Một người một thú đứng ở cửa hang một lúc, hổ trắng muốn đem con mồi vào trong hang nhưng Lộ Bạch ngăn lại, nói: “Hang động sạch như vậy, đem con mồi vào lỡ làm dơ thì phải làm sao”
Theo những gì cậu thấy ban ngày thì hang động rất sạch sẽ, hổ trắng có lẽ chưa bao giờ đem con mồi về hang, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, hổ trắng cũng có yêu cầu rất cao về vệ sinh môi trường giống như các loài động vật họ mèo khác.
“Mày đợi ở đây, tao vào lấy dao và chậu, chúng ta sẽ một bữa thật no ngoài này trước rồi vào sau.”
Hổ trắng lớn có vẻ do dự nhưng Lộ Bạch vẫn giữ chặt nó không cho vào, dù phân vân… nhưng nó sẽ không chống lại Lộ Bạch.
Năm phút sau, Lộ Bạch đi ra, theo sau là hai đứa nhóc bám đuôi. Kẹo Sữa đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thì nhiều mà lại nhanh đói, bụng nó đã lép kẹp từ lâu rồi. Quần Bó có thể đi trên mặt đất thì quyết không bay cũng đi theo Kẹo Sữa suốt chặng đường, trông giống như một chú gà đi bộ.
Chẳng phải Lộ Bạch đã quen với không khí ban đêm có đống lửa đó sao? Không có lửa thì làm sao mà ăn được! Cậu lấy vật liệu dễ cháy ra, thoáng cái đã nhóm xong đống lửa, sau đó ngồi lên ghế đẩu cắt thịt. Có thể nói là Quần Bó vô cùng sốt ruột, đứng ngay cạnh con dao, cố gắng duỗi móng vuốt hết lần này đến lần khác.
Lộ Bạch đen mặt, nghiêm nghị dạy dỗ trẻ con: “Quần Bó, tránh ra.”
Nhóc lông xẹp nghiêng đầu, ra vẻ vô tội!
Lộ Bạch hết cách, đành phải cắt một miếng nhỏ nhét vào chân nó: “Đi ra chỗ khác.” Mau cút khỏi đây càng xa càng tốt.
Quần Bó ngậm miếng thịt vào miệng nhưng lại không tự ăn, nó mang miếng thịt đó đến trước mặt Kẹo Sữa đang ngồi xổm bên cạnh chảy nước miếng, hóa ra là đi đút Kẹo Sữa. Có thể nói là người bạn tốt trong rừng. Lộ Bạch lập tức kính phục cú mèo, đồng thời cuối cùng cũng hiểu tại sao con chim này lại có nhiều bạn như vậy, tất cả đều là dụ dỗ bằng miếng cơm.
Gia đình bốn người ngồi ở cửa hang, hài lòng kết thúc bữa tối của mình. Lộ Bạch thu dọn xương cốt lại, ném chúng đi thật xa, để không thu hút những con thú hoang khác ở gần đây. Hổ Trắng đã ăn no nê, đang nheo mắt tỏ vẻ hài lòng. Nó thấy Lộ Bạch sắp đi thì liền đứng dậy dẫn đường.
Trong lần hiếm hoi ra ngoài này, Lộ Bạch nhân cơ hội đi vệ sinh bên ngoài. Phải nói rằng đi vệ sinh vào mùa đông thực sự là vừa sảng khoái vừa chua xót. Nhìn lại, hổ trắng luôn theo sau mình khiến Lộ Bạch cảm thấy an toàn giữa chốn hoang dã. Cậu cảm thấy sở dĩ mình có thể sống tốt trong rừng, nguyên nhân chủ yếu là vì không bao giờ thiếu mãnh thú ở bên cạnh bầu bạn.
Đêm trên núi tuyết vô cùng buồn chán, Lộ Bạch lại chẳng ham vui, cậu rất thích thú với nơi này, muốn tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe rồi sáng sớm ngày mai ra ngoài khám phá sườn núi lửa Clivia.
Trưa nay đã chiếm phòng ngủ của Bông Xù, đến tối cậu định ôm chăn đi tìm chỗ khác, thế nhưng khi cậu vừa ngồi xuống chuẩn bị dọn giường thì Bông Xù bước vào, nó nằm phịch xuống, ngay trên chăn ga gối đệm mà cậu đang dọn không lệch phân nào. Hổ trắng lớn còn nhàn nhã vẫy đuôi, không hề ý thức được mình đang cản đường.
“…” Lộ Bạch sửng sốt, sau đó mới cầu xin cục lông xù: “Mày đè lên chăn của tao, đứng lên chút xíu được không?”
Mèo bự đen trắng quý phái lạnh lùng không hề có ý định di chuyển.
Lộ Bạch không muốn tranh chấp với nó, cậu hơi nhướng mày, tựa hồ hiểu được ý của nó, nhưng lại cảm thấy khó tin: “Mày… không muốn tao đi?”
Nếu cậu đoán đúng thì hẳn là như thế này. Có vẻ như hổ trắng thích cậu… Nhận thức được điều này khiến Lộ Bạch ít nhiều cảm thấy vui mừng. Xem ra mấy ngày hôm nay tự tay đút thức ăn không hề uổng phí, ngay cả chúa tể rừng rậm cũng có khả năng chấp nhận cậu. Hổ trắng không ghét cậu ngủ ở đây, nên Lộ Bạch cũng không đi nữa, cậu cởi áo khoác nằm xuống cạnh nó. Lần này đưa tay kéo chăn thử thì lại được…
Ở đây có hổ trắng, Kẹo Sữa không dám vào, Lộ Bạch làm tổ cho nó trong xe, để Quần Bó bầu bạn với nó. Khi Kẹo Sữa mới được cứu về đã trải qua buổi chiều an toàn trên xe, thùng xe với nó rất an toàn, vậy nên nó cũng rất thích cái ổ mà Lộ Bạch làm cho mình. Lộ Bạch còn tặng khăn quàng len đỏ mềm mại cho Kẹo Sữa, tiện cho Kẹo Sữa nhào bột.
“Ngủ ngon, Bông Xù Xù.” Lộ Bạch nói lời chúc ngủ ngon với cục lông xù rồi quay người ôm chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nói thật thì ngủ ở đây ban ngày vẫn ổn, đến ban đêm không có túi ngủ lại hơi lạnh. Lúc cậu đang suy nghĩ có nên lại gần hổ trắng để sưởi ấm hay không, nó tựa hồ cảm nhận được cậu đang lạnh, thế là lập tức chủ động dựa sang, phần lông mềm nhất ở bụng áp vào lưng Lộ Bạch.
“…” Lộ Bạch không nói gì, chỉ xoay người chủ động vùi mình vào vòng tay hổ trắng, vòng tay ôm lấy thân hình to lớn của cục lông xù, vừa xoa lông vừa cố gắng ngủ.
Cằm hổ trắng tựa trên đỉnh tóc của Lộ Bạch, đôi mắt đẹp cao quý nheo lại thoải mái, vì Lộ Bạch xoa nó rất dễ chịu. Lưng là nơi mà cục lông xù không thể tự mình chạm tới, đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm có người chạm vào lưng nó.
Không lâu sau, Lộ Bạch đang áp mặt vào cổ hổ trắng nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ. Động vật họ mèo có tiếng kêu độc đáo thể hiện sự thoải mái, tần số thấp, nghe vào rất thư giãn, thực sự là một âm thanh có thể làm giảm nguy cơ mắc bệnh tim. Lộ Bạch tưởng hổ không thể kêu rừ rừ, nhưng không ngờ mèo khắp thế giới đều giống nhau. Để giúp nó thoải mái hơn, những ngón tay linh hoạt của Lộ Bạch không còn giới hạn ở việc chỉ vuốt lưng hổ trắng nữa, những nơi nào có thể với tới đều được xoa vuốt.
Quả nhiên, tiếng rừ rừ của cục lông xù được vuốt lông càng ngày càng to, nhịp điệu gấp gáp hơn, cuối cùng nó chợt có hứng thú ép Lộ Bạch dưới bụng, nhe nanh giả vờ hù dọa Lộ Bạch cho vui.
“Á…” Con người xảo quyệt vẫn dùng cách cũ để lừa dối.
Nhưng mèo bự lần nào cũng bị lừa, nghe được tiếng kêu thì liền thu nanh lại, dùng mõm nhẹ nhàng cọ vào cổ Lộ Bạch, tiếng rừ rừ của nó khiến tai Lộ Bạch ngứa ngáy, cảm thấy dù là diễn viên lồng tiếng giỏi đến đâu cũng không thể tạo ra một âm thanh hay như vậy. Vừa quyến rũ lại vừa chữa lành…
Ngoài ra, nghe âm thanh này thực sự khiến người ta muốn ngủ, Lộ Bạch chẳng bao lâu đã buồn ngủ, cậu đẩy đẩy hổ trắng đang đè lên mình: “Ngủ đi, Bông Xù Xù.” Không lâu sau khi ngừng chơi, Lộ Bạch chìm vào giấc ngủ sâu.
Dự báo thời tiết nói ngày mai trời sẽ nắng, quả nhiên sau bình minh, một tia sáng yếu ớt chiếu vào trong hang. Khi Lộ Bạch tỉnh dậy, cậu thấy một cái đầu hổ to lớn cũng đang nhắm mắt ngủ ngay bên cạnh mình. Bàn chân to lớn của nó đặt dưới mõm, râu hổ thỉnh thoảng hơi rung lên, khi răng nanh và móng vuốt không lộ ra ngoài, nó không khác gì phiên bản phóng to của một con mèo nhà, thậm chí trông còn rất đáng yêu.
Lộ Bạch suy nghĩ một hồi, trên thế giới vẫn có một nhóm người xem kênh livestream đã bị cậu cho leo cây không biết bao nhiêu ngày, đã hứa cho họ xem rồi, vậy thì cùng xem hình ảnh hổ trắng đang ngủ vậy. Nhân viên cứu hộ lặng lẽ mở livestream như kẻ trộm, cậu không dám nói gì, chỉ mỉm cười nhìn về phía trước, thỉnh thoảng hơi nheo mắt liếc cục lông xù một cái… sợ nó đột nhiên tỉnh lại. Điều mà Lộ Bạch không biết là thật ra ngay lúc cậu dậy thì hổ trắng cũng tỉnh rồi, chẳng qua nó lười mở mắt thôi.
Hôm nay trời nắng ở hầu hết mọi nơi, mọi người dậy sớm bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình, sẵn tiện kiểm tra xem streamer yêu thích của họ có đang phát sóng hay không. Vài người xem đặc biệt chú ý đã cài đặt đặc biệt chú ý: Không có âm thanh, chắc không phải đang mở… Hả?
Khu bình luận: “!!”
Đến khi đa số người tỉnh táo lại, khu bình luận đã nóng rực lên. Dáng ngủ của hổ trắng rất đẹp trai, ngay cả đôi tai phía sau nhiều đen ít trắng cũng vô cùng đáng yêu. Vấn đề không phải ở chỗ này, mà trọng tâm là nó đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh nhân viên cứu hộ, đầu họ gần như chạm vào nhau, có vẻ như con mãnh thú này cư xử rất ngoan, à không, có vẻ nhân viên cứu hộ rất oai phong!
Bình luận:
Muốn muốn muốn… muốn nuôi…Bình luận:
Đây là hổ giả, đừng hòng lừa tôi.Bình luận:
A a a, sao nó ngoan quá vậy?Bình luận:
Nuôi chó Golden và nuôi chó sói gì đó đều yếu xìu, nuôi hổ chẳng phải là ngon hơn sao!Bình luận:
Tôi thấy người ta đăng bài về bạn trai, bạn gái, đồ ăn ngon, nhà cửa sang trọng hết rồi, tôi không ghen tị với mấy cái đó, tôi ghen tị với Lộ Bạch khoe cục lông xù.Đúng, họ có thể biến giấc mơ có xe sang nhà xịn thành sự thực chỉ nhờ may mắn, nhưng sức hút của Lộ Bạch à, họ thậm chí còn không dám nghĩ tới chứ đừng nói đến thử sức.
Bình luận:
Lộ Bạch thật lợi hại, sao nó lại ngoan ngoãn như vậy?Người có liên quan ở ngoài Khu bảo tồn mới sáng sớm đã thấy Lộ Bạch livestream ngủ cùng hổ trắng, tâm trạng của họ vừa ngạc nhiên, vừa khó tin, đồng thời còn ghen tị nữa chứ, tóm lại là rất phức tạp! Nhưng nhìn chung, có vẻ như việc ai đó đến gần Samuel được là một điều tốt… có lẽ vậy.
Lộ Bạch cho khán giả chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ngủ của hổ trắng đủ rồi mới đứng dậy mặc quần áo, quả nhiên vừa thấy cậu nhúc nhích là hổ trắng lập tức tỉnh dậy, nheo đôi mắt ngái ngủ nhìn cậu, vươn vai ngủ tiếp.
Bình luận:
Hổ lười!Lộ Bạch: “Chào buổi sáng, đây là nhà của hổ trắng.” Cậu mặc áo khoác, đứng dậy khỏi sàn nhà, mắt nhìn lên trên: “Là một hang động, trên kia có nhiều nhũ đá…”
Bình luận:
Wow wow wow, siêu lộng lẫy, giống như một chiếc đèn chùm vậy.Bình luận:
Không ngờ nhà hổ trắng lại sang trọng đến vậy, Lộ Bạch thật may mắn khi gặp được một cục lông xù trong nhà có mỏ.
Không phải có cả cái mỏ khoáng sản ở nhà đó sao?
Lộ Bạch vừa đi vừa giới thiệu: “Bên ngoài cũng rất đẹp, tôi dẫn mọi người đi tham quan, đầu tiên đến hồ suối nước nóng ở tiền sảnh, hình như rộng hai mươi ba mươi mét vuông…”
Nghe vậy, khán giả kênh livestream không còn bình tĩnh nữa, đây có thật sự là nhà của hổ trắng không? Đúng vậy, qua lời giới thiệu của nhân viên cứu hộ, họ không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, tất cả đều là cảnh quan thiên nhiên thuần khiết. Ai lại không muốn sống ở một nơi tuyệt đẹp như vậy? Họ cho rằng Lộ Bạch vô cùng may mắn, không những được chạm vào đủ loại lông xù, mà còn có thể sống ở biệt thự trong rừng, ngâm mình trong suối nước nóng? Trước khi gặp Lộ Bạch, họ không biết trên đời lại có công việc được đãi ngộ cao như vậy.
Lộ Bạch giới thiệu toàn cảnh hang động… Đây là lần đầu tiên cậu khám phá một vài nơi nên bản thân cũng rất thích thú. Đi ngang qua xe ba bánh, cậu gọi hai đứa Kẹo Sữa dậy.
“Bởi vì trong hang có suối nước nóng, nhiệt độ cũng không thấp, cho nên mọi người có thể thấy tôi mặc không nhiều.” Trong video, nhân viên cứu hộ đang trò chuyện trôi chảy, trong khi khán giả đang xôn xao thì cậu mở tủ giữ tươi ra cho mấy cục lông xù ăn. Ở đoạn giữa, Lộ Bạch ngừng phát sóng một lúc, cậu rửa mặt xong cũng là lúc hổ trắng chuẩn bị đi săn, nên cậu mở lại livestream.
Hôm nay hổ trắng không ra ngoài một mình, Lộ Bạch yêu cầu nó dẫn báo tuyết nhỏ theo, để Kẹo Sữa học kỹ năng săn mồi của nó. Hai cục lông xù chênh lệch về kích thước và thực lực quá nhiều, hổ trắng không thèm làm hại báo tuyết nhỏ, Kẹo Sữa cũng không dám thách thức hổ trắng nên bầu không khí giữa hai đứa hòa hợp một cách lạ lùng.
Khán giả chết lặng khi chứng kiến hổ trắng dẫn theo báo tuyết nhỏ ra đi, thế cũng được à?
Bình luận:
Tôi có thể chấp nhận hổ trắng dẫn theo một con hổ con, nhưng dẫn theo một con báo tuyết nghĩa là sao?!Bình luận:
Chủng loài khác nhau thì cũng thôi đi, ngay cả màu lông cũng khác…Bình luận:
Hổ trắng thật tốt tính.Bình luận:
Hổ trắng thật tốt tính.Bình luận:
Xem ai nói cái gì kìa, cục lông xù xung quanh Lộ Bạch có đứa nào xấu tính đâu?Nói cũng phải, khán phải đành chấp nhận, hổ trắng trông báo tuyết thì hổ trắng trông báo tuyết vậy, không có gì lạ, dù sao hổ trắng cũng trông cả cú mèo cơ mà.
Chỗ này đang ở lưng chừng núi, đi lại không thuận tiện nên Lộ Bạch không đi theo, cậu chỉ cho mọi người xem xung quanh khu rừng gần đó. Lần này vệ binh Quần Bó không theo papa ra ngoài, nó một lòng một dạ đi theo Lộ Bạch, dùng đôi mắt sắc bén như radar quan sát xung quanh. Phong cảnh ở lưng chừng núi lửa khá đẹp, từ vị trí mà Lộ Bạch tìm được có thể nhìn thấy tất cả các ngọn núi, phóng mắt ra xa, ánh nắng chói chang xuyên qua làm mây mù còn chưa tan, quả là một vẻ đẹp hiếm có. Trong rừng lá thông thấp thoáng, từng cây tuyết tùng đứng sừng sững, duyên dáng nhất trần gian.
Đến khi hổ trắng và Kẹo Sữa trở lại, Lộ Bạch xử lý con mồi tại chỗ cho chúng ăn. Báo tuyết nhỏ rất hào hứng học săn mồi, nó dùng đầu con mồi làm kẻ thù tưởng tượng, liên tục mô phỏng việc săn bắt, lúc ẩn nấp, lúc vồ tới cắn.
Lộ Bạch: “Chờ Kẹo Sữa có khả năng sống độc lập, tôi không thể giữ nó lại được nữa, nó thuộc về tự nhiên chứ không thuộc về tôi.”
Khán giả kênh livestream cũng đồng tình lắm, Kẹo Sữa dù sao cũng là động vật hoang dã… đợi đã, Kẹo Sữa?! Con báo tuyết nhỏ đó có tên? Tên là Kẹo Sữa? Họ không thể tin được, từ khi nào mà kỹ năng đặt tên của nhân viên cứu hộ lại đạt trình độ tốt như vậy, à không, sai rồi, từ khi nào mà kỹ năng đặt tên của nhân viên cứu hộ lại đạt trình độ chung của loài người rồi?
Bình luận:
Sau Trắng Bự còn có một cục lông xù với cái tên bình thường, đâu phải dễ đâu, ha ha ha.Bình luận:
Nhân viên cứu hộ của tôi cuối cùng cũng rời làng, bắt đầu phát triển vào thành phố.Bình luận:
Người nói thành phố kia đừng ca ngợi nhân viên cứu hộ quá đà, nó phải là vùng rìa thành thị – nông thôn, là con người nên thực tế, đi từng bước một thôi.Những cục lông xù đã quá thời: …Thành thật mà nói, cái tên mà nhân viên cứu hộ đặt quả thực không mấy mỹ miều, nhưng thắng ở chỗ độc nhất vô nhị, đầy cảm xúc, thực ra cũng không tệ lắm đâu!
Sau khi ăn trưa nghỉ ngơi, Lộ Bạch tìm thấy một cái cây rất thú vị, đó là một khúc gỗ khô mắc trên cành cây. Chỉnh sửa một chút là nó sẽ trở thành một cái bập bênh.
Lộ Bạch nảy sinh ý tưởng, giới thiệu với khán giả bằng giọng vui vẻ: “Hãy nhìn xem tôi tìm thấy gì này, một cái bập bênh.”
Bình luận:
Thấy rồi, nhưng vậy thì sao, cậu là người duy nhất ở đây.Đúng, chỉ có mình Lộ Bạch ở quanh đây, sau khi chú ý tới điểm này, cậu tỏ ra tiếc nuối cười: “Đáng tiếc, chúng ta không thể chơi.”
Biểu cảm thất vọng này thực sự đã khiến nhiều khán giả lặn sâu nhảy ra, bày tỏ mong muốn được vào trong chơi cùng cậu. Nhân viên cứu hộ không có ai chơi bập bênh cùng, khiến họ cảm thấy có chút cô đơn, thực sự rất xót xa. Thực ra không nên làm công việc nhân viên cứu hộ rừng này một mình, nhất là Lộ Bạch còn trẻ như vậy, nhất định phải có đồng nghiệp ở bên cạnh. Tuy nhiên, sự thật khách quan là chẳng có kẻ liều mạng nào dám đi theo Lộ Bạch?! Chỉ có kẻ điên?
May là vẫn có cơ hội xoay chuyển.
“Bông Xù, tao muốn chơi cái này, mày nhấn đầu kia giúp tao được không?” Nhân viên cứu hộ muốn chơi bập bênh phát điên lại đi dụ dỗ cục lông xù đi cùng mình. Vấn đề là cục lông xù này thực sự hiểu được, hay nói đúng hơn là hiểu bằng mắt. Lộ Bạch không phải yêu cầu bừa bãi, cậu đã thấy động vật chơi trò này ở vườn thú, cho nên cậu nghĩ là có thể chơi.
Nhìn hổ trắng lớn đứng dậy vươn móng vuốt với đầu kia khúc gỗ, khán giả kênh livestream vừa rồi còn thấy thương Lộ Bạch, giờ lại thấy ghen tị với cậu. Họ thực sự không cần phải thương người này, cậu có cục lông xù thương rồi!
Những cục lông xù đã quá thời xem đến đây tựa hồ đã đoán ra mình thua ở đâu, từ trước đến nay toàn là Lộ Bạch chiều theo chơi trò chơi của bọn họ, chỉ có hình thú của Samuel chiều theo Lộ Bạch!
Có hổ trắng hợp tác, nhân viên cứu hộ quả nhiên đang cười hạnh phúc. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp khu rừng khiến mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Ai nói người lớn không thể chơi, kỳ nghỉ tiếp theo phải đến công viên giải trí chơi cho thỏa thích.
Lộ Bạch chụp hình hổ trắng nhấn bập bênh cho mình lại, đến tối sắp xếp lại cùng các ảnh khác rồi gửi cho cấp trên.
“Chào buổi tối Thân vương Samuel, hôm nay tôi cũng là khách ở nhà hổ trắng, buổi trưa nó còn chơi bập bênh với tôi…” Khi cậu gửi tin nhắn này, hổ trắng đang nằm trang nghiêm bên cạnh, trong mắt lóe lên hai ngọn lửa nhỏ.
Giá nướng nhỏ trên bếp lửa có món thịt nướng của nhân viên cứu hộ đã nướng xong xuôi rồi, phát ra tiếng xèo xèo và hương thơm khiến người ta thèm thuồng. Đây là miếng thịt cuối cùng Lộ Bạch mang tới, ăn xong nó thì chỉ còn thịt hộp, có điều, nhu cầu về thịt của cậu không nhiều, danh sách đồ tiếp tế sau này của cậu chủ yếu là rau và thực phẩm nhẹ khác. Ngửi thấy mùi khét nhẹ, Lộ Bạch vội lấy thịt nướng ra, bày ra đĩa và phết gia vị.
Hổ trắng nhìn chằm chằm vào… miệng của thanh niên đang nghiêng đầu ăn thịt nướng, tựa hồ thích nhìn Lộ Bạch ăn. Trong mắt động vật, việc ăn uống tượng trưng cho sức mạnh thể chất, giúp gia tăng tỷ lệ sống sót. Nếu biết được ý nghĩ của hổ trắng thì Lộ Bạch sẽ xấu hổ lắm, vì thịt nướng không phải là món ăn tốt cho sức khỏe, không mang lại cho cậu dinh dưỡng hay năng lượng, chỉ mang lại lượng calo và chất béo cao! Thế nhưng thịt để lâu sẽ hư hỏng nên buộc phải ăn trong một khoảng thời gian nhất định.
Trạm cứu hộ đã ngay lập tức chuẩn bị sau khi nhận được danh sách tiếp tế mà cậu gửi đi tối qua. Vốn dĩ đó không phải là chuyện lớn, nhưng chuyện của Lộ Bạch lại là chuyện lớn, suy cho cùng thì bây giờ cậu đang ở cùng với hình thú của Thân vương Samuel, mức độ chú ý không kém gì với Thái tử lúc trước. Điểm khác biệt là lúc đầu mọi người đều lo lắng cho an toàn của Thái tử, nhưng bây giờ mọi người chỉ lo lắng cho an nguy của Lộ Bạch. Về phần hình thú của Thân vương Samuel… không cần phải lo lắng gì cả, được chứ?
Danh sách này được chuyển cho Adonis, sau khi đọc xong, anh ta cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ có điều lượng thịt bổ sung hơi thấp, thua xa các sản phẩm từ đậu nành và trứng, như vậy là không tốt. Quân đoàn trưởng Adonis nhân cơ hội đích thân sắp xếp hàng tiếp tế cho Lộ Bạch để bổ sung thêm rất nhiều thứ vào đó.
Biết Quân đoàn trưởng Adonis đích thân chuẩn bị đồ tiếp tế cho Lộ Bạch, trong lòng các nhân viên Trạm cứu hộ chỉ có một chữ: Ghen! Nhưng xét rằng người đó là Lộ Bạch thì đành chịu, họ có thể giỏi hơn Lộ Bạch không?
Lộ Bạch cảm thấy danh sách của mình không nhiều, đi tay không cũng có thể mang về, ai ngờ đến nơi nhận hàng cậu mới chết lặng, sao nhiều thế này? Cũng may là có cục lông xù đi theo, cục lông xù khổng lồ có thể giúp cậu rất nhiều thứ. Người lao động là đẹp nhất, Lộ Bạch không thể để cục lông xù làm việc không công cho mình, hành động cao thượng này nên cho mọi người biết. Nhân viên cứu hộ tự hào khoe về người giúp việc tốt của mình: “Bông Xù giúp tôi chuyển đồ.” Âm cuối thậm chí còn cao hơn bình thường, biểu thị tâm trạng vui vẻ.
Những cục lông xù đã quá thời thầm nghĩ: Cứ như thể chúng tôi chưa từng giúp cậu chuyển bất cứ thứ gì! Thử hỏi ở đây có ai chưa từng bị nô dịch?
Nhân viên cứu hộ mỉm cười: “Hôm nay tôi tiếp tục để Bông Xù dạy bơi, mùa đông này tôi phải học bơi.”
Những cục lông xù đã quá thời: …Họ cũng dạy bơi… thôi quên đi, im lặng cho xong! Vì họ chưa bao giờ làm vậy thật.
Tạm thời không có mệnh lệnh công việc nào khác, cũng chưa chán cuộc sống trong “biệt thự”, Lộ Bạch yên tâm ở nhà hổ trắng, hàng ngày livestream cuộc sống đời thường xung quanh mình.
Khán giả không quan tâm phong cảnh đẹp hay xấu, họ chủ yếu muốn xem hổ trắng dẫn dắt báo tuyết nhỏ kìa, à không, nói chính xác hơn là vây xem cảnh hổ trắng một mình kéo ba người đi khắp nơi, gánh trên vai gánh nặng nuôi gia đình, chiều chuộng nhân viên cứu hộ không giới hạn! Nhấn bập bênh hay gì đó… khán giả kênh livestream che mặt, cái này còn tạm, mới chiều hôm qua trong livestream, nhân viên cứu hộ đã giẫm lên lưng hổ trắng để hái nấm mèo… Lúc đó họ đã rất sốc! Vấn đề là nhân viên cứu hộ không chỉ giẫm lên lưng hổ trắng để hái nấm mèo, mà còn tiếp tục đứng trên đó để giảng giải nấm mèo là loại nấm chịu rét, mùa đông mà ăn nấm mèo là tuyệt cú mèo, trời ơi, cậu xuống trước rồi nói không được à?!
Nhưng nhìn dáng vẻ của hổ trắng dường như không cảm thấy cõng Lộ Bạch trên lưng là nặng nề đến thế nào, nó đứng vững từ đầu đến cuối, không hề tỏ ra bất kỳ dấu hiệu cự tuyệt nào. Lộ Bạch cũng là vì hổ trắng chịu hợp tác, và cậu biết rằng trọng lượng 50 kilogram chẳng là gì với nó cả, vậy nên mới dám giẫm lên.
Bình luận:
Nuông chiều như vậy thực sự có ổn không?Bình luận:
Thật muốn lập nhóm đi trộm cục lông xù của Lộ Bạch!Những ngày nhàn nhã ở núi lửa Clivia tựa như một kỳ nghỉ dưỡng, cuộc sống hạnh phúc ấy không kéo dài được lâu, chỉ khoảng bảy tám ngày. Trạm cứu hộ liên lạc với Lộ Bạch, nói có nhiệm vụ mới.
“Là nhiệm vụ gì?” Chơi nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi, Lộ Bạch không còn gì để nói, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
“Một con gấu trúc ngã từ trên cây xuống, hình như bị gãy xương, cần cậu đi qua xác nhận tình hình.”
Lộ Bạch nghe vậy, nhận ra đây quả thực là phong cách của gấu trúc, vội vàng nói: “Được rồi, nhờ đồng nghiệp nào đến đón, tôi sẽ qua ngay để xác nhận tình hình.” Sau đó nói với khán giả: “Tôi có nhiệm vụ, không thể chơi tiếp được.” Cậu lập tức quay về hang động thu dọn đồ đạc, đương nhiên không thể mang theo cục lông xù đi làm, cậu chỉ thu dọn đồ đạc cá nhân, lều và túi ngủ v.v. rồi để xe ba bánh lại: “Là một con gấu trúc cần tôi chăm sóc.”
Nhân viên cứu hộ đã làm mờ một phần thông tin, sẽ quyết định có tiết lộ hay không sau khi xem xét tình hình của gấu trúc. Người trong khu bình luận đều là kẻ ranh ma, đoán ngay rằng một con gấu trúc có thể bị thương.
Bình luận:
Hình thú của con nhà ai là gấu trúc?Bình luận:
Cha mẹ không phải lo lắng, chỉ cần có nhân viên cứu hộ ở đó thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.Tất nhiên, trong số khán giả kênh livestream cũng có người thân mang hình thú gấu trúc, nghe vậy liền bất an, lo sợ chính con mình sẽ bị thương. Nhưng mọi người nói đúng, chỉ cần nhân viên cứu hộ còn ở đây thì sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng.
Hổ trắng lớn nhạy bén dường như nhận ra điều gì đó từ hành vi đóng gói của Lộ Bạch, ánh mắt nó nhìn nhân viên cứu hộ đã thay đổi. Thậm chí, nó còn bước tới, đi vòng quanh Lộ Bạch, dùng răng nhẹ nhàng kéo khăn choàng của Lộ Bạch để thu hút sự chú ý.
Lộ Bạch nhanh chóng để ý tới nó, cục lông xù này ở chung với cậu hơn nửa tháng qua. Lúc này sắp phải xa nhau, cậu giơ tay chạm vào con mãnh thú khổng lồ cao gần bằng mình, thì thầm: “Chờ tao về, chỉ ba năm ngày thôi, hoặc là nhiều nhất là một tuần.” Nếu vết thương nặng hơn thì nên đưa về Trạm cứu hộ, nếu không thì thời gian hồi phục một tuần là quá đủ. Lộ Bạch giải thích với từng cục lông xù một, vốn dĩ có thể mang theo Quần Bó, nhưng bây giờ nó đang là bạn của Kẹo Sữa, Lộ Bạch không nỡ tách chúng ra. “Tuần này tao không ở đây, mày giúp tao chăm sóc Kẹo Sữa và Quần Bó, được không?” Người mà Lộ Bạch dặn dò vẫn là Bông Xù.
Đối phương nheo mắt nhìn, thấy cậu đang đi ra khỏi hang với vẻ mặt kiên quyết, hổ trắng lớn ngang ngược dùng thân hình to lớn của mình chặn trước mặt cậu.
Lộ Bạch giật mình, cục lông xù mà cũng biết chơi trò này! Hiển nhiên hổ trắng lớn không muốn cậu đi, điều này khiến cậu cảm thấy ấm áp lại bất lực, chỉ có thể đi đường vòng. Và hổ trắng lớn di chuyển linh hoạt hơn cậu rất nhiều, luôn có thể chặn hướng của cậu.
Lộ Bạch đành phải nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Bông Xù tránh ra, tao có việc quan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian.”
Từ trước đến giờ, Lộ Bạch luôn nói chuyện với hổ trắng một cách nhẹ nhàng dịu dàng, hổ trắng chấp nhận cậu rất nhanh cũng là vì thái độ tốt và khí chất ôn hòa. Lúc này thấy Lộ Bạch lạnh lùng nói với mình như vậy, con thú khổng lồ giỏi kiềm chế và kiêu ngạo vốn quen bễ nghễ nhìn đời này nên bắt đầu nhìn Lộ Bạch với ánh mắt nghi ngờ. Có lẽ nó tưởng rằng Lộ Bạch về đây với nó, sống trong hang của nó tức là sẽ ở bên nó. Ai ngờ rằng Lộ Bạch sẽ bỏ đi.
“Gừ…” Hổ trắng lớn cũng không tỏ ra hung hãn, nó chỉ dùng âm thanh trầm thấp để níu kéo, đồng thời dụi đầu vào vai Lộ Bạch, đây là dấu hiệu hạ mình thấp nhất của nó.
Phi công đã đến gần, đang liên lạc với Lộ Bạch để tập hợp. Lộ Bạch vốn muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng vì việc gấp nên chỉ có thể vội vàng chạm vào hổ trắng đang bám người, sau đó đi vòng qua nó để ra ngoài.
Hổ trắng bị từ chối đứng đó một lúc, tuy kiêu ngạo nhưng khi đối mặt với Lộ Bạch, nó phải kiềm chế khí thế của chúa sơn lâm, lẽo đẽo đi theo ra ngoài, tiếp tục cố gắng níu kéo. “Gừ…” Tiếng gầm nhỏ như sợ làm phiền của Bông Xù Xù bộc lộ sự bối rối về quyết định ra đi của Lộ Bạch, nghe có vẻ tủi thân lạ lùng.
Lộ Bạch vừa bước thật nhanh vừa dặn nó: “Đừng đi theo nữa, ở lại đây chăm sóc Kẹo Sữa và Quần Bó.”
“Grào …” Hổ trắng lớn có vẻ bối rối, không muốn Lộ Bạch đi, nó đuổi kịp Lộ Bạch, tìm cách vồ ngã Lộ Bạch như nhiều lần trước.
Nhưng bây giờ Lộ Bạch thật sự không rảnh mà từ biệt nó, trong lúc nóng nảy, giọng điệu của cậu bất giác trở nên sắc bén: “Đừng làm phiền, đợi tao ở đây.” Cậu tự nhủ, mình sẽ quay lại sớm thôi.
Hổ trắng lớn trợn to đôi mắt màu nước, đứng đó nhìn thanh niên loài người đang chạy về phía xa. Bóng dáng vội vàng lao đi đó đã in sâu vào đôi mắt thú của nó.
Lộ Bạch chỉ không muốn để người khác phải chờ đợi mà thôi, công việc là trách nhiệm của cậu, hợp tác với đồng nghiệp là ưu tiên hàng đầu của cậu, sau này cậu có nhiều thời gian để đồng hành cùng cục lông xù, cậu nghĩ vậy. Lên máy bay rồi, nghĩ đến tình huống vừa rồi, cậu thực sự thấy hơi hối hận, cậu mong rằng hổ trắng sẽ không thấy buồn.
Hổ trắng lớn ghét máy bay, nó ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay to lớn của con người đang cất cánh, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.
Kẹo Sữa và Quần Bó theo sau, báo tuyết đã mập mạp hơn trước khá nhiều đang cúi đầu đánh hơi mùi của Lộ Bạch. Nhưng mùi cuối cùng đã biến mất. Quần Bó không thấy mama đâu vốn muốn đậu trên lưng papa, nhưng nó rất nhạy bén, cậu lập tức cảm thấy hôm nay không thể chọc papa… Thế nên nó cũng không dám quậy.
Lộ Bạch cũng tự tin quá mức, cậu thản nhiên cho rằng cục lông xù sẽ không biết giận, hiện tại cậu chỉ nghĩ đến con gấu trúc bị thương. Máy bay nhanh chóng đưa cậu rời xa núi tuyết, đến nơi gấu trúc sinh sống, lúc này đang là mùa đông, thỉnh thoảng tuyết cũng rơi trên vùng núi có gấu trúc.
May mắn hôm nay thời tiết rất tốt, chú gấu trúc bất động chỉ phải đứng yên tại chỗ hơn 1 tiếng sau khi được nhân viên giám sát tại Trạm cứu hộ phát hiện. Lộ Bạch đến nơi, thấy nó đang nằm trên sườn núi. Dáng người tròn vo, cổ trắng và mông đen, quả thực là gấu trúc. Nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài, con gấu trúc đực trưởng thành bị thương, không thể cử động và đang chịu đựng cơn đau thận trọng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt dễ thương, há miệng đe dọa Lộ Bạch.
Lộ Bạch không ngờ nó lại cảnh giác như vậy, nhưng nghĩ cũng phải, gấu trúc hoang dã vẫn khác với gấu trúc trong vườn thú. Mặc dù gấu trúc của thế kỷ 21 kiếm ăn bằng sự dễ thương, nhưng nó thực sự là một mãnh thú hàng thật giá thật, với lực cắn đứng thứ chín trong số tất cả các loài động vật trên thế giới. Truyền thuyết kể rằng, nó là thú cưỡi của Xi Vưu từ hàng ngàn năm trước, có cái tên nổi tiếng vang dội là Thực Thiết Thú (thú ăn sắt)… Lúc này, Thực Thiết Thú đang vểnh mông ra đe dọa cậu, vừa gầm gừ vừa trợn to hai mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu!
Không cần suy nghĩ, Lộ Bạch lấy trong balo ra một cái bánh bắp và một quả táo.
Hai phút sau, Thực Thiết Thú dựa vào gốc cây, tay trái cầm bánh bắp, tay phải cầm quả táo to, giơ đôi chân mập mạp cho nhân viên cứu hộ kiểm tra. Qua kiểm tra sơ bộ, nhân viên cứu hộ nhận thấy vết gãy xương của gấu trúc không nghiêm trọng, chưa đến mức không thể di chuyển. Về phần vì sao nó lại nằm yên đó không nhúc nhích, có lẽ là bởi vì ở đây tình cờ có nắng, tắm nắng rất thoải mái phải không? Chúng ta không biết, cũng không dám hỏi.
Lộ Bạch liên lạc với bác sĩ của Trạm cứu hộ, đồng thời dùng một dụng cụ nhỏ kiểm tra tình trạng gãy xương, báo cáo tình trạng con gấu trúc cho bác sĩ. Sau khi thảo luận, họ đã thống nhất xong kế hoạch cho ca phẫu thuật nắn chỉnh xương, nói chung là không phức tạp. Vì gấu trúc rất thích trèo cây nên vẫn cần phải cẩn thận theo dõi sau khi gắn dụng cụ cố định vào chân cho nó, nếu không bất cẩn một cái là nó sẽ lại ngã gãy chân còn lại.
Một cái bánh bắp và một quả táo to không đủ để gấu trúc nhét kẽ răng, nó đánh chén xong lại có vẻ bị khơi lên cơn thèm ăn, muốn bò đi nơi khác để tìm thứ gì đó để ăn. Nhưng chân nó vừa mới được cố định, nếu không cẩn thận sẽ lăn xuống dốc, dốc núi ngoài tự nhiên không phải là dốc trong vườn thú, sẽ chết gấu thật!
“Nằm yên!” Lộ Bạch lập tức ôm lấy nó, hành động này suýt chút nữa khiến cả hai ngã xuống, phải mất rất nhiều sức lực để giữ cơ thể tại chỗ. Nhân viên cứu hộ cười đau khổ, đành phải vội vàng xin Trạm cứu hộ thả vật tư xuống cho mình.
Adonis vừa mới nối máy đã phải giật mình khi nghe thấy tiếng thở của hổn hển của nhân viên cứu hộ: “Lộ Bạch?”
Lộ Bạch đang vật lộn với gấu trúc 300 hiệp trên sườn núi, cuối cùng mới có thời gian lên tiếng: “Xin chào! Tôi cần số lượng lớn bánh bắp và măng và trái cây… khoan đã! Hãy sắp xếp giúp tôi ngay lập tức, cảm ơn!”
~*~