Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Adonis vừa rồi hơi lơ đãng vì sốc, cuối cùng cũng đoán được Lộ Bạch hiện tại đang đối mặt với điều gì, có lẽ tình thế không mấy lạc quan: “…Cậu đã tới rồi à?”

Đáp lại anh ta vẫn là tiếng Lộ Bạch đang hít thở.

Quân đoàn trưởng  đỡ trán, xem ra không những đã đến nơi mà còn bị gấu trúc phá cho không thở nổi, anh ta hơi đau lòng: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay, cậu cẩn thận đấy.”

Cúp máy xong, anh ta hỏi bác sĩ: “Tình trạng gấu trúc bây giờ ra sao? Lộ Bạch phải chăm sóc nó trong bao lâu?”

Bác sĩ đáp: “Không nghiêm trọng lắm, dự kiến một tuần nữa là có thể thả về tự nhiên.”

“Tốt.” Thế là Adonis chuẩn bị lương thực trong mười ngày rồi thả xuống vị trí của Lộ Bạch hiện tại. Thực ra anh ta còn ước gì có thể xây một ngôi nhà ở đó cho Lộ Bạch, tốt nhất là ở đó đủ hai tháng.

Nhân viên cứu hộ vừa đại chiến với gấu trúc 300 hiệp vừa chờ hàng tiếp tế, con gấu trúc bị thương cuối cùng cũng biết mệt, thè lưỡi ra nằm xuống dốc nghỉ ngơi.

“Phù…” Lộ Bạch cũng mệt thở không ra hơi, đồng nghiệp cũng không lừa dối cậu, từ xưa đến nay, làm người nuôi gấu trúc là việc mệt nhọc và vất vả nhất, chắc chắn là nhất! Bởi vì chúng thực sự rất nghịch ngợm, hiếu động, còn không nghe lời, gấu trúc hoang dã còn khó trị hơn gấu trúc thuần hóa. Tuy nhiên, Lộ Bạch thực sự không nỡ nhìn dáng vẻ hung dữ của gấu trúc lớn, có thể là do định kiến nên dù gấu trúc có làm gì đi nữa thì cậu vẫn thấy nó rất dễ thương.

Nửa giờ sau, đồ mà Lộ Bạch yêu cầu đã đến, cậu nhân lúc gấu trúc vẫn chưa lấy lại được sức lực, lặng lẽ rời đi để lấy vật tư. Khi mang đồ đạc quay lại, từ xa cậu đã thấy gấu trúc đen trắng tròn vo đang chạy trốn. Người ta nói rằng một con gấu trúc có thể chạy nhanh hơn Lưu Tường… Nhưng con gấu trúc ba chân thì còn tạm được, tốc độ của nó không nhanh như cậu nghĩ.

Lộ Bạch không đuổi theo mà chỉ đặt đồ đạc xuống chỗ cũ, mở gói lấy bánh bắp và táo ra, giơ lên ​​cao giọng nói: “Tới đây, ăn bánh bắp… ăn táo…” Khi còn là người chăn nuôi, ngày nào cậu cũng la hét như vậy, chẳng qua là loại thức ăn sẽ thay đổi thôi.

Lộ Bạch chưa từng tiếp xúc với công việc nuôi gấu trúc nhưng theo những gì các đồng nghiệp trao đổi thì là như thế. Dù là vườn thú hổ hay vườn thú sư tử, ngày nào cũng có thể nghe thấy tiếng hò hét của đồng nghiệp, tất nhiên, những cái tên của các cục lông xù đều vô cùng nhà quê. Lộ Bạch bị ảnh hưởng như vậy cũng không thể trách cậu được.

Con gấu trúc đang leo núi nghe thấy tiếng gọi liền quay lại đúng như dự đoán, thị giác của gấu trúc lớn rất kém phát triển, nhưng khứu giác của chúng rất nhạy cảm, có thể ngửi thấy mùi bánh bắp và táo từ khoảng cách rất xa. Giây tiếp theo, con gấu trúc quay lại, nó vừa lăn vừa trượt về phía Lộ Bạch, tư thế làm cho nhân viên cứu hộ nhìn mà đau lòng. Gấu ơi là gấu, chân không đau sao?! Có lẽ gấu trúc lớn lớn trở thành loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng chính là vì nguyên nhân này. Con gấu trúc lớn này lắc mông to đi tới, sau đó rất chi là mặt dày ngồi xuống đất, hai tay cầm bánh bắp Lộ Bạch đưa rồi bắt đầu ăn.

Lộ Bạch nhân cơ hội kiểm tra chân bị thương của nó, thấy không có vấn đề gì nên giúp nó bóc măng ăn… Nhưng cậu phát hiện ra rằng tốc độ bóc măng tre của mình chậm hơn nhiều so với tốc độ mà một con gấu trúc có thể làm bằng miệng. Gấu trúc nghiêng đầu cắn một miếng rồi dùng răng xé, vỏ măng rơi ra, động tác diễn ra tự nhiên uyển chuyển, không có hàng trăm tấn măng thì chắc chẳng thể luyện ra được.

Tuy nhiên, Lộ Bạch vẫn nhất quyết cho gấu trúc ăn vài miếng măng đã bóc vỏ, cậu cảm thấy gấu trúc đã bắt đầu chấp nhận mình. Cậu cẩn thận đưa tay chạm vào đôi tai tròn trịa, nó chỉ rung rung, nhìn cậu bằng ánh mắt ngây thơ như muốn nói: Móng chân gì vậy?! Tất nhiên, gấu trúc ở đây không thể nói phương ngữ Tứ Xuyên.

Khi Lộ Bạch đến đây, cậu có nói với khán giả rằng mình có nhiệm vụ phải làm, có lẽ khán giả cũng khá lo lắng. Bây giờ tình hình tốt hơn rồi, nên báo tin là mọi chuyện đã ổn rồi.

Đúng vậy, cả kênh livestream đều lo lắng cho con gấu trúc đó, hồi hộp không biết gấu trúc bây giờ ra sao? Lý do khiến họ lo lắng như vậy không chỉ vì gấu trúc là hình thú của con người. Đánh giá theo danh sách bảo vệ động vật Sao Thần Vương mà Lộ Bạch nhận được, gấu trúc cũng là động vật được bảo vệ cấp một rất quan trọng. Cũng giống như trên trái đất, chúng có yêu cầu cao về môi trường sống và số lượng rất hiếm. Rất khó để mọi người nhìn thấy gấu trúc. Để bảo vệ gấu trúc, Đế quốc chưa bao giờ quảng bá gấu trúc và các sản phẩm ngoại vi của gấu trúc để tránh khơi dậy lòng tham của một số người cực đoan. Bình thường muốn xem gấu trúc Mukbang? Vậy thì chắc cho chơi đá quá liều, nằm mơ đi.

Vậy mà hôm nay trên kênh livestream của Lộ Bạch, họ đã nhìn thấy gấu trúc lớn, không phải là gấu trúc hoạt hình hay gấu trúc vải, là một chú gấu trúc lớn thực sự còn sống! Nó đang ngồi trước ống kính, bụng ba lớp thịt, khắp người có lông xù, đôi mắt đen tròn, quầng thâm dưới mắt mang lại cảm giác hài hước, nói thế này đi, ngoại hình dễ thương hơn mọi cục lông xù từng xuất hiện trước ống kính ngày trước. Xét về độ dễ thương thì chỉ có Kẹo Sữa mới có thể cạnh tranh được với nó. Còn về phần Quần Bó? Xin lỗi, xem Quần Bó đã chán từ lâu rồi!

Bình luận: Vậy mà lại là gấu trúc lớn, a a a a, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể nhìn thấy gấu trúc lớn Mukbang, thật dễ thương!

Bình luận: Sách giáo khoa nói gấu trúc là động vật có số lượng ít nhất trên Sao Thần Vương, thì ra lại dễ thương đến thế?

Bình luận: Dễ thương dễ thương, cách nó nhai nhóp nhép khi ăn, trông rất giống bạn trai tôi.

Bình luận: Gấu trúc ăn măng ngon lành làm tôi muốn nếm thử măng của nó.

Bình luận: Sụp sụp sụp, gọi đồ mang đến ăn ngay cùng gấu trúc lớn!

Lộ Bạch: “Gấu trúc lớn là động vật được bảo vệ cấp một trên Sao Thần Vương chúng ta, mọi người nên bảo vệ chăm sóc nó.” Lộ Bạch vừa nói vừa sờ đầu gấu trúc lớn.

Bình luận: Được rồi! Hành tinh của chúng ta vẫn làm tốt công việc QAQ này.

Bình luận: Trong phương diện bảo vệ động vật, ngoài Sao Thần Vương ra còn có thể là ai.

Khu bình luận đang thi nhau trả lời thì có người phát hiện ra điểm mấu chốt: Nhân viên cứu hộ nói Sao Thần Vương chúng ta! Này, vậy có nghĩa là cậu sắp nhập tịch phải không?

Bình luận: Lộ Bạch nhập tịch vào Sao Thần Vương?

Bình luận: Nhập tịch nhập tịch, chúng tôi chào đón cậu ~

Bình luận: Lộ Bạch đừng về trái đất nữa, định cư ở Sao Thần Vương đi, chúng tôi nằm trong top 3 trong mười hành tinh đứng đầu vũ trụ.

Bình luận: Người ngoài hành tinh chưa có công lớn cho Đế quốc thì không được nhập tịch, nhưng tôi nghĩ Lộ Bạch thì được.

Bình luận: Không cần cống hiến, cũng có thể kết hôn với quý tộc, tiểu thư danh giá nào đó cưới Lộ Bạch thì sao! Cậu ấy vừa đẹp trai vừa tài giỏi.

Trên thực tế, việc nhập tịch không hề đơn giản, cho dù di dân qua lại giữa mười sao hàng đầu cũng sẽ rất hạn chế. Tiêu chuẩn chấp nhận của Sao Thần Vương lại càng cao hơn. Những cô gái xuất thân từ gia đình quý tộc cũng không phải là người ngu ngốc, vì lợi ích và sự phát triển lâu dài của gia tộc, họ sẽ không tùy tiện lựa chọn kết hôn với người ngoài hành tinh. Ngay cả các sao đồng minh cũng không ngoại lệ. Sống trong vũ trụ này, mọi người đều biết rằng không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Quân đoàn trưởng đang xem livestream, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào má mình, tỏ vẻ suy tư. Về nhập tịch, với tư cách là một cá nhân đã lập công đặc biệt, anh ta thực sự có quyền bảo lãnh cho Lộ Bạch, thậm chí cả gia đình Lộ Bạch.

Chàng thanh niên trong video đang nói cười vui vẻ, những người xem đã theo dõi cậu từ đầu có thể nhận ra rằng, Lộ Bạch ngày càng cởi mở tự tin, không còn là chàng trai trầm lặng, nhút nhát như trước nữa. Bây giờ cậu rất thích cười, khi cười mắt cong lên, cũng thích nói chuyện.

Sờ đầu gấu trúc xong, Lộ Bạch nói tiếp: “Hôm nay tôi vội vàng chạy ra giải cứu gấu trúc lớn, bỏ lại Bông Xù và hai đứa nhỏ trên núi tuyết, Bông Xù không cho tôi ra ngoài, tôi đã mắng nó, chắc nó giận tôi lắm.” Trong mắt cậu hiện lên lo lắng và áy náy.

“Khi nghe tin gấu trúc bị thương, tôi rất lo lắng.” Hơn nữa, việc giải cứu động vật là việc của cậu: “Khi quay về tôi sẽ xin lỗi nó đàng hoàng.”

Khu bình luận đồng ý với cách làm của cậu: Phải xin lỗi đàng hoàng.

Con người hiểu hết mọi chuyện, nhưng cục lông xù không hiểu, “tùy hứng và quậy phá” không phải lỗi của chúng! Cục lông xù không có gì sai cả, lỗi luôn là ở con người.

Nơi gấu trúc lớn chọn không thích hợp làm nơi cắm trại, Lộ Bạch kiên nhẫn ăn uống cùng nó ở đây, chơi với nó gần như suốt ngày, cuối cùng được nó tin tưởng. Lộ Bạch đi đến đâu, con gấu trúc tham ăn theo tới đó. Do gấu trúc bị thương ở chân, Lộ Bạch đã bế nó lên, chuyển đến nơi thích hợp để ở rồi quay lại dọn vật tư của mình. Cứ thế qua lại, trời đã gần tối.



Lúc này trên núi lửa Clivia, hang động nơi hổ trắng cư trú tối đen như mực, Kẹo Sữa tỉnh dậy trong cái ổ trên xe, trên bụng quấn khăn của Lộ Bạch, mùi của Lộ Bạch vẫn còn vương trên đó. Báo tuyết nhỏ thấy đói, nó nhảy xuống xe rồi vươn vai, đôi tai thính vểnh lên run rẩy, nhưng không thấy động tĩnh gì khác trong hang. Nó bước ra khỏi cửa hang, Quần Bó tình cờ từ bên ngoài bay về, cú mèo đã no nê, miệng ngậm một con chuột nhỏ, ân cần đưa về cho báo tuyết.

Đúng vậy, báo tuyết cũng sẽ ăn chuột khi đói, nhưng kích thước của chuột quá nhỏ đối với chúng, vẫn là dê núi Siberia và cừu Bharal thì đủ no hơn. Từ khi theo Lộ Bạch, mỗi ngày Kẹo Sữa đều có đủ đồ ăn, nhưng đêm nay chung quanh không còn dấu vết hổ trắng nữa, cũng không có con mồi sẵn sàng. Chú báo tuyết đói khát nhìn khu rừng tối tăm, lắc lắc cái đuôi rồi cuối cùng lao vào, tự mình tìm thức ăn.

Sau khi trời tối, động vật ăn cỏ sẽ trú ở một nơi an toàn, thường là ở nơi mãnh thú rất khó tiếp cận. Ví dụ, trên một vách đá, nếu mãnh thú muốn săn đuổi nó thì thường phải trả giá đắt. Nếu cắn con mồi rồi ngã xuống cùng nhau, hoặc là con mồi chết hoặc nó sẽ chết. May là tứ chi của báo tuyết có khả năng giảm sốc rất tốt, khi ngã xuống cơ thể nó sẽ lật lại rất nhanh, đạt được tác dụng kháng lực nên nhìn chung sẽ không bị thương.

Từ khi Kẹo Sữa ra đời, mẹ nó đã dạy nó cách săn mồi trên vách đá, nên bây giờ thấy đói, nó liền đến vách đá tìm con mồi. Quả thực ở đó có một con cừu Bharal, nhưng nơi nó đang ở cũng rất đặc biệt, thậm chí còn không biết lên đó bằng cách nào, báo tuyết từ trên xuống, thấy hơi khó bắt được cừu Bharal… chỉ biết nhìn cừu mà thở dài.

Thế nhưng Kẹo Sữa đói khát bắt đầu thi gan với con cừu Bharal, nó cố gắng hết sức để đến gần con mồi. Trong đêm, mắt chú báo tuyết lóe lên ánh sáng xanh, thân hình gầy gò đang thăm dò trên dưới, đá vụn dưới chân nó cứ rơi xuống… trông cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cừu Bharal không phải là kẻ ngốc, sẽ không đứng yên chờ nó mở miệng, cừu Bharal bay lên bay xuống trên vách đá, chạy nhanh hơn báo tuyết.

Khi đuổi theo con mồi, học cách phán đoán tỷ lệ thành công là một kỹ năng sinh tồn quan trọng, phán đoán sai có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Kẹo Sữa có thể biết tỷ lệ thành công không cao nhưng nó không còn lựa chọn nào khác, nếu bỏ lỡ con cừu Bharal này, có thể phải mất nửa đêm nó mới tìm được một con khác. Không phải ai cũng có thể bắt được con mồi dễ dàng như hổ trắng lớn.

Đáng tiếc lần này nó đã phán đoán sai, không những không cắn được cừu Bharal mà còn bị trượt chân, rơi khỏi vách đá, môi trường bên dưới khắc nghiệt hơn nó tưởng tượng rất nhiều, những tảng đá cao và sắc nhọn dựng thẳng!

Cơ thể Kẹo Sữa va vào vách đá, tiếp tục lăn xuống, chợt một bóng trắng lao tới ngoạm lấy gáy báo tuyết, những móng vuốt to khỏe của đối phương giẫm lên đá để lấy sức, rồi từ vị trí khác nhảy xuống với một cú bật mạnh.

Con cừu Bharal trên vách đá ngơ ngác. Sao hổ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Bóng trắng ngoạm lấy báo tuyết đó hóa ra là hổ trắng. Sau khi đáp xuống đất, nó nhả nanh ra, đặt Kẹo Sữa đang sợ hãi xuống. Báo tuyết nhỏ nằm dưới đất một lúc lâu không đứng dậy, vừa vì sợ hãi vừa vì áp lực của hổ trắng. Đặt Kẹo Sữa xuống rồi, hổ trắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con cừu Bharal, khi Kẹo Sữa chưa kịp phản ứng thì hổ trắng đã nhanh chóng leo lên vách đá lần nữa…

Khả năng kiểm soát sức mạnh và vị trí đặt chân vô cùng điêu luyện của hổ trắng khiến Kẹo Sữa gần như phải nghi ngờ đời báo. Hiển nhiên, hổ trắng sống lâu hơn chín năm giàu kinh nghiệm hơn nhiều, môi trường khắc nghiệt chẳng là gì với nó.

Sinh vật khổng lồ bất ngờ tiếp cận làm cho cừu Bharal cảm thấy nguy hiểm, lúc này cừu Bharal mới bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng đáng tiếc, kẻ mà nó phải đối mặt không phải là một chú báo tuyết tuổi vị thành niên ngây ngô, mà là một con hổ trắng dày dặn kinh nghiệm với sức mạnh khủng khiếp, chưa kịp hiểu vì sao răng nanh của đối phương lại lọt vào mắt mình, cừu Bharal đã bị kẻ săn mồi lôi ra khỏi vách đá an toàn.

Hổ trắng quay lại với con cừu Bharal vẫn còn sống trong miệng, thả nó ra ở gần Kẹo Sữa, con cừu Bharal lập tức bỏ chạy với khao khát sống mãnh liệt. Còn hổ trắng đứng sau lưng lại thờ ơ, chỉ nhìn báo tuyết.

Dưới cái nhìn im lặng của hổ trắng, báo tuyết phấn khích nhảy dựng lên, lập tức lao hết tốc lực về phía cừu Bharal đang chạy trốn… Kẹo Sữa với sức lực và hàm răng chưa đủ trưởng thành đã đuổi kịp cừu Bharal, sau đó tìm mọi cách để lấy đi mạng sống của con mồi. Cắn vào cổ họng là phương pháp hữu hiệu nhất nhưng cũng có khả năng bị móng cừu Bharal giẫm đạp, báo tuyết nhỏ thể hiện tinh thần quả cảm, không chịu buông tay, cuối cùng ghìm chặt đối thủ đang kiệt sức dưới chân mình, không cử động nữa. Báo tuyết mặt đầy máu thỏa mãn liếm vệt máu ấm, sau đó ngẩng khuôn lem luốc lên nhìn về phía hổ trắng.

Nhưng bóng dáng khổng lồ đã không còn ở đó nữa.

Kẹo Sữa đói quá rồi, nó giữ chặt con mồi của mình, cắn xé từng miếng thịt lớn. Quần Bó bay tới cạnh nó, đứng trên con mồi đi vòng quanh như để ăn mừng. Kẹo Sữa dùng răng xé từng miếng thịt, mời cú mèo vừa cho mình ăn chuột cùng thưởng thức món ăn ngon. Quần Bó lang thang trong rừng rất lâu đã no nê, nhưng vẫn mổ một hai miếng cho có, ăn không hết có thể lấy về làm bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm. Bây giờ trời lạnh nên thịt sẽ không bị hư hỏng.

Một con cừu Bharal thì quá nhiều, Kẹo Sữa ăn không nổi, nếu có Lộ Bạch ở đây thì tốt, cậu có thể giúp cất thịt đi để giữ tươi cho bữa sau. Kẹo Sữa ở bên con mồi ăn một hồi lâu, cuối cùng không ăn được nữa, nó mới đứng dậy lên cái bụng bự, thong thả quay về cùng bạn mình. Dù Lộ Bạch đã ra ngoài nhưng Kẹo Sữa vẫn tin rằng hang động này là nhà của mình, vì ở đó có cái ổ mà Lộ Bạch làm cho nó.

Hổ trắng lang thang không mục đích, tuần tra lãnh thổ của mình, như một lữ khách cô đơn, đi đến đâu cũng không có con thú hoang nào dám đến gần. Cuối cùng, nó trèo lên một cái cây lớn trên đỉnh vách đá, cái cây sắp sụp xuống dưới sức nặng của nó, nhưng nó vẫn nằm uể oải trên đó.

Vầng trăng tròn treo trên bầu trời, vì hôm nay là ngày 15 tháng Giêng. Cảnh đẹp như thế chỉ làm nền cho hổ trắng chợp mắt, nếu nhân viên cứu hộ ở đây chắc chắn sẽ hét lên, rồi chụp thật nhiều hình. Nhưng nếu có nhân viên cứu hộ ở đó, hổ trắng sẽ không lãng phí thời gian ngủ trên cây mà sẽ chơi đùa cùng cậu.

Thoạt nhìn mới nhận ra, đây chính là khu rừng nơi họ chơi bập bênh, thân cây chết vẫn còn mắc kẹt ở chạc cây đó.



Nơi gấu trúc sống cách quá xa lãnh địa của hổ trắng lớn, Lộ Bạch khi mới nhìn thấy tọa độ đã cảm thấy xa. Sau khi rời xa núi tuyết, đến nơi có khí hậu ấm áp hơn, ban đêm không cần tìm nơi khuất gió, mà chỉ cần tìm một nơi khô ráo bằng phẳng để sưởi ấm bên đống lửa là sẽ rất ấm áp.

Gấu trúc không sợ lửa, có chỗ dựa để ăn là nó cảm thấy những thứ khác ngoài đồ ăn chẳng liên quan gì đến mình. Từ khi gặp Lộ Bạch, cái miệng của gấu trúc chưa ngừng nhai lần nào, Lộ Bạch không khỏi nghi hoặc liếc nhìn đống lương thực được cho là có thể dùng được mười ngày, giờ cậu thấy chưa chắc đã được ba ngày.

Tối nay trăng rất lớn cũng rất tròn, Lộ Bạch chụp một tấm ảnh độ phân giải cao cùng với gấu trúc lớn gửi cho cấp trên: “Tôi đã rời núi tuyết, hiện đang chăm sóc chú gấu trúc lớn bị gãy chân này, dự kiến ​​một tuần nữa sẽ trở lại núi tuyết.”

Sáng sớm hôm sau, Lộ Bạch bị đánh thức bởi một tiếng động, cậu dậy xem thử thì thấy gấu trúc đang cọ mông vào thùng đựng vật tư. Tất nhiên không phải vì mông của gấu trúc lớn bị ngứa, gấu trúc lớn có tuyến mùi ở mông, nó chỉ để lại mùi như vậy để đánh dấu vị trí. Phương pháp này mang phong cách rất gấu trúc lớn! Phải vạch trần việc làm xấu xa của nó, nên một bài viết và hình ảnh có chủ đề về gấu trúc mới được thêm vào blog riêng của nhân viên cứu hộ, để các hội viên duyệt qua.

Lộ Bạch tính toán rất kỹ, ở lại đây một tuần là có thể trở về, nào ngờ người tính không bằng trời tính, một tuần chưa qua thì lại xảy ra tình huống khác gần đó nên Trạm cứu hộ liên lạc với người ở gần nhất là cậu. Thật sự không phải vì Adonis cố tình chơi khăm hình thú của Samuel, chỉ là sự cố bất ngờ. Hơn nữa, tình thế lần này càng thêm khó khăn, Lộ Bạch nhất thời sẽ không thể rảnh tay được.

Lộ Bạch không bận tâm nếu công việc bận rộn hơn một chút, cậu rất vui vì bản thân có thể phát huy tác dụng, thay vì suốt ngày lang thang trong rừng rồi nhận không lương từ Trạm. Chỉ hơi có lỗi với cục lông xù trên núi tuyết, cậu hứa sẽ quay lại trong vòng một tuần, nhưng bây giờ lại không về được. Tình thế quá đột ngột, đến nỗi cậu thậm chí còn không có thời gian để quay lại báo tin. Lộ Bạch không khỏi nghi ngờ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay về, mấy cục lông xù có quên mất cậu không?

Nhiệm vụ mới là một hình thú của con người mới lớn, năm nay là lần đầu tiên vào rừng, hắc tinh tinh, IQ rất cao, dường như có vấn đề về tâm lý. Người duy nhất có thể giao tiếp với nó ở cự ly gần chỉ có thể là Lộ Bạch. Sau khi ở chung với hắc tinh tinh này hai ngày, Lộ Bạch rút ra kết luận, sở dĩ con hắc tinh tinh này có vấn đề về tinh thần là vì nó cảm thấy mình không nên ở trong rừng, xung quanh là một lũ ngốc, chỉ có nó là người thông minh nhất. Muốn chữa khỏi bệnh của hắc tinh tinh quả thật quá dễ dàng, chỉ cần có một sinh vật có chỉ số IQ cao hơn bên cạnh nó, đè bẹp nó về chỉ số IQ thì mọi bệnh tật sẽ khỏi. Lộ Bạch xin Trạm cứu hộ một bộ sách giáo khoa tiểu học, chuẩn bị cho hắc tinh tinh hoài nghi cuộc đời.

Trạm cứu hộ rất quan tâm đến con hắc tinh tinh này, đặc biệt tổ chức thảo luận trực tuyến vì nó, cho Lộ Bạch báo cáo tình hình. Bóng dáng nhân viên cứu hộ vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, họ đều nhận thấy chàng trai vốn quen được đám đông theo dõi này có khí chất ung dung điềm đạm, không hề ngại ngùng khi lên tiếng phát biểu.

Sau khi nghe nhân viên cứu hộ báo cáo toàn bộ tình hình của hắc tinh tinh, Adonis không khỏi bật cười: “Vậy ý cậu muốn nói, lý do mà nó trầm cảm là vì nó cảm thấy xung quanh mình toàn những kẻ ngốc…”

“Đúng.” Chỉ có thế thôi!

Các nhân viên khác của Trạm cứu hộ cũng cười, có người hỏi: “Xin sách giáo khoa tiểu học để làm gì? Phương pháp này có thể thay đổi tâm trạng của nó sao?”

Lộ Bạch đáp: “Sách giáo khoa tiểu học chỉ để dạy cho nó nhiều điều hơn, để nhấn mạnh với nó rằng chỉ số IQ của tôi cao hơn nó rất nhiều, khi tôi phá vỡ nhận thức về bản thân của của nó… nói trắng ra là tôi đè bẹp nó về mọi mặt, kích thích khát khao tri thức và lòng hiếu thắng của nó. Một con tinh tinh vẫn còn lòng hiếu thắng và khát vọng sẽ không bị trầm cảm.” Lộ Bạch nói một lèo.

Trong buổi thảo luận trực tuyến, micro của mọi người vang lên tiếng vỗ tay, bày tỏ sự đồng tình với phân tích của Lộ Bạch. Phương pháp điều trị không cần can thiệp bằng thuốc này thực sự rất an toàn, rất đáng thử.

Sau cuộc họp, Adonis kết nối riêng với Lộ Bạch, mỉm cười trước khi nói: “Tôi luôn biết rằng cậu có rất nhiều kinh nghiệm về động vật, nhưng không ngờ rằng cậu lại quan sát tỉ mỉ như vậy.”

Lúc đầu khi con hắc tinh tinh có biểu hiện trầm cảm, bắt đầu rụng lông tuyệt thực, bác sĩ chỉ nghĩ đến việc can thiệp bằng thuốc chứ chưa bao giờ nghĩ đến giao tiếp với tinh tinh. Tất nhiên, đó cũng là vì họ không thể đến gần tinh tinh, hoặc họ không thể giao tiếp dù có đến gần được, đây là vấn đề điều kiện bẩm sinh.

Lộ Bạch mỉm cười: “Thật ra tôi chỉ diễn một trò ảo thuật nhỏ trước mặt nó, thấy nó rất có hứng thú, nên tôi đoán nguyên nhân khiến nó trầm cảm là vì nó cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, không ai có thể hiểu được nó…” Mỗi khi nhắc đến động vật, Lộ Bạch luôn có vô số điều muốn nói, cả người cậu toát ra khí chất tự tin nhẹ nhàng.

Adonis yên lặng lắng nghe, anh ta rất thích giọng nói đang nói chuyện với mình, nếu có thể, anh ta hy vọng được nghe nó mỗi ngày. “Tôi có một câu hỏi, nếu cậu xuất hiện đã khơi dậy hứng thú của nó, vậy sau khi cậu đi, liệu nó có lại rơi vào trạng thái trầm cảm không?” Vấn đề này cũng phải được xem xét.

Không chỉ riêng hắc tinh tinh, mà tất cả các cục lông xù từng tiếp xúc với Lộ Bạch, trên thực tế đều sẽ chịu ảnh hưởng của Lộ Bạch ở một mức độ nào đó. Với tư cách là một đương sự, Adonis hiểu rõ nhất cảm giác này, lần trở lại này, anh ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của hình thú, nếu không thì làm sao để giải thích sự ngưỡng mộ và thiện cảm của mình đối với Lộ Bạch? Thân là cấp trên, anh ta phải cân nhắc rất nhiều chuyện, đương nhiên hy vọng ảnh hưởng này sẽ càng ít càng tốt.

“Ừm…” Lộ Bạch trầm ngâm một lát, hơi nghiêng đầu: “Không loại trừ khả năng này, nhưng khi đi, tôi nhất định sẽ để lại cho nó nhiều thứ đáng để khám phá hơn, tôi sẽ không để nó chỉ có mình tôi trong tầm mắt, tôi chỉ là bàn đạp để nó hiểu biết hơn về thế giới, khi nó hiểu biết nhiều hơn, có lẽ nó sẽ không bị ám ảnh nữa…” Có lẽ.

“…” Đó là tại vì cậu coi thường mình quá thôi, Lộ Bạch.

Adonis bị ảnh hưởng nặng nề, nở một nụ cười gượng ở nơi Lộ Bạch không thể nhìn thấy. Theo anh ta biết, những hình thú đã ở với Lộ Bạch một thời gian, dù là Chasel, Oliver hay Louis, họ đều muốn gặp lại Lộ Bạch. So với những người khác, Adonis may mắn hơn rất nhiều khi có thể giao tiếp với Lộ Bạch bằng giọng nói thông qua công việc của mình. Nhưng con người luôn có lòng tham, anh ta muốn nhiều hơn nữa. Vì hiểu rõ hậu quả của thứ ảnh hưởng này nên thực ra Adonis không muốn Lộ Bạch và hổ trắng tiếp xúc quá nhiều.

“Được rồi, thời gian này cậu đã vất vả nhiều, Lộ Bạch.” Adonis nói: “Khi hoàn thành nhiệm vụ này nhiệm vụ thì vừa đúng lúc là Tết Nguyên đán ở chỗ cậu phải không?”

Lộ Bạch: “Hả??” Sao Quân đoàn trưởng này lại biết?

“Nghe nói đây là ngày lễ lớn nhất của đất nước các cậu, sẽ có kỳ nghỉ dài ngày và đồ ăn ngon, chờ cậu trở về, chúng tôi sẽ cùng cậu ăn mừng.”

Lộ Bạch nghe xong ngơ ngác, đề nghị này ấm lòng quá nhỉ, có lẽ lúc đó Trưởng trạm đã về rồi, nhưng Thân vương Samuel hình như vẫn chưa về, thật đáng tiếc.

Sách giáo khoa tiểu học của Sao Thần Vương rất phong phú và đa dạng, bao gồm nhiều câu đố, khối xếp hình, đồ chơi có lợi cho trí tuệ, và những thứ tưởng chừng như chỉ để giải trí trong mắt người người trái đất. Những đồ chơi mang tính giáo dục này rất phù hợp để chơi cùng hắc tinh tinh.

Hắc tinh tinh có vẻ rất nhạy cảm với các hoa văn, Lộ Bạch lấy ra một món đồ chơi yêu cầu sắp xếp hoa văn tương tự, chậm rãi thực hiện cho nó xem rồi nhét vào tay nó: “Thử đi?”

Hắc tinh tinh ban đầu sờ cằm ngồi xổm bên cạnh mà nhìn, vì lông trên đầu đã bị chính nó bứt đi gần hết từ trước, bây giờ trông như một ông già đang suy nghĩ. Nó cầm lấy món đồ chơi bằng cả hai tay, những ngón tay linh hoạt vạch đi vẽ lại trên bề mặt, nhanh chóng sắp xếp các mẫu khác nhau như chuối và nho, phân loại không khó nhưng sắp xếp chúng thành một hàng mới là khó.

Sau khi đợi nó qua màn, Lộ Bạch mới cho nó chuối và nho thật để ăn.

Hắc tinh tinh nhe răng khè lên vui vẻ, tỏ ra rất hài lòng với chiến thắng của mình, nó bắt đầu ăn uống sung sướng.

Lộ Bạch ngập ngừng hỏi: “Có thể cho tao một ít không?”

“…” Con hắc tinh tinh này không chút do dự đưa cho Lộ Bạch một quả chuối.

“Cảm ơn mày.” Lộ Bạch khá ngạc nhiên, cũng hơi mừng rỡ.

Trên thực tế, những trò chơi giải đố nhỏ sẽ bị công phá trong thời gian ngắn, sau đó hắc tinh tinh sẽ không còn thấy thú vị nữa.

Con người nham hiểm lại có ý định khác, cậu lấy ra một tấm bảng đen nhỏ, viết chữ số của Sao Thần Vương lên đó. Đây là kiến ​​thức mới mà Lộ Bạch học được thông qua dịch thuật, giáo viên có nói, các con số là thứ dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, quy tắc của bất cứ thứ gì cũng không khắt khe như toán học, chỉ cần nắm vững các quy tắc là có thể hiểu được chúng.

Khán giả kênh livestream không hề biết Lộ Bạch đã nhận nhiệm vụ mới, họ đều tưởng rằng Lộ Bạch đang làm những việc cuối cùng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về núi tuyết tìm Bông Xù. Họ đang rất nhớ ba cục lông xù sống một mình trên núi tuyết. Không ngờ khi Lộ Bạch mở livestream, họ lại thấy một tấm bảng đen nhỏ, trên đó ghi những kiến ​​thức toán học đơn giản, trông thật là khó hiểu. Kiên nhẫn xem tiếp mới nhận ra nhân viên cứu hộ đã trở thành giáo viên tiểu học, cậu đang cầm một cây gậy tiện tay bẻ được ở đâu đó để chỉ vào bảng đen, học trò duy nhất của cậu là một con hắc tinh tinh hơi hói.

Khán giả suýt nữa tưởng mình vào lầm kênh livestream, nhân viên cứu hộ vẫn là nhân viên cứu hộ, nhưng chú gấu trúc dễ thương đã hóa thành hắc tinh tinh. Nguyên nhân chính là do ngoại hình của hai cục lông xù chênh lệch quá xa, khán giả không kịp thích ứng là điều bình thường. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã bị hắc tinh tinh đang làm bài tập thu hút.

Trong màn hình, hắc tinh tinh cầm bút, sột soạt làm các bài toán trên bảng đen, tất cả khán giả xem kênh livestream không hiểu sao đều hồi hộp như các bậc phụ huynh. Phát hiện nó làm được mới dám thở phào, thoạt nhìn có thể thấy đó là những bậc phụ huynh từng bị kỳ thi của con mình chi phối! Tuy nhiên hắc tinh tinh thực sự rất thông minh, thực lực cũng khá, chúng biết tận dụng lợi thế của mình để tránh bị tổn hại, hầu như không có thiên địch trong rừng.

Gia đình của con hắc tinh tinh tự phụ bị trầm cảm này không biết con mình ở trong rừng có chuyện, mà chỉ nghe nói lên kênh livestream này có thể nhìn thấy động vật trong rừng nên đến thử vận ​​may, không ngờ sau hơn nửa tháng theo dõi lại nhìn thấy chính con mình. Họ chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên cũng rất đáng mừng.

Lộ Bạch không nói cho mọi người biết rằng con hắc tinh tinh này bị bệnh tâm lý, bởi vì không cần phải nói, hắc tinh tinh gần như đã bình phục rồi. Cậu chỉ nói với mọi người rằng tinh tinh lớn này rất thông minh, vừa gặp nhau đã đòi battle với cậu, cậu không thể không dùng những gì đã học được cả đời để cho nó biết thế nào là giang hồ hiểm ác.

Qua lời giải thích của cậu, khán giả kênh livestream đều thích thú, không còn nghĩ đến gấu trúc nữa, ai cũng hào hứng xem hắc tinh tinh đi học.

Bình luận: Còn vui hơn là ngắm con gái tôi đi học, ha ha ha.

Bình luận: Battle với nhân viên cứu hộ ha ha ha, chắc hẳn bây giờ nó đang cảm thấy rất xấu hổ phải không?

Mà nói thật, khi gặp phải câu khó, vẻ mặt của hắc tinh tinh quả thật là rất xấu hổ, nó vừa cầm bút suy nghĩ, vừa mỉm cười lễ phép nhìn Lộ Bạch: Tên này ra đề gì mà khó quá vậy…

Cha mẹ của hắc tinh tinh: [che mặt][che mặt][che mặt]

Nhân viên Trạm cứu hộ: Khi ra về nhớ để lại cho nó mấy câu toán nâng cao [che mặt]

Phương pháp chữa trị của Lộ Bạch rất hiệu quả, hắc tinh tinh dần dần không còn giật tóc hay tuyệt thực nữa, tính tình trở nên vui vẻ hơn. Thái độ của nó đối với Lộ Bạch rõ ràng đã chuyển từ battle lúc đầu sang ngưỡng mộ, vì Lộ Bạch cùng nó tắm nắng, leo cây, câu cá dưới sông, nó nhanh chóng coi Lộ Bạch như bạn bè, quan hệ với Lộ Bạch vô cùng tốt đẹp.

Nội dung giảng dạy không chỉ là học kiến ​​thức mà còn là một số hành vi hằng ngày, Lộ Bạch kiên nhẫn sửa chữa những chỗ tinh tinh lớn có thể làm tốt hơn. Ví dụ như khi ăn nên làm gì, khi gặp tình huống không thể vượt qua được thì không nên nổi nóng mà ném đồ chơi, nên cất đi những đồ chơi đã chơi, v.v.

Theo thời gian, khán giả kênh livestream nhận ra điều gì đó, bắt đầu ngẫm nghĩ lại!

Bình luận: Mọi người có cảm thấy nhân viên cứu hộ giống như là đang giúp tinh tinh làm vật lý trị liệu không, trị liệu tâm lý ấy.

Bình luận: Bây giờ mọi người mới nhận ra à? Tôi đã biết từ lâu rằng nhân viên cứu hộ đang hướng dẫn con hắc tinh tinh này, phải nói rằng cái cách đồng hành mưa dầm thấm lâu này rất có ích cho cả động vật lẫn con người, mọi người thấy tình trạng của hắc tinh tinh hiện nay ngày càng tốt hơn rồi.

Bình luận: Cha mẹ có con ở nhà có thể học cách chữa bệnh này, cách nhân viên cứu hộ làm với hắc tinh tinh, mọi người có thể linh hoạt áp dụng.

Bình luận: Dù biết năng lực nghiệp vụ của Lộ Bạch từ trước đến nay rất mạnh, nhưng lần này quả thực là tôi rất ấn tượng, không hổ danh là nhân viên cứu hộ vàng của Khu bảo tồn ~

Làm việc chăm chỉ, chẳng biết thời gian đang trôi qua. Thỉnh thoảng nhìn ngày tháng một lần, Lộ Bạch ngạc nhiên nhận ra đã nhiều ngày trôi qua: “…” Nguy rồi…

Dạy hắc tinh tinh đến trình độ này thực ra là gần xong rồi, nó có mong muốn khám phá thế giới bên ngoài, tò mò tìm hiểu kiến ​​thức chuyên sâu, đây chính là vũ khí lợi hại nhất để chống lại chứng trầm cảm. Vì trường hợp của hắc tinh tinh quá điển hình nên các bác sĩ trong Trạm cứu hộ đều rất quan tâm, mong Lộ Bạch có thể báo cáo thêm. Vì vậy, họ thường xuyên tích cực tổ chức các cuộc họp để thảo luận.

Trung tuần tháng 2, Lộ Bạch báo cáo lần cuối cùng về tình hình của hắc tinh tinh tại cuộc họp thảo luận, rồi tuyên bố nhiệm vụ này đã kết thúc thành công. Sau khi phát biểu xong, cậu đã nhận được những tràng pháo tay vang dội.

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” Lộ Bạch mỉm cười cúi đầu, mặt đỏ bừng, trong lòng cũng hơi hưng phấn khi được công nhận.

Adonis liền liên lạc với cậu, hỏi thăm về lịch trình sắp tới: “Lộ Bạch, cậu có về thẳng Trạm cứu hộ không? Tôi sẽ cử người đến đón cậu?” Thực ra anh ta muốn tự mình đến đó, nhưng đáng tiếc là không thể.

“À không…” Lộ Bạch nhìn về phía núi tuyết xa xôi, nói giọng căng thẳng: “Tôi muốn về núi lửa Clivia xem xem.”



Các loài được nhắc đến trong truyện

– Cừu Bharal: là một loài động vật có vú trong họ Bovidae, bộ Artiodactyla. Loài này được Hodgson mô tả năm 1833. Chúng được tìm thấy ở dãy Himalaya cao của Nepal, Tây Tạng, Trung Quốc, Ấn Độ, Pakistan, và Bhutan.





~*~
Bình Luận (0)
Comment