũng vui.”
Tất nhiên, cậu đã tự sắp xếp rõ ràng cho bản thân, sao có thể không vui được? Nếu Lộ Bạch quyết tâm lại còn có lý, Adonis còn có thể nói gì nữa, tất nhiên là đồng ý cả hai tay. Samuel, tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản rồi đấy, Adonis thầm nghĩ, hy vọng sau khi Samuel quay về sẽ không trách mình vì không hành động.
Điểm dừng chân hôm nay là do hổ trắng tìm thấy, nó đến đây thì ngừng tiến về phía trước, Lộ Bạch hiểu ý của nó thì dừng xe lại. Cậu nhìn quanh, thấy đó quả thực là một nơi thích hợp để ở. Sau đó hổ trắng tuần tra khu vực xung quanh, để lại mùi hương và vài tiếng thú gầm, tỏ vẻ đã chiếm lĩnh lãnh thổ này trước khi yên tâm rời đi.
Báo tuyết nhỏ xuống xe, cũng tuần tra xung quanh rất ra dáng. Sau hai ngày nghỉ ngơi, báo tuyết nhỏ đã tràn đầy sinh lực, hoạt bát hơn rất nhiều. Giang hồ đồn rằng mèo bự giảm cân rất nhanh mà tăng cân cũng nhanh, Lộ Bạch đang chờ ngày báo tuyết nhỏ tăng cân. Mỗi khi báo tuyết nhỏ bước vào môi trường mới, sở dĩ nó có khả năng cảnh giác như vậy có thể là do sớm trưởng thành, không thể không chú ý đến an toàn. Cục lông xù nhỏ nghiêm túc đi lại một vòng rồi quay về nằm bên cạnh Lộ Bạch, nó kêu lên ngọt ngào, cố gắng thu hút sự chú ý của Lộ Bạch.
Lộ Bạch đang bận, nghe tiếng kêu thì xoa nó, khen ngợi không chút do dự: “Giỏi lắm, cảm ơn mày.”
Ước tính được mình sẽ ở với báo tuyết một thời gian nữa, Lộ Bạch cũng nghĩ ra tên cho cục lông xù này, cậu cười nói: “Màu sắc và hoa văn lông của mày dễ thương quá, sao không gọi mày là Kẹo Sữa nhỉ?”
Tên của một cục lông xù mới đã ra đời.
Kẹo Sữa chăm chú nhìn Lộ Bạch, vừa nhìn vừa đẩy hai chân trước xuống tuyết, mũi phát ra âm thanh rừ rừ. Có lửa ấm áp, có người bầu bạn dịu dàng, không lo đói, cũng không lo bị tấn công, báo tuyết nhỏ dùng cách nhào bột để bày tỏ niềm vui và thoải mái của mình. Mà lại còn nhào bột trên nền tuyết.
Lộ Bạch vốn là người dễ xúc động, thấy vậy, mũi liền cay cay, cậu thở dài rồi ngẫm nghĩ, cởi khăn quàng ra của mình ra trải xuống đất: “Kẹo Sữa sang đây, nhào cái này.”
Báo tuyết nhỏ quả nhiên rất thích chiếc khăn mềm mại và ấm áp, nó nằm ngay xuống đó, nhào bột vui vẻ hơn, tiếng rừ rừ cũng vang hơn. Lộ Bạch xoa xoa thân thể nó, dù là động vật mất cha mẹ hay con người mất cha mẹ đều khiến người ta đau lòng.
Đột nhiên, Quần Bó đang đứng trên cây kêu lên đầy cảnh giác, Lộ Bạch nghe ra được là âm thanh hoảng sợ.
“Sao thế?” Lộ Bạch liền nhìn về hướng Quần Bó cảnh giác, vì trời tối mịt mù lại có quá nhiều chướng ngại vật, cậu lập tức cầm ống nhòm lên. Quả nhiên, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một cái bóng màu cam có sọc đen, thân hình to lớn, là một con hổ Siberia đang cúi thấp người ẩn nấp trong rừng quan sát bọn họ. Mối quan tâm đầu tiên của Lộ Bạch không phải là sự an toàn của bản thân mà là của báo tuyết nhỏ, cậu vội vàng nhặt chiếc khăn quàng cổ và cả cục lông xù lên bỏ vào xe.
“Quần Bó, chú ý đến an toàn.” Cậu dặn dò rồi nấp vào trong buồng lái, tiếp tục quan sát qua cửa sổ bằng ống nhòm.
Con hổ Siberia này không hề nhỏ chút nào, chỉ kém hơn hổ trắng một chút thôi, trông nó rất dữ tợn, đôi mắt sáng lòe lòe. Có thể nói điểm ngoại hình của hổ cam và hổ trắng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng khi đối mặt với con hổ trong trạng thái đi săn này, Lộ Bạch lại không có tâm trí thưởng thức ngoại hình của nó…
Có lẽ cảm nhận được sự sợ hãi của họ, hổ cùng cũng sải bước đến gần trên bốn chân to tướng khỏe mạnh của nó.
“Thịt…” Lộ Bạch chợt tỉnh ngộ, tựa hồ biết được nguyên nhân vì sao hổ bị hấp dẫn, cậu quay lại nhìn miếng thịt vừa lấy ra để rã đông từ một cửa sổ khác.
Quả nhiên, hổ bỏ qua xe ba bánh, đi thẳng đến cái chậu đựng thịt rã đông, cúi đầu ngoạm lấy miếng thịt bên trong lên. Nếu mục tiêu của nó chỉ là miếng thịt đó thì họ chẳng có gì phải sợ hãi. Lộ Bạch cầu nguyện cho cục lông xù đang ngoạm thịt này mau chóng rời đi, nếu không khi hổ trắng trở về sẽ xảy ra trận đánh ác liệt.
Phải nói rằng cái miệng quạ đen của cậu thực sự rất chính xác, không lâu sau khi cậu nghĩ xong, con thú khổng lồ nền trắng sọc đen quay lại với con mồi trong miệng. Nó tinh tường nhận thấy có một con thú hoang khác xâm nhập, bước chân thường ngày thong thả lập tức trở nên gấp rút và mạnh mẽ, nhả con mồi ra từ cách đó vài mét để chạy về. Vừa chạy, hổ trắng vừa gầm lên những tiếng trầm thấp, mục đích không phải để uy hiếp đối thủ mà để bày tỏ sự tức giận.
Nguy to!
Trong đầu Lộ Bạch hiện lên câu này, cậu không muốn hai con hổ đánh nhau nên vội hạ cửa sổ xuống, hét vào mặt hổ trắng ở bên ngoài: “Bông Xù, bọn tao không sao, mày đừng đánh nó!”
Cậu tưởng rằng mình an ủi sẽ có tác dụng, nào ngờ, tiếng gầm của hổ trắng nghe còn đáng sợ hơn, nó thoắt một cái nhảy tới trước mặt hổ cam. Hổ cam bảo vệ thức ăn rất dữ, miếng thịt trong miệng chưa kịp ăn hết, thấy hổ trắng lao về phía mình, nó cũng gầm gừ rất dữ tợn.
“Grào…”
Hổ trắng cao lớn hơn nó một chút, đi vòng ra phía sau hổ cam, buộc nó từng bước một rời khỏi nơi cắm trại. Lộ Bạch thấy thế thì thở phào, tưởng rằng vậy là xong, nhưng không ngờ là sau khi hổ trắng ép đối thủ ra ngoài lại lao tới cắn xé điên cuồng, trong phút chốc, hai con hổ một trắng một cam lăn xả vào đánh nhau túi bụi.
Lộ Bạch: “!!”
Trước kia sư tử và báo đen đánh nhau, cậu dám đứng ra can thiệp, bởi vì cậu cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, nhưng vào lúc này, nhìn hai con hổ khổng lồ chiến đấu kịch liệt, cậu thậm chí không có can đảm xuống xe! Chứ đừng nói là đến can ngăn! Nhưng cậu thực sự không muốn hai đứa nó đánh nhau, con nào bị thương cậu cũng đau lòng.
Hổ trắng chiếm thế thượng phong ngay từ đầu, thể hiện sự hung hãn và sức mạnh áp đảo trước hổ cam. Lộ Bạch lúc đầu còn rất lo lắng, về sau thấy hổ trắng không có ý giết đối thủ, nó hình như chỉ muốn dạy cho hổ cam một bài học, cho hổ cam chịu chút đau khổ. Lộ Bạch thở phào, theo những gì cậu biết, khi hai con hổ đấu tay đôi, nếu một trong hai chấp nhận thất bại, bên thắng sẽ không làm tổn thương kẻ đầu hàng nữa. Cậu thấy khí thế của hổ trắng hôm nay cực kỳ hung hãn, đừng nói là hổ cam đang chiến đấu với hổ trắng, ngay cả cậu chỉ đứng nhìn cũng đủ sợ hãi. Vì vậy, hổ cam bị đàn áp biết điều nằm xuống đầu hàng là việc trong dự đoán.
Nhưng điều mà Lộ Bạch không ngờ tới là ngay lúc hổ trắng buông tha cho hổ cam, đối phương lại phát động một đòn đánh lén hung ác, răng nanh sắc nhọn dường như đã cắm vào chân trước của hổ trắng…
Tim Lộ Bạch thắt lại: “Bông Xù.”
Vì tiếng kêu của cậu, hổ trắng khựng lại, hổ cam nhân cơ hội bỏ chạy. Lộ Bạch thấy vậy liền vội vàng mở cửa xuống xe: “Mày bị thương à?” Vừa rồi cậu thấy hình như nó bị cắn phải chân trước thật.
Hai bên đi về phía nhau, Lộ Bạch quỳ ngay xuống nền tuyết, nghiêng người cúi đầu kiểm tra hai chi trước của hổ trắng… Vừa đánh nhau xong, hổ trắng còn đang há miệng thở hổn hển, khói trắng bay ra, nó ngồi xổm xuống để thanh niên loài người dễ lật chân mình hơn. Suy cho cùng thì trời đã hơi tối, Lộ Bạch nhấc chân hổ trắng lên, phát hiện trên cẳng chân của nó có một vết thương nhẹ, chắc hẳn là do răng quẹt trúng, tuy không nghiêm trọng nhưng cậu vẫn rất xót. Không ngờ cục lông xù trong thế giới tự nhiên lại đáng ghét đến thế, thua cuộc còn chơi trò đánh lén.
Lộ Bạch xoa hai má hổ trắng lớn, đúng vậy, cục lông xù này hình như không thấy đau, cậu nói: “Lại đây với tao, tao xử lý cho mày.” Cậu quay người đi trở lại, nhưng hổ trắng không đi theo mà chạy về hướng ngược chiều.
“Bông Xù?” Lộ Bạch quay lại, thấy hổ trắng lớn đi đến bãi tuyết gần đó, nhặt con mồi ở đó về. Cậu thực sự cảm động, thật đúng là.
“Chuyện đồ ăn đừng lo vội, tao giúp mày sơ cứu vết thương trước đã.” Lộ Bạch vừa nói vừa mở xe lấy hộp cấp cứu, đồng thời thả Kẹo Sữa ra.
Kẹo Sữa hình như bị chuyện vừa rồi dọa sợ, đứng ở cửa xe một lúc lâu, nhìn ngó xung quanh mà không dám xuống. Sau khi nhìn thấy Lộ Bạch, nó mới rúc vào người cậu.
“Kẹo Sữa không sao, không đáng sợ.” Lộ Bạch ôm lấy báo tuyết nhỏ, xoa tai nó.
Khi cậu xách hộp cấp cứu đi xa, Kẹo Sữa kêu lên mấy tiếng non nớt, nhảy xuống chạy theo sau, chiếc đuôi dài dựng lên thật cao. Cảm giác được bảo vệ trước nguy hiểm này đã lâu rồi không cảm nhận được, nhưng chợt đánh thức ký ức về một tuổi thơ êm đềm trong nó. Kẹo Sữa rất vui. Nhưng sau khi phát hiện ra con mồi, nó quẹo ngang giữa chừng, tụ tập với Quần Bó bên cạnh con mồi. Một đứa thì đi vòng quanh trên người con mồi như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình, một đứa thì nhìn chằm chằm vào con mồi với đôi mắt xanh lục phát sáng, vẫy đuôi như thể đang cân nhắc nên cắn vào đâu.
“Kiú ~” Đây là con mồi của papa bắt được, Quần Bó ưỡn ngực trông rất tự hào.
Kẹo Sữa: “…”
Bên cạnh ngọn lửa đủ sáng, hổ trắng lớn đang nằm trên tuyết duỗi thẳng hai chân trước, Lộ Bạch xử lý cũng rất thuận tiện, sát trùng trước, sau đó bôi thuốc, sau đó đắp lên một lớp màng chống thấm là OK. Lộ Bạch cúi đầu tập trung làm việc, vô tình thấy hổ trắng lớn đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt đẹp như đá Aquamarine thật quyến rũ, cậu mím môi mỉm cười, rồi đột nhiên ghé lại gần, cúi đầu hôn lên chữ “vương” trên trán hổ trắng. Đồng tử thú của hổ trắng mở to. Biết nó chỉ là thú hoang, sẽ không có tình cảm gì, Lộ Bạch không xấu hổ, cúi đầu tiếp tục giúp nó băng bó vết thương.
“Xong rồi.” Cẳng chân này phải được để khô trước, chờ chất lỏng đắp trên vết thương đông lại thành màng. Động vật họ mèo đều không thích có dị vật dính trên người, Lộ Bạch đặc biệt dặn dò nó: “Không được liếm vết thương.”
Hổ trắng dường như hiểu được, không liếm vết thương. Hoặc có lẽ với nó thì vết thương nhỏ này chẳng là gì cả.
Sau khi gia đình bốn người ăn tối xong, Lộ Bạch bấm vào bản đồ, kiểm tra địa hình gần đó, sẵn tiện viết về chuyện xảy ra hôm nay… Cậu vẫn đang bối rối, có nên chia sẻ với cấp trên đang đi công tác không? Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định gửi đi.
Lộ Bạch:
“Thân vương Samuel, chào buổi tối, hôm nay tôi đã xem hai con hổ đánh nhau, cảnh tượng rất đáng sợ, tiếc là tôi chỉ có ảnh hổ trắng, không chụp hổ cam, tôi sẽ gửi ảnh cho ngài.”Lộ Bạch:
“Tôi biết ngài đi công tác, rất bận công việc, không cần để ý đến tôi.”Cậu thật lòng nghĩ như vậy, vì thế cũng không mong đợi một câu trả lời sau khi gửi tin nhắn đi.
Sau khi ở lại đây một đêm, mọi chuyện đều yên ổn, ngoại trừ hổ trắng bị một vết thương nhỏ dài ba phân, tiểu đội tiếp tục lên đường vào ngày hôm sau.
Lộ Bạch nói trước với cú mèo: “Quần Bó, mày có nên tự mình bay không hả? Đừng nghĩ đến chuyện để người ta cõng mày cả ngày.” Cậu nhìn thân hình ngày càng tròn trịa của Quần Bó: “Cả mùa đông mày đã lười biếng như vậy rồi, tao e rằng khi mùa xuân đến, mày có muốn bay cũng không bay được.”
“Kíu!”
“Còn dám cãi lại?”
“…”
Đội hình trên đường hôm nay vẫn là hổ trắng lớn dẫn đường, Quần Bó tự mình bay đi sau khi bị phê bình, Kẹo Sữa lần đầu tiên xuống đất tự đi, nó thận trọng bước đi bên cạnh hổ trắng, sau khi phát hiện hổ trắng không quan tâm đến mình, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng. Khi đi qua vùng đất bùn, Kẹo Sữa còn biết tự ngoạm lấy đuôi vào miệng để tránh làm bẩn chiếc đuôi xinh đẹp của mình.
Hổ trắng lớn đi được một đoạn, nó sẽ nhìn lại xe của Lộ Bạch, sau khi thấy cậu còn đang an toàn đi theo mình mới tiếp tục bước đi. Đôi khi con đường mà nó dẫn đi quá gập ghềnh, xe ba bánh không có đường đi qua, lúc này chỉ có thể quay lại. Đôi khi nhìn thấy cảnh đẹp trên đường đi, chẳng hạn như một thác nước nhỏ hay gì đó, nhân viên cứu hộ sẽ rề rà đứng lại chụp hình, hổ trắng lớn cũng bất lực, chỉ có thể đợi cậu ở gần đó.
Tóm lại, quãng đường mà bình thường hổ trắng đi rất nhanh nay lại phải mất trọn hai ngày và một buổi sáng để dẫn đội ngũ kỳ quặc này vượt qua, cuối cùng họ cũng đến đích vào buổi trưa ngày thứ ba. Cả ngọn núi lửa đủ lớn, sườn núi không dốc quá nên Lộ Bạch không gặp phải con dốc nào khó chịu ở đây, cậu nghĩ là ổn. Tuyết không tích tụ ở khắp mọi nơi trong rừng, vì sức nóng địa nhiệt nên nhiệt độ ở đây không thấp như trong tưởng tượng. Cũng giống như gần suối nước nóng dưới chân núi, có nơi phủ đầy tuyết, có nơi nóng bốc khói.
Lối vào nơi trú ngụ của hổ trắng lớn nằm ở nơi khuất gió, Lộ Bạch đi tới phía trước thì sửng sốt trợn tròn mắt, đây không phải là cái hang, rõ ràng là cả một hang động thạch nhũ… Nó rộng đến mức có thể lái xe vào trong. Bởi vì không biết phía trước còn bao xa, Lộ Bạch thật sự lái cả xe vào, phát hiện nơi này quả nhiên là hang động, trên đầu toàn là thạch nhũ. Sau khi tiến vào, nhiệt độ bên trong rõ ràng tăng lên, khiến người ta cảm thấy bất thường. Nhưng sau đó Lộ Bạch đã biết tại sao nhiệt độ lại tăng cao, vì ở trong hang động có một con suối, rất nóng. Tóm lại đây là thiên đường nơi hạ giới. Thảo nào hổ trắng lớn lại chọn nơi này làm ổ.
Vẫn còn chỗ để đi vào phía sau suối nước nóng hình bầu dục, nhưng nó đã hẹp hơn trước, Lộ Bạch dừng xe cạnh suối nước nóng, xuống xe tiếp tục đi bộ theo hổ trắng lớn, ánh sáng ở đây không phải quá yếu, nghĩa là ở nơi khác có lỗ thông hơi, ánh mặt trời có thể chiếu vào. Nhưng hổ trắng là loài động vật sống về đêm, ngoài những lúc phơi nắng, nó có vẻ thích những nơi tối tăm hơn, nơi cuối cùng đưa Lộ Bạch tới cũng khá tối. Khoảng trời nhỏ bé này là nơi nó thường nằm ngủ, Lộ Bạch sờ mặt đất thì phát hiện quả thực rất bằng phẳng. Thành thật mà nói, khi ngoài trời có gió, mưa và có tuyết, trốn vào ngủ ở đây thực sự rất tuyệt.
“Nhà của mày đúng là một dinh thự…” Lộ Bạch mở đèn pin, nhìn lên đỉnh hang động thì phát hiện trong đó toàn là thạch nhũ vô cùng đẹp đẽ. Đã đến đây làm khách, tất nhiên sẽ ở lại vài ngày, Lộ Bạch cất đèn pin đi rồi nói: “Ở đây ấm áp đến nỗi không cần dựng lều, tao ra ngoài mang chăn vào, ban đêm ngủ ở đây, à không đúng, tao nên ở trong phòng dành cho khách…”
Nơi này lớn như vậy, hẳn là còn có những hang nhỏ khác thích hợp để ngủ, Lộ Bạch nói rồi đi ra ngoài. Hổ trắng thong thả nheo mắt, chậm rãi đi theo sau thanh niên loài người. Đây là lãnh thổ của hổ trắng, được bao quanh bởi mùi của nó, và nó cảm thấy thư thái khi trở lại đây.
Kẹo Sữa và Quần Bó đang khám phá nơi khác, thấy Lộ Bạch đi ra thì vội vàng chạy tới. Thế là Lộ Bạch không vội tìm phòng ngủ nữa, cậu trải một tấm chiếu dã ngoại bên hồ suối nước nóng, dọn bữa trưa cho các cục lông xù trước rồi tính sau. Thực tế thì vị trí cạnh suối nước nóng cũng rất rộng rãi, ở đây ngủ trưa cũng được, nhưng ngủ vào ban đêm thì không ổn vì độ ẩm quá cao.
Lộ Bạch mở tủ bảo quản ra rồi phát sầu, trong đó chỉ còn lại thịt cho Kẹo Sữa và Quần Bó ăn, cậu nhìn hổ trắng: “Mày có đói không? Hay là mày đi săn?”
Hổ trắng lớn vốn đang ngồi trên chiếu dã ngoại, sau khi nghe xong thì nằm hẳn xuống, như muốn dùng hành động này để nói với Lộ Bạch rằng nó không đói.
“Được rồi, vậy tao không quan tâm mày nữa.” Lộ Bạch nói xong, lấy thịt cho Kẹo Sữa và Quần Bó ăn, còn tự mình nấu chút mì đơn giản. Trứng có thể bảo quản được lâu, số lượng cậu mang theo ban đầu giờ còn lại bốn năm quả, bữa trưa hôm nay ăn một quả.
Khi gia đình ba người đang ăn trưa thì hổ trắng lớn nằm trên chiếu dã ngoại vẫy đuôi, vẻ mặt trông như đang mơ màng sắp ngủ, có vẻ rất thoải mái. Lộ Bạch ngồi bên cạnh nó, nấu mì trong nồi điện nhỏ, dần dần cảm thấy rất nóng nên cởi áo khoác ra, chỉ mặc chiếc áo len màu be. Áo cổ tròn để lộ cổ và một phần xương quai xanh, sau một thời gian dài sống ngoài trời, cậu vẫn gầy gò như xưa. Tiếng thanh niên ăn mì vang vọng trong hang. Quần Bó no rồi thì đi ngủ, Kẹo Sữa cũng đang nằm bò ra ngủ ở một góc chiếu dã ngoại, cái đuôi dài nhẹ nhàng gác lên chân Lộ Bạch. Đúng là khung cảnh gia đình bốn miệng ăn hòa thuận.
Vốn dĩ leo núi hai ngày khá mệt, nhưng Lộ Bạch ăn trưa xong lại không buồn ngủ, cậu để mắt đến suối nước nóng bên cạnh, so với việc ngủ, tắm suối nước nóng chắc chắn hấp dẫn hơn. Ăn xong không thể ngâm mình trong suối nước nóng ngay được, đợi nửa tiếng, Lộ Bạch tìm ra một dụng cụ nhỏ để đo chất lượng nước trông như một cây bút, bèn đi tới đo chất lượng nước và nhiệt độ. Số liệu cho thấy nằm trong phạm vi có thể tận hưởng, chất lượng tương tự như những suối nước nóng dưới núi. Cậu cởi quần áo, tìm một nơi nước tương đối nông để xuống… Phần còn lại có vẻ khá sâu, mặc dù cậu biết bơi nhưng cẩn thận vẫn hơn, ngâm mình ở rìa là đủ rồi, thực sự không cần phải mạo hiểm.
“Thoải mái ghê…” Nhiệt độ nước của suối nước nóng vừa phải, ngâm mình thế này thực sự có thể làm giảm bớt mệt mỏi. Lộ Bạch ngồi đó ngâm mình một lúc rồi xoay người nằm úp sấp trên bờ, nhắm mắt sung sướng hưởng thụ.
Khi cậu không để ý, mèo bự đang ngủ trên chiếu dã ngoại đột nhiên mở mắt, nhổm người dậy, mắt liếc nhìn thanh niên loài người bên suối nước nóng. Hổ trắng lớn vươn vai, đứng dậy đi đến suối nước nóng, không chọn vùng nước sâu hay vùng nước cạn mà nhảy thẳng vào.
Tiếng ào ào thu hút sự chú ý của Lộ Bạch, cậu quay lại, vừa đúng lúc thấy một cái đầu hổ to đùng nhô lên khỏi mặt nước, sau đó cục lông xù lắc đầu và tai rất thuần thục, nhìn là biết thường xuyên tắm suối nước nóng. Lộ Bạch từng xem video hổ chơi đùa dưới nước, cậu cảm thấy hổ lớn chơi đùa dưới nước vô cùng gợi cảm và đẹp trai, giống như có thể điều khiển nước chứ hoàn toàn không sợ thứ nguy hiểm này. Hổ trắng kia cũng vậy, chắc chắn là kiện tướng bơi lội, dù sao thì ngay cả Lộ Bạch cũng không dám đi qua chỗ sâu không thấy đáy đó…
Hổ trắng lớn thích bơi lội thò cái đầu lên khỏi nước, nhìn sâu vào thanh niên loài người đối diện, nhưng nó không hề có ý định tới gần. Đây lại là sự khác biệt giữa mèo và chó. Những người nuôi chó có thể được hưởng thụ tình yêu nhiệt tình của những chú chó, người nuôi mèo thường phải tự mình tới đòi tình yêu… thế mà mèo chưa chắc đã thèm nhận.
Nhìn cục lông xù đẹp trai ở xa xa, Lộ Bạch cũng muốn chơi cùng, nhưng cậu không dám, bởi vì nước bên kia quá sâu. Nhân viên cứu hộ muốn chơi đùa dưới nước cùng cục lông xù chỉ có thể trìu mến gọi đối phương: “Khụ, Bông Xù, lại đây.”
Sau khi được gọi hai lần, cục lông xù đầu nổi trên mặt nước bơi về phía trước khoảng hai mét, nhưng vẫn cách nhân viên cứu hộ ba bốn mét, hình như là cố ý.
“…” Chẳng lẽ cục lông xù này đang thử tài bơi lội của cậu sao?
Lộ Bạch lấy hết can đảm, dùng mắt đoán chừng mình có thể vượt qua được khoảng cách này nên đã xuống nước, sau khi ngón chân rời khỏi tảng đá mới thấy bên ngoài thực sự rất sâu, rất đáng sợ. Lộ Bạch mới bơi được hai mét đã cảm thấy mình có thể không làm được, nên tự biết người biết ta mà bơi về…
Hổ trắng lớn có chút lo lắng đi theo, khi tay Lộ Bạch chạm vào bờ, lông ngực ướt đẫm của nó cũng dính vào lưng Lộ Bạch.
“…” Thấy hổ trắng lớn há miệng, dùng răng cắn nhẹ vai mình, Lộ Bạch ngứa ngáy, buồn cười nói: “Mày chưa ăn nên đói phải không?”
Thanh niên hoàn toàn tin tưởng vào hổ trắng lớn không hề nghĩ đến những khía cạnh khác, chẳng hạn như liệu hổ trắng lớn có làm tổn thương người khác hay không. Hổ trắng quả thực chỉ đang đùa, răng của nó không hề cắn mạnh, có điều vì da của Lộ Bạch trắng, lại có sự mịn màng độc đáo của người phương Đông, răng hổ vẫn để lại vài dấu vết trên vai.
“Không đùa nữa.” Lộ Bạch nhẹ nhàng đẩy hổ trắng ra, nó lập tức bơi ra ngoài như muốn biểu diễn tài bơi lội siêu phàm của mình. Có sao nói vậy, Lộ Bạch quả thực rất ghen tị, dù sao khả năng bơi lội của cậu cũng không thể sánh bằng hổ.
Một lúc sau, cục lông xù quay lại cách đó không xa, nhìn thẳng vào cậu như muốn mời cậu cùng chơi.
“Mày định dạy tao bơi à?” Lộ Bạch chớp chớp mắt, thật ra cậu cũng động lòng, vì kỹ năng bơi lội của cục lông xù này thực sự khiến người ta cảm thấy an toàn: “Vậy mày tới đây một chút, tao muốn vịn mày.”
Hổ trắng thế mà đến thật? Cho nên Lộ Bạch bám vào lưng nó, lúc đầu còn sợ mình sẽ là gánh nặng, sẽ kéo cục lông xù chìm xuống, sau này mới phát hiện ra rằng những lo lắng của mình hoàn toàn không cần thiết, bởi vì cục lông xù không thể chìm xuống đáy! Dù có ấn mạnh thế nào thì nó cũng không chìm, thật đáng ngưỡng mộ! Nhân viên cứu hộ đã đủ can đảm để bơi trong bể suối nước nóng với sự giúp đỡ của cục lông xù, rất vui.
Ăn no xong không buồn ngủ, Lộ Bạch ngâm mình hơn nửa tiếng trong suối nước nóng mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Sau đó vì bơi quá mệt, cậu nằm thẳng lên lưng hổ trắng, chỉ chừa lại hai chân đạp nước chiếu lệ. Bông Xù tốt quá tốt quá, Lộ Bạch không nỡ bắt nó phải làm nô lệ, bèn nói với cục lông xù là không bơi nữa. Cậu quay lại bờ với làn da hơi ửng đỏ, nhặt chiếc khăn lông đã chuẩn bị trước đó lên, quấn người lại, hút khô hơi nước trên cơ thể.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng thì ngay cả khi đứng dưới tuyết cũng không cảm thấy lạnh, cậu nhìn lại hổ trắng lớn đã lên bờ, lông trên người nó cũng đầy nước, thế này thì công việc cũng hơi nhiều đây. Có điều cũng chỉ là lau sấy lông vài lần thôi, Lộ Bạch không bao giờ chê mệt khi chăm sóc các cục lông xù. Sau khi lên bờ, hổ trắng lớn giũ mạnh nước trên cơ thể, giảm bớt khối lượng công việc của nhân viên cứu hộ. Những giọt nước chỉ thấm ướt bề mặt đã nhanh chóng bị giũ sạch, Lộ Bạch sờ vào thì thấy chỉ có lớp lông trên bề mặt bị ướt, còn lớp lông tơ nhỏ dày mịn bên trong không bị thấm quá nhiều, quá tuyệt vời. Vì vậy, sấy một lúc là khô rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa giờ là cậu hoàn thành công việc.
Lúc này Lộ Bạch đã buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, chiếu dã ngoại rõ ràng là không đủ để ngủ, cậu ôm chăn đi đến “phòng ngủ” của hổ trắng, vừa trải giường vừa ngáp dài nói: “Buồn ngủ quá, tao ngủ ở chỗ mày trước nha.” Vừa nói, cậu vừa chui vào chăn.
Hổ trắng lớn đi theo Lộ Bạch vào, nhìn cái ổ chăn phồng lên, tai giật giật. Nó đi vòng quanh hang rồi tìm một chỗ, nằm xuống, ngáp dài rồi tựa cằm lên hai chân.
“Căn phòng” vốn đã tối tăm bỗng trở nên tối đen như mực khi mặt trời lặn. Lộ Bạch tỉnh lại, nhất thời không nhìn thấy gì, cậu hoảng sợ: Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Mình đang ở đâu? Giây tiếp theo, cậu đưa tay chạm vào cái chân to của cục lông xù, sau đó mới nhớ ra mình đã chiếm phòng ngủ của Bông Xù.
Bị Lộ Bạch phá rối, cục lông xù đang ngủ say cũng mở mắt ra, nó dường như nhận thức được thời gian trôi qua, ngáp dài một cái rồi đứng dậy, lắc lắc cơ thể.
Lộ Bạch còn muốn nằm nướng thêm một lát, nhưng nghe thấy tiếng hổ trắng đi ra ngoài, cậu không dám ở lại đây một mình. “Chờ tao với…”
Lông xù tựa hồ có thể hiểu được tiếng người, thật sự đứng lại chờ cậu trong bóng tối.
Lộ Bạch vừa mặc áo vào, vừa nhìn bóng dáng tao nhã đang ngồi xổm trong bóng tối. Không gian tối tăm lại khép kín xung quanh đột nhiên không còn đáng sợ nữa. Ở bên lông xù khiến trái tim cậu tràn đầy sức mạnh.
Sau khi họ đi ra ngoài, trời đã tối hẳn. Lộ Bạch lấy đèn ra treo lên. Kẹo Sữa vừa mới ngủ dậy nằm dưới chân cậu làm nũng, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ. Động vật họ mèo đều thích ngủ, nhất là khi chúng đang trong giai đoạn lớn lên, có điều dù không vận động nhiều cũng vẫn đói rất nhanh, Kẹo Sữa đang dùng mũi giày của cậu mài răng chắc là đang đói.
Lộ Bạch nhìn Bông Xù, phải làm sao đây?
Đối phương nhìn cậu một cái, sau đó đứng dậy đi về phía cửa hang.
“Chú ý đến an toàn đấy.” Lộ Bạch biết nó đi săn nên dặn dò.
Hổ lớn được quan tâm dùng đuôi đáp lại cậu.
May mắn bây giờ đang là mùa đông, màu lông của hổ trắng có lợi thế tuyệt đối vào mùa đông, nhưng ngoại trừ mùa đông, ba mùa còn lại đều không mấy thân thiện với hổ trắng. Bộ lông màu trắng quá dễ làm lộ sự hiện diện của chúng, mà hổ trắng không giống như những động vật rụng lông khác, có thể đổi sang màu lông khác vào mùa hè. Cáo và sói tuyết đều có thể thay đổi màu lông, vào mùa hè, chúng có màu xanh xám, hòa mình hoàn hảo vào thiên nhiên. Chỉ có hổ duy trì màu lông sáng quanh năm, rất bắt mắt khi ở ngoài trời. Sinh vật tiến hóa ra ngoại hình như thế nào có quan hệ chặt chẽ với khả năng sinh tồn của chính nó. Màu lông tươi sáng và xinh đẹp của hổ đã phát triển qua một lịch sử lâu dài mà không chịu thỏa hiệp với thiên nhiên. Bởi vì chúng không cần phải bắt chước màu sắc của thiên nhiên để tồn tại.
Quanh đây là lãnh địa của hổ trắng, nhìn chung không có thú hoang nào khác xâm phạm vào đây, trừ phi là tình trạng giống như nửa tháng trước, nó rời khỏi hang ổ quá lâu, khiến một số thú hoang cho rằng nơi này không có chủ. Bởi vì trong hang có ba cái miệng đang đợi ăn, hổ trắng không đi săn theo kiểu lơ đãng bất cần như bình thường, lần này nó tăng tốc xuống núi, chạy với tốc độ nhanh như chớp.
Trên đường đi, nó tìm thấy một con hươu cái, nhưng kích thước quá nhỏ, nó liếm miệng, do dự một lúc rồi chạy sang con mồi tiếp theo. Nếu hổ trắng ăn một mình thì một con hươu cái cũng đủ rồi, nhưng đáng tiếc là nó có tới ba miệng ăn phải nuôi. Bỏ qua hươu cái không bao lâu, hổ trắng ngửi thấy mùi thơm của dê núi Siberia, nó dừng bước chạy như bay của mình lại, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, giấu đi bóng dáng của mình.
Dê núi Siberia có một cặp sừng dài và nhọn cùng với một lòng can đảm đáng gờm, bởi vì thỉnh thoảng chúng cũng chủ động tấn công hổ, cho dù hai bên cách xa cũng sẽ tìm mọi cách nhường cho hổ một cú húc sừng… Đôi khi hổ ăn thịt dê núi Siberia hoàn toàn là do bất đắc dĩ, bởi vì con mồi tự dâng đến tận cửa, nó cũng không thể làm gì được.
Hổ trắng nhắm vào một con dê núi Siberia mập mạp, mắt nhìn sáu phương, tai lắng nghe, thậm chí bước đi cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Hổ không bao giờ ra vẻ đao to búa lớn khi đi săn, chúng chỉ gây ồn ào khi đánh nhau với đồng loại, gây ra tiếng động rất lớn. Đi săn chủ yếu là đánh lén, im hơi lặng tiếng tha con mồi đi, thậm chí không đánh động cả đàn dê. Hổ trắng tấn công thành công một con dê núi Siberia, nó cắn vào cổ con dê rồi quay người bỏ chạy, giống hệt như tên trộm đang ăn trộm nắp cống trên đường.
Lộ Bạch không biết lúc bình thường hổ trắng lười biếng như thế nào, nó chỉ siêng năng sau khi quen biết cậu thôi, nên mới đợi hơn một giờ đã lo lắng, sao còn chưa về nhỉ?
Điều cậu không biết là hổ trắng đã chạy nhanh nhất có thể, thông thường nó sẽ vừa ăn vừa đi trên đường. Không chừng phát hiện ra một ngóc ngách thoải mái nào đó, bèn nằm xuống ăn, ăn no xong thì đánh một giấc, đó là một ngày của hổ lớn.
Hổ trắng chạy đến gần cửa hang, dừng lại điều chỉnh nhịp thở của mình, nhưng chẳng bao lâu sau, hổ đã thấy thanh niên loài người đang đợi ở cửa hang.
“Mày về rồi?” Lộ Bạch thở phào thật mạnh, vui vẻ đi tới, vốn là muốn giúp hổ lau sạch những thứ linh tinh dính trên lông, nhưng lại thấy hổ trắng rất sạch sẽ, đi ra ngoài một chuyến mà chẳng dính phải cái lá nào. Trên người cũng không có máu.
~*~