Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 101

 24.3 

Tạ Cánh bị áp giải đến dưới cầu Chu Tước. Y ngoái đầu nhìn lại, bầu trời phía trên ngõ Ô Y đã bị ánh lửa nhuốm màu ráng đỏ, gợi lên ký ức về buổi sáng chín năm trước, vào ngày Lục Thư Thanh chào đời. Đó là lần đầu tiên y cảm nhận được sự bất lực của việc "kết hôn cùng thiên gia", mà bánh xe vận mệnh đã lặng lẽ xoay chuyển từ rất lâu trước đó, định sẵn kết cục cho từng người.

 

Chỉ khi ngõ Ô Y đã hoàn toàn bị phong tỏa, Vũ Lâm Vệ mới nới lỏng tay, để mặc y chật vật quỳ rạp xuống đất, thế nhưng trên gương mặt ấy chẳng hề có vẻ bi thương hay rơi giọt nước mắt nào, chỉ có ánh mắt đờ đẫn ngước lên nhìn bọn họ, như thể linh hồn đã lìa khỏi thể xác.

 

Tên thủ lĩnh quay sang xin chỉ thị từ Vương Khế: "Đại nhân, cứ thế thả y đi sao?"

 

Vương Khế không quay đầu lại, vô cảm mở ô ra: "Mặc kệ cậu ta đi đâu thì đi, thành Kim Lăng rộng lớn như vậy, để xem nhà nào dám cho cậu ta vào."

 

Tạ Cánh không biết mình đã gắng gượng đứng dậy từ lúc nào, y loạng choạng chống đỡ thân mình, lê từng bước nặng nề đi về phía trước một cách vô định. Đến khi tinh thần dần tỉnh táo trở lại, y mới nhận ra cảnh vật trước mắt đã chẳng còn bóng dáng của ngõ Ô Y nữa. Quần áo ngủ và áo choàng bên ngoài đều đã ướt đẫm, quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có duy nhất một thân ảnh vẫn luôn lặng lẽ đi theo từ đầu đến cuối, đó chính là Y Vân đã cùng y đi đến Tạ phủ đêm qua.

 

"... Chúng ta đi đâu bây giờ?" Tạ Cánh giơ tay, vuốt bờm Y Vân, "Ta còn nơi nào để đi nữa?"

 

Y Vân dùng đôi mắt trong veo đơn thuần nhìn y, sau đó hơi cúi đầu xuống, giống như muốn bảo Tạ Cánh hãy trèo lên lưng mình.

 

Mười năm ở Kim Lăng, y đã cắm rễ quá sâu vào phủ Chiêu Vương, giống như lại được lớn lên trong chiếc bình mật ngọt ấy, tất cả mọi người xung quanh đều hết mực thương y - cha mẹ, anh trai, cháu trai đều thương y, những đứa con bé bỏng cũng thương y, Lục Lệnh Tùng thương y, thậm chí đến cả Diêu thị và Lục Lệnh Chân cũng thương y. Những việc y không muốn làm thì có thể không làm, những nỗi phiền muộn không muốn bận lòng cũng chẳng cần bận lòng.

 

Đến giờ, khi thật sự phải cắt đứt tất cả, Tạ Cánh mới bàng hoàng nhận ra sự ngây thơ của bản thân từ lâu đã tạo nên một vực thẳm ngăn cách y với thế giới bên ngoài. Y có thể sống tùy ý, bởi vì luôn có người đứng ra chống đỡ tất cả cho y. nhưng tách khỏi thân phận Chiêu Vương phi và tiểu Tạ công tử, y mới nhận ra bản thân chẳng thể đi nổi dù chỉ nửa bước.

 

Tạ Cánh vô thức muốn về bên cạnh các con, nhưng y không thể trở về phủ Chiêu Vương được nữa, phế truất còn nghiêm trọng hơn cả bị ruồng bỏ. Nhà họ Tạ đã chìm trong biển lửa, y còn có thể đi đâu đây? Đến nhà họ Ngô? Nhà họ Diêu? Trích Tinh lâu? Cung Thái Sơ? Hay là chiếu ngục...

 

Chiếu ngục!

 

Tạ Cánh nhanh chóng lục tìm từng cái tên, chức vị của những người từng là đồng liêu, đồng khoa, môn sinh, và thế giao của Tạ Dực, ai có thể giúp y vào chiếu ngục gặp được cha và anh trai bây giờ?

 

Nhạy bén cảm nhận được sự hoang mang lo sợ của Tạ Cánh, Y Vân bèn sải vó chạy nhanh như gió, đưa y về khu Thanh Khê, nơi tập trung phủ đệ của các quan lại ở phía Đông thành. Dù Hoàng đế đã bệnh nặng nhiều ngày không tảo triều, giờ này lẽ ra các gia tộc quyền quý cũng nên mở cửa đón khách rồi. Thế nhưng chạy dọc suốt con phố dài, đến cả một bóng người đi đường cũng chẳng thấy đâu.

 

Y tự trấn an bản thân, chắc là do mưa quá lớn khiến mọi người ngại ra ngoài mà thôi. Nhưng từng cánh cổng phủ cao vút, lạnh lùng khép chặt trước mắt lại tàn nhẫn nhắc nhở y rằng không phải như vậy. Thậm chí có vài người hầu len lén ló đầu từ cửa ngách nhìn ra, thấy bóng y thì lập tức cuống quít rụt người vào trong, nhanh tay đóng chặt cửa lại.

 

Tạ Cánh sững người trong chớp mắt, sau đó nhảy xuống ngựa, loạng choạng chạy đến bậc thềm trước một nhà, quỳ sụp xuống: "Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, xin thế bá mở cửa nghe chuyện!"

 

Bên trong cửa rõ ràng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhưng khe cửa chẳng hé ra chút nào, y chỉ có thể cầm lấy tay cầm đập mạnh vào cửa, cố làm cho giọng nói của mình lấn át cả tiếng mưa: "Cầu xin thế bá niệm tình nhiều năm làm bạn, chỉ cần nói một câu vì nhà họ Tạ thôi cũng được!"

 

Lại nghe thấy trong viện có người nói: "Bản thân bỉ phủ còn khó đảm bảo, mong Tạ đại nhân hãy đi nơi khác!"

 

Tạ Cánh quỳ lui hai bước, đứng dưới mái hiên run rẩy một lát rồi xoay người lảo đảo đi về phía nhà khác ở đối diện: "Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, nhà họ Tạ hàm oan khó chữa, kính mong mở cửa nghe chuyện!"

 

Lúc này, khóa đồng ở bên trong bỗng kêu hai tiếng "răng rắc".

 

Y chưa từ bỏ ý định, lại đến nhà sát vách: "Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, cha và anh tôi đã bị giam vào ngục, xin ngài giúp tôi được vào ngục gặp họ!"

 

Chỉ nghe thấy lời đáp lạnh lùng: "Tạ Dực và Tạ Duyễn phải phục pháp thôi, tội thần mưu nghịch, gặp thế nào mà gặp?"

 

Tạ Cánh tiếp tục chạy dọc con phố, dừng lại trước từng phủ đệ của những quan viên mà y biết, thậm chí chẳng quen mặt, hai gối liên tục nện xuống đất, kiên trì đập cửa từng nhà, gọi đến khàn cả giọng.

 

"Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, xin thế thúc rủ lòng thương, giúp cho tôi được gặp họ!"

 

"Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, Vũ Lâm Vệ tự tiện xông vào ngõ ô y, sát hại người thân vô tội của tôi, cầu xin tiên sinh nghĩ cách nói giúp nhà họ Tạ!"

 

"Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến, cầu xin đại nhân vào cung giúp chuyển lời, cho phép tôi được yết kiến thánh thượng để trần tình oan khuất!"

 

"Vãn sinh Tạ Cánh khấu đầu bái kiến!"

 

...

 

Cuối cùng, đến cả một tiếng hồi đáp cũng chẳng còn. Tạ Cánh cố gắng lắng tai nghe, nhưng y chẳng nghe thấy gì nữa.

 

Có lẽ không ít người trong số bọn họ đã từng bị y đóng cửa từ chối, từng chịu đựng thái độ lạnh nhạt của y năm đó. Khi còn đắm chìm trong những ngày tháng huy hoàng, phóng túng và ngông cuồng của tuổi trẻ, vì ngu ngốc mà y đã gieo xuống biết bao nhiêu nhân quả, giờ đây phải nhận lấy kết cục kết cục này cũng là đáng đời y. Nhưng nếu trời cao muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình y là được rồi, cha mẹ, anh trai và chị dâu y đều là người đức hạnh, chẳng hề làm gì sai trái, vì sao họ lại phải gánh chịu sự tàn nhẫn của số mệnh thay cho y chứ?

 

Thầy bại thì tớ cụp đuôi, lẽ ra y nên sớm hiểu ra điều này. Một khi rơi từ mây xanh xuống bùn lầy, những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, giỏi nhất trong việc bo bo giữ mình đó dù từng mang ơn cha và anh y há sẽ dám liều lĩnh dấn thân vào hiểm nguy, lên tiếng vì Trần quận Tạ thị?

 

"Vãn sinh Tạ Cánh... khấu đầu bái kiến..."

 

Lời còn chưa dứt, khuỷu tay Tạ Cánh đã bị ai đó đỡ lấy, động tác quỳ lạy chỉ thực hiện được một nửa, y mờ mịt ngẩng đầu, qua màn mưa mông lung, phát hiện chẳng biết từ khi nào bản thân đã đến trước phủ Thái phó, Trương Diên đẩy cửa ra.

 

Y lau nước mưa đầm đìa trên mặt, gọi, "... Thầy."

 

Trương Diên rủ mắt nhìn y: "Vào phủ thay quần áo trước đi đã."

 

Nhưng Tạ Cánh chỉ liên tục dập đầu lên bậc thềm đá, dồn dập khẩn cầu: "Không, không cần đâu, xin thầy giúp con, giúp nhà họ Tạ, xin thầy giúp con được gặp cha và anh con một lần!"

 

Trương Diên dừng động tác của y lại, bất lực thở dài rồi quay lại dặn dò: "Gọi xe ngựa, đến chiếu ngục."

 

Hạ nhân phủ thái phó vô cùng chu đáo, đốt chậu than trong buồng xe, chuẩn bị cả quần áo mới, áo khoác chống lạnh và trà nóng, quần áo Tạ Cánh ướt sũng dính sát vào cơ thể, nhưng y chẳng mảy may bận tâm.

 

Trương Diên ngưng mày suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Con đã đến ngõ Ô Y rồi sao?"

 

Tạ Cánh gật đầu, Trương Diên hiểu ngay rằng y đã biết kết cục của mẹ, chị dâu và cháu trai của mình. Tuy rằng sự việc chỉ mới diễn ra cách đây chưa đến một canh giờ, nhưng những biến động trong thành Kim Lăng luôn được truyền đi rất nhanh, e là thần tử đầu đường cuối phố đều đã nghe được họa nhà họ Tạ rồi.

 

Trương Diên lại hỏi: "Phế bỏ vị trí Vương phi của con, thật sự là ý của điện hạ sao?"

 

"... Không phải ạ." Tạ Cánh khẽ đáp, "Nhưng đây đã là chuyện mà hiện tại hắn có thể làm vì con rồi, đối với con đây là chuyện hữu dụng nhất, chỉ có triệt để phủi bỏ quan hệ, mới không làm liên lụy đến Thanh Nhi và Ninh Ninh."

 

Trương Diên muốn nói lại thôi, ông trầm ngâm một lúc rồi đè lên đầu vai Tạ Cánh: "Chi Vô, thầy biết con đau lòng, nhưng bây giờ không phải lúc. Con không được lung lay. Phủ Tướng và Vũ Lâm Vệ lấy việc công làm việc tư, giết hại phụ nữ và trẻ em, về tình về lý đều không thể chiếm thế thượng phong. Giờ con phải tìm mọi cách bảo vệ những người còn sống, nghĩ xem làm thế nào tận dụng triệt để giá trị của đan thư thiết khoán."

 

Tạ Cánh lặng người, tập trung nhìn vào đống than cháy đỏ một lúc lâu: "Trước khi con và điện hạ thành thân, thầy đã từng khuyên con suy nghĩ kĩ. Có lẽ ngay khi ấy, thầy đã lường trước sẽ có ngày hôm nay."

 

Trương Diên thở dài một hơi thật khẽ: "Hẳn là cha con cũng từng dặn dò, phải đề phòng tai họa diệt môn."

 

"Là con sai rồi sao?" Tạ Cánh khàn giọng hỏi, lại như tự lẩm bẩm, "Thầy ơi, là con hại bọn họ sao?"

 

Trương Diên nhìn y đầy cảm thông, im lặng một lúc lâu rồi bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Con vốn đã có cơ hội tránh được một kiếp rồi đấy thôi."

 

Chiếu ngục và cấm quân vốn không thuộc cùng một hệ thống, vậy mà Tạ Cánh vẫn trông thấy bóng dáng của Vũ Lâm Vệ canh giữ bên ngoài cổng lớn. Y theo Trương Diên bước xuống xe. Đám binh lính còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Trương Diên đã vung tay áo, giơ tay để lộ một vật - chính là chiếc nhẫn ban chỉ bằng sừng tê giác mà Hoàng đế vẫn mang bên mình suốt bao năm qua

 

Thứ này có hiệu lực chẳng khác nào thiên tử đích thân đến tận nơi. Đừng nói là ra vào chiếu ngục, đi thẳng vào cấm cung cũng không ai dám cản đường. Vũ Lâm Vệ chỉ nhận được lệnh để mắt nghiêm ngặt đến cha con Ngự sử đại phu, Vương tướng cũng không dặn dò gì thêm về việc cấm người khác vào thăm tù. Huống chi, hai tay thư sinh trói gà không chặt như Trương Thái phó và Chiêu Vương phi đây cũng không đủ khả năng cướp ngục, thế nên chúng đành để họ vào trong.

 

Tạ Cánh chỉ biết Trương Diên được Hoàng đế tín nhiệm, nhưng không ngờ đến cả nhẫn ban chỉ mà ông cũng có thể giữ, chẳng lẽ Hoàng đế cần làm việc gì không tiện đích thân ra mặt, muốn nhờ Trương Diên làm thay hay sao? Nhưng trong lòng y như có lửa đốt, chỉ muốn được gặp cha và anh trai ngay lập tức nên không kịp nghĩ nhiều, bèn vội vã chạy vào bên trong.

 

Tạ Dực và Tạ Duyễn dù chưa bị dùng hình, nhưng bởi vì cả hai người đều kiên quyết không thừa nhận ngọc tỷ Lam Điền có liên quan đến Tạ Cánh, nhận toàn bộ tội về mình, vậy nên đều bị giam ở buồng giam trọng phạm nằm sâu nhất trong chiếu ngục.

 

Trương Diên không theo cùng, chỉ dặn dò: "Nghe lời cha và anh con nói, nhớ không được hành động theo cảm tính."

 

Đêm qua, bên ngoài nhà lao long trời lở đất, hai người trong lao cũng tiều tụy cả đêm, như thể đã già đi mười tuổi, khi Tạ Cánh tìm đến, cha y vẫn ngồi xếp bằng đối diện với vách tường gạch, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt dưới ngọn đèn yếu ớt đã trở nên vẩn đục.

 

Y chỉ có thể im lặng, nhẹ nhàng quỳ gối bên ngoài song sắt.

 

Tạ Duyễn phát hiện ra sự có mặt của Tạ Cánh ở đây trước, anh lao tới bắt lấy cổ tay y, dường như vẫn chưa nhận ra điều gì, cẩn thận dò xét một lượt, thấy y vẫn bình an, anh vội hỏi: "Trong nhà thế nào rồi? Mẹ và bọn họ đã bị đưa đi rồi à? Chị dâu em và Tuấn Nhi thì sao?"

 

Tạ Cánh hé miệng rồi khép lại, y hoàn toàn không thể nói ra nỗi thảm khốc mà ngõ Ô Y đã phải gánh chịu. Thực tế, mãi đến khi nghe Tạ Duyễn đặt câu hỏi, y mới chậm chạp nhận ra bản thân vừa rơi vào nỗi đau đớn tột cùng vì đã mất đi ba người thân yêu nhất. Y bàng hoàng nhận ra mẹ y, chị dâu và cháu trai của y không phải đang trở về quê hay đi xa nữa, họ đã chết rồi.

 

Nhanh như vậy, đơn giản như vậy, bọn họ đã âm dương cách biệt với y, từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại nữa.

 

Tạ Duyễn không nhận được câu trả lời. vô thức lắc tay y: "... Chi Vô, em nói gì đi chứ!"

 

Tạ Cánh dần phát run mất kiểm soát theo từng cú lay của anh trai, sắc mặt y trắng bệch, trán đẫm mồ hôi lạnh, hai cánh môi tím tái, răng va vào nhau lập cập, cả người cứ thế run lên bần bật.

 

Tạ Duyễn sững người giây lát, rồi đột nhiên buông tay, lùi lại nửa bước, đứng yên bất động, không thốt nổi thêm lời nào.

 

Giữa sự im lặng kéo dài tưởng như vô tận, Tạ Cánh chậm rãi thốt ra từng chữ, giọng run rẩy: "Đã qua biết bao triều đại, kết hôn cùng thiên gia, chẳng có dòng tộc nào không bị diệt môn, đó chỉ là chuyện sớm muộn."

 

Tạ Dực vẫn luôn ngồi lặng lẽ trong góc phòng, từ đầu đến cuối chẳng hề lên tiếng, nghe được lời ấy, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: "Trước khi con gả vào phủ Chiêu Vương, cha đã từng bàn bạc với mẹ con, rằng nếu một ngày nào đó gặp họa diệt môn, chúng ta nên đối phó thế nào."

 

Ông nâng bàn tay già nua đầy nếp nhăn lên, không biết muốn vẽ ra hình bóng ai đó trong không trung: "Cha nói, nếu muốn giữ gìn thanh danh cho Trần quận Tạ thị thì không tránh khỏi việc phải có người hy sinh. Nhưng bà ấy lại nói, danh tiết chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thể giữ được tính mạng cả nhà thì dù mang tiếng xấu cả đời cũng có làm sao?"

 

"Không ngờ đến tận hôm nay," Tạ Dực quay đầu nhìn lại, nước mắt đã tuôn đầy mặt, "Cha muốn giữ mạng cho bà ấy, bà ấy lại muốn giữ lấy thanh danh cho cha."

 

"Ta luôn kính trọng Tạ đại nhân giữ mình thanh liêm, lòng dạ chân thành." Giọng nói của Vương Thục vang lên từ trong bóng tối. Đến lúc này, Tạ Cánh mới nhận ra không biết từ bao giờ đối phương đã lặng lẽ đứng sau lưng y.

 

"Rời khỏi quan trường, ta và Tạ đại nhân vốn chẳng có hiềm khích gì. Lang Gia Vương thị và Trần quận Tạ thị từ thời Tấn đã là láng giềng ở ngõ Ô Y, giao tình thông gia kéo dài đến nay. Đời này, nếu không vì chuyện tranh đoạt trữ vị, ta và ông vốn dĩ không nên đối đầu như nước với lửa thế này."

 

"Uy lực của đan thư thiết khoán, tại hạ vô cùng tâm phục; vinh quang mà công trạng của tam công mang lại, ta cũng rất ngưỡng mộ. Tạ đại nhân và hai vị công tử cốt nhục tình thâm, ta cũng là người làm cha, trong lòng không khỏi đồng cảm. Tự nhiên không đành lòng đuổi tận giết tuyệt, gây khó dễ cho quý phủ."

 

"Chỉ là hoàng mệnh có phạm, bệ hạ nảy lòng nghi ngờ sẽ ra tay với nhà họ Tạ, phủ Tướng bị kẹp giữa cũng khó xử." Vương Thục giữ nguyên thái độ khách sáo, treo nụ cười trên môi, "Không bằng chúng ta chọn một cách chiết trung, đan thư thiết khoán có thể miễn tội chết cho một người mang huyết mạch nhà họ Tạ - còn người đó là ai, ba vị tự mình quyết định đi, thế nào?"

 

Tạ Cánh sững sờ. Chợt nhớ lại lời của Vương Khế, rằng "Hãy chờ xem đan thư thiết khoán sẽ được sử dụng như thế nào", giờ y mới tỉnh ngộ, thì ra ngay từ đầu, tính toán của phủ Tướng chính là muốn trong ba người còn sống sót của nhà họ Tạ bọn họ, chỉ có một người tránh được kiếp nạn này.

 

Thấy cha con Tạ Dực đều im lặng, Vương Thục chỉ lắc đầu: "Muốn ai sống thì người đó được sống, thế chẳng phải đã nhân từ hết mức rồi hay sao?"

 

Lão tiếc nuối nói: "À, không phải ba vị muốn nhường đan thư thiết khoán này cho các vị phu nhân, hay là tiểu công tử đấy chú? Tiếc quá, là do bọn họ không muốn đến nơi này mà, tại hạ cũng hết cách rồi."

 

Tạ Cánh lập tức bùng nổ, lao lên túm chặt cổ áo Vương Thục: "Hơn trăm mạng người nhà họ Tạ đè trên vai phủ Tướng các người, Vương tướng cẩn thận kẻo nửa đêm nằm ngủ chẳng yên, bị oan hồn tìm đến đòi mạng đấy!"

 

Vương Thục giống như nghe được chuyện gì nực cười lắm: "Kẻ ban cho kim bài miễn tử kia là người chết, còn người quyết định 'cái chết' có thể miễn hay không lại là người sống. Lại nói, người chết dù có lập bao nhiêu công trạng hiển hách đi nữa, cũng chẳng thể ngăn được chuyện người sống muốn làm." Nói đến đây, nụ cười trên môi lão đã tắt hẳn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng châm chọc lộ ra không chút che giấu: "Trăm mạng người đó không phải đè trên vai phủ Tướng đâu, mà sẽ đè lên vai ngươi đấy, Vương phi à."

 

Tạ Cánh cứng đờ, lồng ngực đau nhói như bị kim châm, Vương Thục đẩy y ra, phủi phẳng vết nhăn trên cổ áo, hờ hững nói: "Thánh thượng còn thiếu kiên nhẫn hơn ta nhiều, ba vị nên nhanh chóng quyết định đi."

 

Ngoài hành lang có gió thổi tới, ngọn đèn dầu trên vách tường chập chờn lay động, cuối cùng lắc lư một hồi rồi tắt ngấm, bóng tối lập tức nuốt trọn cả nhà lao. Xa xa có giọt nước lạnh lẽo tí tách rơi trên nền đá, không biết đã lạnh lùng rơi như thế bao nhiêu năm tháng rồi.

 

Tạ Cánh nghe thấy sau lưng lại có tiếng bước chân, người đến dường như mang theo ánh lửa, bởi vì y nhìn thấy gương mặt cha và anh trai lần nữa được ánh sáng chiếu rọi, mà cả hai chỉ im lặng nhìn y.

 

Đó chính là đáp án của họ.

 

Đối với Tạ Dực và Tạ Duyễn mà nói, hai chữ "lựa chọn" vốn chẳng hề tồn tại - dù là viên sủi cảo bọc đồng xu nho nhỏ trên bàn cơm tất niên, hay là cơ hội trốn thoát, với bọn họ, Tạ Cánh chưa bao giờ là một sự lựa chọn, mà là đáp án duy nhất.

 

Tạ Cánh lui lại hai bước, quả quyết nói: "Không..."

 

Tạ Duyễn chỉ nở nụ cười khổ sở: "Em phải sống."

 

"Không!" Tạ Cánh không chấp nhận nổi, liều mạng lắc đầu, "Không muốn! Em không muốn! Xin đừng nhường lại cho em... Đừng để em lại một mình, chẳng bằng để em chết đi!"

 

Vương Thục đứng một bên, mỉm cười nói: "Chư vị chắc là hồ đồ rồi, sao lại nói lung tung thế này? Ai bảo chờ đợi nhà họ Tạ nhất định là tội chết? Cớ gì Vương phi lại lo lắng đến chuyện 'sống sót một mình' như vậy? Thánh chỉ còn chưa ban xuống, đừng vội vàng chụp cho phủ Tướng tội tày trời này chứ!"

 

Tạ Duyễn không nhìn lão ta lấy một cái, mà vẫn chuyên chú nhìn em trai: "Ông ta nói đúng, nhớ cho kĩ, em chẳng có hận thù gì cả, cũng không có kẻ thù nào chờ em báo thù, em chỉ cần sống cho tốt, sống lâu trăm tuổi là được."

 

Tạ Cánh gần như vừa bò vừa lăn đến bên cửa nhà lao, vươn tay muốn chạm vào người cha y: "Cha, cha cho con được chết đi, cho con đi phụng dưỡng mẹ con đi!"

 

Nhưng Tạ Dực chỉ bình tĩnh nói: "... Đứa nhỏ này, con nào phải sống một mình đâu chứ?"

 

"Cha và anh con ngoại trừ con ra, đời này đã chẳng còn ai để nhớ mong rồi. Nhưng con vẫn còn có Thanh Nhi và Ninh Ninh mà. Nếu như không có con, chúng phải sống làm sao bây giờ?"

 

Trong khoảnh khắc trước mắt Tạ Cánh trở nên mơ hồ.

 

Y đã mất đi mẹ của mình rồi. Chẳng lẽ các con của y cũng phải đi vào bước đường này, mất đi mẹ của chúng hay sao?

 

Tạ Dực nhìn y cười từ ái: "Bọn cha đi trước, xuống dưới đoàn viên, chờ đến trăm năm con nhắm mắt xuôi tay, cũng có người đến đón... Lúc còn nhỏ, trên đường đến Kim Lăng ăn Tết, con cũng bị lạc đường rồi ngồi khóc to trước cửa nhà đấy, có nhớ không?"

 

Tạ Cánh điên cuồng lắc song sắt, xiềng xích phát ra âm thanh chói tai, nhưng Tạ Dực vẫn ngồi thẳng lưng ở chỗ cũ, chẳng hề nhúc nhích.

 

"Xem ra là chọn xong rồi nhỉ?" Vương Thục vỗ tay, nhìn sang người đến sau, "Vậy điện hạ..."

 

Người thứ năm có mặt lên tiếng: "Bệ hạ nghe nói Tạ Chi Vô tự tiện xông vào chiếu ngục, ra lệnh ta đến cho lui người không có phận sự, để Vương tướng thuận tiện tra án."

 

Tạ Cánh hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy người đang được ánh đèn bao phủ, chính là Lục Lệnh Tùng.

 

Đèn dầu chiếu sáng mặt hắn đến rõ ràng, Tạ Duyễn ở trong lao nhìn thấy, lúc này mới biến sắc, chửi ầm lên: "Điện hạ còn có mặt mũi đến đây sao? Những năm qua ngài nhẫn nhục chịu đựng, diễn cũng vất vả quá rồi!"

 

Lục Lệnh Tùng thờ ơ phì cười: "Sao ta lại không có mặt mũi được chứ? Mười năm qua phủ Chiêu Vương chưa từng bạc đãi y dù chỉ một ngày. Con y sinh ra là thế tử, quận chúa tôn quý đứng trên vạn người, ăn mặc dùng toàn kỳ trân dị bảo, ta có từng nợ y thứ gì chăng?"

 

Tạ Duyện xùy một tiếng: "Nếu chỉ vì hưởng vinh hoa phú quý, thằng bé cần gì phải khổ sở gả cho ngài? Nó chịu bao nhiêu uất ức, nếm trải bao nhiêu khổ cực, tiền đồ đứt đoạn, đến giờ lại mất đi gia đình! Nó chưa từng phạm phải tội thất xuất, một lòng si mê yêu thương ngài. Điện hạ à, giờ ngài phụ lòng nó, phản bội nó, bỏ rơi nó! Trần quận Tạ thị đã nợ ngài điều gì sao? Mẹ già ngoài sáu mươi của ta lại có tội tình gì? Vợ con chết oan của ta có thù hận gì với ngài kia chứ?!"

 

Lục Lệnh Tùng nghe đến cuối cùng, sắc mặt thoáng cứng lại, nhưng hắn đã nhanh chóng che giấu đi nét thất thần đó, lạnh lùng nói: "Tạ đại nhân muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ta, vậy thì tùy ngài thôi, ngài cứ việc trút giận, nhưng ta nói rõ cho ngài biết, nhà họ Tạ sa sút đến nước này, đều là do Tạ Chi Vô y gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai được!"

 

Vương Thục thích thú đứng nhìn hồi lâu, lúc này mới nói: "Điện hạ, không còn sớm nữa, cần gì phải dây dưa?"

 

Lục Lệnh Tùng không nhiều lời nữa, chỉ đưa tay luồn qua xương sườn Tạ Cánh, xốc y từ dưới đất lên lôi thẳng ra ngoài. Tạ Cánh vùng vẫy dữ dội, cố sức quay đầu lại nhìn cha và anh lần cuối nhưng cổ đã bị giữ chặt, trong tầm mắt chỉ còn thấy Vương Thục đứng cuối hành lang, gương mặt ẩn nấp trong bóng tối.

 

Vì Vương Thục dẫn Vũ Lâm Vệ vào đóng giữ nên đám sai dịch của chiếu ngục đã tạm thời bị đuổi đi. Quãng đường ngắn tới công đường chưa đến hai mươi bước tĩnh mịch không người canh giữ, chẳng ai nhìn rõ bọn họ, cũng không ai biết họ đang nói gì.

 

Phần gáy của Tạ Cánh bị Lục Lệnh Tùng dùng tay giữ lấy, cảm giác như bị chia thành hai thế giới - lòng bàn tay nóng ấm rịn đầy mồ hôi, và miếng ngọc trắng lạnh buốt đến thấu tim.

 

Là miếng ngọc mà y đã kín đáo trao cho Lục Lệnh Lùng vào đêm trước khi rời khỏi Vương phủ.

 

Lục Lệnh Tùng không chút lưu tình kéo Tạ Cánh đi về phía trước, đưa y đi càng lúc càng xa cha và anh mình. Một tay hắn siết chặt miếng ngọc lạnh buốt, tay còn lại khóa chặt lấy gáy y, kề sát bên tai, giọng điệu dồn dập nhưng vô cùng khẽ khàng: "Em nói gì, bảo bối, em muốn nói gì?"

 

Tạ Cánh đã không còn sức cất giọng, Lục Lệnh Tùng đành phải nhìn khẩu hình của y, chỉ thấy Tạ Cánh bấu chặt lấy đầu vai hắn, tuyệt vọng lẩm bẩm: "... Đừng bỏ em lại một mình."

Bình Luận (0)
Comment